Chương 102: Vinh dự của cường giả
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên vui vẻ cười, “Chúng ta bắt đầu đi! A Mạt Kỳ!” Đây là kết quả Sở Thiên mong đợi nhất, đợi lát nữa, Sở Thiên có thể để A Mạt Kỳ “nhất thời lỡ tay” giết chết gã khốn đã mắng mình là kẻ nhu nhược.
“Ai dám ra tay!?” Bỗng nhiên, quân đội Lôi Tư dạt ra như nước thủy triều, tất cả tướng sĩ đều hạ đao kiếm trong tay mình xuống, cung kính cúi thấp đầu, nghênh đón một lão nhân đang chậm bước đi tới.
“Bố Lãng tiên sinh, cuối cùng ngài đã tới.” Thân vương Trát Phổ Lan lại nhảy từ chiến mã nhảy xuống, bước nhanh tới mặt lão nhân, “Ha ha, nghe tin ngài sắp đến, ta vui mừng đến mấy đêm không ngủ được, đúng rồi, trên đường đi ngài có thuận lợi không?”
“Còn may không ai gây phiền phức cho ta?” Bố Lãng phảng phất nở nụ cười, nói với Trát Phổ Lan: “Nếu không phải thì bộ xương già này cũng không trụ được rồi. Ha ha…”
“Bố Lãng thúc thúc? Sao người đến đây?” Khắc Lâm Tư ngây người, lập tức bỏ đi địch ý với Sở Thiên, sau đó rảo bước ra đấu trường, quỳ xuống trước mặt Bố Lãng, buồn bã nói: “Xin lỗi, ta đã làm lão sư mất mặt…”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lần này phiền phức rồi, Sở Thiên nheo mắt lại dò xét lão Bố Lãng, sau đó so sánh với hình tượng của An Đông Ni và thú tộc tiên tri La Ân, cuối cùng đã đưa ra một kết luận, lão già này có lẽ rất lợi hại! Lợi hại đến mức có thể khiến Khắc Lâm Tư thà vi phạm quy tắc quyết đấu, đi ra đấu trường cũng cần phải đi lên trước kiến lễ!
Dáng người lam lũ, chống vào bạch ngọc quải trượng được làm từ một cái rễ cây, nhưng điều kỳ lạ là, bộ nhuyễn giáp hắn mặc trên người lại chi là trang phục của một kỵ sĩ tùy tùng! Trong mắt Sở Thiên, trên đại lục Huyễn Thú này, những lão già ăn mặc càng khác người thì lại càng lợi hại, huống hồ, trên lưng Bố Lãng lại đang đeo một trường kiếm cổ xưa!
Khắc Lâm Tư đã đi ra đấu trường, vậy quy tắc của trận quyết đấu đã bị phá bỏ, nhưng mà, ngoài Sở Thiên, không có ai dám nói gì nhiều! “Phất Lạp Địch Nặc! Cẩn thận!” Đạt Mã Nhĩ bỗng chạy đến trước mặt Sở Thiên, nhỏ giọng nói: “Đừng quyết đấu nữa, mau để cho Khắc Lâm Tư nhận thua đi!”
“Lão già này là ai?” Sở Thiên khó hiểu nhìn Đạt Mã Nhĩ đang hoảng loạn, cũng trầm giọng hỏi: “Hắn có chức nghiệp gì? Cấp mấy rồi?”
“Bố Lãng là kỵ sĩ tùy tùng cấp hai.” Đạt Mã Nhĩ thận trọng đáp: “Hắn không phải người chúng ta có thể đối phó đâu, chết tiệt thật, hắn không phải không tham gia vào tranh đấu các nước trên đại lục sao? Hôm nay sao lại chạy tới Thái Thạch Bảo này?”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên thiếu chút bị Đạt Mã Nhĩ làm cho tức đến muốn ngất đi! Kỵ sĩ tùy tùng cấp hai? Còn là không thể đắc tội? Đây là lý lẽ gì!? Phải biết rằng, Sở Thiên là Thánh Tế Tự cấp chín, vậy hắn sao lại không thể đắc tội với kẻ có chức nghiệp cấp hai được? “Lão ca, ngươi đang giỡn ta sao, hắn rốt cuộc là người có chức nghiệp cấp mấy?” Sở Thiên còn cho rằng Đạt Mã Nhĩ đang đùa với mình.
“Ai da, huynh đệ, ta không hề đùa, hắn thật sự chỉ là cấp hai, nhưng người này chúng ta cũng thật sự không thể đắc tội!” Đạt Mã Nhĩ đã sốt ruột đến mức mặt đỏ gay gắt, hai tay nắm chặt vào vai Sở Thiên, “Mau chóng cho phép Khắc Lâm Tư nhận thua, nếu không thì muộn mất!” Dứt lời, Đạt Mã Nhĩ vội chỉ vào thanh kiếm trên lưng Bố Lãng, “Ngươi… Ngươi xem đó là gì!”
Thứ gì? Sở Thiên nhìn theo hướng chỉ tay của Đạt Mã Nhĩ, chỉ là một thanh kiếm rất bình thường mà, Sở Thiên nhếch miệng, ngoài vầng trăng khuyết đỏ trên chuôi kiếm còn đáng chú ý ra thì chẳng còn gì khác nữa.
“Ông chủ, đừng đánh nữa!” Như A Mạt Kỳ trước nay đều ỷ mạnh hiếu chiến hiện tại cũng khuyên nhủ Sở Thiên, hắn thấy Sở Thiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bèn đến gần ông chủ mình, kề tai nói: “Lão già này quá lợi hại rồi, đấu với hắn chúng ta chỉ có thể chơi ngầm thôi!”
“A Mạt Kỳ, sao cả ngươi cũng…” Sở Thiên kinh ngạc hỏi, A Mạt Kỳ của mình ngay cả Long Hoàng còn dám mắng, hiện tại cũng biết sợ sệt? Nhưng mà, câu nói “chơi ngầm” của hắn, lại khiến Sở đại thiếu gia vô cùng hài lòng, xem ra sự giáo dục của mình đã thu được kết quả rất tốt…
“Ta cũng không biết!” A Mạt Kỳ nhíu mày nói: “Ta đã thăm dò qua, đấu khí trên người hắn đúng chỉ là cấp hai, nhưng không biết tại sao, ta lại cảm thấy rất nguy hiểm!” Khả năng cảm nhận nguy hiểm của ma thú lớn hơn so với con người, mà A Mạt Kỳ sau khi được cải tạo lại thì khả năng ấy lại càng nhạy bén hơn.
“Phất Lạp Địch Nặc, ta lấy thân phận nguyên soái đế quốc lệnh cho ngươi: trận quyết đấu này kết thúc rồi!” Ma Khoa Lý sắc mặt nghiêm trọng tiến vào đấu trường, thị ý Sở Thiên lui về đằng sau, rồi khách khí lớn tiếng nói: “Bố Lãng tiên sinh, có thể nói cho ta biết, ngài tại sao lại xuất hiện ở đây không?”
“Ha ha, thì ra là tiểu tử ngươi à!” Bố Lãng vừa mở miệng đã khiến cho Sở Thiên giật nảy mình, Ma Khoa Lý đã hơn tám mươi tuổi, đại thần tác chiến đế quốc, thống soái của ba mươi vạn thiết kỵ Khải Tát lại bị người ta gọi là tiểu tử ? Hơn nữa Mã Khoa Lý lại vẫn trong bộ dạng coi đó là chuyện đương nhiên? “Ngươi yên tâm, ta đến đây chỉ là việc tư, sẽ không can dự vào chuyện các ngươi!”
“Thì ra là vậy à, ha ha!” Nghe thấy Bố Lãng nói chỉ vì chuyện tư, thần thái của Mã Khoa Lý đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, “Lão tiên sinh, đợi chuyện của ngài kết thúc rồi, ta phải chiêu đãi ngài tử tế, ha ha, tính ra, chúng ta đã hơn năm mươi năm chưa gặp rồi!”
“Đúng vậy, đã hơn năm mươi năm rồi…” Bố Lãng than thở đáp: “Năm đó lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi mới chỉ là một bạch phu trưởng, không ngờ hiện tại đã là nguyên soái rồi.” Nói rồi, Bố Lãng xua tay, thị ý với Mã Khoa Lý mình cần làm việc rồi, sau đó đến trước mặt Sở Thiên, “Ha ha, ngươi chính là Phất Lạp Địch Nặc?”
Sao lại nhằm vào lão tử? Sở Thiên nheo mắt lại, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ha ha, lão tiên sinh, ta chính là Phất Lạp Địch Nặc.” Sở đại thiếu gia rất thông minh, đến Mã Khoa Lý còn không dám ho he với với lão già này, vậy thì bản thân mình chắc chắn cũng không thể đắc tội được, cho nên, Sở Thiên rõ ràng đã nhã nhặn hơn rất nhiều.
“Uhm, không tồi! An Đông Ni đã thu được một học trò giỏi!” Bố Lãng dò xét cả người Sở Thiên rồi nói.
“Ngài quen biết lão sư của ta?” Sở Thiên hai mắt phát sáng, hình như lại có một con cá to đang chờ mình câu vậy, “Ngài và An Đông Ni lão sư chắc cũng là lão bằng hữu!”
“Phất Lạp Địch Nặc! Đừng nói hồ đồ!” Mã Khoa Lý vội vàng răn dạy Sở Thiên, “Tuổi của Bố Lãng tiên sinh còn lớn hơn An Đông Ni điện hạ nhiều lắm.”
“Ha ha, Mã Khoa Lý, ngươi đừng hù dọa tiểu hài tử chứ!” Bố Lãng cười nói: “Hắn không biết ta cũng là chuyện bình thường.” Nói rồi, Bố Lãng xoay sang Sở Thiên, “Khi An Đông Ni sinh ra, ta đã hai trăm tuổi rồi!”
Lão quái vật! Sở Thiên trong lòng hoảng sợ, tuy An Đông Ni không kể, nhưng tuổi của ông tuyệt đối vượt quá một trăm tuổi, nói như vậy Bố Lãng há chẳng phải đã hơn ba trăm tuổi rồi sao? Tuy Sở Thiên biết, cường giả trên đại lục Huyễn Thú chỉ cần có đủ thực lực, vậy sống đến mấy trăm tuổi sẽ không có vấn đề gì, nhưng khi một lão già sống đến hơn ba trăm tuổi thật sự xuất hiện, vẫn làm cho Sở đại thiếu gia giật mình!
“Hắc hắc,” Sở Thiên cười gượng vài tiếng, sau đó không nói gì thêm, giao thiệp với lão quái vật này, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Phất Lạp Địch Nặc, ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.” Sở Thiên không nói nữa, nhưng Bố Lãng lại không định bỏ qua cho hắn, “Xin hỏi, ngươi biết nơi Mạch Khẳng Tích ở đâu không?”
Con bà nó! Sao lại là Mạch Khẳng Tích, Sở Thiên gần như sắp phát điên rồi, lần trước tên Mặc Phỉ Đặc cũng tìm Mạch Khẳng Tích, hơn nữa thiếu chút nữa khiến Sở Thiên đi gặp nữ thần Sinh Mệnh rồi, hiện tại Bố Lãng cũng hỏi vấn đề này, sao giống như người trên đại lục này đều đang tìm tên Mạch Khắng Tích chết tiệt ấy!?
“Xin lỗi, lão tiên sinh, ta vốn không hề quen biết Mạch Khẳng Tích nào cả.” Sở Thiên ngoan ngoãn đáp, có điều, có người nào tin hay không thì không thể biết.
“Ồ? Thật sao?” Bố Lãng mỉm cười, “Nói dối với một người đã từng giúp mình, đây không phải điều mà Thánh Tế Tự nên làm đâu.”
Ngươi đã giúp lão tử? Sở Thiên thấy mơ hồ, và lúc này Bố Lãng ám thị nói: “Đức Khắc…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.