Dị Giới Thú Y

Chương 420: Phán quyết Yêu Đao (Thượng)

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Nhìn ba cự thú trên đỉnh đầu, Sở Thiên muốn bay lên trước trợ chiến, có điều sau khi suy nghĩ kỹ lại từ bỏ, mình đi lên đó, chỉ có thể thêm loạn.

Thú Thần tộc một khi hiện ra bản thể, vậy thì tất cả vũ kỹ đã mất đi ý nghĩa, thứ mà họ dùng chỉ là chiến đấu bản năng cắn xé của ma thú, nhiều nhất là phóng thích lĩnh vực ở xung quanh mình mà thôi.

Thực lực của Cự Long Lạp Hi Đức rõ ràng mạnh hơn Đức Khố Lạp một bậc, dưới sự chống đỡ của thần lực tầng thứ ba đỉnh phong, ba lĩnh vực của hắn mở ra, Cấm Cố, Thuận Lưu, Nghịch Lưu liên tiếp không ngừng ảnh hưởng đến Ai Địch Ma Căn, hơn nữa Vĩnh Hằng Kiếm lại hóa ra những lưu quang màu tím nhạt, bó chặt xung quanh người hắn, nhất thời Ai Địch Ma Căn lại không làm gì được hắn.

Đức Khố Lạp thì kém hơn đôi chút, Biên Bức không có phương thức tấn công cự ly xa như Cự Long, chỉ có thể dùng tốc độ quỷ mị tập kích cận thân, nhưng trên người Ai Địch Ma Căn lại vẫn mở lĩnh vực Hỏa hệ tầng thứ tư, cho dù Đức Khố Lạp thật sự có thể kề răng vào cổ Ai Địch, cũng không dám cắn hắn tiếp.

Ai Địch Ma Căn không làm gì được Lạp Hi Đức, nộ hỏa lại toàn bộ trút lên Đức Khố Lạp.

Trên bầu trời thành Đan Lộ xuất hiện một hình ảnh rất buồn cười, một con Biên Bức lớn hốt hoảng chạy tán loạn khắp nơi, phía sau lưng là một con phi xà ba vuốt đuổi theo, sau con rắn lại là một con Cự Long màu vàng kim chốc chốc lại tập kích hắn.

Có điều bất luận là ba cự thú này truy đuổi nhau trên không trung thế nào, cuối cùng vẫn không dám tiếp cận vào vị trí trung ương thành, bởi vì ở đó có hai thần lực tầng thứ năm đang siết chặt nhau.

Điều hiện nay mà Sở Thiên có thể làm, chính là ngẩng đầu hét lớn, “Nghĩ cách thay đổi nhiệt độ, rắn khi trời lạnh tư duy sẽ bị chậm lại! Đánh hắn bảy thốn, à không, ở chỗ sau đầu khoảng mười lăm thước! Đánh thẳng vào mắt, đừng đánh vào da, rắn có khả năng lột da…”

Cũng không để ý là kiến thức y học, hay là thường thức ở địa cầu, Sở Thiên nói hết ra một mạch.

Ai Địch Ma Căn nghe thấy mà kinh hãi lo sợ, Phất Lạp Địch Nặc sao lại biết được nhược điểm của gia tộc Ma Căn chúng ta!

Đức Khố Lạp sau khi biến thân, Ai Địch dĩ nhiên đã nhận ra Biên Bức mà năm xưa còn niên thiếu, lại theo tình báo của mình mà suy đoán, người đang hóa trang là đạo tặc dưới mặt đất kia, cơ hồ có thể chắc chắn là hung thủ giết chết cháu của mình, Phất Lạp Địch Nặc!

Sở Thiên vẫn đang hét lớn, “Phải cẩn thận với miệng của hắn, thường thì phía sau hàm răng của loài rắn…”

“Muốn chết!” Ai Địch Ma Căn không thể chịu được Sở Thiên đã tiết lộ bí mật của gia tộc mình, đuôi rắn quẫy một cái, trong thời gian Lạp Hi Đức tránh né, đã đập cánh bay lao về phía Sở Thiên.

“Con mẹ nó, sao lại xông vào lão tử rồi!” Sở Thiên mở thời gian thuận lưu, một mặt vừa rút lui chạy trốn, mặt khác rút ra Lưỡi đao Phán Quyết.

“Ai Địch, đối thủ của ngươi là ta!” Lão Biên Bức nhìn thấy đại xà không còn đuổi theo mình nữa, quay thân lại lướt qua không trung như thiểm điện, lại xông vào lĩnh vực của Ai Địch Ma Căn, sau đó cắn mạnh vào vết thương trên cánh tay bị đứt của hắn.

Ai Địch Ma Căn vốn không thể ngờ, Đức Khố Lạp lại không tiếc sự trả giá để xông vào lĩnh vực của mình, hơn nữa điểm tấn công lựa chọn chính là cánh tay bị đứt mình phòng thủ yếu nhất!

Phụt! Răng của Đức Khố Lạp sẽ mạnh ra một miếng thịt, sau đó rống lớn: “Lão Cốt Đầu, mau cứu ta ra ngoài!”

Lĩnh vực tầng thứ tư vào thì dễ, ra thì khó.

May mà Lạp Hi Đức trong tay còn Vĩnh Hằng Kiếm, lúc Ai Địch Ma Căn kêu đau đớn, không còn thời gian để ý hai người, lưu quang màu tím nhạt quấn quanh người Cự Long chợt bắn mạnh ra, rạch một lỗ hổng trên lĩnh vực của Ai Địch.

Đức Khố Lạp đập mạnh cánh bay ra, chỉ trong khắc này, da trên người hắn đã phần lớn bị cháy khét, môi răng tiếp xúc với vết thương của Ai Địch cũng bị nát rữa vô cùng thê thảm. Có điều phía trên vẫn cắn chặt miếng thịt của Ai Địch.



“Khà khà! Không lỗ! Lời to rồi!”

Vừa nuốt miếng thịt, Đức Khố Lạp vừa cất một trận cuồng tiếu, “Máu của cao vị thần, vị đạo đúng là ngon! Lại một lần nữa, lão Biên Bức ta sẽ thăng cấp rồi!”

Thương thế của Ai Địch Ma Căn ngày thêm nặng, máu thịt lại trở thành món ăn ngon cho kẻ địch, những đả kích liên tiếp ngày hôm nay, khiến đôi mắt rắn màu ngân bạc của hắn chớp mắt biến thành màu máu, hiển nhiên là sự tức giận đã lên đến cực điểm.

Nhiệm vụ! Nhiệm vụ quan trọng! Mệnh lệnh của gia tổ là số một!

Ai Địch Ma Căn kiếm chế lại sự xung động muốn lao lên xé nát Đức Khố Lạp của mình, quay đầu, lại lao về Sở Thiên. “Phất Lạp Địch Nặc, thi thể của cháu ta đâu!”

Thi thể của Gia Sách Nhĩ Ma Căn, một phần đã cho A Mạt Kỳ, sau đó đã bị đào thải, vì không ai tình nguyện dùng nó. Một phần khác, cũng là tinh hạch quan trọng nhất, ở trong đầu của Anh Cách Lạp Mỗ.

“Gia Sách Nhĩ đã bị ta ăn rồi! Khà khà!” Đức Khố Lạp truy đuổi gắt gao phía sau Ai Địch Ma Căn, lão Biên Bức này thường ngày chỉ dựa vào quỷ kế âm mưu để thu thập địch nhân, nhưng đến lúc sống chết thật sự, cũng là một kẻ giỏi liều mạng.

“Vậy thì ta sẽ mang ngươi về!” Ai Địch bỏ Sở Thiên, lao thẳng đến Đức Khố Lạp, ngay lập tức trên trời lại khôi phục lại bộ dạng ba con cự thú truy đuổi nhau lúc vừa rồi.

Sở Thiên cũng không trốn nữa. Kinh ngạc nhìn trận chiến trên không, thầm nghĩ, Ai Địch lại tin Đức Khố Lạp đã ăn Gia Sách Nhĩ sao? Lẽ nào gia tộc Ma Căn không biết Gia Sách Nhĩ cụ thể đã chết thế nào? Cũng không biết lão tử đã giết Gia Sách Nhĩ?

Sở Thiên tỉ mỉ nhớ lại quá trình của Gia Sách Nhĩ, đầu tiên là Thiên Hải Vương Hậu dùng tính mạng của mình triệu hoán ra Gia Sách Nhĩ, sau đó Gia Sách Nhĩ vì đã phục chế lại sức mạnh của Lưỡi đao Phán Quyết mà bị nuốt ngược lại chết. Dường như cả quá trình ấy không có người ngoài nhìn thấy, cho dù là mạnh như Bào Uy Nhĩ cũng chỉ dựa vào thần lực biết ở Thiên Hải đã xảy ra một trận chiến thần cấp, nhân vật là Gia Sách Nhĩ, nhưng cũng không hiểu rõ chi tiết từng bước.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên nheo mắt cười.

Cử chỉ của Ai Địch Ma Căn, đã nói rõ hắn đến vì thân thể của Gia Sách Nhĩ Ma Căn, hơn nữa hắn không biết nơi hạ lạc thật sự của thi thể Gia Sách Nhĩ.

“Này, thúc thúc của Gia Sách Nhĩ, cháu ngươi thật ra vẫn chưa chết!” Sở Thiên thuận miệng bịa chuyện.

“Phất Lạp Địch Nặc, không cần lừa hắn nữa, gia tộc Ma Căn tự có cách xác định Gia Sách Nhĩ còn sống hay không!” Lạp Hi Đức nói.

Lẽ nào gia tộc Ma Căn cũng giống như ba huynh đệ ở địa ngục, có tâm linh cảm ứng? Sở Thiên nhún vai, lại hét: “Có bản lĩnh thì xông vào lão tử này!”

Nói rồi, Sở Thiên lao lên không trung giơ Lưỡi đao Phán Quyết lên, “Có nhìn thấy không, tên khốn Gia Sách Nhĩ đã chết dưới thanh đao này đấy!”

“Đừng vội, các ngươi đều phải chết!” Ai Địch Ma Căn hoàn toàn không bị Sở Thiên thu hút, hắn đã hạ quyết tâm giải quyết hai tên kia trước, rồi tiếp tục đối phó Sở Thiên.

Có điều Ai Địch Ma Căn vẫn bị cây đao có thể giết cháu mình thu hút, hắn liếc mắt nhìn qua, sau đó nộ khí lại tăng.

Bình tĩnh. Phất Lạp Địch Nặc quả thật là giảo hoạt, Gia Sách Nhĩ không thể nào chết dưới thanh đao này, hắn đang muốn làm mình tức giận, An Địch Ma Căn đã nhắc nhở mình như vậy.

Hình dạng của Lưỡi đao Phán Quyết hiện rại đích thức có chút tàn tạ, thân đao màu vàng đồng vết rỉ loang lổ, hình dáng rất giống một thanh kiếm, thân đao hơi chếch, có một lưỡi, hộ thủ hai bên một to một nhỏ, chẳng khác nào đã một thanh gỗ mục bị ngâm dưới nước, chuôi đao được rèn bằng gang, đen đũi lại có thêm mấy mảnh vải rách quấn vào, đem thanh đao này đặt trên phố bán, có lẽ người tiều phu đốn củi cũng không muốn mua.

Nói Gia Sách Nhĩ chết dưới thanh đao này, chẳng khác nào bảo An Cát Lợi Na có thể bị một con heo thú cắn chết, mang ý sỉ nhục khinh bỉ.



“Hừ! Đợi lát nữa thu thập ngươi!” Ai Địch Ma Căn kiềm chế nộ hỏa, tiếp tục tấn côn Đức Khố Lạp, đồng thời chú ý tới đòn tập kích Lạp Hi Đức phía sau lưng.

“Ngươi có biết Gia Sách Nhĩ sau khi biến thành bản thể rất to, lúc giết hắn thiếu chút nữa làm ta mệt gần chết, đây, giống như vậy này, ta từng đao từng đao chặt xuống, phải mất đúng hai ngày mới băm hắn…”

Sở Thiên nói càng lúc càng hiểm độc, hơn nữa tay lại học theo bộ dạng Sử Đế Phân nấu ăn, dùng Lưỡi đao Phán Quyết tạo động tác như thái thịt, “Nói thực thì, ta thà dùng thanh đao này để giết lợn, cũng không tình nguyện giết người của gia tộc Ma Căn các ngươi, các ngươi không xứng với bảo đao của ta!”

Tít tít!

Thông tin thạch của Sở Thiên chợt vang lên, Sắt Lâm Na đang liên hệ với hắn.

Có điều lúc này Sở Thiên không có thời gian nghe, tiếp tục mắng lớn: “Có biết tinh hạch của Ma Căn cuối cùng ở đâu không? Nói cho ngươi biết, đã bị ta phong ấn trong bảo đao này rồi,”

Dứt lời, Sở Thiên ném Lưỡi đao Phán Quyết sang cho Lạp Hi Đức, lớn tiếng nói: “Dùng kiếm của người chém đứt nó, hủy tinh hạch bên trong đi! Hôm nay chúng ta sẽ liều mạng với gia tộc Ma Căn, chết cũng không thể để tinh hạch của Gia Sách Nhĩ rơi vào tay hắn!”

Lạp Hi Đức sớm đã nghe Sở Thiên nhắc qua sự biến dị của Lưỡi đao Phán Quyết, nhìn trường đao bay về phía mình, không dám dùng tay đón lấy, thúc động Vĩnh Hằng Kiếm hóa thành lưu quang chém đi.

Ai Địch Ma Căn cũng nhìn thấy động tác của Sở Thiên, tuy hắn không tin Gia Sách Nhĩ chết dưới thanh đao nát này, nhưng hắn không muốn mạo hiểm, chẳng phải là một thanh đao nát sao? Mình cướp qua xem thử thì biết rồi.

Hơn nữa Sở Thiên để Lạp Hi Đức dùng Vĩnh Hằng Kiếm, cũng ít nhiều làm cho Ai Địch Ma Căn tin một chút, trong quyết đấu sinh tử, không ai ngốc đến mức dùng vũ khí tốt nhất của mình đi làm những chuyện không có ý nghĩa, có lẽ trong cây đao này thật sự có tinh hạch thật, cũng chỉ có dùng Vĩnh Hằng Kiếm mới có thể hủy được tính hạch của thần.

“Sư chúc phúc của An Cát Lợi Na!” Ai Địch Ma Căn giang cánh chợt lấp lánh hỏa diệm màu xanh trong, sau đó bắn ra hai tường lửa tới trước, một đạo ngăn chặn sự quấy nhiễu của Đức Khố Lạp, một đạo khác chém đứt ý đồ hủy đao của Lạp Hi Đức.

Thân thể cũng lao theo, vuốt ưng của Ai Địch Ma Căn tăng vọt mấy lần, chộp mạnh lấy Lưỡi đao Phán Quyết.

Sau đó, Ai Địch Ma Căn trong đầu linh quang chợt động, thầm nghĩ : “Nếu như trong đao không có tinh hạch, mà là một cái bẫy thì sao? Hừ! Một thanh trường đao cũ nát không có khí tức thì có là gì! Không có thần tộc nào lại biến binh khí của mình trở thành hình dạng mất mặt thế này!”

Uhm, đây có lẽ không phải là cái bẫy.

Vừa nghĩ tới đây, Ai Địch Ma Căn đã thấy choáng váng đầu, sau đó không còn ý thức nữa.

Ở nơi không có thể sinh mệnh, Lưỡi đao Phán Quyết là một món đồ nát ở đầu phố không ai hỏi tới, nhưng ở trong tay một thể sinh mệnh, nó chính là một tuyệt đại yêu đao, giết cả chủ nhân mình cũng không lạ.

Bình!

Ai Địch Ma Căn rơi thẳng từ trên không xuống, phá hủy không biết bao nhiêu ngôi nhà, mày mà khi bắt đầu hỗn loạn, quan viên Khải Tát đã thể hiện tố chất cực cao của mình, sơ tán phần lớn người dân, vì vậy hắn không đập chết mấy người,

“Đồ ngu xuẩn, giống hệt với Gia Sách Nhĩ!” Đức Khố Lạp hạ từ không trung xuống, không để ý đến thương tích đầy người, lao thẳng đến gần Ai Địch Ma Căn, nhìn hắn mà kinh hãi hô lớn: “Cháu rể, Lưỡi đao Phán Quyết đến tay ngươi, sao lại khiến cho người khác bị ngất rồi?”

Là chủ nhân đời trước của Lưỡi đao Phán Quyết, Đức Khố lạp thiếu chút nữa bị thanh đao này hại chết, dĩ nhiên cũng hiểu rõ đặc tính của Lưỡi đao Phán Quyết, không thể nào đơn giản chỉ là khiến người khác bất tỉnh.

Sở Thiên cũng mù mịt, xòe tay bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không rõ a, lúc trước người cầm thanh đao này, nếu không phải là thần trí mơ hồ giết loạn người, thì lạ bị nó nuốt ngược lại mà chết, chưa từng có tình huống nào chỉ bất tỉnh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook