Chương 436: Lời dặn dò của Tiểu Bạch
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Địa Ngục thông đạo, hoàn toàn không phải là thứ mà con người thường tưởng tưởng, có hai cửa, ở giữa là một đường hầm.
Nói ra, nó lại giống tháp phóng hỏa tiễn ở quê hương Sở Thiên, Địa Ngục chính là địa cầu, nhân gian chính là một tinh cầu nào đó ở ngoài vũ trụ, nếu như người ở Địa Ngục đến nhân gian, thì cần ở trên tháp phóng để bị bắn đi, sau đó được tháp phóng giúp người xuyên việt tìm một điểm dừng chân ở nhân gian, nếu như không có một “tháp phóng”, vậy thì sẽ bay loạn như con ruồi trong vũ trụ mênh mông không biết bến bờ. Năm đó Phổ Lan Đa từ nhân gian mạo hiểm mở không gian thông đạo, chính là tình huống tương tự như vậy, không “tháp phóng”, hắn còn có thể đi đến Huyết Luyện Ngục, quả thực đã là một sự hạnh phúc rồi.
Ngược lại, từ nhân gian nếu muốn đi Địa Ngục cũng như vậy, cần phải có một “tháp phóng” xây dựng ở nhân gian.
Mà Địch Á Lạc trong Địa Ngục Tam Đại Thần Thú, bằng việc nói là người chưởng quản không gian thông đạo, chi bằng nói là trưởng “Tháp phóng”.
Mặt khác, dựa theo số lượng hành khách mỗi lần truyền tống, “tháp phóng” cũng to nhỏ khác nhau, có lúc nhỏ đến mức có thể mang theo bên người, có lúc lại bắt buộc cố định ở một nơi nào đó, thứ mà Phổ Lan Đa phát hiện chính là một “tháp phóng” mô hình lớn, được cố định ở một chỗ nào đó thuộc Địa Ngục.
Bất kể là tháp phóng to nhỏ thế nào, vì nó là thứ mà Sáng Thế Thần tạo ra để cân bằng tam giới, vì vậy được có thêm một pháp tắc sáng thế, cũng chính là không thể cất giữ trong không gian vật phẩm như không gian giới chỉ được, không gian chi thần cũng không thể, thậm chí Long Thần cũng không có cách nào đưa nó đến không gian mà mình tạo ra, tức là nói, Địa Ngục thông đạo, chỉ có thể tồn tại trong không gian mà bản thân Sáng Thế Thần sáng tạo.
Ý nghĩa sâu xa của pháp tắc sáng thế phụ gia này, vốn không phải là thứ mà lúc này Sở Thiên có thể hiểu, cho dù là bản thân của Địch Á Lạc cũng chỉ có thể lờ mờ đoán ra một chút ít mục đích của Sáng Thế Thần.
Còn Địa Ngục thông đạo mà Mặc Phỉ Đặc mang đến, là một viên đá màu đen, có thể mang theo mười mấy người đến Địa Ngục, nó ở một điểm dừng chân đầu Địa Ngục, là một “tháp phóng” mô hình nhỏ, hiện nay đã bị Địch Á Lạc nghiêm mật cất giấu đi. Khi Mặc Phỉ Đặc đến nhân gian, hộ vệ của hắn vì bảo vệ sức mạnh “tháp phóng” khi khởi động không bị trinh thám được, đã mang theo một viên thông đạo giả đi ra chỗ xa để thu hút đối thủ mới bị chiến tử.
Khi Sở Thiên nghe Mặc Phỉ Đặc giải thích xong về Địa Ngục thông đạo, thời gian đã là ba ngày sau rồi, tất cả những người đi Địa Ngục đã được triệu tập về Bố Lôi Trạch, chỉ còn đợi xuất phát.
Cuối cùng trong Quang Mình Thánh Điện, Sở Thiên để Mặc Phỉ Đặc gặp Sa Khắc, không sai, cảm giác đầu tiên Mặc Phỉ Đặc là cũng đã tưởng hắn chính là Phượng Hoàng Thần. Có điều Mặc Phỉ Đặc đã hội tụ đủ lĩnh vực của hai Thần Thú khác, trong đó có lĩnh vực của Địch Á Lạc - thuộc hệ tinh thần và linh hồn, vì vậy sau khi sửng sốt, hắn đã nhận ra linh hồn hỗn loạn của Sa Khắc.
“Thân thể của Phượng Hoàng Thần, nhưng linh hồn của một tên ngốc, thú vị đấy!” Mặc Phỉ Đặc cười lạnh dò xét Sa Khắc, “
Ngày đó nhị ca ta đến nhân gian, đã gặp Sa Khắc một lần, lúc đó hắn trọng thương mới lành nên nhận lầm người.”
“Ài…”
Sở Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Phỉ Đặc thở dài, kỳ thực thương thế của Ba Nhĩ, phải bắt đầu nói từ ngày đó ở đại thảo nguyên Huyền Hà.
Ngày đó Địch Á Lạc bị La Tân cắn thương, đại não bị tổn thương nghiêm trọng, ngay cả tinh hạch cũng bị ô nhiễm. Vì vậy sức mạnh linh hồn đã bị suy giảm nghiêm trọng. Thương tích xác thịt Sở Thiên có thể chữa trị, nhưng linh hồn vẫn cần hắn tự mình tu luyện, vì vậy ngày hôm đó hắn đã nhìn thấy Sa Khắc trong trạng thái linh hồn sa sút mạnh, nhất thời lại coi hắn thành Phượng Hoàng Thần thật sự, một Phượng Hoàng Thần vì nguyên nhân nào đó mà biến thành tên ngốc.
Lúc đó trong Địa Ngục, lực lượng của Phượng Hoàng tộc vừa nổi lên, Ba Nhĩ có được tình báo của Địch Á Lạc, kết hợp với tình báo của mình rồi phân tích, nhận định nếu như Bác Đức ở nhân gian, vậy thì, lực lượng Phượng Hoàng tộc từ Huyết Luyện Ngục xâm phạm sang Địa Ngục sẽ không quá lớn mạnh. Dù gì Chủ Thần không phải có thể tùy tiện tu luyện mà ra, trong tình hình không có Chủ Thần, thân là ba huynh đệ ma thú nguyên trú của Địa Ngục, khi kế hoạch thỏa đáng, có khả năng sẽ nhất cử tiêu diệt gọn đội tiên phong của Phượng Hoàng tộc xâm phạm Địa Ngục.
Vì vậy trong Địa Ngục một cuộc chiến tranh nhắm vào Phượng Hoàng tộc đã bắt đầu, lúc mới đầu, Phượng Hoàng tộc quả thực đã bại lui nghìn dặm, nhưng trong đó trong quyết chiến, gia tộc Ma Căn lại xuất binh viện trợ Phượng Hoàng tộc, hơn nữa trong Phượng Hoàng tộc lại chợt xuất hiện một Chủ Thần! Tuy Chủ Thần này không mạnh như Bác Đức năm xưa, nhưng Ba Nhĩ vẫn phải trả một cái giá trầm trọng mới rồi mới giữ được mạng.
Sau đó Ba Nhĩ mang theo bệnh thể chỉ huy đại quân Địa Ngục, nhưng cục thế Địa Ngục càng ngày càng loạn, hắn lại bị thêm mấy lần thương nhẹ, sau đó rơi vào kết cục cận kề cái chết.
Sở Thiên xua tay để Sa Khắc tiếp tục học lễ nghi, sau đó cười nhìn Mặc Phỉ Đặc, “Có thể đi rồi!”
Mặc Phỉ Đặc lại nhìn Sa Khắc ngây ngô một lần nữa, lắc đầu. sau đó dặn Sở Thiên: “Một khi vào Địa Ngục, ngươi phải tự mình cẩn thận, có lúc có thể ta cũng không bảo vệ được ngươi!”
Sở Thiên chợt vỗ trán một cái, sực nhớ ra điều gì, dặn Ba Bác Tát: “Ngươi kêu Thánh Đấu Sĩ đưa Mai Nhĩ Kim Tư đến đây! Ta đưa hắn cùng đi Địa Ngục!”
Ba Bác Tát tranh nói: “Năng lực dạy dỗ của Thánh Đấu Sĩ không bằng được với Giáo Hoàng, hiện tại Mai Nhĩ Kim Tư không có tiến bộ gì nhiều, vẫn mang tính khí của hung thú, người… lần trước ngay cả A Mạt Kỳ hắn cũng tấn công a!”
Từ sau khi trở về Thiên Hải, Sở Thiên vẫn chưa có cơ hội đưa Mai Nhĩ Kim Tư về Giáo Đình, vì vậy tạm thời đưa cho Thánh Đấu Sĩ tẩy não cho hắn.
“Hung thú vẫn là hung thú, có điều biết cách dùng, nói không chừng có thể cứu mạng!” Sở Thiên thị ý Ba Bác Tát mau đi.
“Chân Thần! Chúng ta khẩn cầu được đi Địa Ngục với người!” Mười hai người Bái Nạp Mỗ quỳ trước mặt Sở Thiên.
“Đây chính là Thánh Đấu Sĩ của huynh đệ ngươi sao? Không tồi!” Mặc Phỉ Đặc gật đầu khen ngợi. Sau đó lại lắc đầu, “Nếu như họ là người của Ám Điện Giáo Đình, vậy tốt nhất đừng mang họ đi!”
Sở Thiên hiểu được ý của Mặc Phỉ Đặc, khi Thánh Đấu Sĩ không động thủ, chỉ là mười hai cường giả có tầng thứ nhất, thứ hai, tuy rằng hiện tại họ đã tu luyện đến tầng thứ nhất đỉnh phong, nhưng trong mắt của thần tộc vẫn chẳng đáng là gì, tuy nhiên một khi cả mười hai người liên thủ lại, dùng chiêu “Sự thở dài của Phất Lạp Địch Nặc”, vậy thì uy lực không nhỏ, nhưng cũng đồng nghĩa nói cho đối thủ biết, mọi người hãy xem này, chúng ta là người của tên phản tặc Thần Hoàng Tư Đặc Ân, toàn Địa Ngục hãy liên kết lại giết chết chúng ta đi…
“Các con của ta, bổn Thần Hoàng có sứ mệnh quan trọng hơn giao cho các ngươi! Đó chính là bảo vệ Bố Lôi Trạch! Vì vậy các ngươi bắt buộc phải ở lại, Thần Hậu và Thần Tử cần sự bảo vệ của các ngươi!”
Mặc Phỉ Đặc ngạc nhiên, bộ dạng giả thần côn của Phất Lạp Địch Nặc, có phần tương tự với Tư Đặc Ân, nếu không phải linh hồn của hắn kém xa, mình thiếu chút nữa cũng nhận nhầm rồi. Nghĩ tới đây, hắn khẽ đẩy Sở Thiên một cái, truyền âm vào tai nói: “Huynh đệ, sau khi vào Địa Ngục đừng bao giờ dùng bộ dạng và giọng điệu này nói chuyện, nếu không rất có thể sẽ bị những thần tộc không tinh thông linh hồn tưởng nhầm là Tư Đặc Ân đấy.”
Sở Thiên trong lòng kinh động, đúng vậy, mình không những không thể giả thần côn, hơn nữa Tài Quyết Chi Đao cũng không được dùng, nếu không khí độ, khí tức, dung mạo, sẽ hoàn toàn giống với Tư Đặc Ân.
“Thề chết hoàn thành thần dụ của ngài!” Thánh Đấu Sĩ phục đầu sát đất, hưng phấn dị thường. Cuối cùng lại có thể chấp hành thần dụ của Thần Hoàng rồi.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Sở Thiên vỗ tay. Để triệu tất cả mọi người bên cạnh mình.
A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ dĩ nhiên không cần nói, Sở Thiên đi đến đâu thì họ đi đến đó, Lạp Hi Đức cũng như vậy.
Còn Đức Khố Lạp không thích mạo hiểm. Có điều tuy hắn được coi là ma thú nguyên trú của Huyết Luyện Ngục, nhưng chưa từng rời khỏi nhân gian, bởi vì tổ tiên của hắn là những hậu duệ được Bì Bồng dùng theo tính chất con tin phái đến Thú Thần tộc, khi chúng thần bao vây tiêu diệt dư nghiệt của Tư Đặc Ân năm đó, vì vậy hắn cũng muốn đi Địa Ngục xem thử có thể tìm được thân thích hay không.
Chỉ có A Tư Nặc vẫn đang cùng AK lưu luyến chia tay, hoặc nói là tiếp nhận chỉ thị, “Chàng phải nhớ kỹ đây, ở Địa Ngục tất cả đều phải nghe ông chủ, ngoài ra không được ngủ, không được nhìn những mỹ nữ nhền nhện khác, không được quên mang quà về cho ta, không được…”
“Được rồi, AK, đưa A Tư Nặc tiên sinh cho ta mượn đi!” Sở Thiên cười lớn giải vây cho A Tư Nặc.
Mặc Phỉ Đặc trong Quang Minh Thánh Điện lấy ra một viên đá đen to bằng một quả trứng ngỗng, đặt lên trên bàn, nhất thời mọi người của Bố Lôi Trạch đều hiếu kỳ vây lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đều muốn theo ta xuống Địa Ngục à!” Sở Thiên cười mắng nói mọi người lui ra, sau đó nhìn Sắt Lâm Na gật đầu, dặn dò: “Nếu như chuyện gì không giải quyết được, một là đi Biển Cấm, nếu như Mỹ Nhân Ngư và Thí Thần Thất Hải Thú không ở nhân gian, hoặc là Biển Cấm cũng rơi vào hỗn loạn, vậy thì đi đến gia tộc Thác Mã Tư… Thứ dưới đảo nếu dùng được tốt, các nàng sẽ không bị nguy hiểm đâu.”
Thứ dưới đảo, bao gồm cả thi thể của Đại Địa Nữ Thần, nếu dùng tốt, đích thực có thể kéo Đặng Khẳng đến bên cạnh mình.
“Ư ư!” Tiểu Bạch đột nhiên ở phía sau kéo lấy ống quần của Sở Thiên, cười hì hì lộ ra hàm rằng trắng ngần.
“Nữ thần tại thượng!” Với động tác này Sở Thiên đã quá quen thuộc. Hết cách nhấc cô nàng lên, đặt lên tai, cười khổ nói: “Cắn đi!”
Tiểu Bạch áp sát vào tai Sở Thiên, nhưng không cắn, mà răng miệng không động, nhưng lại có một giọng nói ngọt ngào trong trẻo truyền vào đầu Sở Thiên, “Tên ngốc này, nếu có gì không thể dàn xếp được, đi tìm An Cát Lợi Na, nói cho ả biết, ngươi đã trị khỏi chân trái cho một con Lan Nguyệt Thú nào đó!”
Nói xong, cô nàng nhảy nhót xuống chạy mất, có điều bước chân còn tập tễnh, trên đường mồ hôi làm ướt sàn nhà, chính câu nói vừa rồi, đã hao cạn sức mạnh linh hồn mà Tiểu Bạch đã tích tụ được trong mấy năm nay.
Sở Thiên ngây người ra, mình chỉ chữa trị qua cho một con Lan Nguyệt Thú, đó chính là Tiểu Bạch. Theo giọng của cô nàng mà suy đoán, không ngoài hai ý, một là Phất Lạp Địch Nặc ta ngay cả chân trái của con Lan Nguyệt Thú cũng có thể chữa trị, vậy thì không cần nhắc đến thương thế của ngươi, nếu như thật là như vậy, vậy thì dựa vào thương tích cấp mấy của đại lục, cần sức mạnh cấp mấy để chữa trị được pháp tắc sáng thế này, chân trái của Tiểu Bạch, và An Cát Lợi Na đều chịu những vết thương từ cấp Chủ Thần trở lên.
Nói vậy, Sở Thiên năm đó chữa trị chân trái của cô nàng, không chỉ là biểu diễn y thuật, mà là tạo ra một thần tích khiến Tiểu Bạch sửng sốt ---- Ông trời ơi, một tên người rừng muốn ăn thịt bổn tiểu thư lại có thể chữa trị được những thương tích cấp Chủ Thần! Vậy… sau này theo hắn cũng không tồi! Hi hi!
Ý thứ hai, chính là nói An Cát Lợi Na nợ Tiểu Bạch một ân tình, bây giờ Sở Thiên lại cứu Tiểu Bạch, cô nàng kêu An Cát Lợi Na mang ân tình ấy trả lại trên người Sở Thiên.
Ngoại trừ Sở Thiên, không ai nghe thấy câu nói của Tiểu Bạch, Sở Thiên nhìn theo bóng dáng của cô nàng, nhún vai, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Quá trình xuyên việt Địa Ngục không có cảnh tượng gì kinh thiên động địa, Sở Thiên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mình rung động người một cái, bên tai đã vang lên giọng nói của Mặc Phỉ Đặc: “Đến rồi, một đầu khác ở thông đạo Địa Ngục của ta chính là bên cạnh nhị ca… Chết tiệt!”
Sở Thiên còn chưa mở mắt, đã nghe thấy tiếng cười chế nhạo, “Mặc Phỉ Đặc, Ba Nhĩ và Địch Á Lạc đã bị ta bắt được rồi! Ha ha! Hiện tại người chịu chết đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.