Chương 8: Chương 8
Phong Tử Mao
28/12/2017
Phó Nghị trơ mắt nhìn Quinn cả người nhào tới trên người mình, hai tay ghìm khẩn run lẩy bẩy, chỉ thấy trên thảm trải sàn ngăn nắp đột nhiên xuất hiện một sinh vật nhỏ màu xám đen, đôi mắt long lanh chuyển động lại chuyển động, nhạy bén qua lại trong đám người.
"Không nên tới đây – đừng qua đây mà – thân ái bảo vệ ta!"
Phó Nghị cả người cương trực không thể động đậy, nhìn chằm chặp con chuột chạy tới chạy lui trên thảm trài sàn, yên lặng cầu khẩn đừng chạy lại đây. Hắn sợ cái loại vật này, rắn chuột côn trùng các loại sinh vật khi hắn còn bé sợ đến rít gào thậm chí là khóc thét, hiện tại tuy không còn khoa trương như thế, nhưng vẫn sợ toát hết mồ hôi, muốn bỏ của chạy lấy người.
Nếu như con chuột đột nhiên vọt lên người hắn, Phó Nghị cảm thấy hắn không khéo sẽ thất thố y như hồi trước mất.
Lúc này hắn Quinn đang gắt gao ôm lấy mình kêu to, đột nhiên có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Cũng là sợ, đối phương vì có khuôn mặt âm nhu xinh đẹp, cho nên có thể không kiêng kị mà biểu lộ sợ hãi, tuy cũng có nhiều người xem thường hành vi Quinn nương pháo, nhưng nếu là hắn thì khinh bỉ còn thậm tệ hơn.
"Thân ái cứu mạng, nó muốn qua đây kìa a a a! Anh mau đuổi nó đi!!!"
Tôi cũng không nổi a! Phó Nghị gào thét trong lòng, vừa cảm thông vừa oán niệm Quinn, kỳ thực nếu không phải vì hắn đầu thai cường tráng, nói không chừng còn có thể làm bạn tốt với Quinn, trò chuyện về quần áo, đồ ngọt, động vật nhỏ, nam nhân, vân vân và mây mây, giống như chị em phụ nữ ấy, bạn thân mà.
Con chuột thử chuồn qua chỗ bọn họ, Giang Hinh sợ đến trốn sau lưng Giang Kha, lúc này trong sân ai cũng hoa dung thất sắc, nam nhân đều căm phẫn sục sôi mà trừng con chuột, còn có thị giả đang đuổi theo phía sau mông chuột kia.
"Thật không tiện, xin tránh đường, vị tiên sinh này xin tránh đường!"
"FUCK vì sao nó lại chạy qua bên này? Thân ái ngươi bảo vệ ta a!" Quinn quấn dính trên người Phó Nghị mà kêu rên.
"Đừng như vậy, kéo tôi làm gì, sao không chạy đi?" Phó Nghị vừa căng thẳng nói chuyện lại bắt đầu liểng xiểng, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
"Tôi sợ nó đuổi mà!"
Con chuột bốn chi lanh lợi đột kích bên phải, nghiêng lệch từ chỗ Giang Kha chạy qua bên Phó Nghị, hắn sợ đến chân mềm nhũn rồi, may sao có Quinn bên cạnh la to vẫn ôm chặt chống đỡ hộ.
Ngay lúc Phó Nghị thấy con chuột, hai mắt biến thành màu đen sắp ngất tới nơi thì cái chổi từ trên trời giáng xuống như Chúa cứu thế, "Ba" một tiếng bắn trúng chặn thế tiến công của nó, sau đó toàn hội trường yên tĩnh hẳn.
Giang Kha cầm cái chổi bộ dáng anh tuấn ưu nhã như phu quét đường, à không, là kỵ sĩ chứ. Y lãnh khốc nhìn con chuột đang giãy dụa, sau đó liếc mắt nhìn thị giả bên cạnh đang trợ mắt há hốc mồm bên cạnh: "Sững sờ cái gì nữa."
Đông đùng, đùng đông, Phó Nghị thấy ánh mắt mình không rời đi nổi nữa rồi.
"Thân ái, sao tim anh đập nhanh thế?" Quinn nhân cơ hội sờ soạng cơ ngực thèm muốn đã lâu.
Phó Nghị sợ quá đẩy nhỏ đê tiện yêu diễm kia ra, đỏ mặt gì đó đều tản đi hết, cũng may da dẻ tối màu chẳng ai nhìn ra được cả.
"Tạ ơn... Tạ ơn tiên sinh!" Thị giả bấy giờ mới phản ứng kịp nhanh chóng xử lý hiện trường.
"Hù chết người ta, phía chủ sự lẽ nào vì làm từ thiện nên trong sạch cũng không đảm bảo nổi sao?" Quinn lấy giấy ăn ra lau mồ hôi.
"Đúng rồi, làm DQ tiểu thư sợ sao được." Lý Tộ Hiên bồi thêm.
"Đồ đáng ghét này!"
"Hai vị đại thiết kế", Giang Kha cắt ngang cuộc cãi vã, "Cảm ơn lời mời của hai vị, chuyện này tôi còn phải cân nhắc thêm, hơn nữa cha ta cũng không dễ quyết định được."
"Bảo bối muốn cân nhắc bao lâu nè." Quinn rất lo bị Lý Tộ Hiên giành trước, nhanh chóng thấy sang bắt quàng làm họ.
"Tôi sẽ liên hệ hai vị sau, cảm ơn đã quan tâm." Giang Kha nho nhã lễ độ, khác hẳn với tiểu ác ma lần đầu gặp mặt Phó Nghị.
Quinn thâm tình chân thành nhìn hai chị em đi xa, say sưa nói một câu "perfect".
Phó Nghị giờ mới lấy lại tinh thần, thừa dịp Quinn còn đang cãi vã với Lý Tộ Hiên mà trốn mất. Nội tâm cũng bình phục không còn bị quấy động vì sự xuất hiện của Giang Kha nữa, đổi một ly rượu khác tiếp tục tiến hành xã giao.
Khách khứa đông đủ xong chủ trì bắt đầu nghi thức dài dòng cùng lời chúc. Phó Nghị chọn một góc mà ẩn núp, vừa nghe vừa ăn bánh gato và bánh quy.
Điểm tâm ngọt đối với hắn mà nói là sự cứu rỗi lớn nhất, đặc biệt là bánh ngọt vị dâu tây, mềm ngọt cảm xúc khiến người ta không tự chủ được mà nheo mắt lại hưởng thụ... Ách.
Hắn đột nhiên thấy Giang Kha ở vũ đài phụ cận đang nhìn mình đầy hứng thú, còn có đồ ngọt trong tay hắn nữa, Phó Nghị nhanh chóng nhấp một hớp rượu đỏ an ủi, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay lưng lại, nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt nóng rực sau lưng.
Chủ trì nói xong hắn liền lặng lẽ tránh né đoàn người vọt vào phòng rửa tay, hung hăng hắt nước lạnh lên mặt, sau đó trừng tinh anh mặc âu phục hai má ửng đỏ trong gương, thình lình cho mình một cái tát.
"Ngươi sợ cái gì, Phó Nghị ngươi rốt cục sợ cái gì hả..."
Hắn chỉ muốn để mình bình tĩnh lại một chút, tuy rằng phương pháp này thoạt nhìn buồn cười đến dọa người, mà lại thực sự hiệu quả. Nhưng hắn lại không ngờ Giang Kha cư nhiên ngay lúc mình đang tát đến hăng say lại xuất hiện trong gương.
"Đang làm gì thế?" Đối phương biểu tình như thế xem voi lớn bơi lội ý.
"...Mặt bị muỗi chích, hơi ngứa." Phó Nghị ôm một bên mặt co quắp cười.
"Đau đến mức đánh mặt luôn à."
"Hix, như vậy khá hơn chút."
"Vừa vặn có chuyện muốn nói cho chú biết," Giang Kha đi tới sau lưng hắn, ánh mắt xuyên thấu gương nhìn Phó Nghị đang khẩn trương: "Liên quan đến chuyện hai lần đó ấy."
Phó Nghị chấn động, hai lần đó? Đây chẳng phải là lần thứ nhất với lần thứ hai của hắn sao? Vừa nhớ tới những hình ảnh kia cả người hắn liền không bình thường, "Chuyện gì chứ." Hai chân mang giày da thủ công từ I-ta-li-a bắt đầu dịch hướng ra bên ngoài, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm cớ chạy trốn.
"Lần trước chưa kịp nói, cho nên lần này có một mình tôi muốn cùng chú nói cho rõ ràng." Giang Kha hạ giọng, từng chữ từng câu đều đến cảm giác áp bách cùng đầu độc, khiến da gà trên lưng hắn bắt đầu nhảy múa: "Lần thứ nhất ở quán bar là hiểu lầm, tôi tưởng chú là Ngưu lang, hơn nữa tâm trạng lúc đó rất tồi tệ, làm ra chuyện như vậy, xin lỗi."
Ánh mắt y lấp lánh như hươu con, khiến người ta nhịn không được mẫu tính quá độ mà nói "Không sao", nhưng Phó Nghị nhịn được, bởi vì hắn nhớ tới Giang Kha trên giường như mãnh hổ xuống núi biểu hiện tinh thần phân liệt, còn có lần thứ hai cũng cứng rắn làm hắn tim đập chân run.
"Lần thứ hai là bởi vì, lúc đó bầu không khí rất tốt, hơn nữa chú cũng luôn luôn ra ám hiệu với tôi."
Phó Nghị trợn to mắt quay đầu lại: "Tôi ra ám hiệu với cậu lúc nào hả?"
"Tôi luôn nghe thấy chú thở gấp, thân thể tỏa nhiệt, đánh chữ chậm rì rì trì hoãn thời gian, còn lén lút nhìn tôi nữa chứ."
"Nhìn cậu là bởi vì, muốn xem cậu ngủ chưa thôi", Phó Nghị khô cằn giải thích: "Tôi cũng không trì hoãn thời gian, chảy mồ hôi là bởi vì, cậu dựa vào người tôi, quá nóng..."
"Bây giờ chú cũng đang đổ mồ hôi a."
"Ân, trong phòng rửa tay hơi nóng." Phó Nghị giả vờ trấn định mà lấy tay sờ sờ mặt.
"Ở bên này nè." Giang Kha giơ tay đụng đụng.
"A, cảm tạ." Phó Nghị nhanh chóng đưa tay ngăn lại, lau lau.
Hai nam nhân đứng đối diện nhau trong phòng rửa tay, một người còn giúp người kia lau mồ hôi thực sự là quỷ dị. Phó Nghị nhìn khuôn mặt vô (số) tội của Giang Kha, nhất thời cảm giác mình vội vã cuống cuồng như ông chú định giở trò hèn mọn với thiếu niên vậy.
"Tôi còn muốn cảm ơn chú," Giang Kha bỗng nhiên lại nói, "Ở nhờ nhà chú một hôm rồi."
Nếu như không phải cậu sống chết đòi uống một chén, tôi mới không dẫn sói vào nhà đâu, Phó Nghị ủy khuất lầm bầm, mà ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh của một vị tổng tài.
"Nói chung, tôi chính là muốn xin lỗi, với cảm ơn chú."
"Tôi biết rồi." Phó Nghị sửa lại caravat nghiêm mặt nói, thâm tâm khẩn cầu đuổi thiếu niên đi mau đi. Nếu không mặt đỏ tim đập bị lộ mất.
Ánh mắt Giang Kha rơi xuống trước ngực hắn, khiến Phó Nghị không khỏi run lên, chỉ thấy đối phương giơ tay lên liền muốn hướng cơ ngực rắn chắc của hắn kéo tới –
"Làm gì vậy?" Phó Nghị theo bản năng hất bay ma trảo của y.
"Caravat lệch rồi." Giang Kha nghiêng đầu, nháy mắt mấy cái, ngón tay chọt chọt cổ áo hắn.
Phó Nghị cúi đầu vừa nhìn, động tác chỉnh hồi nãy lại thành ra kéo lệch luôn.
"... Cảm tạ, cái kia, xin tránh đường." Hắn che chở lồng ngực mình thật tốt, nhanh chân lẫm liệt tránh khỏi Giang Kha, đi khỏi phòng rửa tay lập tức chạy nháy mắt trối chết.
Giang Kha quay đầu nhìn gương, sờ sờ gương mặt hoàn mỹ không tì vết, nhíu mày, lâu sau mới lẩm bẩm một câu: "Có gì đẹp à."
"Không nên tới đây – đừng qua đây mà – thân ái bảo vệ ta!"
Phó Nghị cả người cương trực không thể động đậy, nhìn chằm chặp con chuột chạy tới chạy lui trên thảm trài sàn, yên lặng cầu khẩn đừng chạy lại đây. Hắn sợ cái loại vật này, rắn chuột côn trùng các loại sinh vật khi hắn còn bé sợ đến rít gào thậm chí là khóc thét, hiện tại tuy không còn khoa trương như thế, nhưng vẫn sợ toát hết mồ hôi, muốn bỏ của chạy lấy người.
Nếu như con chuột đột nhiên vọt lên người hắn, Phó Nghị cảm thấy hắn không khéo sẽ thất thố y như hồi trước mất.
Lúc này hắn Quinn đang gắt gao ôm lấy mình kêu to, đột nhiên có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Cũng là sợ, đối phương vì có khuôn mặt âm nhu xinh đẹp, cho nên có thể không kiêng kị mà biểu lộ sợ hãi, tuy cũng có nhiều người xem thường hành vi Quinn nương pháo, nhưng nếu là hắn thì khinh bỉ còn thậm tệ hơn.
"Thân ái cứu mạng, nó muốn qua đây kìa a a a! Anh mau đuổi nó đi!!!"
Tôi cũng không nổi a! Phó Nghị gào thét trong lòng, vừa cảm thông vừa oán niệm Quinn, kỳ thực nếu không phải vì hắn đầu thai cường tráng, nói không chừng còn có thể làm bạn tốt với Quinn, trò chuyện về quần áo, đồ ngọt, động vật nhỏ, nam nhân, vân vân và mây mây, giống như chị em phụ nữ ấy, bạn thân mà.
Con chuột thử chuồn qua chỗ bọn họ, Giang Hinh sợ đến trốn sau lưng Giang Kha, lúc này trong sân ai cũng hoa dung thất sắc, nam nhân đều căm phẫn sục sôi mà trừng con chuột, còn có thị giả đang đuổi theo phía sau mông chuột kia.
"Thật không tiện, xin tránh đường, vị tiên sinh này xin tránh đường!"
"FUCK vì sao nó lại chạy qua bên này? Thân ái ngươi bảo vệ ta a!" Quinn quấn dính trên người Phó Nghị mà kêu rên.
"Đừng như vậy, kéo tôi làm gì, sao không chạy đi?" Phó Nghị vừa căng thẳng nói chuyện lại bắt đầu liểng xiểng, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
"Tôi sợ nó đuổi mà!"
Con chuột bốn chi lanh lợi đột kích bên phải, nghiêng lệch từ chỗ Giang Kha chạy qua bên Phó Nghị, hắn sợ đến chân mềm nhũn rồi, may sao có Quinn bên cạnh la to vẫn ôm chặt chống đỡ hộ.
Ngay lúc Phó Nghị thấy con chuột, hai mắt biến thành màu đen sắp ngất tới nơi thì cái chổi từ trên trời giáng xuống như Chúa cứu thế, "Ba" một tiếng bắn trúng chặn thế tiến công của nó, sau đó toàn hội trường yên tĩnh hẳn.
Giang Kha cầm cái chổi bộ dáng anh tuấn ưu nhã như phu quét đường, à không, là kỵ sĩ chứ. Y lãnh khốc nhìn con chuột đang giãy dụa, sau đó liếc mắt nhìn thị giả bên cạnh đang trợ mắt há hốc mồm bên cạnh: "Sững sờ cái gì nữa."
Đông đùng, đùng đông, Phó Nghị thấy ánh mắt mình không rời đi nổi nữa rồi.
"Thân ái, sao tim anh đập nhanh thế?" Quinn nhân cơ hội sờ soạng cơ ngực thèm muốn đã lâu.
Phó Nghị sợ quá đẩy nhỏ đê tiện yêu diễm kia ra, đỏ mặt gì đó đều tản đi hết, cũng may da dẻ tối màu chẳng ai nhìn ra được cả.
"Tạ ơn... Tạ ơn tiên sinh!" Thị giả bấy giờ mới phản ứng kịp nhanh chóng xử lý hiện trường.
"Hù chết người ta, phía chủ sự lẽ nào vì làm từ thiện nên trong sạch cũng không đảm bảo nổi sao?" Quinn lấy giấy ăn ra lau mồ hôi.
"Đúng rồi, làm DQ tiểu thư sợ sao được." Lý Tộ Hiên bồi thêm.
"Đồ đáng ghét này!"
"Hai vị đại thiết kế", Giang Kha cắt ngang cuộc cãi vã, "Cảm ơn lời mời của hai vị, chuyện này tôi còn phải cân nhắc thêm, hơn nữa cha ta cũng không dễ quyết định được."
"Bảo bối muốn cân nhắc bao lâu nè." Quinn rất lo bị Lý Tộ Hiên giành trước, nhanh chóng thấy sang bắt quàng làm họ.
"Tôi sẽ liên hệ hai vị sau, cảm ơn đã quan tâm." Giang Kha nho nhã lễ độ, khác hẳn với tiểu ác ma lần đầu gặp mặt Phó Nghị.
Quinn thâm tình chân thành nhìn hai chị em đi xa, say sưa nói một câu "perfect".
Phó Nghị giờ mới lấy lại tinh thần, thừa dịp Quinn còn đang cãi vã với Lý Tộ Hiên mà trốn mất. Nội tâm cũng bình phục không còn bị quấy động vì sự xuất hiện của Giang Kha nữa, đổi một ly rượu khác tiếp tục tiến hành xã giao.
Khách khứa đông đủ xong chủ trì bắt đầu nghi thức dài dòng cùng lời chúc. Phó Nghị chọn một góc mà ẩn núp, vừa nghe vừa ăn bánh gato và bánh quy.
Điểm tâm ngọt đối với hắn mà nói là sự cứu rỗi lớn nhất, đặc biệt là bánh ngọt vị dâu tây, mềm ngọt cảm xúc khiến người ta không tự chủ được mà nheo mắt lại hưởng thụ... Ách.
Hắn đột nhiên thấy Giang Kha ở vũ đài phụ cận đang nhìn mình đầy hứng thú, còn có đồ ngọt trong tay hắn nữa, Phó Nghị nhanh chóng nhấp một hớp rượu đỏ an ủi, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay lưng lại, nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt nóng rực sau lưng.
Chủ trì nói xong hắn liền lặng lẽ tránh né đoàn người vọt vào phòng rửa tay, hung hăng hắt nước lạnh lên mặt, sau đó trừng tinh anh mặc âu phục hai má ửng đỏ trong gương, thình lình cho mình một cái tát.
"Ngươi sợ cái gì, Phó Nghị ngươi rốt cục sợ cái gì hả..."
Hắn chỉ muốn để mình bình tĩnh lại một chút, tuy rằng phương pháp này thoạt nhìn buồn cười đến dọa người, mà lại thực sự hiệu quả. Nhưng hắn lại không ngờ Giang Kha cư nhiên ngay lúc mình đang tát đến hăng say lại xuất hiện trong gương.
"Đang làm gì thế?" Đối phương biểu tình như thế xem voi lớn bơi lội ý.
"...Mặt bị muỗi chích, hơi ngứa." Phó Nghị ôm một bên mặt co quắp cười.
"Đau đến mức đánh mặt luôn à."
"Hix, như vậy khá hơn chút."
"Vừa vặn có chuyện muốn nói cho chú biết," Giang Kha đi tới sau lưng hắn, ánh mắt xuyên thấu gương nhìn Phó Nghị đang khẩn trương: "Liên quan đến chuyện hai lần đó ấy."
Phó Nghị chấn động, hai lần đó? Đây chẳng phải là lần thứ nhất với lần thứ hai của hắn sao? Vừa nhớ tới những hình ảnh kia cả người hắn liền không bình thường, "Chuyện gì chứ." Hai chân mang giày da thủ công từ I-ta-li-a bắt đầu dịch hướng ra bên ngoài, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm cớ chạy trốn.
"Lần trước chưa kịp nói, cho nên lần này có một mình tôi muốn cùng chú nói cho rõ ràng." Giang Kha hạ giọng, từng chữ từng câu đều đến cảm giác áp bách cùng đầu độc, khiến da gà trên lưng hắn bắt đầu nhảy múa: "Lần thứ nhất ở quán bar là hiểu lầm, tôi tưởng chú là Ngưu lang, hơn nữa tâm trạng lúc đó rất tồi tệ, làm ra chuyện như vậy, xin lỗi."
Ánh mắt y lấp lánh như hươu con, khiến người ta nhịn không được mẫu tính quá độ mà nói "Không sao", nhưng Phó Nghị nhịn được, bởi vì hắn nhớ tới Giang Kha trên giường như mãnh hổ xuống núi biểu hiện tinh thần phân liệt, còn có lần thứ hai cũng cứng rắn làm hắn tim đập chân run.
"Lần thứ hai là bởi vì, lúc đó bầu không khí rất tốt, hơn nữa chú cũng luôn luôn ra ám hiệu với tôi."
Phó Nghị trợn to mắt quay đầu lại: "Tôi ra ám hiệu với cậu lúc nào hả?"
"Tôi luôn nghe thấy chú thở gấp, thân thể tỏa nhiệt, đánh chữ chậm rì rì trì hoãn thời gian, còn lén lút nhìn tôi nữa chứ."
"Nhìn cậu là bởi vì, muốn xem cậu ngủ chưa thôi", Phó Nghị khô cằn giải thích: "Tôi cũng không trì hoãn thời gian, chảy mồ hôi là bởi vì, cậu dựa vào người tôi, quá nóng..."
"Bây giờ chú cũng đang đổ mồ hôi a."
"Ân, trong phòng rửa tay hơi nóng." Phó Nghị giả vờ trấn định mà lấy tay sờ sờ mặt.
"Ở bên này nè." Giang Kha giơ tay đụng đụng.
"A, cảm tạ." Phó Nghị nhanh chóng đưa tay ngăn lại, lau lau.
Hai nam nhân đứng đối diện nhau trong phòng rửa tay, một người còn giúp người kia lau mồ hôi thực sự là quỷ dị. Phó Nghị nhìn khuôn mặt vô (số) tội của Giang Kha, nhất thời cảm giác mình vội vã cuống cuồng như ông chú định giở trò hèn mọn với thiếu niên vậy.
"Tôi còn muốn cảm ơn chú," Giang Kha bỗng nhiên lại nói, "Ở nhờ nhà chú một hôm rồi."
Nếu như không phải cậu sống chết đòi uống một chén, tôi mới không dẫn sói vào nhà đâu, Phó Nghị ủy khuất lầm bầm, mà ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh của một vị tổng tài.
"Nói chung, tôi chính là muốn xin lỗi, với cảm ơn chú."
"Tôi biết rồi." Phó Nghị sửa lại caravat nghiêm mặt nói, thâm tâm khẩn cầu đuổi thiếu niên đi mau đi. Nếu không mặt đỏ tim đập bị lộ mất.
Ánh mắt Giang Kha rơi xuống trước ngực hắn, khiến Phó Nghị không khỏi run lên, chỉ thấy đối phương giơ tay lên liền muốn hướng cơ ngực rắn chắc của hắn kéo tới –
"Làm gì vậy?" Phó Nghị theo bản năng hất bay ma trảo của y.
"Caravat lệch rồi." Giang Kha nghiêng đầu, nháy mắt mấy cái, ngón tay chọt chọt cổ áo hắn.
Phó Nghị cúi đầu vừa nhìn, động tác chỉnh hồi nãy lại thành ra kéo lệch luôn.
"... Cảm tạ, cái kia, xin tránh đường." Hắn che chở lồng ngực mình thật tốt, nhanh chân lẫm liệt tránh khỏi Giang Kha, đi khỏi phòng rửa tay lập tức chạy nháy mắt trối chết.
Giang Kha quay đầu nhìn gương, sờ sờ gương mặt hoàn mỹ không tì vết, nhíu mày, lâu sau mới lẩm bẩm một câu: "Có gì đẹp à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.