Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 553: Chương 554
Ngải Hề Hề
16/09/2018
- Ừm, xin chào.
Nhờ có Tiểu Thiên phiên dịch nên Dương Tử Mi biết cô ấy nói gì, nên cô cũng trả lời lại bằng tiếng Trung.
- Xin chào, chủ nhân!
Cô gái mặc kimono ấy thế mà lại đổi sang nói tiếng Trung:
- Sau này, tất cả mọi thứ của tôi đều là của người!
Ngọc Chân Tử và La Anh Hào đứng ở một bên nghe thấy lời này liền cảm thấy vô cùng hâm mộ, ghen tị, hận.
- Ừm, cô tên là gì?
Dương Tử Mi hỏi.
Cô gái mặc kimono lắc đầu:
- Xin chủ nhân ban tên!
- Vậy goi là Sadako nhé!
Dương Tử Mi có mấy phần đùa giai, nói.
La Anh Hào toát mồ hôi, bộ phim điện ảnh đáng sợ nhất Nhật Bản hiện nay đang rất hot, giờ khắp phố lớn ngõ nhỏ ai ai cũng biết đến cái cô Sadako tóc dài, đột nhiên bò từ trong TV ra.
Sadako là biệt hiệu của con ma nữ đó.
Nhưng mà, cô gái này cũng bò từ trong quan tài hơn trăm năm ra, nên gọi cô ấy là Sadako cũng không quá đáng.
- Cảm ơn chủ nhân!
Sadako rất vui vẻ tiếp nhận tên của mình.
Dương Tử Mi giương mắt nhìn về phía Ngọc Thanh:
- Sư phụ, về sau con nên làm thế nào? Có phải là phải đưa cô ấy đi cùng không?
Ngọc Thanh gật đầu:
- Có người hầu hạ con cũng tốt.
Có người hầu hạ cho mình thì dĩ nhiên là tốt, nhưng cô ấy có được coi là người không?
Dương Tử Mi nhìn Sadako, âm sát khí trên tay đột nhiên bắn thẳng vào trán cô ấy...
Âm sát khí hoàn toàn biến mất không dấu vết giống như châm kim vào bọt biển vậy, mà trên mặt của Sadako, không hề có gì khác thường cả.
Tính chất của xác sống này rốt cuộc là gì?
Có phải cũng đao thương bất nhập giống như người đàn ông mặt vest màu đen không?
Cô thực sự rất muốn lấy đao đâm cô ấy một lần thử xem sao, nhưng mà lại không xuống tay được.
Cô Sadako trước mặt này có làn da non mịn bóng loáng như trứng gà bóc, cả cơ thể đều giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, cô cũng không có cái đam mê phá hủy những thứ xinh đẹp.
Dương Tử Mi đứng dậy.
Sadako chủ động lùi về sau, đứng ở sau người Dương Tử Mi, cơ thể hơi khom xuống, giống một tỳ nữ dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn thấy thế Ngọc Chân Tử và La Anh Hào lại hâm mộ, đố kị, hận.
Dương Tử Mi đi đến trước mặt người chủ nhà bị dọa đến mức chân không cử động nổi kia, nói:
- Chú à, ở đây phát hiện hố chôn tập thể của vạn người, chú vẫn nên báo cho chính phủ giải quyết đi, từ nay về sau, chỗ này không thích hợp để ở nữa đâu.
Ông chú đó sợ tới mức vội càng lắc đầu nói:
- Cho tôi ở tôi cũng không dám, đáng sợ quá.
Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Sadako rồi lại sợ tới mức vội vàng nhìn đi nơi khác, cả người bị dọa run lẩy bẩy.
- Chuyện nhìn thấy cô ấy hôm nay, sau này mọi người không được hé răng nửa lời, nếu không thì tôi khó có thể đảm bảo mọi người sẽ không bị oan hồn đeo bám đâu nhé.
Dương Tử Mi đe dọa.
Cô không muốn chuyện của Sadako bị truyền đi, nếu không nhất định sẽ kéo một đám các nhà nghiên cứu tò mò đến.
Không đúng, hay là xóa trí nhớ của họ cho thỏa đáng!
Dương Tử Mi niệm chú mất trí nhớ, khóa toàn bộ kí ức nhìn thấy Sadako của bọn họ lại.
Bọn họ là người thường, ý chí rất yếu, không cần dùng đến vu thuật đặc biệt cũng có thể khóa kí ức của họ lại.
- Đạo trưởng, tiểu đại sư, hại vị đã cứu cả nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không có gì để cảm ơn hai vị, chúng tôi xin tặng hai vị đồ dùng trong nhà ở phòng này để bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi.
Chủ nhà cũng không biết một phần kí ức của mình bị khóa lại, ông ấy nhìn thấy mấy người Dương Tử Mi phải đi bèn vội vàng nói.
Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên, nhưng cô vẫn tốt bụng nhắc nhở: - Chú à, những đồ dùng gia đình này đều được làm ra từ gỗ lê vàng thời Minh Thanh đấy, giá trị rất cao, chú thật sự tặng cho cháu sao?
- Còn có gì quan trọng hơn tính mạng của năm ông cháu tôi chứ? - Chủ nhà có vẻ đã nhìn thấu sự đời,ông nói: - Đồ dùng gia đình trong cả căn phòng này cũng không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi.
- Vậy được, cảm ơn chú.
Lần này, nguyên khí của Dương Tử Mi đã trải qua một lần tiêu hao nặng nề trước nay chưa từng có, nếu như không có Tiểu Thiên giúp đỡ, suýt chút nữa thì tinh khí nguyên trên người cô ấy đã bị Sadako hút hết rồi.
Thế nên cô cũng vô cùng yên tâm thoải mái nhận lấy bộ đồ dùng gia đình bằng gỗ lê hoa vàng này.Chủ nhà gọi một chiếc xe tải lớn đến, chuyển cả bộ đồ dùng gia đình quý làm bằng gỗ sưa vàng quý giá lên xe để Dương Tử Mi đem về.
Dương Tử Mi đương nhiên không khách sáo.
Cô lái chiếc Land Rover của La Anh Hào, chở sư phụ sư thúc và Sadako về căn nhà trong thành phố A.
Sau khi dỡ bộ đồ dùng gia đình từ trên xe tải xuống, mấy người La Anh Hào và Ngọc Thanh liền bắt đầu động thủ, chuẩn bị tự chuyển đồ.
Dương Tử Mi là người luyện công, hiểu được bốn lạng địch ngàn cân (*), tiện tay bê đồ vật hơn một trăm cân hoàn toàn không phải là vấn đề với cô.
Sư thúc đã lớn tuổi rồi, cô không nhẫn tâm để sư thúc làm mấy việc nặng nhọc thế này.
Vì thế, cô đang định khom người để chuyển một chiếc ghế vào bên trong thì lại bị Sadako cản lại.
- Chủ nhân, người nghỉ ngơi đi, để đó cho Sadako!
Sadako nói với cô.
Dương Tử Mi nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên:
- Chiếc ghế này ít nhất cũng hơn một trăm cân, cô có thể chuyển được sao?
Dáng vẻ này của Sadako tuyệt đối không phải là dáng vẻ của một nô tỳ có thể làm những việc nặng nhọc, ngược lại giống mấy cô tiểu thư được nuông chiều từ bé hơn.
Sadako cười nhẹ, bàn tay trắng trẻo đặt trên tay cầm của chiếc ghế, nhấc lên một cái...
Chiếc ghế ấy vậy mà lại bị cô ấy nhấc lên một cách dễ dàng, hơn nữa sắc mặt của cô ấy còn không có chút biến hóa nào.
Vì cô ấy là một xác sống, không hô hấp, thế nên, cũng không xảy ra tình trạng hô hấp nặng nề hơn.
Tay còn lại của Sadako lại nhấc thêm một chiếc ghế nặng nề nữa, cô ấy giữ thăng bằng, bước đi nhẹ nhàng, nhấc hai chiếc ghế vào trong nhà.
Mấy người Dương Tử Mi há hốc mồm nhìn cô ấy.
- Tiểu sư điệt, cái cô Sadako này của con khỏe quá!
Ngọc Chân Tử kêu lên.
- Vậy sau này tất cả những việc nặng nhọc có thể giao cho cô ấy làm, sư thúc ta đây có thể nhàn rỗi rồi.
La Anh Hào đã kinh ngạc tới mức không thốt nên lời.
Hai chiếc ghế thái sư mà Sadako đang chuyển, lúc nãy anh cũng từng chuyển rồi, ít nhất phải 150 cân, nếu muốn anh bê một mình một chiếc ghế như thế vào trong thì ít nhất cũng phải tốn hết sức cha sinh mẹ đẻ.
Mà nhìn Sadako nhỏ bé yếu đuối như thế lại chỉ như tiện tay nhấc hai món đồ chơi bong bóng thôi vậy.
Dương Tử Mi đi theo Sadako vào trong, muốn chỉ cho cô ấy đặt ghế ở chỗ nào.
Ai mà biết, người chưa từng đến căn nhà này như Sadako lại quen cửa quen nẻo đến thẳng phòng khách, đặt hai chiếc ghế đó xuống, sau đó nói với cô:
- Chủ nhân, những đồ dùng gia đình cũ ở đây có cần phải chuyển đến sảnh kế bên không ạ?
Những đồ dùng gia đình cũ ở đây cùng là loại được làm từ gỗ đỏ khá tốt, có thể chuyển đến căn nhà mà người nhà mình đang ở.
Còn bây giờ thì quả thật có thể chuyển tới sảnh kế bên.
Nghe được chỉ thị của cô, Sadako không nói hai lời, nhanh tay nhanh chân chuyển bộ đồ dùng gia đình bằng gỗ đỏ sang sảnh kế bênrồi sắp xếp chúng gọn gàng.
Sau đó cô ấy đi ra ngoài bê những đồ nội thất bằng gỗ sưa vàng còn lại vào trong nhà.
Bởi vì mọi người muốn nhìn xem Sadako khỏe đến đâu nên không ai tới giúp cô ấy bê đồ cả.
Chiếc ghế dài nặng ít nhất bốn trăm cân đó, Sadako chỉ vác lên nhẹ nhàng rồi khiêng đi luôn.
- Bé con, con có một nô bộc thế này thì còn đòi hỏi gì hơn?
Hai mắt Ngọc Chân Tử sáng lên, ông nói:
- Không biết cô ấy có biết làm mấy việc như nấu cơm giặt quần áo không, nếu như biết thì quả thật quá hoàn mỹ rồi.
- Chủ nhân, tôi biết nấu cơm giặt quần áo, chủ nhân đói rồi sao? Xin chờ một chút, đợi tôi chuyển hết đống đồ này vào thì sẽ lập tức đi nấu cơm cho người ăn.
Sadako đứng ở một bên nói.
Dương Tử Mi nhe răng.
Thực sự có nô tỳ hoàn mỹ thế sao?
Vậy thì không tốn công mình hy sinh tinh khí nguyên rồi!
Sadako bày xong tất cả đồ dùng nội thất liền bắt đầu quen tay quen chân cầm khăn lau lên lau chùi, cô ấy lau chùi bộ đồ dùng nội thất bằng gỗ sưa vàng kia sạch không còn hạt bụi, càng làm lộ ra vẻ sáng bóng đặc biệt của chúng.
- Bổ mắt, quá bổ mắt!
Ngọc Chân Tử nhìn thấy dáng vẻ bận rộn làm việc của Sadako bèn nói:
- Ta nhất định sẽ sống thêm mấy chục tuổi nữa.
***
(*) 1 cân Trung Quốc = 0,5kg
Nhờ có Tiểu Thiên phiên dịch nên Dương Tử Mi biết cô ấy nói gì, nên cô cũng trả lời lại bằng tiếng Trung.
- Xin chào, chủ nhân!
Cô gái mặc kimono ấy thế mà lại đổi sang nói tiếng Trung:
- Sau này, tất cả mọi thứ của tôi đều là của người!
Ngọc Chân Tử và La Anh Hào đứng ở một bên nghe thấy lời này liền cảm thấy vô cùng hâm mộ, ghen tị, hận.
- Ừm, cô tên là gì?
Dương Tử Mi hỏi.
Cô gái mặc kimono lắc đầu:
- Xin chủ nhân ban tên!
- Vậy goi là Sadako nhé!
Dương Tử Mi có mấy phần đùa giai, nói.
La Anh Hào toát mồ hôi, bộ phim điện ảnh đáng sợ nhất Nhật Bản hiện nay đang rất hot, giờ khắp phố lớn ngõ nhỏ ai ai cũng biết đến cái cô Sadako tóc dài, đột nhiên bò từ trong TV ra.
Sadako là biệt hiệu của con ma nữ đó.
Nhưng mà, cô gái này cũng bò từ trong quan tài hơn trăm năm ra, nên gọi cô ấy là Sadako cũng không quá đáng.
- Cảm ơn chủ nhân!
Sadako rất vui vẻ tiếp nhận tên của mình.
Dương Tử Mi giương mắt nhìn về phía Ngọc Thanh:
- Sư phụ, về sau con nên làm thế nào? Có phải là phải đưa cô ấy đi cùng không?
Ngọc Thanh gật đầu:
- Có người hầu hạ con cũng tốt.
Có người hầu hạ cho mình thì dĩ nhiên là tốt, nhưng cô ấy có được coi là người không?
Dương Tử Mi nhìn Sadako, âm sát khí trên tay đột nhiên bắn thẳng vào trán cô ấy...
Âm sát khí hoàn toàn biến mất không dấu vết giống như châm kim vào bọt biển vậy, mà trên mặt của Sadako, không hề có gì khác thường cả.
Tính chất của xác sống này rốt cuộc là gì?
Có phải cũng đao thương bất nhập giống như người đàn ông mặt vest màu đen không?
Cô thực sự rất muốn lấy đao đâm cô ấy một lần thử xem sao, nhưng mà lại không xuống tay được.
Cô Sadako trước mặt này có làn da non mịn bóng loáng như trứng gà bóc, cả cơ thể đều giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, cô cũng không có cái đam mê phá hủy những thứ xinh đẹp.
Dương Tử Mi đứng dậy.
Sadako chủ động lùi về sau, đứng ở sau người Dương Tử Mi, cơ thể hơi khom xuống, giống một tỳ nữ dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn thấy thế Ngọc Chân Tử và La Anh Hào lại hâm mộ, đố kị, hận.
Dương Tử Mi đi đến trước mặt người chủ nhà bị dọa đến mức chân không cử động nổi kia, nói:
- Chú à, ở đây phát hiện hố chôn tập thể của vạn người, chú vẫn nên báo cho chính phủ giải quyết đi, từ nay về sau, chỗ này không thích hợp để ở nữa đâu.
Ông chú đó sợ tới mức vội càng lắc đầu nói:
- Cho tôi ở tôi cũng không dám, đáng sợ quá.
Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Sadako rồi lại sợ tới mức vội vàng nhìn đi nơi khác, cả người bị dọa run lẩy bẩy.
- Chuyện nhìn thấy cô ấy hôm nay, sau này mọi người không được hé răng nửa lời, nếu không thì tôi khó có thể đảm bảo mọi người sẽ không bị oan hồn đeo bám đâu nhé.
Dương Tử Mi đe dọa.
Cô không muốn chuyện của Sadako bị truyền đi, nếu không nhất định sẽ kéo một đám các nhà nghiên cứu tò mò đến.
Không đúng, hay là xóa trí nhớ của họ cho thỏa đáng!
Dương Tử Mi niệm chú mất trí nhớ, khóa toàn bộ kí ức nhìn thấy Sadako của bọn họ lại.
Bọn họ là người thường, ý chí rất yếu, không cần dùng đến vu thuật đặc biệt cũng có thể khóa kí ức của họ lại.
- Đạo trưởng, tiểu đại sư, hại vị đã cứu cả nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không có gì để cảm ơn hai vị, chúng tôi xin tặng hai vị đồ dùng trong nhà ở phòng này để bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi.
Chủ nhà cũng không biết một phần kí ức của mình bị khóa lại, ông ấy nhìn thấy mấy người Dương Tử Mi phải đi bèn vội vàng nói.
Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên, nhưng cô vẫn tốt bụng nhắc nhở: - Chú à, những đồ dùng gia đình này đều được làm ra từ gỗ lê vàng thời Minh Thanh đấy, giá trị rất cao, chú thật sự tặng cho cháu sao?
- Còn có gì quan trọng hơn tính mạng của năm ông cháu tôi chứ? - Chủ nhà có vẻ đã nhìn thấu sự đời,ông nói: - Đồ dùng gia đình trong cả căn phòng này cũng không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi.
- Vậy được, cảm ơn chú.
Lần này, nguyên khí của Dương Tử Mi đã trải qua một lần tiêu hao nặng nề trước nay chưa từng có, nếu như không có Tiểu Thiên giúp đỡ, suýt chút nữa thì tinh khí nguyên trên người cô ấy đã bị Sadako hút hết rồi.
Thế nên cô cũng vô cùng yên tâm thoải mái nhận lấy bộ đồ dùng gia đình bằng gỗ lê hoa vàng này.Chủ nhà gọi một chiếc xe tải lớn đến, chuyển cả bộ đồ dùng gia đình quý làm bằng gỗ sưa vàng quý giá lên xe để Dương Tử Mi đem về.
Dương Tử Mi đương nhiên không khách sáo.
Cô lái chiếc Land Rover của La Anh Hào, chở sư phụ sư thúc và Sadako về căn nhà trong thành phố A.
Sau khi dỡ bộ đồ dùng gia đình từ trên xe tải xuống, mấy người La Anh Hào và Ngọc Thanh liền bắt đầu động thủ, chuẩn bị tự chuyển đồ.
Dương Tử Mi là người luyện công, hiểu được bốn lạng địch ngàn cân (*), tiện tay bê đồ vật hơn một trăm cân hoàn toàn không phải là vấn đề với cô.
Sư thúc đã lớn tuổi rồi, cô không nhẫn tâm để sư thúc làm mấy việc nặng nhọc thế này.
Vì thế, cô đang định khom người để chuyển một chiếc ghế vào bên trong thì lại bị Sadako cản lại.
- Chủ nhân, người nghỉ ngơi đi, để đó cho Sadako!
Sadako nói với cô.
Dương Tử Mi nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên:
- Chiếc ghế này ít nhất cũng hơn một trăm cân, cô có thể chuyển được sao?
Dáng vẻ này của Sadako tuyệt đối không phải là dáng vẻ của một nô tỳ có thể làm những việc nặng nhọc, ngược lại giống mấy cô tiểu thư được nuông chiều từ bé hơn.
Sadako cười nhẹ, bàn tay trắng trẻo đặt trên tay cầm của chiếc ghế, nhấc lên một cái...
Chiếc ghế ấy vậy mà lại bị cô ấy nhấc lên một cách dễ dàng, hơn nữa sắc mặt của cô ấy còn không có chút biến hóa nào.
Vì cô ấy là một xác sống, không hô hấp, thế nên, cũng không xảy ra tình trạng hô hấp nặng nề hơn.
Tay còn lại của Sadako lại nhấc thêm một chiếc ghế nặng nề nữa, cô ấy giữ thăng bằng, bước đi nhẹ nhàng, nhấc hai chiếc ghế vào trong nhà.
Mấy người Dương Tử Mi há hốc mồm nhìn cô ấy.
- Tiểu sư điệt, cái cô Sadako này của con khỏe quá!
Ngọc Chân Tử kêu lên.
- Vậy sau này tất cả những việc nặng nhọc có thể giao cho cô ấy làm, sư thúc ta đây có thể nhàn rỗi rồi.
La Anh Hào đã kinh ngạc tới mức không thốt nên lời.
Hai chiếc ghế thái sư mà Sadako đang chuyển, lúc nãy anh cũng từng chuyển rồi, ít nhất phải 150 cân, nếu muốn anh bê một mình một chiếc ghế như thế vào trong thì ít nhất cũng phải tốn hết sức cha sinh mẹ đẻ.
Mà nhìn Sadako nhỏ bé yếu đuối như thế lại chỉ như tiện tay nhấc hai món đồ chơi bong bóng thôi vậy.
Dương Tử Mi đi theo Sadako vào trong, muốn chỉ cho cô ấy đặt ghế ở chỗ nào.
Ai mà biết, người chưa từng đến căn nhà này như Sadako lại quen cửa quen nẻo đến thẳng phòng khách, đặt hai chiếc ghế đó xuống, sau đó nói với cô:
- Chủ nhân, những đồ dùng gia đình cũ ở đây có cần phải chuyển đến sảnh kế bên không ạ?
Những đồ dùng gia đình cũ ở đây cùng là loại được làm từ gỗ đỏ khá tốt, có thể chuyển đến căn nhà mà người nhà mình đang ở.
Còn bây giờ thì quả thật có thể chuyển tới sảnh kế bên.
Nghe được chỉ thị của cô, Sadako không nói hai lời, nhanh tay nhanh chân chuyển bộ đồ dùng gia đình bằng gỗ đỏ sang sảnh kế bênrồi sắp xếp chúng gọn gàng.
Sau đó cô ấy đi ra ngoài bê những đồ nội thất bằng gỗ sưa vàng còn lại vào trong nhà.
Bởi vì mọi người muốn nhìn xem Sadako khỏe đến đâu nên không ai tới giúp cô ấy bê đồ cả.
Chiếc ghế dài nặng ít nhất bốn trăm cân đó, Sadako chỉ vác lên nhẹ nhàng rồi khiêng đi luôn.
- Bé con, con có một nô bộc thế này thì còn đòi hỏi gì hơn?
Hai mắt Ngọc Chân Tử sáng lên, ông nói:
- Không biết cô ấy có biết làm mấy việc như nấu cơm giặt quần áo không, nếu như biết thì quả thật quá hoàn mỹ rồi.
- Chủ nhân, tôi biết nấu cơm giặt quần áo, chủ nhân đói rồi sao? Xin chờ một chút, đợi tôi chuyển hết đống đồ này vào thì sẽ lập tức đi nấu cơm cho người ăn.
Sadako đứng ở một bên nói.
Dương Tử Mi nhe răng.
Thực sự có nô tỳ hoàn mỹ thế sao?
Vậy thì không tốn công mình hy sinh tinh khí nguyên rồi!
Sadako bày xong tất cả đồ dùng nội thất liền bắt đầu quen tay quen chân cầm khăn lau lên lau chùi, cô ấy lau chùi bộ đồ dùng nội thất bằng gỗ sưa vàng kia sạch không còn hạt bụi, càng làm lộ ra vẻ sáng bóng đặc biệt của chúng.
- Bổ mắt, quá bổ mắt!
Ngọc Chân Tử nhìn thấy dáng vẻ bận rộn làm việc của Sadako bèn nói:
- Ta nhất định sẽ sống thêm mấy chục tuổi nữa.
***
(*) 1 cân Trung Quốc = 0,5kg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.