Chương 168: Trò chơi của người có tiền
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Vương quốc Tư Khoa Đặc nằm ở trung bộ phía Đông, phía bắc có dãy núi Lạc Nhật, đông có hồ Mê Vụ, nhưng đại bộ phận quốc thổ đều là sa mạc. Chính là trong sa mạc rộng lớn này, đã nuôi dưỡng độc phẩm thịnh hành nhất trên đại lục ---- Hoa Mã Lệ Liên.
Mã Lệ Liên tuy là độc phẩm, nhưng lại khiến rất nhiều phú hào một phương trên đại lục, trong đó có Sở Thiên, còn vương quốc Tư Khoa Đặc do nguyên nhân có Mã Lệ Liên và vị trí địa lý đó, cũng trở thành vương quốc thương nghiệp lớn nhất trên đại lục, vương thành của Tư Khoa Đặc, thậm chí còn được mang tên là Mã Lệ Liên.
Thành Mã Lệ Liên ngày nay, đã là trung tâm thương nghiệp lớn nhất đại lục, ở đây, độc phẩm, ma thú, nô lệ, chỉ cần có tiền, thì có thể mua được tất cả!
Sự tụ hội của các phú hào đại lục, khiến thành Mã Lệ Liên vốn dĩ rất phồn hoa lại càng trở nên đông vui, hiện tại, xung quanh thành Mã Lệ Liên không có thành tường bao vây, đã tập trung không dưới mười vạn quân đội, còn có mấy trăm con ma thú cao cấp.
“Ha ha, thật là buồn cười!” Trên đường trong thành Mã Lệ Liên, một con tiểu địa tinh đang ngẩng mặt cười nhạo nói: “Gia gia mau xem kìa, trên trời không biết là phi thuyền của gia tộc nào, gia huy của họ buồn cười quá!”
Gia gia của tiểu địa tinh nhìn lên bầu trời, cũng bật cười, trên trời có ba phi thuyền Tề Bách Lâm đang bay qua, thân và sợi xích phi thuyền được dát vàng trông rất xa hoa, một liên đội đang vòng xung quanh, hơn trăm con sư thứu lại càng tăng thêm vũ lực của phi thuyền, có điều huy chương gia tộc trên bầu khí nang của phi thuyền, lại khiến cả đội phi thường khác hẳn với những gia tộc khác.
Ba vầng mặt trời đỏ rực tạo thành một tấm đệm lót, một chú cún nhỏ màu trắng muốt đáng yêu đang uể oải nằm trên đó, đây chính là gia huy của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc.
“Gia gia, đây là gia tộc nào? Sao lại dùng một con chó làm gia huy thế?” Tiều địa tinh ngẩng đầu nhìn, hiếu kỳ hỏi.
“Ài, những người có tiền này, chỉ biết chơi những thứ cổ quái hiếm gặp!” Lão địa tinh thở dài nói.
Thật ra, hai địa tinh này đã trách oan Sở Thiên, hắn cũng không muốn dùng chiếc gia huy mất mặt này, nhưng lại không chịu được Tiểu Bạch mỗi sáng sớm tinh mơ cắn vào tai hắn. Thế là, Sở đại thiếu gia đành bị khuất phục dưới vũ lực mà thôi.
“Pháo ma pháp trọng hình A Nhĩ Pháp!?” Lão địa tinh chợt biến sắc mặt, bịt chặt mồm của tiểu địa tinh, bởi vì hắn nhìn thấy đại pháp ma pháp đặt đầy trên phi thuyền. “Đừng nói bừa nữa, gia tộc này không phải chúng ta có thể dây vào đâu.”
Tiểu địa tinh thoát khỏi tay của gia gia, nghiêng đầu chỉ vào pháp ma pháp trên trời hiếu kỳ nói: “Gia gia, cái đó chính là đại pháo của ông thiết kế sao?”
“Nhỏ giọng chút nào, chúng ta mau đi thôi!” Lão địa tinh thấy có người chú ý tới mình, vội kéo lấy người cháu mình, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
…………………………
Trên bầu trời, Sở Thiên hồn nhiên không biết gia huy của mình đã khiến không biết bao nhiêu người cười nhạo, ngược lại cau mày buồn bã hỏi Ba Bác Tát: “Vẫn chưa tìm được chỗ hạ cánh sao?”
“Chưa, đất trống phía dưới ngoài thành đã bị nhưng hộ vệ của phù hiệu khác chiếm cứ rồi.” Ba Bác Tát cũng không có cách gì hơn. Họ đến trên không phận thành Mã Lệ Liên đã một thời gian, nhưng lại không có chỗ hạ cánh.
Chính lúc Sở Thiên đang tìm kiếm chỗ đáp đất, thì một đội ma thú từ trung ương thành Mã Lệ Liên phóng lên không trung, tiếp theo đó, ầm! Ầm…Những tiếng lễ pháo nổ không thôi ầm ầm vang lên.
“Phất Lạp Địch Nặc, chàng mau xem kìa, lễ pháo đẹp quá!” Sắt Lâm Na (Julia) kéo lấy tay của Sở Thiên, chỉ ra bên ngoài phấn chấn nói.
Lần này Sở Thiên tham gia tụ hội phú hào, theo tư tưởng của Lôi Cát nói không cần tốt nhất, chỉ cần cao quý nhất. Cố ý mang theo ba phi thuyền Tùng Bách Lâm đã được ngụy trang qua, một chiếc là phi thuyền để Sở Thiên ngồi, phía trên hai chiếc còn lại thì là ba nghìn trọng trang cung kỵ do Bội Kỳ đứng đầu, còn có hơn trăm con sư thứu được mượn từ không quân đế quốc.
Lần này đến đây, Sắt Lâm Na không đi theo Sở Thiên, mà ở nhà lo liệu chuyện trong gia tộc, còn Mặc Phỉ Đặc và Sa Khắc, một đứa trẻ và một tên ngốc, không phù hợp với nguyên tắc thể diện của Sở Thiên, cho nên hắn không mang theo, Boeing đã bị đế quốc trưng dụng, Kim Cang phải trông nhà, cũng không theo đến, những ma thú còn lại, Sở Thiên đều mang bên cạnh mình.
Ầm! Sau tiếng nổ của loạt lễ pháo cuối cùng, một đội ma thú phi hành bay đến trước mặt phi thuyền của Sở Thiên, tiếp theo đó, họ kéo ra một bức hoành phi.
“Chào mừng Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc?” Sở Thiên nheo mắt cười, thì ra lễ pháo vừa rồi là để chào đón mình.
Bỗng nhiên, trên khoảng đất trống ngoài thành vốn đã chật người, đã nhanh chóng tản ra một khoảng rộng không người, còn đội ma thú phi hành, cũng đem theo bức hoành phi kia bay xuống khu vực đó.
Trong tiếng lễ nhạc du dương, phi thuyền của Sở Thiên đã hạ cánh xuống.
“Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ngài cuối cùng đã đến rồi!”
Sở Thiên vừa bước ra phi thuyền, đã nhìn thấy một lão nhân ăn mặc mộc mạc, nhưng khí độ bất phàm bước tới nghênh đón, còn công tước Bố Luân Đạt, đang đứng ở phía sau lão nhân.
Sở Thiên nghi hoặc nhìn công tước Bố Luân Đạt.
“Ha ha, điện hạ, để ta giới thiệu với ngày một chút!” Bố Luân Đạt bước lên phía trước, dùng thái độ tôn kính ngưỡng mộ, chỉ vào lão nhân nói: “Vị đây là quốc vương Khoa Tư Đặc, cũng là phú hào đại lục, Thác Ni bệ hạ!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt cười, sau đó dùng một nghi lễ quý tộc chuẩn mực nhất cao nhã nhất tham kiến Thác Ni, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Lão tử lúc nào là có thể diện này? Lại được cả phú hào đại lục, nhất quốc chi quân đến nghênh tiếp?
“Ha ha, đừng gọi ta là bệ hạ! Ở đây, ta chỉ là một thương nhân !” Ở Thác Ni toát ra một sự thân thiện hòa đồng rất thoải mái, khiến Sở Thiên rất có hảo cảm với hắn.
“Không, ngài là quốc vương, nên nhận được sự tôn trọng này!” Sở Thiên vừa trả lời một cách lịch sự, vừa nháy mắt với Ba Bác Tát.
Ba Bác Tát hiểu ý đưa lên một hộp thủy tinh, cười nói: “Thác Ni bệ hạ, đây là một chút quà nhỏ mà Phất Lạp Địch Nặc điện hạ chuẩn bị cho ngài! Chỉ là mấy viên thuốc do điện hạ tự tay điều chế mà thôi, xin ngài nhận cho.”
“Điện hạ khách khí quá rồi.” Thác Ni tuy thần sắc không đổi nhận lấy món quà, nhưng hắn lại nhận được nhiều ánh mắt tham lam xung quanh mình, viên thuốc nhỏ do đích thân Phất Lạp Địch Nặc điều chế, toàn là thứ trị giá đến mấy trăm vạn kim tệ.
Sau khi hàn huyên, Thác Ni dẫn theo Sở Thiên vào thành Mã Lệ Liên, đến cung điện của vương quốc Tư Khoa Đặc.
Tiến vào vương cung, Sở Thiên phát hiện, trong cung đã chuẩn bị xong một yến hội hào hoa, cơ hồ chỉ đợi Sở Thiên là vào tiệc.
Tuy yến hội không đến mức cực kỳ xa hoa, nhưng khách nhân chỉ lác đác vài người. Còn những người hầu và tùy tùng lại bận bịu xung quanh.
“Điện hạ mời, để ta giới thiệu cho ngài vài người bằng hữu!” Thác Ni đưa Sở Thiên tới trước mấy người khách, bắt đầu giới thiệu từng người một, còn Sở Thiên cũng lịch sự chào hỏi họ.
Khách nhân tuy không nhiều, nhưng Sở Thiên nghe xong giới thiệu rồi, vẫn phải cảm thán, nếu như ai trong yến hội thích phóng cấm chú, vậy thì cả đại lục này sẽ phải cảm tạ hắn.
Thác Ni không cần nói, độc phẩm của cả đại lục này đều từ chỗ hắn mà ra, Bố Luân Đạt và Sở Thiên cũng chẳng phải là người tốt gì, hơn nữa những người khác cũng không phải thứ tốt đẹp nào, những chuyện buôn bán nô lệ, vũ khí hỏa dược, hải tặc, lão đại hắc bang, phàm là liên quan đến phạm tội câu kết gian thương, đều đã tề tựu ở nơi này!
Trong đám người, chỉ có một người đáng để Sở Thiên chú ý tới, đó là Tề Cách có tướng mạo xấu xí giống một gian thương, bởi vì Sở Thiên từ sau khi đến đại lục Huyễn Thú này, vẫn đi qua chỗ nào mà không có Tề Cách đại tửu điếm.
Yến hội đã bắt đầu trong không khí cởi mở thân thiết, sau khi xã giao với người khác, Bố Luân Đạt kéo Sở Thiên về một bên, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, sao ngươi lại tới đây?”
Bố Luân Đạt tuy là công tước đế quốc, tộc trưởng của gia tộc Phan Mạt Tư, nhưng chức vị trong đế quốc của hắn chẳng qua chỉ là đại thần tài chính, nói trên danh nghĩa, hắn vẫn là thuộc hạ của hữu tướng Sở Thiên, cho nên Bố Luân Đạt khi nói chuyện với Sở Thiên, vẫn phải hết sức cung kính.
“Ha ha, ông đừng gọi ta là điện hạ nữa, ta và Lôi Cát là huynh đệ, tính ra cũng là vãn bối của ngài.” Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, Bố Luân Đạt tuy miệng rất khách khí, nhưng dựa vào thực lực tích lũy mấy nghìn năm qua của gia tộc Phan Mạt Tư, hắn chưa chắc phải sợ mình.
“Tốt lắm, vậy ta gọi tên ngươi Phất Lạp Địch Nặc.” Bố Luân Đạt mỉm cười, năm xưa đầu tư vào Sở Thiên đến ngày hôm nay cuối cùng đã thu được lợi ích. Nhưng Bố Luân Đạt ngay lập tức lại cau mày lại, “Có phải tên khốn kiếp Lôi Cát khuyên ngươi tới đây?”
“Sao vậy? Ta không nên tới sao?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi: “Lôi Cát nói nơi này có thể mua được lượng ma thú lớn.”
“Không sai, nơi này có thể mua được rất nhiều ma thú!” Bố Luân Đạt nâng chén rượu lên, kính một vòng mọi người xung quanh, sau khi xác định không ai chú ý tới mình, mới thấp giọng nói: “Nhưng ngươi mua được ma thú. Cũng phải giữ được mạng để mang về!”
“Ông nói gì?” Sở Thiên nheo mắt lại, cười nói: “Nơi này chẳng qua là tụ hội các phú hào, vẫn có thể có nguy hiểm sao? Lôi Cát nói lần tụ hội này chỉ là muốn làm một thủy tinh tạp có giá trị cao hơn mà thôi.”
“Bề ngoài thì là để làm một thủy tinh tạp, nhưng trên thực tế, chỗ này là nơi để các nước, các gia tộc giải quyết ân oán lẫn nhau.” Bố Luân Đạt nói: “Cũng giống như gia tộc Phan Mạt Tư chúng ta, một nghìn năm nay, chúng ta đã nắm trong tay tất cả thương lộ Mã Lệ Liên ở phương đông đại lục, cho dù là vương quốc Tư Khoa Đặc cũng không nhúng tay vào được, vì chuyện này, lão Thác Ni đã sớm nhìn ta không thuận mắt rồi!”
“Vậy sao ông đến đây?” Sở Thiên hỏi.
“Ha ha, không mạo hiểm sao kiếm được tiền?” Bố Luân Đạt mỉm cười, “Ở nơi này ta có rất nhiều kẻ thù, nhưng bằng hữu cũng nhiều, đây!” Dùng nhãn thần quét vào thương nhân buôn súng ống đạn dược vừa rồi mới giới thiệu cho Sở Thiên, Bố Luân Đạt cười nói: “Lúc trước ta không quen hắn, nhưng mấy hôm trước chúng ta mới bàn một vụ buôn bán giao dịch ma thú!”
Đúng là kiếm tiền không cần mạng sống! Sở Thiên hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu tại sao được gọi là thương nhân, vì kiếm tiền, e rằng họ ngay cả Cấm Kỵ Hải cũng dám lao vào.
“Đúng rồi, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi phải cẩn thận đấy!” Bố Luân Đạt bỗng nghiêm túc lại, “Vương tử Tạp Tắc Nhĩ của vương quốc Lôi Tư cũng đến đây, hơn nữa cũng mang theo không ít cường giả, lần trước ngươi trảm giết mười mấy vạn tướng sĩ Lôi Tư ở Thái Thạch Bảo, còn cướp đi Kim Cương từ tay hắn…”
“Ta biết rồi!” Sở Thiên khẽ gật đầu.
“Ngươi cũng cần phải cẩn thận với lão già Thác Ni! Vừa rồi hắn đích thân đón tiếp ngươi, nhưng không phải là vì thân phận của ngươi!” Bố Luân Đạt đưa một chén rượu cho Sở Thiên, tiếp tục nói: “Sau khi người khác đến nơi này, đều là giấu gia huy và ma thú cao cấp đi mới bắt đầu lập trại, nhưng sau khi hắn nghênh tiếp ngươi rồi, tất cả mọi người đều biết doanh địa của ngươi, cũng đều nhìn thấy ngươi mang theo bao nhiêu hộ vệ!”
Con mẹ nó! Vốn liếng của lão tử há chẳng phải bị người khác biết hết rồi sao? Sở Thiên sững người, Thác Ni quả nhiên là lão già giảo hoạt, ngấm ngầm thâu tóm hết tình hình bên Sở Thiên, tiết lộ cho những kẻ thù như Tạp Tắc Nhĩ.
“Đừng quên rằng, thương lộ Mã Lệ Liên phía đông này còn có phần của ngươi!” Bố Luân Đạt vỗ vào vai Sở Thiên, nói: “Ngươi và ta chết rồi, vậy thì Thác Ni có thể dùng giá cao để bán Mã Lệ Liên đến phía đông!”
“Cám ơn ngài, Bố Luân Đạt thúc thúc!” Sở Thiên nghiêm nghị gật đầu.
“Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ta giới thiệu cho ngài một bằng hữu!” Đột nhiên, Thác Ni và một người trung niên gầy gò khô đét bước tới bên cạnh Sở Thiên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nheo mắt lại, bởi vì người bên cạnh Thác Ni, đôi mắt của hắn màu đỏ!
Trong lúc hoảng hốt, Sở Thiên nhớ tới hai câu nói của Ảnh, câu thứ nhất, mặc Tử Thần Trớ Chú, ngoài Thuấn và các sát thủ tu luyện thuật thượng cổ đạo tặc ra, không ai có thể ám sát ngươi, câu thứ hai, những ngươi tu luyện thuật thượng cổ đạo tặc, mắt đều có màu đỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.