Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 49: Toàn Thành Bị Diệt
Đông Thiên Bất Lãnh
13/08/2022
Editor: Bạch Mập
Beta: Ngọc Lym
Hắn đi ra khỏi phòng, bên ngoài mặt trời gay gắt đã ngả về phía tây, nhưng tia sáng còn sót lại vẫn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nóng bức.
Không bao lâu, Trần Cung một thân áo bào văn sĩ màu đen, sải bước đi tới, sách cổ trong tay rực rỡ ánh sáng.
Có điều tầm mắt của Lý Bắc Thần lại bị thân hình của một tên nam tử cao lớn bên cạnh hắn thu hút.
Bước đi như rồng như hổ, khí thế hừng hực, lúc này đang sải bước đi về phía Lý Bắc Thần, hai mắt vô cùng có thần, dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ!
Hai cánh tay kề sát hai bên thân thể, tựa như hai con giao long lật mình, lại tựa như hai chiếc thần chùy cái thế, lẳng lặng xếp gọn.
Mặt mũi kiên nghị, khí độ hơn người, mặc một cỗ chiến giáp vàng đỏ đan xen, tóc đen dày rậm, bên hông treo trường đao, từng tia bén nhọn lấp lóe.
Đây là một vị nam tử vừa nhìn một cái sẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng uy vũ bất phàm!
“Mạt tướng Thích Kế Quang, bái kiến chủ công!”
Nam tử quỳ một gối bái lạy, ôm quyền thi lễ, vẻ mặt trịnh trọng.
“Nguyên Kính mau mau đứng lên, ta được ngươi tương trợ cũng như cá gặp nước!"
Lý Bắc Thần vội vàng đưa tay đỡ Thích Kế Quang dậy, cười lớn, tâm trạng rất tốt.
Lại là một vị thiên kiêu!
Đến nay đã triệu hoán được mấy vị nhân tài Hoa Hạ xuất thế, hắn cũng đã hiểu ra, mặc dù đều là đẳng cấp nhất lưu, nhưng cũng có phân chia cao thấp, mà Thích Kế Quang chắc chắn càng mạnh hơn Hoa Hùng, là tồn tại nhất lưu đỉnh phong!
Theo như phân chia nhân tài xuất thế đến nay, hắn cảm thấy nhất lưu có thể chia làm ba cấp bậc, Hoa Hùng là thông thường, Dự Nhượng, Hàn Cầm Hổ, Trần Cung là đỉnh cấp, mà Thích Kế Quang là đỉnh phong!
“Chủ công đã quá khen!”
Nam tử đứng lên, mỉm cười, mặc dù khí thế trên người mạnh mẽ, nhưng đối nhân xử thế, lại vô cùng ôn hòa.
Có điều trong lòng hắn lại cực kỳ kích động, kiếp trước chinh chiến cả đời nhưng cũng không có quyền thế quá lớn, bây giờ ở nơi dị giới mênh mông này, coi trọng sức mạnh, nắm đấm của hắn chính là quyền của hắn!
Lý Bắc Thần gật đầu, vẻ mặt tươi cười, kéo Thích Kế Quang và Trần Cung đi đến sảnh chính, căn dặn bày yến hội lớn tiếp đón anh hùng dân tộc!
...
Cực bắc của phủ Bắc Xuyên, nơi này có một tòa thành trì, tên là thành Bách Bắc, dân số 30 vạn, cũng không được coi là sầm uất bởi vì nơi này được xem là chỗ nghèo nhất của phủ Bắc Xuyên.
Từ lâu đã có võ giả phát hiện, ở trong phủ Bắc Xuyên càng đi về phía bắc thì tài nguyên càng thiếu thốn, tu hành võ đạo cũng chỉ càng thêm khó khăn.
Cho nên có rất ít võ giả tình nguyện đến thành Bách Bắc kiếm sống, có thể nói thành Bách Bắc chính là một tòa thành trì nhỏ yếu nhất của phủ Bắc Xuyên.
Thành chủ Chúc gia, mặc dù thống lĩnh một thành, nhưng thực lực gia tộc còn không bằng một vài nhà hào môn bình thường ở quận thành, người mạnh nhất chỉ có một vị cao thủ Thần Phủ Nhất Trọng.
Võ giả dưới trướng cảnh giới Thiên Nguyên cũng không có bao nhiêu.
Một ngàn binh lính phái đến quân Bắc Xuyên, có thể nói đã điều đi một nửa nhân thủ của thành Bách Bắc.
Có thể nói là tương đối vắng vẻ, nhưng ở biên giới phía bắc của phủ Bắc Xuyên, ngược lại cũng có thể bình yên tiếp tục truyền thừa xuống.
Một ngày này, theo lịch của Vương triều Đại Vũ, ngày hai mươi mốt tháng năm năm năm trăm ba mươi chín, khí trời nóng bức, mặt trời treo cao, nhưng đối với trăm họ thành Bách Bắc mà nói, lại là một ngày tận thế đến!
“Đội trưởng, ngươi nhìn bầu trời này, sao mà nói biến đổi là biến đổi ngay? Chúng ta còn ra thành không?”
Một đội võ giả thám hiểm áo mũ chỉnh tề, tay cầm binh khí, đang chuẩn bị ra khỏi thành tiến vào trong Tuần Sơn đi săn hung thú, nhưng sắc trời chợt thay đổi lớn, gió nổi mây phun, mặt trời vừa nãy còn rực rỡ chiếu ở trên cao, trong nháy mắt đã mây đen ngập đầu, gió lạnh tàn phá.
Một tên thanh niên trong đội khó chịu đầy mặt, nhìn bầu trời biến đổi khác thường, cau mày mắng.
“Trở về thôi, xem ra là không có...”
Đội trưởng là một tên đại hán trung niên, mặt mũi thô kệch, lúc này nhìn sắc trời càng thêm u ám một chút, thở dài, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lời vừa mới nói ra được một nửa thì cũng không nói được, hắn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt từ từ trở nên vô cùng kinh hoàng!
Thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, cả người toát mồ hôi lạnh, hai mắt đại hán trung niên mở to, vô cùng sợ hãi nhìn về phía trước, đột nhiên rống to: “Chạy mau!”
Không cần hắn nói, những người còn lại cũng đều phát hiện ra cảnh tượng kinh hoàng trước mặt kia, trong nơm nớp lo sợ co cẳng chạy về phía sau!
Không chỉ có bọn họ, lúc này trên đường, tất cả mọi người đều kinh hoàng sợ hãi, hốt hoảng chạy trốn, trong lúc nhất thời, hơi thở sợ hãi tràn ngập cả tòa thành trì!
Ở giáp ranh thành trì phía xa xa, một bóng dáng màu đen to lớn ngất trời, hai con ngươi đỏ tươi như hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ, phát ra ánh sáng đỏ tươi chói mắt, khuôn mặt dữ tợn, khóe miệng không ngừng nhỏ xuống từng giọt nước bọt.
Trên thân thể có bốn cánh tay, móng tay dài chừng mấy chục trượng, lấp lóe lên hắc quang quỷ dị, hắn vồ đến nơi nào thì nơi đó là một mản mưa máu!
“Gràooo!”
Bóng dáng khổng lồ màu đen há miệng gầm thét, trên đỉnh đầu mây đen đầy trời như một tên ma quỷ đi ra từ địa ngục, khí thế cực kỳ khủng khiếp, chân đạp đất từng tòa nhà giống như giấy vậy trực tiếp vỡ vụn!
Đại hán trung niên hoảng sợ tháo chạy, nhưng đột nhiên thân thể hắn chấn động mạnh chợt dừng lại, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía trước, nơi đó cũng xuất hiện một hình bóng khổng lồ, gầm thét động trời!
Không chỉ như vậy, ở phía bên trái, bên phải hắn, hai bóng dáng cũng đồng thời dậm chân đi tới, khuôn mặt dữ tợn bốc lên ma khí, từng luồng ma quang khủng khiếp che lấp bầu trời, nhuộm mây đen trên trời thành màu đen nhánh!
“Xong. . . Xong rồi. . .”
Đại hán vô lực xụi lơ xuống, giống như nói mê sảng, sắc mặt tái nhợt như giấy, tràn đầy tuyệt vọng.
Cả tòa thành trì, không chỉ có hắn màtất cả mọi người, toàn bộ 30 vạn bách tính, cũng đều tuyệt vọng như thế.
...
Thành Vĩnh An, Lý phủ.
Một thanh trường kiếm như giao long bay lên không, biến hóa vô định, tùy tâm như ý, từng luồng kiếm khí bắn ra, bạch mang lấp lóe đầy trời.
Mặt Lý Bắc Thần đầy nghiêm túc, tay cầm trường kiếm, thân thể di chuyển luyện kiếm pháp.
Hắn chuyên cần khổ luyện mỗi ngày, lại có danh sư chỉ bảo, kỹ thuật kiếm pháp đã dần dần tiến lên từng bước, vô cùng quen thuộc.
Nhưng kỹ thuật kiếm pháp chỉ là cơ sở, chỉ có kiếm đạo, mới là vĩnh hằng!
Dự Nhượng lẳng lặng đứng bên cạnh, rất cẩn thận, hễ Lý Bắc Thần có một chút sai sót nào, hắn cũng sẽ lập tức chỉ ra, nghiêm túc hướng dẫn.
“Thành chủ! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Nhưng vào lúc này, quản gia Lâm Túc vội vàng chạy tới, mặt đầy mồ hôi, trong mắt vô cùng thương tiếc, cũng có phẫn nộ mãnh liệt.
Ngay cả thân thể cũng hơi run run, rõ ràng là tâm trạng hỗn loạn.
Xoẹt!
Trường kiếm quay lại vỏ, kiếm khí tiêu tan, Lý Bắc Thần xoay người, nhíu mày một cái, chuyện lớn?
“Thành chủ, thành Bách Bác, hôm nay đã thành một tòa thành trống không! Bách tính cả thành, 30 vạn nhân khẩu đều bị diệt sạch, không có một người sống!”
Nói tới đây, khuôn mặt già nua của Lâm Túc đỏ lên, hai tay run rẩy, giọng điệu cực kỳ bi thương.
“Cái gì?”
Trong nháy mắt thân thể Lý Bắc Thần chấn động mạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tinh mang đáng sợ, mang theo một tia không thể tin nổi, cùng với lửa giận ngập trời.
“30 vạn nhân khẩu bị diệt sạch?”
Hắn tự lẩm bẩm, chau mày, trong lòng như có một tòa núi lớn nguy nga, đột nhiên đổ xuống!
Đi tới lui mấy bước, hắn hít sâu một hơi, thoáng bình phục lại tâm trạng kích động: “Đi mời Trần Cung tiên sinh và Thích tướng quân đến ghị sự ở sảnh chính!”
Đây là chuyện lớn động trời, một tòa thành trì lại bị người ta tàn sát hầu như không còn!
Hơn nữa còn là thành trì của phủ Bắc Xuyên hắn!
Đây không chỉ là khiêu khích hắn, mà căn bản cũng không coi hắn ra gì!
Kẻ nào, dám làm việc như vậy?
Hắn sải bước đi về phía sảnh chính, sắc mặt nặng nề nghiêm túc, mơ hồ cảm thấy rối loạn lớn của Vương triều Đại Vũ, có lẽ sẽ không còn xa nữa!
Thiên hạ loạn lạc, ngưu quỷ xà thần gì đó cũng bắt đầu ra sân!
Nhưng dám quấy loạn phủ Bắc Xuyên, thậm chí tàn sát một thành, hắn nhất định phải giết!
Trong mắt Lý Bắc Thần nổi lên sát cơ!
Beta: Ngọc Lym
Hắn đi ra khỏi phòng, bên ngoài mặt trời gay gắt đã ngả về phía tây, nhưng tia sáng còn sót lại vẫn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nóng bức.
Không bao lâu, Trần Cung một thân áo bào văn sĩ màu đen, sải bước đi tới, sách cổ trong tay rực rỡ ánh sáng.
Có điều tầm mắt của Lý Bắc Thần lại bị thân hình của một tên nam tử cao lớn bên cạnh hắn thu hút.
Bước đi như rồng như hổ, khí thế hừng hực, lúc này đang sải bước đi về phía Lý Bắc Thần, hai mắt vô cùng có thần, dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ!
Hai cánh tay kề sát hai bên thân thể, tựa như hai con giao long lật mình, lại tựa như hai chiếc thần chùy cái thế, lẳng lặng xếp gọn.
Mặt mũi kiên nghị, khí độ hơn người, mặc một cỗ chiến giáp vàng đỏ đan xen, tóc đen dày rậm, bên hông treo trường đao, từng tia bén nhọn lấp lóe.
Đây là một vị nam tử vừa nhìn một cái sẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng uy vũ bất phàm!
“Mạt tướng Thích Kế Quang, bái kiến chủ công!”
Nam tử quỳ một gối bái lạy, ôm quyền thi lễ, vẻ mặt trịnh trọng.
“Nguyên Kính mau mau đứng lên, ta được ngươi tương trợ cũng như cá gặp nước!"
Lý Bắc Thần vội vàng đưa tay đỡ Thích Kế Quang dậy, cười lớn, tâm trạng rất tốt.
Lại là một vị thiên kiêu!
Đến nay đã triệu hoán được mấy vị nhân tài Hoa Hạ xuất thế, hắn cũng đã hiểu ra, mặc dù đều là đẳng cấp nhất lưu, nhưng cũng có phân chia cao thấp, mà Thích Kế Quang chắc chắn càng mạnh hơn Hoa Hùng, là tồn tại nhất lưu đỉnh phong!
Theo như phân chia nhân tài xuất thế đến nay, hắn cảm thấy nhất lưu có thể chia làm ba cấp bậc, Hoa Hùng là thông thường, Dự Nhượng, Hàn Cầm Hổ, Trần Cung là đỉnh cấp, mà Thích Kế Quang là đỉnh phong!
“Chủ công đã quá khen!”
Nam tử đứng lên, mỉm cười, mặc dù khí thế trên người mạnh mẽ, nhưng đối nhân xử thế, lại vô cùng ôn hòa.
Có điều trong lòng hắn lại cực kỳ kích động, kiếp trước chinh chiến cả đời nhưng cũng không có quyền thế quá lớn, bây giờ ở nơi dị giới mênh mông này, coi trọng sức mạnh, nắm đấm của hắn chính là quyền của hắn!
Lý Bắc Thần gật đầu, vẻ mặt tươi cười, kéo Thích Kế Quang và Trần Cung đi đến sảnh chính, căn dặn bày yến hội lớn tiếp đón anh hùng dân tộc!
...
Cực bắc của phủ Bắc Xuyên, nơi này có một tòa thành trì, tên là thành Bách Bắc, dân số 30 vạn, cũng không được coi là sầm uất bởi vì nơi này được xem là chỗ nghèo nhất của phủ Bắc Xuyên.
Từ lâu đã có võ giả phát hiện, ở trong phủ Bắc Xuyên càng đi về phía bắc thì tài nguyên càng thiếu thốn, tu hành võ đạo cũng chỉ càng thêm khó khăn.
Cho nên có rất ít võ giả tình nguyện đến thành Bách Bắc kiếm sống, có thể nói thành Bách Bắc chính là một tòa thành trì nhỏ yếu nhất của phủ Bắc Xuyên.
Thành chủ Chúc gia, mặc dù thống lĩnh một thành, nhưng thực lực gia tộc còn không bằng một vài nhà hào môn bình thường ở quận thành, người mạnh nhất chỉ có một vị cao thủ Thần Phủ Nhất Trọng.
Võ giả dưới trướng cảnh giới Thiên Nguyên cũng không có bao nhiêu.
Một ngàn binh lính phái đến quân Bắc Xuyên, có thể nói đã điều đi một nửa nhân thủ của thành Bách Bắc.
Có thể nói là tương đối vắng vẻ, nhưng ở biên giới phía bắc của phủ Bắc Xuyên, ngược lại cũng có thể bình yên tiếp tục truyền thừa xuống.
Một ngày này, theo lịch của Vương triều Đại Vũ, ngày hai mươi mốt tháng năm năm năm trăm ba mươi chín, khí trời nóng bức, mặt trời treo cao, nhưng đối với trăm họ thành Bách Bắc mà nói, lại là một ngày tận thế đến!
“Đội trưởng, ngươi nhìn bầu trời này, sao mà nói biến đổi là biến đổi ngay? Chúng ta còn ra thành không?”
Một đội võ giả thám hiểm áo mũ chỉnh tề, tay cầm binh khí, đang chuẩn bị ra khỏi thành tiến vào trong Tuần Sơn đi săn hung thú, nhưng sắc trời chợt thay đổi lớn, gió nổi mây phun, mặt trời vừa nãy còn rực rỡ chiếu ở trên cao, trong nháy mắt đã mây đen ngập đầu, gió lạnh tàn phá.
Một tên thanh niên trong đội khó chịu đầy mặt, nhìn bầu trời biến đổi khác thường, cau mày mắng.
“Trở về thôi, xem ra là không có...”
Đội trưởng là một tên đại hán trung niên, mặt mũi thô kệch, lúc này nhìn sắc trời càng thêm u ám một chút, thở dài, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lời vừa mới nói ra được một nửa thì cũng không nói được, hắn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt từ từ trở nên vô cùng kinh hoàng!
Thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, cả người toát mồ hôi lạnh, hai mắt đại hán trung niên mở to, vô cùng sợ hãi nhìn về phía trước, đột nhiên rống to: “Chạy mau!”
Không cần hắn nói, những người còn lại cũng đều phát hiện ra cảnh tượng kinh hoàng trước mặt kia, trong nơm nớp lo sợ co cẳng chạy về phía sau!
Không chỉ có bọn họ, lúc này trên đường, tất cả mọi người đều kinh hoàng sợ hãi, hốt hoảng chạy trốn, trong lúc nhất thời, hơi thở sợ hãi tràn ngập cả tòa thành trì!
Ở giáp ranh thành trì phía xa xa, một bóng dáng màu đen to lớn ngất trời, hai con ngươi đỏ tươi như hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ, phát ra ánh sáng đỏ tươi chói mắt, khuôn mặt dữ tợn, khóe miệng không ngừng nhỏ xuống từng giọt nước bọt.
Trên thân thể có bốn cánh tay, móng tay dài chừng mấy chục trượng, lấp lóe lên hắc quang quỷ dị, hắn vồ đến nơi nào thì nơi đó là một mản mưa máu!
“Gràooo!”
Bóng dáng khổng lồ màu đen há miệng gầm thét, trên đỉnh đầu mây đen đầy trời như một tên ma quỷ đi ra từ địa ngục, khí thế cực kỳ khủng khiếp, chân đạp đất từng tòa nhà giống như giấy vậy trực tiếp vỡ vụn!
Đại hán trung niên hoảng sợ tháo chạy, nhưng đột nhiên thân thể hắn chấn động mạnh chợt dừng lại, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía trước, nơi đó cũng xuất hiện một hình bóng khổng lồ, gầm thét động trời!
Không chỉ như vậy, ở phía bên trái, bên phải hắn, hai bóng dáng cũng đồng thời dậm chân đi tới, khuôn mặt dữ tợn bốc lên ma khí, từng luồng ma quang khủng khiếp che lấp bầu trời, nhuộm mây đen trên trời thành màu đen nhánh!
“Xong. . . Xong rồi. . .”
Đại hán vô lực xụi lơ xuống, giống như nói mê sảng, sắc mặt tái nhợt như giấy, tràn đầy tuyệt vọng.
Cả tòa thành trì, không chỉ có hắn màtất cả mọi người, toàn bộ 30 vạn bách tính, cũng đều tuyệt vọng như thế.
...
Thành Vĩnh An, Lý phủ.
Một thanh trường kiếm như giao long bay lên không, biến hóa vô định, tùy tâm như ý, từng luồng kiếm khí bắn ra, bạch mang lấp lóe đầy trời.
Mặt Lý Bắc Thần đầy nghiêm túc, tay cầm trường kiếm, thân thể di chuyển luyện kiếm pháp.
Hắn chuyên cần khổ luyện mỗi ngày, lại có danh sư chỉ bảo, kỹ thuật kiếm pháp đã dần dần tiến lên từng bước, vô cùng quen thuộc.
Nhưng kỹ thuật kiếm pháp chỉ là cơ sở, chỉ có kiếm đạo, mới là vĩnh hằng!
Dự Nhượng lẳng lặng đứng bên cạnh, rất cẩn thận, hễ Lý Bắc Thần có một chút sai sót nào, hắn cũng sẽ lập tức chỉ ra, nghiêm túc hướng dẫn.
“Thành chủ! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Nhưng vào lúc này, quản gia Lâm Túc vội vàng chạy tới, mặt đầy mồ hôi, trong mắt vô cùng thương tiếc, cũng có phẫn nộ mãnh liệt.
Ngay cả thân thể cũng hơi run run, rõ ràng là tâm trạng hỗn loạn.
Xoẹt!
Trường kiếm quay lại vỏ, kiếm khí tiêu tan, Lý Bắc Thần xoay người, nhíu mày một cái, chuyện lớn?
“Thành chủ, thành Bách Bác, hôm nay đã thành một tòa thành trống không! Bách tính cả thành, 30 vạn nhân khẩu đều bị diệt sạch, không có một người sống!”
Nói tới đây, khuôn mặt già nua của Lâm Túc đỏ lên, hai tay run rẩy, giọng điệu cực kỳ bi thương.
“Cái gì?”
Trong nháy mắt thân thể Lý Bắc Thần chấn động mạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tinh mang đáng sợ, mang theo một tia không thể tin nổi, cùng với lửa giận ngập trời.
“30 vạn nhân khẩu bị diệt sạch?”
Hắn tự lẩm bẩm, chau mày, trong lòng như có một tòa núi lớn nguy nga, đột nhiên đổ xuống!
Đi tới lui mấy bước, hắn hít sâu một hơi, thoáng bình phục lại tâm trạng kích động: “Đi mời Trần Cung tiên sinh và Thích tướng quân đến ghị sự ở sảnh chính!”
Đây là chuyện lớn động trời, một tòa thành trì lại bị người ta tàn sát hầu như không còn!
Hơn nữa còn là thành trì của phủ Bắc Xuyên hắn!
Đây không chỉ là khiêu khích hắn, mà căn bản cũng không coi hắn ra gì!
Kẻ nào, dám làm việc như vậy?
Hắn sải bước đi về phía sảnh chính, sắc mặt nặng nề nghiêm túc, mơ hồ cảm thấy rối loạn lớn của Vương triều Đại Vũ, có lẽ sẽ không còn xa nữa!
Thiên hạ loạn lạc, ngưu quỷ xà thần gì đó cũng bắt đầu ra sân!
Nhưng dám quấy loạn phủ Bắc Xuyên, thậm chí tàn sát một thành, hắn nhất định phải giết!
Trong mắt Lý Bắc Thần nổi lên sát cơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.