Chương 1:
SonSam
04/02/2023
Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội…
– Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…
– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…
– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…
Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…
– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…
Lách… cách…
Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…
Cảnh còn người mất…
...
Những giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…
Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…
Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…
Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…
Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…
Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…
Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…
– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…
– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…
Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…
– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…
...
– Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…
– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…
– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…
Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…
– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…
Lách… cách…
Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…
Cảnh còn người mất…
...
Những giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…
Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…
Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…
Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…
Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…
Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…
Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…
– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…
– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…
Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…
– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.