Dị Giới Thú Y

Chương 320: Sát Kiếp Giả - Mặc Phỉ Đặc (Thượng)

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Phi Đỉnh của Tề Bách Lâm đã xuất phát bay về phía bắc đại lục.

Giờ trên đại lục cơ bản là không còn thế lực nào có thể uy hiếp Sở Thiên nữa. Vì thế mà Sở Thiên cũng giong trống mở cờ đem cả đại đội người ngựa thẳng tiến về Cực địa băng nguyên.

Mười hai cỗ Phi Đỉnh dàn hàng ngang bay trên trời, nhìn vô cùng hoàng tráng đồ sộ. Bây giờ trên đại lục nơi có thể một lần xuất động đến mười hai cỗ Phi Đỉnh chỉ có đảo Bố Lôi Trạch thôi.

Trên Phi Đỉnh, gia huy của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc bay phấp phới, còn Sở Thiên thì đang ngồi tán chuyện phiếm với những người đi cùng.

“Ông chủ, sắp vào không phận Khải Tát rồi! có cần thông báo cho không quân của đế quốc không?”

Tư lệnh hiện nay của đảo Bố Lôi Trạch, Sách Long mặc bộ lễ phục Tam Tinh Thượng Tướng Quân đế quốc đang đứng nghiêm trước mặt Sở Thiên, một chiếc huân chương Hầu tước được gắn trên chiếc áo choàng Hỏa Liệt Vũ sau lưng.

“Không cần, không quân đế quốc đều nhận ra gia huy của bản vương!” Sở Thiên nói hờ hững, rồi ấn ấn vào cánh tay phải của Sách Long, “Cánh tay này sao rồi? Cánh tay máy do Tề Bách Lâm và Tây Cương làm vẫn tốt chứ?”

“Rất tốt!” Sách Long không che giấu nổi niềm vui mừng, từ sau khi cánh tay phải bị gãy mất, thực lực của hắn bị giảm sút nhiều, thậm chí ngay tư thế chỉ huy không quân đế quốc cũng không thể làm được, nhưng tất cả đều đã được giải quyết dưới sự nỗ lực của Viện nghiên cứu Bố Lôi Trạch.

“Ừm, vừa ý thì tốt! Phu nhân Sắt Lâm Na và những người khác thế nào rồi?” Sở Thiên hỏi tiếp.

“Phu nhân Sắt Lâm Na vẫn đang tĩnh dưỡng với sự chăm sóc của phu nhân Chu Lệ Á. Anh Cách Lạp Mỗ đại nhân…” Sách Long lần lượt báo cáo mọi động tĩnh của những thành viên quan trọng trong gia tộc.

Lần này thật ra Sở Thiên có một ý định, đó là xử lý Mạch Khẳng Tích! Vì thế mới xuất động mười hai cỗ Phi Đỉnh vận chuyển máy móc y tế. Với sự nỗ lực của Tề Bách Lâm và Tây Cương, bây giờ gần như Sở Thiên đã làm lại được tất cả máy móc y tế trị liệu trên trái đất. Thậm chí có những cái đã vượt qua cả trình độ khoa học kỹ thuật của địa cầu.

Ngoài ra, trừ Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ trấn thủ Thiên Hải, Ba Bác Tát và Thánh Đấu Sĩ trông nhà ra, tất cả sức mạnh của gia tộc đều được đem theo.

Anh Cách Lạp Mỗ và A Tư Nặc đương nhiên đi theo, A Mạt Kỳ cũng không nhàn hạ gì. Hắn đi Giáo Đình đón Thần Công Tượng rồi. Vì thế thực lực trên mười hai cỗ Phi Đỉnh này có thể càn quét đại lục rồi. Đương nhiên, chỉ là lục địa, về biển thì Sở Thiên vẫn không dám! Bào Uy Nhĩ không có ở đây nhưng Thí Thần Thất Hải Thú cũng đủ dọa người rồi.

Đúng rồi, Tiểu Bạch ở lại Bố Lôi Trạch. Từ sau khi Sắt Lâm Na mang thai, người nắm quyền thực tế trên đảo Bố Lôi Trạch chính là Tiểu Bạch. Trí óc của người này không hiểu thế nào mà chỉ trong có mấy tháng đã khiến cho các mặt quân sự, chính trị, kinh tế của Bố Lôi Trạch hoàn toàn được nâng lên vài bậc! Sắt Lâm Na sau khi xem báo cáo chỉ nói một câu, nếu có một vùng lãnh thổ, Tiểu Bạch có thể thống nhất đại lục trong hai mươi năm!

Xem qua báo cáo về tình hình hồi phục Thánh Sơn, rồi Sở Thiên bỏ xuống đi tìm vợ.

Vừa mở cửa ra, đầu tiên Sở Thiên nhìn thấy những người đang bảo vệ Sắt Lâm Na: võ sĩ gia tộc, Anh Cách Lạp Mỗ, A Tư Nặc, Khách Thu Sa, AK47, Sa Khắc, Mặc Phỉ Đặc…

Đợi đã, Mặc Phỉ Đặc?!

Sở Thiên bỗng phát hiện ra một cậu nhóc đáng ra phải đang ở trên đảo ăn đồ ăn vặt lại bỗng dưng xuất hiện ở đây.

“Hì hì, đại ca, trên đảo chán quá!” Mặc Phỉ Đặc đang bế Tiểu Hùng Miêu.

“Sao ngươi lại đi theo? Lần này đi Cực địa băng nguyên, rất nguy hiểm. Ngươi quên lần trước suýt chút nữa thì bị đóng băng chết ở băng nguyên rồi sao?” Sở Thiên tuy than vãn nhưng vẫn xoa xoa đầu Mặc Phỉ Đặc, cười: “Hà hà, quan hệ của ngươi với Tiểu Hùng Miêu cũng tốt nhỉ?!”

“Đúng thế, tên nhóc này đáng yêu lắm!”

Nhìn Mặc Phỉ Đặc ôm Tiểu Hùng Miêu béo mập thật sự quá đáng yêu!



Bỗng Tiểu Hùng Miêu hét lên, nhảy khỏi tay Mặc Phỉ Đặc, “Má ơi, cái quái gì thế?! Ta sợ quá!”

Sở Thiên ngạc nhiên, Mặc Phỉ Đặc có gì đáng sợ?

“Khì khì, sao lại chạy thế? Ta chưa chơi đủ mà! Thật chả thú vị gì cả!” cuối cũng thì Mặc Phỉ Đặc cũng chứng minh sự đáng sợ của mình. Cái đầu thứ hai của hắn đã xuất hiện --- tên điên sáu nghìn tuổi, từng tập kích Sở Thiên!

“Sao ngươi lại ra đây? Mau quay về! Đừng có dọa cậu nhóc!” tiểu Mặc Phỉ Đặc hét lên.

“Hai cái đầu! Hai cái đầu! Sợ chết mất!” Tiểu Hùng Miêu trợn mắt lên, chạy ra đằng sau Anh Cách Lạp Mỗ.

Sở Thiên cũng chau mày, “Không phải ngươi bị phong ấn rồi sao? Sao lại ra được?”

“Hừ, sao ta không thể ra chứ? Ha ha ha, nói cho ngươi biết, tiểu gia ta ra đấy!” so với Mặc Phỉ Đặc đáng yêu thì tên điên này khiến người ta tức chết, nhưng cũng may sức mạnh của hắn bị phong ấn rồi!

Bỗng Sách Long bước vào, cúi người nói: “Ông chủ, Phi Đỉnh bị không quân đế quốc chặn lại, họ yêu cầu kiểm tra! Hiện giờ Tổng bộ tư lệnh phương nam đang ở bên ngoài đợi triệu kiến!”

“Đế quốc vẫn còn người dám chặn Phi Đỉnh của ta?”

Sở Thiên dặn dò vài câu rồi đi về khoang chỉ huy, không ngờ Mặc Phỉ Đặc cũng đi theo, “Hắc hắc, thú vị, ta cũng đi!”

Tiểu Mặc Phỉ Đặc nhăn nhó, nói với Sở Thiên, “Ca ca, ta không khống chế được cơ thể!”

“Không sao, ta bảo Anh Cách Lạp Mỗ trông cho ngươi!” nói rồi Sở Thiên bảo Anh Cách Lạp Mỗ nhấc Mặc Phỉ Đặc lên cùng đi về khoang chỉ huy.

“Bái kiến Thân vương các hạ!”

Võ tướng đến kiểm tra mặc bộ quân phục Nhất Tinh Thiếu tướng, cười lấy lệ cung tay với Sở Thiên.

“Không ai dạy ngươi lễ nghi quý tộc sao?!” Sở Thiên nghiêm mặt ngồi xuống.

“Phất Lạp Địch Nặc Thân vương, mạc tướng là Bì Nhĩ Tư Tề Cách, tước vị Bá tước. Theo quy định thì trong trường hợp không chính thức có thể không cần quỳ trước Thân vương. Bì Nhĩ Tư Tề Cách vẫy tay với quân đằng sau lưng vây lấy Sở Thiên, “Phi Đỉnh của Thân vương chưa qua sự cho phép tự ý xâm nhập không phận đế quốc, mạc tướng theo quân quy của đế quốc mời Thân vương theo mạc tướng xuống mặt đất giải thích rõ ràng!”

“Ngươi là người của gia tộc Tề Cách?” Sở Thiên nói với khuôn mặt không một biểu cảm, “Những Phi Đỉnh này thuộc Quang Minh quân đoàn của Bố Lôi Trạch, bản vương lại là đại nguyên soái đế quốc! Chẳng lẽ tọa đỉnh của nguyên soái đi qua lãnh thổ của nước mình cũng phải hỏi ý kiến không quân sao? Quân quy đế quốc có điều này sao?”

“Trước đây không có, nhưng đây là mệnh lệnh mới của bộ Thống soái! Thân vương các hạ ở Bố Lôi Trạch, ở xa nên có lẽ chưa nhận được.” Bì Nhĩ Tư tiến lại gần, “Xin Thân vương phối hợp, cho không quân kiểm tra! Mời hạ cánh!”

“Tề Cách!” Sở Thiên nghiến răng, rồi cười: “Hình như ma pháp đại thần mới nhậm chức cũng là người của gia tộc ngươi phải không?”

“Ma pháp đại thần mới nhậm chức là thúc tổ của mạc tướng!” Bì Nhĩ Tư lộ vẻ đắc ý.

“Thúc tổ không nói cho ngươi biết là Phi Đỉnh của Bố Lôi Trạch không cần kiểm tra sao?” Sở Thiên cười nhạt, “Hay là Lô Địch Tam Thế chưa nói cho thúc tổ ngươi biết?”

“To gan! Tên húy của bệ hạ là cái mà ngươi có thể gọi sao? Không lẽ ngươi muốn tạo phản?”

Sở Thiên và Anh Cách Lạp Mỗ cùng bật cười.

Đúng là kẻ không biết thì không biết sợ. Lâu nay, đối thủ của Sở Thiên đều ở cấp Thần, mà hắn cũng không công bố rộng rãi chiến công của mình, nên những cao thủ bình thường trên đại lục vẫn chỉ hiểu về Sở Thiên ở mức độ này.



Phất Lạp Địch Nặc chiếm cứ trên đảo Bố Lôi Trạch, có mười vạn Quang Minh quân đoàn cà A Mạt Kỳ mới thăng lên cấp mười. Ngoài ra còn một vài ma sùng cấp cao.

Một tháng san bằng Thiên Hải Quốc, đây là công của Khải Tát Thiết Kỵ. Ma Căn là ai? Không ai biết, vì thế công của Sở Thiên có là nhờ may mắn. Buộc A Cổ Lạp Sơn đóng cửa là sự thật, nhưng đại lục đồn rằng, Sở Thiên vì để đánh bại A Cổ Lạp Sơn đã để cho A Mạt Kỳ liều mình với Long Hoàng, kết quả cả hai đều trọng thương!

Vì thế, những con người không biết gì về Thần Lực giờ vẫn tưởng rằng Sở đại thiếu gia chẳng qua là có ma thú cấp mười bị thương tật. Nói một cách dễ hiểu thì là có thể đối phó được!

Bì Nhĩ Tư bị Sở Thiên cười cảm thấy nhột nhạt, hắn hít một hơi sâu rồi quát: “Phất Lạp Địch Nặc, lập tức hạ cánh chấp nhận kiểm tra, đồng thời đi Đế Đô thỉnh tội!”

“Ài, xem ra gia tộc Tề Cách của ngươi thật sự là không biết nhiều chuyện quá!” Sở Thiên nheo mắt cười, tuy hắn không tham dự vào chính trị của đế quốc nhưng cũng hiểu đây là Lô Địch Tam Thế muốn mượn tay hắn phát ra một món tiền bất chính!

Gia tộc Tề Cách là người mới đến, lại tranh quyền với gia tộc Phan Mạt Tư, lôi kéo quý tộc đế quốc. Những việc này chắc chắn Lô Địch Tam Thế đều biết, có điều tiền của Tề Cách còn có lợi cho hắn, ngoài ra cái tiếng giết bừa một gia tộc mới quy thuận thật không dễ nghe chút nào, vì thế mà tạm thời Lô Địch Tam Thế không ra tay. Nhưng hắn lại ung dung, thậm chí thầm cho phép gia tộc Tề Cách khiêu khích Sở Thiên.

Các quý tộc cấp cao của đế quốc đều biết một chuyện, Phất Lạp Địch Nặc dám tạo phản, hơn nữa có thực lực tạo phản, vì thế họ đều duy trì mối quan hệ tốt đẹp với đảo Bố Lôi Trạch. Hiện giờ, rõ ràng là gia tộc Tề Cách không nhận được bất cứ sự cảnh cáo nào, ngược lại còn dám khiêu khích Sở Thiên. Theo ghi chép trước đây của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, gia tộc Tề Cách chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Một khi gia tộc Tề Cách bị gia tộc Phất Lạp Địch Nặc nhổ cả rễ thì tiền của của chúng thì sao? Đương nhiên là theo quy tắc cũ của Lô Địch Tam Thế và Sở Thiên, chia đều 50/50. Sau đó thì Sở Thiên gánh cái tiếng xấu giết người bừa bãi mà hắn chẳng thèm quan tâm, còn Lô Địch Tam Thế thì dùng tiền mở rộng quân đội.

Chỉ cần không cho gia tộc Tề Cách biết thực lực của Phất Lạp Địch Nặc biến thái đến mức nào, thì có thể đổi được một món tiền lớn, đây chính là sự tính toán của Lô Địch Tam Thế.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên bật cười, “Thật không hổ là tử tôn của Mạch Khẳng Tích! Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi nói xem ta kéo Mạch Khẳng Tích về Bố Lôi Trạch làm tham mưu thì thế nào? Hậu thế của hắn đã lợi hại như vậy, thế thì hắn càng lợi hại hơn!”

“Chủ ý này không tồi!” Anh Cách Lạp Mỗ cũng hoàn toàn không để ý đến Bì Nhĩ Tư.

Bì Nhĩ Tư giận dữ, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi…”

“Khì khì, thú vị thật!” Mặc Phỉ Đặc bỗng kêu lên, “Cái gì mà Bì Tư gì chứ, mau cút đi! Lão tử nhìn ngươi thấy ghét!”

“Ngươi là cái thá gì?” Bì Nhĩ Tư rút kiếm chĩa vào Mặc Phỉ Đặc, “Á, hai cái đầu? Chẳng lẽ lại là Song Đầu Địa Tinh?”

“Tên khốn ngươi mới là Địa Tinh! Đừng có mà so sánh tiểu gia ta với lũ Địa Tinh bẩn thỉu đó!” Mặc Phỉ Đặc điên cuồng giãy giụa, “Anh Cách Lạp Mỗ, đồ hỗn huyết tạp chủng nhà ngươi mau thả ta ra! Lão tử phải giết hắn!”

Anh Cách Lạp Mỗ tái mặt.

Mặc Phỉ Đặc đáng yêu ngoác miệng cười, “Hì hì, Địa Tinh rất lương thiện, tôn tử của Tề Bách Lâm và ta còn là bằng hữu tốt! Còn nữa, Anh Cách Lạp Mỗ ca ca không phải hỗn huyết tạp chủng, người ta là Long Thần huyết mạch thuần chủng đấy!”

Sở Thiên dở khóc dở cười, tên Mặc Phỉ Đặc điên cuồng thì khiến người ta muốn giết hắn, còn Mặc Phỉ Đặc đáng yêu lại là một đứa trẻ ngoan ham ăn. Ai cũng chẳng nỡ ra tay đánh nó, nhưng hai tính cánh trái ngược này lại dùng cùng một thân thể! Muốn đánh cũng không đánh nổi!

Bì Nhĩ Tư không hiểu tình hình, cầm kiếm xông đến, “Ngươi muốn giết ta! Khốn kiếp, tiểu tạp chủng lão tử chặt ngươi!”

Xoẹt!

Một miếng thịt trên mặt Bì Nhĩ Tư bỗng rơi xuống, rồi từng miếng từng miếng, Bì Nhĩ Tư biến thành thịt vụn rơi trên mặt đất.

“Hừ, muốn giết ta?!”

Không khí bên trong Phi Đỉnh lạnh đến đóng băng, trên cổ Mặc Phỉ Đặc xuất hiện cái đầu thứ ba --- nắm quyền Địa ngục Thần Sát Phạt, kẻ giết người hàng loạt, Mặc Phỉ Đặc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook