Chương 530: Thủy Chi Hồn
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Mặc kệ phần “lễ lớn” của Liên Thành là gì, tóm lại không phải là thứ tốt đẹp gì.
Sở Thiên dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức độ đi hỏi lễ vật là gì, hắn nhét Khách Thu Sa vào không gian giới chỉ, sau đó ngón trỏ và ngón giữa tay phải bấu vào nhau, khẽ gõ vào Kinh Cức Long Hoàn trên đầu, thời không hộ thuẫn bí pháp cua Long tộc đã xuất hiện trên người hắn, cùng lúc đó thời gian thuận lưu được mở ra, Sở Thiên nhanh chóng lui về sau.
Chưa di chuyển được hai bước, phần lễ vật của Liên Thành đã đến!
Bùm!
Thì ra là hắn tự nổ, đây không phải phải vụ bạo thể bình thường, mà là mang theo nửa thân còn lại của Sắt Mông Đức cùng nổ!
Hải Thần lấy cái chết để đổi lấy lực lượng, uy lực của nó không phải là thứ mà người thường có thể chống đỡ, nhất thời, cả Vùng biển Vô Tận đều chấn động rền vang, dòng nước dưới đáy biển cuồn cuộn, ngầm hình thành thủy tiễn bắn loạn khắp nơi, nơi sâu nhất trong Vùng biển vô tận chớp mắt hỗn loạn biến thành một trường tàn sát hung tàn.
Bất luận như thế nào, Hải Thần mới là chủ nhân đích thực của biển, Thủy Mẫu Sắt Mông Đức lại là người tạo ra vùng biển này, cơ thể của hai người tự nổ, mang theo những dị biến cho Vùng biển vô tận.
“Phất Lạp Địch Nặc, nếm thứ sự vinh quanh cuối cùng của gia tộc Hải Thần chúng ta đi!”
Nói xong câu đó, cơ thể của Liên Thành phân ra từng chút một trong biển, lập tức bị cuốn vào trong dòng nước chảy loạn, trở thành một phần của nước biển hung tàn, còn Sắt Mông Đức cũng sắp phải đối diện với cảnh tượng tương tự.
“Bác Đức, đưa ông chủ vào đây!” A Mạt Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất khởi động không gian thông đạo. Chụp thông đạo lên Sở Thiên.
Nước biển dâng trào đã không phải là nước biển đơn thuần, mà là thần lực được sinh mạng của Thủy Mẫu và bản thân Hải Thần thúc đẩy tạo thành sát trận. Hiện tại đám người Sở Thiên cũng đang rơi vào trong sát trận này.
“Mẹ nó! Liệt niết hỏa!” Trên người Bác Đức cháy lên một ngọn lửa màu xanh biếc, vừa luyện hóa nước biển đang ập đến, vừa bảo về bên cạnh A Mạt Kỳ.
A Mạt Kỳ đẩy Bác Đức. “Đưa ông chủ qua đây trước!”
May rằng Sở Thiên phản ứng nhanh, lúc này nhờ vào thượng cổ thất thần khí, và cả cách đối phó thủy nguyên tố trong ký ức của Long Thần, miễn cưỡng không bị đợt xung kích đầu tiên đánh chết. Nhưng hắn lại lăn lộn trong mạch nước dưới đáy biển, đã không còn chút sức kháng cự, tính mạng lúc nào cũng có thể biến mất.
Bác Đức ngầm vận thần lực, trong lúc hỗn loạn giữ vững cơ thể, thẳng người lao đến Sở Thiên.
Phụt! Phut!
Hai luồng thủy tiễn không biết từ đâu tới, đâm mạnh vào hai bên lườn của A Mạt Kỳ.
A Mạt Kỳ cau mày, nhìn sang Bác Đức đang cứu Sở Thiên, rồi xoay đầu nhìn về đầu nguồn vụ nổ.
Đúng lúc này, Sắt Mông Đức đã tự nổ chỉ còn lại phần đầu bỗng mở mắt ra, lớn tiếng kêu lên, “Ta sắp chết rồi sao? Không!!! Ta là Sáng Thế Cửu Thần, sao có thể chết được!?”
Nếu như Sở Thiên lúc này đang còn tỉnh táo, nhất định hắn sẽ rất vui, chí ít là Sắt Mông Đức đã dùng tính mạng của bà ta để chứng minh.
Phá rồi lại lập, đúng là cách chữa trị cho thần lực Vĩnh Hằng, đáng tiếc lúc nà Sở Thiên ngay cả việc mình còn sống hay không cũng không rõ.
Sắt Mông Đức hiện tại đã không còn thân thể, cũng không có cách nào vận chuyển thần lực, linh hồn của bà ta không được phục nguyên từ vết thương của thần lực Vĩnh Hằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn phần đầu còn lại của mình bắt đầu bị phân giải.
Trong ý thức còn sót lại, Sắt Mông Đức nhìn thấy Sở Thiên đang chạy trốn, đồng thời nhận ra nguyên nhân tự nổ là bí pháp Hải Thần, bà nghiến răng quát: “Sáng Thế Thần, nghĩa nữ của người chết rồi! Trương Bá Luân, đừng tranh đấu với Lạp Tắc Nhĩ nữa. Trở về đây báo thù cho ta!”
Bùm!
Đầu của Sắt Mông Đức cũng nổ ra. Nhưng….
Một đạo quang mang màu u lam bắn lên trời, chớp mắt đã nhuốm xanh cả Vùng biển vô tận.
A Mạt Kỳ trong lòng thầm rúng động, hắn cảm giác được, quang mang màu u lam ấy có một sức mạnh không kém với Đại Địa Phụ Thần. Tuy không biết nó là gì. Nhưng chắc chắn không thể để nó nổ!
Liếc nhìn Bác Đức, nàng vừa rồi có thể tự bảo vệ trong vụ nổ, nhưng lại không chắc chặn được lam quang quỷ dị kia.
Vụt nhấc tay lên, Phán Quyết Ưng Đao đã xuất hiện trong tay A Mạt Kỳ, “Liệt không long ấn!”
Ưng đao chém xuống, ở đầu nguồn lam quang đã mở ra một lỗ hổng không gian nhỏ bằng lòng bàn tay, hút lam quang vào trong.
Đầu nguồn lam quan đi vào lỗ đen, A Mạt Kỳ cả người run rẩy. Hắn chỉ cảm thấy mình như ăn phải một quả đồ thần lôi, sức mạnh cường đại bắt đầu tàn sát trong người.
Đảo ngược lại Phán Quyết Ưng Đao, A Mạt Kỳ dùng Lục Ngự Tỏa Hồn Trận lên người mình, dùng ngược thần lực, tạo ra Lục Ngự Trấn Hồn Khúc để bảo vệ linh hồn.
Lúc này Bác Đức đã đỡ được Sở Thiên, uy lực của vụ nổ quá lớn, Phượng Hoàng Thần cũng không lo được cho người khác. Thấp giọng quát một tiếng biến về bản thể, hai móng phượng quắp lấy Sở Thiên, hai cánh đập không ngừng, lao về không gian thông đạo mà A Mạt Kỳ mở ra.
Thông đạo sao lại thu nhỏ lại?
Bác Đức kinh hãi, nhìn lại A Mạt Kỳ đã thất khiếu chảy máu, cơ thể có chỗ đang tự nổ.
“Đừng nhìn ta, đi mau!” A Mạt Kỳ thấp giọng quát.
Thời khắc nguy cấp, Bác Đức không gây thêm phiền toái cho A Mạt Kỳ, nàng biết chỉ sau khi mình và Sở Thiên thuận lợi vào thông đạo, A Mạt Kỳ mới có thể yên âm thu hồi thông đạo rồi chạy thoát.
Bác Đức và Sở Thiên bước vào thông đạo, A Mạt Kỳ xoay đầu nhìn thấy Vô Tận Hải Vương đang ở một bên, có điều đã hôn mê, thế là bèn cắn răng chuyển dời thông đạo, cuốn Vô Tận Hải Vương vào, sau đó hắn cũng cắm đầu vào trong thông đạo
………………
Ở trúc lâm bên ngoài Tiếp Nguyệt Tháp thuộc Huyết Luyện Ngục.
Sở Viêm đang bị Phan Đa Lạp cưỡi lên người như một món đồ chơi, bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, lẩm bẩm nói: “Không gian thông đạo à! A Mạt Kỳ trở về rồi.”
“Thật không? Nếu lừa ta sẽ thiêu chín con gấu trúc của ngươi!” Phan Đa Lạp kéo lấy tai Sở Viêm, khiến chú nhóc phải bò về hướng Sắt Lâm Na.
Xoẹt xoẹt!
Bầu trời vang lên một âm thanh điện xoẹt, tiếp theo đó một thông đạo được mở ra.
Người đầu tiên đi ra là Vô Tận Hải Vương, Sa Lỗ trong Thí Thần Thất Hải Thú thất kinh, vội vàng chạy lên, “Là phụ vương của ta!”
Tiếp đó, chiếc móng vuốt của Bác Đưa quắp lấy Sở Thiên bay ra, vừa đáp đất, Bác Đức đã để Sở Thiên xuống đất, chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.
Cuối cùng A Mạt Kỳ mới đi ra, thấy hắn mình đầy vết tích, Anh Cách Lạp Mỗ có tốc độ nhanh nhất bay lên đón lấy hắn, “Lão A! Ngươi… sao lại chết rồi!?”
“Chết rồi ư?” Bác Đức kinh hãi, nhưng không đi xem A Mạt Kỳ, mà túm lấy Sở Thiên lay lay, sau đó thở phào một hơi, “Không sao, Phất Lạp Địch Nặc còn sống…. Ài, lại phải để A Mạt Kỳ phục sinh lần nữa vậy!”
Ở trên Bố Lôi Trạch đã lâu, Bác Đức cũng không còn cảm giác với chuyện sống chết nữa, tư duy của người Bố Lôi Trạch hiện tại chính là chỉ cần giữ được linh hồn, cái chết sẽ chỉ là một trò chơi thể nghiệm mà thôi.
Sắt Lâm Na vội gọi Địch Áo qua, Thái Dương Thần mới thăng cấp kiếm tra thương thế của mọi người một lượt, sau đó mờ mịt nói: “Sư nương, lão sư bị thương do chấn động của vụ nổ, không có gì trở ngại, nhưng A Mạt Kỳ miện hạ, thương thế của hắn rất lạ, ta không nhìn ra, đành phải nhờ lão sư chữa trị thôi.”
“Thương tích của A Mạt Kỳ lạ sao?” Bác Đức tóm lấy Địch Áo, “Rốt cuộc có chỗ nào không ổn!?”
“Theo thương thế của lão sư. A Mạt Kỳ miện hạ có lẽ cũng là bị thương vì vụ nổ, nhưng ngoài thương thế thủy nguyên tố bạo tạc ra, cơ hồ còn có một thứ khác áp chế cơ thể của hắn, khiến hắn không tỉnh lại được.”
“Mẹ nó, Liên Thành ngay cả lúc chết mà vẫn còn để lại nhiều phiền phức như vậy!” Bác Đức chỉ vào Sở Thiên, “Ngươi hãy cứu lão sư ngươi tỉnh lại trước, để hắn kiểm tra cho A Mạt Kỳ!”
Địch Áo đã có được chân truyền của Sở Thiên, phối hợp với thần lực, rất nhanh hắn đã làm Sở Thiên tỉnh lại.
Sở Thiên nghe thấy thương thế của A Mạt Kỳ, cũng tỉ mỉ kiểm tra một lượt. Thương tích do vụ nổ gây ra rất nhanh đã được trị khỏi, nhưng A Mạt Kỳ vẫn chưa thể tỉnh lại.
Cơ thể tất cả đều bình thường, chỉ không tỉnh lại, lẽ nào A Mạt Kỳ đã biến thành hoạt tử nhân (người thực vật)? Sở Thiên không nghĩ ra.
Đi vòng quanh A Mạt Kỳ mấy vòng, Sở Thiên nói với cánh cửa Tiếp Nguyệt Tháp: “Kiệt Khắc Tốn miện hạ, các ngươi ra đây xem thử A Mạt Kỳ đi!”
Két, cửa được mở ra, không biết Số Một hay Số Hai chạy ra, “Làm sao? Sắt Mông Đức chết chưa?”
Sở Thiên kể lại hết chuyện một lượt.
“Oa, hạnh phúc quá! Sắt Mông Đức cuối cùng đã chết rồi! Hắc hắc!” Phán Quyết Thần Thú cười rất vui vẻ. Đỡ lấy cơ thể của A Mạt Kỳ, hắn lại há hốc mồm miệng, “Chuyện gì thế này? Hắn đã chết hay là còn sống!?”
Sở Thiên bất lực xòe tay. “Miện hạ, ta chính là muốn mời ngươi đến xem A Mạt Kỳ còn sống hay đã chết!”
“A? Ngươi để ta xem ư? Được, vậy ta xem!”
Kiệt Khắc Tốn rút một trúc trượng từ sau lưng ra, gõ gõ đập đập trên người A Mạt Kỳ, con mắt của hắn càng lúc mở càng lớn. Kinh ngạc nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi phát tài rồi!”
“Làm sao rồi?”
Kiệt Khắc Tốn tặc lưỡi, nhìn dò xét Sở Thiên một lượt, nói: “Năng lực không gian của Long Thần ngươi học được bao nhiêu?”
“Không nhiều, chỉ là những thứ cơ bản nhất.”
“Vậy cũng đủ rồi!” Kiệt Khắc Tốn dùng trúc trượng chỉ vào ngực A Mạt Kỳ, nói: “Ngươi mở không gian tùy thân của A Mạt Kỳ ra, xem xem bên trong là gì!”
Sở Thiên làm theo lời, thời khắc mở không gian ra, lam quang chói lòa chiếu rọi vào đôi mắt của mọi người.
Sở Thiên lấy tay che mắt, cau mày hỏi: “Đây là gì?”
“Hắc hắc, đây chính là thứ khiến A Mạt Kỳ không thể sống lại! Thật ra… Nó là tinh hạch của Thủy Mẫu Sắt Mông Đức!”
“Tinh hạch cấp Chủ Thần?” Sở Thiên hai mắt sáng lên.
“Là tinh hạch cấp Chủ Thần thật sao? Sắt Mông Đức là ai ngươi còn không biết sao? Bà ta là Sáng Thế Cửu Thần, tinh hạch của bà ta, là tinh hoa thủy nguyên tố do Sáng Thế Thần đích thân tạo ra!” Thấy Sở Thiên chưa ý thức được ý nghĩa tinh hạch của Sắt Mông Đức, Kiệt Khắc Tốn đập mạnh hắn một roi bằng cán trúc trong tay, lớn tiếng nói: “Năm xưa Sáng Thế Thần là dùng thứ này để tạo ra Sắt Mông Đức, sau đó Sắt Mông Đức dùng nó để tạo ra thủy nguyên tố! Hiểu ra chưa!?”
“Ngươi nói là…”
Kiệt Khắc Tốn gật mạnh đầu, “Không sai! Đây chính là thứ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, danh xưng bản nguyên thủy nguyên tố của tam giới, có thể khiến những thủy hệ pháp sư bình thường trở thành Hải Thần, Sáng Thế thần khí siêu cấp, Thủy Chi Hồn!”
Sở Thiên vui mừng phát điên, nhiều nguyên liệu quá! Nhưng không ngờ Kiệt Khắc Tốn sắc mặt lại thay đổi, nói: “Có điều thứ này chỉ có những người có nguyên tố bản mệnh là nước mới có thể dùng, nếu không sẽ “bùm” một cái rồi nổ mất! Bởi vì sức mạnh của Thủy Chi Hồn quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến những nguyên tố khác trong cơ thể. Ừm… A Mạt Kỳ có lẽ là có sức mạnh không gian mà Sáng Thế Thần ban phúc, mới có thể giữ được tính mạng!”
Sở Thiên vội hỏi: “Nếu như một cường giả thủy nguyên tố dùng nó làm tinh hạch thì thế nào?”
“Vậy thì hắn sẽ rất lợi hại, rất lợi hại! Tu luyện đúng cách, cho dù không sánh bằng Sắt Mông Đức, chí ít cũng là một Chủ Thần thủy nguyên tố!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.