Chương 267: Tuyệt thế yêu hậu
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Nhìn thấy Vương hậu của Thiên Hải Quốc, nhịp tim của Sở Thiên tăng nhanh đột ngột.
Ngay đến A Mạt Kỳ đang đứng sau lưng Sở Thiên, hơi thở hình như cũng đang gấp gáp.
Cũng may Ba Bác Tát phải bảo vệ Tiểu Bạch không có ở đây, nếu không Vong Linh Pháp Thần có công lực yếu nhất trong ba người e là sẽ ngất ngay tại hiện trường!
Quá xinh đẹp!
Đây chính là tất cả những gì Sở Thiên có thể nghĩ, ngoài ra, đầu óc hắn hình như đã ngừng trệ, không còn nghĩ được một tính từ nào nữa.
Cũng may mà ở nhà còn hai cô vợ tuyệt sắc, Sở Thiên hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại thì cung tay nói: “Đại chủ trì Bố La Cương, Vĩ Tư Đặc bái kiến Vương hậu bệ hạ!”
Lướt qua Sở Thiên, mắt vương hậu bỗng sáng lên, rồi chậm rãi nói: “Nhìn thấy ta mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Nói rồi vương hậu chỉ vào Sở Thiên mặt lạnh băng: “Ngươi cũng được đấy! Có điều không ai cho ngươi biết quy tắc sao? Dù là Tăng Lữ, gặp bổn hậu cũng phải bỏ mũ!”
“Thiên Thần tại thượng! Tuân mệnh!”
Sở Thiên đã dự đoán được điều này, hơn nữa hình ảnh của Phất Lạp Địch Nặc thì hầu như mọi Tế Tự đều có, không phải điều gì bí mật. Vì thế trước khi đến đây Sở Thiên đã dùng Thần Lực để thay đổi cơ mặt biến thành Vĩ Tư Đặc. Đến cả tóc cũng được Sở Thiên dùng thuật ẩn thân giấu đi rồi.
“Ừm, ban ngồi!”
Sau khi thấy mặt Sở Thiên, vương hậu gật đầu hài lòng rồi hỏi: “Võ sĩ sau ngươi là ai? Cũng được lắm!”
Vừa nói, vương hậu vừa nháy mắt đưa tình với A Mạt Kỳ.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Một chút ấn tượng tốt của Sở Thiên về vương hậu vừa mới có được lập tức tan tành.
A Mạt Kỳ thì rùng mình, nhưng dù sao hắn cũng có công lực thâm hậu, nhanh chóng lấy lại bình thường, nói theo như kế hoạch của Sở Thiên: “Ta là…”
Chưa nói xong thì vương hậu xua tay, ngăn A Mạt Kỳ lại, vội vã hỏi Sở Thiên.
“Nghe nói ngươi muốn dâng lên ta một người đàn ông cường tráng? Ở đâu vậy? Mau đem lên đây!”
Sở Thiên trợn mắt, suýt thì ngất. Đây là đại điện nghị chính của Thiên Hải Quốc, tuy không có người ngoài nhưng vương hậu của một quốc gia lại ở giữa trung tâm quyền lực quốc gia này đòi nam sủng! Thật là quá…
Không nói gì thêm, Sở Thiên lệnh cho Tra Nhĩ Tư đưa Sa Khắc lên.
Vừa nhìn Sa Khắc, mắt vương hậu đã không thể rời khỏi người hắn nữa rồi.
“Thiên Thần tại thượng!” biểu hiện bây giờ của vương hậu cũng không hề kém vẻ Thần Côn của Sở đại thiếu gia.
“Cảm tạ Thiên Thần đã ban cho ta một người đàn ông cường tráng dường này!”
“Chẹp chẹp!” Hơn nữa cũng rất khó bá khí!” hình tượng của vương hậu trong mắt Sở Thiên đã rơi xuống điểm đóng băng.
Từ vương tọa đi xuống, vương hậu vội vã đến bên Sa Khắc, bắt đầu nhìn ngắm, sờ mó.
“Nhột quá!” Sa Khắc run rẩy, nhảy lui lại đằng sau, nhưng hắn vẫn nhớ mệnh lệnh của Sở Thiên là phải nhắm mắt!
“Không đươc tránh, lại đây!” Nữ vương có vẻ không vui.
Sa Khắc đành tiến lên.
Lại bị động chạm, Sa Khắc không nhịn được nữa, “Sao lại sờ mó ta như thế hả?”
Sa Khắc không nói thì không sao, vừa mở mồm thì hình tượng mà Sở Thiên hao tâm khổ tứ để xây dựng lập tức bị ảnh hưởng không ít.
Nữ vương hơi cau mày, nhưng vẫn rất hài lòng vẻ ngoài của Sa Khắc, liền cười dịu dàng: “Sao lại nhắm mắt thế kia? Mở ra được không?”
“Ở đây có quá nhiều thứ bẩn! Ta…ta…”
‘Ta’ cả nửa ngày, Sa Khắc bỗng vỗ đầu mình một cái, “Ta quên rồi! Cao nhân, tiếp theo là gì nhỉ?”
Sở Thiên ngất! Hắn biết Sa Khắc rất đần, nhưng không ngờ tên ngốc tử này đến một câu cũng không thuộc nổi!
Gương mặt vương hậu đã có mây đen kéo tới.
Vẫn là Tra Nhĩ Tư mau mắn, “Vương hậu bệ hạ, người có lẽ cũng biết, loại anh hùng này khi tỉnh táo thì rất khó để họ phục tùng mình, hì hì, vì thế…”
“Vì thế ngươi đã giở trò với hắn?” Nữ vương nhìn Sở Thiên.
Tiểu tử này mưu trí thật! Sở Thiên nhìn Tra Nhĩ Tư với ánh mắt tán thưởng rồi cười: “Vương hậu yên tâm, sự khống chế chỉ tồn tại trong một tháng!”
“Thế sau một tháng thì sao?” Vương hậu xem ra vẫn rất giận dữ.
“Hề hề, dựa vào sức hấp dẫn của vương hậu dù là Thiên Thần còn phải phục tùng nữa là hắn?!” Tra Nhĩ Tư tiện mồm nịnh nọt, hiệu quả cũng không tồi.
“Ừm.” vương hậu gục gặc, coi như đồng ý, rồi mệnh lệnh cho Sa Khắc: “Ngươi mở mắt ra!”
“Cao nhân, làm sao đây?” Sở Thiên ngây ngô hỏi.
“Mở mắt ra.” Sở Thiên đành nói.
Mắt Sa Khắc mở ra. thiên địa biến sắc, bầu trời trong xanh bỗng mây đen từ đâu ào ào kéo đến.
Vẻ ngoài của tuyệt đại anh hùng, lại có một đôi mắt ngờ nghệch, đây là sự bi ai ở mức độ nào vậy?”
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, Sở Thiên bỗng nhớ đến câu nói ở quê nhà. Sa Khắc lúc nãy là một khung cửa sổ mạ vàng, còn Sa Khắc bây giờ là chiếc khung cửa mạ vàng lắp thêm mấy mảnh vụn thủy tinh.
Hình tượng của Sa Khắc trong lòng vương hậu tụt hạng thảm hại.
“Vĩ Tư Đặc!” vừa định nổi giận nhưng vương hậu lại nhìn Sa Khắc.
Tiểu tử này cơ thể cũng không tồi! Chần chừ một lúc, vương hậu thở dài “Thôi vậy, đưa hắn đến tẩm cung của ta. Vĩ Tư Đặc, các ngươi đi đi!”
Thế sao được? Lão tử còn chưa biết chỗ ẩn nấp của Thiên Hải Vương.
Sở Thiên đang định mở miệng thì mấy người đàn ông ăn mặc lòe loẹt đi ra từ sau bình phong của đại điện, “Ai da, vương hậu bệ hạ, sao người lại tìm một thằng ngốc ở cùng chúng ta? Chúng ta không chơi tiếp nữa sao?”
Tiếng nói õng a õng ẽo phát ra từ miệng của những lão gia, Sở Thiên nghe mà nổi hết da gà. Ngay A Mạt Kỳ cũng sắp chịu không nổi.
“Được rồi, được rồi! Ta không cần hắn nữa!” vương hậu vội vàng an ủi mấy ái phi, “Tên ngốc này làm sao so sánh được với các khanh chứ?”
“Tại sao ta lại không so được với chúng?” Sa Khắc di chuyển thân hình to lớn của mình đến trước mặt mấy nam sủng, cúi xuống nhìn mà nói: “Ta đánh với các ngươi!”
“Hả?!” mấy người đó ôm lấy mồm, sợ đến mặt trắng bệch.
“Ngươi lui xuống!” vương hậu nổi giận.
“Tại sao?” Sa Khắc không hiểu, “Ta mạnh hơn chúng nhiều!”
“Bổn hậu ghét đàn ông thích đánh nhau!”
“Vậy… vậy… cái khác ta cũng giỏi hơn chúng!” Sa Khắc cãi.
Có điều Sa Khắc không nhận ra trong lời nói của mình có ý khác.
“Ngươi giỏi hơn bọn ta cái gì?” mấy nam sủng tức giận hỏi.
Đầu óc Sa Khắc hiện giờ chưa nghĩ ra được đáp án.
“Hứ, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ngươi, rồi nhìn bọn ta xem! Tóc bọn ta dài hơn của ngươi, da cũng đẹp hơn ngươi, ngón tay cũng thon mảnh hơn ngươi…”
Sa Khắc bị hỏi dồn đến cứng họng.
Bị dồn mãi cuối cùng Sa Khắc cũng bật lại được một câu “Ta cao hơn các ngươi!”
“Hi hi!” nam sủng cười, “Làm người đàn ông của vương hậu dáng cao không có nghĩa là có ích!”
Chủ nhân bị hạ nhục, Tra Nhĩ Tư sắp không nhịn được, nói chen vào: “Đây là Huyễn Thú Đại Lục, cao thủ là trên hết! Muốn so sánh thì phải so võ kỹ ma pháp, so ma sủng!”
“Ma sủng? Hi hi, chúng ta cũng có!”
Nói rồi, mấy nam sủng kia vỗ vỗ tay, có vài ma thú tướng tá khá cao to đi vào.
“Hi hi, thế nào hả?” nam sủng cười nhạo: “To hơn ma sủng của ngươi chứ?”
“Hà hà!” Sa Khắc đột nhiên ngoác miệng cười, đồng thời bộ não không được linh hoạt cho lắm cũng bắt đầu suy nghĩ. Đúng thế, ta cũng có ma sủng, ma sủng của ta rất to!
“Ngươi cười gì?” vương hậu cau mày.
Đối diện với sự chất vấn của vương hậu, Sa Khắc càng cười càng vui, rồi khí thế bỗng tăng ngùn ngụt, hét vang trời đất:
“Của Quý của ta to hơn của các ngươi!”
Im lặng!
Đại điện nghị chính của Thiên Hải Quốc lặng như tờ. Ít ra thì vương hậu không biết Của Quý của Sa Khắc là ma sủng Tra Nhĩ Tư..
Rồi dần dần, mắt vương hậu ngày càng sáng, “Thật không? To cỡ nào?”
“Rất rất to!” Sa Khắc thật thà, tay còn không ngừng mô tả “Khi biến to thì cỡ này này!”
Lắc đầu, Sa Khắc cảm thấy hai cánh tay chưa thể diễn tả được độ lớn của Địa Ngục Xích Luyện Xà. Thế là chỉ vào cột trụ của đại điện nghị chính, “Khi to nhất thì nó to thế này!”
Nói rồi, Sa Khắc tiếc nuối chỉ vào Tra Nhĩ Tư, “Khi nhỏ thì chỉ vậy thôi!”
Sở Thiên bất lực, chỉ biết ngẩn ra nhìn Sa Khắc biểu diễn.
“Ngươi nói láo!” vương hậu không tin, nhưng vẫn có chút hy vọng.
“Ta không nói láo!” Sa Khắc hùng hồn, “Không tin thì ta sẽ bảo Của Quý biến to cho ngươi xem!”
A Mạt Kỳ nhìn Tra Nhĩ Tư đồng tình, có một chủ nhân như vậy, so với hắn, nỗi bi ai của ma sủng gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đã là cái gì!
“Ngươi có thể biến nó to ngay bây giờ không?” vương hậu không giấu nổi sự phấn khích, chằm chằm nhin Sa Khắc.
“Có thể!” Sa Khắc vẫy tay, “Của Quý, biến to!”
Tra Nhĩ Tư run rẩy, mệnh lệnh của chủ nhân không thể không nghe, nhưng mà… còn tôn nghiêm của ma thú cấp chín?!
“Của Quý, sao ngươi còn chưa biến to đi!” Sa Khắc nổi giận, rồi quay ra vương hậu: “Đợi một chút, Của Quý của ta sẽ biến ngay đây, rất to đấy!”
Nói rồi Sa Khắc trừng mắt nhìn Tra Nhĩ Tư, đồng thời nhấc chân lên.
Lúc này đây, Tra Nhĩ Tư bỗng cảm thấy chiến tử ở dưới địa ngục là một sự hạnh phúc xa vời.
Sở Thiên không nhịn nổi nữa, truyền âm cho Tra Nhĩ Tư, “Lần này, ta cho phép ngươi không tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân!”
Tra Nhĩ Tư như trút được gánh nặng, thở phào ngồi xuống đất.
Tra Nhĩ Tư không có động tĩnh gì, nhưng Sa Khắc thì ngẩn ra, gãi gãi đầu, cười ngốc: “Có chuyện gì vậy? Của Quý của ta sao vẫn chưa to?”
“Vĩ Tư Đặc!” vương hậu thực sự đã bị chọc giận, “Ngươi dám dùng một tên ngốc tử đề đùa giỡn với bổn hậu?”
Sở Thiên lén vẫy tay với A Mạt Kỳ, ý là thực hiện kế hoạch B!
“Còn ngươi nữa!” vương hậu chỉ vào Lan Ni, “Ngươi dám đưa tên ngốc này đến đây?”
“Bệ hạ tha mạng!” Lan Ni sợ hãi quỳ xuống.
Mặt lạnh như băng, vương hậu đi qua Sở Thiên một vòng rồi hô: “Người đâu!”
Hàng trăm Nương Tử Quân dung mạo như heo xông vào.
“Đem tên ngốc này đi xẻ ra trăm mảnh cho ta!”
Nói rồi, vương hậu nhìn A Mạt Kỳ, gục gặc nói: “Ngươi được! Người đâu, đưa hắn về tẩm cung của ta! Tối nay ta phải “thẩm vấn’ hắn tử tế!”
“Còn về Vĩ Tư Đặc!” Sở Thiên cười hiểm độc, lướt qua đám Thân Vệ, cười nhạt: “Thưởng cho Nương Tử Quân!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên bỗng nhận ra mắt của những sinh vật hình heo kia đều phát ra ánh sáng thèm thuồng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.