Dị Giới Thú Y

Chương 255: Tầng thứ hai rưỡi

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Trên người Hỗn Huyết Long như xuất hiện một vầng mặt trời màu xanh lục, vô số tia sáng xanh chói lòa, người xông lên đầu tiên lại là Sở Thiên.

Bốp!

Gần như không kịp trở tay, Sở Thiên bị đánh bay ra xa. Tiếp đó, các phân thân của A Mạt Kỳ cũng lần lượt bị đánh tan, chỉ còn mười mấy người vẫn tiếp tục bao vây Long Hoàng.

NMD vẫn đang cố gắng nhưng nhìn thân hình đang run lên kia thì có lẽ cũng không trụ được bao lâu nữa.

Ở đằng xa Sở Thiên đang cố gắng đứng vững, rồi hét lên: “Tất cả lui về!”

A Mạt Kỳ và NMD quay lại với Sở Thiên, một bên trái một bên phải bảo vệ ông chủ của họ.

Thần Lực tầng thứ ba? Chẳng lẽ Long Hoàng từ trước tới nay luôn che giấu thực lực? Sở Thiên lông mày nhăn tít. Có điều gần như là không thể, Lạp Hy Đức từng nói, Long Hoàng tư chất đần độn, căn bản là không có khả năng để đột phá được tầng thứ ba.

“Ha ha ha…” Long Hoàng cười lớn, quay người lại đối diện với Sở Thiên.

Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!! Sở Thiên nheo mắt lại, trên người Long Hoàng lại có đến hai màu. Bên trái là xanh lục, bên phải là hoàng kim. Hai màu của tầng thứ hai và tầng thứ ba lại xuất hiện cùng lúc trên người Long Hoàng.

A Mạt Kỳ cũng chăm chú quan sát Long Hoàng, “Ông chủ, lão côn trùng này bị sao vậy? Sao trên người hắn lại có hai loại Thần Lực?”

“Không chỉ là Thần Lực!”

Sở Thiên chỉ vào Long Hoàng nói: “Các ngươi nhìn mắt hắn kìa!”

“Màu đen?” NMD ngạc nhiên, “Cự Long tộc không có màu mắt đen mà!”

Lúc này, Long Hoàng không hề vội vàng tấn công Sở Thiên mà chậm rãi tiến tới như đang vờn mồi, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi còn có bản lĩnh gì thì lôi hết ra đi!”

Không chỉ màu mắt của Long Hoàng thay đổi mà ngay thần sắc cũng trở nên bí hiểm, âm u đáng sợ, không còn vẻ vương giả nữa mà giống như một vong linh vậy.

“Bệ hạ!”

Phất La Đa và các trưởng lão Long tộc cũng nhận thấy sự khác thường của Long Hoàng đều chạy lại.

“Lui xuống!” Long Hoàng quát, đẩy tay một cái vào không khí, toàn bộ bị đánh bật ra ngoài, “Quyết đấu còn chưa kết thúc, các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!” Nói rồi, Long Hoàng từ tốn chậm rãi tiến đến chỗ Sở Thiên, “Sao không đánh nữa? Lúc nãy không phải các người đang đánh rất sướng sao?”

“Đánh thì đánh!”

A Mạt Kỳ hét lên, phân thân ra thành hàng trăm người rồi lại hợp làm một lao về phía Long Hoàng. Long Hoàng né người, để phần cơ thể màu hoàng kim về phía sau, rồi dùng nắm đấm bên cơ thể màu xanh tấn công A Mạt Kỳ. Vừa chạm vào nắm đấm của Long Hoàng, toàn thân A Mạt Kỳ rung chuyển, vội vàng rút lui, còn Long Hoàng chỉ hơi lùi lại một chút.

“Ông chủ, ta không sao!” A Mạt Kỳ liếm vết máu trên khóe môi, cười: “Thần Lực tầng thứ ba của Long Hoàng chỉ là sơ cấp, còn kém Sa Lỗ nhiều. Chúng ta liên thủ lại chắc sẽ đánh được hắn!”

Sở Thiên nghe vậy, lập tức nhảy lên đầu NMD, “Đánh phía cơ thể màu vàng của hắn!” Hỗn Huyết Long lại bay tới, giữ chặt lấy Long Hoàng, để lộ phía cơ thể màu vàng của hắn ra.

“Chết đi!” A Mạt Kỳ tấn công vào bên phải Long Hoàng, hàng loạt tia lửa bắn ra.

“Ngươi dám đánh bổn Hoàng!”

Long Hoàng hoàn toàn không để tâm A Mạt Kỳ và Sở Thiên mà chỉ nhằm vào NMD đang khóa chặt mình, “Cái đồ tạp chủng nhà ngươi, đáng lẽ năm đó ta nên giết luôn cả ngươi!”

Nhắc đến mối thù của cha mẹ, mắt NMD lập tức đỏ ngầu, gầm lên một tiếng, quấy đuôi đánh vào Long Hoàng.

Bốp!

Long Hoàng cười, dùng cánh tay màu xanh tóm lấy NMD quăng đi, “Ha ha… chỉ dựa vào ngươi…”



Phập!

Không ngờ NMD lại quay đầu lại cắn vào tay Long Hoàng. Cánh tay có Thần Lực tầng thứ ba bị khống chế, Long Hoàng đại nộ, giằng ra nhưng không thể nào thoát được khỏi hàm răng của NMD.

Nhân cơ hội này, nắm đấm của A Mạt Kỳ và dao phẫu thuật của Sở Thiên thi nhau tấn công Long Hoàng.

“Khốn kiếp!” Sở Thiên chửi. Vì hắn phát hiện dao phẫu thuật của mình không có tác dụng gì với Long Hoàng.

Ném dao phẫu thuật cho A Mạt Kỳ. Sở Thiên hét: “Đâm thẳng vào phía sau gáy của hắn!”

“Được!” A Mạt Kỳ nhận được dao liền lật tay đâm xuống.

Grào~~~

Long Hoàng phát ra tiếng kêu thảm hiết, rồi cơ thể ngày càng to ra.

Phựt phựt!!

Quần áo bắt đầu rách tan, để lộ ra chiếc áo giáp mềm màu đen và chiếc áo choàng đỏ.

“Lời nguyền của Tử thần?”

Cái mà Long Hoàng đang mặc chính là thứ cướp được từ tay của Sở Thiên!

Long Hoàng to dần lên, NMD cũng không thể giữ hắn được nữa đành phải buông.

Chớp mắt, Long Hoàng đã hiện nguyên hình, một con Cự Long dài vài chục mét.

Sở Thiên đã từng nhìn thấy nguyên hình của Long Hoàng, nhưng lần đó hắn màu hoàng kim, còn bây giờ thì một bên vàng, một bên đen. Kêu lên điên dại, hai mắt của Long Hoàng biến mất, chỉ còn lại hai cái hố sâu đỏ lòm.

Điều khiến Sở Thiên kinh ngạc đó là, dù Long Hoàng có biến to hơn trăm lần thì Lời nguyền của Tử thần vẫn dính lấy trên người hắn. Tuy nhìn rất đáng cười nhưng sức mạnh nuốt chửng tất cả ấy khiến người ta phải lạnh người.

“Bệ hạ, người sao vậy?” một con Cự Long tiến lại muốn hỏi Long Hoàng.

“Khặc khặc!” Long Hoàng phát ra tiếng cười quái dị, giơ chân ra tóm lấy con Cự Long kia.

“Bệ hạ…”

Rốp!!

Những cái móng sắc nhọn thu lại, con Cự Long kia tan thành trăm mảnh.

“Ông chủ, Long Hoàng điên rồi!” A Mạt Kỳ thất kinh kêu lên.

Sở Thiên im lặng nhìn Long Hoàng. Hắn nhớ Lạp Hy Đức từng nói “…” Sở Thiên bỗng cười, “Khà khà, cũng may là lão tử tặng Lời nguyền của Tử thần cho Long Hoàng, không thì người phát điên là ta rồi!”

Lại một vài con Cự Long xông lên, hậu quả cũng không khác gì con đi đầu.

Cuối cùng đôi mắt trống trơn kia của Long Hoàng phát hiện ra Sở Thiên, “Grừ!”

“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!! Lão tử không đánh với kẻ điên!” Sở Thiên kéo hai ma thú của mình trốn ra đằng sau Phất La Đa “Này, bệ hạ các ngươi hình như có vấn đề, chữa trị cho hắn trước đi. Ta đồng ý cho quyết đấu tạm hoãn!”

Phất La Đa lườm Sở Thiên một cái rồi đành đem quân bao vây Long Hoàng lại.

“Ông chủ, chúng ta không đánh nữa à?” A Mạt Kỳ có vẻ tiếc nuối.



“Đánh cái đầu ngươi á!” Sở Thiên chỉ vào Thần Lực tầng thứ ba trên người Long Hoàng, “Nhìn thấy chưa? Không cần chúng ta động thủ, một lát nữa là Bào Uy Nhĩ sẽ phái người đến thôi.”

“Ông chủ, Thần Lực tầng thứ ba trên người Long Hoàng chỉ có một nửa, Bào Uy Nhĩ cũng có hứng thú sao?” NMD hỏi.

“Cái này…” Sở Thiên cũng không biết trả lời sao.

“Không đúng!” A Mạt Kỳ nhìn Long Hoàng, “Ông chủ nhìn Thần Lực của hắn xem, hình như là từ Lời nguyền của Tử thần phát ra!”

Căng mắt lên nhìn, Sở Thiên phát hiện quả nhiên đa phần trên người Long Hoàng là màu vàng của Thần Lực tầng thứ hai, chỉ phần nào có Lời nguyền của Tử thần mới là tầng thứ ba. Chẳng lẽ Lời nguyền của Tử thần cũng giống Lưỡi đao Phán quyết, đều có thể làm tăng sức mạnh cho chủ nhân nhưng cái giá phải trả là trở nên điên loạn?

Nghĩ đến đây, Sở Thiên dời ánh mắt sang Phất La Đa, “Gần đây Long Hoàng bệ hạ thường xuyên thế này sao?”

Phất La Đa vốn không muốn trả lời, nhưng sau khi bị A Mạt Kỳ trừng mắt bèn ngoan ngoãn nói: “Nửa năm gần đây, mỗi lần bệ hạ tức giận là như vậy. Nhưng lần này là nghiêm trọng nhất, giết cả người của mình!”

Grào!!!

Lời nguyền của Tử thần phát ra một vầng sáng đen, Long Hoàng càng trở nên điên cuồng. Cự Long, núi đá, cây cỏ, nhìn thấy bất cứ cái gì là Long Hoàng đều phá tan tành.

“Làm sao bây giờ?” Phất La Đa hỏi một vị trưởng lão khác: “Chúng ta không khống chế nổi bệ hạ, cũng không thể…”

Sở Thiên chen vào: “Có nơi nào trốn được không?”

“Phất La Đa cắn môi đáp: “Không có!”

“Ngươi không nói lão tử cũng biết!” Sở Thiên nhếch mép. Lạp Hy Đức đã nói qua, dưới A Cổ Lạp Sơn có một cung điện. Nghe nói là Long Thần xây dựng, bên trong có giữ sức mạnh của Long Thần.

Lúc này, Cự Long bên trong núi đều bay hết ra ngoài rồi.

“Lĩnh Vực --- Thời Gian Cầm Cố!” Long Hoàng dùng Thần Lực tầng thứ ba giải phóng Lĩnh Vực, nháy mắt đã bao trùm cả A Cổ Lạp Sơn.

“Chết tiệt, muốn chạy mà cũng không chạy nổi!” Sở Thiên nhìn ra xung quanh, các Cự Long đều bị Long Hoàng cầm cố hết rồi, còn Sở Thiên thì cũng sắp cử động không nổi nữa rồi.

“Ông… chủ, Thần… Lực… ở… đây… mạnh… quá…! Ông… chủ... mau… đi… thôi…, nếu… không... sẽ… rất… nguy… hiểm…!” A Mạt Kỳ hốt hoảng, nhưng tốc độ nói của hắn chậm vô cùng. Chỉ có NMD là hầu như chưa bị gì: “Ông chủ, giờ chúng ta…”

Sở Thiên chậm rì rì chỉ về sơn động: “Vách núi thứ mười bảy có đường vào, chúng ta đến đó!” nhấc theo Sở Thiên và A Mạt Kỳ, Hỗn Huyết Long len lén chuồn vào trong A Cổ Lạp Sơn. Tìm được đường vào, NMD lách vào rồi theo chỉ dẫn của Sở Thiên vượt qua được một mê cung rắc rối.

Một tia sáng đỏ lóe lên, bọn Sở Thiên vào đến một con đường nhỏ hẹp, “Quả nhiên ở đây là sức mạnh của Long Thần!” Vừa đi vào, Sở Thiên lập tức cảm thấy Lĩnh Vực khống chế mình đã biến mất. “Khốn kiếp, không những Lĩnh Vực của Long Hoàng biến mất mà ngay cả sức mạnh của lão tử cũng không sử dụng được nữa!”

“Thần Lực của ta cũng vô dụng rồi. Không đúng, lạ thật, tại sao ta còn Thần Lực để duy trì hình dạng người?” A Mạt Kỳ bỗng cười, “Ông chủ nói xem đây liệu có bảo vật của Long Hoàng không?”

“Ừm, cũng có thể!” Sở Thiên cười, “Lạp Hy Đức đã nói, chỗ này là bí mật quan trọng của Long tộc, nhưng không nói bên trong có gì.”

Lạch cạch! lạch cạch!!

Từ sâu trong con đường nhỏ này truyền ra tiếng đá lạo xạo, “Ở đây không có bảo vật, chỉ có người chết và ta!”

Sở Thiên và A Mạt Kỳ giật mình, “Ai? Ra đi!”

Một thân hình trên người đầy những khuyên vòng bước ra, “Các ngươi là ai mà dám làm loạn ở cấm địa của Long Thần??

“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!!” Sở Thiên lại ra vẻ Thần Côn, “Bọn ta đều là huyết mạch của Long Thần, đến đây để lễ bái tổ tiên, vậy mà gọi là làm loạn ư?”

“Ha ha!!” người đó cười, “Đến nơi này, đều là người của Long tộc đã chết!”

Sở Thiên bỗng thấy NMD đang run rẩy, vội hỏi: “Sao vậy?”

Không trả lời Sở Thiên, Hỗn Huyết Long nhìn chằm chằm vào người đó, giọng run run: “Thúc thúc, thúc… còn sống ư?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook