Chương 380: Trên mặt trăng (Thượng)
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Không cần biết là ở thế giới nào, tính bền bỉ của thực vật cũng đều là một sức mạnh cường đại, đại lục Huyễn Thú có không ít thực vật gốc rễ đã bám sâu trong lòng đất, cho dù là tầng tầng lớp lớp nham thạch cũng không thể ngăn cản được.
Tòa tháp nối liền với mặt trăng này được Sáng Thế Thần tạo ra thì đã sao? Sáng Thế Thần cũng không thể làm ngược lại với quy tắc của mình đặt ra, có đất có nước, vậy thì tất nhiên sẽ có động thực vật sinh trưởng, mà thực vật do Tiểu Hùng Miêu biến thành lại có thể điều khiển được hướng sinh trưởng, cho nên việc vào trong tòa tháp, một việc mà Cát Nặc Bỉ Lợi cũng không thể làm được, thì đối với Khách Thu Sa lại là bản năng!
“Ông chủ, các người nói gì vậy?” Tiểu Hùng Miêu mù mịt gãi đầu.
“Ha ha, Sa, ông chủ có một chuyện rất quan trọng giao cho ngươi làm, nếu làm tốt, tội danh lừa lọc dẫn Mạt Khắc Nhĩ ra ngoài sẽ được xí xóa!” Sở Thiên cười nói.
“Thật không!? Ông chủ mau nói đi!” Lòng muốn lập công chuộc tội của Tiểu Hùng Miêu vô cùng gấp gáp.
“Có nhìn thấy tòa tháp này không? Đợi lát nữa ta và A Mạt Kỳ tự đóng băng mình rồi để vào trong không gian giới chỉ, sau đó ngươi trồng một ít cỏ lên tòa tháp này, để rễ cây cắm sâu vào bên trong tháp, có làm được không?”
“Đơn… giản!!!” Tiểu Hùng Miêu quẫy mông, nhảy phốc xuống khỏi lưng A Mạt Kỳ, sau đó biến thành cây cỏ, xâm nhập vào bên trong.
Một lát sau, có lẽ là Tiểu Hùng Miêu thấy rễ cỏ không thể cắm sâu vào tháp, liền biến thành một cây lớn, rồi để rễ cây chui vào.
Lại thêm một lát sau, ngọn cây lộ ra bên ngoài tháp biến ra thành đầu gấu trúc, và cả hai chiếc móng vuốt.
Dụi lại mắt, Tiểu Hùng Miêu phụng phịu nói: “Ông chủ, bên trong toàn là ánh sáng trắng, ta không thể mở mắt ra!”
“Vậy thì ngươi để đầu bên ngoài đi!” Sở Thiên và A Mạt Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời để phân thân đóng băng mình lại. Sau đó nhét vào không gian giới chỉ. Lại để cho Tiểu Hùng Miêu ngậm vào trong miệng.
Kế hoạch đã có sự thay đổi nhỏ, hai phân thân của A Mạt Kỳ biến thành ba người, bởi vì một người cần dị dung thành bộ dạng của Tiểu Hùng Miêu, sau đó ba phân thân hộ tống, hay nói đúng hơn là giám sát ba thầy trò tiểu Sở Viêm rời đi.
Tiểu Hùng Miêu ngậm giới chỉ quay về, sau khi vào trong tòa tháp mới thả Sở Thiên và A Mạt Kỳ ra.
“Mẹ nó, ánh sáng mạnh quá!” Sở Thiên sau khi khôi phục lại ý thức chỉ cảm thấy mình không mở nổi mắt ra, A Mạt Kỳ cũng vô cùng khó chịu.
May rằng nơi này không có thứ gì cấm cố thần lực. Sở Thiên sau khi vận chuyển thần lực cũng có thể nhìn rõ mọi thứ.
Hình dạng trong tòa tháp rất lạ, không phân thành nhiều tầng giống như những tòa tháp bình thường khác. Giống như một cột tròn rỗng bên trong, phía trên tiếp giáp với hồng nguyệt, phía dưới nối liền với đại dương, từ kích thước của nó có thể suy đoán ra.
Không biết ánh sáng màu trắng bạc ấy được phát ra từ đâu trong tháp, nhìn xuống chỉ thấy một màu trắng xóa, còn nhìn lên phía trên, thì là bầu trời cao rộng xa xăm, nhưng lại có một chấm đen lờ mờ ở đó.
“Khách Thu Sa, ngươi ở đây đợi chúng ta, nếu như có người tới, ngươi cứ biến thành cây trốn vào trong đất.”
Sau khi dặn dò xong, Sở Thiên ngồi lên lưng A Mạt Kỳ rồi bay đi.
Tốc độ của A Mạt Kỳ vốn dĩ đã rất nhanh, có điều lúc này Sở Thiên cố ý để hắn hạn chế tốc độ, bởi vì tình hình bên trong còn chưa rõ, hơn nữa hắn cũng cần phải tính toán cự ly.
Cảnh sắc xung quanh và phía dưới đều giống hệt nhau. Ánh sáng trắng, vách tường bóng tròn, chỉ có chấm đen trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, miễn cưỡng cũng có thể chiếu rọi.
Trong lòng thầm tính tốc độ và khoảng cách, Sở Thiên khẽ kéo A Mạt Kỳ, “Sắp tới vị trí của khu rừng rậm trên không rồi. Ẩn thân đi, ngươi thử xem có còn dùng được lĩnh vực không!”
A Mạt Kỳ y lời ẩn thân đi, sau đó thấp giọng nói với Sở Thiên: “Ông chủ, không đúng rồi, không những ta không dùng được lĩnh vực nữa, hơn nữa thần lực cũng đang yếu đi, cấm cố ở nơi này với thần lực còn lợi hại hơn cả khu rừng trên không kia!”
Xem ra cấm chế trong khu rừng trên không, quả nhiên là phát ra từ bên trong tháp này.
Lại cố lên thêm mấy chục thước, A Mạt Kỳ đã dừng lại, “Ông chủ, thần lực của ta đã không thể duy trì được hình người rồi, người đợi chút, ta biến thành bản thể để cõng người!”
“Chờ một chút!” Sở Thiên nãy giờ vẫn luôn ngẩng đầu nhìn tính toán khoảng cách, lúc này phát hiện chấm đen càng lúc càng lớn ấy, lại giống một nhân ảnh, bèn cần thận nói: “Xuống trước đã, ta giúp ngươi ẩn thân che giấu bản thể rồi hãy lên!”
Nguyên liệu ẩn thân của A Mạt Kỳ vẫn còn trên người, nếu như biến thành Lôi Ưng, y phục dĩ nhiên sẽ rách, vậy thì không cách nào có thể ẩn thân.
Sau khi giúp A Mạt Kỳ ẩn thân, Sở Thiên lại xác định một lần nữa xem có sơ sót gì không sau đó mới để A Mạt Kỳ vỗ nhẹ cánh, khống chế âm thanh bay lên.
Vừa bay qua khu vực vừa rồi, Sở Thiên thầm cười bản thân quá cẩn thận, bởi vì phía trên ở xa nơi này, trên thân tháp có một vết nứt, tiếng gió vù vù lọt qua kẽ nứt thổi vào, cho dù là A Mạt Kỳ có đập mạnh cánh, thì cũng không thể có tiếng động lớn hơn được!
Có điều Sở Thiên cùng lúc đó cũng phát hiện, chấm đen vừa rồi, quả thực đúng là một người!
Viết mấy chữ trên lưng A Mạt Kỳ, dặn dò hắn phải cẩn thận hơn, Sở Thiên nhẹ nhàng tiếp cận với người đang treo ở giữa không trung.
Người này cao lớn dị thường, tuy không thể so sánh với Kim Cương khi biến thành hình người, nhưng cũng cao đến hơn hai thước. Tuy cao nhưng không mập mạp, từng cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn đẹp đến hoàn mỹ, thân người dưới chỉ mặc một đoản khố màu đất vàng, thân trên để trần, trong những cơn cuồng phong thổi vào qua kẽ nứt, mái tóc xoăn đen nhánh của hắn không ngừng uốn lượn trong gió, trông vô cùng phiêu dật.
Tuy hắn quay lưng về phía Sở Thiên, không nhìn rõ dung mạo, nhưng Sở đại thiếu gia vẫn có thể đoán ra thân phận của hắn, chính là Hắc Ám thần tộc! Lý do rất đơn giản, thứ nhất, hắn có thần lực, thứ hai, hắn đen, không phù hợp với mắt thẩm mỹ của nữ thần Sinh Mệnh.
Đến đây bèn dừng lại, Sở Thiên không dám tiếp tục đến gần nữa, một mặt là vì thần lực của mình đã bị suy yếu một cách trầm trọng, tuy có thuật ẩn thân, nhưng khó mà tránh được âm thanh của tiếng tim đập và huyết quản lưu thông, một mặt khác là bởi vì gió ở nơi này quá lớn, nếu còn bay lên trên, sự thay đổi khí lưu sẽ có thể phá tan thuật ẩn thân.
Nhất thời, Sở Thiên thật không biết mình nên làm gì. Nhìn từ góc độ nguồn thần lực trong tháp, cái gọi là thần lực mạnh nhất đại lục, có lẽ chính là chỉ người này. Nhưng căn cứ vào làn da của hắn, hắn lại chính là Hắc Ám thần tộc.
Xét thấy những lần giao thiệp với mấy tên Hắc Ám thần tộc đều không vui vẻ gì, Sở Thiên nhất thời không dám hé miệng chào hỏi hắn.
Đúng lúc này, trong kẽ nứt phía trên phát ra một âm thanh, nghe ra rất giống tiếng của Mã Thác Tư. “Miện hạ, ta muốn xin ngài một chuyện. Các con gái ta sắp phải thành hôn, ngày thành hôn sẽ có rất nhiều người có thân phận đến chúc mừng, ngài có thể… Có thể tạm thời thu lại thần lực không?”
“Không thể!”
Giọng nói của vị thần tộc này rất đặc biệt, thấp trầm nhưng lại có từ tính, Sở Thiên nghe mà cảm thấy rất dễ chịu.
Nếu là trên địa cầu thì cho dù không được coi là ca sĩ hát giọng trầm, cũng có thể làm một chân kiếm cơm ở đài truyền hình, Sở Thiên đã nhận xét như vậy.
Thác Mã Tư im lặng một lát, giọng nói lại truyền vào. “Miện hạ, từ đời tổ phụ Nha Lực Đồ của ta, gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc chúng ta vẫn luôn giúp ngài bảo vệ lỗ hổng này, đã một vạn năm rồi, ngài…”
“Ta đã nói rồi. Bảo vệ nó, cũng chẳng phải chính là bảo vệ gia viên nhà ngươi sao?!”
“Chuyện này… Miện hạ, cầu xin ngài mà!” Thác Mã tư rất khó xử, hắn đã nói lời chém đinh chặt sắt trước mặt Sở Thiên, những chuyện nuốt lời mất mặt như vậy hắn không thể nào chấp nhận được, nhưng ý nguyện của người trong tháp không phải là thứ hắn có thể lay chuyển, cho nên đành thấp giọng cầu khẩn. May mà người này cao quý, Mã Thác Tư cầu xin hắn cũng không phải là chuyện gì mất mặt.
“Không cần nói nữa, ngươi đi đi!”
“Miện hạ, dù nói thế nào, ta cũng là thần sủng đại diện cho chủ nhân Nguyệt Thần, ít nhiều ngài…”
“Nguyệt Thần? Đứa trẻ đó đã chết rất nhiều năm rồi. Thật cũng có chút nhớ nó a…” Không để ý đến Mã Thác Tư, người này lại chìm vào hồi ức.
Sở Thiên kinh ngạc vạn phần, dám gọi Nguyệt Thần là đứa trẻ! Vậy thì tên này có thân phận gì? Chẳng lẽ là Chủ Thần trong Hắc Ám thần tộc sao? Chết tiệt, mình lại quên hỏi mất đẳng cấp thần lực của Nguyệt Thần, nếu không có thể dễ dàng đoán ra thực lực của người này.
Mã Thác Tư vẫn không cam lòng, tiếp tục nói: “Nhà chồng của con gái ta lần này là hậu duệ của Thần Hoàng! Miện hạ ngài có thể không để ý ta, nhưng thể diện của Thần Hoàng ngài cũng không nể sao?”
“Tư Đặc Ân bệ hạ có hậu duệ ư? Ài! Ta không muốn nói nhiều nữa, ngươi đi đi!”
Sở Thiên thấy vậy đã yên tâm hơn rồi. Nghe thấy giọng điệu của người này chắc chắn rất hiểu về Thần Hoàng Tư Đặc Ân, có điều bởi vì hắn không muốn nói nhiều lời với Thác Mã Tư nên sẽ không vạch trần Sở Thiên.
Thác Mã Tư không chờ đợi được câu trả lời, lại nói vài câu, nhưng người đó vẫn không để ý đến hắn. Cuối cùng Thác Mã Tư chỉ biết tức tối đi về.
Người kia từ từ xoay người lại, gương mặt thuần chất kiên nghị đối diện thẳng với Sở Thiên. “Hai tên kia, các ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Ha ha, thực lực của miện hạ quả nhiên cao thâm khó đoán, không ngờ đã phát hiện ra chúng ta rồi!” Sở Thiên áp chế sự kinh hãi của mình, giải trừ thuật ẩn thân, nheo mắt cười nói: “Tử Thần tại thượng!”
“Tử Thần? Ngươi tín ngưỡng Cáp Địch Tư?”
“Đương nhiên rồi, ta trước nay đều thờ phụng Cáp Địch Tư miện hạ! Không tin ngài có thể đi hỏi Giáo Đình ở nhân gian!” Nhận định người trước mặt mình là Hắc Ám thần tộc, Sở Thiên cũng đơn giản tự biên tự diễn, “Ngài là vị nào trong Hắc Ám thần tộc?”
“Ta không phải Hắc Ám thần tộc!”
“Ồ, vậy ngài nhất định là Thú Thần rồi.” Sở Thiên thầm gật đầu, Mạt Khắc đã nói về sự phân định Nhân Thần, nhưng chưa nhắc tới Thú Thần, nói không chừng hắn chính là Chủ Thú Thần, “Thực không dám giấu, ta đã tự sáng tạo ra một bí pháp, giỏi về chữa trị những vết thương của bất cứ Thú Thần nào, ha ha!”
“Ta cũng không phải là Thú Thần!”
“A?” Sở Thiên lần này đã thật sự ngây người, “Lẽ nào ngài không phải là thần tộc?”
“Ta đương nhiên là thần tộc, có điều là Quang Minh thần tộc!”
“Chuyện này… sao có thể như vậy? Ngài quá đen!” Sở Thiên bị Mạt Khắc nói quá nhiều, cho nên trực tiếp nói ra một câu rất vô lễ.
“Ha ha, quả thực ta là người có làn da đen nhất trong Quang Minh thần tộc!” Hắn lại không hề giận dữ, ngược lại còn cười phá lên.
Sở Thiên biết mình đã lỡ lời, bèn vội cứu chữa, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Là một Thánh Đồ của nữ thần ở nhân gian, ta có lời chào tôn kính với ngài!”
“Được rồi, Ái Lệ Ti là thủ lĩnh của Quang Minh thần tộc, nhưng không thể quản được Đặng Khẳng ta!”
Đại Địa Phụ Thần Đặng Khẳng! Trong lòng Sở Thiên giật thót tim, con mẹ nó, vận may hôm nay của lão tử tốt quá! May rằng vừa rồi khi lôi kéo quan hệ chưa nhắc tới mình là nghĩa đệ của Bào Uy Nhĩ, nếu không đệ đệ của kẻ thù giết con gái, cái danh hiệu này cũng đủ để Đặng Khẳng băm thây mình thành trăm mảnh!
“Ngươi vẫn chưa nói, sao các ngươi lại vào được đây?” Đặng Khẳng nhìn vào Sở Thiên, sau đó cười một cách khó hiểu, ha ha, đúng là rất giống Thần Hoàng bệ hạ, có điều sức mạnh linh hồn còn kém quá xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.