Dị Giới Thú Y

Chương 444: Liên thành

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Ni Nhĩ Sâm cười mỉm nhìn Mặc Phỉ Đặc, thầm nghĩ, người thông minh sẽ không bao giờ đi hỏi vì sao đối thủ có được thông tin. Kẻ chỉ biết giết người, sẽ dễ đối phó hơn Địch Á Lạc nhiều.

“Chúng ta tự nhiên có nguồn tin tình báo.” Ni Nhĩ Sâm thuận miệng nói. “Hơn nữa ta cũng không ngại gì mà không nói cho các ngươi biết, Phượng Hoàng tộc không đến được đâu.”

“Đại ca ta làm sao rồi?” An Kỳ Nhi quay đầu, thoát khỏi vòng tay của Anh Cách Lạp Mỗ, vội vàng hỏi: “Nếu đại ca ta xảy ra chuyện gì, gia tổ sẽ không tha cho các ngươi đâu.”

An Kỳ Nhi biết, nếu do Thái Dương tộc ra tay, đại ca Lộ Tây Pháp chắc chắn đã có chuyện, bởi vì mật pháp của Thái Dương thần lại có thể khống chế được hắc ám lĩnh bực của Lộ Tây Pháp.

Ni Nhĩ Sâm cười nói: “Tiểu tử Lộ Tây Pháp này quả không tệ, để bắt được hắn, ta đã tốn không ít sức lực, nhân tài của Phượng Hoàng tộc quả là nhiều.” Vừa nói, hắn vừa quay đầu về phía Sở Thiên, nheo mắt nói: “Khí độ của Long Hoàng bệ hạ đã mạnh hơn năm trước rất nhiều, vừa rồi lão tử suýt nữa thì hoa mắt, không nhận ra.”

“Ni Nhĩ Sâm miện hạ đã thấy bức họa hồi trước của ta?” Sở Thiên tò mò hỏi.

“Ha ha, không chỉ bức họa, mà phải nói rằng, Thái Dương tộc chúng ta là những người hiểu biết về bệ hạ nhiều nhất trong địa ngục này.”

Bộp! Bộp!

Ni Nhĩ Sâm vỗ vỗ tay, nói: “Có hai người bạn cũ muốn gặp bệ hạ.”

Sau tiếng vỗ tay của Ni Nhĩ Sâm, những người trong Thái Dương tộc đều tiến vào không địa trong hỏa diệm, hai người đi sau cùng của đoàn người bước lên bên cạnh Ni Nhĩ Sâm, trong đó có một người da vàng.

Ba Đế, Liên Thành!

Sở Thiên sửng sốt, có Ba Đế và Liên Thành, Ni Nhĩ Sâm có thể thấy bức họa của hắn cũng không có gì lạ.

“Đệ tử của ta, đã lâu không gặp rồi!” Ba Đế ở mấy năm trong địa ngục, ngay cả khí chất cũng bị biến đổi, tóc, áo đều màu trắng, sau lưng còn mang thêm một thanh kiếm. Nhưng nét mặt vẫn thâm trầm như trước.

Liên Thành cũng không buồn để ý đến Sở Thiên, không hiểu sao hắn cũng thay đổi trang phục, mang một áo giáp màu xanh bó sát người, hơn nữa hắn còn bước lên trước mặt Ba Đế, xem thái độ của hai người, giống như Ba Đế là đệ tử của Liên thành vậy.

Thấy hai người này, Sở Thiên cũng không ngạc nhiên lắm, hắn đã từng đoán trước được. Hai thầy trò Hồng Nguyệt Thành muốn sống ở địa ngục, chắc chắn phải dựa vào một thế lực nào đó. Nhưng trong đầu hắn chợt nảy ra một ác ý, dung mạo hai người này đều rất đặc biệt, sao không đầu quân cho Ma Căn tộc chứ?

“Mặc Phỉ Đặc, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi, lần trước đã được ngươi chỉ giáo.” Đó chính là lần Mặc Phỉ Đặc cướp Thần Cách từ tay hắn, hôm đó hắn ở địa ngục như chó nhà có tang, lại bị Mặc Phỉ Đặc cướp đi Thần Cách, sau đó phải nương tựa vào Thái Dương thần.

“Ba Đế, bớt nói nhảm đi.” Liên Thành lạnh lùng nói, cách nói ấy giống như nói với lão quản gia trong nhà mình vậy.

“Vâng, miện thượng!" Ba Đế cung kính hành lễ, sau đó nói với Sở Thiên: “Sở Thiên, lực lượng Thần Cách của Liên Thành miện hạ đâu?”

Liên thành miện hạ!

Sở Thiên rốt cục cũng giật mình. Liên Thành rõ ràng là đồ đệ của Hồng Nguyệt thành chủ Ba Đế mà. Nói thẳng ra, hắn cũng giống như con của Ba Đế vậy, nhưng hiện nay hình như thân phận họ đã đảo ngược?

Lần đầu tiên Sở Thiên gặp Liên Thành là ở Huyền Hà đại thảo nguyên, lúc đó hắn còn cảm thấy thân thiết vì Liên Thành có màu da vàng. Sau này hắn mới biết, Liên Thành không phải là nhân loại, mà là hậu duệ của một thượng cổ ma thú nào đó, đồng thời hắn còn tạo ra một ma sủng Lôi Mạc Tư. Nhưng ma sủng đó đã bị lửa hỏa diệm của Mặc Phỉ Đặc thiêu hủy rồi.

“Liên thành ‘miện hạ’! hà hà, Thần Cách của ngươi đã bị ta đánh mất rồi.” Sở Thiên nheo mắt đáp.

“Hừ! Ngươi muốn chết ư?” Liên thành hừ lạnh một tiếng, nói với Ni Nhĩ Sâm: “Ni Nhĩ Sâm thúc thúc, giao bọn họ cho thúc!”

Sở Thiên lại giật mình, Mặc Phỉ Đặc cũng không giải thích nổi, Ni Nhĩ Sâm là chú của Thái Dương thần Nạp Thập, Liên Thành dựa vào cái gì để gọi hắn là thúc thúc.

Ni Nhĩ Sâm nói: “Long Hoàng bệ hạ, Mặc Phỉ Đặc miện hạ! Các ngươi muốn tự mình đi, hay để ta dẫn các ngươi đi?”

Kỳ thực Ni Nhĩ Sâm cũng thầm hận không ngớt, hắn vốn đã bắt được Lộ Tây Pháp, hơn nữa Địch Á Lạc và Ba Nhĩ cũng rơi vào tay hắn rồi. Thái Dương thần lại không coi trọng lời hứa và sĩ diện như Phượng Hoàng tộc, làm việc gì cũng không được quang minh cho lắm. Ni Nhĩ Sâm vốn muốn dùng Ba Nhĩ và Địch Á Lạc để dụ Mặc Phỉ Đặc và Sở Thiên đầu hàng. Nhưng hắn không ngờ cơ thể Ba Nhĩ lại không được khỏe, đến lúc hấp hối cần phải có Địch Á Lạc kéo dài mạng hắn. Vì vậy Ni Nhĩ Sâm bất đắc dĩ phải mang theo hai người, ngoài ra còn thêm Lộ Tây Pháp về nơi dừng chân của gia tộc.

Bởi vì hắn nếu như mang theo một người đã chết như Ba Nhĩ đến để uy hiếp Mặc Phỉ Đặc, sợ rằng sẽ kích động tính liều chết của tên sát nhân điên cuồng đó.

Sở Thiên cũng nghĩ tới điểm này, Phượng Hoàng gia tộc đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn đã gặp chuyện không may rồi, vậy Ni Nhĩ Sâm nói hắn đã bắt được Lộ Tây Pháp chắc chắn là thật.

“Ra tay đi!” Mặc Phỉ Đặc đứng yên, nói với Ni Nhĩ Sâm.

“Ha ha, tính khí Mặc Phỉ Đặc miện hạ vẫn như xưa.” hỏa quang trên người Ni Nhĩ Sâm hiện ra, hắn vặn người tránh được Mặc Phỉ Đặc, sau đó vô cùng kinh ngạc nói: “Hả, ngươi đã hồi phục lực lượng rồi ư?”

Nhìn thoáng qua Sở Thiên, Ni Nhĩ Sâm thầm hạ quyết tâm, Mặc Phỉ Đặc nhất định được Phất Lạp Địch Nặc chữa khỏi, nếu như vậy, phải ra tay triệt để.

Sự hỗn loạn bắt đầu, số người của hai bên không chênh lệch nhau nhiều, lại đều có một thượng vị thần, cuộc giằng co khá lâu.



Sở Thiên vừa chạy trốn, vừa dặn dò: “Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi lo bảo vệ tiểu nha đầu kia, nó vẫn còn có ích! A Mạt Kỳ, ngươi đối phó Liên Thành!"

Sở Thiên vừa nói xong, A Mạt Kỳ đã phát ra một luồng điện bắn về phía Liên Thành, đồng thời khẽ di chuyển Chiến Thần Kích.

“Ngươi dùng Chiến Thần Kích để đối phó với ta? Hừ” Liên Thành không né tránh, nghiêng mình lấy một thanh kiếm từ bên hông ra, vung tay lên, quả nhiên là tứ trọng thần lực.

Bình!

Chiến Thần Kích và trường kiếm giao nhau, A Mạt Kỳ và Liên Thành đứng đối diện nhau, hiệp đầu hai người không phân thắng bại.

“Ngươi hiểu được bao nhiêu về Chiến Thần Kích? Hả? Dùng nó để đối phó với ta, thật là nực cười!” Liên Thành khinh miệt liếc A Mạt Kỳ, trường kiếm rung động, hai thanh binh khí rời nhau.

Nhưng vào lúc này, Hồng Nguyệt Kiếm của Ba Đế cũng đánh lén từ phía sau A Mạt Kỳ.

“Ba Đế, cút ngay! Cứ để hắn cho ta.” Liên thành trầm giọng quát. Đồng thời trường kiếm lại một lần nữa giao đấu với Chiến Thần Kích của A Mạt Kỳ. Hắn cười lạnh nói: “Chiến thần không có lĩnh vực! Nhưng cũng không phải là không có nguyên tô pháp tắc!”

Ngươi hiểu được bao nhiêu về Chiến Thần Kích? Ngươi cũng có tư cách dùng Chiến Thần Kích ư?

Nói xong, trường kiếm trong tay Liên Thành trở nên mềm mại, giống như dòng nước chảy, bao quanh Chiến Thần Kích đến vài thước, mũi kiếm hướng về phía cổ tay A Mạt Kỳ.

A Mạt Kỳ nhãn tình sáng lên, hắn không cần biết vì sao Liên Thành mạnh lên, chỉ biết là mình gặp một đối thủ không tồi!

Tốc độ đâm tới của trường kiếm, trong mắt A Mạt Kỳ cũng không thể nói là nhanh, hắn lùi một bước, đồng thời Chiến Thần Kích trong tay phóng về phía trước, muốn đánh vào mặt trên của thanh kiếm.

Nhưng kim thiết trường kiếm trong tay Liên Thành như một sợi mỳ kéo giãn, dưới tốc độ của Chiến Thần Kích, nó lại càng dài hơn, mũi kiếm quấn vào Kích thủy chung không rời cổ tay A Mạt Kỳ.

Rất hay, thân kiếm quấn vào chuôi kích! A Mạt Kỳ mỉm cười, quát: “Thoại tốc!”

A Mạt Kỳ mở rộng lĩnh vực gia tốc của mình, không để ý đến mũi kiếm đang bay nhanh đến, giơ chân định đá vào ngực Liên Thành.

Muốn làm ta bị thương sao? Liên Thành cười, mặc cho đầu ngón chân A Mạt Kỳ đã chạm tới ngực.

Hai tiếng “binh binh” vang lên, một là của mũi kiếm của Liên Thành đâm vào tay A Mạt Kỳ, còn một tiếng kia, thì hình như chân A Mạt Kỳ đã đá vào trong nước, làm cho tiếng nước vang lên.

A Mạt Kỳ quả thật đã đá vào nước, chỉ thấy ngực Liên Thành biến thành một vũng nước, mặc cho đầu ngón chân A Mạt Kỳ đâm thủng qua. Nhưng nụ cười nhạt trên mặt hắn lại chứng minh rằng hắn không hề bị thương tổn.

“Sự phẫn nộ của Phất Lạp Địch Nặc” A Mạy Kỳ sau khi bị thương không hề khinh thị Liên Thành, chịu đựng vết thương ở cách tay, phong tỏa mũi trường kiếm đang đâm vào bên trong, sau đó một tay kia phân thân, dùng hợp thể chiến kỹ.

Phốc!

Cơ thể Liên Thành bị đánh nát, nhưng không hề có xảy ra chuyện như trong tưởng tượng, thân thể tứ tán, bỏ lại trường kiếm, rơi ra xung quanh. “Hừ, máu của ông chủ không thể chảy ra vô ích!” A Mạt Kỳ rút trường kiếm trên cánh tay ra, sau đó khống chế cơ thể. Ngẫm nghĩ rồi hấp thụ sắc máu màu tím vừa chảy ra.

Nhưng vào lúc này, thân thể tứ tán của Liên Thành lại nhanh chóng hợp lại, ngay cả chiếc áo giáp màu xanh cũng không hề bị sứt mẻ gì, hắn nhìn cánh tay A Mạt Kỳ, cười lạnh, nói: “Máu, không thể chảy vô ích, nhưng ngươi còn máu không?”

A Mạt Kỳ cúi đầu nhìn cánh tay bị thương, chỉ thấy ở phía trên chỗ thanh kiếm đâm vào đang từ từ biến dạng, da cũng không có, máu cũng không còn nữa, thậm chí cả một đoạn gân cốt ngắn cũng sắp không còn nữa. Nhưng những thứ này, đang từ từ biến thành một thứ nước màu xanh.

Chỉ trong một chốc kinh ngạc, thịt máu phía trên cánh tay A Mạt Kỳ đều biến thành nước. Hơn nữa thứ nước này ngưng lại mà không tiêu tan đi, chỉ dừng lại trên cánh tay.

Thần Không Gian Cáp Đạt Uy!

A Mạt Kỳ đột nhiên nghĩ tới cái tên này, bởi vì một nửa cơ thể của Cáp Đạt Uy cũng có hình dạng giống như cánh tay của hắn hiện nay!” Cáp Đạt Uy là do ngươi đả thương?" A Mạt Kỳ không nhịn được kinh ngạc nói.

“Ngươi đã từng gặp Thần không Gian? Hắn còn chưa chết?” Liên thành chợt run lên. Cáp Đạt Uy không thể còn sống được, chính hắn đã phá hủy cả Thần Cách của Cáp Đạt Uy! Hắn sao có thể còn sống được!

“Thì ra ngươi chưa chết!” Mặc Phỉ Đặc đang đánh với Ni Nhĩ Sâm đột nhiên bỏ lại đối thủ, đánh về phía Liên Thành.

Nữ thần tỷ tỷ tại thượng! Sở Thiên biết rằng cục diện hôm nay không ổn, trên cơ thể Liên Thành chắc chắn có bí mật gì đó, hơn nữa, bọn họ dám trực tiếp lộ mặt cho thấy họ chắc chắn có cách để bí mật này không bị tiết lộ.

Cuộc chiến hỗn loạn là vì nguyên nhân Liên Thành đột nhiên dừng lại.

Lạp Hi Đức, Đức Khố Lạp, hai người tham gia Chúng thần đại chiến cũng kinh ngạc nhìn Liên Thành, “Là ngươi sao?”

“Chính là ta!” Liên thành hé miệng cười cười, trường kiếm quay một vòng, rồi được đeo lên sau lưng, "Nhân thần kia đã chết, hiện nay ta là bán thần thú Liên Thành!"

“Ha ha” Đức Khố Lạp đột nhiên chống nạnh cười quái dị, nhưng Sở Thiên biết, tiếng cười này của lão dơi, không nhất định là tiếng cười vui mừng! Bào Uy Nhĩ biết ngươi còn sống, cô ta nhất định tức đến chết mất!”



“Mỹ nhân ngư kia sẽ không biết được! Bởi vì hôm nay không ai trong các ngươi có thể thoát được.” Liên thành lạnh lùng đáp lại, “Thần Cách của Thần Sức Mạnh đâu, giao ra đây.”

Nếu không vì Thần Cách Thần Sức Mạnh, hôm nay Liên Thành cũng sẽ không lộ mặt, hắn không thể đợi được nữa.

“Quả nhiên ngươi lại ở nhân gian làm đồ đệ kẻ khác, ha ha, thú vị quá.” Đức Khố Lạp trào phúng nói: “Có phải rất thú vị không? Thượng vị Hải Thần Ba Tắc Đông miện hạ?”

“Ba Tắc Đông đã chết, ta là bán thú Liên Thành!” Liên Thành hét lớn, mỗi khi nhắc tới bán thú thần, hắn lại không cam tâm, ai cũng có thể thấy được điều này.

“Hả, mặt trắng, bán thú thần là thứ gì vậy?” An Kỳ Nhi kinh ngạc hỏi Anh Cách Lạp Mỗ.

Không chỉ Anh Cách Lạp Mỗ không biết câu trả lời. Sở Thiên, Mặc Phỉ Đặc… Tất cả đều không biết!

Đức Khố Lạp cũng không biết, nhưng cái miệng của hắn khi đối mặt với kẻ thù của ba vạn năm trước, lại độc địa khác thường, hắn hài hước nói: “Chẳng lẽ lại là tạp chủng của bán nhân thú? Ha ha, đường đường là một hải tộc lại biến thành tạp chủng! Thú vị thật, đúng rồi, một nửa cơ thể ngươi là ai vậy? Là con chó đó ư? Ha ha, ngươi giờ chỉ là một nửa thân thể của con chó, còn không bằng một con chó nữa.”

Liên Thành cười nhạt, những ngày tháng sống chui lủi ở nhân gian khiến cho lòng dạ hắn không còn như trước nữa. “Ha ha, Đức Khố Lạp tiểu bối, ngươi thật thông minh. Đúng là ta đã vì một con chó săn lớn mới có ngày hôm nay!”

Đức Khố Lạp sửng sốt, vội vàng hỏi: "Con chó săn kia!"

Liên thành chậm rãi nói ra tên một người, “A Thụy Nạp Tư, ha ha!”

Năm đó Hải Thần đã lấy một nửa cơ thể của A Thụy Nạp Tư? Sở Thiên chợt hiểu ra tất cả, trong tấm ảnh La Tân đưa cho hắn, đoạn sau là nửa cơ thể của A Thụy Nạp Tư là do một người đã không còn hình người từ trong hải dương đi ra lấy đi. Thì ra đó chính là Hải Thần Ba Tắc Đông, cũng chính là Liên Thành.

Trên cơ thể thần tộc có cất giấu rất nhiều bí mật, điều này Sở Thiên biết rất rõ, bởi vì trên cơ thể hắn cũng có những điều phải dấu kín. Ví dụ như dòng máu, như Lan nguyệt thú mật quyển trong nhẫn của hắn!

Nghĩ tới đây, Sở Thiên đã có một suy đoán, nhưng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như tại sao lực lượng của Hải Thần lại yếu đi, vì sao lại trở thành bán thú thần?

“Linh hồn!" Sở Thiên đột nhiên thốt ra từ này! Tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ có Liên Thành trầm lặng nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên thầm nghĩ, năm đó Liên Thành đã có được phương pháp tu luyện linh hồn của Kiều lang thần gia tộc từ A Thụy Nạp Tư. Chỉ có cách nói này mới giải thích được.

Bởi vì A Thụy Nạp Tư là thần thú, phương pháp tu luyện thú thần cũng coi như bị Hải Thần lấy được rồi. Hắn luyện không thành. Điều ngoại lệ duy nhất chính là dùng được lực lượng linh hồn. Hơn nữa có thể tạo thành lực lượng linh hồn của chính mình.

Kể từ đó, sự tình đã rõ ràng, Ba Tắc Đông đã dùng cơ thể của A Thụy Nạp Tư, cũng có được phương pháp tu luyện linh hồn, sau đó hắn dựa vào đó để đi lên, sau cùng, dựa vào lực lượng Thượng Vị Thần để có thể đánh bại Chủ Thần suy yếu, từ đó đã trở thành một nhân vật quan trọng trong quang minh thần tộc.

Sau đó trong cuộc hỗn chiến ở Phán Quyết sơn, Ba Tái Đông đã có thể thay thế Sinh Mệnh nữ thần để chỉ huy chúng thần tham chiến, điều này đã chứng tỏ địa vị của hắn trong Quang minh tộc. Đến đại chiến ở Biển Cấm, Sinh Mệnh nữ thần và các Chủ Thần khác đã ra khỏi cuộc chiến hỗn độn ấy, Ba Tái Đông vẫn ở lại chỉ huy quân đội của Quang minh thần tộc.

Nhưng lúc này, Bào Uy Nhĩ dẫn các thần quân bắt đầu đánh lén, lúc đó mỹ nhân ngư - một Thượng Vị Thần biết dùng thất trọng thần lực, hơn nữa lực lượng linh hồn của cô ta cho tới giờ cũng không phải quá mạnh, cho nên cô ta cho rằng mình đã giết Hải Thần rồi, thế nhưng, Ba Tái Đông dùng cách hi sinh thân thể để linh hồn chạy thoát, vì vậy mỹ nhân ngư không tìm được thi thể hắn.

Linh hồn Hải Thần phiêu đãng ở nhân gian một thời gian, nhưng lúc đó chúng thần thất bại, mỹ nhân ngư thống nhất tam giới, thu dọn tất cả cơ thể nhân thần lại, Ba Tái Đông tìm không được cơ thể nào tốt hơn, chỉ có thể chiếm cơ thể của một thượng cổ ma thú, sau đó Hải Thần dùng thân phận thượng cổ ma thú tiếp cận một nơi mà hắn đã trốn ra. Cùng lúc đó, hắn đã dùng lực lượng linh hồn để không ngừng cải tạo cơ thể của ma thú, hy vọng có thể phục hồi được thực lực cơ thể mình.

Đáng tiếc việc dùng cơ thể thượng cổ ma thú để tu luyện lĩnh vực của nhân thần, cứ cho rằng có linh hồn để cải tạo thần lực đi nữa cũng là một điều rất khó. Cho đến vài trăm năm trước, Hải Thần mới phục hồi được một phần thực lực, sau đó đánh lén Chủ Thần, chiếm lấy Hồng Nguyệt không gian. Nhưng sau đó không lâu Ba Đế lại vào nhầm Hồng Nguyệt không gian.

Vì vậy Hồng Nguyệt Thành ra đời, Hải Thần Ba Tái Đông cũng giấu mình sau Ba Đế, cam tâm làm một đồ đệ trước mặt người ngoài.

Hơn một vạn năm rồi, Hải Thần không thể chịu đựng thêm nữa cơ thể ma thú của mình, vì vậy hắn lệnh cho Ba Đế thu thập Thần Cách, đặc biệt là Thần Cách nhân thần, hy vọng dùng Thần Cách nhân thần, lại thêm linh hồn để cải tạo cơ thể mình, tu luyện lại lực lượng Chủ Thần trước đây. Cho đến hôm nay, khi dùng cơ thể của ma thú đã có thể phát huy được lực lượng Cao Vị nhân thần, hắn mới tự xưng mình là bán thú thần. Nhưng màu da vàng của hắn, có lẽ là hậu quả của việc dùng cơ thể thú thần để luyện thành sức lực nhân thần mà ra.

Điều này cũng giải thích vì sao Liên Thành có thể nhận ra Mặc Phỉ Đặc dù ở trong cực địa băng nguyên, Ba Đế làm sao biết được Bào Uy Nhĩ không chỉ biểu hiện ra tam trọng thần lực, mặt khác khi Sở Thiên ở tại Hồng Nguyệt không gian, Liên Thành thà đưa Chiến Thần Kích ra, chứ không muốn lộ thân phận để giết Sở Thiên, chỉ sợ là đã biết Sở Thiên có thể tạo ra Thần, có giá trị lợi dụng rất lớn.

Trong lúc Thần Cách của Ba Tái Đông xuất hiện, quyết định tự mình đi vào nhân gian, nhưng hắn dùng thân phận biến thành, chẳng qua Liên Thành kiêng kỵ thực lực của mỹ nhân ngư, không dám dùng Hải Thần lĩnh vực, chỉ dùng thượng cổ kiếm thuật đơn giản nhất, vì vậy mới có tình trạng như vậy.

Liên thành mặc dù đang lợi dụng Ba Đế, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng hắn, chí ít cũng không nói cho Ba Đế biết phương pháp thăng cấp của tứ trọng thần lực, vì vậy khi gặp Bào Uy Nhĩ, Ba Đế mới không biết được đặc tính của tứ trọng thần lực, sau cùng vận dụng lực lượng Thần Cách. Nhưng khi đó Bào Uy Nhĩ ở ngay trước mắt, Liên Thành chỉ lo làm sao để Bào Uy Nhĩ không phát hiện, vì vậy đành giao lực lượng Thần Cách cho Ba Đế, để hắn chuyển sự chú ý của mỹ nhân ngư, nhưng một Bào Uy Nhĩ không rành lắm về lực lượng thần lực cũng không chú ý đến một nhân vật nhỏ có cơ thể ma thú.

Sau đó nữa, bọn họ bị Sở Thiên đá vào địa ngục, nhưng lúc đó Bào Uy Nhĩ cũng đang ở địa ngục, kết quả Liên Thành không dám biểu lộ thực lực, bị Mặc Phỉ Đặc cướp đi lực lượng Thần Cách.

Chỉ đến khi mỹ nhân ngư rời khỏi địa ngục, Liên Thành mới thở phào nhẹ nhõm, tìm được người bạn cũ của nhân thần tộc năm đó là Thái Dương thần, một lần nữa uy phong nổi dậy, hôm nay hắn đến để đòi Thần Cách của Thần Sức Mạnh.

Đó là những suy đoán của Sở Thiên về Liên Thành, tuy rằng không chính xác lắm, nhưng chắc cũng không sai.

……….

"Còn lo lắng làm gì, mau trốn đi!" Lạp Hi Đức ở phía sau đẩy mạnh Sở Thiên.

Thì ra vừa rồi lại có sự thay đổi, Liên Thành năm đó đã dám khiêu chiến với Chủ Thần, chắc chắn hắn có sở trường, một khi hắn đã phát huy, dù không có được thực lực của năm đó để áp chế có thể dùng ngũ trọng thần lực, nhưng đối phó với A Mạt Kỳ cũng không có vấn đề gì.

Mặc Phỉ Đặc lại bị Ni Nhĩ Sâm cuốn giữ, những người bên cạnh Sở Thiên đều bị những người của Thái Dương tộc bao vây, trong chốc lát, Sở Thiên nhờ thời gian thuận lưu lại chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook