Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 422: Khiến ông ghê tởm (1)
Ngải Hề Hề
21/08/2018
Lý Nhất Nguyên đương nhiên không cam lòng ngậm bồ hòn như vậy, ông ta
hết sức tức giận đi xuống nhà bếp, thấy những món ăn sắp được đưa đến
phòng đặc biệt liền nhận lấy rồi phun nước miếng lên trên.
- Hừ, là bọn bay ép tao, tao cho bọn bay ăn nước miếng của tao!
Lý Nhất Nguyên cười khẩy nham hiểm, đưa đĩa thức ăn lại cho nhân viên phục vụ.
- Tiểu nha đầu, tên Lý Nhất Nguyên kia nhổ nước miếng lên đồ ăn của mấy người kìa.
Tuyết Hồ dùng tâm ngữ nói chuyện với cô.
Dương Tử Mi hơi nhíu nhíu mày, bấm đốt ngón tay tính tính, ghê tởm đến mức muốn nôn ra.
Quả đúng là cái tên xấu xa!
Lúc này nhân viên phục vụ bưng dĩa cá hấp hoa quế kia vào.
- Gọi Lý cục trưởng vào đây giúp tôi!
Dương Tử Mi nói.
- Sư điệt, gọi cái tên ghê tởm ấy vào làm gì?
Ngọc Chân Tử kêu lên.
- Sư thúc, ông ta vừa làm ra một chuyện đáng ghét.
- Chuyện gì?
Dương Tử Mi thấy ánh mắt mọi người hướng về mình, nếu mình còn nói ra có lẽ mọi người sẽ không còn khẩu vị ăn cơm nữa.
Hay là đừng nói ra nữa!
Đũa Ngọc Chân Tử vừa định găp đến dĩa cá thì bị Dương Tử Mi ngăn lại,
- Sư thúc, đừng ăn cái này.
- Sao vậy?
Ngọc Chân Tử khó hiểu.
Dương Tử Mi lôi sư thúc qua một bên, thì thầm nói, hơn nữa còn dặn là đừng nói cho mọi người nghe, tránh làm mọi người mất ngon.
- Ông ta muốn làm chuyện ghê tởm với chúng ta, vậy để chúng ta làm chuyện ghê tởm ngược lại đi.
Ngọc Chân Tử vừa nghe liền tức muốn chết.
Lúc này, cục trưởng Lý bước vào, cúi đầu khom lưng hỏi:
- Dương đại sư, xin hỏi mọi người còn chuyện gì muốn dặn dò tôi sao?
- Ông đi ra đây, tôi với ông nói chuyện.
Ngọc Chân Tử bưng dĩa cá hoa quế rồi ôm vai Lý Nhất Nguyên đi ra bên ngoài, nói với một bàn anh em Phi Long hội:
- Các anh em, lại đây lại đây, mỗi người nhổ một ngụm nước miếng lên đây, cục trưởng Lý kính yêu của chúng ta muốn ăn nước miếng của trăm người đó.
Mấy người Phi Long hội vừa nghe xong đương nhiên hiểu rõ ý của ông, mọi người cùng phụt một tiếng, phun nước miếng đầy lên trên đĩa cá quế hoa.
- Cục trưởng Lý, mời ông!
Ngọc Chân Tử nhấn ông ta ngồi vào ghế rồi đặt dĩa cá trước mặt.
Lý Nhất Nguyên nhìn dĩa cá phủ đầy nước miếng, cảm giác muốn nôn cứ lộn nhào như sóng biển trong ruột gan, lúc này mới hiểu ra bọn họ đã biết chuyện mình nhổ nước miếng vào.
Ông ta không hiểu nổi, hành động mình vừa mới làm ngay cả nhân viên phục vụ còn không thấy, sao bọn họ lại biết được?
- Ông đừng nghĩ cái thủ đoạn kia của ông có thể qua mắt được sư điệt thần thông quảng đại của tôi, muốn bọn tôi ăn nước miếng của ông? Hừ, có mà ông ăn của chúng tôi ấy! Lập tức ăn hết, một chút thịt cũng không được bỏ sót lại, nếu không, hê hê...
Ngọc Chân Tử nhìn chòng chọc vào đáy quần của ông ta, ngón tay làm thành hình cái kéo.
Lý Nhất Nguyên sợ đến mức vội vàng kẹp chặt cả hai chân vào.
Với tư cách một người đàn ông, quan trọng nhất chính là cái nơi đó, nếu không cương được mà trở thành thái giám, đấy sẽ là một chuyện cực kỳ sỉ nhục.
Ông ta hận đến quắn ruột.
Ông ta đã biết rõ, cái đám này đều không phải người thường, sao mình lại non nớt giở trò trả thù sau lưng chứ?
- Đại sư, đại sư, tôi... tôi nhận lỗi với ngài, không ăn có được không? Tôi xin tạ lỗi, sau này tôi không dám nữa.
Ông ta vội kéo chân Ngọc Chân Tử cầu xin tha thứ.
- Không ăn không có cửa nhé! Ngọc Chân Tử tôi đã nói ra lời nào thì sẽ không bao giờ thu lại đâu.
Ngọc Chân Tử lạnh lùng nói.
Thứ thức ăn ghê tởm như vậy, Lý Nhất Nguyên sao có thể nuốt trôi chứ.
- Hừ, là bọn bay ép tao, tao cho bọn bay ăn nước miếng của tao!
Lý Nhất Nguyên cười khẩy nham hiểm, đưa đĩa thức ăn lại cho nhân viên phục vụ.
- Tiểu nha đầu, tên Lý Nhất Nguyên kia nhổ nước miếng lên đồ ăn của mấy người kìa.
Tuyết Hồ dùng tâm ngữ nói chuyện với cô.
Dương Tử Mi hơi nhíu nhíu mày, bấm đốt ngón tay tính tính, ghê tởm đến mức muốn nôn ra.
Quả đúng là cái tên xấu xa!
Lúc này nhân viên phục vụ bưng dĩa cá hấp hoa quế kia vào.
- Gọi Lý cục trưởng vào đây giúp tôi!
Dương Tử Mi nói.
- Sư điệt, gọi cái tên ghê tởm ấy vào làm gì?
Ngọc Chân Tử kêu lên.
- Sư thúc, ông ta vừa làm ra một chuyện đáng ghét.
- Chuyện gì?
Dương Tử Mi thấy ánh mắt mọi người hướng về mình, nếu mình còn nói ra có lẽ mọi người sẽ không còn khẩu vị ăn cơm nữa.
Hay là đừng nói ra nữa!
Đũa Ngọc Chân Tử vừa định găp đến dĩa cá thì bị Dương Tử Mi ngăn lại,
- Sư thúc, đừng ăn cái này.
- Sao vậy?
Ngọc Chân Tử khó hiểu.
Dương Tử Mi lôi sư thúc qua một bên, thì thầm nói, hơn nữa còn dặn là đừng nói cho mọi người nghe, tránh làm mọi người mất ngon.
- Ông ta muốn làm chuyện ghê tởm với chúng ta, vậy để chúng ta làm chuyện ghê tởm ngược lại đi.
Ngọc Chân Tử vừa nghe liền tức muốn chết.
Lúc này, cục trưởng Lý bước vào, cúi đầu khom lưng hỏi:
- Dương đại sư, xin hỏi mọi người còn chuyện gì muốn dặn dò tôi sao?
- Ông đi ra đây, tôi với ông nói chuyện.
Ngọc Chân Tử bưng dĩa cá hoa quế rồi ôm vai Lý Nhất Nguyên đi ra bên ngoài, nói với một bàn anh em Phi Long hội:
- Các anh em, lại đây lại đây, mỗi người nhổ một ngụm nước miếng lên đây, cục trưởng Lý kính yêu của chúng ta muốn ăn nước miếng của trăm người đó.
Mấy người Phi Long hội vừa nghe xong đương nhiên hiểu rõ ý của ông, mọi người cùng phụt một tiếng, phun nước miếng đầy lên trên đĩa cá quế hoa.
- Cục trưởng Lý, mời ông!
Ngọc Chân Tử nhấn ông ta ngồi vào ghế rồi đặt dĩa cá trước mặt.
Lý Nhất Nguyên nhìn dĩa cá phủ đầy nước miếng, cảm giác muốn nôn cứ lộn nhào như sóng biển trong ruột gan, lúc này mới hiểu ra bọn họ đã biết chuyện mình nhổ nước miếng vào.
Ông ta không hiểu nổi, hành động mình vừa mới làm ngay cả nhân viên phục vụ còn không thấy, sao bọn họ lại biết được?
- Ông đừng nghĩ cái thủ đoạn kia của ông có thể qua mắt được sư điệt thần thông quảng đại của tôi, muốn bọn tôi ăn nước miếng của ông? Hừ, có mà ông ăn của chúng tôi ấy! Lập tức ăn hết, một chút thịt cũng không được bỏ sót lại, nếu không, hê hê...
Ngọc Chân Tử nhìn chòng chọc vào đáy quần của ông ta, ngón tay làm thành hình cái kéo.
Lý Nhất Nguyên sợ đến mức vội vàng kẹp chặt cả hai chân vào.
Với tư cách một người đàn ông, quan trọng nhất chính là cái nơi đó, nếu không cương được mà trở thành thái giám, đấy sẽ là một chuyện cực kỳ sỉ nhục.
Ông ta hận đến quắn ruột.
Ông ta đã biết rõ, cái đám này đều không phải người thường, sao mình lại non nớt giở trò trả thù sau lưng chứ?
- Đại sư, đại sư, tôi... tôi nhận lỗi với ngài, không ăn có được không? Tôi xin tạ lỗi, sau này tôi không dám nữa.
Ông ta vội kéo chân Ngọc Chân Tử cầu xin tha thứ.
- Không ăn không có cửa nhé! Ngọc Chân Tử tôi đã nói ra lời nào thì sẽ không bao giờ thu lại đâu.
Ngọc Chân Tử lạnh lùng nói.
Thứ thức ăn ghê tởm như vậy, Lý Nhất Nguyên sao có thể nuốt trôi chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.