Chương 154: Quân đoàn địa ngục
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Mấy ngày kế tiếp, Thái Qua Nhĩ dưới sự điều trị của Sở Thiên rất nhanh khôi phục sức khỏe. Hơn nữa dưới sự cố ý kết giao của Sở Thiên, hắn gần như trở thành người nhà với Thú Hoàng.
Thái Qua Nhĩ ngày thứ hai khôi phục, Ngũ Tư vẫn giống như trước kia, bận rộn chuẩn bị cho cuộc chiến tranh sắp diễn ra, mà Sở Thiên lại như cũ cùng Chu Lệ Á đi dạo trên đường phố của Hoàng Kim thành, nhưng đúng vào lúc này, vốn là bầu trời trong xanh, đột nhiên tối sầm.
"Ơ? An Địch, chàng nhìn bầu trời xem!" Chu Lệ Á ngẩng đầu lên, chỉ vào mảng mây đen trên bầu trời nói: "Mảng mây đen kia thật kỳ quái a!"
"Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần!" Sở Thiên ánh mắt híp lại, Chu Lệ Á nhìn không rõ, nhưng ánh mắt Sở Thiên được máu của Long Hoàng cải tạo lại biết trong đó có nguy hiểm.
Trên bầu trời căn bản là không phải là mây đen gì, mà là con Hắc Phượng Hoàng khổng lồ!
"An Địch huynh đệ! Nhanh đến hoàng cung của phụ hoàng!" Một đạo hồng quang hiện lên, Thái Qua Nhĩ thân hình hùng tráng xuất hiện ở trước mặt Sở Thiên, cắn răng cả giận nói: "Đối thủ tới rồi!"
Vừa nói, Thái Qua Nhĩ nhìn lên bầu trời, nắm chắc hai bàn tay lẩm bẩm: "Hừ! Lại dùng Hắc Phượng Hoàng cấp chín tọa kỵ trên không trung, thực lực không tệ!"
Hắc Phượng Hoàng cấp chín này chỉ là tọa kỵ! ? Sở Thiên trong lòng ngạc nhiên, phải biết rằng tọa kỵ chuyên chở của Sở Thiên chỉ có Boeing thất cấp ma thú mà thôi.
"Thú Hoàng Ngũ Tư, ngươi lăn ra đây cho lão tử!"
Thanh âm ngang ngược càn rỡ truyền khắp cả Hoàng Kim thành, thậm chí ngay cả trong không khí cũng tràn ngập lực lượng ba động!
Sở Thiên ngẩng mạnh đầu lên, tìm kiếm trên bầu trời, cái thanh âm này hắn quá quen thuộc, đúng là thiên hạ đện nhất ma sủng thủ hạ của mình, A Mạt Kỳ!
"An Địch huynh đệ, ngươi nhanh đến hoàng cung, nơi này quá nguy hiểm rồi!" Thái Qua Nhĩ vội la lên.
Phốc! Phốc! Phốc! Thời gian đang nói chuyện, phi đạn (đạn bay) ma pháp phô thiên cái địa, như mưa rào rơi xuống Hoàng Kim thành, khiến cho thiên địa biến sắc, cả tòa thành cũng hoàn toàn bao phủ dưới ma pháp cuồng bạo.
Chậc chậc chậc… A Mạt Kỳ tiểu tử này thực lực lại tăng mạnh rồi! Sở Thiên nhìn ma pháp đầy trời, trong lòng than thở.
"An Địch huynh đệ, ngươi chạy mau!" Thái Qua Nhĩ thấy Sở Thiên còn đứng nguyên chỗ, vội vàng tạo một lá chắn phòng ngự để bảo vệ cho Sở Thiên và Chu Lệ Á.
"Chu Lệ Á, chúng ta đi trước!" Mắt thấy ma pháp đạn bay sắp rơi xuống đỉnh đầu. Sở Thiên đưa tay kéo Chu Lệ Á vào lòng, che chở nàng rồi hướng phía hoàng cung chạy đi, tình huống nguy hiểm này, hay là giao cho Thái Qua Nhĩ giải quyết đi.
"Hừ! A Mạt Kỳ, ngươi chỉ là một ma thú cấp chín cũng dám ở Hoàng Kim thành càn rỡ! ?" Thanh âm Thú Hoàng Ngũ Tư tức giận vang lên trong hoàng cung, tùy ý vang lên, quang mang hoàng kim hiện lên, bao phủ cả tòa thành.
Giống như gặp phải lò xo, sau khi tất cả phi đạn gặp phải ánh sáng hoàng kim, lập tức phản xạ trở về bầu trời.
Phi đạn bốn hướng bay loạn, có không ít thậm chí phản xạ đến trên người Hắc Phượng Hoàng. Chỉ thấy hai cánh Hắc Phượng Hoàng chấn động. Một ngọn lửa màu xanh hiện ra liền đem phi đạn hòa tan.
"A Mạt Kỳ, mắt của ngươi cắm ở mông sao?" Hắc Phượng Hoàng cao ngạo ở trên bầu trời cười nhạo A Mạt Kỳ.
"Con mẹ ngươi, ngươi câm miệng cho lão tử!" A Mạt Kỳ nổi giận mắng.
Lần này. Sở Thiên theo hướng âm thanh truyền đến, nhìn thấy bóng dáng của A Mạt Kỳ rồi.
Thân ảnh Hắc Phượng Hoàng khổng lồ, A Mạt Kỳ trong hình người hùng tráng đang chắp tay lơ lửng ở trên bầu trời, vẫn cường tráng như vậy, vẫn là nét mặt vô lễ kiệt ngạo, nhưng A Mạt Kỳ ánh mắt vốn sáng lóng lánh, lại trở thành màu xanh đen trống rỗng, mà trên người của hắn, cũng lập lờ hắc vụ vốn không thuộc về hắn.
Thấy bộ dạng A Mạt Kỳ, Sở Thiên mắt híp lại. Đây tuyệt đối không phải là A Mạt Kỳ hắn quen.
Vừa suy nghĩ về sự tương phản của A Mạt Kỳ, Sở Thiên vừa bảo vệ Chu Lệ Á trở lại hoàng cung.
"An Địch, hoàng cung này đều thêm ma pháp phòng hộ, ngươi yên tâm ở lại chỗ này đi!" Vừa thấy mặt, Ngũ Tư liền sắp xếp tốt an toàn Sở Thiên, sau đó nói: "Đợi lúc chiến đấu, tộc nhân bị thương của ta đều sẽ được đưa tới đây, bọn họ nhờ cậy cả vào ngươi!"
"Bệ hạ yên tâm, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống đưa tới đây. Vậy bọn họ sẽ không phải chết!"
Sau khi nhận được sự bảo đảm của Sở Thiên, Ngũ Tư hai chân một bước, giống như cung tên bắn về phía bầu trời.
Ngũ Tư đi rồi, lúc này, trong đại điện hoàng cung, chỉ còn sót lại Sở Thiên cùng nhóm người Chu Lệ Á.
"Chậc chậc, thú vị!" Mặc Phỉ Đặc bò lên cửa sổ trên cao, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nói: "Hắc hắc, lâu rồi chưa thấy ma thú cấp mười đánh nhau, An Địch ca ca, Chu Lệ Á tỷ tỷ, các ngươi mau đến xem!"
"Mặc Phỉ Đặc, mau xuống đây, cuộc chiến tranh của ma thú cấp mười không phải là thứ chúng ta có thể nhìn!" Vừa nói, Sở Thiên chạy đến dưới cửa, muốn bế Mặc Phỉ Đặc xuống.
"Cút ngay!" Đột nhiên, Mặc Phỉ Đặc sắc mặt xanh mét, nắm chặt tay, đồ ăn vặt trong tay đều bị bóp nát, "Con mẹ nó, lão tử cuối cùng tìm được tên vương bát đản nhà ngươi! ! !"
"Mặc Phỉ Đặc, ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao?" Chu Lệ Á kinh ngạc phát hiện, Mặc Phỉ Đặc giống như tên điên, gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, đôi tròng mắt khác màu, cũng trở nên đằng đằng sát khí.
"Mẹ kiếp, lão tử phải đi giết tên khốn kiếp này!" Vừa nói, Mặc Phỉ Đặc tung người nhảy lên, muốn bay lên trên bầu trời, nhưng rất đáng tiếc, hắn bây giờ đã bị phong ấn.
Bộp! Mặc Phỉ Đặc từ trên cửa sổ rớt xuống, hung hăng vò đầu bứt tóc mình, "Không có ý tứ, tại sao ta không còn sức mạnh?"
"An Địch, Mặc Phỉ Đặc làm sao vậy?" Chu Lệ Á lo lắng hỏi. Sau khi đỡ Mặc Phỉ Đặc dậy, nàng nhìn phía Sở Thiên, "An Địch, chàng..."
Lúc này, Chu Lệ Á mới phát hiện, Sở Thiên cũng đứng ở dưới cửa sổ, đang ngây người nhìn bầu trời.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! An Đức Sâm (*)! Chính là An Đức Sâm đã chết! Sở Thiên cảm thấy một trận lạnh lẽo từ phía sau lưng dâng lên, cái này gọi là cái gì? Lão tử tận mắt thấy An Đức Sâm đã bị nổ thành thịt nát rồi mà!
(*) An Đức Sâm: Là con trai của Hữu tướng Khải Tát – An Đạo Nhĩ
Trên bầu trời, Hắc Phượng Hoàng giống như một mảng mây đen, che khuất bầu trời. Mặc dù khuất trong hắc vụ (khói đen) nhưng vẫn thỉnh thoảng để lộ thân ảnh.
Khuôn mặt này, bộ dáng này, không thể nghi ngờ gì nữa, hắn chính là An Đức Sâm, nhưng da tay của hắn lại tựa như màu đồng xanh, vóc người cũng cao lớn rất nhiều, trên thân mặc áo giáp bằng xương trắng tạo nên một vẻ âm trầm kinh khủng, đặc biệt nhất, là đại kiếm màu đen trên lưng An Đức Sâm, Sở Thiên nhìn thấy trong lòng không nhịn được không rét mà run.
"Ô ô ~~ sức mạnh của ta đâu! ?" Mặc Phỉ Đặc dụi mắt khóc.
Bị tiếng khóc bừng tỉnh, nhìn bộ dáng của Mặc Phỉ Đặc, trong lòng Sở Thiên . Vội la lên: "Lỗ Tây Nạp, ngươi bảo vệ thẩm thẩm và những người khác xuống mật thất!" Thấy Lỗ Tây Nạp có chút bộ dáng như bị khí thế của ma thú cấp mười dọa ngất, Sở Thiên đá hắn một cái, quát lên: "Nhanh đi!"
Lỗ Tây Nạp đột nhiên bừng tỉnh, mang theo Chu Lệ Á, Sa Khắc và Bối Lợi rời đi.
Mọi người đi rồi, Sở Thiên an tâm hỏi Mặc Phỉ Đặc, "Ngươi quen người trên trời kia?"
"Hừ! Tên kia căn bản không phải người!" Mặc Phỉ Đặc nổi giận đùng đùng nói.
"Không phải là người?" Sở Thiên chớp mắt. Hỏi: "Vậy hắn đến từ Địa Ngục? Là vong linh?"
"Hắn đến từ Địa Ngục, nhưng không phải là vong linh." Mặc Phỉ Đặc lắc đầu, hung hăng nói: "Ta cũng không biết tên này là cái gì, ta ném hắn vào Huyết Luyện Ngục, lại mò ra ngoài, sau đó hắn biến thành như vậy!"
Huyết Luyện Ngục? Đây là cái gì? Con mẹ nó, Không cần quan tâm những thứ này, Sở Thiên trong lòng lo lắng vạn phần, lại nói, mối hận Sở Thiên hủy gia diệt tộc (Phá nhà diệt tộc) với An Đức Sâm. Nếu như Sở Thiên không xuất hiện. Có lẽ An Đức Sâm đã là phò mã Khải Tát đế quốc.
Hôm nay An Đức Sâm đã chết rồi lại xuất hiện, Sở Thiên không nghi ngờ chút nào, việc đầu tiên hắn cần làm, nhất định là giết chết mình!
Đột nhiên, ý niệm Sở Thiên trợ giúp Thú Hoàng giết chết An Đức Sâm trở nên kiên định, An Đức Sâm chưa diệt trừ, Sở Thiên vĩnh viễn không có ngày nào yên ổn!"Mặc Phỉ Đặc, ngươi nói là ngươi đã khiến hắn biến thành hình dáng này?"
"Ừ, là ta..." Mặc Phỉ Đặc gật đầu, "Hừ, không đúng! Đều do tên khốn Phất Lạp Địch Nặc kia!"
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!" Sở ngày giận dữ hét.
"An Địch ca ca sao lại tức giận?" Mặc Phỉ Đặc ủy khuất nói: "Ngươi cũng không cần ta sao? Oa! Ô ô..."
"Mặc Phỉ Đặc, ca ca không có tức giận!" Sở Thiên điều chỉnh một chút lại tâm tình, hắn bởi vì nhìn thấy An Đức Sâm mà tâm tình nôn nóng. Kiên nhẫn nói: "Nói cho ca ca biết, cái tên trên trời kia rốt cuộc là từ địa ngục ra như thế nào?"
"Lần trước An Đức Sâm giết An Đạo Nhĩ, vốn là dựa theo ước định các vị thần, người giết cha sẽ bị đưa đến Huyết Luyện Ngục dưới Địa Ngục." Mặc Phỉ Đặc nói: "Ta muốn xem An Đức Sâm và cha hắn gặp nhau ở địa ngục với bộ dạng gì..."
"Cho nên ngươi nghĩ cách để An Đức Sâm không đến Huyết Luyện Ngục?"
"Ừ, lúc An Đức Sâm tiến vào Huyết Luyện Ngục, ta bao phủ hắn trong lĩnh vực của mình, thừa dịp trước khi cửa Huyết Luyện Ngục đóng lại, ta lại túm hắn trở về." Vừa nói, Mặc Phỉ Đặc lại khóc. "Ô ô... Nhưng ai biết, An Đức Sâm trong Huyết Luyện Ngục ngây người không đến nửa phút, lại có lĩnh vực, hơn nữa... Hơn nữa hắn sau khi đi ra, còn trộm đi bảo bối của đại ca ta."
"Kia, chính là thanh kiếm đó!" Vừa nói, Mặc Phỉ Đặc chỉ hướng về phía trên bầu trời, hướng thanh cự kiếm trên lưng An Đức Sâm.
"Sau đó... Sau đó, đại ca của ta cũng không cần ta nữa... Ô ô..." Mặc Phỉ Đặc ôm lấy bắp đùi Sở Thiên, khóc nức nở nói: "An Địch ca ca ngươi không thể không cần đến ta..."
"Mặc Phỉ Đặc, ca ca không thể không cần đến ngươi!" Sở Thiên vỗ vỗ đầu Mặc Phỉ Đặc, "Ngươi đi tìm thẩm thẩm Chu Lệ Á trước đi, ca ca giúp ngươi đoạt lại bảo bối."
"Cảm ơn ca ca!" Mặc Phỉ Đặc dừng khóc, ngoan ngoãn rời đi.
Sau khi trấn an Mặc Phỉ Đặc, Sở Thiên nheo mắt lại cười, hừ hừ, trốn không xong, vậy thì nghĩ cách giết chết An Đức Sâm đi!
Lúc này, trên bầu trời không khí đến mức kiếm bạt giương cung, Ngũ Tư quát lên: "Ta không muốn biết ngươi là ai, bây giờ, cút ra khỏi Hoàng Kim thành cho bổn Hoàng, nếu không..."
“Chậc chậc…” Thanh âm của An Đức Sâm chói tai giống như tiếng kim thiết vang lên, từ tốn nói: “Ngũ Tư, ta cũng không muốn nói nhảm, nên cút, chính là ngươi! Cái tòa thành này đã là của ta, ma thú trên đại lục này, sau này phải nghe lệnh của ta.”
“Ha ha!” Ngũ Tư cười gằn, giơ một cánh tay lên cao, “Xem ra hôm nay ta và ngươi phải có một người chết ở đây rồi.”
“Sẽ như ngươi mong muốn!” An Đức Sâm rút ra một thanh cự kiếm, “Bất quá, người chết chính là ngươi!”
“Giết!!!” Theo mệnh lệnh của An Đức Sâm, chung quanh Hoàng Kim thành bỗng trở nên chấn động, tiếng hò hét vang lên khắp nơi. An Đức Sâm mang đến không chỉ là ma thú trên không, mà còn ma thú trên đất liền, ngay cả Hoàng Kim thành cũng đã bị bao vây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.