Dị Giới Thú Y

Chương 166: Thí Nghiệm

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Một đêm nhiều biến động cuối cùng cũng qua đi. Bàng Bối Thành nhốn nháo đổ nát chào đón bình minh.

Công tác xử lý sau đó tự nhiên sẽ có người phải đi làm, với sự giúp đỡ của đại quân và ma thú, các công trình tối qua bị kéo sập bắt đầu được trùng tu lại. Đương nhiên dân cư Đế Đô chỉ biết rằng tối qua là một trận diễn tập trong kế hoạch của bộ Thống Soái. Dù có một số người thông minh đoán được điều gì đó, nhưng dưới sự khống chế của Cục Mật Thám, không một ai dám ho he nửa lời.

Vì có Lĩnh Vực của Kỳ Đa nên hoàng cung không bị tổn thất chút nào, sau khi quần thần vội vàng lên đại điện nghị sự thì Lô Địch Tam Thế đã điềm nhiên ngồi trên ngai vàng rồi.

“Các ngươi nhớ đấy! Sự việc tối hôm qua chỉ là một buổi diễn tập!” Lô Địch Tam Thế nhìn quần thần một lượt, nói lạnh lùng.

Thống lĩnh Cấm Quân Chiêm Mỗ Tư mặc nhiên bị lôi ra ngoài, từ sau khi Kỳ Đa vượt ngục thì hắn đã biết kết quả dành cho mình rồi.

Sở Thiên vẫn đang hối hận vì chuyện của Chiêm Mỗ Tư, không ngờ người đầu tiên Lô Địch Tam Thế gọi đến lại là hắn, “Phất Lạp Địch Nặc, chiều qua ngươi đến Cấm Quân làm gì?”

“Bệ hạ, ta nghĩ Đức Khắc đã không còn tác dụng gì với đế quốc nữa nên muốn gọi hắn gia nhập vào gia tộc.” Sở Thiên nheo mắt, tự ý chiêu mộ trọng phạm đế quốc nhất định sẽ chọc giận Lô Địch Tam Thế, nhưng so với việc của Kỳ Đa thì Sở Thiên vẫn quyết định dùng Đức Khắc để chuyển dời sự chú ý của Lô Địch Tam Thế.

“Hừ!” Lô Địch Tam Thế hừ một tiếng, chậm rãi rút kiếm ra.

“Bệ hạ, Hữu thừa tướng chỉ là chiêu mộ một phạm nhân!” thấy Lô Địch Tam Thế sắp không khống chế được lửa giận, Cách Lôi Minh quỳ xuống nói thay cho Sở Thiên, “Ba Lý đại nhân cũng đã thẩm vấn rồi, Đức Khắc thật sự là không biết điều gì cả. Thà để hắn dốc sức vì Hữu thừa tướng, vì bệ hạ còn hơn là vĩnh viễn nhốt hắn trong nhà lao!”

Trọng thần mở rộng thế lực là phạm phải cấm kị, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Lô Địch Tam Thế nghi ngờ Sở Thiên. Thu kiếm lại, Lô Địch Tam Thế trừng mắt nhìn Sở Thiên, “Lần này bỏ qua! Nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai!”

“Đa tạ bệ hạ!” Sở Thiên thầm cười trong bụng, chỉ cần không ai biết là người của lão tử thả Kỳ Đa ra là được. Tự chiêu mộ một Kiếm Thần cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa giờ thực lực Đức Khắc cũng không bằng trước nữa, vốn không khiến Lô Địch Tam Thế phải cảnh giác.

“Bệ hạ!” Cách Lôi Minh vẫn quỳ trên đất, thấy Sở Thiên không sao, lại chần chừ hỏi, “Hôm qua…”

“Tối qua chỉ là một trận diễn tập!” Lô Địch Tam Thế đập bàn, “Sau này không cho phép bất cứ ai nhắc đến chuyện này nữa!”

“Tuân mệnh!” cả bốn người quỳ xuống, “Tối qua chỉ là một trận diễn tập!”

“Đứng dậy hết đi! Khụ khụ…” Lô Địch Tam Thế che miệng ho mấy cái. Sở Thiên lén ngẩng lên nhìn, Lô Địch Tam Thế không chỉ khí sắc không tốt mà mái tóc vàng cũng có thêm mấy sợi tóc trắng rồi.

“Tối qua có những ai vào hoàng cung?” Lô Địch Tam Thế hỏi.

“Tối qua ngoài hoàng cung xuất hiện ánh sáng lạ, chúng thần đều không vào!” Cách Lôi Minh nói, “Nhưng trước khi ánh sáng đó xuất hiện thì có công chúa điện hạ và ma sủng của Hữu thừa tướng - NMD vào cung.”

“Sắt Lâm Na đâu?” Lô Địch Tam Thế đứng bật dậy.

“Khi chúng thần thấy công chúa Sắt Lâm Na thì công chúa đã bất tỉnh. Còn NMD hình như vì bảo vệ công chúa mà bị thương. Giờ cũng đang hôn mê.” Cách Lôi Minh trả lời.

“Ừm ta biết rồi!” Lô Địch Tam Thế nói qua loa một câu rồi hỏi: “Việc trùng tu Đế Đô thế nào rồi?”



“Cấm quân và ma thú đều đang đẩy nhanh công việc, có điều….” Cách Lôi Minh do dự một chút, nói: “Có điều phần lớn ma thú cấp cao của Đế Đô đều theo Bối Tư Đặc đại nhân thanh trừ phản loạn Bố Lôi Trạch. Ma thú của Đế Đô không đủ, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ!”

Bối Tư Đặc ở Bố Lôi Trạch dẹp phản loạn? Sở Thiên khựng lại, thảo nào không thấy đại thần ma thú. Nhưng đảo Bố Lôi Trạch không phải sau chiến tranh là của đế quốc rồi sao? Sao lại có phản loạn rồi?

“Hừ, Bối Tư Đặc làm ăn kiểu gì vậy?!” Lô Địch Tam Thế lại đập mạnh xuống bàn.

”Bệ hạ, Bối Tư Đặc đại nhân chỉ giỏi trong chỉ huy ma thú, việc trấn áp phản loạn e là không phải sở trường của Bối Tư Đặc.” Sở Thiên thừa cơ nói vào: “Chi bằng bệ hạ phái thêm một chiến tướng nữa đi giúp đỡ đại nhân Bối Tư Đặc!”

“Cũng được, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi nói xem ai thích hợp?” Lô Địch Tam Thế tiện miệng hỏi.

“Thống lĩnh Cấm Quân Chiêm Mỗ Tư!” Sở Thiên nói, “Tuy hắn đã phạm trọng tội nhưng năng lực của quân đội đại nhân Chiêm Mỗ Tư dẫn dắt không tồi, vẫn mong bệ hạ cho đại nhân ấy một cơ hội!”

Chiêm Mỗ Tư gánh tội cho Sở Thiên, hắn cũng không thể thấy chết không cứu.

“Chiêm Mỗ Tư?” Lô Địch Tam Thế trầm ngâm một lúc. Vừa rồi tức giận đã giam Chiêm Mỗ Tư vào tử lao, nhưng không nói ra bất cứ nguyên nhân nào, e là bây giờ đã có không ít người đang bàn tán. “Được, hạ chức Chiêm Mỗ Tư xuống Vạn Phu Trưởng, để hắn đi đảo Bố Lôi Trạch lấy công chuộc tội!”

“Các ngươi cũng ra ngoài đi! Nhớ lấy, nhất định phải cho tất cả mọi người biết, tối qua chỉ là diễn tập!” Lô Địch Tam Thế phẩy tay, đuổi bốn người ra ngoài.

“Bệ hạ, Sắt Lâm Na và ma sủng của thần…” Sở Thiên chưa chịu đi.

“Họ đều ở lại hoàng cung trị bênh, ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ đi!” Lô Địch Tam Thế nói rồi quay người đi, bước chân có vẻ loạng choạng.

Trị bệnh? Hừ, chỉ sợ là bị thẩm vấn! Sở Thiên cười nhạt rồi rời khỏi hoàng cung.

Ba ngày sau, Sắt Lâm Na và NMD mới lại xuất hiện. Không ngoài dự liệu của Sở Thiên, hai người bị Lô Địch Tam Thế thẩm vấn ba ngày trời. Có điều, vừa vào hoàng cung Sắt Lâm Na đã ngất rồi, còn NMD cũng theo lời Sở Thiên giả ngất. Vì thế mà Lô Địch Tam Thế cũng chẳng thu được gì.

Đến ngày thứ mười, Bàng Bối Thành khôi phục nguyên dạng, mà ảnh hưởng của ‘buổi diễn tập’ mười ngày trước cũng dần mất đi, mọi cái gần như đã trở về bình thường. Nhưng Sở Thiên biết tối hôm đó, Kỳ Đa không chết mà là bị Lô Địch Tam Thế bắt sống, e là vẫn chưa có được kết quả cho mọi việc.

Thời gian gần đây, chủ đề nóng hổi nhất của Đế Đô đều quẩn quanh ở phủ Công Tước Phất Lạp Địch Nặc.

Uỳnh! Lại một tiếng nổ vang rền, mọi người trong thành lại nhìn về phía cung điện của Sở Thiên, quả nhiên, sự việc mọi người đang chờ đợi xảy ra rồi, một đám khói đen bay lên từ nhà Sở Thiên.

“Trời ạ, lại nổ rồi!” một vị khách trong một quán rượu nào đó than thở: “Thánh Tế Tự điện hạ đang làm gì vậy? Sao ngày nào cũng thấy nổ!?”

“Hứ, ngươi thì biết cái gì? Điện hạ đang nghiên cứu loại thuốc mới nhất đấy. Đợi đến khi điện hạ nghiên cứu xong, Thiết Kỵ Khải Tát chúng ta sẽ san bằng đại lục!”

“Thật hay giả vậy? Ngươi đừng có mà gạt ta!”

“Gạt ngươi ta là con lợn…”



Những cuộc tranh cái như thế gần như được lặp lại ở mọi ngóc ngách trong Bàng Bối Thành. Ngay Lô Địch Tam Thế cũng đang chờ đợi loại thuốc mới của Sở Thiên ra đời. Còn Sở đại thiếu gia lúc này thật sự cũng đang làm thí nghiệm, nhưng thí nghiệm cái gì thì không ai biết.

Trong nhà Sở Thiên, có tất cả ba tầng mật thất dưới mặt đát, một tầng dùng để thí nghiệm thuốc mới cho Lô Địch Tam Thế. Ở đây chẳng có gì bí mật. Mọi người bên ngoài đều tưởng mấy vụ nổ đều phát ra từ đây. Nhưng hai tầng còn lại thì chỉ có mấy người biết.

Tầng thứ hai la liệt đầy xác và xương cốt của các loại ma thú, còn có các loại vi trùng. Ba Bác Tát đang ở đây ngày đêm chế tạo ma sủng.

Tầng thứ ba chính là của Sở Thiên. Bên trong là các vật liệu Sở Thiên chuẩn bị để hồi sinh cho A Mạt Kỳ.

Lúc này, Sở Thiên đang trong phòng thí nghiệm, ngẩn ngơ nhìn mấy cái đinh đang cầm trong tay, chúng chính là những cái đã giam cầm Kỳ Đa.

Sở Thiên từng hỏi Lỗ Tây Nạp, những cái đinh này là do hắn cắn ra từ đầu của Kỳ Đa, nhưng là một bác sỹ thú y, Sở Thiên biết hậu quả của việc đóng những cái đinh to thế này vào đầu. Sở Thiên cũng làm thí nghiệm trên vài ma thú rồi, trừ những ma thú to lớn ra thì tất cả chỉ cần đinh vừa vào đầu đã chết, căn bản không có tác dụng phong ấn gì hết.

Mấy cây đinh này làm Sở Thiên lo nghĩ không ít, hôm nay cuối cùng Sở đại thiếu gia đã hết kiên nhẫn rồi.

Cố định một cái đinh xuống mặt bàn, Sở Thiên lấy dao phẫu thuật, nếu nhìn bên ngoài không thấy gì thì ta nhìn bên trong.

Rít rít!! Sở Thiên dùng dao phẫu thuật cưa nửa ngày trời phát hiện chẳng để lại một vết xước nào trên cái đinh ấy. Mà con dao phẫu thuật dùng sức mạnh ma pháp làm ra lại bị cong cả lưỡi.

“Khốn kiếp, cứng quá!” Sở Thiên chửi, rồi cất dao đi, lấy ra Lưỡi đao Phán quyết “Lão tử không tin Thượng cổ Thần Kỹ cũng không làm gì được ngươi!”

Vừa lầm bầm Sở Thiên vừa chém đao xuống.

Ting!! Không hổ Thượng cổ Thần Kỹ, cái đinh đã bị chặt gãy.

Một cái đinh bị cắt đứt thì còn lại cái gì? Theo lẽ thường thì sẽ là hai mẩu sắt vụn, nhưng cái Sở Thiên nhìn thấy thì lại khác. Sau khi gãy, cái đinh lại biến thành một đống vụn sắt!

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên đau lòng chết được, phải biết là trong tay hắn chỉ có mỗi ba cái đinh.

Thở dài, Sở Thiên lấy một cái thùng rác chưa đầy, nhìn bên trong một nửa thùng là những viên Tinh Hạch thí nghiệm thất bại, rồi quét đống vụn sắt vào thùng.

Ầm ầm! Bỗng người Đế Đô lại nghe thấy tiếng nổ quen thuộc, nhưng rất lạ, sai lần nổ này lại không có khói đen mà lại là một thứ ánh sáng nhiều màu sắc?!

“Ông chủ sao vậy?” Ba Bác Tát mặt mày nhem nhuốc bò dậy, phòng thí nghiệm của hắn ở bên trên Sở Thiên, vụ nổ vừa rồi đã làm sập luôn tấm sắt ngăn hai phòng, vì thế mà Ba Bác Tát rơi xuống.

Phòng thí nghiệm đã bị nổ đến hỗn loạn hết, các loại nguyên liệu thí nghiệm bay tứ tung, không còn cái nào là nguyên vẹn nữa.

Nhìn xung quanh Ba Bác Tát không thấy Sở Thiên đâu, thế là lấy đá liên lạc ra hét: “Người đâu?!”

“Đừng… Đừng gọi người!”

Ào ào, giơ một tay ra khỏi đám phế tích, Sở đại thiếu gia bò ra, áo choàng trên người rách nát mất rồi, mặt mũi lem luốm, tóc tai dựng đứng, nhưng miệng cười hớn hở: “Hắc hắc, ông chủ ta thành công rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook