Dị Giới Thú Y

Chương 456: Phất Lạp Địch Nặc và mỹ nhân ngư (Thượng)

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Tát mỹ nhân ngư một cái, Sở Thiên không dám đánh lần nữa.

Cơn thịnh nộ đã giải tỏa bớt phần nào, trí óc Sở Thiên hồi tỉnh được một chút, người hắn đánh là chủ nhân tam giới, Hải Vương Biển Cấm, đại lục đệ nhất cao thủ, quan trọng nhất, mỹ nhân ngư là vua của hàng nghìn vạn đại quân Hải tộc!

Còn đánh tiếp thì ai có thể đảm bảo rằng Hải Vương Biển Cấm sẽ không tắm máu Bố Lôi Trạch?! Quan trọng nhất là cơ thể Sở Thiên không còn cho phép hắn đánh thêm một phát nữa rồi! Đây không phải lần đầu tiên Lưỡi đao Phán Quyết phát tác. Theo kinh nghiệm trước đây, Sở Thiên biết rằng hắn rất nhanh sẽ ngất đi, sau đó là hôn mê ngủ li bì.

Quả nhiên, đầu óc bắt đầu quay cuồng, Sở Thiên nghiến răng cố giữ tỉnh táo, hét lớn: “Lệnh cho Thí Thần Thất Hải Thú dừng lại!”

Mỹ nhân ngư lạnh lùng nhìn Sở Thiên chằm chằm, không có phản ứng gì. Bào Uy Nhĩ đang hối hận, chuyện bị thù hận che mờ tâm trí sao có thể xảy ra với mình? Cao thủ quyết đấu, mất lý trí là đáng sợ nhất, mình quả nhiên vẫn chưa đạt đến trình độ tâm tịnh như nước mà phụ hoàng từng nói.

Bào Uy Nhĩ không hạ lệnh nhưng Thí Thần Thất Hải Thú cũng không dám tiếp tục hành động. Giải trừ hợp thể sững sờ nhìn Sở Thiên. Bọn họ không hiểu, cha của tiểu vương tử và giáo mẫu sao lại liều mạng với nhau như thế. Địa Ngục tam huynh đệ cũng ngẩn ra, họ nợ Sở Thiên ba mạng, nhưng lại là hạ thuộc của Biển Cấm, nhất thời không biết phải giúp ai!

“Mã Nhĩ Tư Khảm Phổ, bản Thần Hoàng lệnh cho ngươi canh chừng Bào Uy Nhĩ, nhưng, chỉ cần Bào Uy Nhĩ không chạy trốn, ngươi không được đả thương!” Sở Thiên ngả người dựa vào Anh Cách Lạp Mỗ, nói: “Đưa ta đi tìm A Mạt Kỳ!”

Ánh mắt Chiến Thần như tia điện, nhìn Bào Uy Nhĩ và Thí Thần Thất Hải Thú, trong lòng vui mừng khôn xiết! Cuối cùng cũng tìm thấy Thần Hoàng rồi! Ai dám nói Thần Hoàng này là giả?! Trong tam giới ngoài bệ hạ ra còn ai có thể khống chế Lưỡi đao Phán Quyết?!

Đầu hơi đau, vết thương cũ vẫn đang hành hạ Chiến Thần, nhưng hắn đang chìm đắm trong hạnh phúc, căn bản không quan tâm đến cơn đau, đồng thời cũng bỏ qua mất một chuyện hắn vốn nên biết - Sở Thiên dùng Long tộc mật pháp đánh bại Bào Uy Nhĩ chứ không phải dùng Lưỡi đao Phán Quyết.

Anh Cách Lạp Mỗ đỡ Sở Thiên bay trên trời, rất nhanh đã phát hiện được thân thể của Lôi Ưng trên đống tàn tích của khe núi. Không biết là do trùng hợp hay nguyên nhân gì khác mà A Mạt Kỳ lại rơi ngay lên trên Lạc Ưng Thạch.

“Lạc Ưng Thạch… khốn kiếp! Không hổ cái tên này!” Sở Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, miệng hộc ra một đống máu có ba màu đỏ, tím, vàng, bắn lên Lạc Ưng Thạch đen tuyền.

“Hai vị lão gia tử, mau lại đây giúp một tay!” Anh Cách Lạp Mỗ hốt hoảng hét lên.

Lạp Hy Đức và Đức Khố Lạp không dám chậm trễ, lết cơ thể đầy thương tích lại, ba người liên thủ truyền Thần Lực vào người Sở Thiên!

Tỉnh lại được một chút, Sở Thiên cố gắng đến bên A Mạt Kỳ.

Lôi Ưng bất động, nằm im trên Lạc Ưng Thạch, máu từ thất khiếu chảy ra, chảy qua má xuống hòn đá, rồi theo vân đá ngưng tụ tại một cái khe dài khoảng bằng ngón tay trỏ. Lạp Hy Đức nhận ra cái khe đó, chính là dấu kiếm của thanh kiếm Vĩnh Hằng năm đó, cũng chính là nơi phong ấn Thiên Ưng Bố Lai Ân Đặc năm xưa!

“Khốn kiếp, Bào Uy Nhĩ!” Sở Thiên nghiến răng, kiểm tra A Mạt Kỳ, không ngoài dự đoán, Tinh Hạch của A Mạt Kỳ đã vỡ tan. Cố gắng thực hiện mở não kiểm tra, Sở Thiên nhắm mắt gần như tuyệt vọng, não vòng trong của Lôi Ưng đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại một đống bầy nhầy!

Trước đây A Mạt Kỳ cũng từng chiến tử nhưng não chưa bao giờ bị trọng thương. Dù là ở Nguyệt Cầu, bị Mai Nhĩ Kim Tư nuốt, não hắn vẫn được bảo vệ một cách kỳ lạ! Dù đến giờ Sở Thiên vẫn chưa hiểu A Mạt Kỳ có điểm gì đặc biệt có thể khiến não không bị tứ trùng Thần Lực nuốt gọn, nhưng A Mạt Kỳ vẫn là tỉnh lại được.

“Bảo Chiến Thần canh chừng Bào Uy Nhĩ cẩn thận! Ta phải bắt đầu phẫu thuật!” Sở Thiên trầm giọng.

“Ông chủ, đóng băng A Mạt Kỳ lại trước, về nhân gian rồi chữa trị đi! Giờ cơ thể của ông chủ…”

“Không được, lần trước La Tân bị Mã Lý Ngang đánh tan não, do ta cứu chữa muộn nên mới khiến hắn mất đi một phần kí ức! Không thể để tái diễn với A Mạt Kỳ!” Sở Thiên không hiểu rõ về linh hồn, với những tổn thương liên quan đến đại não và linh hồn hắn chỉ có thể xử lý bằng kiến thức y học thông thường nhất - chữa càng sớm càng tốt!

Phừng, phừng!!

Hai tay Sở Thiên đang để trên hộp sọ của A Mạt Kỳ bỗng cảm thấy nóng rực, chớp mắt da trên các ngón tay đã bị thiêu cháy khô.

“Ngón tay bị thiêu khô rồi!” Sở Thiên kinh ngạc, tuy sức mạnh của ma pháp không có tác dụng gì với Thần tộc, nhưng từ sau khi thành Thần, thể chất chống lửa, nước vẫn giữ lại một ít, lửa bình thường không thể làm tổn thương hắn.

Ánh sáng chói lòa.

Sở Thiên cúi đầu nhìn, trên đại não A Mạt Kỳ đang có lửa cháy.

Ngay lập tức, gáy, lưng, tứ chi, nháy mắt A Mạt Kỳ đã bị bao lấy bởi lửa.

“Ha ha, lão A còn biết ngón này!” Anh Cách Lạp Mỗ cũng kinh ngạc, nhưng rồi hắn cười lớn, “Ông chủ, không sao rồi, A Mạt Kỳ có thể tự hồi sinh!”

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Sở Thiên, Anh Cách Lạp Mỗ giải thích: “Ông chủ xem, đây là Niết Bàn Hỏa của Phượng Hoàng tộc! Nếu ta không nhìn nhầm thì đây có lẽ là Tụ Linh Niết Bàn Hỏa của Phượng Hoàng hoàng tộc!”

A Mạt Kỳ không sao? Mọi người vui mừng, rồi cùng quay ra nhìn Anh Cách Lạp Mỗ - sao người nhận ra tuyệt chiêu cứu mạng của Phượng Hoàng tộc?!

Cười ngượng, Anh Cách Lạp Mỗ cúi đầu giải thích: “Là tiểu nha đầu kia cho ta biết…”

Không phải chỉ là nói cho chứ?! Sợ là còn dạy cho ngươi rồi ấy chứ! Sở Thiên cười ha hả, nghĩ bụng, xem ra đây là điều tốt mà tiểu tình nhân năm đó của A Mạt Kỳ để lại, chỉ cần linh hồn bị tổn thương là Niết Bàn Hỏa lập tức khởi động…

“Ông chủ, chúng ta tránh đi trước! Uy lực của Niết Bàn Hỏa mạnh vô cùng!” Anh Cách Lạp Mỗ chở Sở Thiên quay về chỗ Bào Uy Nhĩ.

Vừa chạm đất, hai chân Sở Thiên mềm nhũn gần như đứng không vững nữa. Di chứng sau khi sử dụng yêu đao ngày càng nghiêm trọng, nhưng bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi, có quá nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết.

“Bào Uy Nhĩ bệ hạ thật là thủ đoạn!” Sở Thiên ngồi bệt xuốn đất thở dốc, “Cũng may A Mạt Kỳ mệnh lớn, nếu không đã chết trong tay bệ hạ rồi!”

Mỹ nhân ngư lạnh băng nhìn Sở Thiên, kẻ đầu tiên bắt mình làm tù binh, “Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn chém muốn giết tùy ngươi! Ta chỉ muốn biết ngươi rốt cuộc là Cự Long tộc hay Tư Đặc Ân?”

Lão tử không có liên quan gì đến tên khốn Tư Đặc Ân! Sở Thiên thầm rủa, Phán Quyết Thần Hoàng đáng chết không biết đã bao nhiêu lần gây rắc rối cho hắn rồi?! Nhưng Chiến Thần đang ở bên cạnh nhìn, Sở Thiên không dám nói thật, đành nói: “Đây là Địa Ngục, những chuyện khác sau này hãy nói! Ngươi bảo Địch Á Lạc tìm thông đạo đi, chúng ta về nhân gian trước đã!”

Địa Ngục, nơi quỷ quái này Sở Thiên không muốn ở thêm phút nào nữa.

Sa Lỗ và Địch Á Lạc cùng đi tới, quan hệ của hai người này và Sở Thiên khá tốt, nên Tô Sách Na dặn họ đến thương lượng cùng Sở Thiên.

“Các ngươi đừng nói gì hết, về nhân gian rồi nói!” không đợi ai mở mồm, Sở Thiên chặn họng luôn.

“Cũng được, đợi A Mạt Kỳ kết thúc Niết bàn, ta sẽ đi lấy Địa Ngục thông đạo!” Địch Á Lạc gật đầu.

A Mạt Kỳ cháy phừng phừng trong ngọn lửa, không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa. Trong ánh sáng đỏ rực của lửa lại ánh lên một chút màu tím nhạt, Chiến Thần thấy vậy kinh ngạc: “Bệ hạ, máu của Lôi Ưng này rất lạ, có chút tương đồng với máu của bệ hạ! Ủa…”

Chiến Thần bỗng nhớ lại điều lúc nãy mình vừa nhìn thấy, “Bệ hạ, máu của ngài sao lại có ba màu vậy? Hơn nữa phần máu tím cũng khác xa với sức mạnh của Thí Thần Linh Hoàng huyết?!”

“À, ta bị trọng thương chưa bình phục, dùng mật pháp do Sáng Thần ban cho…”



Rắc!

Sở Thiên bịa chưa xong chuyện, bỗng một tiếng nổ vang lên, tất cả quay đầu lại, thì ra Lạc Ưng Thạch bắt đầu vỡ.

“Hỏng rồi! Địa Ngục thông đạo ở bên trong Lạc Ưng Thạch!” Địch Á Lạc tái mặt, cuống cuồng lao tới.

Rắc, rắc, rắc!! Tiếng nứt vỡ liên tiếp vang lên, trên Lạc Ưng Thạch đã xuất hiện vô số kẽ nứt.

“Không thể nào… A Mạt Kỳ sắp hủy Lạc Ưng Thạch!” mỹ nhân ngư cũng run rẩy. Phải biết là vừa rồi sáu vị Chủ Thần hỗn chiến trên Lạc Ưng Thạch nhưng nó không hề bị bất kỳ ảnh hưởng gì.

Hòn đá phong ấn Thần Vĩnh Hằng dễ bị hủy như thể sao? Cánh cửa Thần Phạt Tù Lung do Thần Sáng Thế tạo ra có thể dễ dàng bị đánh vỡ như vậy sao?

Lạc Ưng Thạch không phải Địa Ngục thông đạo. Thông đạo thạch lúc nhiều nhất có đến mấy trăm viên, Thần Sáng Thế cũng ít quan tâm đến chúng, vì thế Địch Á Lạc có thể tùy ý hủy hoại. Nhưng còn Lạc Ưng Thạch, đây là con đường Huyết Luyện Địa Ngục thông đạo duy nhất, bên trong chính là Sáng Thế Thần Lực!

Niết Bàn Hỏa vẫn đang rừng rực cháy, không ai nhìn thấy từ trong khe hở do thanh kiếm Vĩnh Hằng tạo ra, có một luồng khí tức đang trào ra, hòa vào trong lửa chui vào trong thân thể Lôi Ưng đang hồi sinh.

Sáng Thế Thần Lực bên trong Lạc Ưng Thạch đã rò rỉ ra do sự dẫn dụ của Niết Bàn Hỏa…

“Đây là Niết Bàn gì vậy?” Bào Uy Nhĩ tái mặt? Bào Uy Nhĩ không tin ngoài Lưỡi đao Phán Quyết của Tư Đặc Ân ra, trong tam giới còn có sức mạnh gì có thể mạnh hơn thất trùng Thần Lực của mình! Nhưng ngay trước mắt đây có một thứ sức mạnh lại có thể dẫn động được thứ mà Sáng Thế Phụ Thần để lại!

“Ủa, đây là đâu vậy?” Sở Thiên bỗng nghe thấy một giọng nói hiền lành, nghe kỹ thì ra là A Tư Nặc đã tỉnh lại, đang cười một cách thoải mái trong nhẫn không gian, “Cảm giác quen thuộc quá! Giống như ta năm đó, chẳng lẽ lại có người được Thần Sáng Thế ban phúc rồi? Ừm, tại sao ta không cảm nhận được linh hồn? Lẽ nào lần này Thần Sáng Thế không ban cho sức mạnh linh hồn?”

Được Thần Sáng Thế ban phúc! Sở Thiên ngẩn người, được ban phúc cũng không thể phá hủy Lạc Ưng Thạch chứ!!

Địch Á Lạc lao tới lập tức bị ngọn lửa đẩy lùi!

“Chủ Thần cấp Niết Bàn, hơn nữa còn có dị biến do máu gây ra!” mỹ nhân ngư quay phắt lại, hét lên với Sở Thiên: “Nếu còn muốn về nhân gian mau thả ta ra! Để ta liên thủ cùng Chiến Thần bảo vệ Lạc Ưng Thạch!”

“Thả ngươi ra? Hừ, ngươi giết ta thì sao?” Sở Thiên tay trái cầm chắc Lưỡi đao Phán Quyết, tay phải lấy ra dao phẫu thuật, “Lạp Hy Đức lão gia tử, dùng Thời Gian Thuận Lưu tăng tốc cho ta!”

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Sở Thiên mở não của mỹ nhân ngư lấy Tinh Hạch ra rồi nói với Chiến Thần: “Bào Uy Nhĩ đã là phế nhân, ngươi đi bảo vệ Lạc Ưng Thạch! Nghe theo Địch Á Lạc, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ được Địa Ngục thông đạo!”

Sở Thiên cất Lưỡi đao Phán Quyết đi, tay trái đỡ gáy mỹ nhân ngư, tay phải khâu vết thương, rồi kề dao lên cổ Bào Uy Nhĩ, hét: “Biết điều một chút!”

“Thả ta ra!” mỹ nhân ngư muốn thoát ra nhưng không có Tinh Hạch căn bản không thể thoát khỏi tay Sở Thiên, “Được, tất cả cùng chết! Bên trong Lạc Ưng Thạch có Sáng Thế Thần Lực, một mình Chiến Thần không thể bảo vệ nó được!”

Đúng lúc ấy, Địch Á Lạc bảo Chiến Thần chui xuống phía dưới Lạc Ưng Thạch, bên trong những đường vân đã có một cái cơ quan, dùng lực kéo mạnh Lạc Ưng Thạch rơi ra ba hòn đá lớn.

Chiến Thần dùng Thần Lực kéo Địa Ngục thông đạo bay về chỗ Sở Thiên, “Bệ hạ, thần…”

Uỳnh!!

Lạc Ưng Thạch nổ tung!

Phần lớn Sáng Thế Thần Lực đã hòa vào lửa Niết Bàn, phần còn lại theo các mảnh vụn Lạc Ưng Thạch bay ra xung quanh.

Uy lực của Thần Sáng Thế ai có thể chặn được? Dù là Chiến Thần thực lực mạnh nhất cũng chỉ có thể bảo vệ Địa Ngục thông đạo, khó khăn tránh những mảnh đá vỡ, rồi nhìn trân trân về “Thần Hoàng” Phất Lạp Địch Nặc và cả mỹ nhân ngư đã bị một hòn đá đập phải.

Hà~~~Hù!

Hà~~~~Hù!

Sở Thiên bị một tràng ngáy đánh thức, xoa xoa cái trán như đang muốn nổ tung, Sở Thiên giật mình, lão bà mình chưa bao giờ ngáy cả! Tiểu Bạch? Ngủ cạnh mình mấy năm nay cũng chưa bao giờ ngáy…

Nhưng tiếng ngáy này ngay ở bên cạnh, chẳng lẽ có người đang ở gần đây ngáy?!

Không đúng! Ta không ở nhà! Lão tử đang ở địa ngục!

Sở Thiên cuối cùng lấy lại được ý thức, rồi chỉ cảm thấy mình đang ôm một người, lúc này mọi thứ tối đen, dựa vào chút ánh sáng lờ mờ, Sở Thiên nghiêng đầu nhìn: “Ca ngợi Sáng Thế Phụ Thần! Ái Lệ Ti tỷ tỷ tại thượng!”

Trong lòng Sở Thiên lúc này lại chính là mỹ nhân ngư Bào Uy Nhĩ!

Lẽ nào là mỹ nhân ngư ngáy! Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, nhìn lại một cái, mỹ nhân ngư đang mệt mỏi nằm trong lòng hắn với hình thái bản thể, đôi cánh mũi mềm mại phập phồng từng nhịp…

“Ư… Á…” mỹ nhân ngư bị tiếng kêu của Sở Thiên đánh thức, lập tức phát hiện mình đang nằm trong lòng Sở Thiên, vội vàng muốn thoát ra, nhưng hai cánh tay không còn chút sức lực nào khiến Bào Uy Nhĩ lại ngã xuống.

Bụp!

Mỹ nhân ngư ngã gục vào lòng khiến Sở đại thiếu gia hoa mày chóng mặt, nhưng hắn muốn tránh cũng không tránh nổi. Từ chút ánh sáng le lói có thể thấy giờ Sở Thiên đã già đi rất nhiều, hơn nữa di chứng sau khi sử dụng yêu đao đang phát tác.

“Này, ta không động đậy được rồi, ngươi tự dậy đi!” Sở Thiên nói không chút thiện ý, nộ hỏa của hắn giờ vẫn chưa tan.

Mỹ nhân ngư ấn ai tay lên ngực Sở Thiên, muốn bò dậy lần nữa, nhưng đáng tiếc hai tay không còn sức lực gì nữa, liên tục bị trọng thương, lại bị Sở Thiên lấy mất Tinh Hạch, còn sống được đã là một kỳ tích rồi.

Nhìn Sở Thiên có dung mạo giống hệt Thần Hoàng một cách thù hận, mỹ nhân ngư cố gắng lật người sang bên, rồi nằm thở hồi sức. Nhưng khi lật người, Bào Uy Nhĩ đã kéo theo cánh tay trái Sở Thiên đang ôm mình cùng mở ra, sau đó Bào Uy Nhĩ nằm trên cánh tay Sở Thiên với một tư thế rất lịch sự.

“Ngươi… khốn kiếp có thể nhẹ nhàng hơn không hả?!” tay bị đè, Sở Thiên không nhin được mà chửi thề!

“Hứ!” mỹ nhân ngư hừ mũi, cũng không phản bác gì, chỉ nằm yên trên tay Sở Thiên hồi sức, cuối cùng cũng không phải nhìn bản mặt đáng ghét của Phất Lạp Địch Nặc!

Hai người cứ thế nằm im cùng phục hồi thể lực, sau đó rất có thể lại liều mạng với nhau!

Hà~~~ hù~

Sở Thiên lại nghe thấy tiếng ngáy, không nghĩ ngợi gì nói luôn, “Này đại tỷ, phiền tỷ có chút tự giác của đệ nhất mỹ nữ tam giới có được không! Đừng ngủ nữa, tiếng ngáy thật khó nghe!”

Sau khi giáo huấn tâm trạng Sở Thiên rất thoải mái! Không có người ngoài, hắn không phải giả bộ Thần Côn, không cần nói với giọng điệu quý tộc đại lục, cứ dùng cách mắng người ở trái đất giáo huấn đệ nhất cao thủ, cảm giác này thật không tồi chút nào!



“Ngươi… ta từ trước đến nay chưa bao giờ ngáy!” mỹ nhân ngư lập tức phản bác lại, đôi lông mày nhăn tít lại, nữ vương quý tộc Huyễn Thú đại lục ngáy, điều này không khác gì mắng Bào Uy Nhĩ còn xấu hơn heo!

Mỹ nhân ngư vẫn thức, vậy thì ai ngáy?

Sở Thiên nghe kỹ lại, thì ra là tiếng của A Tư Nặc, nhưng giờ Địa Huyệt Chu Vương đang ở bên trong nhẫn không gian, lại đang bị đóng băng, không thể ngủ được. Vậy chỉ còn một khả năng - linh hồn của con nhện đó khi ngủ cũng ngáy!

Còn về việc tại sao nghe được tiếng của linh hồn A Tư Nặc thì hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên, vì cái nhẫn chứa A Tư Nặc là tác phẩm của Tây Cương, liên thông với linh hồn Sở Thiên, còn A Tư Nặc lại là một cao thủ linh hồn, ở trong nhẫn có thể liên lạc với linh hồn Sở Thiên không có gì là lạ.

“Khốn kiếp!” Sở Thiên không nhịn được chửi A Tư Nặc!

“Ngươi nói năng sạch sẽ một chút!” mỹ nhân ngư giận dữ.

“Hắc, lão tử chửi ngươi sao? Đồ chết tiệt khổng tước xòe đuôi, tế bào não úng nước…” Sở Thiên liền sổ một tràng, cũng trách mỹ nhân ngư xui xẻo. Không nên nhiều lời khi Sở Thiên còn chưa hết tức. Nói xong tâm trạng Sở đại thiếu gia thoải mái hơn nhiều. Hắc hắc, những lời này của trái đất không biết mỹ nhân ngư hiểu được bao nhiêu!

Quả nhiên, Bào Uy Nhĩ ngẩn ra, vẫn đang nghĩ xem khổng tước là cái gì? Cả tế bào não là gì? Có điều qua thái độ của Sở Thiên, mỹ nhân ngư nhanh chóng nhận ra hắn đang chửi mình!

Mở mồm, mỹ nhân ngư định phản bác, nhưng từ nhỏ mỹ nhân ngư chỉ biết giết người, không biết chửi nhau, làm sao mà địch lại được miệng lưỡi của Sở đại thiếu gia chứ?!

Một hồi lâu sau, Sở Thiên chửi mệt nhoài, cảm thấy gáy mỹ nhân ngư đang run rẩy, có lẽ nộ hỏa công tâm rồi, thế là hắn ngẹo đầu sang nói: “Cẩn thận kẻo tức chết đấy! Ta…”

Sở Thiên không để ý rằng đầu mỹ nhân ngư đang gối trên cánh tay mình, hắn quay đầu sang kết quả là miệng đã không cẩn thận chạm phải gương mặt của Bào Uy Nhĩ.

Mặt hai người lập tức đỏ phừng phừng!

Không gian yên lặng như tờ, chỉ có Sở Thiên vẫn nghe thấy tiếng ngáy của A Tư Nặc.

Một lúc lâu sau, mỹ nhân ngư mở miệng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, nỗi nhục hôm nay ta nhất định sẽ dùng máu ngươi để gột rửa!”

Sở Thiên mặc kệ mỹ nhân ngư, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích với lão bà ở nhà về sự hiểu lầm ngày hôm nay.

Trời dần sáng, hai người đang trong một khu rừng đỏ rực, nhìn xuyên qua tán cây là bầu trời bao la không một gợn mây, đỏ như máu nhưng không hề thấy mặt trời. Không ai biết những tia sáng đỏ rực này từ đâu ra.

“Huyết Luyện Ngục? Chúng ta đến Huyết Luyện Ngục rồi?” mỹ nhân ngư kinh ngạc một lúc, rồi thở dài, “Ta hiểu rồi…”

Vừa rồi Lạc Ưng Thạch phát nổ, một mảnh vỡ đã đập vào hai người, Sáng Thế Thần Lực bên trong tự động được khởi động. Nhưng Lạc Ưng Thạch là gì? Là Huyết Luyện Ngục thông đạo!

Muốn khởi động Huyết Luyện Ngục cần phải có sức mạnh Chủ Thần cấp, mà sức mạnh Sở Thiên đánh bại mỹ nhân ngư chưa hoàn toàn tan biến hết, Tinh Hạch có thất trùng Thần Lực của mỹ nhân ngư lại nằm trong tay Sở Thiên. Vì thế hai người bị một mảnh đá đánh bật vào Huyết Luyện Ngục!

Sở Thiên cũng nhanh chóng hiểu được điều này, hắn cau mày, “Này, ngươi có thấy người nhà của ta không? Họ có phải cũng vào đây rồi không?”

Mỹ nhân ngư không trả lời.

“Hỏi ngươi đấy! Nghe thấy không hả?” Sở Thiên lại hỏi, mỹ nhân ngư vẫn mặc kệ.

Sở Thiên không hỏi nữa, nhắm mắt hồi phục thực lực. Mỹ nhân ngư bị thương, còn Sở Thiên chẳng qua là bị tiêu hao quá độ. Vì thế sau khi hai người nằm như vậy một ngày, khi trời lại tối một lần nữa, Sở Thiên hồi phục thể lực trước, tuy là tạm thời không thể sử dụng Thần Lực được, như cũng đủ để di chuyển tự do rồi.

Sở Thiên bò dậy lật người mỹ nhân ngư lại, bắt đầu cởi bỏ áo giáp của mỹ nhân ngư.

“Ngươi muốn làm gì?” mỹ nhân ngư sắc mặt tái mét, trong lúc hoảng hốt cũng không để ý lễ nghi quy tắc, chửi: “Tên tiểu nhân vô sỉ, đồ háo…”

“Câm mồm!” Sở Thiên quát, “Lão tử đang cứu ngươi! Không muốn chết thì câm mồm!”

“Cứu ta?” mỹ nhân ngư ngẩn người, “Tại sao?”

“Đại tỷ à, ngươi là Hải Vương Biển Cấm, tự dùng não mà nghĩ đi!” Sở Thiên mặc kệ mỹ nhân ngư, nếu còn cách khác thì thật sự hắn không muốn cứu Bào Uy Nhĩ!

Mỹ nhân ngư cũng nhanh chóng hiểu ra, trong mắt Thí Thần Thất Hải Thú, đầu tiên Bào Uy Nhĩ bị Sở Thiên bắt làm tù binh, rồi hai ngươi cùng mất tích. Nếu Bào Uy Nhĩ chết hoặc bặt vô âm tín thì hàng nghìn vạn đại quân Biển Cấm sẽ tính nợ lên đầu đảo Bố Lôi Trạch! Do đó, vì người nhà, Sở Thiên giờ chỉ còn một lựa chọn duy nhất là bảo toàn mạng sống cho mỹ nhân ngư, sau đó đưa về nhân gian, rồi đàm phán với Biển Cấm!

Không có Thần Lực, cũng chính là không có khả năng nhắm mắt chữa trị. Sở Thiên bắt tay vào việc trên tấm lưng trắng mịn của Bào Uy Nhĩ. Nặng nhất là vết thương do Lôi Điện của An Cát Lệ Na đánh lén, một đường rách toác, miệng vết thương dài nửa thước ở phía lưng bên trái, sâu đến tận phổi, thật sự rất khủng bố! T

Nhưng thế chưa làm khó được Sở Thiên, hắn rất quen việc chữa trị những vết thương do điện, không cần Thần Lực cũng có thể giải quyết. Sở Thiên nhanh chóng xử lý vết thương rồi đỡ nửa người phía trên của mỹ nhân ngư lên.

“Này!” mỹ nhân ngư hét lên, không biết lấy đâu ra sức mà che lấy ngực.

“Kêu gì mà kêu!” Sở Thiên cau mày, “Phải cuốn băng, nhấc tay lên!” thấy mỹ nhân ngư không động đậy, Sở Thiên giận dữ: “Đại tỷ, cảm phiền đại tỷ nghĩ những chuyện nghiêm túc có được không?! Ta là Tế Tự, đang cứu mạng ngươi! Nói lại lần nữa, ở nhà ta có lão bà, không có hứng thú với ngươi!”

Mỹ nhân ngư bị Sở Thiên mắng cho cứng họng, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, tuy đúng là cái bản mặt khốn kiếp của Tư Đặc Ân nhưng thần sắc quả thật không có tà niệm!

Trong mắt của bác sỹ thú ý chuyên nghiệp, khi chữa bệnh, bệnh nhân là mỹ nhân ngư lột sạch quần áo hay một con chó ghẻ thì có gì khác nhau? Thậm chí Sở Thiên cho rằng chẳng có gì khác hết!

Nhanh nhẹn băng vết thương cho mỹ nhân ngư xong, Sở Thiên nhận thấy là nhiều lớp băng như vậy khiến cho chiến giáp của mỹ nhân ngư trở nên hơi nhỏ, thế là hắn ném chiếc áo choàng của mình cho mỹ nhân ngư, “Tuy không có Tinh Hạch và Thần Lực nhưng dựa vào thể chất Thần tộc của ngươi, nhiều nhất là nửa tháng sau vết thương sẽ lành!”

Nói rồi Sở Thiên lấy Lưỡi đao Phán Quyết ra cắt mái tóc dài của mình, rồi lấy từ trong nhẫn không gian Sinh Mệnh Tinh Hoa mà Tinh Linh tộc hiếu kính hắn, uống liền ba bình như uống nước lọc. Đáng tiếc Sinh Mệnh Tinh Hoa khó tìm, trong tay Sở Thiên cũng chỉ có ba bình này, muốn có nữa phải đợi một năm!

Uống Sinh Mệnh Tinh Hoa xong, Sở Thiên miễn cưỡng hồi phục lại diện mạo tuổi trung niên, lần này hắn tổn hao quá nhiều!

Không chút khách khí, Sở Thiên cắt một đoạn tóc của mỹ nhân ngư, rồi bắt đầu cải trang.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Hỏi thừa, đương nhiên là cải trang! Đây là Huyết Luyện Ngục! Nếu có người phát hiện ta giống hệt tên khốn Tư Đặc Ân thì chúng ta chết chắc!” sau một lúc Sở Thiên đã cả trang thành bộ dạng của một tên đạo tặc trung niên mặt mày lấm lét.

Nhặt đống tóc mình vừa cắt, Sở Thiên lại bắt đầu bôi bôt xoa xoa lên mặt mỹ nhân ngư, cuối cùng biến mỹ nhân ngư thành một nữ Tế Tự tóc trắng!

Nghe Sở Thiên chửi Tư Đặc Ân, mỹ nhân ngư hỏi: “Rốt cuộc ngươi kà Cự Long hay là Tư Đặc Ân?”

Sở Thiên nhếch mép, nâng cằm mỹ nhân ngư lên nhìn trừng trừng: “Sau này đừng có nhắc con lợn Tư Đặc Ân đó trước mặt ta, lão tử không liên quan gì đến hắn hết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook