Dị Giới Thú Y

Chương 74: Lão tử không cần tiền

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



“Là nói chơi thôi!” Sở Thiên xác minh lại, sau đó không để ý đến Khố Á Tháp và Bối Tư Đặc nữa, quay sang Địch Áo, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Địch Áo, học trò của ta, ngươi phải mãi mãi nhớ lấy chuyện này…”

“Lão sư, ta sẽ ghi nhớ!” Địch Áo cũng không biết Sở Thiên định làm gì, lúc trước sau khi lão sư chữa trị xong chưa có lúc nào là không nhận tiền cả? Có điều, một kẻ tôn sư trọng đạo như Địch Áo vẫn chỉ biết mở to mắt, nghiêm túc đón nhận lời dạy dỗ của lão sư mình.

“Nữ thần đã nói, Tế Tự cũng là người, cũng cần có tiền, nhưng mà, một Tế Tự vĩnh viễn không thể quên đi quốc gia của mình!” Sở Thiên giang hai tay, hai mắt ngẩng lên nhìn trời, nhìn có vẻ tràn đầy tình cảm tận trung báo quốc vĩ đại, hơn nữa giọng điệu kết hợp với dáng vẻ ấy, kèm theo chút xúc động, “Chữa bệnh cho ma thú khác, ta sẽ thu một chút kim tệ, bởi vì số kim tệ ấy là của riêng các quý tộc! Nhưng mà, Khố Á Tháp tiên sinh là vũ khí mạnh nhất của đế quốc! Là ma thú bảo vệ Khải Tát chúng ta!”

Nói rồi, Sở Thiên dùng tay chỉ vào Khố Á Tháp, bộ dạng càng thêm kích động, “Mấy chục năm nay, Khố Á Tháp tiên sinh vì đế quốc mà vào sống ra chết, ngài bị thương cũng là vì đế quốc, máu của ngài chảy ra cũng vì đế quốc, nếu ta còn đòi tiền ngài, vậy chính là đòi tiền của đế quốc!”

Hai mắt của Địch Áo long lanh, Bối Tư Đặc cũng dường như chưa từng quen biết Sở Thiên, còn Khố Á Tháp lại càng cảm động đến choáng váng, có cảm giác như gặp được chính tri kỷ của mình, “Điện...Điện hạ, hết lòng vì đế quốc là chuyện ta nên làm…”

“Đế quốc sắp phát động cuộc chiến phục thù vĩ đại rồi, mà Khố Á Tháp tiên sinh lại phải xông pha nơi chiến trường đầy đao quang kiếm ảnh, nguy hiểm trùng trùng, nhưng lúc này ngài lại bị bệnh…” Sở Thiên vẻ mặt buồn bã, cảm thán nói: “Không có Khố Á Tháp tiên sinh, ta không dám nghĩ cuộc chiến tranh này sẽ có kết quả gì, trên chiến trường, Khố Á Tháp chính là tượng trưng của Khải Tát vô địch chúng ta! Là sự bảo đảm cho thắng lợi của chúng ta! Nhưng ngài lại bị bệnh, thân là một Tế Tự bình thường của đế quốc, chữa trị cho vũ khí mạnh nhất đế quốc, chính là trách nhiệm không thể khước từ của ta!”

Sở Thiên càng nói càng kích động, như muốn chuộc tội cúi thấp đầu xuống, nói: “Tại lúc này đây, nếu ta còn đòi tiền của Khố Á Tháp tiên sinh, vậy ta sẽ không xứng đáng là Tế Tự của Khải Tát! Không xứng đáng tôn sùng nữ thần Sinh Mệnh vĩ đại…”

Cuối cùng, Sở Thiên vỗ vai của Địch Áo, chân tình sâu sắc nói: “Cho nên, là truyền nhân của thượng cổ Tế Tự thuật. Ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, ngươi đều là Tế Tự của đế quốc Khải Tát!”

Địch Áo gật mạnh đầu, nghiêm chỉnh nói: “Lão sư, ta sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của người!” Khóe mắt hắn đỏ hoe, đây mới chính là lão sư vĩ đại của mình a!

Còn Bối Tư Đặc cũng bước đến trước Sở Thiên, cúi thấp đầu, trầm giọng nói: “Điện hạ, xin lỗi, lúc trước ta hiểu nhầm ngài rồi. Bây giờ ta tin rằng, ngài và An Đông Ni điện hạ đều giống nhau, đều là những Tế Tự vĩ đại nhất của Khải Tát!”

Sở Thiên bị lời của Bối Tư Đặc nói làm cho sững sờ, lão tử chẳng qua chỉ muốn lừa Khố Á Tháp, sao ngay đến cả đại thần ma thú cũng bị cảm động rồi? “Ha ha, Khố Á Tháp tiên sinh, ta còn một chuyện khác muốn nói với ngươi…” Cuối cùng, sau một hồi biên diễn, tên lừa gạt Sở Thiên đã bại lộ ý đồ đích thực của hắn! “Ngươi còn không ít bạn bè thân thích nhỉ?”

“Không sai! Tộc nhân của ta đều sống ở Lạc Nhật sơn mạch có khoảng trên vạn người!” Khố Á Tháp đã bị lòng yêu nước và y thuật của Sở Thiên làm cho cảm động, không hề do dự đem hết mọi nguồn nói cho Sở Thiên, “Nhưng trong tộc chúng ta chỉ có ta là ma thú cấp chín, những người khác đa số đều là trung và sơ cấp.”



Trên vạn con? Ha ha, Sở Thiên như nhìn thấy được vô số Ngưu Hoàng đang lao về phía mình. Tuy rằng xác suất sản xuất Ngưu Hoàng là rất thấp, nhưng trong hơn vạn con trâu cần mười con có Ngưu Hoàng là đủ rồi, huống hồ, từ Khố Á Tháp mà xem, tộc nhân của hắn cho dù không lớn như hắn, nhưng cũng không biết là nhỏ thua bao nhiêu nữa đây!

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên làm ra vẻ thương xót nói: “Trong số tộc nhân của ngươi, có phải cũng có người mắc chứng bệnh như ngươi không?”

“Điện hạ ngài sao lại biết được vậy?” Khố Á Tháp vô cùng kinh ngạc, nhướng mày nhìn Sở Thiên, “Bệnh của ta là sau khi bị trưởng lão Long tộc đánh trúng mới bị, nhưng tộc nhân của ta không hề bị công kích, cũng có người từng mắc phải bệnh này!” Thái độ của Khố Á Tháp nhìn Sở Thiên đã bắt đầu chuyển từ sợ hãi trở thành kính phục, nên biết rằng khả năng tiên tri không phải ở người nào cũng có.

“Thực ra…” Nói đến đây, Sở Thiên làm ra vẻ do dự, giống như rất khó nghĩ, nói : “Ài! Ta vẫn nên nói cho ngươi vậy…”

“Điện hạ, rốt cuộc có chuyện gì?” Khố Á Tháp đã thấy sốt ruột, chuyện gì lại có thể khiến Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín phải do dự như vậy? Chẳng lẽ bệnh này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tất cả tộc nhân sao? “Ngài cứ nói thẳng đi!”

Thấy Khố Á Tháp bắt đầu sốt ruột, Sở Thiên nheo mắt lại, ấp úng nói: “Ngươi biết đấy, Long Hoàng đã từng tặng ta một quyển sách ghi chép thuật thượng cổ Tế Tự, dựa vào ghi chép trong đó, e rằng, e rằng…”

“Mẹ kiếp, e rằng cái gì?” Khố Á Tháp trợn trừng mắt, bộ dạng dài dòng lôi thôi của Sở Thiên khiến hắn tức tối, cánh tay to khỏe giơ lên cao, có điều, Khố Á Tháp trong lúc muốn phát nộ, cái đầu vốn không mấy thông minh của hắn lại nhớ đến tia sáng màu hoàng kim kinh người trong mắt Sở Thiên, thế là, Khố Á Tháp lập tức ôn hòa lại, “Khụ khụ. Điện hạ ngài đừng tức giận, ý ta là ngài có lời gì cứ nói thẳng, không cần nghi kỵ điều gi…”

“Ài!” Sở Thiên lại thở dài, kéo hai tay của Khố Á Tháp, nghiêm nghị nhìn hắn rồi trầm giọng nói: “Theo những ghi chép trong sách, ngươi và tộc nhân của ngươi đều mắc phải một căn bệnh chí mạng!”

“Cái gì!?” Khố Á Tháp nắm chặt tay lại, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên vội nói: “Ngài nói tộc nhân của ra đều sẽ có nguy hiểm đến tính mạng ư?”

“Ca ngợi nữ thần Sinh mệnh! Đích thực là vậy,” Sở Thiên từ từ gật đầu, giải thích: “Thật ra chứng bệnh này rất có khả năng là thời cổ đại, được truyền từ tổ tiên các ngươi xuống đời con cháu, hơn nữa, Tế Tự bình thường vốn không thể trị khỏi nó!” Về điểm này Sở Thiên không hề nói dối, theo nguyên lý thì thuật Tế Tự của đại lục Huyễn Thú, là kích phát tiềm lực sống, cho nên, cho dù là có dùng thuật Tế Tự, vậy cũng chỉ có thể làm gia tăng tốc độ hình thành sỏi mà thôi!

“Đúng, tộc nhân của ta đã từng để các Tế Tự khác chữa trị.” Khố Á Tháp liên tiếp gật đầu, tán đồng với cách nói của Sở Thiên, “Đích thực là không hề có tác dụng gì!”

“Uhm, vậy thì đúng rồi.” Nói rồi, sắc mặt Sở Thiên chuyển sang vẻ vô cùng đau xót, “Thực lực của Khố Á Tháp tiên sinh mạnh mẽ nên chứng bệnh này nhiều nhất cũng chỉ khiến ngươi có chút đau đớn, nhưng nếu nó lại lan sang những người khác, đến lúc đó, các tộc nhân của ngươi…”

Khố Á Tháp cho dù có ngu ngốc hơn nữa, cũng hiểu được ý của Sở Thiên, mình là ma thú cấp chín, chứng bệnh này không khiến mình bị gì, nhưng còn những tộc nhân cấp trung và thấp khác thì sao? “Điện hạ, ngài hãy cứu tộc nhân của ta đi!” Khố Á Tháp nắm chặt vào vai của Sở Thiên, khóc lóc than vãn nói: “Chỉ cần điện hạ chữa khỏi cho tộc nhân của ta, ta có thể đem tất cả gia sản đưa hết cho ngài!” Ma thú cũng như người, cũng có gia tộc và chủng tộc riêng của mình, và lãnh tụ của tộc Cự Ngưu ở núi Lạc Nhật, Khố Á Tháp làm việc bán mạng như vậy cũng là vì tộc nhân của hắn, hiện nay tộc nhân mình đang gặp phải rắc rối lớn theo lời Sở Thiên miêu tả, vậy cho dù Khố Á Tháp bị khuynh gia bại sản cũng phải xin Sở Thiên chữa trị!

“Hừ! Ngươi cho ta là hạng người gì!” Sở Thiên sắc mặt lạnh băng, hừ nhạt một tiếng, đẩy Khố Á Tháp ra, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn nhắc đến tiền trước mặt ta, vậy ta sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tộc nhân ngươi nữa!”



Khố Á Tháp bị lời của Sở Thiên nói làm cho sững sờ, ngây người hỏi: “Vậy điện hạ muốn gì?”

“Ài ~~~” Vì muốn lừa gạt Khố Á Tháp, Sở Thiên đã không biết mình thở dài bao nhiêu lần rồi, nghiêm trang nói: “Ta đã nói rồi, Khố Á Tháp tiên sinh chiến đấu vì quốc gia! Mà ta thân là thủ tịch Tế Tự cung đình của Khải Tát, sao có thể khiến ngươi mang mối ưu lo để ra chiến trường được chứ?”

Sở Thiên vì muốn hâm nóng bầu không khí, vốn muốn vỗ vai Khố Á Tháp, có điều lại phát hiện mình thực sự không với tới, thế là chuyển thành nắm lấy tay của Khố Á Tháp, nói: “Ngươi yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, ngươi phân từng nhóm tộc nhân của ngươi đến đế đô, ta sẽ kiểm tra sức khỏe cho từng người!”

“Điện…Điện hạ.” Khố Á Tháp cảm động đến không thốt nên lời, ôm chặt lấy Sở Thiên, nghẹn ngào nói: “Chúng ta…tộc Cự Ngưu chúng ta sẽ mãi mãi ghi nhớ ân đức của điện hạ…”

Sở Thiên bị Khố Á Tháp ôm một cái, khắp người nối da gà, bị một gã đàn ông cơ bắp cao hơn hai thước ôm chặt vào lòng, hơn nữa gã cơ bắp đó lại nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cái tư vị này thật không dễ chịu chút nào.

Nhẹ nhàng giãy thoát ra khỏi ma trảo, Sở Thiên tiếp tục nói: “Có điều, tộc nhân của ngươi nhiều quá. Như vậy đi, ta sẽ thuê mấy chiếc phi thuyền Tề Bách Lâm từ chỗ gia tộc Phan Mạt Tư, mỗi lần đưa mấy trăm người đến đây, ngươi thấy sao?”

“Không, không! Ta sao có thể dùng tiền của điện hạ chứ?!” Khố Á Tháp còn chưa đến mức ngu hết thuốc chữa, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ vĩ đại đã không ngần ngại kiểm tra sức khỏe cho tộc nhân của mình, vậy mình sao có thể không biết ý tứ mà để cho điện hạ tốn tiền vận chuyển chứ? “Tiền thuê phi thuyền để ta trả cho!”

“Uhm, vậy cũng được!” Sở Thiên lần này rất vui vẻ chấp nhận kiến nghị của Khố Á Tháp, một chút do dự cũng chẳng có. “Còn nữa, ta sắp sửa phải tham gia chiến tranh rồi, nên nhất thời không thể kiểm tra hết cho tất cả mọi người…”

“Không hề gì!” Khố Á Tháp không hề do dự, nói: “Điện hạ ngài có thể sau khi chiến tranh kết thúc rồi lại kiểm tra tiếp cho họ!”

Ha ha, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lần này kiếm được món lớn rồi, Sở Thiên cười thầm, Khố Á Tháp, lão tử ca ngợi ngươi! Một con trâu thật tốt bụng, không những tự mình tốn tiền giúp lão tử có được Ngưu Hoàng, hơn nữa lại còn làm bảo tiêu miễn phí cho lão tử nữa!

Từ khi Lô Địch Tam Thế hạ mệnh lệnh chuẩn bị chiến tranh cho Sở Thiên, Sở Thiên đã biết, một Tế Tự mạnh nhất của đế quốc như mình chắc chắn sẽ phải theo quân xuất chinh, nên hắn không thể không lo nghĩ cho sự an toàn của bản thân, A Mạt Kỳ sức mạnh hiếm thấy, nhưng lại không ở trong trạng thái tốt nhất, còn đế quốc Lôi Tư thì sao? Họ lại có một chủ nhân và một tọa kỵ là Thần Thánh Long Kỵ Sĩ cấp chín!

Nếu như đơn độc đối mặt với Khắc Lâm Tư, hay là tọa kỵ của hắn, vậy cho dù A Mạt Kỳ có đánh không lại cũng có thể bảo vệ Sở Thiên bỏ trốn, nhưng nếu cả hai gã hợp lại thì sao! Nếu như vậy, Sở Thiên phải chuẩn bị nhiều hơn một chút rồi. Cho nên hắn yêu cầu sau chiến tranh tiếp tục chữa trị cho tộc nhân của Khố Á Tháp, một mặt là vì muốn lừa lấy Ngưu Hoàng, một mặt khác, chỉ cần còn có một con Cự Ngưu chưa được kiểm tra sức khỏe, vậy Khố Á Tháp sẽ không thể để mình chết được, sẽ phải bảo vệ an toàn của mình trên chiến trường.

Khố Á Tháp cộng thêm A Mạt Kỳ, một bộ kết hợp bên cạnh nhau, lại thêm cả Hãn Mã và NMD, ít nhất cũng có thể ngăn cản được Khắc Lâm Tư chứ? Ha ha, đây mới là mục đích thật sự của Sở Thiên: Tiền có thể không cần, nhưng cái mạng nhỏ này bắt buộc phải giữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook