Dị Loại

Chương 14: Chương 14: (h) nhà bếp

Phong Tử Mao

28/12/2017

Hiếm khi không phải tăng ca cuối tuần, Phó Nghị theo thường lệ làm chút việc nhà, dùng máy chạy bộ và tạ tay rèn luyện thân thể, yên tĩnh đọc tạp chí, xem phim.

Hắn sở dĩ rảnh rỗi được là nhờ Giang Kha ban tặng, thứ sáu ký hợp đồng liền muốn khởi động giai đoạn trù bị, vì quá trình phê duyệt vô cùng dài, thử thách tính nhẫn nại của người ta. Mà lần này lại vào tay Giang Kha không nhanh không chậm, lãnh đạo bên Giang thị cũng nhất trí cuối tuần mới bàn tiếp, hắn cũng không dám hối, đành nghỉ ngơi trước vậy.

Phó Nghị từ chối hai cái tiệc đứng xong, đều là lời mời bạn bè kinh doanh gởi tới, có lúc Quinn cũng nhiệt tình hẹn hắn đi GAY PARTY, nhưng hắn đều từ chối, vì hắn không dám tưởng tượng mình sẽ luống cuống thế nào nếu trong trường hợp kia.

"Ồ? Mới đó đã xem hết rồi a." Phó Nghị đẩy kính mắt, phát hiện đồ gì để tiêu khiển được cũng đã bị dùng cả rồi, mà thời gian vẫn còn nhiều.

Hắn suy tư một chút, quyết định đi dạo siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn, tự mình nghiên cứu sáng tạo thực đơn.

Đeo kính mắt, mặc áo T-shirt với quần thường, Phó Nghị cầm bút nhìn mình trong gương, vẫn có mùi vị đại thúc.

Hắn ghé sát mặt vào gương, quan sát tình trạng làn da mình, coi như nhẵn nhụi bóng loáng, chỉ là gần đây thức khuya nên vành mắt hơi đen, bất quá màu da sậm nên cũng rất khó nhìn ra.

"Còn không chăm sóc nữa là già ngay cho coi." Hắn nghiêm túc nói với mình trong gương, sau đó nghiêm túc ghi mặt nạ vào danh sách mua sắm.

Lầm bầm lầu bầu trước gương mất 2 phút, liệt kê hết đồ cần mua xong mới xách túi ra khỏi nhà.

Trong siêu thị không ít người, Phó Nghị mua xong đồ khô liền chạy tới chỗ tủ lạnh bên kia, tìm loại sữa chua hiệu lần trước Giang Kha đề cử. Hắn so từng chữ trong hình với trên giấy, mà đi một vòng vẫn không thấy đâu.

Hắn thở dài, vừa mới quay đầu muốn rời khỏi đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc, cả kinh theo bản năng trốn sau kệ hàng, sau đó cẩn thận nhô đầu ra.

Đúng là Giang Kha rồi. Đối phương như phát sáng giữa đám người vậy, dù cho mặc quần áo bình thường, đội mũ che hắn vẫn có thể liếc mắt cái nhận ra ngay, thiếu niên tóc vàng ngoại quốc bên cạnh cũng cao gầy mê người, mắt xanh như bảo thạch phát sáng lộng lẫy. Hai người cười cười nói nói, đẩy xe đồ đi lựa chọn thương phẩm.

Phó Nghị ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó lập tức quay đầu xe định tránh né. Vừa vặn thế nào va phải xe đẩy nhỏ đi qua, một số món đồ rơi xuống, âm thanh lớn đến mức át cả tiếng phát thanh của siêu thị.

"Xin lỗi, ngại quá." Hắn lập tức ngồi chồm hỗm xuống giúp nhân viên nhặt hàng, tim đập như nổi trống.

Vừa nhặt vừa vểnh tai lên nghe ngóng, toàn thân đều trong tình trạng báo động, chỉ lo Giang Kha nhìn thấy mình.

Không có giọng nói quen thuộc, cũng không ai kêu tên mình hay Phó tổng gì đó. Phó Nghị thở phào một cái, đem cái bình cuối cùng nhặt lên, lại xin lỗi lần nữa.

Song lúc hắn quay lại tìm xe đẩy của mình, liếc mắt liền thầy Giang Kha đang yên lặng đứng phía sau.

"Này." Đối phương thấy hắn rốt cục phát hiện mình, cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp.

"Cậu... Xin chào." Phó Nghị sợ đến suýt chút nữa không biết nói chuyện làm sao, "Thật trùng hợp, sao cậu cũng đến siêu thị này vậy?"

"Tiện đường ghé a." Giang Kha vén mấy sợi tóc rối rơi trên trán hắn, "Chú sao rồi, mua nhiều bơ thế để làm bánh bích quy?"

Phó Nghị nghiêng đầu né tay y, tằng hắng một cái: "Cuối tuần không bận bịu gì, làm dự trữ ăn dần."

"Chú rất thích ăn ngọt a, nửa bàn bánh quy đêm từ thiện cũng toàn chú ăn."

"Đâu đến mức ấy, tôi đi trước đây, cậu cứ từ từ đi dạo nha." Phó Nghị cười khan muốn đẩy xe đi.

Giang Kha dễ dàng đè chiếc xe đẩy cồng kềnh của Phó Nghị xuống, "Đêm nay không cần xử lý chuyện công ty phải không? Tôi tới giúp chú nấu nướng, chứ nhiều nguyên liệu như thế này làm sao giải quyết hết được."

Phó Nghị thẩm kêu hỏng rồi, tiểu tử này còn nhiều chiêu trò lắm, "Không cần đâu, cậu đi tìm bạn cậu đi kìa."

"Chú nói hắn?" Giang Kha quay đầu liếc thiếu niên tóc vàng đang chọn sữa chua: "Chút nữa là đi rồi."

"Sao đêm nay cậu không ở cùng cậu ta đi." Phó Nghị rất muốn nói các ngươi bây giờ không phải chuẩn bị "hành sự" rồi sao, nhưng da mặt vẫn chưa đủ dày.

"Vì sao lại muốn cùng hắn... Ôi chao, chú đừng nói chú nghĩ tụi tôi là bạn giường nha." Giang Kha nói được một nửa đột nhiên hiểu ra ý tứ hắn, ranh mãnh cười rộ lên.

"Ai mà biết các người có phải quan hệ đó hay không." Phó Nghị thấp giọng nói, không phải nói có thể cùng lúc có nhiều bạn tình sao.

"Đấy là người mẫu cùng tập luyện hôm nay, vừa vặn tiện đường đi mua ít đồ."

Phó Nghĩ sững sờ: "Cậu đến gặp Quinn? Vẫn là..."

"Ờ, tạm thời từ chối cơ hội bên Lý Tộ Hiên, cứ làm người mẫu cho Quinn trước đã."

"Này, tại sao lựa chọn như vậy? Hai người bọn họ đều rất tốt mà."

"Bởi vì gu của Miss Quinn với tôi hợp nhau," Giang Kha phân tích rất có cơ sở, "Dù sao đều coi trọng chú mà."

Phó Nghị đỏ mặt, biết rõ là chuyện cười rồi mà hai gò má vẫn không khỏi nóng lên. Hắn dời mắt, nghiêm túc ho khan: "Nói mò gì thế."

"Cụ thể đến nhà chú nói tiếp, tôi đi trước nói với người anh em kia một tiếng, chú chờ đây đi."

"Này tôi còn chưa..."

Hắn còn chưa đồng ý cho đối phương đến nhà mình nha. Nói đến nửa chừng kẹt lại, nhìn thấy người mẫu tóc vàng bên cạnh Giang Kha, nói chuyện vài câu rồi ôm mấy món đồ ăn vặt trong xe ra, vẫy tay tạm biệt rồi quay lại chỗ Phó Nghị.

"Mua đủ đồ cần thiết chưa."

"... Tôi xem đã." Phó Nghị phản ứng lại, lấy giấy note ra kiểm tra.

"Chú còn dùng món đồ này nữa cơ à," Giang Kha vừa nhìn liền vui vẻ lại gần: "Chữ đẹp quá a, không hổ là Phó tổng."

"Sao tự nhiên gọi vậy làm gì," Phó Nghị bị hắn biết được sở thích lại ngượng ngùng, thật vất vả xem danh sách, "Tôi phải qua bên kia mua chút mặt na."

"Chú muốn mua mặt nạ?" Giang Kha kinh ngạc, sau đó cười đến rung cả vai.



"Thì sao nào?" Phó Nghị cắn răng thấp giọng nói, "Tôi không giống sẽ đắp mặt nạ sao."

"Không phải... Phốc, tôi đang nghĩ xem chú sẽ đi đâu mua mặt nạ dâu tây kìa a ha ha ha!"

Phó Nghị cảm giác xung quanh phóng tới từng đợt ánh mắt khác thương, nhất thời ngượng chín cả mặt, hơi dùng sức đẩy Giang Kha qua một bên, bánh xe nhỏ lăn nhanh về phía trước. Người kia ôm bụng cười ngả cả người ra sau, thấy Phó Nghị đi xa rồi mới lau nước mắt cười cười đuổi theo.

...

Giang Kha liền không hiểu sao đi tới nhà hắn, nói chính xác là hắn bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cho đối phương bước qua cửa nhà mình nữa.

Phó Nghị phát hiện mình thực sự quá dễ dãi rồi, có lẽ đây là bi kịch của việc chưa từng yêu đương chăng? Hắn vừa soi gương vừa xoa huyệt thái dương, sau đó để Giang Kha chọn mặt nạ giúp mình để lên bồn rửa mặt.

"Lão tao hóa -" hôm nay Giang Kha quả thực vui sướng như chim nhỏ, bay nhảy từ đại sảnh chạy tới: "Chú còn đứng đây làm gì vậy, chuẩn bị đồ ăn đi, sắp chết đói rồi."

"Chờ, chờ một chút đi." Phó Nghị có chút không thích ứng được Giang Kha cứ tinh thần phân liệt đột biến như thế, nếu không phải ở chung mấy lần rồi, có đánh chết hắn cũng không tin đây là con ông cháu cha đêm đó đã cười lạnh bẻ tay mình trật khớp.

"Mỹ phẩm dưỡng da của chú là dạng kem a, giống đại ca thẳng nam của tôi." Giang Kha ngoài ý muốn nói, "Tôi còn tưởng là một đống chai chai lọ lọ cơ đấy."

Phó Nghị có chút ngượng ngùng, đối phương hẳn là thấy việc hắn chăm sóc da cũng không tệ lắm.

"Xong chưa, mấy đồ vật kia có gì dễ dọn," Giang Kha kéo tay hắn, "Nhanh lên mau đi làm đồ ăn!"

"Được rồi được rồi mà." Phó Nghị bị cưỡng bách dọn đồ xong liền bị kéo đến phòng bếp.

Giang Kha đã phân loại nguyên liệu xong xuôi, ăn cái gì, bao nhiêu món, ai làm cái gì đều nghĩ xong cả rồi. Phó Nghị nhìn bộ dáng tràn đầy phấn khởi của y chỉ có thể đồng ý toàn tập, giúp tiểu thiếu gia thái thịt bò.

"Làm bánh quy trước đi, đêm ăn."

"Cậu muốn ăn đêm à?" Phó Nghị nghi hoặc, "Quinn chắc phải yêu cầu chế độ ăn khắt khe chứ."

"Hôm nay là ngày cuối cùng tôi được ăn đêm, cho nên phải kỷ niệm." Giang Kha nhíu mày, "Bắt đầu từ ngày mai ăn kiêng nghiêm khắc, tích cực vận động."

"Mỗi ngày đều phải đến chỗ Quinn tập luyện à."

"Hai lần mỗi tuần là được, dù sao lúc lên đại học cũng từng làm người mẫu rồi." Giang Kha lắc lắc cọng rau đáp, "Yên tâm đi, lúc trước đã nói rồi mà, sẽ không lỡ việc chú bên này đâu."

"Tôi biết."

Xem ra y thật sự thích làm người mẫu, Phó Nghị cười nghĩ, chẳng trách ngày hôm nay tâm trạng tốt vậy.

"Miss Quinn còn nói, vận động tích cực cũng bao gồm cả làm tình."

Tay đang thái thịt của Phó Nghị run lên một cái, may mà da dày thịt béo không hề hấn gì, lần thứ hai dùng chiêu hắng giọng vạn năng che giấu hoang mang lúng túng: "Quinn hay đùa vậy ấy mà."

"Chú cũng quen hắn mà." Giang Kha nhặt rau xong, đi tới sau lưng hắn, ngữ khí trêu đùa.

Phó Nghị thấy bầu không khí có cái gì sai sai, nắm chặt dao trong tay mà cả người vẫn cứng ngắc: "Chúng tôi quen biết mấy năm, nhưng thực ra cũng không gặp nhau nhiều..."

"Tôi thấy hắn rất thích chú nha." Giang Kha nhìn hắn mặc tạp dề thái rau đầy thích thú, móng vuốt đặt lên vòng eo rắn chắc của Phó Nghị mà vuốt ve, "Đối với những người khác có từng như vậy chưa?"

"Đương nhiên không... Giang Kha cậu đừng như vậy, tôi không thái rau, à không, thái thịt được."

"Vậy thế này thì sao?" Bàn tay Giang Kha tiến vào trong tạp dề dời lên trên.

Phó Nghị vì bộ ngực ngứa sâu đậm suyễn một cái, lưỡi dao trên thớt bất ổn run rẩy. Hắn cúi đầu thấy tay Giang Kha đã cách lớp quần áo nắm lấy đầu vú mình, tóm lấy hai viên đậu đỏ chỉ gian xoa nắn. Hắn hít sâu một hơi, ép mìn tỉnh táo trầm giọng nói: "Giang Kha, cậu cứ như vậy tôi thật sự không tiếp tục nấu ăn được, sẽ làm lỡ thời gian a --- ".

Giọng hắn vì ngực đau mà biến điệu, dao trên tay rơi xuống, cả người bị đối phương chèn ép ngực ngửa ra sau. Giang Kha nghiêng đầu đến hôn hắn một cái, mắt sáng ngời hữu thần, "Ngoan, làm một pháo nhanh thôi, lão tao hóa phải thích ứng được chứ."

Một tiếng "Ngoan" này khiến tâm hồn thiếu nữ của Phó Nghị nổ tung, cái chữ này như mật ngọt chết người, làm cho hắn từ máu đến cốt tủy đến cơ bắp đều mềm nhũn, thân thế cường tráng nháy mắt thành đồ trang trí, ngón tay không khống chế được nắm chặt tạp dề, hai chân kẹp chặt, cái mông bí ẩn phía sau đều nóng rực lên.

Giang Kha lột quần hắn xuống kẹt ở cuối bắp đùi, tính cụ chen tách mông hắn khiêu khích, chỉ chốc lát sau liền để lại trên mông hắn một vết nước dài. Phó Nghị bị ép sát bệ bếp, động tác giơ cao cái mông làm hắn thấy mất thể diện nhưng hưng phấn không thôi, mỗi lần quy đầu tới gân đều khó nhịn co lại tiểu huyệt, quy đầu vừa đi liền đói khát mà mở ra.

"Nơi này của chú muốn lắm rồi, xem ra phải làm vài lần mới đủ a."

"Cậu đừng nói nữa, nơi đó, thật ngứa..." Phó Nghị nhẹ giọng, vì bị trêu chọc mà mắt ngấn lệ quang. Sỉ mao (lông chỗ ấy ấy) đối phương thỉnh thoảng lại tán gẫu tao mông hắn, xúc cảm khiến hắn không nhịn được lắc nhẹ cái mông.

"Ngứa sao," Giang Kha ác ý cọ vài lần, cọ đến Phó Nghị không chịu được mà nghẹn ngào, mông run rẩy mất kiểm soát xong mới mở lòng từ bi mà đẩy hai cánh mông ra, dương vật thô to nhìn rõ gân nổi lên, mỗi lần đi vào đều phát ra một tiếng ba nặng nề: "Như vậy còn ngứa không?"

Phó Nghị mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên, Giang Kha hài lòng cúi người hôn nhẹ sau gáy hắn: "Bé ngoan kêu cho tiểu gia nghe, muốn dâm đãng sao thì dâm đãng, đừng che."

Giang Kha dịu dàng động viên khiến phòng tuyến của Phó Nghị triệt để sụp đổ, không kiêng kị mà một đường thâm nhập đánh trúng điểm nhạy cảm. Phó Nghị dùng lực ấn lại cái thớt dưới thân, tầm mắt vì bị mãnh liệt tiến vào mà lay động, sau đó mơ hồ dần, nước mắt sinh lý rơi xuống, thấm ướt thớt gỗ. Hắn cảm giác mình như thức ăn đặt trên thớt, tùy ý nam nhân phía sau điên cuồng hưởng dụng.

Đúng, là nam nhân chứ không phải thiếu niên. Thời khắc này Phó Nghị đã xem Giang Kha là một nam nhân rồi, một thân thể có tư cách làm nhục hắn, dùng hùng tính to dài cực nóng thao hắn thật mạnh mẽ đến cao trào, bù đắp cho phần thiếu hụt trong cơ thể lẫn tâm hồn hắn.

Trong cao trào hắn đã khóc lên, uốn éo cái mông đón nhận giao hợp sảng khoái tràn trề như mưa rào không báo trước, nằm dưới thân Giang Kha mà run rẩy co rúm lại, khát cầu được âu yếm hơn nữa.

Cầu được ước thấy, hai tay Giang Kha vây quanh ôm eo hắn, vừa chậm rãi ma sát vách tràng co giật vừa hôn hắn, khí tức ngọt ngào tựa thảo mộc tràn vào miệng như thể đang cổ vũ loại hành vi phát tao này của hắn vậy.

"Chính là như vậy, ngươi cmn bổng cực kỳ..."

Lời cổ vũ thô tục trắng trợn như vậy từ miệng mỹ nam tử như Giang Kha thì lại chẳng ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp y, trái lại khiến Phó Nghị sinh cảm giác thỏa mãn biến thái.

Hắn vốn là dị loại mà, từ trong tình ái hắn càng nhận thức rõ ràng điều đó, sâu thẳm từ đáy lòng dù rất thỏa mãn nhưng lại không khỏi bi ai.



"Sao vậy, vẫn không muốn?" Giang Kha cười hỏi.

"... Tôi dọn dẹp trước đã." Giang Kha từ từ xử lý những thứ trên bệ bếp, đối phương chủ động đưa hắn giấy, hắn cảm ơn xong thì lúng túng tự lau chùi mặt sau.

"Hay là tới phòng tắm làm đi." Giang Kha vỗ cái mông đỏ lên của hắn, "Chờ chút bắn đầy cả sàn rồi, nhìn xem ăn cơm làm sao."

"Tôi biết rồi." Phó Nghị khẽ lườm một cái.

Giang Kha bật cười, nắm cằm hắn ghé sát mặt lại: "Ôi, lão tao hóa sao lại đỏ mặt rồi."

"Cậu, cậu buông tay! Nhanh lên giúp tôi đem đồ rửa sạch đi." Đối phương đột nhiên gọi thế làm Phó Nghị càng thẹn, hiện tại hắn chẳng phải tổng tài gì, chỉ là một nam nhân vừa hưởng thụ tình ái xong chưa qua cơn kích tình.

Giang Kha nháy mắt cái, cũng không trêu hắn nữa, quay người đi làm chuyện khác.

Phó Nghị chạy đến phòng tắm, trở lại trước tấm gương quen thuộc, sờ đôi môi sưng đỏ, sau đó nhìn uế vật bừa bãi giữa hai chân, không khỏi che mặt xấu hổ.

Phó Nghị cảm thấy liêm sỉ của mình dưới ảnh hưởng của Giang Kha đã không còn nữa rồi, vừa tẩy rửa vừa muốn, móng tay không cẩn thận chọc vào vách tràng đau đến kêu lên.

"Lão tao hóa còn ở trong đó làm gì? Nhanh lên ra đây giúp người ta chút coi!" Trong bếp Giang Kha đang sinh long đoạt hổ hô to, "Tiểu gia không thấy muối nhà chú đâu cả!"

Phó Nghị nhanh chóng mặc quần ra ngoài hỗ trợ một phen.

...

Một hồi bận bịu cuối cùng cũng được ăn.

Phó Nghị ăn một hơi bốn chén cơm, hiện tại hắn cần bổ sung năng lượng gấp, cho cả thân xác lẫn tinh thần. Thân xác vừa bị Giang Kha làm đến thở không ra hơi, còn tinh thần, hắn cần năng lượng để mai còn đi làm nữa, tiếp tục bày ra phong độ bá đạo tổng tài.

"Chú là thùng cơm đấy à." Giang Kha cắn đũa liếc Phó Nghị nói.

"Sức ăn của tôi khá lớn." Phó Nghị ngượng ngùng cười nói, sau đó nhìn thấy Giang Kha đã ăn xong chén cơm thứ nhất giật nảy cả mình: "Sao cậu mới ăn được nhiêu đó?"

"Chỉ là ăn chậm thôi mà, ăn tối xong, khoảng 2 tiếng sau tôi còn ăn điểm tâm ngọt nữa." Giang Kha ung dung thong thả gắp miếng rau.

"Ở nhà cũng thế a?"

"Đúng vậy."

Phó Nghị tưởng tượng một chút, Giang Kha ngồi bên bàn dài trong biệt thự, bên người là Giang Hinh, rồi mọi người trong gia tộc, dưới ánh nến trang nghiêm mà ưu nhã dùng bữa tối, bên cạnh còn người hầu kẻ hạ, cứ như quý tộc châu Âu thời Trung cổ không bằng... Hắn không khỏi cảm khái hào môn gì chẳng giống nhau gì cả, nhà bọn họ ấy à, nhiều lắm bày cái bàn tròn trong vườn hoa, dì ba dì bảy làm vài món ăn, trong tiếng hò hét mà nhai nuốt.

Hồi còn bé lúc đọc truyện cổ tích hắn rất hay mơ mộng loại ảo tưởng này, vương tử anh tuấn mặt đỏ tim đập lộ vẻ cười ngớ ngẩn.

"Lão tao hóa này, đây là cái biểu tình gì vậy?"

"A, không có gì, chỉ là đang nghĩ bữa tối nhà cậu hẳn là long trọng lắm."

"Long trọng cái nỗi gì."

"Chính là rất nhiều người cùng ăn với nhau, thêm ánh nến, đầu bếp cũng sẽ chuẩn bị nhiều món ăn cầu kỳ ấy."

"Như thế là long trọng a? Ừ, kiểu vậy."

"Xem ra cậu đã quen như vậy rồi." Phó Nghị bĩu môi.

"Chú thoạt nhìn rất thích vậy nha." Giang Kha nheo mắt cười nói.

"Tôi, tôi sao phải muốn vậy chứ." Phó Nghị hắng giọng giả ngơ.

"Vừa nãy vẻ mặt đó còn bảo không thích đi? Chú tưởng tiểu gia mù chắc."

"Tôi chỉ là, cảm thấy, bầu không khí kia giống giống, mà thôi." Phó Nghị để ngừa mình nói lắp, đề nghị chấm dứt đề tài này.

"Ủa, sao giống truyện cổ tích công chúa hoàng tử thế nhỉ?"

"Cái... Khụ khụ, cái gì công chúa chứ?" Sắc mặt Phó Nghị bắt đầu không điều khiển được.

"Rảnh rỗi đến nhà tôi ăn cơm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho chú bộ đồ ăn màu hồng."

"Không cần!"

Phó Nghị phát hiện mình rất dễ bị Giang Kha nhìn thấu tâm tư, xem ra cũng không phải chuyện gì tốt.

"Tôi no rồi, cậu ăn xong cứ để chén ở đó được rồi."

"Ồ_____" Giang Kha kéo dài âm cuối, "Chú định đi làm cái gì a?"

"Đi dọn nhà bếp."

"Cần tôi giúp không?" Giang Kha nhai thịt bò lười biếng hỏi.

"Chờ cậu ăn xong con ruồi cũng tới nơi rồi." Phó Nghị ăn miếng trả miếng nói.

Giang Kha duỗi tay tét mông Phó Nghị một chưởng: "Lão tao hóa gan mập này, dám bôi nhọ tiểu gia."

Phó tổng mẫn cảm còn chịu khổ bị tập kích lập tức chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Loại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook