Chương 59: Nhị trùng tối độc
Cổ Long
21/05/2013
Thiếu Hoa nhìn Triệu Bính. Chàng buông tiếng thở dài rồi nói :
- Triệu tôn giá không cần lặp lại những gì mình đã nói với Phương Phương. Tất cả những gì tôn giá nói, tại hạ đã nghe rõ cả rồi, không cần tôn giá phải nói lại.
Thiếu Hoa bước đến hai bộ, khoanh tay trước ngực.
- Thiếu Hoa chỉ có một điều muốn hỏi tôn giá.
- Ngươi muốn hỏi điều gì? Trước khi ngươi hỏi, bổn nhân cũng nên hỏi ngươi một điều.
Thiếu Hoa ôm quyền.
- Thiếu Hoa rửa tai nghe tôn giá nói.
- Đây là biệt trang của bổn vương... Ngươi tự tiện xâm nhập đã phạm trọng tội.
- Thiếu Hoa đã nghĩ đến điều này... Nhưng không biết tội đường đột của Thiếu Hoa dám xâm nhập biệt phủ của Vương gia có nặng bằng cái tội đã gieo rắt sự chết chóc cho Hàn gia không?
Thiếu Hoa hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp :
- Tại hạ nếu vì chữ hận thì chẳng màng đến điều tôn giá nói. Nhưng tại hạ đã nói Như Băng thư thư, Thiếu Hoa sẽ không cùng đi một con đường với thư thư. Còn điều Thiếu Hoa muốn hỏi tôn giá...
- Ngươi muốn hỏi về những viên Chuyển Luân thần châu?
Thiếu Hoa lắc đầu.
- Không.
- Vậy tiểu tử... ngươi muốn hỏi cái gì?
- Tôn giá có trái tim không, hay chẳng có trái tim như chẳng có khuôn mặt thật của người vậy.
Chàng nói dứt câu thì thanh Dị kiếm cũng cắt ra một đường chớp nhanh không thể tưởng. Những tưởng đâu lưỡi Dị kiếm của Thiếu Hoa sẽ chẻ đôi thân pháp Triệu Bính. Phương Phương thấy chớp kiếm của Thiếu Hoa thốt lên.
- Thiếu Hoa huynh...
Lưỡi Dị kiếm không chẻ đôi thân diện của Triệu Bính mà lại rọc trang phục lão, rồi điểm vào vùng tâm nhiệt của Vô Diện Nhân Triệu Bính. Mặc dù thấy Thiếu Hoa, Thiếu Hoa, Vô Diện Nhân đã có sự phòng bị nhưng tuyệt nhiên khi chàng chớp động kiếm chiêu thì lão hoàn toàn chẳng có được một chút phản xạ nào để ứng phó với chiêu công của chàng.
Triệu Bính đứng ngây ra như pho tượng.
Chân diện lão biến qua màu tái nhởn, nhợt nhạt. Lã nhìn Thiếu Hoa, ánh mắt khe khắt của chàng khiến cho Triệu Bính sững người rùng mình, mà buột miệng nói :
- Thiếu Hoa... ngươi dám giết bổn vương?
Thiếu Hoa gật đầu.
- Bất cứ lúc nào. Cổ nhân có câu thượng bất chính hạ tất loạn. Với tôn giá, tại hạ có thể giết được trăm người mà chẳng chút chùng tay.
Lời nói cũng như giọng nói của Thiếu Hoa chẳng biết tác động thế nào mà Triệu Bính lại rùng mình một lần nữa. Mồ hôi vã ra ướt đẫm mặt lão.
Thiếu Hoa nói tiếp :
- Tôn giá có thể nhẫn tâm muốn lấy mạng của cốt nhục mình thì đối với chức vị Vương gia kia chẳng thế nào buộc Thiếu Hoa dừng tay lấy mạng tôn giá. Thậm chí Thiếu Hoa còn rất thích chẻ tôn giá ra làm hai để xem trái tim của người có giống với khuôn mặt không.
- Ngươi...
Thiếu Hoa lắc đầu cướp lời Triệu Bính.
- Tôn giá đừng hồi hộp và khẩn trương như vậy. Chỉ cần tôn giá trả lời cho tại hạ biết... Tôn giá có tim không. Nếu tại hạ nghe được thì tôn giá có thêm cơ hội để được sống, nếu như nghe không được thì kiếm của tại hạ cũng tàn nhẫn vẫm tâm như tôn giá.
Triệu Bính mấp may hai cánh môi mà chẳng thể nào thốt ra lời.
Thiếu Hoa gằn giọng nói :
- Sao tôn giá không trả lời cho Thiếu Hoa được à?
- Bổn vương nói được.
- Thế thì cho tại hạ biết đi. Tôn giá có trái tim không.
Triệu Bính ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Bổn vương không có trái tim.
- Ít ra Thiếu Hoa cũng còn nghe được lời nói này của tôn giá.
Triệu Bính miễn cưỡng nói :
- Thiếu Hoa... ngươi rút kiếm lại đi... Bổn vương sẽ trao lại cho ngươi những viên Chuyển Luân thần châu kia.
- Tôn giá định đổi mạng của tôn giá với những viên Chuyển Luân thần châu à?
Triệu Bính gật đầu.
- Bổn vương đổi.
Thiếu Hoa mỉm cười giả lả.
- Nếu Thiếu Hoa không đổi thì sao?
- Nếu như bổn vương là ngươi thì ta sẽ đổi ngay, chứ không bao giờ đổi qua cơ hội đó.
- Rất tiếc, Thiếu Hoa khác tôn giá.
- Ngươi muốn giết bản vương trả thù.
- Tại hạ có thể tha được cho Tửu Đà Quỷ Huệ Căn thì tất nhiên cũng có thể cho tôn giá một cơ hội để sống trong sự ăn năn của mình chứ. Nhưng trước khi Thiếu Hoa quyết định có nên để một con người vô diện, vô tâm tồn tại haykhông thì phải hỏi một người.
- Ngươi hỏi ai?
- Phương Phương... Phương muội sẽ quyết định cho sự tồn tại của tôn giá hay không.
Thiếu gia nhìn Phương Phương.
- Phương Phương... Hãy định cho huynh một sự phán quyết đối với con người chẳng có tâm chẳng có mặt này.
Triệu Bính nhìn Phương Phương...
Phương Phương cắn răng trên vào môi dưới. Lệ trào ra khóe mắt nàng.
Nấc nghẹn một tiếng, Phương Phương nói :
- Dù Triệu Bính tôn giá không có trái tim, không có nhân diện nhưng ông tạo lại buộc Phương Phương mang cốt nhục của người. Không có người sẽ không có Phương Phương. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu... Phương Phương thay cha trả những nợ nghiệp mà người đã vay của Hàn gia.
Phương Phương nói rồi nhắm mắt lại ngẩng cao đầu chờ đợi sát chiêu của Thiếu Hoa.
Chàng buông tiếng thở dài nói :
- Triệu tôn giá may mắn quá. Người có viên ngọc hộ mệnh mới được sống. Tội chết của tôn giá xem như đã được Phương Phương tha, nhưng tội sống thì ngươi phải chịu.
Thiếu Hoa nói rồi chích mũi kiếm vào hai hổ khẩu của của Vô Diện Nhân.
Lão nhăn mặt nói :
- Ngươi không muốn ta dụng đến...
Thiếu Hoa cướp lời :
- Tôn giá nên nhận chút hình phạt của tại hạ, một kẻ vô tâm vô diện thì không nên có võ công làm gì.
Chàng nói rồi rút thanh Dị kiếm lại.
Chàng bước ra sau chiếc ghế đặc chủng của Phương Phương, gác thanh Dị kiếm trên thành tựa rồi nói :
- Phương muội... Hẳn muội đã thỏa mãn vì đã gặp được phụ thân.
Phương Phương gật đầu :
- Đã gặp nhưng xem như không gặp. Muội ước gì đừng có ngày hôm nay trong cuộc đời muội.
- Sẽ chẳng bao giờ có ngày này nữa, nếu như Phương Phương biết quên nó. Quên cả sự hiện hữu của một con người chẳng có bộ mặt thật của y. Chúng ta đi nhé.
Phương Phương gật đầu.
Thiếu Hoa chậm rãi đưa Phương Phương về phía cửa biệt sảnh. Chàng mở cửa. Bên ngoài hai hàng cao thủ đã đứng sẵn chờ Thiếu Hoa va Phương Phương. Vừa thấy chàng và Phương Phương xuất hiện tấc cả đều đặt tay vào đốc binh khí.
Thiếu Hoa nheo mày.
Chàng nghĩ thầm :
- “Tay mình sẽ nhuốm máu tanh ư?”
Ý nghĩ đó trôi qua thì nghe Triệu Bính thét lên.
- Các ngươi lui ra. Không một ai được chặn đường cả, để cho họ đi.
Bọn cao thủ nghe lịnh đồng dạt ra hai bên nhường đường cho Thiếu Hoa và Phương Phương. Hai người chậm rãi theo con đường mà bọn cao thủ dưới trướng Triệu Bính dạt ra rời biệt phủ.
* * * * *
Vô Diện Nhân Triệu Bính ngồi thừ nhìn chiếc tráp chứa những viên Chuyển Luân thần châu. Nhìn những viên Chuyển Luân thần châu lão cảm thấy một nỗi chán chường gặm nhấm bản thân mình.
Bưng chén rượu, Triệu Bính dốc vào miệng.
Lão đặt chén xuống bàn...
- Thật là vô nghĩa.
Đôi chân mày lão nhíu lại khi thấy những viên ngọc châu có cái gì đó khác thường.
- Quái lạ.
Triệu Bính thò tay đến toan cầm lấy một viên nhưng sao lại thụt tay lại. Linh cảm báo cho lão biết có cái gì đó bất ổn, Triệu Bính quay ngoắt lại.
Quách Trụ trong bộ thụng y chủ nhân Nhục Nhân Địa đang khoanh tay đứng nhìn lão.
Triệu Bính đứng lên nghiêm giọng hỏi :
- Quách Trụ... ngươi vào tự bao giờ?
- Rất lâu rồi.
- Ngươi vào đây để làm gì?
- Đẻ ngắm nhìn Vương gia.
Triệu Bính chau mày.
- Ngắm nhìn bổn vương?
Quách Trụ gật đầu.
- Đúng. Vương gia ngắm những viên Chuyển Luân thần châu thi Quách mỗ cũng thích ngắm nhìn Vương gia. Xem Vương gia nhìn những viên thần châu, thấy Vương gia rất khác thường.
- Bổn vương khác thường chỗ nào?
- Vương gia giống như những Nhục nhân trong Nhục Nhân Địa.
Triệu Bính đanh mặt.
- Ngươi nói vậy có ý gì?
Quách Trụ hất chiếc mũ trùm đàu ra sau, để phơi bộ mặt gớm ghiếc ra trước mắt Triệu Bính. Thấy bộ mặt gã, Triệu Bính cau mày.
Quách Trụ nói :
- Vương gia có muốn Quách Trụ nói rõ không?
- Ngươi muốn phản ta?
- Không phải phản mà muốn biến tôn giá thành Nhục nhân.
- Ngươi...
Triệu Bính đứng lên, trừng mắt nhìn Quách Trụ.
- Bổn vương đã đối xử với ngươi thế nào... Ngươi đối lại ta bằng sự phản trắc sao?
Quách Trụ cười khẩy rồi nói :
- Phàm là Độc Nhân thì phải có độc tâm. Không có độc tâm thì sao gọi là Độc Nhân được?
Y bước đến trước mặt Triệu Bính.
- Quách mỗ cũng giống như tôn giá, Vô Diện Nhân ắt phải là vô tâm nhân.
- Quách Trụ... Bổn vương đã cho ngươi rất nhiều.
- Nhưng tất cả những gì tôn giá cho đều là những thứ không thật. Ngay cả Bạch Hảo Dung cũng không thật nốt.
Quách Trụ lắc đâu :
- Tôn giá nghĩ rằng Quách mỗ là kẻ hoài tình. Không đâu... Độc Nhân thì đâu biết hoài tình. Tất cả những gì Quách Trụ làm chỉ để tôn giá tin thôi. Tin một người hoài tình sống vì tình, nhưng thật ra Quách mỗ có ý khác. Quách mỗ chỉ nghĩ đến những viên Chuyển Luân thần châu thôi.
Y hắt ra một tiếng rồi nói :
- Giờ thì tôn giá chẳng còn là gì nữa khi chân diện đã bị Thiếu Hoa lật ra rồi. Quách mỗ chỉ còn cần ở người, cần ở cái chức vị Vương gia. Nhưng để dụng được chức vị Vương gia đó thì tôn giá phải là Nhục nhân của Nhục Nhân Địa.
Triệu Bính biến sắc :
- Quách Trụ... Bổn vương không thể là Nhục nhân của Nhục Nhân Địa được.
- Bây giờ ai là chủ nhân, Quánh mỗ hay Vương gia?
- Ta vẫn còn là Vương gia.
Nói dứt xong, Triệu Bính thét lên :
- Người đâu.
- Triệu Vương gia đừng gọi vô ích. Tất cả đều là Nhục nhân của Nhục Nhân Địa, biệt phủ chỉ còn một người duy nhất chưa là Nhục nhân nhưng rồi cũng sẽ là Nhục nhân. Người đó chính là Vương gia.
Triệu Bính nghiến răng nói :
- Quách Trụ... ta lầm ngươi.
- Ai cũng có một lần lầm lẫn trong đời mà. Nhưng trong võ lâm, chỉ một lần lầm thôi thì chẳng có lần thứ hai để sửa chữa sai lầm đó.
Quách Trụ cầm lấy chiếc tráp ngọc.
- Tôn giá đã dày công vì những viên Chuyển Luân thần châu này, hãy cầm lấy nó.
Triệu Bính lắc đầu.
Quách Trụ chau mày.
- Sao... Bỏ bao nhiêu công sức, giờ Triệu Vương gia lại không dám cầm à?
- Những viên thần châu này đã bị tẩm độc công của ngươi.
Quách Trụ bật cười.
- Triệu Vương gia... không dám nhận những viên thần châu thì Quách mỗ giữ chúng vậy. Chỉ cần ba viên nữa thôi Quách mỗ đã làm chủ thiên hạ. Triệu Vương gia sẽ được Quách mỗ nhìn tới.
Y nói rồi đóng chiếc tráp ngọc lại.
Triệu Bính giận đến tái mặt.
- Ngươi định đem ngọc đi đâu?
- Về Nhục Nhân Địa.
Vừa nói Quách Trụ vừa phủi nhẹ. Ống tay áo thùng thình. Một lớp phấn trắng xóa tuôn thẳng ra chụp lên Triệu Bính. Ngay lập tức Triệu Bính lảo đảo chẳng làm sao trụ nổi thân mình. Lão chỏi tay lên mặt bàn nói :
- Quách Trụ... ngươi...
Quách Trụ nhún vai cười khẩy rồi nói :
- Khi nào cần giải dược, Triệu Vương gia biết tìm đến đâu để được ban phát chứ. Đừng đến trễ đó. Giải dược của Quách Trụ không nhiều để ban phát cho những người vô dụng đâu.
Y nói rồi quay bước đi thẳng ra cửa.
Vương gia Triệu Bính nhìn theo Quách Trụ mà hai chân từ từ khuỵu xuống. Lão thều thào nói :
- Tại sao có ta còn có ngươi nữa?
- Triệu tôn giá không cần lặp lại những gì mình đã nói với Phương Phương. Tất cả những gì tôn giá nói, tại hạ đã nghe rõ cả rồi, không cần tôn giá phải nói lại.
Thiếu Hoa bước đến hai bộ, khoanh tay trước ngực.
- Thiếu Hoa chỉ có một điều muốn hỏi tôn giá.
- Ngươi muốn hỏi điều gì? Trước khi ngươi hỏi, bổn nhân cũng nên hỏi ngươi một điều.
Thiếu Hoa ôm quyền.
- Thiếu Hoa rửa tai nghe tôn giá nói.
- Đây là biệt trang của bổn vương... Ngươi tự tiện xâm nhập đã phạm trọng tội.
- Thiếu Hoa đã nghĩ đến điều này... Nhưng không biết tội đường đột của Thiếu Hoa dám xâm nhập biệt phủ của Vương gia có nặng bằng cái tội đã gieo rắt sự chết chóc cho Hàn gia không?
Thiếu Hoa hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp :
- Tại hạ nếu vì chữ hận thì chẳng màng đến điều tôn giá nói. Nhưng tại hạ đã nói Như Băng thư thư, Thiếu Hoa sẽ không cùng đi một con đường với thư thư. Còn điều Thiếu Hoa muốn hỏi tôn giá...
- Ngươi muốn hỏi về những viên Chuyển Luân thần châu?
Thiếu Hoa lắc đầu.
- Không.
- Vậy tiểu tử... ngươi muốn hỏi cái gì?
- Tôn giá có trái tim không, hay chẳng có trái tim như chẳng có khuôn mặt thật của người vậy.
Chàng nói dứt câu thì thanh Dị kiếm cũng cắt ra một đường chớp nhanh không thể tưởng. Những tưởng đâu lưỡi Dị kiếm của Thiếu Hoa sẽ chẻ đôi thân pháp Triệu Bính. Phương Phương thấy chớp kiếm của Thiếu Hoa thốt lên.
- Thiếu Hoa huynh...
Lưỡi Dị kiếm không chẻ đôi thân diện của Triệu Bính mà lại rọc trang phục lão, rồi điểm vào vùng tâm nhiệt của Vô Diện Nhân Triệu Bính. Mặc dù thấy Thiếu Hoa, Thiếu Hoa, Vô Diện Nhân đã có sự phòng bị nhưng tuyệt nhiên khi chàng chớp động kiếm chiêu thì lão hoàn toàn chẳng có được một chút phản xạ nào để ứng phó với chiêu công của chàng.
Triệu Bính đứng ngây ra như pho tượng.
Chân diện lão biến qua màu tái nhởn, nhợt nhạt. Lã nhìn Thiếu Hoa, ánh mắt khe khắt của chàng khiến cho Triệu Bính sững người rùng mình, mà buột miệng nói :
- Thiếu Hoa... ngươi dám giết bổn vương?
Thiếu Hoa gật đầu.
- Bất cứ lúc nào. Cổ nhân có câu thượng bất chính hạ tất loạn. Với tôn giá, tại hạ có thể giết được trăm người mà chẳng chút chùng tay.
Lời nói cũng như giọng nói của Thiếu Hoa chẳng biết tác động thế nào mà Triệu Bính lại rùng mình một lần nữa. Mồ hôi vã ra ướt đẫm mặt lão.
Thiếu Hoa nói tiếp :
- Tôn giá có thể nhẫn tâm muốn lấy mạng của cốt nhục mình thì đối với chức vị Vương gia kia chẳng thế nào buộc Thiếu Hoa dừng tay lấy mạng tôn giá. Thậm chí Thiếu Hoa còn rất thích chẻ tôn giá ra làm hai để xem trái tim của người có giống với khuôn mặt không.
- Ngươi...
Thiếu Hoa lắc đầu cướp lời Triệu Bính.
- Tôn giá đừng hồi hộp và khẩn trương như vậy. Chỉ cần tôn giá trả lời cho tại hạ biết... Tôn giá có tim không. Nếu tại hạ nghe được thì tôn giá có thêm cơ hội để được sống, nếu như nghe không được thì kiếm của tại hạ cũng tàn nhẫn vẫm tâm như tôn giá.
Triệu Bính mấp may hai cánh môi mà chẳng thể nào thốt ra lời.
Thiếu Hoa gằn giọng nói :
- Sao tôn giá không trả lời cho Thiếu Hoa được à?
- Bổn vương nói được.
- Thế thì cho tại hạ biết đi. Tôn giá có trái tim không.
Triệu Bính ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Bổn vương không có trái tim.
- Ít ra Thiếu Hoa cũng còn nghe được lời nói này của tôn giá.
Triệu Bính miễn cưỡng nói :
- Thiếu Hoa... ngươi rút kiếm lại đi... Bổn vương sẽ trao lại cho ngươi những viên Chuyển Luân thần châu kia.
- Tôn giá định đổi mạng của tôn giá với những viên Chuyển Luân thần châu à?
Triệu Bính gật đầu.
- Bổn vương đổi.
Thiếu Hoa mỉm cười giả lả.
- Nếu Thiếu Hoa không đổi thì sao?
- Nếu như bổn vương là ngươi thì ta sẽ đổi ngay, chứ không bao giờ đổi qua cơ hội đó.
- Rất tiếc, Thiếu Hoa khác tôn giá.
- Ngươi muốn giết bản vương trả thù.
- Tại hạ có thể tha được cho Tửu Đà Quỷ Huệ Căn thì tất nhiên cũng có thể cho tôn giá một cơ hội để sống trong sự ăn năn của mình chứ. Nhưng trước khi Thiếu Hoa quyết định có nên để một con người vô diện, vô tâm tồn tại haykhông thì phải hỏi một người.
- Ngươi hỏi ai?
- Phương Phương... Phương muội sẽ quyết định cho sự tồn tại của tôn giá hay không.
Thiếu gia nhìn Phương Phương.
- Phương Phương... Hãy định cho huynh một sự phán quyết đối với con người chẳng có tâm chẳng có mặt này.
Triệu Bính nhìn Phương Phương...
Phương Phương cắn răng trên vào môi dưới. Lệ trào ra khóe mắt nàng.
Nấc nghẹn một tiếng, Phương Phương nói :
- Dù Triệu Bính tôn giá không có trái tim, không có nhân diện nhưng ông tạo lại buộc Phương Phương mang cốt nhục của người. Không có người sẽ không có Phương Phương. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu... Phương Phương thay cha trả những nợ nghiệp mà người đã vay của Hàn gia.
Phương Phương nói rồi nhắm mắt lại ngẩng cao đầu chờ đợi sát chiêu của Thiếu Hoa.
Chàng buông tiếng thở dài nói :
- Triệu tôn giá may mắn quá. Người có viên ngọc hộ mệnh mới được sống. Tội chết của tôn giá xem như đã được Phương Phương tha, nhưng tội sống thì ngươi phải chịu.
Thiếu Hoa nói rồi chích mũi kiếm vào hai hổ khẩu của của Vô Diện Nhân.
Lão nhăn mặt nói :
- Ngươi không muốn ta dụng đến...
Thiếu Hoa cướp lời :
- Tôn giá nên nhận chút hình phạt của tại hạ, một kẻ vô tâm vô diện thì không nên có võ công làm gì.
Chàng nói rồi rút thanh Dị kiếm lại.
Chàng bước ra sau chiếc ghế đặc chủng của Phương Phương, gác thanh Dị kiếm trên thành tựa rồi nói :
- Phương muội... Hẳn muội đã thỏa mãn vì đã gặp được phụ thân.
Phương Phương gật đầu :
- Đã gặp nhưng xem như không gặp. Muội ước gì đừng có ngày hôm nay trong cuộc đời muội.
- Sẽ chẳng bao giờ có ngày này nữa, nếu như Phương Phương biết quên nó. Quên cả sự hiện hữu của một con người chẳng có bộ mặt thật của y. Chúng ta đi nhé.
Phương Phương gật đầu.
Thiếu Hoa chậm rãi đưa Phương Phương về phía cửa biệt sảnh. Chàng mở cửa. Bên ngoài hai hàng cao thủ đã đứng sẵn chờ Thiếu Hoa va Phương Phương. Vừa thấy chàng và Phương Phương xuất hiện tấc cả đều đặt tay vào đốc binh khí.
Thiếu Hoa nheo mày.
Chàng nghĩ thầm :
- “Tay mình sẽ nhuốm máu tanh ư?”
Ý nghĩ đó trôi qua thì nghe Triệu Bính thét lên.
- Các ngươi lui ra. Không một ai được chặn đường cả, để cho họ đi.
Bọn cao thủ nghe lịnh đồng dạt ra hai bên nhường đường cho Thiếu Hoa và Phương Phương. Hai người chậm rãi theo con đường mà bọn cao thủ dưới trướng Triệu Bính dạt ra rời biệt phủ.
* * * * *
Vô Diện Nhân Triệu Bính ngồi thừ nhìn chiếc tráp chứa những viên Chuyển Luân thần châu. Nhìn những viên Chuyển Luân thần châu lão cảm thấy một nỗi chán chường gặm nhấm bản thân mình.
Bưng chén rượu, Triệu Bính dốc vào miệng.
Lão đặt chén xuống bàn...
- Thật là vô nghĩa.
Đôi chân mày lão nhíu lại khi thấy những viên ngọc châu có cái gì đó khác thường.
- Quái lạ.
Triệu Bính thò tay đến toan cầm lấy một viên nhưng sao lại thụt tay lại. Linh cảm báo cho lão biết có cái gì đó bất ổn, Triệu Bính quay ngoắt lại.
Quách Trụ trong bộ thụng y chủ nhân Nhục Nhân Địa đang khoanh tay đứng nhìn lão.
Triệu Bính đứng lên nghiêm giọng hỏi :
- Quách Trụ... ngươi vào tự bao giờ?
- Rất lâu rồi.
- Ngươi vào đây để làm gì?
- Đẻ ngắm nhìn Vương gia.
Triệu Bính chau mày.
- Ngắm nhìn bổn vương?
Quách Trụ gật đầu.
- Đúng. Vương gia ngắm những viên Chuyển Luân thần châu thi Quách mỗ cũng thích ngắm nhìn Vương gia. Xem Vương gia nhìn những viên thần châu, thấy Vương gia rất khác thường.
- Bổn vương khác thường chỗ nào?
- Vương gia giống như những Nhục nhân trong Nhục Nhân Địa.
Triệu Bính đanh mặt.
- Ngươi nói vậy có ý gì?
Quách Trụ hất chiếc mũ trùm đàu ra sau, để phơi bộ mặt gớm ghiếc ra trước mắt Triệu Bính. Thấy bộ mặt gã, Triệu Bính cau mày.
Quách Trụ nói :
- Vương gia có muốn Quách Trụ nói rõ không?
- Ngươi muốn phản ta?
- Không phải phản mà muốn biến tôn giá thành Nhục nhân.
- Ngươi...
Triệu Bính đứng lên, trừng mắt nhìn Quách Trụ.
- Bổn vương đã đối xử với ngươi thế nào... Ngươi đối lại ta bằng sự phản trắc sao?
Quách Trụ cười khẩy rồi nói :
- Phàm là Độc Nhân thì phải có độc tâm. Không có độc tâm thì sao gọi là Độc Nhân được?
Y bước đến trước mặt Triệu Bính.
- Quách mỗ cũng giống như tôn giá, Vô Diện Nhân ắt phải là vô tâm nhân.
- Quách Trụ... Bổn vương đã cho ngươi rất nhiều.
- Nhưng tất cả những gì tôn giá cho đều là những thứ không thật. Ngay cả Bạch Hảo Dung cũng không thật nốt.
Quách Trụ lắc đâu :
- Tôn giá nghĩ rằng Quách mỗ là kẻ hoài tình. Không đâu... Độc Nhân thì đâu biết hoài tình. Tất cả những gì Quách Trụ làm chỉ để tôn giá tin thôi. Tin một người hoài tình sống vì tình, nhưng thật ra Quách mỗ có ý khác. Quách mỗ chỉ nghĩ đến những viên Chuyển Luân thần châu thôi.
Y hắt ra một tiếng rồi nói :
- Giờ thì tôn giá chẳng còn là gì nữa khi chân diện đã bị Thiếu Hoa lật ra rồi. Quách mỗ chỉ còn cần ở người, cần ở cái chức vị Vương gia. Nhưng để dụng được chức vị Vương gia đó thì tôn giá phải là Nhục nhân của Nhục Nhân Địa.
Triệu Bính biến sắc :
- Quách Trụ... Bổn vương không thể là Nhục nhân của Nhục Nhân Địa được.
- Bây giờ ai là chủ nhân, Quánh mỗ hay Vương gia?
- Ta vẫn còn là Vương gia.
Nói dứt xong, Triệu Bính thét lên :
- Người đâu.
- Triệu Vương gia đừng gọi vô ích. Tất cả đều là Nhục nhân của Nhục Nhân Địa, biệt phủ chỉ còn một người duy nhất chưa là Nhục nhân nhưng rồi cũng sẽ là Nhục nhân. Người đó chính là Vương gia.
Triệu Bính nghiến răng nói :
- Quách Trụ... ta lầm ngươi.
- Ai cũng có một lần lầm lẫn trong đời mà. Nhưng trong võ lâm, chỉ một lần lầm thôi thì chẳng có lần thứ hai để sửa chữa sai lầm đó.
Quách Trụ cầm lấy chiếc tráp ngọc.
- Tôn giá đã dày công vì những viên Chuyển Luân thần châu này, hãy cầm lấy nó.
Triệu Bính lắc đầu.
Quách Trụ chau mày.
- Sao... Bỏ bao nhiêu công sức, giờ Triệu Vương gia lại không dám cầm à?
- Những viên thần châu này đã bị tẩm độc công của ngươi.
Quách Trụ bật cười.
- Triệu Vương gia... không dám nhận những viên thần châu thì Quách mỗ giữ chúng vậy. Chỉ cần ba viên nữa thôi Quách mỗ đã làm chủ thiên hạ. Triệu Vương gia sẽ được Quách mỗ nhìn tới.
Y nói rồi đóng chiếc tráp ngọc lại.
Triệu Bính giận đến tái mặt.
- Ngươi định đem ngọc đi đâu?
- Về Nhục Nhân Địa.
Vừa nói Quách Trụ vừa phủi nhẹ. Ống tay áo thùng thình. Một lớp phấn trắng xóa tuôn thẳng ra chụp lên Triệu Bính. Ngay lập tức Triệu Bính lảo đảo chẳng làm sao trụ nổi thân mình. Lão chỏi tay lên mặt bàn nói :
- Quách Trụ... ngươi...
Quách Trụ nhún vai cười khẩy rồi nói :
- Khi nào cần giải dược, Triệu Vương gia biết tìm đến đâu để được ban phát chứ. Đừng đến trễ đó. Giải dược của Quách Trụ không nhiều để ban phát cho những người vô dụng đâu.
Y nói rồi quay bước đi thẳng ra cửa.
Vương gia Triệu Bính nhìn theo Quách Trụ mà hai chân từ từ khuỵu xuống. Lão thều thào nói :
- Tại sao có ta còn có ngươi nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.