Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 153: Chương 153: Lại Gặp Côn Đồ
Ngải Hề Hề
03/08/2018
Nhân viên bán hàng nọ tốn nhiều công sức để giới thiệu để rồi cuối cùng không bán được cái nào, hoa hồng cũng không có. Chị ta bực mình nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của người phụ nữ kia.
Còn Dương Tử Mi thì sau khi xem xong điện thoại, cô liền mua một lúc hai cái với giá ba ngàn hai một cái. Nhân viên bán hàng tên Tiểu Lan cũng cười tít mắt vì bản thân cô cũng được hưởng mười phần trăm hoa hồng.
Nhân viên bán hàng vốn xem thường Dương Tử Mi kia giờ cảm thấy rất hối hận vì đã để vuột mất tiền hoa hồng hơn sáu trăm đồng vào tay Tiểu Lan.
Sau khi mua điện thoại xong, Dương Tử Mi đi thẳng đến tiệm bánh để xem việc sửa chữa, trang trí đến đâu rồi.
Vừa mới rời khỏi cửa hàng không bao lâu, đột nhiên cô bị bốn tên côn đồ chặn lại.
- Dương Tử Mi đúng không? Cũng xinh đấy. Nhưng sao cô em lại dám giành bạn trai với Mộ Dung tiểu thư hả, muốn chết à?
Gã côn đồ dẫn đầu vừa nhìn Dương Tử Mi vừa nói giọng đe dọa.
Nghe vậy, Dương Tử Mi cũng biết được người cho bọn côn đồ kia đến chặn đường cô là ai rồi.
- Ơ? Các anh muốn gì?
Dương Tử Mi hững hờ hỏi.
- Muốn gì sao? Đương nhiên là muốn trút giận thay cho Mộ Dung tiểu thư rồi. Mộ Dung tiểu thư nói nếu như cô em biết điều, ngoan ngoãn tránh xa bạn trai của cô ấy ra thì bọn anh đây chỉ cần cho em một bài học là được. Còn không thì bọn anh đây cũng không chắc là gương mặt xinh đẹp kia sẽ còn nguyên vẹn được đâu.
Gã côn đồ nọ vừa nói vừa rút một con dao nhỏ ra giơ giơ trước mặt Dương Tử Mi.
Nếu như là các cô gái khác thì khi bị đe dọa như thế nhất định sẽ rất sợ. Nhưng gã côn đồ lại phát hiện thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn đây vẫn không có chút sợ sệt gì. Thậm chí, miệng cô còn khẽ cười như đang chế giễu hắn vậy.
Thái độ thản nhiên đó của Dương Tử Mi khiến gã côn đồ đó tức giận!
Dù gì thì hắn ta cũng là một trong bốn tên giang hồ có tiếng tăm ở thành phố A. Chỉ cần nghe thấy tên hắn hoặc nhìn thấy hắn là nhiều người đã sợ hãi tránh xa. Nhưng giờ con nhãi đang đứng trước mặt hắn kia lại dám xem thường hắn và xem hắn như trò cười vậy.
Dù sao thì nếu như xảy ra chuyện gì thì người nhà Mộ Dung cũng sẽ giúp hắn giải quyết ổn thỏa. Cho nên, nếu như lần này hắn có thể giúp Mộ Dung Nghiên sau đó nhờ Mộ Dung Nghiên nói tốt giúp hắn vài câu trước mặt chú cô ta là Mộ Dung Vân Thanh thì hắn sẽ có cơ hội gia nhập vào tổ chức của Mộ Dung Vân Thanh. Nếu vậy thì từ đây về sau hắn sẽ lên đời.
Nghĩ thế nên hắn liền giơ con dao đang cầm trên tay ra, định rạch một đường lên cổ Dương Tử Mi hòng dọa cô sợ.
Nhưng không ngờ, Dương Tử Mi lại nhanh tay hơn. Cô vung tay nhẹ một cái, con dao đã nằm gọn trong tay cô lúc nào không hay.
Sau đó, gã côn đồ nọ cảm thấy cổ mình lạnh lạnh. Hắn đưa tay sờ lên cổ và chỉ thấy tay mình toàn máu.
Hắn vội vã đưa tay bịt cổ mình lại. May là vết thương không sâu và vẫn không ảnh hưởng đến động mạch.
Gã côn đồ lúc này nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt kiêng dè. Phát hiện ánh mắt cô lạnh lùng, sâu thẳm và rất đáng sợ, hắn bất giác lùi lại.
Trực giác cho hắn biết, thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn kia không phải là người mà hắn có thể dễ dàng hăm dọa.
- Trở về nói với Mộ Dung Nghiên là hãy biết điều một chút!
Nói xong, Dương Tử Mi quay người bỏ đi.
- Anh Lâm, không sao chứ? Anh bị con nhóc đó làm bị thương sao? Anh để nó đi vậy à? Hay là chúng ta xúm lại cho nó một trận biết tay đi!
Một đàn em của hắn lúc này mới tiến đến ngông nghênh nói.
Lâm Hòa nhìn Dương Tử Mi dần khuất trong đám đông người đi đường, hắn e dè khoát tay nói:
- Không đơn giản vậy đâu. Chúng ta không nên đụng đến nó, nó không phải người bình thường!
- Lúc nãy em thấy nó không làm gì hết nhưng dao của anh lại nằm gọn trong tay nó rồi. Không lẽ nó biết thuật di hoa tiếp mộc sao?
- Tao cũng không biết. Chỉ thấy nó rất đáng sợ. Về báo với Mộ Dung tiểu thư tìm người khác xử nó vậy.
Lâm Hòa biết thân biết phận nói.
Cũng nhờ biết thân biết phận như thế nên Lâm Hòa mới giữ được mạng của hắn và đàn em hắn.
Còn Dương Tử Mi thì sau khi xem xong điện thoại, cô liền mua một lúc hai cái với giá ba ngàn hai một cái. Nhân viên bán hàng tên Tiểu Lan cũng cười tít mắt vì bản thân cô cũng được hưởng mười phần trăm hoa hồng.
Nhân viên bán hàng vốn xem thường Dương Tử Mi kia giờ cảm thấy rất hối hận vì đã để vuột mất tiền hoa hồng hơn sáu trăm đồng vào tay Tiểu Lan.
Sau khi mua điện thoại xong, Dương Tử Mi đi thẳng đến tiệm bánh để xem việc sửa chữa, trang trí đến đâu rồi.
Vừa mới rời khỏi cửa hàng không bao lâu, đột nhiên cô bị bốn tên côn đồ chặn lại.
- Dương Tử Mi đúng không? Cũng xinh đấy. Nhưng sao cô em lại dám giành bạn trai với Mộ Dung tiểu thư hả, muốn chết à?
Gã côn đồ dẫn đầu vừa nhìn Dương Tử Mi vừa nói giọng đe dọa.
Nghe vậy, Dương Tử Mi cũng biết được người cho bọn côn đồ kia đến chặn đường cô là ai rồi.
- Ơ? Các anh muốn gì?
Dương Tử Mi hững hờ hỏi.
- Muốn gì sao? Đương nhiên là muốn trút giận thay cho Mộ Dung tiểu thư rồi. Mộ Dung tiểu thư nói nếu như cô em biết điều, ngoan ngoãn tránh xa bạn trai của cô ấy ra thì bọn anh đây chỉ cần cho em một bài học là được. Còn không thì bọn anh đây cũng không chắc là gương mặt xinh đẹp kia sẽ còn nguyên vẹn được đâu.
Gã côn đồ nọ vừa nói vừa rút một con dao nhỏ ra giơ giơ trước mặt Dương Tử Mi.
Nếu như là các cô gái khác thì khi bị đe dọa như thế nhất định sẽ rất sợ. Nhưng gã côn đồ lại phát hiện thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn đây vẫn không có chút sợ sệt gì. Thậm chí, miệng cô còn khẽ cười như đang chế giễu hắn vậy.
Thái độ thản nhiên đó của Dương Tử Mi khiến gã côn đồ đó tức giận!
Dù gì thì hắn ta cũng là một trong bốn tên giang hồ có tiếng tăm ở thành phố A. Chỉ cần nghe thấy tên hắn hoặc nhìn thấy hắn là nhiều người đã sợ hãi tránh xa. Nhưng giờ con nhãi đang đứng trước mặt hắn kia lại dám xem thường hắn và xem hắn như trò cười vậy.
Dù sao thì nếu như xảy ra chuyện gì thì người nhà Mộ Dung cũng sẽ giúp hắn giải quyết ổn thỏa. Cho nên, nếu như lần này hắn có thể giúp Mộ Dung Nghiên sau đó nhờ Mộ Dung Nghiên nói tốt giúp hắn vài câu trước mặt chú cô ta là Mộ Dung Vân Thanh thì hắn sẽ có cơ hội gia nhập vào tổ chức của Mộ Dung Vân Thanh. Nếu vậy thì từ đây về sau hắn sẽ lên đời.
Nghĩ thế nên hắn liền giơ con dao đang cầm trên tay ra, định rạch một đường lên cổ Dương Tử Mi hòng dọa cô sợ.
Nhưng không ngờ, Dương Tử Mi lại nhanh tay hơn. Cô vung tay nhẹ một cái, con dao đã nằm gọn trong tay cô lúc nào không hay.
Sau đó, gã côn đồ nọ cảm thấy cổ mình lạnh lạnh. Hắn đưa tay sờ lên cổ và chỉ thấy tay mình toàn máu.
Hắn vội vã đưa tay bịt cổ mình lại. May là vết thương không sâu và vẫn không ảnh hưởng đến động mạch.
Gã côn đồ lúc này nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt kiêng dè. Phát hiện ánh mắt cô lạnh lùng, sâu thẳm và rất đáng sợ, hắn bất giác lùi lại.
Trực giác cho hắn biết, thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn kia không phải là người mà hắn có thể dễ dàng hăm dọa.
- Trở về nói với Mộ Dung Nghiên là hãy biết điều một chút!
Nói xong, Dương Tử Mi quay người bỏ đi.
- Anh Lâm, không sao chứ? Anh bị con nhóc đó làm bị thương sao? Anh để nó đi vậy à? Hay là chúng ta xúm lại cho nó một trận biết tay đi!
Một đàn em của hắn lúc này mới tiến đến ngông nghênh nói.
Lâm Hòa nhìn Dương Tử Mi dần khuất trong đám đông người đi đường, hắn e dè khoát tay nói:
- Không đơn giản vậy đâu. Chúng ta không nên đụng đến nó, nó không phải người bình thường!
- Lúc nãy em thấy nó không làm gì hết nhưng dao của anh lại nằm gọn trong tay nó rồi. Không lẽ nó biết thuật di hoa tiếp mộc sao?
- Tao cũng không biết. Chỉ thấy nó rất đáng sợ. Về báo với Mộ Dung tiểu thư tìm người khác xử nó vậy.
Lâm Hòa biết thân biết phận nói.
Cũng nhờ biết thân biết phận như thế nên Lâm Hòa mới giữ được mạng của hắn và đàn em hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.