Dị Giới Thú Y

Chương 522: Thần tộc thần bí

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Về công, Mặc Phỉ Đặc không thể chết, bởi vì hắn đã thể hiện một thực lực không kém gì Sáng Thế Cửu Thần, về tư, Mặc Phỉ Đặc càng không thể chết, bởi vì hắn là một trong mấy người huynh đệ hiếm hoi trên thế giới này của Sở Thiên.

Quát ra lệnh cho Chiến Thần đi bảo vệ Mặc Phỉ Đặc, Sở Thiên cũng không đứng bên cạnh đợi kết quả, mà thúc động Kinh Cức Long Hoàn, lấy bí pháp Long tộc đi vào thế giới linh hồn, tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay tương trợ.

Xung quanh chợt có thêm nhiều phân thân của Sắt Mông Đức, nhưng Mặc Phỉ Đặc vẫn không mở mắt ra, có điều thích giết chóc không đồng nghĩa với ngu xuẩn, hắn biết, bí pháp của Sáng Thế Cửu Thần không phải dễ dàng hóa giải, vì vậy cần tiên hạ thủ vi cường.

Bùm! Một ánh lửa màu trắng như tuyết phừng lên quanh người Mặc Phỉ Đặc, tóc trắng, áo trắng, lửa trắng, cùng khuôn mặt lạnh lẽo đầy sát ý, chớp mắt Mặc Phỉ Đặc giống như một Thần Ma đến từ viễn cổ, sát khí tung hoành!

Bác Đức đang quan chiến giật mình kinh hãi, là một chuyên gia về hỏa nguyên tố, nàng chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy hỏa diệm màu trắng.

Mặc Phỉ Đặc và Sắt Mông Đức cùng động, Chiến Thần lúc này cũng kịp tới, Khảm Phổ tuy là kẻ hồ đồ, nhưng lại có sự nắm vững chắc chắn về thế cục chiến đấu, hai tuyệt đại cường giả quyết đấu, sống chết chỉ trong một ý niệm, không cho phép một tia sơ ý nào, vì vậy Khảm Phổ dừng khựng lại thân ảnh đang lao lên trước của mình, không đi quấy rầy hai người, nhưng Chiến Thần Kích lại ngắm chuẩn vào Sắt Mông Đức từ xa, chỉ cần cảm thấy hơi chút bất ổn là hắn lập tức ra tay.

Một mình Mặc Phỉ Đặc đối đầu với vô số phân thân của Sắt Mông Đức, chớp mắt huyết quang và bọt nước tăng vọt, Mặc Phỉ Đặc đã nhanh đến mức Sở Thiên không thể nhìn rõ, hắn chỉ biến hỏa diệm màu trắng lao đến bổ giết ngang dọc vô số phân thân của Sắt Mông Đức, hỏa quang mỗi lần lóe sáng, lại có thêm một phân thân tan thành tro bụi.

“Ngươi có thể tìm được bản thể của ta! Được! Ngươi rất mạnh, bổn miện hạ đồng ý ban cho ngươi cái chết!”

Sắt Mông Đức mắt thấy Mặc Phỉ Đặc đang lao đến trước mặt mình, con ngươi trong đôi mắt biến mất, thay vào đó là một đôi mắt màu u lam, tiếp theo đó, bản thể và phân thân của bà ta bắt đầu nhạt dần.

Phụt!

Sắt Mông Đức giống như người bị rút xương, bỗng nằm liệt xuống đất, lập tức biến thành một vũng nước tụ. Tất cả phân thân của bà ta cũng biến theo, biến thành vũng nước tụ đen ngòm, dưới chân Mặc Phỉ Đặc lại biến thành một hồ nhỏ tử khí tràn ngập.

Phụt! Phụt!

Từ đạo thủy tiễn trong hồ nước tụ bắn ra, vây quanh trước mặt Mặc Phỉ Đặc, không né tránh ngọn lửa, quấn lấy Mặc Phỉ Đặc. Dùng sức giằng xé, Sát Kiếp Giả bị kéo xuống trong nước hồ.

Liên Thành trốn ở góc tối phía xa mỉm cười, hắn biết được từ trong bí điển của Hải Thần tộc, năm đó Hải Thần đời thứ ba đã đạt đến Chủ Thần đỉnh phong, chính là bị Sắt Mông Đức dùng chiêu hủ cốt nhược thủy này giết khiến thi cốt cũng không còn, hắn không tin Mặc Phỉ Đặc có thể mạnh hơn Hải Thần đời thứ ba!

Mặc Phỉ Đặc rơi vào trong nước, không còn bất cứ động tĩnh gì, nhược thủy âm u đen tối, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Sắt Mông Đức lớn tiếng cười lớn, “Tiểu bối, ngươi lại muốn dùng hỏa diệm để luyện hóa ta sao? Hừ, Hỏa Diệm Chi Phụ Trương Bá Luân còn không có bản lĩnh này! Đừng quên, bổn miện hạ là Thủy Mẫu, có thể tự tạo thủy nguyên tố, ngươi đốt bao nhiêu, ta tạo ra bấy nhiêu!”

Đúng lúc này, trong vực nước đen ngòm chợt xuyên ra hai đạo hồng quang, là màu của máu. Thì ra Mặc Phỉ Đặc đã mở đôi mắt mà sau này được gọi là “huyết đồng” ra.

Bùm!

Cả hồ nước bỗng nổ tan ra. Bọt nước lăn tăn, Sắt Mông Đức hiện ra thân hình, vừa lăn vừa bò chạy về phía xa, sau đó cố đứng gượng dậy, hai vai và lưng có thêm hai vệt máu, khóe miệng rỉ máu. Bà bịt lấy vết thương ở vai, kinh hoàng khủng khiếp nhìn Mặc Phỉ Đặc đang chầm chậm đứng dậy trước mặt. “Ngươi rốt cuộc là ai? Dựa vào cái gì mà có thể dùng lửa đánh tan thủy nguyên tố của ta!?”



Sát Kiếp Giả lại đứng dậy từ vị trí hồ nước vừa rồi, chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã quỵ, nhưng sắc mặt lại không lộ vẻ gì gắng gượng đứng dậy. “Nguyên tố bản mệnh của ta không phải lửa!”

Sắt Mông Đức bị tức giận mặt mũi đỏ gay, “Không phải lửa thì có thể là gì? Ta không thể nhận lầm, ta là Sáng Thế Cửu Thần, là chí hữu (bạn chí cốt) của Hỏa Diệm Phụ Thần!”

“Khục khục!” Bác Đức không biết tại sao lại ho hai tiếng. Nét mặt của Chiến Thần cũng có chút cổ quái. Dường như họ có phản ứng lớn với mấy chữ chí hữu của Hỏa Diệm Phụ Thần.

Mặc Phỉ Đặc không còn muốn nói nhiều với Sắt Mông Đức, ngẩn đầu lên, hít một hơi thật sâu, bước chân chuyển động, “Giết!”

Sắt Mông Đức khẽ nghiến răng, chửi rủa: “Tên điên, xương cốt của ngươi đã bị ta làm cho ăn mòn rồi, còn muốn chiến đấu sao? Chết đi!” Hai tay hợp lại, Sắt Mông Đức nhìn chằm chặp vào Mặc Phỉ Đặc đang lao đến, thần thái càng cuồng ngạo, “Chiên này vốn dĩ là định đối phó với Bố Lai Ân Đặc, có điều ngươi có tư cách nhìn thấy nó trước! Đến đây, để ngươi thể nghiệm một chút bí pháp mà Sáng Thế Thần đích thân truyền thụ cho ta!” Muốn truyện ra nhanh và đều hơn mời vào đây góp sức: http://luongson/forum/showthread.php?t=134326999 (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fluongson%2Ffo rum%2Fshowthread.php%3Ft%3D134326999)

“Vinh hạnh đón chờ!” Mặc Phỉ Đặc trong lúc lao tới hai tay chắp sau lưng, trên người Sắt Mông Đức cũng bắt đầu ngưng tự thủy quang.

Hai đại Chủ Thần, hai tuyệt đại cường giả, chính lúc họ giao nhau, bỗng nhiên dừng lại.

Tiếp theo đó, một luồng sóng xung kích cường đại phát ra từ người họ, so với Bố Lai Ân Đặc, họ vẫn kém một bậc, nhưng thời khắc liều mạng, đã không thể nào khống chế sức mạnh tinh chuẩn, khiến dư ba của trận chiến phát ra.

Sở Thiên kinh hãi, được Chiến Thần và Bác Đức bảo vệ, hắn không lo cho an toàn của mình, nhưng chủ lực của Bố Lôi Trạch đều đang ở đây! Họ không thể chịu được những xung kích của cấp Chủ Thần!

Khí lưu xung kích quét qua tất cả, Chiến Thần đã dồn toàn lực để giúp Sở Thiên ngăn chặn thương tổn khẽ sửng sốt, bởi vì hắn cảm thấy luồng sức mạnh phát ra này rất kỳ lạ, ánh kích của Chiến Thần Kích cơ hồ như đang chặn một miếng bông đập đến, không hề có cảm giác nguy hiểm.

Bác Đức cũng ngờ vực không hiểu, nàng đã dùng tuyệt kỹ bí truyền của gia tộc, thậm chí ngay cách cuối cùng, đã chuẩn bị niết bàn đề phòng điều bất trắc, nhưng những thứ này giống như đang dùng thần lực để giết Trư La Thú (heo rừng), hoàn toàn lãng phí.

Sở Thiên chỉ cảm thấy một cơn gió xuân nhẹ lướt qua, luồng sức mạnh ấy vụt qua người hắn, không những không nguy hiểm, hơn nữa còn rất dễ chịu.

“Sắt Mông Đức, đủ rồi! Dừng tay lại đi!”

Ánh sáng trắng ôn hòa xuất hiện ở giữa Mặc Phỉ Đặc và Sắt Mông Đức, hiện ra một hình người, toàn thân là bạch bào rộng thùng thình, trên đầu đội một chiếc mũ lụa chúc xuống, không nhìn rõ dung mạo, thậm chí từ hình thể cũng rất khó phán đoán.

Chỉ thấy người này dang hai tay ra, lần lượt ngăn chặn Mặc Phỉ Đặc và Sắt Mông Đức.

Sắt Mông Đức hiển nhiên là biết người này, giận dữ nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta? Hắn đã hoàn toàn kiệt sức rồi, ta lập tức có thể giết chết hắn!”

“Cái giá để giết hắn, ngươi không gánh được đâu! Ài, đủ rồi, cơ thể hiện tại của ngươi, còn có thể đối phó với Bố Lai Ân Đặc sao?”

Sắt Mông Đức còn đang định tranh cãi tiếp. Người này lại chậm rãi nói: “Mang theo hậu duệ của ngươi đi đi, ta bảo đảm các ngươi bình an rời khỏi đây! Nếu như các ngươi tiếp tục chiến đấu… Ta đành phải phá giới ra tay rồi.”

Sắt Mông Đức hung hăng trợn trừng mắt nhìn Mặc Phỉ Đặc, xoay người quát: “Ba Tái Đông, đi theo ta!”

Mặc Phỉ Đặc bước lên trước một bước nhưng người đó khẽ xua tay, ánh sáng trắng ôn hòa ngăn hắn lại, “Ngươi cũng dừng lại đi, ngươi không giết được Sắt Mông Đức đâu!”



Thấy Mặc Phỉ Đặc sát ý chưa tan, hắn lại nói: “Lấy thù hận để ngộ ra chân ý Sát Kiếp, dựa vào cảnh giới ý mà thăng cấp làm Chủ Thần, chỉ có Bố Lai Ân Đặc năm xưa ngộ ra chân ý Vĩnh Hằng mới có thể so sánh với ngươi! Ngươi cần gì phải để ý chuyện trả thù lúc này nữa? Nghe lời khuyên của ta, chữa trị khỏi thương thế của ngươi, giống như Bố Lai Ân Đặc, dùng cảnh giới ý để phá vách ngăn của Sáng Thế Thần mới là điều hiện tại ngươi cần làm.”

Sát ý trên người Mặc Phỉ Đặc đã giảm đi đôi chút, nhưng hắn vẫn bước lên một bước về hướng Sắt Mông Đức bỏ đi.

“Đối với Sát Kiếp, ta chỉ hiểu một điểm, giết hay không giết, có khác biệt sao? Thù hận là ở trong lòng ngươi, không phải trong máu của đối thủ. Hi vọng câu nói này có thể giúp ngươi phá được vách ngăn của Sáng Thế Thần.”

“Đa tạ!” Mặc Phỉ Đặc nói ra hai từ lạnh lẽo, sau đó ngã rầm xuống đất.

Sở Thiên vội bước lên trước, người đó cũng không ngăn lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Hắn đã bị trọng thương, có thể duy trì đến hiện tại đều là dựa vào sát ý trong lòng! Hi vọng sau khi ngươi chữa khỏi cho hắn, giúp hắn xoa dịu thù hận trong lòng, nếu không trong tam giới e rằng lại có thêm một Bố Lai Ân Đặc.”

“Ha ha, ta có người bạn làm bác sỹ tâm lý, đã học qua vài chiêu, ngài cứ yên tâm đi!” Sở Thiên cũng không cần biết người đó có nghe hiểu cái gì là bác sỹ tâm lý không, ôm lấy Mặc Phỉ Đặc, kiểm tra qua cho hắn, xác định có thể chữa trị rồi trao Mặc Phỉ Đặc cho Khảm Phổ, sau đó nheo mắt lại, cười nói: “Xin hỏi miện hạ là vị nào?”

“Biết hay không biết tên của ta, đối với ngươi mà nói có khác biệt gì không?”

Sở Thiên khẽ mỉm cười, “Đương nhiên có khác rồi, miện hạ có lẽ là thần tộc? Ta…”

“Thần tộc và con người bình thường có khác biệt không!? Có thần lực hay không, có khác biệt gì?”

Sở Thiên bị hỏi đến lòng thầm chửi lớn, một thần tộc cường đại, con mẹ nó sao lại giống nhà triết học thế?

Người kia bước theo hướng Sắt Mông Đức vừa rời khỏi, bước qua bên cạnh A Mạt Kỳ, Lôi Ưng chợt hỏi: “Giữa sống và chết có khác biệt không?”

Người kia ngay lập tức dừng bước chân lại, trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi đã trải qua mùi vị của cái chết sao?”

A Mạt Kỳ nhún vai, “Đã chết mấy lần rồi.”

“Ha ha, thú vị!” Người đó chợt vụt tắt nụ cười, “Đối với sống và chết, ngươi nói nó khác thì nó sẽ khác, ngươi nói không khác, vậy thì nó cũng không khác rồi!”

“Không sai, sống sống chết chết, nghĩ những thứ này không có ý nghĩa gì!” A Mạt Kỳ lắc đầu, thờ ơ nói: “Vốn dĩ đã không có khác biệt, ta còn hỏi làm gì!”

Người kia cúi thấp đầu xuống, nói một cách khó hiểu: “Ai cũng nói Sáng Thế Thần thiên vị Lang tộc, nhưng tại sao kẻ có ngộ tính cao nhất lại là Ưng tộc?”

Bác Đức bước đến bên cạnh A Mạt Kỳ, ngạc nhiên hỏi: “A Mạt Kỳ, mọi người đang nói gì vậy?”

“Gia tộc Phượng Hoàng có sẵn niết bàn bất tử, vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được ý nghĩa của sự sống chết!” Người đó phất bạch bào rồi đi, thở dài nói: “Năm đó Bố Lai Ân Đặc ngộ ra Vĩnh Hằng, vừa rồi Mặc Phỉ Đặc lại thấu hiểu Sát Kiếp, hiện tại lại có thêm một tên hiểu rõ về sự sống chết, Sáng Thế Thần à, vách ngăn Thần Vương của người càng lúc càng không đáng tiền rồi…”

Người kia biến mất, Sở Thiên cốc mạnh vào đầu mình, “Mẹ kiếp, đám thần tộc trâu bò các ngươi nói cái gì thực tế chút được không?”

Chỉ vào hướng người kia biến mất, Sở Thiên chán nản nói: “Sắt Mông Đức và Mặc Phỉ Đặc lưỡng bại câu thương. Tên kia thì thần thần bí bí, không nhất định sẽ giúp sức… Nửa tháng sau Bố Lai Ân Đặc trở về, khốn kiếp, ai sẽ là người đối phó đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook