Chương 2: Chương 2
Phong Tử Mao
28/12/2017
Phó Nghị cơ hồ là bị áp giải rồi ném lên giường, sau đó thân thể thiếu niên liền đè lên, mùi nước hoa nhàn nhạt và mùi rượu hòa trộn khiến Phó Nghị không cách nào nhìn thẳng đối phương được.
"Đừng nhắm mắt."
Phó Nghị không nghe, nghĩ thầm nếu mình hóa gỗ, có lẽ thiếu niên sẽ mất đi hứng thú không chừng.
"Không mở? Đến lúc này rồi còn giở trò được, chẳng lẽ còn đợi tôi hầu hạ chỗ kia cho chú sao?"
Phó Nghị bị y dùng giọng phim Bắc Kinh nói cho mặt đỏ tới mang tai: "Tôi vốn là, chính là..."
Thiếu niên lập tức cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, vốn là gương mặt tuấn tú mang vẻ ngang ngược ngông cuồng mỹ lệ, y giở tay vỗ lên cái mông rắn chắc của Phó Nghị một cái: "Diễn sau cái gì? Hôm nay để tôi bổ dưa cho lão xử nam nào."
Dứt lời kéo tóc Phó Nghĩ lên, mạnh mẽ cắn đôi môi hắn, cơ hồ muốn xé rách lại mút vào, đầu lưỡi ngang ngược không biết lý lẽ mà cạy ra luồn vào càn quét, như mãnh hổ xuống núi mà hôn, khiến Phó Nghị chỉ chốc lát liền đầu váng mắt hoa.
Cho dù hắn da dày thịt béo lại rắn chắc, nhưng đôi môi bị thiếu niên đối xử thô lỗ như vậy cũng rin máu, mùi máu tanh cùng mùi rượu kích động tình dục, được kỹ thuật hôn cùng khiêu khích của thiếu niên gây nên một dòng điện khác thường, từ đầu đến ngón chân đều tê rần, cơ hồ tước vũ khí đầu hàng luôn.
Hai cánh môi vừa tách ra, trước mắt Phó Nghị một mảnh mờ mịt, miệng không khép lại được. Lúc này hắn thần thái mơ hồ, hai má dương cương anh tuấn lại đỏ ửng, trên môi bị cắn vương tơ máu, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống, một bộ dáng bị hôn đến ý thức mơ hồ mặc người định đoạt.
Một nam nhân cường tráng lại có thể lộ ra vẻ mặt này, ánh mặt thiếu niên tối dần đi, như con sói đi săn mồi liếm môi một cái, sau đó tay tóm chặt vùng ngực bị rượu nhuộm đỏ, hơi dùng sức xé tan cái áo sơ mi xuống, khuy áo may thủ công rơi đầy sàn, vô cùng đáng thương xoay vài vòng liền dừng lại.
Phó Nghị trời sinh da dẻ màu đồng rất có phong vị nam nhân, lại có thói quen tập thể hình, bắp thịt rắn chắc dẻo dai. Thiếu niên hai tay nắm lấy hai bên vú hết vò lại nắm, ép hai khối cơ ngực này lại, móng tay co lại gãi lên đầu vú đang dựng thẳng một chút. Phó Nghị đau đến kêu rên thành tiếng, cắn chặt môi liều mạng nhẫn nại, hắn chưa từng nghĩ tới ngực nam nhân cũng có thể đùa bỡn như thế, tôn nghiêm, tam quan, còn có tâm can chính trực hắn cố giữ gìn cứ thế cùng bị phá nát.
"Cắn môi làm gì, kỹ thuật của tôi kém chỗ nào?" Thiếu niên thấy bộ dạng ẩn nhẫn của hắn liền căm tức, khi thế hung hăng lần thứ hai hôn lên môi hắn, lực đạo ôn nhu hơn, dùng lưỡi liếm đi vết máu bên miệng, đầu lưỡi nhẹ chút mút vào, đồng thời bàn tay trượt đến phần eo rắn chắc xoa xoa đầy mê muội.
Phó Nghị từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng, đối nhân xử thế luôn vậy, làm tình cũng thế. Hắn phát hiện ra thiếu niên một khi ôn nhu thì toàn thân mềm nhũn, phảng phất như động viên kẻ thất tình như mình đây, thân thể này chưa bao giờ từng bị người khác đụng chạm tùy ý châm lửa, nóng đến lửa cháy lan toàn thân. Thân thể hắn bắt đầu thẳng tắp khác thường, phần eo mất tự nhiên run rẩy, mặt thì kịch liệt sốt sắng đổ mồ hôi.
"Nha, có cảm giác rồi à? Nơi này của chú cứng rồi ôi chao."
Phó Nghị đỏ cả mặt: "Tôi không có cương mà!"
Mới nghe thiếu niên cười nhạo xong, tay đặt trên bụng hắn đã dùng lực nhéo một cái, đau đến mức Phó Nghị suýt ngao ngao kêu thành tiếng: "Tôi nói bụng cứng, không phải tờ rym!"
"Cơ bụng cứng sẵn rồi, cậu, cậu,..." Phó Nghị cảm giác mình đang bị chỉnh, bây giờ cả lỗ tai cũng đỏ hết lên rồi.
"Không phải a", ngón tay thiếu niên như đàn dương cầm mà trêu chọc "Lúc tôi sờ, nơi này liền căng ra, cứng rắn lại run rẩy..."
Ngón tay theo lời nói hướng xuống quần Phó Nghị, bất thình lình kéo quần lót hắn xuống, côn thịt không hề nhỏ lập tức nhảy ra, quy đầu bóng lưỡng rướn lên thật cao.
"Không nhỏ chút nào a, tiểu thụ nào cùng lăn giường với chú chắc khoái chết mất." Thiếu niên một tay nắm chặt gốc rễ hắn mà bình luận: "Bất quá so với tôi vẫn kém hơn một chút."
Thân là nam nhi đại trượng phu, mặc dù là 0 nhưng Phó Nghị vẫn rất tự tin về cậu nhỏ của mình, đi vệ sinh ở trường huynh đệ bên cạnh đều khen ngợi đôi câu, lúc này nghe thiếu niên nói câu này xong không khỏi tò mò.
Thiếu niên thấy dáng vẻ muốn nhìn mà không dám trực tiếp nhìn của hắn liền lộ ra nụ cười đắc ý, mở thắt lưng lấy ra quái vật khổng lồ bên trong.
Phó Nghị hít vào một hơi, bị cự vật dữ tợn không tương xứng chút nào với khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên chấn động đến không cách nào phản ứng nổi, chỉ thấy dương vật vừa to vừa dài kia lên xuống theo hô hấp của chủ nhân, "cậu nhỏ" kia phỏng chừng có thể đâm hắn thủng mất.
"Sao thế, sợ à?" Thiếu niên cười híp mắt nghiêng người đè lên, cự mãng kia chậm rãi vuốt nhẹ bụng dưới Phó Nghị, hắn liền cảm giác được mạch đập trên nó đột nhiên nhảy lên, ma sát hạ thân hắn ra lửa, "Không sao đâu, chú cường tráng chắc chắn chịu được mà, khéo khi còn sướng chết ấy chứ..."
"Cái kia... Tiểu thiếu gia", Phó Nghị sắc mặt trắng bệch khó khăn mở miệng, hắn không biết xưng hô với đối phương làm sao, không thể làm gì khác hơn là bắt chước đám bảo tiêu, "Chúng ta, có thể thương lượng chút đã, được không?"
"Bàn cái gì đây, bàn lão nhị chú sao?" Nói rồi gảy tính khí hắn một cái.
Phó Nghị run cầm cập khép hai chân lại, nỗ lực duy trì vẻ trấn định tự nhiên như khi đàm phán trên thương trường: "Đây là hiểu lầm, tôi hôm nay là lần đầu đến nơi này, không có kinh nghiệm trên giường, tôi nói thật đấy, cái kia... cậu mà tiến vào thì xảy ra chuyện mất..."
"Có thể có chuyện gì chứ, chẳng lẽ chú mang thai con tôi được sao?" Thiếu niên nheo mắt, tựa hồ căn bản không có ý định tin tưởng hắn: "Còn nữa, chú bây giờ có tư cách gì mà ra điều kiện với tôi?"
"Tôi chỉ sợ, nhỡ làm cậu không thoải mái..."
Thiếu niên ôn nhu nở nụ cười, "Yên tâm, tôi thích hàng tiện dụng."
Nói xong cúi người ngăn cái miệng hắn lại, phong tỏa hết cơ hội phản kháng, hai tay tùy ý đùa bỡn đôi cánh mông co dãn tuyệt hảo.
Mà mọi điểm mãn của Phó Nghị như dồn hết vào mông, hắn không sợ chà chọt lòng bàn chân, chỉ sợ người khác bính cái mông, cũng may sao chẳng ai bính cả. Mà lúc này thiếu niên đùa bỡn mông hắn hệt vò mì, cơ hồ kích thích hắn phát điên, chỉ cảm thấy từ eo trở xuống dâng lên một trận ngứa khó nhịn, hai chân theo bản năng duỗi thẳng, ngón chân cũng co lại, trên mặt là biểu tình sợ hãi.
"Không được, thật đấy... Dừng tay!" Phó Nghị liều mạng tránh khỏi nụ kia mà gầm nhẹ.
Thiếu niên thấy hắn cư nhiên muốn phản kháng, ánh mắt lập tức băng lãnh hẳn, nắm lấy cánh tay Phó Nghị dùng sức vặn ra sau một cái, một tiếng trầm thấp vang lên, đau đớn từ cánh tay đấm thẳng lên trán, người kia lập tức đau kêu thành tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà nằm liệt trên giường.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, diễn trò cũng có giới hạn thôi." Thiếu niên vẫn cười ôn nhu, mà biểu tình âm hiểm, sau đó nhấc eo Phó Nghị lên tiến thẳng vào.
Cưỡng ép xông vào, ma sát xé rách khiến Phó Nghị đau đến mặt trắng bệch không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh chảy xuống càng nhiều. Trong nháy mắt đó hắn quên luôn cả đau đớn trên cánh tay trật khớp, cả người chỉ có tiểu huyệt bị chen vào, tưởng như thân thể bị chém thành hai nửa.
Hắn không phải chưa từng dùng gậy đấm bóp tự an ủi mặt sau kia, nhưng kích cỡ kinh khủng của thiếu niên đã vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng của hắn, mới đi vào một nửa đã kẹt lại, nhưng đối phương vẫn bướng bỉnh ngắt hông hắn hướng về phía trước mà đỉnh tới, vách tràng ma sát đến đổ máu, hơi dùng sức liền chảy xuống nhiều hơn.
"Thả lỏng, muốn kẹp chết tôi à."
Phó Nghị đau đến nói không nên lời, chỉ có thể thở hổn hển, cơ mặt vặn vẹo, thân thể run lên vì phía sau đã chảy máu.
"Bảo ngươi thả lỏng!" Thiếu niên đánh mạnh lên mông hắn ra lệnh, hằn lên mấy vết bàn tay, bị côn thịt tiếp tục đẩy chen về phía trước đến đáng thương.
Địa phương nhạy cảm nhiều lần bị đòn, toàn thân Phó Nghị cũng bắt đầu ửng đỏ, mồ hôi trên lưng theo hô hấp lay động, nhượng người không nhịn được vuốt ve, cúi đầu hạ xuống một loạt những nụ hôn. Phó Nghị cảm giác được nụ hôn ướt át sau lưng, thống khổ cuối cùng cũng coi như giảm đi chút ít, hít sâu mấy lần hậu huyệt có hơi buông lỏng, thiếu niên lập tức không khách khí cắm sâu đến tận cùng.
Côn thịt đâm thẳng một đường vào nơi sâu nhất – vật kia quá lớn, lớn đến nỗi Phó Nghị cảm giác như lục phủ ngũ tạng mình cũng bị y đâm thủng rồi, bụng chẳng khác nào bị đâm xuyên cả, bắp thịt toàn căng cứng đến đáng sợ. Hắn muốn trốn thoát, nhưng dưới sức kìm kẹp của thiếu niên hắn chỉ có thể vặn vẹo vòng eo vô lực mà thôi. Trái lại côn thịt trong thân thể kia thì vẫn liên hồi ma sát.
"Mẹ kiếp, lão tao hóa này thật cmn chặt, thoải mái chết đi được..." Thiếu niên từ phía sau đập tới cái mông liền ôm lấy hắn, hai tay vòng ra phía trước nắm hai bên cơ ngực mà hưng phấn chà đạp, vòng eo tinh tráng đồng thời tăng dần tốc độ đâm chọc.
"Dừng tay, ân... Dừng, buông ra... Xin cậu mau dừng lại..." Phó Nghị sợ hãi liều mạng lắc đầu, hoàn toàn không còn phong độ bình tĩnh như lúc thường nữa. Hắn hiện tại chỉ biết thứ to dài trong thân thể hắn nóng bỏng đáng sợ, khi rút ra kéo cả mị thịt ma sát ra ngoài, lúc đâm vào lại đẩy đến tận cùng bên trong, phát ra tiếng va chạm nặng nề, mà còn liên tục không ngừng, càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi eo lưng hắn đều lay động, mồ hôi làm mông lung tầm nhìn càng thêm choáng váng đầu óc.
Đáng sợ hơn là, thống khổ ban đầu dần bị một luồng tê dại thay thế, theo quy đầu thâm nhập có khoái ý khác thường.
"Tiên sư nó, nơi này của lão tao hóa quá tuyệt với đi..." Thiếu niên hiển nhiên hưng phấn không ngừng được, vừa kéo người Phó Nghị mà chập trùng, vừa đánh lên cái mông rắn chắc của hắn, dùng máu làm trơn điên cuồng đâm chọc, cơ hồ muốn đem khối thân thể cường tráng này nghiền ép đến không còn mẩu xương.
"Ưm... Ân... Aaaaaaaaa!" Phó Nghị bị đại lực xung kích lại nghe ngôn từ nhục nhã rốt cục toàn tuyến phá vây, lúc bị đâm tới điểm G sâu trong đường ruột, miệng đang cắn chặt rốt cục buông ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào hàm hồ, nước mắt và mồ hôi đã che mất tầm mắt.
Dùng gậy đấm bóp căn bản không sánh được, loại ma sát kia gãi không đúng chỗ ngứa với va chạm củi khô lửa bốc bây giờ quả thực khác nhau một trời một vực, một cái chỉ có thể an ủi hắn sau khi bận rộn công việc hay tán gẫu mệt mỏi, còn cái này thì lại làm cho hắn trong mơ mơ màng màng giao hợp rồi khóc thét đạt đến cao trào.
Thiếu niên nhìn phản ứng của hắn đắc ý nở nụ cười: "Này, sướng đến phát khóc rồi à? Có phải đụng trúng chỗ thoải mái rồi không, hả?" Nói rồi dùng sức hướng trong thân thể Phó Nghị đâm tới, kéo hai cánh mông bị siết đến vặn vẹo mà chen hai túi trứng vào trong. Y càng tàn nhẫn Phó Nghị càng kêu lợi hại hơn, thanh âm khàn khàn trầm thấp thỏa mãn ham muốn chinh phục của y, "Kêu to lên, mau kêu tiếp cho tôi!"
"Tôi kêu, A a... Ách..."
Phó Nghị cảm giác thân thể mình sắp chết lặng đi, tê dại bên trong cùng khoái cảm từ phía sau đâm thẳng lên đại não, phía trước không được an ủi chảy ra không ít dịch, theo lực đẩy sau lưng mà lay lay nhỏ xuống, sền sệt chảy trên giường.
Có thể là chê hắn thanh âm chưa đủ lớn, thiếu niên liền lật hắn nằm chếch trên giường, nhấc một chân hắn lên từ mặt bên vọt vào, đồng thời thưởng thức biểu tình khắp nơi bừa bộn của hắn. Phó Nghị khẽ rên một tiếng, tự giận mình mà hé miệng tùy ý để tiếng rên rỉ không kịp khống chế tràn ra, hiển nhiên kích thích thiếu niên, đem chân hắn kéo lên cao hơn, đâm tiểu huyệt càng thêm hung mãnh.
Điên thật rồi, một khắc kia khi bắn ra hắn đã nghĩ vậy.
Là một nam nhân tâm tư không tương xứng vẻ bề ngoài, Phó Nghị từng vô số lần ảo tưởng về đêm đầu tiên của mình, nhưng có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới lại thành dâm bạo kịch liệt như thế này.
Hắn là người bảo thủ, đêm đầu trong mắt hắn nên chọn khi đêm xuống yên tĩnh, trong phòng ngủ của chính mình mà bắt đầu, nếu đốt thêm chút nến càng tốt, hoa mân côi phủ kín... Sau đó kết thúc trong nụ hôn ngọt ngào. Thế nhưng giờ, ngay cả tên thiếu niên đang lộng hành trên người hắn là gì hắn cũng không biết.
Ý thức hắn dần mơ hồ, mà cái người không biết mệt mỏi trên người vẫn đưa đẩy, hắn chỉ có thể dựa vào thể lực vững vàng không ngừng rên rỉ.
Không biết qua bao lâu mới kết thúc, hắn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, rồi rơi vào hắc ám, cứ như thế toàn bộ thế giới này đã bị dập tắt.
"Đừng nhắm mắt."
Phó Nghị không nghe, nghĩ thầm nếu mình hóa gỗ, có lẽ thiếu niên sẽ mất đi hứng thú không chừng.
"Không mở? Đến lúc này rồi còn giở trò được, chẳng lẽ còn đợi tôi hầu hạ chỗ kia cho chú sao?"
Phó Nghị bị y dùng giọng phim Bắc Kinh nói cho mặt đỏ tới mang tai: "Tôi vốn là, chính là..."
Thiếu niên lập tức cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, vốn là gương mặt tuấn tú mang vẻ ngang ngược ngông cuồng mỹ lệ, y giở tay vỗ lên cái mông rắn chắc của Phó Nghị một cái: "Diễn sau cái gì? Hôm nay để tôi bổ dưa cho lão xử nam nào."
Dứt lời kéo tóc Phó Nghĩ lên, mạnh mẽ cắn đôi môi hắn, cơ hồ muốn xé rách lại mút vào, đầu lưỡi ngang ngược không biết lý lẽ mà cạy ra luồn vào càn quét, như mãnh hổ xuống núi mà hôn, khiến Phó Nghị chỉ chốc lát liền đầu váng mắt hoa.
Cho dù hắn da dày thịt béo lại rắn chắc, nhưng đôi môi bị thiếu niên đối xử thô lỗ như vậy cũng rin máu, mùi máu tanh cùng mùi rượu kích động tình dục, được kỹ thuật hôn cùng khiêu khích của thiếu niên gây nên một dòng điện khác thường, từ đầu đến ngón chân đều tê rần, cơ hồ tước vũ khí đầu hàng luôn.
Hai cánh môi vừa tách ra, trước mắt Phó Nghị một mảnh mờ mịt, miệng không khép lại được. Lúc này hắn thần thái mơ hồ, hai má dương cương anh tuấn lại đỏ ửng, trên môi bị cắn vương tơ máu, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống, một bộ dáng bị hôn đến ý thức mơ hồ mặc người định đoạt.
Một nam nhân cường tráng lại có thể lộ ra vẻ mặt này, ánh mặt thiếu niên tối dần đi, như con sói đi săn mồi liếm môi một cái, sau đó tay tóm chặt vùng ngực bị rượu nhuộm đỏ, hơi dùng sức xé tan cái áo sơ mi xuống, khuy áo may thủ công rơi đầy sàn, vô cùng đáng thương xoay vài vòng liền dừng lại.
Phó Nghị trời sinh da dẻ màu đồng rất có phong vị nam nhân, lại có thói quen tập thể hình, bắp thịt rắn chắc dẻo dai. Thiếu niên hai tay nắm lấy hai bên vú hết vò lại nắm, ép hai khối cơ ngực này lại, móng tay co lại gãi lên đầu vú đang dựng thẳng một chút. Phó Nghị đau đến kêu rên thành tiếng, cắn chặt môi liều mạng nhẫn nại, hắn chưa từng nghĩ tới ngực nam nhân cũng có thể đùa bỡn như thế, tôn nghiêm, tam quan, còn có tâm can chính trực hắn cố giữ gìn cứ thế cùng bị phá nát.
"Cắn môi làm gì, kỹ thuật của tôi kém chỗ nào?" Thiếu niên thấy bộ dạng ẩn nhẫn của hắn liền căm tức, khi thế hung hăng lần thứ hai hôn lên môi hắn, lực đạo ôn nhu hơn, dùng lưỡi liếm đi vết máu bên miệng, đầu lưỡi nhẹ chút mút vào, đồng thời bàn tay trượt đến phần eo rắn chắc xoa xoa đầy mê muội.
Phó Nghị từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng, đối nhân xử thế luôn vậy, làm tình cũng thế. Hắn phát hiện ra thiếu niên một khi ôn nhu thì toàn thân mềm nhũn, phảng phất như động viên kẻ thất tình như mình đây, thân thể này chưa bao giờ từng bị người khác đụng chạm tùy ý châm lửa, nóng đến lửa cháy lan toàn thân. Thân thể hắn bắt đầu thẳng tắp khác thường, phần eo mất tự nhiên run rẩy, mặt thì kịch liệt sốt sắng đổ mồ hôi.
"Nha, có cảm giác rồi à? Nơi này của chú cứng rồi ôi chao."
Phó Nghị đỏ cả mặt: "Tôi không có cương mà!"
Mới nghe thiếu niên cười nhạo xong, tay đặt trên bụng hắn đã dùng lực nhéo một cái, đau đến mức Phó Nghị suýt ngao ngao kêu thành tiếng: "Tôi nói bụng cứng, không phải tờ rym!"
"Cơ bụng cứng sẵn rồi, cậu, cậu,..." Phó Nghị cảm giác mình đang bị chỉnh, bây giờ cả lỗ tai cũng đỏ hết lên rồi.
"Không phải a", ngón tay thiếu niên như đàn dương cầm mà trêu chọc "Lúc tôi sờ, nơi này liền căng ra, cứng rắn lại run rẩy..."
Ngón tay theo lời nói hướng xuống quần Phó Nghị, bất thình lình kéo quần lót hắn xuống, côn thịt không hề nhỏ lập tức nhảy ra, quy đầu bóng lưỡng rướn lên thật cao.
"Không nhỏ chút nào a, tiểu thụ nào cùng lăn giường với chú chắc khoái chết mất." Thiếu niên một tay nắm chặt gốc rễ hắn mà bình luận: "Bất quá so với tôi vẫn kém hơn một chút."
Thân là nam nhi đại trượng phu, mặc dù là 0 nhưng Phó Nghị vẫn rất tự tin về cậu nhỏ của mình, đi vệ sinh ở trường huynh đệ bên cạnh đều khen ngợi đôi câu, lúc này nghe thiếu niên nói câu này xong không khỏi tò mò.
Thiếu niên thấy dáng vẻ muốn nhìn mà không dám trực tiếp nhìn của hắn liền lộ ra nụ cười đắc ý, mở thắt lưng lấy ra quái vật khổng lồ bên trong.
Phó Nghị hít vào một hơi, bị cự vật dữ tợn không tương xứng chút nào với khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên chấn động đến không cách nào phản ứng nổi, chỉ thấy dương vật vừa to vừa dài kia lên xuống theo hô hấp của chủ nhân, "cậu nhỏ" kia phỏng chừng có thể đâm hắn thủng mất.
"Sao thế, sợ à?" Thiếu niên cười híp mắt nghiêng người đè lên, cự mãng kia chậm rãi vuốt nhẹ bụng dưới Phó Nghị, hắn liền cảm giác được mạch đập trên nó đột nhiên nhảy lên, ma sát hạ thân hắn ra lửa, "Không sao đâu, chú cường tráng chắc chắn chịu được mà, khéo khi còn sướng chết ấy chứ..."
"Cái kia... Tiểu thiếu gia", Phó Nghị sắc mặt trắng bệch khó khăn mở miệng, hắn không biết xưng hô với đối phương làm sao, không thể làm gì khác hơn là bắt chước đám bảo tiêu, "Chúng ta, có thể thương lượng chút đã, được không?"
"Bàn cái gì đây, bàn lão nhị chú sao?" Nói rồi gảy tính khí hắn một cái.
Phó Nghị run cầm cập khép hai chân lại, nỗ lực duy trì vẻ trấn định tự nhiên như khi đàm phán trên thương trường: "Đây là hiểu lầm, tôi hôm nay là lần đầu đến nơi này, không có kinh nghiệm trên giường, tôi nói thật đấy, cái kia... cậu mà tiến vào thì xảy ra chuyện mất..."
"Có thể có chuyện gì chứ, chẳng lẽ chú mang thai con tôi được sao?" Thiếu niên nheo mắt, tựa hồ căn bản không có ý định tin tưởng hắn: "Còn nữa, chú bây giờ có tư cách gì mà ra điều kiện với tôi?"
"Tôi chỉ sợ, nhỡ làm cậu không thoải mái..."
Thiếu niên ôn nhu nở nụ cười, "Yên tâm, tôi thích hàng tiện dụng."
Nói xong cúi người ngăn cái miệng hắn lại, phong tỏa hết cơ hội phản kháng, hai tay tùy ý đùa bỡn đôi cánh mông co dãn tuyệt hảo.
Mà mọi điểm mãn của Phó Nghị như dồn hết vào mông, hắn không sợ chà chọt lòng bàn chân, chỉ sợ người khác bính cái mông, cũng may sao chẳng ai bính cả. Mà lúc này thiếu niên đùa bỡn mông hắn hệt vò mì, cơ hồ kích thích hắn phát điên, chỉ cảm thấy từ eo trở xuống dâng lên một trận ngứa khó nhịn, hai chân theo bản năng duỗi thẳng, ngón chân cũng co lại, trên mặt là biểu tình sợ hãi.
"Không được, thật đấy... Dừng tay!" Phó Nghị liều mạng tránh khỏi nụ kia mà gầm nhẹ.
Thiếu niên thấy hắn cư nhiên muốn phản kháng, ánh mắt lập tức băng lãnh hẳn, nắm lấy cánh tay Phó Nghị dùng sức vặn ra sau một cái, một tiếng trầm thấp vang lên, đau đớn từ cánh tay đấm thẳng lên trán, người kia lập tức đau kêu thành tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà nằm liệt trên giường.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, diễn trò cũng có giới hạn thôi." Thiếu niên vẫn cười ôn nhu, mà biểu tình âm hiểm, sau đó nhấc eo Phó Nghị lên tiến thẳng vào.
Cưỡng ép xông vào, ma sát xé rách khiến Phó Nghị đau đến mặt trắng bệch không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh chảy xuống càng nhiều. Trong nháy mắt đó hắn quên luôn cả đau đớn trên cánh tay trật khớp, cả người chỉ có tiểu huyệt bị chen vào, tưởng như thân thể bị chém thành hai nửa.
Hắn không phải chưa từng dùng gậy đấm bóp tự an ủi mặt sau kia, nhưng kích cỡ kinh khủng của thiếu niên đã vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng của hắn, mới đi vào một nửa đã kẹt lại, nhưng đối phương vẫn bướng bỉnh ngắt hông hắn hướng về phía trước mà đỉnh tới, vách tràng ma sát đến đổ máu, hơi dùng sức liền chảy xuống nhiều hơn.
"Thả lỏng, muốn kẹp chết tôi à."
Phó Nghị đau đến nói không nên lời, chỉ có thể thở hổn hển, cơ mặt vặn vẹo, thân thể run lên vì phía sau đã chảy máu.
"Bảo ngươi thả lỏng!" Thiếu niên đánh mạnh lên mông hắn ra lệnh, hằn lên mấy vết bàn tay, bị côn thịt tiếp tục đẩy chen về phía trước đến đáng thương.
Địa phương nhạy cảm nhiều lần bị đòn, toàn thân Phó Nghị cũng bắt đầu ửng đỏ, mồ hôi trên lưng theo hô hấp lay động, nhượng người không nhịn được vuốt ve, cúi đầu hạ xuống một loạt những nụ hôn. Phó Nghị cảm giác được nụ hôn ướt át sau lưng, thống khổ cuối cùng cũng coi như giảm đi chút ít, hít sâu mấy lần hậu huyệt có hơi buông lỏng, thiếu niên lập tức không khách khí cắm sâu đến tận cùng.
Côn thịt đâm thẳng một đường vào nơi sâu nhất – vật kia quá lớn, lớn đến nỗi Phó Nghị cảm giác như lục phủ ngũ tạng mình cũng bị y đâm thủng rồi, bụng chẳng khác nào bị đâm xuyên cả, bắp thịt toàn căng cứng đến đáng sợ. Hắn muốn trốn thoát, nhưng dưới sức kìm kẹp của thiếu niên hắn chỉ có thể vặn vẹo vòng eo vô lực mà thôi. Trái lại côn thịt trong thân thể kia thì vẫn liên hồi ma sát.
"Mẹ kiếp, lão tao hóa này thật cmn chặt, thoải mái chết đi được..." Thiếu niên từ phía sau đập tới cái mông liền ôm lấy hắn, hai tay vòng ra phía trước nắm hai bên cơ ngực mà hưng phấn chà đạp, vòng eo tinh tráng đồng thời tăng dần tốc độ đâm chọc.
"Dừng tay, ân... Dừng, buông ra... Xin cậu mau dừng lại..." Phó Nghị sợ hãi liều mạng lắc đầu, hoàn toàn không còn phong độ bình tĩnh như lúc thường nữa. Hắn hiện tại chỉ biết thứ to dài trong thân thể hắn nóng bỏng đáng sợ, khi rút ra kéo cả mị thịt ma sát ra ngoài, lúc đâm vào lại đẩy đến tận cùng bên trong, phát ra tiếng va chạm nặng nề, mà còn liên tục không ngừng, càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi eo lưng hắn đều lay động, mồ hôi làm mông lung tầm nhìn càng thêm choáng váng đầu óc.
Đáng sợ hơn là, thống khổ ban đầu dần bị một luồng tê dại thay thế, theo quy đầu thâm nhập có khoái ý khác thường.
"Tiên sư nó, nơi này của lão tao hóa quá tuyệt với đi..." Thiếu niên hiển nhiên hưng phấn không ngừng được, vừa kéo người Phó Nghị mà chập trùng, vừa đánh lên cái mông rắn chắc của hắn, dùng máu làm trơn điên cuồng đâm chọc, cơ hồ muốn đem khối thân thể cường tráng này nghiền ép đến không còn mẩu xương.
"Ưm... Ân... Aaaaaaaaa!" Phó Nghị bị đại lực xung kích lại nghe ngôn từ nhục nhã rốt cục toàn tuyến phá vây, lúc bị đâm tới điểm G sâu trong đường ruột, miệng đang cắn chặt rốt cục buông ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào hàm hồ, nước mắt và mồ hôi đã che mất tầm mắt.
Dùng gậy đấm bóp căn bản không sánh được, loại ma sát kia gãi không đúng chỗ ngứa với va chạm củi khô lửa bốc bây giờ quả thực khác nhau một trời một vực, một cái chỉ có thể an ủi hắn sau khi bận rộn công việc hay tán gẫu mệt mỏi, còn cái này thì lại làm cho hắn trong mơ mơ màng màng giao hợp rồi khóc thét đạt đến cao trào.
Thiếu niên nhìn phản ứng của hắn đắc ý nở nụ cười: "Này, sướng đến phát khóc rồi à? Có phải đụng trúng chỗ thoải mái rồi không, hả?" Nói rồi dùng sức hướng trong thân thể Phó Nghị đâm tới, kéo hai cánh mông bị siết đến vặn vẹo mà chen hai túi trứng vào trong. Y càng tàn nhẫn Phó Nghị càng kêu lợi hại hơn, thanh âm khàn khàn trầm thấp thỏa mãn ham muốn chinh phục của y, "Kêu to lên, mau kêu tiếp cho tôi!"
"Tôi kêu, A a... Ách..."
Phó Nghị cảm giác thân thể mình sắp chết lặng đi, tê dại bên trong cùng khoái cảm từ phía sau đâm thẳng lên đại não, phía trước không được an ủi chảy ra không ít dịch, theo lực đẩy sau lưng mà lay lay nhỏ xuống, sền sệt chảy trên giường.
Có thể là chê hắn thanh âm chưa đủ lớn, thiếu niên liền lật hắn nằm chếch trên giường, nhấc một chân hắn lên từ mặt bên vọt vào, đồng thời thưởng thức biểu tình khắp nơi bừa bộn của hắn. Phó Nghị khẽ rên một tiếng, tự giận mình mà hé miệng tùy ý để tiếng rên rỉ không kịp khống chế tràn ra, hiển nhiên kích thích thiếu niên, đem chân hắn kéo lên cao hơn, đâm tiểu huyệt càng thêm hung mãnh.
Điên thật rồi, một khắc kia khi bắn ra hắn đã nghĩ vậy.
Là một nam nhân tâm tư không tương xứng vẻ bề ngoài, Phó Nghị từng vô số lần ảo tưởng về đêm đầu tiên của mình, nhưng có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới lại thành dâm bạo kịch liệt như thế này.
Hắn là người bảo thủ, đêm đầu trong mắt hắn nên chọn khi đêm xuống yên tĩnh, trong phòng ngủ của chính mình mà bắt đầu, nếu đốt thêm chút nến càng tốt, hoa mân côi phủ kín... Sau đó kết thúc trong nụ hôn ngọt ngào. Thế nhưng giờ, ngay cả tên thiếu niên đang lộng hành trên người hắn là gì hắn cũng không biết.
Ý thức hắn dần mơ hồ, mà cái người không biết mệt mỏi trên người vẫn đưa đẩy, hắn chỉ có thể dựa vào thể lực vững vàng không ngừng rên rỉ.
Không biết qua bao lâu mới kết thúc, hắn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, rồi rơi vào hắc ám, cứ như thế toàn bộ thế giới này đã bị dập tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.