Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 20: Hoa Hùng Ba Đao Phá Cổng Thành!
Đông Thiên Bất Lãnh
17/07/2022
Editor: YaJun
Beta: Ngọc Lym
Trong phút chốc, trên trăm bóng người bay tứ tung, máu me bắn tung tóe, khắp nơi đều là xác chết tàn khuyết, xương và máu tung toé đầy trời.
Hà Ly nhảy lên tường thành, thân thể to lớn khó có thể nhận ra run rẩy một cái, trên mặt không tránh khỏi lộ ra vẻ kinh sợ!
Đáng sợ!
Lực sát phạt dũng mãnh đến doạ người như vậy, dù cho hắn chỉ cách Tông Sư một bước xa cũng theo đó hoảng sợ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Hùng quét nhìn khắp nơi, nhìn thành Thượng Dương đã hoàn toàn bị kinh động, cùng với binh sĩ giáp đỏ đang điên cuồng xông qua đây, khắp nơi đều là ánh lửa, tiếng la giết giống như sấm chớp nổ tung, kinh thiên động địa.
Hắn không để ý đến, quay đầu hét lớn một tiếng với Hà Ly: “Đi!”
Sải mấy bước, Hoa Hùng nhảy xuống trong thành!
Hà Ly hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng nóng như lửa của mình, nhảy xuống theo.
Sau lưng bọn họ, trăm tên tinh nhuệ Tây Lương đã đáp xuống tường thành từ lâu, sắc mặt lạnh nhạt nhìn binh sĩ giáp đỏ hai bên trái phải tấn công, đột nhiên gầm thét: “Tây Lương huyết chiến!”
Ầm!
Huyết quang mênh mông che trời lấp đất, một luồng khí huyết khổng lồ báo động xông lên trời, khuấy động phong vân ngập trời!
Sát khí tràn ngập, sát quang rực rỡ chiếu rọi hàng trăm mét hư không!
Tây Lương Chiến Trận, huyết chiến!
Trăm người như một, giậm chân tại chỗ, trường đao vung lên, ánh mắt cuồng nhiệt, trăm đường đao quang ngưng kết hóa thành một thanh Thiên Đao ầm ầm chém xuống!
Bùm! Bùm bùm!
Đất đá văng tung tóe, khói bụi ngút trời, hàng trăm tên tinh nhuệ Tây Lương giống như sư tử thức tỉnh, gào thét dữ tợn, giết chóc ngập trời!
Đao quang vô tận, phong mang chói mắt, ở trên đỉnh đầu của bọn họ, sát khí ngưng kết thành hình, giống như có một con hung thú mở miệng gầm thét, hồng quang nhàn nhạt khiến người ta sợ hãi.
Qua mấy trăm bước, xác thi thể nằm la liệt trên đất, hàng trăm người thở hổn hển, mặc dù chiến trận cực kì mạnh, nhưng với tu vi của bọn họ hiện giờ thì không kiên trì được lâu!
Rất nhiều binh sĩ giáp đỏ cầm trường thương trong tay, từng bước lui lại, hai chân run rẩy, nhìn ánh mắt tinh nhuệ Tây Lương mang theo sợ hãi, lúc nào thì bọn họ thấy quân đội mạnh mẽ khiến người nghe sợ hãi như vậy?
Thi thể đầy đất, giương mắt nhìn lên, hai mắt đều là màu đỏ, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, máu tươi gần như tụ lại thành dòng sông!
Loại cảnh tượng này là lực công kích quá lớn đối với bọn họ.
“Bọn họ sắp không được rồi, giết!”
Đột nhiên, hai mắt một binh sĩ sáng lên, vô cùng kích động, sắc mặt khôi phục một tia hồng hào, hét lớn xông lên chém giết.
Những binh sĩ khác thấy vậy, tinh thần phấn chấn lập tức hăng hái tiến lên, giết!
Giết một người, khen thưởng một trăm lượng bạc trắng!
Đây là tướng quân của bọn họ đã chính miệng hứa hẹn!
Dưới tường thành, trường đao của Hoa Hùng càn quét, máu bắn tung tóe, từng khuôn mặt của binh sĩ giáp đỏ không cam lòng, tuyệt vọng ngã xuống đất.
“Bảo vệ cho tốt!”
Hắn nhìn Hà Ly đang theo sát, lạnh giọng ra lệnh, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cổng thành cao mấy trượng phía trước, gần như toàn bộ được luyện chế từ sắt thép, hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên mãnh liệt!
Chém!
Trường đao giơ lên cao như một ngọn thần sơn, sắc mặt Hoa Hùng đỏ bừng, tóc bay tán loạn, đôi mắt mở to, uy mãnh vô song, một đao thần lực vô đối ầm ầm chém xuống!
Rống!
Tiếng mãnh hổ gầm thét vang vọng tứ phương, một đầu mãnh hổ toàn thân huyết diễm vờn quanh, khí thế cực kì sắc bén bị Hoa Hùng chém ra một đao!
Bốn vó giẫm lên trời, ấn kí chữ Vương trên đỉnh đầu lập loè chói mắt, sóng âm quét qua, trực tiếp đánh lên cổng thành!
Ầm ầm!
Giống như sấm chớp vang dội bầu trời, đinh tai nhức óc, cổng thành lập tức rung mạnh, khói bụi mịt mù bốn phía, ngay cả một đoạn tường nhỏ trên cổng thành cũng đột nhiên rung chuyển.
“Âm thanh gì thế?”
Toàn thân Chung Chấn Hải chấn động, kinh hãi cúi đầu, hắn nhìn thấy tường thành gần như không thể phá hủy, từng vết nứt cực nhỏ trong nháy mắt sụp đổ, trong lòng kinh hãi.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn đội ngũ trăm người dường như bất khả chiến bại ở phía không xa, hét lớn một tiếng: “Giết một kẻ địch, thưởng một trăm lượng bạc!”
Sau đó không quan tâm nữa, vội vã chạy về phía cổng thành, ở đó mới là quan trọng nhất!
“Đùng!”
Một luồng sức mạnh không gì sánh được phản chấn đánh úp lại, Hoa Hùng không tự chủ được, thân thể bèn lùi lại phía sau, sắc mặt hắn dữ tợn, đột nhiên hét lớn một tiếng, một chân giậm xuống, mặt đất lún xuống, khói bụi mịt mù bao phủ bốn phía!
Trường đao màu đỏ trong tay sát khí khuấy động, khí huyết toàn thân như rồng, gân xanh nổi lên, một cơn lửa giận ngập trời cháy hừng hực, khuôn mặt Hoa Hùng đầy huyết sắc, trong mắt sát khí lao vút lên trời, trong nháy mắt chém xuống một đao!
Đao quang mang theo huyết sắc, lập lóe chói mắt, huyết diễm vây quanh, Nộ Đao Chi Ý ngang trời!
Nộ Hổ Đồ Long!
Một chiêu thức này, dường như Hoa Hùng không chút nương tay, toàn lực đánh ra, lửa giận ngập trời hóa thành đại lực vô song, sôi trào mãnh liệt!
Ầm ầm!
Tiếng vang ngập trời bao phủ một lần nữa, cổng thành rung chuyển dữ dội, khói bụi hai bên lả tả rơi xuống, mà chính diện bị đao quang trực tiếp chém trúng, hai đường vết thương khổng lồ đan xen chồng chéo, gần như xuyên thủng!
“Phá!”
Hoa Hùng gầm thét, thân thể giống như phình lên mấy vòng, nhìn cổng thành trước mắt còn chưa ngã xuống, một chân giẫm xuống đất, thân thể đột nhiên bắn ra, trường đao trong tay giống như một mặt trời chói chang, đao quang nở rực rỡ, trực tiếp va chạm vào cổng thành!
“Tướng quân!”
Hà Ly ở bên cạnh trợn mắt há mồm từ lâu, giống như bị choáng váng, cơ thể đột nhiên giật nảy mình, nhìn Hoa Hùng xông thẳng về phía cổng thành, lập tức kinh ngạc thất sắc, sắc mặt trắng bệch!
Mà Chung Chấn Hải vừa chạy đến dưới tường thành, đột nhiên dừng lại, đồng tử nhanh chóng co rút, khiếp sợ nhìn Hoa Hùng vung đao, trực tiếp va vào cổng thành sắt thép!
Bùm!
Ầm ầm ầm!
Dưới ánh mắt kinh hãi muốn chết của Hà Ly và Chung Chấn Hải cùng hàng trăm binh sĩ giáp đỏ theo sát phía sau, cổng thành thép cao ba trượng, không biết nặng bao nhiêu vạn cân sắt thép bị một đao của Hoa Hùng chém nát, ầm ầm sụp đổ!
Khói bụi bay bốn phía, che lấp hư không, đám người rất lâu không nói gì, vốn dĩ là nói không nên lời.
Đây vẫn là người sao?
Chẳng lẽ bọn họ chính là kẻ thù của tồn tại không phải là người này sao?
Rất nhiều binh sĩ giáp đỏ hai mắt nhìn nhau, toàn thân đều đang run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ xuống, căng thẳng nhìn về phía trước.
Một trận gió nhẹ thổi qua, khói bụi từ từ tiêu tán, một bóng người nửa quỳ trên mặt đất, kịch liệt thở dốc, mồ hôi không ngừng chảy dài trên má, gần như tạo thành một đường mỏng.
Đám người vội vàng lùi về sau mấy bước, nuốt nước miếng một cái, cực kì căng thẳng.
Ánh mắt Chung Chấn Hải lấp lóe, sắc mặt thay đổi bất định, nhìn Hoa Hùng giống như kéo ống bể cũ, há mồm thở dốc, sắc mặt đột nhiên mãnh liệt, thừa dịp hắn bệnh, muốn mạng của hắn!
Trường kiếm trong tay kiếm quang lưu chuyển, băng hàn chi ý bao trùm khắp tứu phương, thân thể hắn lao nhanh tới, sắc mặt nghiêm túc, một kiếm chém xuống!
Giống như một ngọn núi băng lớn trấn áp xuống, khí thế hùng hồn, lạnh thấu xương!
Hàn Sơn Kiếm Pháp!
“Ngươi dám!”
Hà Ly hét lớn, hốc mắt muốn nứt ra, nhiệm vụ của hắn là gì?
Chính là trong lúc tướng quân đại phá cổng thành, bảo vệ bốn phương!
Bây giờ tướng quân kiệt sức, lại có người dám dưới mí mắt của hắn chạy đến đánh lén?
Tìm chết!
Cửu Hoàn Đại Đao chấn động, ong ong vang dội, từng trận huyết quang lập loè, khí thế của cảnh giới Thần Phủ Đỉnh Phong ầm ầm bùng nổ!
Tóc đỏ tung bay, thân thể chín thước lao nhanh tới, đại đao chém ngang!
“Thần Phủ Đỉnh Phong!!”
Trong nháy mắt trong lòng Chung Chấn Hải chấn động, kinh hãi hét lên, hắn không nghĩ tới, kẻ địch vẫn luôn đứng ở nơi xa lại là cao thủ Thần Phủ Đỉnh Phong mà đứng sau cường giả Tông Sư.
Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn chỉ là Thần Phủ Nhất Trọng, kém một trời một vực so với Cửu trọng, vốn dĩ không có cách nào chống lại!
Beta: Ngọc Lym
Trong phút chốc, trên trăm bóng người bay tứ tung, máu me bắn tung tóe, khắp nơi đều là xác chết tàn khuyết, xương và máu tung toé đầy trời.
Hà Ly nhảy lên tường thành, thân thể to lớn khó có thể nhận ra run rẩy một cái, trên mặt không tránh khỏi lộ ra vẻ kinh sợ!
Đáng sợ!
Lực sát phạt dũng mãnh đến doạ người như vậy, dù cho hắn chỉ cách Tông Sư một bước xa cũng theo đó hoảng sợ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Hùng quét nhìn khắp nơi, nhìn thành Thượng Dương đã hoàn toàn bị kinh động, cùng với binh sĩ giáp đỏ đang điên cuồng xông qua đây, khắp nơi đều là ánh lửa, tiếng la giết giống như sấm chớp nổ tung, kinh thiên động địa.
Hắn không để ý đến, quay đầu hét lớn một tiếng với Hà Ly: “Đi!”
Sải mấy bước, Hoa Hùng nhảy xuống trong thành!
Hà Ly hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng nóng như lửa của mình, nhảy xuống theo.
Sau lưng bọn họ, trăm tên tinh nhuệ Tây Lương đã đáp xuống tường thành từ lâu, sắc mặt lạnh nhạt nhìn binh sĩ giáp đỏ hai bên trái phải tấn công, đột nhiên gầm thét: “Tây Lương huyết chiến!”
Ầm!
Huyết quang mênh mông che trời lấp đất, một luồng khí huyết khổng lồ báo động xông lên trời, khuấy động phong vân ngập trời!
Sát khí tràn ngập, sát quang rực rỡ chiếu rọi hàng trăm mét hư không!
Tây Lương Chiến Trận, huyết chiến!
Trăm người như một, giậm chân tại chỗ, trường đao vung lên, ánh mắt cuồng nhiệt, trăm đường đao quang ngưng kết hóa thành một thanh Thiên Đao ầm ầm chém xuống!
Bùm! Bùm bùm!
Đất đá văng tung tóe, khói bụi ngút trời, hàng trăm tên tinh nhuệ Tây Lương giống như sư tử thức tỉnh, gào thét dữ tợn, giết chóc ngập trời!
Đao quang vô tận, phong mang chói mắt, ở trên đỉnh đầu của bọn họ, sát khí ngưng kết thành hình, giống như có một con hung thú mở miệng gầm thét, hồng quang nhàn nhạt khiến người ta sợ hãi.
Qua mấy trăm bước, xác thi thể nằm la liệt trên đất, hàng trăm người thở hổn hển, mặc dù chiến trận cực kì mạnh, nhưng với tu vi của bọn họ hiện giờ thì không kiên trì được lâu!
Rất nhiều binh sĩ giáp đỏ cầm trường thương trong tay, từng bước lui lại, hai chân run rẩy, nhìn ánh mắt tinh nhuệ Tây Lương mang theo sợ hãi, lúc nào thì bọn họ thấy quân đội mạnh mẽ khiến người nghe sợ hãi như vậy?
Thi thể đầy đất, giương mắt nhìn lên, hai mắt đều là màu đỏ, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, máu tươi gần như tụ lại thành dòng sông!
Loại cảnh tượng này là lực công kích quá lớn đối với bọn họ.
“Bọn họ sắp không được rồi, giết!”
Đột nhiên, hai mắt một binh sĩ sáng lên, vô cùng kích động, sắc mặt khôi phục một tia hồng hào, hét lớn xông lên chém giết.
Những binh sĩ khác thấy vậy, tinh thần phấn chấn lập tức hăng hái tiến lên, giết!
Giết một người, khen thưởng một trăm lượng bạc trắng!
Đây là tướng quân của bọn họ đã chính miệng hứa hẹn!
Dưới tường thành, trường đao của Hoa Hùng càn quét, máu bắn tung tóe, từng khuôn mặt của binh sĩ giáp đỏ không cam lòng, tuyệt vọng ngã xuống đất.
“Bảo vệ cho tốt!”
Hắn nhìn Hà Ly đang theo sát, lạnh giọng ra lệnh, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cổng thành cao mấy trượng phía trước, gần như toàn bộ được luyện chế từ sắt thép, hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên mãnh liệt!
Chém!
Trường đao giơ lên cao như một ngọn thần sơn, sắc mặt Hoa Hùng đỏ bừng, tóc bay tán loạn, đôi mắt mở to, uy mãnh vô song, một đao thần lực vô đối ầm ầm chém xuống!
Rống!
Tiếng mãnh hổ gầm thét vang vọng tứ phương, một đầu mãnh hổ toàn thân huyết diễm vờn quanh, khí thế cực kì sắc bén bị Hoa Hùng chém ra một đao!
Bốn vó giẫm lên trời, ấn kí chữ Vương trên đỉnh đầu lập loè chói mắt, sóng âm quét qua, trực tiếp đánh lên cổng thành!
Ầm ầm!
Giống như sấm chớp vang dội bầu trời, đinh tai nhức óc, cổng thành lập tức rung mạnh, khói bụi mịt mù bốn phía, ngay cả một đoạn tường nhỏ trên cổng thành cũng đột nhiên rung chuyển.
“Âm thanh gì thế?”
Toàn thân Chung Chấn Hải chấn động, kinh hãi cúi đầu, hắn nhìn thấy tường thành gần như không thể phá hủy, từng vết nứt cực nhỏ trong nháy mắt sụp đổ, trong lòng kinh hãi.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn đội ngũ trăm người dường như bất khả chiến bại ở phía không xa, hét lớn một tiếng: “Giết một kẻ địch, thưởng một trăm lượng bạc!”
Sau đó không quan tâm nữa, vội vã chạy về phía cổng thành, ở đó mới là quan trọng nhất!
“Đùng!”
Một luồng sức mạnh không gì sánh được phản chấn đánh úp lại, Hoa Hùng không tự chủ được, thân thể bèn lùi lại phía sau, sắc mặt hắn dữ tợn, đột nhiên hét lớn một tiếng, một chân giậm xuống, mặt đất lún xuống, khói bụi mịt mù bao phủ bốn phía!
Trường đao màu đỏ trong tay sát khí khuấy động, khí huyết toàn thân như rồng, gân xanh nổi lên, một cơn lửa giận ngập trời cháy hừng hực, khuôn mặt Hoa Hùng đầy huyết sắc, trong mắt sát khí lao vút lên trời, trong nháy mắt chém xuống một đao!
Đao quang mang theo huyết sắc, lập lóe chói mắt, huyết diễm vây quanh, Nộ Đao Chi Ý ngang trời!
Nộ Hổ Đồ Long!
Một chiêu thức này, dường như Hoa Hùng không chút nương tay, toàn lực đánh ra, lửa giận ngập trời hóa thành đại lực vô song, sôi trào mãnh liệt!
Ầm ầm!
Tiếng vang ngập trời bao phủ một lần nữa, cổng thành rung chuyển dữ dội, khói bụi hai bên lả tả rơi xuống, mà chính diện bị đao quang trực tiếp chém trúng, hai đường vết thương khổng lồ đan xen chồng chéo, gần như xuyên thủng!
“Phá!”
Hoa Hùng gầm thét, thân thể giống như phình lên mấy vòng, nhìn cổng thành trước mắt còn chưa ngã xuống, một chân giẫm xuống đất, thân thể đột nhiên bắn ra, trường đao trong tay giống như một mặt trời chói chang, đao quang nở rực rỡ, trực tiếp va chạm vào cổng thành!
“Tướng quân!”
Hà Ly ở bên cạnh trợn mắt há mồm từ lâu, giống như bị choáng váng, cơ thể đột nhiên giật nảy mình, nhìn Hoa Hùng xông thẳng về phía cổng thành, lập tức kinh ngạc thất sắc, sắc mặt trắng bệch!
Mà Chung Chấn Hải vừa chạy đến dưới tường thành, đột nhiên dừng lại, đồng tử nhanh chóng co rút, khiếp sợ nhìn Hoa Hùng vung đao, trực tiếp va vào cổng thành sắt thép!
Bùm!
Ầm ầm ầm!
Dưới ánh mắt kinh hãi muốn chết của Hà Ly và Chung Chấn Hải cùng hàng trăm binh sĩ giáp đỏ theo sát phía sau, cổng thành thép cao ba trượng, không biết nặng bao nhiêu vạn cân sắt thép bị một đao của Hoa Hùng chém nát, ầm ầm sụp đổ!
Khói bụi bay bốn phía, che lấp hư không, đám người rất lâu không nói gì, vốn dĩ là nói không nên lời.
Đây vẫn là người sao?
Chẳng lẽ bọn họ chính là kẻ thù của tồn tại không phải là người này sao?
Rất nhiều binh sĩ giáp đỏ hai mắt nhìn nhau, toàn thân đều đang run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ xuống, căng thẳng nhìn về phía trước.
Một trận gió nhẹ thổi qua, khói bụi từ từ tiêu tán, một bóng người nửa quỳ trên mặt đất, kịch liệt thở dốc, mồ hôi không ngừng chảy dài trên má, gần như tạo thành một đường mỏng.
Đám người vội vàng lùi về sau mấy bước, nuốt nước miếng một cái, cực kì căng thẳng.
Ánh mắt Chung Chấn Hải lấp lóe, sắc mặt thay đổi bất định, nhìn Hoa Hùng giống như kéo ống bể cũ, há mồm thở dốc, sắc mặt đột nhiên mãnh liệt, thừa dịp hắn bệnh, muốn mạng của hắn!
Trường kiếm trong tay kiếm quang lưu chuyển, băng hàn chi ý bao trùm khắp tứu phương, thân thể hắn lao nhanh tới, sắc mặt nghiêm túc, một kiếm chém xuống!
Giống như một ngọn núi băng lớn trấn áp xuống, khí thế hùng hồn, lạnh thấu xương!
Hàn Sơn Kiếm Pháp!
“Ngươi dám!”
Hà Ly hét lớn, hốc mắt muốn nứt ra, nhiệm vụ của hắn là gì?
Chính là trong lúc tướng quân đại phá cổng thành, bảo vệ bốn phương!
Bây giờ tướng quân kiệt sức, lại có người dám dưới mí mắt của hắn chạy đến đánh lén?
Tìm chết!
Cửu Hoàn Đại Đao chấn động, ong ong vang dội, từng trận huyết quang lập loè, khí thế của cảnh giới Thần Phủ Đỉnh Phong ầm ầm bùng nổ!
Tóc đỏ tung bay, thân thể chín thước lao nhanh tới, đại đao chém ngang!
“Thần Phủ Đỉnh Phong!!”
Trong nháy mắt trong lòng Chung Chấn Hải chấn động, kinh hãi hét lên, hắn không nghĩ tới, kẻ địch vẫn luôn đứng ở nơi xa lại là cao thủ Thần Phủ Đỉnh Phong mà đứng sau cường giả Tông Sư.
Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn chỉ là Thần Phủ Nhất Trọng, kém một trời một vực so với Cửu trọng, vốn dĩ không có cách nào chống lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.