Dị Giới Thú Y

Chương 487: Khảm Phổ hồ đồ

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Đây chính là Đoạn Tội Yêu Thú?!

Sở Thiên nheo mắt nhìn Khố Khoa Kỳ, bụng không ngừng tính toán. Tuy hắn không hiểu ý nghĩa của Linh Hồn Thực Thể Hóa nhưng nhìn bộ dạng kinh ngạc của Bác Đức là hắn biết Khố Khoa Kỳ rất khó nhằn.

“Khố Khoa Kỳ!” Chiến Thần nổi giận, rút Chiến Thần kích lên quát: “Ngươi là Linh Hồn Chủ Thần, Khảm Phổ ta không hiểu gì về linh hồn, nhưng ta biết chỉ có Thần Hoàng bệ hạ mới có thể sử dụng Lưỡi đao Phán Quyết!”

Khố Khoa Kỳ cười nhạt, hai tay chắp sau lưng: “Linh hồn của người này là con người có khí tức của Long Thần!”

Chiến Thần phản bác: “Vậy ngươi thấy linh hồn có dung mạo thế nào?”

Khố Khoa Kỳ hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào trán Sở Thiên, “Ta thừa nhận, dung mạo người này có phần giống với bệ hạ…”

Linh hồn, theo như Sở Thiên hiểu thì chính là linh hồn rồi. Hồn phách và dung mạo vốn là giống nhau, Sở Thiên giống Tư Đặc Ân, vậy thì đương nhiên dung mạo của linh hồn cũng không khác là mấy.

“Thế không phải đúng rồi sao?” nét mặt Chiến Thần giãn ra, cười: “Khố Khoa Kỳ huynh đệ, Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ vừa sử dụng được Lưỡi đao Phán Quyết và Lục Ngự Tỏa Hồn Trận, linh hồn lại giống bệ hạ, vậy thì ngươi còn chần chừ gì nữa? Còn không mau bái kiến bệ hạ?!”

Khố Khoa Kỳ lắc đầu, nghĩ bụng, Chiến Thần là một kẻ kiệt xuất, nhưng đầu óc lại quá đơn giản.

“Còn ngây ra đó làm gì? Lẽ nào ngươi muốn phạm thượng?!” Chiến Thần giận dữ.

“Khảm Phổ đại ca, ta kính trọng thực lực và con người huynh, nhưng ta không như vậy với trí tuệ của huynh!” Khố Khoa Kỳ sắc mặt tối lại, “Huynh hiểu được bao nhiêu về linh hồn? Linh hồn của Phất Lạp Địch Nặc chỉ giống với bệ hạ chứ không phải bệ hạ! Ta đã từng nhìn thấy linh hồn của bệ hạ, là hình dạng con người bảy tám mươi tuổi. Còn linh hồn của Phất Lạp Địch Nặc xem ra chỉ hơn hai mươi! Hơn nữa hắn không sử dụng bất cứ bí pháp cải trang nào!”

“Đã qua vạn năm rồi, chẳng nhẽ linh hồn lại không thay đổi? Huống hồ bệ hạ bị trọng thương, tự sáng chế ra thuật Tế Tự, linh hồn lại thay đổi cũng là dễ hiểu!”

Chiến Thần dựa vào sự lý giải của mình để nói hộ Sở Thiên. Nhưng lời nói của hắn ngay Bác Đức cũng phải chau mày thầm nghĩ, Khảm Phổ đúng thật là mù tịt về sức mạnh linh hồn, thật không biết năm đó làm sao mà hắn có thể giết được Linh Hồn Chủ Thần!

“Hừ!” Khố Khoa Kỳ nổi giận: “Khảm Phổ, ngươi bị Phất Lạp Địch Nặc tẩy não rồi hay sao? Linh hồn của Thần tộc sau khi đã trưởng thành thì không thể thay đổi. Một vạn năm nay, thể xác ta đã chết một lần, linh hồn cũng đã bị thương hai lần, nhưng ngươi nhìn ta xem có thay đổi gì so với năm đó không?”

“Ta thấy chính ngươi mới bị tẩy não!” Chiến Thần bắt đầu hồ đồ, não hắn vốn không tốt, Sở Thiên lại dùng những thứ “khá dởm” để sửa chữa cho não hắn, vì thế mỗi khi bị kích động là trình độ tư duy của hắn sẽ tụt dốc một cách thảm hại.

Dùng lời khó nghe hơn thì, Chiến Thần lúc này đúng là “óc bã đậu”, cố chấp đến phát cuồng, lại không tiếp nhận lý lẽ, có điều… điều này rất có lợi cho Sở Thiên.

Xoẹt!!

Chém một đường lên bức tường bên ngoài Thần Mộ, Khảm Phổ tức giận nói: “Khố Khoa Kỳ, ngươi còn không bái kiến Thần Hoàng, đừng trách Chiến Thần kích của ta vô tình!”

Khố Khoa Kỳ bất lực, huynh đệ mấy vạn năm nay, hắn cũng không muốn động thủ với Chiến Thần, nhưng Khảm Phổ lại cứ bắt ép. Sở Thiên ở một bên không nói gì, vẫn với bộ dạng nhìn hớn hở xem trò vui, Khố Khoa Kỳ nhìn mà nộ khí xung thiên.



Đoạn Tội Yêu Thú, người khác đều là Thần với Thánh, một mình Khố Khoa Kỳ là có chứ Yêu, điều này đủ để cho thấy tính khí của hắn thế nào rồi!

“Khặc khặc!!” Khố Khoa Kỳ cười kỳ quái, lùi một bước, thân người hơi nghiêng về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm Khảm Phổ, giận dữ: “Năm đó ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng một vạn năm sau, ngươi chưa chắc đã thắng được ta đâu!”

“Vậy sao? Ta muốn thử xem sao!” Khảm Phổ cầm chắc Chiến Thần kích, chân nhấc khỏi mặt đất, ba phần sức mạnh toàn thân truyền sang cho kích, bảy phần thì dồn xuống hai chân. Đây là cách hắn đối phó với Linh Hồn Chủ Thần. Phần lớn Thần Lực dùng để di chuyển, dùng tốc độ nhanh không kém Thần Không Gian, không cho đối thủ có cơ hội khóa chặt linh hồn! Còn Chiến Thần kích hoạt động một cách linh hoạt, dùng khả năng một kích có thể giết cả thể xác lẫn linh hồn, một chiêu tiêu diệt kẻ địch.

Bác Đức đứng chắn trước mặt Sở Thiên nói nhỏ: “Cẩn thận một chút, thấy tình thế bất lợi là phải chạy ngay. Hai kẻ này đều không kém sức mạnh thời kỳ đỉnh phong của ta đâu!”

Sở Thiên gật gật đầu.

Khố Khoa Kỳ thở dài, rồi giận dữ: “Khảm Phổ đại ca, ta là Linh Hồn Chủ Thần. Huynh xem thân thể của ta. Đây là thực thể mà linh hồn kết tụ, lẽ nào huynh không tin ta, một Linh Hồn Chủ Thần, cách một bước là thành Thần Vương, mà lại đi tin tên lừa đảo kia?!”

Khố Khoa Kỳ nói rất hợp tình hợp lý, giao tình hàng vạn năm nay, cộng thêm quyền uy tuyệt đối, người bình thường cũng tin rồi. Nhưng đáng tiếc là Khảm Phổ không phải người bình thường, hắn là kẻ hồ đồ, là tên hồ đồ hiếu chiến!

Khố Khoa Kỳ khổ sở khuyên bảo, nhưng Chiến Thần thì không nghe vào tai nửa sau, chỉ giữ lại câu “cách một bước là thành Thần Vương”. Kết quả là lời khuyên với ý tốt của Khố Khoa Kỳ qua tai Khảm Phổ đã biến thành: ta sắp thăng cấp thành Thần Vương rồi, ngươi không thắng được ta đâu, tránh đường đi!

Giận dữ hét lên một tiếng, Chiến Thần mở trừng trừng hai mắt, khí thế tăng lên bừng bừng.

Khố Khoa Kỳ nói tiếp: “Huynh hãy tin ta, linh hồn không biết lừa người, Phất Lạp Địch Nặc tuyệt đối không phải Thần Hoàng bệ hạ! Nếu linh hồn có thể thay đổi thì Tử Thần Cáp Địch Tư còn có hình dạng nửa người nửa thú nữa không?!”

“Ngươi từng gặp Cáp Địch Tư?” Sở Thiên kinh ngạc.

“Đúng thế!” Khố Khoa Kỳ giận dữ, “Chính là Cáp Địch Tư cho ta biết tin về Chiến Thần thì ta mới đến nhân gian tìm tên lừa đảo ngươi!”

Sở Thiên nheo mắt cười.

Đừng để lộ chút sơ hở nào với Thần Côn, nếu không hắn sẽ đào cho ngươi khuynh gia bại sản. Đây chính là nhận xét mới nhất về Sở Thiên của vị biểu tỷ mỹ nhân ngư nào đó.

“Ài, Khảm Phổ, con của ta, thu khí tức lại đi! Ta tha thứ cho Khố Khoa Kỳ!” Sở Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, đúng là dáng vẻ của một Thần Hoàng đang thương cảm nhân loại. Nhưng chân Sở Thiên đang lén di chuyển, tránh ra sau lưng Bác Đức và Khảm Phổ, để Khố Khoa Kỳ không thể bất ngờ tấn công.

“Ngươi tha thứ cho ta cái gì?” Khố Khoa Kỳ hơi khựng lại, nhìn Sở Thiên khinh bỉ.

Khảm Phổ thì lại cuống quýt, “Bệ hạ, Khố Khoa Kỳ không bái kiến người, đây là đại tội phạm thượng. Sao người có thể tha thứ cho hắn?!”

“Ài, Khố Khoa Kỳ đáng thương, con của ta, chắc chắn ngươi đã bị Cáp Địch Tư gian xảo lừa gạt rồi!” Sở Thiên cúi đầu, mắt liếc nhìn Khố Khoa Kỳ, chậm rãi nói: “Khảm Phổ, ngươi cũng biết Tử Thần đê tiện giả dối đến mức nào. Hôm đó ở dãy núi Lạc Nhật ngươi cũng đã thấy, để thoát thân, ngay tính mạng của thủ hạ cô ta cũng mặc kệ, để kệ cho ta bắt đi Mã Lý Ngang…”

“Bệ hạ nói không sai, Cáp Địch Tư bản tính đê tiện, năm đó ở núi Phán Quyết cô ta đã âm mưu đánh lén người!” Khảm Phổ phụ họa theo.

Sở Thiên đau buồn lắc đầu, “Khảm Phổ, con của ta, con đã nghe Khố Khoa Kỳ nói chưa? Hắn biết tin từ Tử Thần, Tử Thần Cáp Địch Tư đó! Lời của cô ta có thể tin sao? Vì thế ta nói Khố Khoa Kỳ bị Tử Thần lừa rồi!”



Khố Khoa Kỳ giận dữ nhìn Sở Thiên. Đúng là hắn biết tin từ Tử Thần, nhưng tuyệt đối hắn không bị lừa. Xác định Sở Thiên không phải Thần Hoàng là hắn dựa vào sức mạnh linh hồn của chính mình, điều này không thể giả được.

Sở Thiên là Thần Côn, lời nói rất có sức mê hoặc “Con của ta, Khảm Phổ à, ta đau lòng vì Khố Khoa Kỳ sa đọa, nhưng sự sa đọa này là kết quả của việc bị Tử Thần lừa gạt. Ta không nên trách hắn, tất cả là trách nhiệm của Tử Thần! Khảm Phổ, con ta, Khố Khoa Kỳ hiểu lầm ta là Thần Hoàng giả nên mới giận dữ. Điều này cho thấy hắn rất trung thành với Thần Hoàng, vẫn là đứa con yêu quý của ta! Tại sao ta lại không thể tha thứ cho hắn cơ chứ?!”

Chiến Thần gật đầu, quát: “Khố Khoa Kỳ, ngươi đã nghe thấy chưa? Ngoài bệ hạ ra thì còn có ai có thể khoan dung như vậy? Ngươi còn muốn tiếp tục ngu muội sao?” nói rồi Chiến Thần lại thở dài, “Tử Thần Cáp Địch Tư, không thể tin được đâu!”

Khố Khoa Kỳ giận đến tím mặt, nhưng Chiến Thần và Phượng Hoàng Thần đồng thời khóa chặt linh hồn khiến hắn không dám khinh xuất, chỉ có thể nói: “Khảm Phổ đại ca, Cáp Địch Tư chỉ cho ta biết tin của huynh và Phất Lạp Địch Nặc chứ không có điều gì khác. Phất Lạp Địch Nặc không phải Thần Hoàng, điều này là ta dựa vào sức mạnh của chính mình mà tìm ra!”

Sở Thiên lại thở dài, “Tên lừa đảo cao minh sẽ không trực tiếp lừa người. Chúng sẽ để người bị lừa tự hiểu nhầm!”

Nói xong, Sở Thiên nắm lấy sơ hở của Khố Khoa Kỳ, truy vấn: “Khố Khoa Kỳ, con của ta, Tử Thần thật sự không nói gì khác sao? Vậy tại sao con lại đánh cắp linh hồn Thần tộc trên đảo của ta?”

“Ta hợp tác với Tử Thần, cô ta cung cấp tin tức và Không Gian thông đạo, ta giúp cô ta thu thập linh hồn Thần tộc!”

“Con nghe chưa, Khảm Phổ?” Sở Thiên nheo mắt cười: “Xem ra Cáp Địch Tư ngoài tin tức của ta ra còn nói với Khố Khoa Kỳ rất nhiều chuyện, ít nhất thì họ có một cuộc giao dịch! Ài, Khố Khoa Kỳ con nói dối rồi, thật là sa đọa!”

Chiến Thần sắp phát điên rồi, Chiến Thần kích đập liên tục lên mặt đất, “Khố Khoa Kỳ, tại sao ngươi không tin Thần Hoàng? Ngươi thật sự bị lừa hay là đã phản bội Thần Hoàng?”

Khảm Phổ lắc đầu đau khổ: “Nếu có ngày nào đó Tử Thần tìm thấy người có dung mạo và linh hồn giống bệ hạ, nói đó là Thần Hoàng, thì ngươi cũng tin phải không?”

Sở Thiên vừa nghe gật đầu lia lịa, “Khảm Phổ, con của ta, con nói quá đúng, phải cẩn thận mới được! Dù sao Tử Thần cũng là Thần Vương, có thể cải trang cho linh hồn. Con đã nhắc nhở ta, Cáp Địch Tư gian xảo rất có khả năng tìm một Thần Hoàng giả để lừa các con ta!”

Chiến Thần nói kiên quyết: “Bệ hạ an tâm, trong tam giới nếu còn có một Thần Hoàng nào nữa, ta lập tức giết hắn!”

…………

Phía dưới Đỉnh Quang Minh, Sắt Lâm Na đang nghe lén qua đá liên lạc không nhịn được mà phải bật cười. Mọi người còn tưởng Sắt Lâm Na đang chúc phúc cho tân lang tân nương. Chỉ có mỹ nhân ngư cũng đang nghe lén là thần sắc cổ quái, nghĩ bụng, thủ đoạn lừa gạt của Phất Lạp Địch Nặc quả thật quá cao minh. Hắn liệu đã từng gạt mình chưa nhỉ? Nghĩ lại mọi chuyện từng có với Sở Thiên, mỹ nhân ngư rút ra một kết luận kỳ quái - đối diện với Thú Thần đệ nhất mỹ nữ không được động vào, tên khốn này lại không động lòng, hắn có phải đàn ông không vậy?

Bốp, mỹ nhân ngư khẽ vả vào miệng mình, sao lại có cái ý nghĩ ấy?!

“Miêu Miêu, sao mẹ lại tự đánh mình vậy?” tiểu Sở Viêm khều Khách Thu Sa, hỏi nhỏ.

Khách Thu Sa chớp mắt thần bí, vươn cổ ra nói nhỏ: “Huynh đệ, đã từng nghe chưa? Phía má của mẹ nuôi ngươi vừa đánh đã từng được cha ngươi hôn…”

…………

Trong Thần Mộ, Khố Khoa Kỳ biết Chiến Thần thần trí đã hỗn loạn, không thể nói rõ được nữa, chỉ có thể động thủ. Nhưng hắn vẫn không có tự tin đối phó với Chiến Thần và Bác Đức.

Cười nhạt, thân thể của Khố Khoa Kỳ tan ra rồi biến lại thành linh hồn, quay người chạy đi, miệng còn hét: “Các huynh đệ, ta đã xác định Thần Hoàng này là giả, hãy ra hết đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook