Dị Giới Thú Y

Chương 135: Rắc rối đến rồi!

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Một ngày qua đi, Sở Thiên và Ảnh vẫn bất phân thắng bại.

Tuy tránh được sự tấn công của Ảnh nhưng Sở Thiên không thể không công nhận Ảnh không hổ là đệ tam sát thủ đại lục!

Nếu không có dự cảm hơn người, nếu không có thiên phú của kẻ thiếu khuyết ma pháp thì e là một đao Sở Thiên cũng không đỡ nổi! Trên đại lục này có mấy người có được cơ thể và giác quan như Sở Thiên? Câu trả lời là không có ai cả!

“Trời sắp tối rồi!” Tiếng Ảnh vọng lại, vẫn không thể xác định được vị trí phát ra, “Nếu ngươi không đánh bại được ta thì ngươi chết chắc rồi! Đừng có nghĩ đến việc chạy trốn! Nếu không ngươi sẽ mãi mãi bị ta truy sát!”

Lão tử vốn không hề muốn trốn! Sở Thiên thầm chửi.

Trong sơn cốc chỉ có lưỡi đao Phán Quyết im lìm cắm dưới đất, ngoài nó ra thì không có cái gì đặc biệt nữa.

Bỗng lưỡi đao Phán Quyết hơi rung nhẹ, ngay sau đó thì Ảnh tấn công.

Chớp mắt, Ảnh không thấy tông tích của Sở Thiên nên đành lùi lại.

Ảnh vừa lùi thì lưỡi đao lại rung lên.

Lại một lấn tiến lên nhưng Ảnh vẫn không thu được kết quả gì.

Sau vài lần, tiếng của Ảnh lại vọng lên trong không khí, “Ngươi không ở bên cạnh thanh đao sao? Hừ! Đừng có phí thời gian nữa!” ngay sau đó, thanh đao biến mất, “Đao của ngươi ở chỗ ta đây, cần thì tới lấy đi!”

Sở Thiên không hề có phản ứng gì.

Vầng Hồng Nguyệt dần lên cao, Bóng đêm sắp phủ xuống.

“An Địch, trời tối rồi!” Ảnh nói: “Rất tiếc, ta lại dạy ra một thứ vô dụng như ngươi. Bắt đầu từ lúc này, ta sẽ vĩnh viễn truy sát…”

Đột nhiên, Ảnh không nói tiếp được nữa vì con dao phẫu thuật đang kề ở cổ hắn, “Sư phụ, ta thắng rồi!”

Ảnh hiện hình, “Ngươi nhờ vào thanh đao này tìm ra ta phải không?” Ảnh lập tức nhận ra sai lầm của mình, “Trước khi lấy thanh đao này, ta đã kiểm tra, nó chỉ là một thanh trường đao bình thường.

“Nó quả thực chỉ là thanh đao rất bình thường, nhưng ta đã cho thêm cái này!” Sở Thiên kéo từ chuôi đao ra một sợi chỉ phẫu thuật mảnh khá dài, thứ dùng để khâu huyết quản.

Lúc này Sở Thiên đang thầm cười trong bụng, khốn kiếp, vận ta đỏ quá! Ban đầu, Sở Thiên quấn chỉ vào chuôi đao chỉ để lúc cần thì làm rung thanh đao, thu hút sự tấn công của Ảnh, sau đó thì hắn lợi dụng cơ hội để chiến thắng.

Nhưng Sở Thiên không ngờ Ảnh tấn công quá nhanh, không những không để lại dáu vết mà vừa tấn công trúng một cái là lập tức lui về, khiến Sở đại thiếu gia chỉ có thể đứng từ xa nhìn lưỡi đao Phán Quyết mà chẳng biết làm thế nào.

Đúng lúc ấy thì Ảnh lại cầm lấy thanh đao, trời đã tối, chỉ phẫu thuật lại rất mảnh nên khi giấu đi thanh đao Ảnh không phát hiện được đầu sợi chỉ thừa ra ngoài. Vì vậy mà Sở Thiên đã tìm được Ảnh.

Dù là nhờ vận may nhưng Sở Thiên đã thắng rồi! Sở đại thiếu gia cảm thán, Chết tiệt, lão tử dựa vào bản lĩnh của mình thắng được một Sát thủ ám sát! Hạnh phúc quá!!

“Của ngươi đây!” Ảnh điềm tĩnh thừa nhận thất bại, đưa cho Sở Thiên một cái huy chương.

“Sát thủ ám sát?!” Nhìn hai con dao găm vàng trên huy chương, Sở Thiên kinh ngạc: “Ngài thăng cấp ta lên Sát thủ ám sát cấp tám?”

“Đúng thế!” Ảnh đáp, “Ngươi đã thắng ta, ngươi chính là Sát thủ ám sát!”



“Không cần thông qua Công hội Đạo tặc sao?” Sở Thiên nghi ngờ, các chức nghiệp khác thăng cấp đều phải thông qua Công hội mà.

“Ta chính là Hội trưởng Công hội Đạo tặc!”

“Ca ngợi Tử thần!” Sở Thiên cười tít mắt, ha ha ha, lão tử là học trò của Hội trưởng Công hội Đạo tặc. Như vậy không phải tất cả đạo tặc và sát thủ trên đại lục này đều phải nể mặt ta sao?

“Sát thủ thì không được có tên.” Ảnh lấy ra một cuộn giấy, “Từ hôm nay ngươi cần phải có biệt danh!”

“Sư phụ!” Lần này hai tiếng ‘sư phụ’ Sở Thiên gọi thật thân thiết, “Biệt danh của ta là Thiên đi!” Trên đại lục Sở Thiên không thể dùng tên của mình, vậy thì dùng chữ ‘thiên’ trong tên mình làm biệt hiệu cũng được.

Ảnh không biết Sở Thiên dùng tên mình làm biệt hiệu, cười nhạt: “Thiên? Hừ, cái tên ngông cuồng quá đấy!”

Sở Thiên cũng thấy vậy, nhưng không thể giải thích được điều gì.

“Sau này ngươi là Thiên!” Ảnh ghi lại biệt hiệu của Sở Thiên vào cuộn giấy rồi ném cho hắm một viên đá liên lạc. Như vậy Sở đại thiếu gia coi như đã chính thức gia nhập tập đoàn sát thủ rồi, “Có nhiệm vụ ta sẽ thông báo cho ngươi!”

Sở Thiên vuốt vuốt mái tóc đen trắng lẫn lộn, tưởng tượng ra vẻ bề ngoài như một người trung niên của mình, cười thầm trong bụng: nhiệm vụ? Đợi bao giờ kiếm đủ tiền, lão tử sẽ lập tức về nhà tiếp tục làm Tế Tự thần thánh, xem ngươi đi đâu tìm được ta!

“Ngươi có thể đi!” Ảnh quay người đi, bản thân hắn cũng nên rời khỏi đây rồi.

“Này, sư phụ, cho ta đi thật sao?” Sở Thiên gọi Ảnh lại, “Chắc ngài còn chuyện gì đó nữa chứ?”

Ảnh quay người lại, trừng trừng nhìn Sở Thiên, rồi cười: “Ngươi rất thông minh!”

Sở Thiên nghịch nghịch cái huy chương trong tay, cười: “Ngài là Hội trưởng Công hội Đạo tặc, đệ tam sát thủ ở đại lục lại lãng phí thời gian đào tạo đệ tử ta đây, e là không phải chỉ vì ta có thiên phú? Còn nữa, ngài đến tìm ta vì nghe nói ta biết thuật Thượng cổ Đạo tặc nhưng một tháng nay ngài không hề hỏi ta về nó. Thật là quá kỳ lạ!”

“Ban đầu ta nghĩ ngươi biết thuật Thượng cổ Đạo tặc thật, ta cũng có một việc cần một sát thủ mạnh hơn mình đi làm, vì thế ta tìm ngươi! Nhưng sau khi gặp thì ta biết ngươi thật ra chẳng biết gì hết, vì có người đã nói cho ta, thuật Thượng cổ Đạo tặc chân chính sẽ khiến mắt của người tu luyện biến thành màu đỏ!”

Thì ra có thuật Thượng cổ Đạo tặc thật! Sở Thiên ai oán, “Thế sao ngài còn nhận ta làm học trò?”

“Có thực lực của một sát thủ nhưng lại không biết ma pháp và đấu khí…” Ảnh ngừng một chút, vỗ vỗ vai Sở Thiên “Đây chính là nguyên nhân ta nhận ngươi.”

“Ngài muốn lợi dụng đặc điểm đó của ta để giúp ngài làm một việc?” Sở Thiên thăm dò.

“Đúng thế! Ta cần ngươi đi cứu một người!”

“Cứu người?” Sở Thiên cười, “Sao ngài không tự đi? Hoặc là tìm cao thủ khác? Ta chỉ là một tên đạo tặc nhỏ bé.”

“Các cao thủ trên đại lục đều có ma pháp và đấu khí! Không thể ẩn thân hoàn toàn được!” Ảnh chỉ vào người Sở Thiên “Còn ngươi thì khác!”

“Thế thì ngài có thể tìm ma thú cấp mười, họ cũng có thể giấu hơi thở, dùng nhiều tiền chút là tìm được thôi.”

“Hừ!” Ảnh hừ giọng, “Ta tìm rồi, không có ma thú cấp mười nào dám đến đó cứu người hết!”

“Rốt cuộc là nơi nào mà ma thú cấp mười cũng không dám đến?” Sở Thiên hiếu kỳ.

“Biển cấm!”



“Ca ngợi Tử thần! Ngài không định bắt ta cứu người từ tay của vua Biển Cấm - Bào Uy Nhĩ đấy chứ?”

Ảnh nhìn Sở Thiên gật đầu nói: “Toàn bộ Biểm Cấm đều là lãnh thổ của Bào Uy Nhĩ, bất cứ một dao động sức mạnh nào, dù xa hàng nghìn dặm cũng sẽ bị Bào Uy Nhĩ phát hiện. Vì thế, chỉ có ngươi mới có thể lẻn vào đó, hơn nữa ngươi lại miễn dịch với nước!”

“Chẹp chẹp!” Sở Thiên chép miệng, lắc đầu nhìn Ảnh: “Cứ cho là ta có thể tránh được Bào Uy Nhĩ, nhưng làm sao cứu được người được canh giữ bởi hàng trăm vạn đại quân Hải tộc?”

“Thuật ẩn thân ta dạy ngươi đủ để ngươi tránh được đại quân Hải tộc!”

“Nếu ta không đi thì sao?” Sở Thiên nói nửa đùa nửa thật, nhưng hắn đã có sẵn ý định chạy trốn rồi. Cứu người trong tay của Bào Uy Nhĩ, đừng nói Sở Thiên, ngay đến Long Hoàng cũng không dám!

“Ngươi sẽ không từ chối đâu!” Ảnh nói tự tin: “Người ta bảo ngươi cứu chính là Sát thần mạnh nhất năm trăm năm trước --- Thuẫn! Chỉ có ông ấy mới biết cách thăng cấp lên Sát thần cấp chín!”

Nếu là người khác có lẽ sẽ thử xem sao, vì sức hút của việc thăng cấp chức nghiệp lên cấp chín là quá lớn. Nhưng Sở Thiên thì không quan tâm. Đường đường là Tế Tự thần thánh thượng cổ còn cần cái danh hiệu Sát thần sao? Sở Thiên cười: “Ca ngợi Tử thần! Vì sự nghiệp phục hưng của Đạo tặc chức nghiệp, ta đồng ý đi.” Sở đại thiếu gia nghĩ bụng: Kẻ nào đồng ý đi đúng là đồ con lợn! Khốn kiếp, sau khi lão tử quay về lập tức sẽ bán binh đoàn! Bờ Tây Hải có tên Ảnh này cứ ép ta đi cứu người, không thể ở lại được nữa. Dù có phải bò ta cũng quyết bò về Khải Tát.

Cũng may tình hình không tệ đến mức Sở Thiên tưởng tượng. Sau khi Sở Thiên dùng danh nghĩa của Tử thần cam kết sẽ đi cứu người, Ảnh nói: “Ngươi không nhất thiết phải đi ngay bây giờ, ta còn phải chuẩn bị một số thứ. Chuẩn bị xong ta sẽ báo cho ngươi!”

Dùng đá liên lạc gọi cho Khải Văn, bảo hắn cho hai con Cự Lang đến đón mình, Sở Thiên quay trở về Lan Đốn Thành.

“Cao nhân, ngài về rồi!” Sở Thiên vừa bước vào tổng bộ đã nghe thấy giọng Sa Khắc, “Ha ha, cao nhân, ta nhớ ngài chết đi được!”

“Ha ha, Sa Khắc, gần đây ăn cơm có no không?!” Về tới địa bàn của mình, tâm trạng Sở Thiên tốt hơn rất nhiều, bắt đầu cười đùa với Sa Khắc. Nhưng Sở Thiên nhanh chóng phát hiện ngoài tên ngốc tử Sa Khắc ra thì ai ai cũng mặt mày sầu não.

“Em rể, một tháng nay đi đâu đấy? Lạc Khắc tiến đến chỗ Sở Thiên, “Khi ngươi không có ở đây, binh đoàn chúng ta bị giáng cấp rồi!”

“Không sao!” Sở Thiên phẩy tay, “Lạc Khắc, đi cùng ta đến Công hội, chúng ta thăng lại cấp!” Sở đại thiếu gia giờ có chứng nhận chức nghiệp cấp tám, muốn phục hồi binh đoàn Bạo Phong lại có cấp sáu thì quá dễ dàng rồi.

“Ngươi có thể thăng lại cấp sao?” Lạc Khắc nghi ngờ.

“Không tin thì thôi! Chu Lệ Á đi cùng ta nhé!” Sở Thiên gọi vị hôn thê.

“Được thôi!” Chu Lệ Á đang cho Tiểu Bạch uống rượu, nghe Sở Thiên gọi vội chạy lại, “Tiểu Bạch cũng đi chứ?”

“Ô ô!” Tiểu Bạch nhảy vào lòng Sở Thiên, rồi ra vẻ ‘Không cho ta đi ta dỗi đấy’.

“Hi hi, đáng yêu ghê!” Chu Lệ Á xoa đầu Tiểu Bạch, rồi treo một hũ rượu vào cổ nó. “Ô ô!” Tiểu Bạch liếm ngón tay Chu Lệ Á bày tỏ sự cảm ơn.

Nhìn Chu Lệ Á và Tiểu Bạch thân thiết, Sở Thiên bỗng sầu não, sao cùng là vị hôn thê mà Sắt Lâm Na lại không có quan hệ tốt với Tiểu Bạch như thế chứ?

Việc còn lại rất đơn giản, Sở Thiên và Chu Lệ Á đem theo Tiểu Bạch đến Công hội. Đầu tiên là lấy ra một món tiền, rồi len lén cho người phụ trách nhìn thấy huy chương sát thủ, thế là binh đoàn Bạo Phong lại là cấp sáu rồi!

Trên đường trở về tổng bộ, Sở Thiên và vị hôn thê Chu Lệ Á vừa nói chuyện vừa dạo phố, không khí rất tốt. Có điều không khí hài hòa lãng mạn này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một trận cãi nhau.

“Này cậu bé, trả ta tiền!” một ông già bán quà vặt đang tóm lấy một cậu nhóc, xung quanh có rất nhiều người.

“Lão già này, tránh ra!” tên nhóc hất ông già ra.

“An Địch ngươi sao vậy?” Chu Lệ Á phát hiện mặt Sở Thiên bỗng trắng bệch, mồ hôi thi nhau túa ra. Nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Sở Thiên, Chu Lệ Á hỏi: “Không được khỏe à?”

Ca ngợi nữ thần Sinh Sệnh, Sở Thiên đau khổ phát hiện, quả thực bờ Tây Hải không thể ở lại nữa. Tên nhóc quần áo màu mè, làn da trắng mịn, còn cả đôi mắt sáng rực nhiều màu sắc kia, chính là ma thú cấp mười lần trước suýt chút nữa thì cho Sở Thiên đi đời --- Mặc Phỉ Đặc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook