Dị Giới Thú Y

Chương 223: Vũ khí mới của đảo Bố Lôi Trạch

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



“Ngươi muốn giết chết ta sao?” Sở Thiên nhìn Ma Căn cười.

“Hề hề, Bố Lôi Trạch quả thật không dễ động vào.” Ma Căn cười: “Nhưng điện hạ đã dám một mình đến Tây Hải thì Sách Phi Á - Ma Căn ta cũng không khách khí nữa!”

“Ồ?” Sở Thiên quan sát Ma Căn, hỏi thích thú: “Ngươi không sợ sau khi giết ta thì A Mạt Kỳ sẽ truy sát ngươi sao?”

“Hừ, cùng lắm thì bà cô ta đây mai danh ẩn tích!” Ma Căn liếm ngón tay, “Còn cơ hội giết Tế Tự thần thánh thì chỉ có một thôi!”

“Huynh đệ, chúng ta chạy trước đã, sau này báo thù!”Khải Văn ở đằng sau kéo kéo áo Sở Thiên.

“Tại sao chúng ta phải chạy? Người trên đảo Bố Lôi Trạch không biết chạy là gì!” Sở Thiên vẫy tay ra hiệu Khải Văn không phải hoảng, rồi chỉ vào Kim Cương: “Muốn giết ta thì phải hỏi ma thú của ta trước đã!”

“Chỉ là một con Cự Viên cấp tám, Phất Lạp Địch Nặc ngươi tìm đến chỗ chết rồi!”

Ma Căn dẫm hai chân xuống đất nhún người xông về phía Sở Thiên.

“Đối thủ của ngươi là ta!”

Kim Cương gầm lên, di chuyển sang bên, nhằm thẳng nắm đấm xuống đầu Ma Căn.

Ma Căn rõ ràng coi thường Kim Cương, chỉ bảo vệ mình bằng một lớp ma pháp, rồi vẫn nhắm vào Sở Thiên.

Uỳnh~~

Trời đất rung chuyển, mặt đất xuất hiện một hố sâu đến hàng mét, ở bên dưới là Ma Căn.

“Thú Thần tại thượng!” Khải Văn mở to mắt, nhìn trân trân vào cái hố, “Kim Cương chỉ là ma thú cấp tám thật sao?”

“Bình tĩnh cha ơi!” Lỗ Tây Nạp chép miệng: “Kim Cương có thể kéo được hàng vạn quân Thiết Kỵ Khải Tát thì một con ma thú cấp chín có là gì? Hề hề, ở Bố Lôi Trạch, sức mạnh của Kim Cương vẫn chưa là nhất đâu!”

“Còn ai mạnh hơn cả Kim Cương nữa?” Khải Văn kinh ngạc hỏi.

“À đó… thôi, không nhắc đến nữa.” Lỗ Tây Nạp ủ rũ lắc đầu, “Người đó là một tên ngốc…”

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi chọc tức ta rồi đấy!”

Ma Căn nhảy từ dưới hố lên, nhưng không lao về Sở Thiên nữa mà cảnh giác nhìn Kim Cương!

Kim Cương bước lên một bước rồi nằm xuống nói: “Sức của ngươi không được, muốn đánh bại ta thì phải dùng ma pháp!”

Ma Căn cười: “Ha ha… lão nương cứ không dùng ma pháp đấy!”

Nói rồi, hai tay Ma Căn rung lên biến thành đôi tay gấu tóm lấy đùi Kim Cương.

Gấu vốn sinh tồn dựa vào sức mạnh, nếu là người bình thường, thậm chí là cao thủ cấp cao gặp phải gấu cấp chín thì chỉ có đường thịt nát xương tan. Nhưng đối thủ của Ma Căn lại là Kim Cương!

Binh!

Chỉ một cú đấm, ngay ở bên cạnh cái hố vừa rồi lại xuất hiện một hố khác, và Ma Căn lại một lần nữa ở dưới đấy.

Sở Thiên bỗng vỗ vai Khải Văn hỏi: “Đại ca, ở gần đây có chỗ đất trống nào không? Đệ sợ lát nữa huynh đệ của huynh sẽ bị thương!”

“Có!” Khải Văn hất đầu về phía sau núi, “Sau ngọn núi đó có một bồn địa, có thể chứa mấy chục vạn huynh đệ!”

“Vậy thì tốt!” Sở Thiên cười, “Kim Cương, dụ Ma Căn ra sau núi, thử nghiệm vũ khí mới!”



“Tuân mệnh , ông chủ!” tuy đã về hưu nhưng Kim Cương vẫn hành quân lễ làm theo lời Sở Thiên.

“Băng Phong Trần!”

Từ dưới hố xuất hiện một luồng gió mang theo những mảnh băng nhỏ, theo sau nó là Ma Căn. Liên tiếp hai lần bị Kim Cương dùng sức lực đánh bại, ả không dám khinh địch nữa.

Leng keng, lách cách!! Các mảnh băng bắn túi bụi vào người Kim Cương nhưng chỉ để lại được vài vết xước nhỏ.

Khải Văn nhìn thấy vậy, vội vàng hỏi: “Huynh đệ, Băng Phong Trần là đỉnh cao ma pháp cấp tám, sao Kim Cương có thể…”

Lỗ Tây Nạp tiếp lời: “Ai dà, cha à, sao cha lại quên thúc thúc là ai chứ? Đừng nói Kim Cương, giờ con cũng không sợ ma pháp cấp tám nữa là! Ở đảo Bố Lôi Trạch, các ma thú tâm phúc bọn con uống thuốc của thúc thúc như ăn cơm, còn ai sợ mấy cái thứ ma pháp này chứ?!

“Uống thuốc như ăn cơm?” Khải Văn tặc lưỡi ngưỡng mộ, rồi nhìn Kim Cương thắc mắc: “Kim Cương giờ có coi là ma thú cấp tám nữa không…”

Sau khi liên tiếp bị đả kích, Ma Căn tức giận tột độ, biến thành một quái vật đầu gấu đuôi rắn.

“Ủa, đại ca của Sách Phi Á - Ma Căn là Đại Địa Bạo Hùng, sao ả lại là con quái vật này?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Hà hà, huynh đệ không biết rồi.” Khải Văn ghé sát tai Sở Thiên cười gian: “Nghe nói tổ tiên của gia tộc Ma Căn là một con rắn, nhưng nó bản tính dâm loạn, chỉ cần là giống cái là nó làm tới luôn. Kết quả là sinh ra cả một đống con cháu dị thường!”

Sở Thiên đang định châm chọc thì bỗng nghĩ tới việc con mình với hai cô vợ sẽ là gì? Người? Rồng? Dơi? Hay là quái vật hỗn huyết đây?

“Ca ngợi Nữ thần Băng tuyết!”

Đột nhiên, Ma Căn hét lớn, rời xa khỏi phạm vi tấn công của Kim Cương, ngẩng lên trời hô: “Băng Phong Bạo Tuyết!”

Chớp mắt, cả vùng núi xanh rì bị bao phủ bởi một lớp sương tuyết lạnh giá!

Khải Văn hét to: “Ma pháp đỉnh phong cấp chín, mau bảo Kim Cương…”

“Cha, không sao đâu!” Lỗ Tây Nạp ở đằng sau kéo kéo Khải Văn.

“Sao lại không sao?!” Khải Văn hốt hoảng, “Thuốc của thúc thúc con có lợi hại thế nào thì cũng không chống đỡ được với ma pháp chỉ kém mỗi cấm chú!”

Lỗ Tây Nạp vẫy vẫy móng, bảo Khải Văn lại gần, rồi nói nhỏ: “Tuy thúc thúc chưa nhắc đến, nhưng cha à, con đã dùng quà Tây Hải lần trước cha gửi mua chuộc được thiếu gia Mặc Phỉ Đặc và được biết…”

Nói rồi, Lỗ Tây Nạp nhìn xung quanh, thấy Sở Thiên vẫn đang suy nghĩ về huyết thống con mình sau này, yên tâm nói tiếp: “Nghe nói, Phất Lạp Địch Nặc thúc thúc quen biết Nữ thần Băng tuyết, chúng ta không phải sợ ma pháp Băng hệ!”

Cũng không biết hiện tại Nữ thần Băng tuyết thật sự đang bảo vệ Kim Cương, hay đây là kết quả sự nỗ lực tu luyện của Kim Cương, dù sao thì Băng hệ ma pháp của Ma Căn hầu như chẳng có tác dụng gì với Kim Cương .

Hít~

Trước khi ma pháp xuất hiện Kim Cương đã bắt đầu hít vào rất nhiều không khí, đến khi Ma Căn phát động, thân hình to lớn của Kim Cương đã to ra gấp đôi.

Phù~

Khí lạnh của ma pháp Băng hệ và khí nóng trong hơi thở của Kim Cương gặp nhau, dòng không khí bắn tứ tung khiến đám sói chạy tứ tán.

Tuy ma pháp cấp chín rất mạnh, nhưng khi đến trước mặt Kim Cương thì bị yếu đi không ít, còn lại không đủ để đả thương cơ thể được ngâm trong thuốc của Kim Cương.

Phủi phủi những vệt máu và những sợi lông bị đóng băng, Kim Cương giơ ra một ngón tay lắc lắc về phía Ma Căn: “Ma pháp của ngươi cũng không được, xem ra ngươi không phải đối thủ của ta rồi!”

“Lão nương liều với ngươi~” Ma Căn trợn trừng mắt bay lên không trung, trông cái đầu gấu thật dữ tợn!

“Đợi đã!” Kim Cương chỉ vào bầy sói dưới đất, “Ngươi muốn xử luôn cả Lang Vương Nam Hải đấy à?”



Lang Vương Nam Hải ở dưới đất cũng giật mình, trận chiến đẳng cấp này không còn là cái hắn có thể xem nữa rồi.

“Đúng thế, Ma Căn đại tỷ, đừng đánh nhầm vào đệ và các anh em!”

Kim Cương chỉ vào sơn cốc mà Sở Thiên lúc nãy chỉ, “Chúng ta ra kia đánh!”

“Được! Lão nương tiếp ngươi đến cùng!” Ma Căn bay đi trước.

Uỳnh uỳnh! Kim Cương cũng đi theo, mặt đất rung chuyển đến mức đám sói phải chạy loạn.

“Ha ha, Khải Văn lão đại!” Lang Vương Nam Hải chậm rãi tiến lên phía trước: “Giờ thì ai có thể bảo vệ ngươi? Hừ, dựa vào một Tế Tự không có pháp lực sao? Anh em, tiêu diệt bọn chúng!”

“Boeing!” Sở Thiên gọi to.

Ngay sau đó, hàng trăm con Thạch Tượng Quỷ phân tán đám Cự Lang bên cạnh Sở Thiên, đưa Sở Thiên và Khải Văn lên lưng Boeing,

Vừa ngồi xuống, Sở Thiên bịt chặt lấy tai nói: “Đại ca, bịt tai lại đi, tí nữa sẽ rất ồn đấy!”

“Sao thế?” Khải Văn thắc mắc.

“Oh yeah!” Lỗ Tây Nạp phấn khích hét lên, “Ha ha… thúc thúc, có phải Kim Cương bắt đầu thử vũ khí mới không?”

Sở Thiên gật đầu cười, rồi nheo mắt nhìn về sơn cốc.

Khải Văn bịt tai lại theo lời Sở Thiên, “Vũ khí mới? Vũ khí gì…”

Uỳnh!!!

Sơn cốc dường như mọc thêm một mặt trời nữa. Bụi khói mù mịt, một dòng nham thạch từ dưới đất phun trào.

Chớp mắt, cả dãy núi vừa mới đây còn là một dãy núi yên tĩnh, giờ đã mãi mãi biến mất trong màn khói lửa.

“Huynh đệ mau chạy thôi!” Lang Vương Nam Hải sợ đến run rẩy, không biết là thủ hạ đã chạy lâu rồi.

“Gan bé thế mà còn dám tranh giành vị trí Lang Hoàng?” Sở Thiên khinh thường nhìn Lang Vương Nam Hải đang chạy trốn, rồi nhìn về phía cây nấm khói ở đằng xa.

“Khốn kiếp, lão già Tề Bách Lâm quả thật đã không nói khoác, Lỗ Tây Nạp cười khổ, “Thôi vậy, về thì xin lỗi lão một câu…”

Khải Văn sớm đã chết sững rồi, lắp ba lắp bắp hỏi: “Huynh… huynh đệ… đây… đây là cấm chú Hỏa hệ Hủy Thiên Diệt Địa phải không?”

“Đúng thế, chính là nó!” Sở Thiên cười: “Có điều uy lực đã bị giảm mất một nửa rồi.”

Lúc này, Kim Cương đang vác một khẩu pháo lớn trèo lên đỉnh núi, tai trái giữ pháo, tay phải đập vào ngực, hành quân lễ Khải Tát với Sở Thiên rồi nói: “Báo cáo ông chủ, đại pháo Romeo đời thứ hai thử nghiệm thành công!”

Nhìn hai tay máu me be bét của Kim Cương, ngực và vai có những vết thương, Sở Thiên hơi xót, “Trị thương đã rồi nói!”

Kim Cương xử lý vết thương xong nói: “Uy lực của đại pháo đã bằng được một nửa của cấm chú, nhưng sức phản xạ của nó quá lớn, hơn nữa phạm vi sát thương vẫn chưa hoàn toàn khống chế được. Sức mạnh phát ra mất phương hướng thì rất dễ làm hại đến người sử dụng!”

“Ừ, ta sẽ bảo Tề Bách Lâm tiếp tục cải tiến.”

Sở Thiên nói với Khải Văn: “Đại ca, loại đại pháo này là cơ mật của đảo Bố Lôi Trạch!”

“Ta hiểu!” Khải Văn gật gật liên hồi, “Vừa rồi Lang Vương Nam Hải chạy mất không nhìn thấy đại pháo của đệ, ở đây cũng không có người ngoài, đại ca sẽ bảo huynh đệ giữ bí mật cho đệ!”

Sở Thiên cảm ơn Khải Văn xong thì hỏi Kim Cương: “Ma Căn chết chưa?”

“Sách Phi Á-Ma Căn đã chết! Ta đã làm theo dặn dò của ông chủ, nhặt thi thể của ả về rồi.” Kim Cương cất đại pháo vào hộp sau lưng rồi nói: “Nhưng ả ta không chết ngay, trước khi chết còn không phục, ả nói… nói người nhà của ả sẽ tìm ông chủ báo thù!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook