Chương 371: Thần lực mạnh nhất đại lục
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
A Mạt Kỳ liền nộ khí xung thiên, cánh ưng liền mở rộng bay lên một khoảng, tư thế muốn lao xuống vồ lấy, “Con mẹ ngươi tìm cái chết, lão tử...”
“Đứng nói gì vội !” Sở Thiên giữ A Mạt Kỳ lại rồi bay lên phía trước, nói với Mã Lý Ngang : “Miện hạ, hắn cũng là người của ta ở A Cổ Lạp Sơn, hãy giữ thể diện cho Long Thần miện hạ...”
“Long Thần cũng đã chết rồi, người chết thì cũng không còn thể diện nữa!” Mã Lý Ngang không kiên nhẫn liền khua tay “Cút ngay, nếu không ngay cả tinh hạch của ngươi ta cũng thu.”
Thực ra, Mã Lý Ngang không lấy tinh hạch của Sở Thiên đã là rất nể mặt Long Thần rồi.
Sở Thiên nheo mắt, hai tay để sau lưng ra hiệu liên hồi.
Mã Lý Ngang biết Sở Thiên giở trò mờ ám, nhưng tự phụ thực lực bản thân nên không ngăn cản.
Lô Địch Tam Thế cũng thấy tình hình không ổn, nhưng những kí hiệu tuy nhìn không hiểu đó Sắt Lâm Na bên cạnh hắn lại hiểu, “Đại ca, Phất Lạp Địch Nặc bảo chúng ta mau chóng cho quân rời khỏi đây, chàng sẽ giữ chân tên đó.”
“Vậy muội phu phải làm thế nào?” Lô Địch Tam Thế vội hỏi.
“Mau đi thôi, nếu chúng ta ở đây, chỉ gây thêm phiền toái! Trái lại còn liên lụy đến Phất Lạp Địch Nặc!” Sắt Lâm Na tuy lo cho Sở Thiên nhưng không chần chừ ra lệnh rút quân rồi cũng bỏ chạy theo. Nàng biết, lúc này mà ở lại chỉ làm hại Sở Thiên.
Khi thấy Sắt Lâm Na dẫn quân rời đi, chỉ về hướng đông, Sở Thiên thấy an lòng, có một người vợ thông minh hiểu chuyện cũng bớt lo, nếu đổi là nữ nhân khác ở tình huống này chắc chắn sẽ ở lại khóc lóc muốn cùng với Sở Thiên chống đỡ, sau đó bị Mã Lý Ngang bắt làm con tin. Tất cả cùng chết, hoặc là chạy trốn thẳng không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sắt Lâm Na tuy đã đi rồi, nhưng nàng chỉ tay về hướng đông, điều này cũng hàm ý rất sâu xa, chỉ cần rời khỏi đây Sắt Lâm Na có thể thông báo cho Quang Minh quân đoàn đang đóng quân tại Lâm Hải ở phía đông, sau đó Anh Cách Lạp Mỗ có tốc độ nhanh nhất quân đoàn sẽ ngay lập tức đến Biển Cấm, nhờ thể diện của Tiểu Sở Viêm, thỉnh cầu Bào Uy Nhĩ hoặc là lấy chuyện Tiểu Sở Viêm mất tích đổ tội lên đầu Mã Lý Ngang.
Nhờ đá thông tin, tốc độ của Anh Cách Lạp Mỗ lâu nhất là một giờ. Hải Vương Biển Cấm sẽ xuất hiện...
Kéo dài thời gian, hạ sách là dùng vũ lực, thượng sách là dùng miệng đánh lạc hướng, chuyện này thì đối với Sở Thiên lại không khó.
"Hắc hắc!" Ấn chặt A Mạt Kỳ. Sở Thiên chỉ đám quân đang vội vã rút chạy phía dưới, cười nói: “Mã Lý Ngang miện hạ, người không định ngăn cản bọn chúng rút chạy sao?”
Mã Lý Ngang nhìn chằm chằm A Mạt Kỳ cười nhạt “Ta chỉ có hứng thú với thần! Tiểu tử, ngươi định tự mình giao nộp tinh hạch hay phải để ta ra tay hả?”
“Miện hạ, hình như người đã sai trình tự rồi!” Sở Thiên mặt dạn mày dày đứng giữa không trung bất động. Nhưng hai tay chỉ về hướng Cáp Đạt Uy, “Tuy rằng A Mạt Kỳ cũng là thần nhưng tinh hạch của hắn không thể nào sánh được với Thần Không Gian. Miện hạ, người nên lấy của Thần Không Gian trước, nếu không hắn trốn thẳng đến không gian khác thì người tổn thất lớn rồi”
Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ: "Cáp Đạt Uy miện hạ, xin lỗi. Tuy rằng ngươi chỉ điểm ta thành thần nhưng giờ là khoảnh khắc sống còn, mạng của A Mạt Kỳ quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa nếu không phải là ngươi thì bây giờ lão tử đã giết chết Sơn Đốn rồi...
“Không sai, ngươi nên lấy của ta trước!” Cáp Đạt Uy có vẻ không hề trách cứ gì Sở Thiên.
“Nói cũng phải !” Mã Lý Ngang nghiêng người đến trước mặt Cáp Đạt Uy, cười nói: “Ngươi không định chạy trốn sao?”
“Cơ thể của ta đã không đủ để chèo chống không gian lĩnh vực nữa rồi, tinh hạch coi như tặng cho ngươi cũng không sao cả, nhưng ngươi hãy xem hình dạng của nó trước đã !”
Mã Lý Ngang nhìn theo cánh tay Cáp Đạt Uy, thấy một bộ mặt thần côn rất kinh điển - khép hờ hai mắt, khóe miệng mỉm cười, thần tình không gì sánh được. Lớp da trong suốt kết hợp với bộ tóc dài đen nhánh, cũng có thể coi là mặt trắng rồi. “Long Hoàng? Hắn làm sao vậy?”
Sở Thiên chợt thấy hoài nghi, lẽ nào Cáp Đạt Uy muốn báo thù chuyện vừa rồi lão tử đã hại hắn?
Hình dáng của Sở Thiên, tự nhiên rất giống với vẻ ngoài của Thần Hoàng Tư Đặc Ân khi còn trẻ.
“Ngươi không cảm thấy hắn rất giống một người sao?” Cáp Đạt Uy chậm rãi nói, trong ngữ khí còn mang vẻ thần bí, có vẻ như Sở Thiên có bí mật lớn gì đó.
“Ngươi nói hắn giống Tư Đặc Ân? Hừ! Tên tiểu tử này so với Tư Đặc Ân còn kém xa!” Mã Lý Ngang khinh miệt lắc lắc đầu. “Tên tiểu tử này tuy không tồi, huyết mạch so với Long Thần Thứ Tử còn giống với Long Thần hơn, nhưng vẫn không thể so sánh với Tư Đặc Ân được !”
Sở Thiên sửng sốt, Mã Lý Ngang có thể cảm nhận được khí tức huyết mạch của mình, điều đó cũng không có gì đáng kinh ngạc, dù sao hắn cũng là Thượng Vị Thần. Nhưng hắn nói huyết mạch của mình giống hệt như Long Thần, điều này thì có chút hoang đường rồi. Sở Thiên từ lâu đã tự nghiên cứu máu của mình và máu Long Thần, hai loại máu này về cơ bản không liên quan gì đến nhau.
“Không sai, nếu như Tư Đặc Ân ở đây, chỉ sợ rằng người chỉ có thể chờ cái chết đến thôi.” Cáp Đặc Ân huých nhẹ Sở Thiên đẩy hắn ra trước mặt Mã Lý Ngang, “Những năm nay Long Hoàng đời sau chẳng bằng đời trước, lẽ nào ngươi cho rằng một Cự Long thần tộc bình thường có thể có khí tức huyết mạch tương đồng với Long Thần được ư?”
“Ngươi nói hắn và Long Thần năm đó...” Mã Lý Ngang mơ hồ nói.
Sở Thiên lại càng mơ hồ hơn. Trước nay Thần Tộc đều nói hắn giống với Tư Đặc Ân, điều này hóa ra có căn cứ, thế nhưng tại sao lại lôi Long Thần ra?
Nếu không biết mình là con cháu Viêm Hoàng, không chừng Sở Thiên sẽ tin mình có huyết thống hỗn hợp của Long Thần và Tư Đặc Ân rồi.
“Không sai, ngươi đoán đúng rồi.” Cáp Đặc Ân gật gật đầu.
Mã Lý Ngang không hiểu, thầm nghĩ: ta đoán cái gì mà đúng chứ?
Cáp Đạt Uy tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi có nhìn thấy y phục của Phất Lạp Địch Nặc không? Chính là bộ pháp bào Tế Tự đó?”
Mã Lý Ngang gật đầu.
“Hắn là Tế Tự, nên mặc y phục đại diện cho nữ thần mới phải, thế nhưng ngươi nhìn thấy biểu tượng trên ngực hắn không ?”
Sở Thiên rất phối hợp lấy bộ pháp bào của mình ra, đưa phần ngực áo cho Mã Lý Ngang xem, ở đó là biểu tượng của Thánh Tế Tự, ba vầng mặt trời.
Trên đại lục chỉ có hai người có tư cách được mặc bộ pháp bào ấy đó là Sở Thiên và An Đông Ni, Sơn Đốn tuy bị nói khoác trở thành Thánh Tế Tự nhưng không có được chứng nhận của công hội Tế Tự, không có tư cách mặc bộ pháp bào đó.
Chỉ vào biểu tượng, Cáp Đạt Uy nói rất thần bí: “Tế Tự thay mặt cho nữ thần Sinh Mệnh, lại dùng biểu tượng vầng mặt trời. Ngươi có nghĩ đến điều gì không ?”
Mã Lý Ngang liền sững lại, nói tiếp theo ý của Cáp Đạt Uy, “Chẳng lẽ Phất Lạp Địch Nặc và Thái Dương Chủ Thần Nạp Thập miện hạ....”
Cáp Đạt Uy gật đầu.
Thái Dương Thần gì chứ? Sở đại thiếu gia chưa từng nghe qua, Sở Thiên cuối cùng cũng đã hiểu ra, hóa ra Cáp Đạt Uy đang qua mặt Mã Lý Ngang, những điều vừa rồi đều là nói dối.
Ha ha, lão già này còn giỏi bịp bợm hơn ta, Sở Thiên nheo mắt cười thầm nghĩ: Ngươi lừa hắn nửa giờ sau đó ta lại lừa hắn tiếp nửa giờ, sau đó mỗi người cứ như vậy mọi chuyện êm đẹp rồi.
Cáp Đạt Uy lại huých Sở Thiên, làm hắn càng lại gần Mã Lý Ngang hơn, “Ngươi hãy nhìn kỹ hắn đi!”
Mã Lý Ngang bất giác ngoảnh đầu ra, nhìn thẳng mắt Sở Thiên.
“Không gian tỏa!”
Cáp Đạt Uy đột nhiên hô một tiếng, hắc bào trên người nứt ra. Ngay sau đó một chất dịch trong suốt từ trên cơ thể nửa người nửa nước của hắn thẩm thấu ra.
Và Mã Lý Ngang dĩ nhiên duy trì tư thế vừa rồi, không động đậy được. Nhưng trên người hắn liền lấp lánh một tầng hộ thuẫn, bảo vệ toàn thân.
“Phất Lạp Địch Nặc, lại đây!” Cáp Đạt Uy cúi xuống lưng Sở Thiên, vội nói : “Đừng nói gì cả, hãy nghe ta. Vừa rồi ta nhắc đến tên vài vị thần đều là những thần mà Mã Lý Ngang không dám đắc tội, ta cố ý làm cho ngươi và họ có quan hệ là để Mã Lý Ngang phân tâm. Sau đó ta đánh lén sau lưng hắn!”
“Không phải ngươi không có Thần Cách...”
“Ta tự làm nổ tinh hạch của mình!” Chất lỏng thẩm thấu trên người Cáp Đạt Uy mỗi lúc một nhiều hơn. Đây chắc là tinh hạch của hắn, “Hãy nghe ta nói, ta chỉ có thể làm khó hắn một lúc thôi! Trên đại lục ngươi có bằng hữu nào đủ sức để bảo vệ ngươi không? Ta có thể dùng nốt chút sực lực cuối cùng đưa ngươi đi!”
Sở Thiên vội nói: “Có, Hải Vương Biển Cấm - Bào Uy Nhĩ!"
Cáp Đạt Uy dùng hai tay đặt lên vai Sở Thiên, cử động vài cái, “Biển Cấm có cấm chế, ta không thể đưa ngươi đến đó được!”
“Bào Uy Nhĩ chắc là vừa mới rời khỏi Biển Cấm thôi, đang trên đường tới đây, ngươi có thể đưa ta đến bên cạnh nàng ta có được không?”
“Được, hãy nói cho ta... vị trí của nàng ta!” Cáp Đạt Uy càng lúc càng suy yếu hơn.
Sở Thiên cười khổ sở: “Ta chỉ biết có lẽ nàng ta đang trên đường đến đây, cụ thể là ở đâu ta cũng không biết!”
“Không sao, ta có thể chế định quy tắc, đưa ngươi đến nơi có thần lực mạnh nhất trên đại lục, bây giờ trên đại lục không có ai có sức mạnh hơn Bào Uy Nhĩ!”
“Được, được ! Mau đưa ta đi !” Sở Thiên mừng rỡ, ôm lấy A Mạt Kỳ, “Cả hai chúng ta cùng đi !”
Không khí bắt đầu chuyển động, giống như tấm bông mền bị xé rách vậy, trên đầu Sở Thiên hiện ra một thông đạo vô tận.
“Đa tạ !” Sở Thiên và A Mạt Kỳ từ từ được đưa vào bên trong thông đạo còn thân thể của Cáp Đạt Uy từ từ cũng bắt đầu tan biến.
“Không cần phải cảm tạ ta, nếu ta không giúp ngươi thì ta cũng không sống được bao lâu nữa!” Cáp Đạt Uy trút hơi sức cuối cùng, nói lớn: “Nhớ chuyện ngươi đã nhận lời với ta, đi tìm Thuấn!”
“Ầm” một tiếng, Sở Thiên tựa hồ như bị sét đánh, sau đó trước mặt tối sầm, không gian thông đạo đóng lại.
.................................
Cảm giác mơ màng không kéo dài bao lâu, rất nhanh sở Thiên lại nhìn thấy ánh sáng.
“Bào Uy Nhĩ tỷ tỷ! Tiểu đệ đến thăm người đây!” Vẫn còn chưa mở mắt, Sở Thiên đã hô lớn rồi.
Dù gì Sắt Lâm Na đã có quan hệ tỷ muội với Bảo Uy Nhĩ trước rồi, Sở Thiên xưng hô tỷ tỷ cũng không có gì vô lý cả.
Không có đáp lại.
“Ông chủ, không đúng rồi !”A Mạt Kỳ mở mắt trước, nhìn thấy quang cảnh xung quanh, “Cáp Đạt Uy nói đưa chúng ta đến nơi có thần lực mạnh nhất, nhưng Bào Uy Nhĩ không ở đây !”
Sở Thiên sửng sốt, cũng mở mắt ra. Sau só liền cảm thấy hồng quang chói mắt.
Trời đất cứ như bị nhuộm thành màu đỏ, hơn nữa lại là màu đỏ tươi của máu, nơi đây là rừng cây với những chùm tia hồng quang chói rọi xuống, cây cối cao khoảng chừng trăm mét, chỉ khi Sở Thiên bay lên không trung mới có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng.
Hồng quang không có nguồn đầu cùng, cây cối cũng không có giới hạn, nhưng ở một nơi cách đó không xa có một tòa tháp đồ sộ nhưng lại đứng thẳng tắp lên tận trời. Thuận theo tháp nhìn lên, Sở Thiên không tránh khỏi kinh ngạc “Vầng trăng thật lớn!”
Từ những đường vân có thể thấy rằng, trên bầu trời đột nhiên lại có rất nhiều mặt trăng lớn, hay chính là vầng hồng nguyệt của đại lục Huyễn Thú, nhưng giờ đây nó đã lớn hơn gấp trăm lần.
Tháp cao đến tận chân trời, tựa như chống đỡ cả trời đất, từ những chỗ mờ mờ trên tháp có thể thấy rằng, tháp quả nhiên ở trên mặt trăng.
Lẽ nào thần lực ở đây còn mạnh hơn ở chỗ Bào Uy Nhĩ? Sở Thiên thấy rất ngạc nhiên, A Mạt Kỳ cũng không hề cảm thấy chút khí tức của bất kỳ thần lực nào.
“Ông chủ người nhìn kìa!” A Mạt Kỳ đột nhiên mừng rỡ chỉ về hướng một cái cột trên cây, nơi đó, Khách Thu Sa và Tiểu Sở Viêm đang uống rượu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.