Dì Lan

Chương 23:

SonSam

12/02/2023

Nghe tôi gọi, dì chạy lại ngồi cạnh tôi, tôi liền nhìn xung quanh không có bác bảo vệ nào liền nhanh tay hái một bông hoa màu hồng mà tôi không biết tên, quay lại nhìn vào gương mặt xinh đẹp của dì, tôi khẽ đưa tay vén mái tóc cài vào tai sau đó cài bông hoa lên, lúc này nhìn dì còn đẹp hơn nữa, dì mỉm cười ngượng ngùng gương mặt phiếm hồng khẽ mỉm cười rồi dì ôm tay tôi, đầu dì khẽ tựa vào vai tôi thi thoảng lại cười khúc khích, bỗng dì ngồi thẳng lên rút chiếc điện thoại ra mở phần chụp ảnh rồi quay qua tôi nói…

– Nào ghé mặt vào đây – tôi thấy chụp ảnh liền lắc đầu…

– Thôi con không chụp đâu, con chụp ảnh xấu lắm, thôi – tôi xua tay quay đầu đi, dì lại dở bài xị mặt tôi liền đáp ứng…

Ảnh đầu tiên, dì tựa đầu vào vai tôi, còn tôi cười mỉm… chụp xong nhìn ảnh dì nheo mắt nhìn tôi…

– Nào cười hẳn hoi lên, cười như mếu thế này được chụp ảnh với người đẹp phải biết trân trọng nghe chưa, nhiều người muốn chụp ảnh với tôi còn không được nữa kìa – dì bĩu môi nói làm tôi cười khổ…

Chụp lại kiểu ảnh này thì tôi cười tươi lắm, dì cũng gật đầu hài lòng…

Kiểu thứ 2 dì kêu tôi cầm máy, tuy tay hơi run tý nhưng vẫn cố chiều dì không dì lại dỗi dỗ dành mệt lắm…

Kiểu ảnh này dì khẽ nhắm mắt môi chạm nhẹ vào má tôi, còn tôi ánh mắt hơi nhìn về hướng ngược lại, bức ảnh chụp xong rất đẹp dì đặt luôn làm ảnh nền điện thoại mới chất chứ, tôi thấy vậy hỏi…

– Dì để thế này bố con ghen chết – tôi nửa đùa nửa thật, dì thấy tôi nói thế nguýt tôi một cái…

– Kệ đi tui thấy đẹp là được – dì bá đạo trả lời một câu… xong xuôi chụp cho dì mấy tấm hình nữa, dì dìu tôi đi loanh quanh một hồi nữa rồi mới đưa tôi trở lại bệnh viện…

Trên đường đi từ hoa viên vào ánh mắt tôi bất chợt rơi trên một người phụ nữ, tôi chợt khựng lại, ngơ ngác…

“Không sai đâu, người đó mình không bao giờ nhìn sai được…”

Người phụ nữ đó đi bên cạnh mộ người đàn ông trung niên vẻ mặt cười nói dường như cũng không chú ý đến ánh mắt của tôi đang nhìn mà đi thẳng vào trong…

Tôi thấy vậy liền ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh, vẻ mặt thơ thẩn, dì thấy tôi vậy tưởng tôi làm sao…



– Nè con bị sao vậy… con bị đau à, Hoàng trả lời dì – dì lo lắng nhìn tôi…

– Dì cho con yên tĩnh chút – tôi lắc đầu vẻ mặt vẫn như vậy, có nhớ nhung, có đau thương, có trách cứ… cũng đúng ha 6 năm rồi mà, 2 hàng nước mắt của tôi chảy ra từ bao giờ…

– Này còn bị làm sao nói dì biết đi, Hoàng con bị sao vậy, sao lại khóc – dì lại hỏi những câu quan tâm đãng nhẽ tôi phải nguôi ngoai mới đúng, nhưng lúc này tôi thấy bực, bực vì dì nói nhiều…

– Con không sao, dì cho con yên tĩnh chút đi – tôi nói xong kệ dì, dì thấy vậy lại hỏi…

– Nhưng mà con làm… – dì chưa nói hết câu, tôi liền quay qua dì quát lên…

– CON NÓI DÌ IM LẶNG CƠ MÀ, SAO DÌ PHIỀN QUÁ VẬY – tôi quát xong trong lòng hối hận lắm, vẻ mặt dì nhìn tôi ngơ ngác xong rồi bật khóc, dì che miệng chạy ra khỏi hoa viên, tôi đứng lên định lắm tay dì nhưng đã muộn mất rồi, dì chạy thẳng vào trong bệnh viện, tôi thẫn thờ ngồi sụp xuống cơn đau ở ngực lại bắt đầu phát tác, nhưng không đau bằng trái tim tôi lúc này…

Một trái tim 2 vết thương…

“Ông trời thật khéo đùa ha, 6 năm trời tôi từng xin ông cho tôi gặp lại mẹ ông không đáp ứng, để giờ tôi có một cuộc sống mới, một người mẹ mới thì ông cho tôi gặp người lại người mẹ cũ… ha ha trớ trêu ha”

Tôi nhủ thầm trong lòng rồi bật cười, nếu giờ tôi gặp mẹ thì tôi sẽ như nào đây, vui, buồn, hạnh phúc, hay oán trách đây haizz…

Tôi tạm gạt chuyện này qua một bên, bây giờ có một người đang cần tôi xin lỗi và dỗ dành đấy, tôi tập tễnh bước vào sảnh bệnh viện, đi vào trong thang máy lên tầng 3, ra khỏi thang máy tôi tiến về phòng, mở cửa phòng bên trong vang lên tiếng khóc thút thít của dì Lan, dì đang nằm trên giường quay mặt vào trong mà khóc, tôi thấy có lỗi vô cùng đóng cửa lại, tôi đi về phía dì ngồi xuống giường tôi đưa bàn tay đặt lên vai dì…

– Con xin lỗi, tại con đang có chuyện buồn, dì đừng khóc nữa – tôi nhẹ nhàng, giọng nói hối lỗi vậy mà dì vẫn khóc còn đưa tay gạt tay tôi ra, tôi vẫn kiên trì…

– Dì à con xin lỗi, dì đừng khóc nữa con đau lòng lắm – tôi nói xong dì vùng vằng đứng dậy, vẻ mặt ướt đẫm nước làm tôi cảm thấy đau lòng vô cùng, thấy dì đứng lên tôi liền nhanh tay chộp tay dì kéo lại về phía mình, dì hơi bất ngờ lên mất thăng bằng ngã nhào vào ngực tôi khiến vết thương ở ngực nhói lên…

– A… A… – tôi kêu lên một tiếng, Dì thấy vậy thì quay lại…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dì Lan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook