Chương 151: Thú Hoàng
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Mãng xà tới gần Sở Thiên, thẻ cái lưỡi máu đỏ ra, chuẩn bị hưởng dụng mỹ vị.
"An Địch thúc thúc, tiểu bò sát cấp bảy này đã giao cho ta đi." Lỗ Tây Nạp tung người nhảy đến phía trước Sở Thiên, nhe nanh múa vuốt, hung ác nhìn đối thủ.
"U Minh Lang cấp tám?" Mãng xà do dự một chút, cấp bảy đối với cảm giác sợ hãi của cấp tám khiến hắn không biết làm sao, bất quá không muốn bỏ qua, quay đầu nói với mấy ma thú: "Mọi người cùng nhau tiến lên, dạy dỗ mấy tên nhân loại này một chút."
Lập tức, mấy người Sở Thiên đã bị vây quanh.
"Mẹ của ta ơi! Tên tiểu tử này làm đai lưng không tệ!" Sa Khắc đột nhiên đứng lên, ước lượng chút thân thể hùng tráng của mình và chiều dài của mãng xà, bỗng nhiên rút ra cái búa lớn, nói với Lỗ Tây Nạp: "Này, đại cẩu cẩu, tên này làm đai lưng cho ta!"
Vừa nói, Sa Khắc cười ha ha đi tới, muốn làm một cái đai lưng cho mình.
"Sa Khắc, trở lại, con rắn này là cấp bẩy..." Sở Thiên muốn ngăn cản Sa Khắc, nhưng cảnh kế tiếp lại làm cho Sở đại thiếu gia há hốc mồm.
Sa Khắc đi tới trước mặt mãng xà, đem cái búa lớn bổ xuống mặt đất, sau đó bắt chặt đầu rắn đuôi rắn, liền đem cánh tay thô chắc xách mãng xà lên, "Hắc hắc, hơi dài rồi."
"Buông ta ra!" Mãng xà nổi giận, há mồm liền nhả ra một quang cầu màu trắng đánh về phía đầu Sa Khắc.
Bụp! vong linh ma pháp đang nổ tung trên đầu Sa Khắc, khiến cho đầu Sa Khắc dính đầy bụi đất, nhưng Sa Khắc lại cười hì hì, đem mãng xà ném lên không trung, sau đó nâng cái búa lớn lên múa mấy cái, cứ như vậy, mãng xà vừa mới còn đang diễu võ dương oai đã bị phân thây rồi.
“Ha ha, bây giờ cũng không tệ lắm!" Sa Khắc chọn lấy một đoạn thân rắn chiều dài thích hợp, thắt ở ngang hông mình, sau đó xoa xoa mặt ở chỗ bị ma pháp đánh làm cho ngăm đen, cười sảng khoái nói: “Hì hì, cao thủ, người thấy đai lưng của ta đẹp không?”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên nheo mắt lại cười. Đây gọi là cái gì? Chốc lát đã giết chết ma thú cấp bẩy? Hắc hắc, người hầu lão tử lại là quái vật!
Mãng xà với ma thú khác cũng sừng sờ, không biết nên làm gì nữa.
"Chậc chậc, thú vị, người này lại miễn dịch Vong Linh ma pháp!" Mặc Phỉ Đặc hình như là phát hiện ra món đồ chơi mới, vui mừng chạy đến bên cạnh Sa Khắc, bắt đầu loay hoay nhìn thân thể Sa Khắc.
"An Địch, Sa Khắc không có việc gì sao?" Chu Lệ Á lo lắng hỏi: "Lần trước sau khi hắn bị ma pháp tên hói đầu kia đánh, rất đau!"
"Yên tâm, Sa Khắc không có chuyện gì!" Sở Thiên cười ha hả nói: "Đúng rồi, lần trước lúc Sa Khắc bị đánh, tên hói đầu dùng là ma pháp gì?"
"Ta chỉ biết là hỏa hệ ma pháp." Chu Lệ Á lắc đầu, nói: "Nhưng, ta nhìn không ra tên hói đầu kia dùng ma pháp cấp mấy."
Sở Thiên cười vui vẻ, xem ra lần trước, không nhất định là tên hói đầu hạ thủ lưu tình...
"Giết mấy người này, báo thù cho lão đại!" Lúc này, mấy ma thú khác cuối cùng cũng phản ứng lại, ỷ vào người đông thế mạnh, muốn báo thù cho mãng xà.
Leng keng! Âm thanh trong trẻo truyền đến, Sở Thiên nhìn lại, hóa ra là lão hổ mới vừa chiêu đãi hắn, đang gõ một tấm bảng trên tường, trên tấm bảng, khắc một cái đầu hổ răng vàng.
"Mấy vị khách, ta muốn nhắc nhở các ngươi, nơi này là Hoàng Kim thành, tửu quán này, thuộc về hổ tộc!" Lão hổ ung dung nói.
Trong nháy mắt, mấy ma thú kia liền trở nên thành thật. Biết điều một chút đi ra khỏi tửu quán, nhưng nhìn ánh mắt oán độc của bọn hắn, Sở Thiên có thể khẳng định, mấy tên này khẳng định sẽ đợi ở phía ngoài tửu quán, chỉ cần mình vừa đi ra ngoài, sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng.
"Hắc hắc." Bị thực lực Sa Khắc làm khiếp sợ, Bối Lợi nói: "An Địch tiên sinh, ngươi xem mấy ma thú kia..."
"Không có chuyện gì! Tiếp tục ăn cơm!" Sở Thiên ra vẻ ung dung, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, không biết tửu quán này có cửa sau chạy trốn không, thực lực Sa Khắc đột nhiên lộ ra đúng là bất phàm, nhưng ở địa bàn ma thú, Sở đại thiếu gia cũng không dám quá phô trương.
Ăn cơm xong, lúc Sở Thiên gọi một tên tính tiền, đồng thời thăm dò: "Ngươi nghe qua tin tức của A Mạt Kỳ chưa? Chính là ma sủng của Phất Lạp Địch Nặc Thánh Tế Tự."
Hắn trả lời: "Ta chỉ nghe nói qua, sau khi Phất Lạp Địch Nặc Thánh Tế Tự mất tích, A Mạt Kỳ xuất hiện lần cuối cùng, là ở phía tây Hắc Thạch lâm, lúc ấy hắn và Long tộc trưởng lão Phất La Đa, còn có Bố Lãng của Hồng Nguyệt thành cùng mất tích."
"Bọn họ đi nơi nào rồi?" Sở Thiên vội vàng hỏi.
"Cái này… chưa nghe nói qua." Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nghe nói lúc ấy ba người bọn hắn gặp phải đối thủ cường đại, A Mạt Kỳ cùng Phất La Đa bị bắt rồi, nhưng Bố Lãng ở thời khắc cuối cùng đối với lĩnh vực mình sử dụng, đem bản thân chuyển đi. Có lẽ ngươi tìm được Bố Lãng thì có thể biết tung tích A Mạt Kỳ."
Tìm Bố Lãng? Sở Thiên thấy da đầu có chút tê dại, Bố Lãng, lão già này đúng là đáng sợ, để không bị bắt lại dùng lĩnh vực, tác dụng lĩnh vực của hắn Sở đại thiếu gia đã lĩnh giáo qua, sợ rằng bây giờ chỉ có ông trời mới biết được Bố Lãng được đưa đến nơi nào.
"Trời ạ, An Địch lão đệ, làm sao ngươi lại đến Hoàng Kim thành?" Âm thanh vui vẻ truyền đến, sau đó một phu nhân vóc dáng yểu điệu đi vào tửu quán, chính là mụ lão hổ Ba Ba Lạp được Sở Thiên thay đổi dung nhan!
"Ba Ba Lạp đại tỷ?" Sở Thiên mừng rỡ, mới vừa rồi còn không biết đối phó với mấy ma thú ngoài cửa thế nào, không ngờ bây giờ đã gặp được một ma thú cấp chín rồi.
Đột nhiên, trong tửu quán an tĩnh, chỉ có một vài lão hổ phục vụ đi tới trước mặt Ba Ba Lạp, cúi đầu, cung kính nói: "Hoan nghênh Thiếu phu nhân!"
"Đi xuống hết đi!" Ba Ba Lạp vung tay lên, cho những con cọp lui. Sau đó kéo tay Chu Lệ Á.
Nói: "Ai nha, các ngươi tới đây sao không chào hỏi ta, đại tỷ chiêu đãi các ngươi a! nào, cùng ngồi xuống, ở đây người nhà với nhau cả!"
"Đại tỷ, ngươi sao lại ở Hoàng Kim thành?" Chu Lệ Á hỏi."Ngươi không phải ở Ba Ba Lạp thành sao?"
"Ha ha, Ba Ba Lạp thành là nhà ta, nơi này là nhà của chồng ta!" Ba Ba Lạp nói.
Nhà chồng? Sở Thiên nhớ đến Thái Qua Nhĩ, lẽ nào hai vợ chồng ở hai nơi riêng biệt?
Ba Ba Lạp cũng cảm giác mình không nói rõ, giải thích: "Chồng của ta với ta bình thường ở Ba Ba Lạp thành, nơi này là của phụ thân chồng ta, thú hoàng bệ hạ."
"Phu nhân xinh đẹp, ta quá vinh hạnh rồi!" Bối Lợi đột nhiên nhảy lên, vui vẻ nói: "Chẳng lẽ chồng của phu nhân, chính là hoàng vương tử Thái Qua Nhĩ sao? Ca ngợi Sáng Thế Thần. Ta lại có thể cùng huyết mạch thú hoàng ngồi cùng một chỗ, thật là quá may mắn."
Thấy bộ dạng Bối Lợi, Sở Thiên nheo mắt lại cười, có một đại nhân vật gọi là thú hoàng, nhất định là một con cá lớn.
"Thú hoàng?" Chu Lệ Á không giải thích được hỏi: "Thú hoàng không phải ở Huyền Hà đại thảo nguyên phương bắc sao?"
"Ha ha, muội muội ngốc của ta!" Ba Ba Lạp nắm lấy tay Chu Lệ Na, thân mật nói chuyện: "Thú nhân và ma thú không giống nhau, Thú Hoàng Huyền Hà đại thảo nguyên, chẳng qua là thủ lĩnh thú nhân mà thôi, còn ở đây thì gọi là Ma Thú Hoàng!"
"Ma Thú Hoàng?" Sở Thiên chưa hiểu, chẳng lẽ Long Hoàng A Cổ Lạp Sơn, Bão Uy Nhĩ của Biển Cấm, đều phải gọi người khác là vua sao?
"Ha ha, An Địch tiên sinh, cái này ta biết!" Bối Lợi lại phát huy sở trường ngâm thơ, giảng giải lai lịch của Ma Thú Hoàng.
Ngàn năm trước, trong lúc ma thú cấp cao cùng loài người diễn ra một cuộc chiến tranh. Kết quả của cuộc chiến tranh chấm dứt bởi việc ký kết hiệp ước Bố Lôi trạch, sau chiến tranh, các ma thú mặc dù cũng bắt đầu an tâm sinh sống ở trên đại lục, nhưng lúc đó thủ lĩnh của ma thú, Kiếm Xỉ Hổ Vương cấp mười (Vua hổ răng kiếm) Ngũ Tư ngàn năm trước, đều được ma thú tham gia chiến tranh tôn sùng là vua của ma thú.
Mặc dù Long Hoàng, Bào Uy Nhĩ… mấy ma thú cấp mười sức mạnh uy phong này hoàn toàn không để ý tới Thú Hoàng Ngũ Tư, Ngũ Tư cũng không còn tư cách trêu chọc thế lực uy phong, này nhưng ma thú cấp cao khác thực lực yếu, lại vẫn chịu ảnh hưởng nhất định của Ngũ Tư.
"Ba Ba Lạp đại tỷ, chồng của ngươi là con trai bệ hạ Ngũ Tư?" Sở Thiên đột nhiên nhớ tới một vấn đề, " Thái Qua Nhĩ đại ca dường như là ma thú cấp chín."
"Ài!" Ba Ba Lạp thở dài, nói: "Không sai, Thái Qua Nhĩ chỉ là ma thú cấp chín, nhưng phụ thân của hắn lại là ma thú cấp mười, thật ra, không riêng gì Thái Qua Nhĩ, có rất nhiều dậu duệ ma thú cấp mười, cũng chỉ là cấp chín."
"Ồ, đúng rồi, đại tỷ, ngươi sao lại đến Hoàng Kim thành?" Thấy Ba Ba Lạp có chút thương cảm, Sở Thiên đổi đề tài.
"Ài!" Không ngờ, Ba Ba Lạp lại thở dài, ngược lại càng thêm đau thương."Thái Qua Nhĩ bị trọng thương, ta dẫn hắn tới nơi này, là hy vọng phụ thân của hắn có thể điều trị cho hắn."
Bị trọng thương? Sở Thiên tỉ mỉ nhớ lại một chút quá trình chiến đấu của Thái Qua Nhĩ và Ma Căn, sau đó nghĩ tới, Ma Căn cuối cùng phóng xuất vong linh ma pháp, thời điểm cuối cùng muốn đồng quy vu tận, chân sau Thái Qua Nhĩ bị vong linh ma pháp đánh trúng.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên nheo mắt lại cười, với tư cách là một bác sỹ thú y, còn có chuyện gì, vui mừng hơn khi nghe tin có ma thú bị thương?
"Ba Ba Lạp đại tỷ, ta muốn đi bái kiến Thái Qua Nhĩ đại ca, ngươi thấy bây giờ có được không?" Sở Thiên hỏi.
"Dĩ nhiên có thể!" Ba Ba Lạp vui vẻ trả lời.
Đi theo Ba Ba Lạp, mấy người Sở Thiên đi ra khỏi tửu quán, cũng nhìn thấy mấy ma thú muốn báo thù, nhưng, có Ba Ba Lạp ở đây, không có bất kỳ ma thú nào dám làm phiền tới Sở đại thiếu gia.
Ở trung ương Hoàng Kim thành, tọa lạc một cung điện hùng vĩ, nơi này chính là sào huyệt của thú hoàng Ngũ Tư.
Trong nghi thức hoan nghênh vương tử phi, trong thư phòng xa hoa, Sở Thiên gặp thú hoàng Ngũ Tư trong truyền thuyết, nhưng giờ phút này, ma thú cấp mười Ngũ Tư tinh anh, lại cau mày suy tư.
"Phụ hoàng, Thái Qua Nhĩ thế nào rồi?" Vừa gặp được Ngũ Tư, Ba Ba Lạp liền vội vã hỏi.
Ngũ Tư trước là lắc đầu, sau đó hỏi: "Ba Ba Lạp, mấy người này là ai?"
"Hắn chính là mỹ dung sư An Địch (bác sỹ thẩm mỹ) con đã kể cho người." Ba Ba Lạp chỉ vào Sở Thiên giới thiệu.
"Ngươi chính là An Địch? Sao trong người lại không có lực lượng ba động?" trong mắt Ngũ Tư hiện lên một tia khinh miệt, trùng hợp bị Sở Thiên bắt gặp.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Khốn kiếp, con cọp chết tiệt này lại dám xem thường lão tử? Sở Thiên trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài miệng cũng rất khách khí, "Ha ha, bệ hạ..."
Căn bản không muốn nghe Sở Thiên nói chuyện, Ngũ Tư lại chuyển hướng về phía Ba Ba Lạp, "Ba Ba Lạp, vết thương Thái Qua Nhĩ rất kỳ quái, ta tạm thời cũng không có cách nào!"
"Vậy làm sao bây giờ a?" Ba Ba Lạp vội la lên.
"Trên đại lục sợ rằng chỉ có một người có thể cứu Thái Qua Nhĩ." Ngũ Tư nói: "Thượng cổ Tế Tự, Phất Lạp Địch Nặc!"
"Phụ hoàng vậy ngườii mau sai người đi tìm a, nếu như hắn không chịu, ta liền bắt hắn về!" Ba Ba Lạp hung ác nói.
"Vô dụng, bây giờ Phất Lạp Địch Nặc Thánh Tế Tự đã mất tích rồi." Ngũ Tư bất đắc dĩ lắc đầu, nỗi thống khổ sắp mất đi con trai, cho dù là ma thú cấp mười cũng chịu không nổi.
"Khụ khụ!" Sở Thiên ho khan hai tiếng, sau khi đợi mọi người chú ý tới mình, cười nói: "Ừm... Ta có thể... đi thăm Thái Qua Nhĩ vương tử một chút không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.