Chương 24: Pháp thần xui xẻo (hạ)
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
"Ma thú cấp 10?" Sở Thiên cùng Sắt Lâm Na ồ lên kinh ngạc.
Ma thú cấp 10, bốn từ này chỉ có một ý nghĩa duy nhất trên Huyễn thú đại lục, đó là: Vô địch! Thử ngẫm lại trong chiến dịch Thái Thạch Bảo năm xưa, khi An Đông Ni điện hạ đến chiến trường thực tế chỉ làm một chuyện duy nhất – khôi phục lại chiến đấu lực cho ma thú cấp 9 Khố Á Tháp lúc này đang ngáp ngáp sắp đi đời. Nhưng chỉ duy nhất một chuyện ấy, đã cải biến toàn bộ chiến cục!
Không còn gì nữa, An Đông Ni thật vĩ đại! Nhưng lão vĩ đại ở chỗ cứu sống được Khố Á Tháp, sau đó Khố Á Tháp đi hủy diệt quân đội của Lôi Tư đế quốc! Tại chiến trường ấy, An Đông Ni thao túng vận mệnh của Khố Á Tháp, và Khố Á Tháp dự vào thực lực của nó đã khiến người nước Lôi Tư cả 30 sau không dám bén mãng tới biên giới của Khải Tát một bước nào!
Khố Á Tháp bằng một chút sức lực đã thành tựu cho An Đông Ni, và tống tiễn mọi thành quả của Lôi Tư hoàng đế Thái Luân. Có điều, Khố Á Tháp chỉ là một ma thú cấp 9! Chỉ mới cấp 9 mà thôi!
Ma thú cấp 10 đối với tuyệt đại đa số người trên đại lục giống như một truyền thuyết thật xa vời, dù thứ truyền thuyết này vẫn tuyệt đối tồn tại! Thực lực của kẻ mạnh trên đại lục có thể sánh với ma thú, nhưng chức nghiệp tối cao trên đại lục chỉ đạt tới cấp 9, số 10 là con số tròn trịa no tròn mà nhân loại có mộng cũng chẳng với tới được.
Sự sai biệt về thực lực trong đẳng cấp chức nghiệp thực ra rất khó thể hiện rõ thông qua mấy con số khô khan đó. Lúc trước Xích Diễm nếu như không cứu Tạp Nạp Tư, thì bốn con Hoàng kim bỉ mông cấp 8 căn bản không thể động được đến cọng lông chân của nó! Hơn nữa người trong Khải Tát vẫn còn chưa biết, bốn con Hoàng Kim bỉ mông đó vì để đánh bị thương Xích Diễm, đã trả một cái giá vô cùng đắt khiến thú tộc không cách nào chịu nổi!
Khoảng cách giữa cấp 9 và cấp 10 tuy nhiên chỉ là một bậc, nhưng thực lực của nó lại xa cách nhau đến con số hàng nghìn, bỡi vì ma thú cấp 10 mang trong người một kỹ năng thần diệu – lĩnh vực!
Sở Thiên lúc lắc đầu, đồng tình nói với Ba Bác Tát: “Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Khắp đại lục chỉ có không quá năm ma thú cấp mười, hơn nữa toàn bộ đều sống ở chỗ vô cùng hiếm người qua lại, thế mà lão lại gặp được một con, điều đó có thể nói thần đã bỏ quên lão rồi!”
Ba Bác Tát nhìn kiểu cách thần ôn của Sở Thiên, không nhịn được thở dài một tiếng cải chính: “Ta gặp những hai con!” Dứt lời, lão lại ra vẻ hân hạnh bổ sung tiếp: “Rất may là gặp được hai con, nếu không cái mạng nhỏ của ta chắc cũng tiêu thất theo pháp lực luôn rồi!”
“Hai con?” Sắc Lâm Na nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên bật cười hỏi: “Vậy có phải là chúng đang tranh đấu với nhau?”
Tuy có phần bất mãn với sự phản ứng nhanh nhẹn của Sắc Lâm Na, nhưng Sở Thể cũng đã hiểu rõ nguyên do bên trong đó: nếu như chỉ có một ma thú cấp 10 đơn độc đối phó Ba Bác Tát, lão căn bản sẽ không thể giữ lại được mạng! Có lẽ Ba Bác Tát đã bị hai ma thú cấp mười làm cho bị “văng miểng” khi đánh nhau chăng?
Lời giải thích sau đó của Ba Bác Tát chứng minh sự tiên đoán của hai người là đúng!
Tám năm trước, Ba Bác Tát lưu lảng trong khoảng giữa Trần Nê chiểu trạch và Lạc Nhật sơn mạch, muốn tìm kiếm một thi cốt của ma thú cấp cao nhằm luyện vong linh ma sủng. Nguyên nhân là vì hai chỗ này hung thú đầy dẫy, lại hay thay đổi đột ngột, nên hang năm thường để lại rất nhiều thi thể của ma thú cấp cao.
Tuy nhiên, sau nhiều ngày tìm kiếm, Ba Bác Tát không thu hoạch được điều gì. Đó cũng là thời điểm Sở Thiên bị đưa đến Huyễn Thú đại lục này. Ba Bác Tát lúc ấy đột nhiên phát hiện, toàn bộ ma thú trong Lạc Nhật sơn mạch hết sạch không thấy bong dáng con nào! Nguyên nhân bên trong ấy An Đông Ni đã mất thực lực không cảm giác được, Tạp Nạp Tư lại càng không, chỉ có không qua được sự suy đoán của Vong linh pháp thần Ba Bác Tát!
Cảm thụ được khí tức hắc ám của mặt trời già, lại có một lực lượng ma pháp cường đại quay quần trọng không khí, một cổ vong linh lực lượng hủy thiên diệt địa khiến Ba Bác Tát hiểu ngay: bọn ma thú ấy thực ra là đã hoảng sợ chạy biến mất hết rồi!
Sự xáo động cực mạnh của vong linh ma pháp khiến Ba Bác Tát si mê cuồng túy hắc ám ma pháp nhất thời quên hế mọi nguy hiểm. Thuận theo phương hướng truyền đến lực lượng đó, Ba Bác Tát nhanh chóng phát hiện một con địa cốt long dài gần trăm mét! Thực lực của nó không còn nghi ngờ gì nữa – đã đạt đến cấp 10! Nhân vì trong truyền thuyết, Địa ngục cốt long được sở hóa từ những vong linh bị giam cầm trong địa ngục, muốn xé tan địa ngục trở lại nhân gian tính sở. Để làm được chuyện đó, chỉ có ma thú có lực lượng cấp 10 mới có thể làm được!
Phát hiện này khiến lão vong linh pháp sư Ba Bác Tát vui sướng điên cuồng, hoàn toàn chìm nhập trong cái mỹ mộng sẽ trở thành vị Long cốt pháp sư cấp 10 duy nhất trên đại lục!
Thật lâu sau đó, Ba Bác Tát mới phản ứng lại được: vì sao con Địa ngục cốt long này không phát hiện được mình? Tình mình là kẻ có chức nghiệp cao nhất trên đại lục, nhưng thực lực của một vị pháp thần cấp 9 tuyệt đối không man trá được ma thú cấp 10.
Rất nhanh sau đó, Ba Bác Tát biết ngay được đáp án, thì ra là nó đang để hết tinh thần vào cuộc chiến, căn bản không có thời gian lý đến vị pháp thần nhỏ nhép này!
Lần đầu tiên trong đời nghi ngờ thực lực của bản thân, Ba Bác Tát thở dài bi than, thậm chí không hề phát hiện từ lúc nào trong Lạc Nhật sơn mạch lại xuất hiện them một con Hoàng kim long vương cấp 10 nữa!
Uy thế hung hãn bang bạc khiến Ba Bác Tát tỉnh lại từ trong việc tự oán tự trách. Nhìn thấy con Đông phương Hoàng kim long vương rất khác biệt so với tây phương, đại não của Ba Bác Tát trở nên ngốc trệ: ma thú cấp 9 trên đại lục bình thường mình khó gặp được một lần, không ngờ hôm này cùng một lúc gặp được đến hai con rồng cấp 10!
Hoàng kim long vương cũng không hề chú ý gì đến Ba Bác Tát, lầm rầm giao đàm với Địc ngục Cốt long. Tuy không hiểu cái mớ long ngữ ấm ớ trong miệng nói cái gì, Ba Bác Tát vẫn dễ dàng nhìn thấy được địch ý trùng trùng trong thần tình bọn chúng. Đó là một thứ cừu hận khắc cốt minh tâm!
Cho đến khi hai con rồng bắt đầu giao thủ với nhau, Ba Bác Tát kinh hoàng phát hiện, hai con ma thú cấp 10 đấu nhau tuyệt không để cho một vị pháp thần có thể đứng quan chiến! Lúc này lão có muốn chạy cũng chậm mất rồi: Gió! Lửa! Nước! Điện! Các hệ ma pháp cao cấp sản sinh liên tục từ tiếng ngâm của Hoàng kim long vương, gần như không có loại ma lực nào mà không dâng trào đến cực điểm! Địa ngục cốt long cũng không cam chịu kém, khắp trời bay đầy cốt mâu và u linh, quay cuồng khếch động toàn bộ thiên không!
Ba Bác Tát dung hết mọi ma pháp phòng hộ và quyển trục mang theo người, nhưng buồn rầu phát hiện: toàn bộ ma pháp đem ra xài hầu hết đều không kham được một đòn đánh!
Hai con rồng càng đánh càng bay cao, từ từ phóng về hướng Trần nê chiểu trạch. Vong Linh pháp sư đối với cốt long vừa si vừa say, Ba Bác Tát không màn gì đến thương thế, vội truy đuổi theo. Có thể cảm thụ được được vong linh ma pháp, trở thành kẻ tiếp cận nó đến chung cực đã khiến cho Ba Bác Tát không còn nghĩ ngợi gì khác nữa.
Đến Trần nên chiểu trạch, cuộc đấu giữa hai con rồng đã thăng lên một cấp: theo tiếng gầm của con Hoàng kim long vương, hỏa hệ cấp chú “hủy thiên diệt địa” đã nhanh chóng phóng xuống tràn ngập đất trời!
Làn mưa lửa từ trên không lạc xuống, trong chớp mắt đã biến chiểu trạch um sùm biến thành đất vàng bình địa. Theo từng khí vị bốc mùi khét bốc lên, toàn bộ khoảng đất trống rộng lớn này giống như bị nhấn chìm xuống một bậc.
Trong đau đớn không cùng, Ba Bác Tát xé bỏ quần áo cháy xém và da thịt rát bỏng, miễn cưỡng đem tấm thân đầy huyết đứng dậy, không ngờ phát hiện được trong cái cốt long lao rộng ước chừng mấy trăm mét ấy, con địa ngục cốt long vẫn không hề hấn gì! Tuy nhiên, điều khiến Ba Bác Tát không chịu được chính là, khi hoàng kim long vương phẫn nộ ngâm lên một lần nữa, địa ngục cốt long cũng đồng thời phối hợp ré lên một tiếng chói tai.
“Hoàng kim lĩnh vực – luyện ngục phong ấn!” Tiếng nói uy nghiệm của nhân loại phát ra rất rõ rang từ miệng của hoàng kim long vương. Địa ngục cốt long cũng đã thực hiện một động tác phản kích.
Khi một đạo mây đen phủ trùm lên đầu hoàng kim long vương, địa ngục cốt long biến mất trong một hác động u minh, đó chính là khung cảnh cuối cùng mà Ba Bác Tát còn nhận biết được…
“Chờ khi tỉnh lại, ta chợt phát hiện toàn bộ pháp lực của ta tiêu thất hết!” Ba Bác Tát buồn rầu cúi đầu nói, “sau đó ta mới phát hiện, đạo phong ấn đó của Hoàng kim long vương chính là dung để đối phó với ma pháp của vong linh cốt long đấy…”
“Vậy là pháp lực của lão bị lien lụy phong ấn theo?” Sở Thiên nghe Ba Bác Tát than như vậy, liền vỗ vỗ lên vai lão, an ủi: “Lão yên tâm! An Đông Ni lão sư sẽ có biện pháp!”
Tuy nói là như thế, nhưng ngay cả Sở Thiên cũng không dám tin lời của chính mình. Ngay cả An Đông Ni lúc còn đầy đủ pháp lực, bất quá cũng chỉ đồng cấp với Ba Bác Tát mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.