Chương 250: Vì tương lai, hãy ăn đi!!!
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Sở Thiên và Ba Bác Tát theo Tiểu Bạch vào bên trong đảo.
Một mặt khác của Bổ Lôi Trạch Đảo lúc này, lại xảy ra tranh chấp. Thái Qua Nhĩ của Hoàng Kim Thành, Liên Thành của Hồng Nguyệt Thành, còn có Phất La Đa của A Cổ Lạp Sơn. Ba người đối thị với nhau, tình thế bạt kiếm dương cung! Còn phía sau ba người, mấy giáo chủ của Giáo Đình đang cúi thấp đầu thương lượng gì đó. Bầu không khí im lặng hồi lâu. Liên Thành lên tiếng đầu tiên. “Hai vị, khí tức của thần lực chỉ là lời đồn đại mà thôi. Chỉ vì một lời đồn mà động can qua, điều này thật không đáng.”
“Hừ, nếu như biết là lời đồn, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?” Thái Qua Nhĩ lạnh lùng nói. “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ là bằng hữu của Hồng Nguyệt Thành chúng ta. Chẳng ta ta chỉ ở lại đây. Giúp hắn trông nhà mà thôi.” Liên Thành cười nói. “Bằng hữu? Ha ha.” Phất La Đa cười. “Ta còn là lão ca của Phất Lạp Địch Nặc đấy. Có người huynh trưởng này giúp hắn trông nhà là đủ rồi. Liên Thành tiên sinh mời về cho!”
“Ta cũng là đại ca kết bái của Phất Lạp Địch Nặc!” Thái Qua Nhĩ quắc mắt nhìn trừng trừng, nói: “Thay huynh đệ mình trông nhà. Cũng nên có một phần của ta, Liên Thành, nơi này không có chuyện của ngươi nữa rồi.” Liên Thành thầm cười nhạt, Hoàng Kim Thành và A Cổ Lạp Sơn đều là ma thú, họ dường như đang muốn liên thủ, để đối phó với Hồng Nguyệt Thành.
Quét nhìn mấy vị giáo chủ, Liên Thành cười nói: “Mấy vị bộc nhân của thần, các ngươi muốn thế nào?” Một giáo chủ vận tử bào trong số đó nói: “Chúng ta chỉ là phụng lệnh đến thu thập tin tức, chuyện của mấy vị không can hệ đến chúng ta!” Nói rồi, hắn dẫn theo các giáo chủ còn lại lui ra. “Nếu đã như vậy… Ha ha.” Liên Thành giang tay, trong không khí xuất hiện một ngọn thương rực lửa. “Thái Qua Nhĩ, chúng ta dùng vũ lực giải quyết đi. Người thắng, có thể ở lại đây tiếp tục tìm kiếm thần khí!”
“Được, ta phụng bồi tới cùng!” Thái Qua Nhĩ vung tay chuẩn bị xuất thủ. “Ha, hai vị hình như quên mất A Cổ Lạp sơn chúng ta rồi! Phất La Đa vỗ tay, tiếp đó, mười mấy còn Cự Long màu vàng xuất hiện sau lưng hắn. “Long Thần Vệ!?” Liên Thành hơi biến sắc. Còn Thái Qua Nhĩ thì nghiến răng, quát: “Ta mặc kệ ngươi là gì, đánh trước rồi nói!”
Ầm!
Một cuộc hỗn chiến đã xảy ra.
…
Lúc này, bên trong Bố Lôi Trạch Đảo.
Được Tiểu Bạch dẫn đường. Sở Thiên và Ba Bác Tát bước vào một khu vực tràn ngập khói xanh. “Ông chủ, Tiểu Bạch lão đại sao có thể không bị hạn chế bởi thần lực?” Vừa bước đi, Ba Bác Tát thắc mắc hỏi: “A Mạt Kỳ cũng không có thực lực này a?” Sở Thiên tặc lưỡi chỉ về Tiểu Bạch, nói: “Cái thứ này, e rằng chỉ có chúng thần mới biết nó làm gì.”
“Ư,” Tiểu Bạch quay đầu lại, bất mãn trừng mắt nhìn Sở Thiên, sau đó há miệng chỉ về trước mặt. Ý là chúng ta tới rồi! Khí xanh quá dày! Ba Bác Tát vốn không thể nào nhìn rõ cảnh sắc trước mặt, còn Sở Thiên nhờ Long huyết, mới miễn cưỡng nhìn thấy một ngôi nhà gỗ phía trước mặt. Trước ngôi nhà gỗ, Sắt Lâm Na đang chăm chú sắp xếp lại quyển trục trong tay. “Sắt Lâm Na, ta về rồi!” Sở Thiên khẽ giọng hô. “Chàng cuối cùng đã về!” Sắt Lâm Na nhìn thấy Sở Thiên, sắc mặt mừng rỡ, nhưng rồi lại cười khổ. “Chàng đã nhìn thấy rồi đấy, đảo Bố Lôi Trạch có lẽ đã bị hủy.”
“Có thể?” Sở Thiên hỏi: “Rốt cuột có chuyện gì? Sao mọi người lại ở trên đảo nhỏ này. Bên trong đảo thì sao?” “Đừng nói chuyện vội, chàng mau vào trị thương cho A Mạt Kỳ!” Sắt Lâm Na kéo lấy Sở Thiên, đưa hắn vào trong phòng gỗ, A Mạt Kỳ ở bên trong đang nằm hôn mê trên giường. Vừa nhìn thấy thương thế của A Mạt Kỳ, Sở Thiên đã nheo mắt lại, có điều không phải vì không có cách chữa trị, mà là thương thế này hắn đã từng nhìn thấy!
Vết cắn bị thương! Nói chính xác hơn là vết răng cắn của động vật thuộc loài chó! Trên cổ A Mạt Kỳ không ngừng rỉ ra máu màu vàng kim. Hơn nữa còn chốc chốc có một dịch thể màu đen chảy ra. Thương thể của Địch Á Lạc năm đó, giống hệt với A Mạt Kỳ lúc này! “Yên tâm, A Mạt Kỳ sẽ không có chuyện gì đâu.” Sở Thiên bắt đầu chữa trị. “Những người khác đâu?”
“Chúng ta đã bị thất lạc rồi.” Sắt Lâm Na nhìn thấy A Mạt Kỳ không sao nữa, mới yên tâm nói. “Một tháng trước, vào đêm có ba vầng Hồng Nguyệt, A Mạt Kỳ đột nhiên đi ra từ nơi tu luyện, nói cho ta biết có một sức mạnh cường đại xuất hiện ở Bố Lôi Trạch Đảo, để ta sớm có chuẩn bị. Vì đề phòng bất trắc, ta đã sai Tề Bách Lâm khởi động hệ thống phòng ngự, nhưng không ngờ kẻ địch quá mạnh. Lại có thần lực tầng thứ ba! Kết quả thần lực của kẻ địch va chạm với kết giới phòng ngự, tạo ra một trận lốc xoáy lớn, sau đó trên đảo biến thành thế này.”
“Kẻ địch trông thế nào?” Sở Thiên ngừng dao phẫu thuật hỏi. “Ta không biết.” Sắt Lâm Na lắc đầu. “Lúc đó chỉ có A Mạt Kỳ đi nghênh chiến, chưa đến khắc sau, hắn đã thân mang trọng thương chạy về. Đến lúc A Mạt Kỳ đưa ta chạy đến hòn đảo nhỏ này. Hắn cũng hôn mê luôn.”
Lau mồ hôi trên trán Sở Thiên, Sắt Lâm Na nói: “Chậm thôi, ánh sáng xanh này có lẽ là lĩnh vực thần lực tầng thứ ba. Ở bên trong đó, lực lượng của chúng ta bị cấm chế rồi.” Sở Thiên sững người. Thử kiểm tra. Quả nhiên, hắn không ngưng tụ được chút thần lực nào. Sắt Lâm Na tiếp tục nói: “Vụ nổ bắt đầu từ trên không phận của bên trong đảo, lúc đó ta đang ôm Tiểu Bạch tắm cho nó ở bờ biển, cho nên A Mạt Kỳ chỉ cứu được hai người chúng ta, những người khác không có tin tức gì.”
Ba Bác Tát nói: “Ông chủ, ta đi tìm bọn họ.” Sắt Lâm Na nói: “Ta cũng muốn tìm họ, có điều hiện tại thực không thể nhìn thấy đường, hơn nữa sức mạnh của chúng ta đã bị cấm chế, cũng không thể nào đi trên mặt biển xa như vậy.”
“Ba Bác Tát, ngươi ở lại chăm sóc A Mạt Kỳ!” Lúc này, cuộc phẫu thuật của Sở Thiên cũng đã kết thúc. Lau tay rồi hắn nói: “Cơ thể của ta được máu Long Hoàng cải tạo qua. Có lẽ có thể đi vào trong đảo.” Nói rồi, Sở Thiên lấy mấy vò rượu còn lại trong giới chỉ ra, giao cho Sắt Lâm Na, “Đây là cho Tiểu Bạch, nàng xem chừng nó, đừng để cho người bên ngoài phát hiện.”
“Uhm, chàng yên tâm.” Hít một hơi thật sâu. Sở Thiên nhảy vào trong nước biển dầy đặc khói xanh. Sau đó, theo trí nhớ bơi vào trong đảo. Hơn nửa ngày trời, Sở Thiên mới ở phía xa xa nhìn thấy thành tường của nội đảo, thần lực phía trên nội đảo rất mạnh, thậm chí còn lộ ra vài tia đỏ sẫm! “Cón thuốc xổ không? Cho thêm một ít!” Đột nhiên, Sở Thiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc --- Mặc Phỉ Đặc! “Mau uống đi, sau đó đi vào nhà cầu!” Giọng của Mặc Phỉ Đặc nghe có vẻ đắc ý, không hề có cảm giác nguy hiểm.
Sở Thiên tinh thần chấn động, ra sức bơi qua đó. Sau đó nhìn thấy một hình ảnh quỷ dị. Các ma sủng đều ở trên đảo, từng con từng con đều có vẻ hoan hỉ hớn hở. “Cố lên! Một, hai, cố lên! Tốt! Thêm một miếng nữa! Cái gì! Không ăn nổi nữa? Vậy thì uống thuốc xổ đi! Đi nhà cầu!” Trên bầu trời, Mặc Phỉ Đặc đang đứng trên đỉnh đầu NMD, chỉ này chỉ nọ để Hỗn Huyết Long ăn từng miếng từng miếng gì đó.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên chớp mắt, cuối cùng xác định mình không nhìn nhầm, thứ mà NMD đang ăn, chính là thần lực trên bầu trời! Phàm là những nơi Hỗn Huyết Long há miệng ăn. Bầu trời ngay lập tức khôi phục lại màu xanh ngắt. Năm đó khi bị Mục truy sát, Sở Thiên đã biết NMD có thể ăn thần lực, nhưng hắn không ngờ. Hỗn Huyết Long lại có thể mạnh đến mức ăn được cả thần lực tầng thứ ba! Hỗn Huyết Long lắc đầu. “Ài, Mặc Phỉ Đặc thiếu gia, ta không ăn nổi nữa rồi.”
“Đừng, NMD, mọi người trông chờ ngươi ăn, tạo ra một con đường đấy!” Các ma sủng nháo nhác gật đầu, “Cố lên! Tiếp tục ăn đi, cố lên!”
“A, ca ca ngươi về rồi! Ha ha, có ý tứ!” Mặc Phỉ Đặc đã phát hiện ra Sở Thiên. “Ông chủ!” Các ma sủng khom người hành lễ!
Sở Thiên nhìn một vòng các ma sủng của mình, sau đó chỉ vào Hỗn Huyết Long, “Ngươi nói đi, xảy ra chuyện gì? Những chuyện khác ta biết rồi, chỉ nói chuyện của các ngươi thôi.”
NMD gật đầu, nói: “Hôm đó sau khi có vụ nổ, ta và mọi người đều bị nhốt trên đảo, sức mạnh của ta bị cấm chế, cũng không tìm được thức ăn. Sau đó ta đói quá đành ăn tạm những thần lực này nhét đầy bụng. Nhưng không ngờ những nơi ta đã ăn đều trở lại bình thường, cho nên…”
“Cho nên họ ép ngươi ăn không ngừng nghỉ chứ gì? “ Sở Thiên phá lên cười, vỗ về Hỗn Huyết Long, sau đó chỉ về hướng mình đến, “Bà chủ và A Mạt Kỳ đếu ở hướng đó, ngươi theo hướng đó tiếp tục ăn đi!”
“A?” Trước mặt NMD là một khoảng mù mịt.
…
Trải qua một ngày ròng, Hỗn Huyết Long cuối cùng cũng đã ăn đến hòn đảo nhỏ nơi có Sắt Lâm Na, sau đó hắn dùng hai cánh ôm bụng, no đến không còn bay nổi nữa. Lúc này, A Mạt Kỳ cũng đã khôi phục lại. Kể lại cho Sở Thiên nghe tình hình hôm đó. Một tháng trước, có ba vầng hồng nguyệt, A Mạt Kỳ đang ở bên cạnh mộ địa tu luyện, chợt cảm thấy có một luồng sức mạnh cường đại, hắn đã thông báo cho Sắt Lâm Na rồi ra nghênh chiến, nhưng không ngờ đối thủ lại mạnh quá sức tưởng tượng, A Mạt Kỳ chỉ nhìn thấy một bóng đen, sau đó đã bị cắn vào cổ.
Lúc này, hệ thống phòng ngự của Bố Lôi Trạch cũng đã được khởi động, A Mạt Kỳ quằn quại cứu được Sắt Lâm Na và Tiếu Bạch rồi, hắn cũng hôn mê bất tỉnh. “Ngươi không nhìn rõ bộ dạng của đối thủ sao?” A Mạt Kỳ xấu hổ cúi đầu, “Ta không những không nhìn thấy đối thủ, hơn nữa cơ hồ người đó thần trí bất minh. Tấn công loạn xạ, cho nên ta mới có thể trốn thoát về đây.”
“Chuyện này không trách ngươi.” Sở Thiên an ủi A Mạt Kỳ, sau đó hỏi: “La Tân đâu? Có tin tức của hắn không.”
“Ai da, ta lại quên mất hắn rồi!” Mặc Phỉ Đặc vỗ đầu, cười nói: “Sau vụ nổ ta ở bên bờ biển trong nội đảo nhìn thấy hắn, có điều hắn dường như cũng bị người nào đó đánh bị thương, hiện tại vẫn hôn mê ở đó!” La Tân cũng bị đánh bại? Mẹ nó? Lão tử đã đắc tội với ai rồi? Lấy đâu ra một đối thủ mạnh như vậy!
Đột nhiên, Sở Thiên nhìn Hỗn Huyết Long nheo mắt cười, bước tới bên cạnh Hỗn Huyết Long, cười nói: “NMD còn có thể ăn được nữa không? Tương lai của đảo Bố Lôi Trạch trông chờ vào ngươi rồi!”
“Tôi?” NMD nghi hoặc nhìn Sở Thiên.
Chỉ vào thần lực trên bầu trời, Sở Thiên cười nói: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì? Thần lực, hiện tại tầng thần lực này ở trên không phận của đảo Bố Lôi Trạch này, người khác không lọt vào được, nhưng chúng ta lại có thể ăn được nó!”
“Không sai!” Sắt Lâm Na cũng cười, “Để NMD ăn thần lực phạm vi bên trong, có điều để lại tầng ngoài cùng ở ngoài. Như vậy, Bố Lôi Trạch Đảo chúng ta đã có một lớp phòng ngự mạnh nhất! Ha ha, hơn nữa như vậy, chúng ta còn có thể bỏ đi hệ thống phòng ngự, cải tạo thành hệ thống tấn công của đảo Bố Lôi Trạch!”
Sở Thiên cười chán rồi, mới đưa cho Hỗn Huyết Long một bình thuốc xổ, nói: “Cố gắng ăn đi, tương lai của Bố Lôi Trạch Đảo, phải nhờ ngươi ăn mà có đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.