Chương 33: Tâm tư của Lãnh đế
Bạch Vân Tử Y
23/10/2016
“Hoàng huynh, trong lòng có tâm sự?” Lãnh Thần Phong dựa lưng bên thành cửa, phượng mâu nhen chút tiếu ý nhìn nam nhân bình thường lãnh ngạo uy thần trước mặt, nay lại đang thất thần uống rượu một mình, trong lòng nhanh đoán mười phần là liên quan đến nữ nhân Liễu Hoàn Hoàn rồi.
“Hoàng đệ tới rồi sao?” Lãnh Thần Dương lãnh đạm đáp tiếng, mắt cũng không liếc đến Lãnh Thần Phong một lần, từ đầu chí cuối chỉ chăm chăm nhìn chung rượu trong tay, hết chung này đến chung khác, dường như đối với hắn, thứ sóng sánh trong chung chỉ là nước suông.
Lãnh Thần Dương lần đâu tiên cảm xúc ngổn ngang, mà nguyên do lại đến từ nữ nhân mới hội gặp ngày hôm nay. Từ ấn tượng đầu tiên của nàng với hắn rất có hảo cảm. Nàng vô tư, đáng yêu, quật cường, toàn thân tỏa ra cỗ anh khí linh động của hiệp nữ giang hồ, không giống đám nữ nhân yếu đuối chỉ luôn tỏ ra e thẹn, giả tạo, ẻo lả khiến hắn phát ngán. Nhưng tâm tư hắn chỉ dừng ở đó. Hắn cho rằng bản thân đối nàng chỉ dừng lại ở tình bằng hữu, cho đến khi nhìn nàng ngang nhiên nắm lấy tay Đông Phương Tuấn rời khỏi đây thì trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời. Đây là có chuyện gì?
“Ai, hoàng huynh, tại sao trong chính sự ngươi lí chí là vậy mà trong tình cảm lại nhất mực u mê? Hoàng huynh, đệ đệ ta sống với ngươi từ nhỏ nên hiểu ngươi nghĩ gì. Thế nào, động tâm Liễu Hoàn Hoàn rồi?” Lãnh Thần Phong ngồi xuống đối diện Lãnh Thần Dương, tự rót cho mình một chung rượu rồi chậm rãi thưởng thức. Không sai, Lãnh Thần Dương không giống hắn đã đi khắp thiên hạ, trước khi gặp Lăng Vân Trúc thì chưa từng động tâm với ai, tuy nhiên chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn heo chạy, hắn vẫn có thể nhận ra được thứ có là phong tình kia. Hoàng huynh luôn luôn chôn mình trong chính sự, không phải hắn không muốn ra ngoài mà là bị sự vụ kéo chân, những nữ nhân mà hắn gặp lại toàn là loại hình hắn chán ghét, bởi thế có u mê trong tình cảm âu cũng dễ hiểu.
“Ta động tâm?” Lãnh Thần Dương sửng sốt, như thể vừa nghe nghe một cái gì đó mới lạ vậy. Hắn vậy mà động tâm với nàng – một nữ nhân chỉ mới gặp một ngày? Không thể nào, Lãnh Thần Dương hắn sao có thể dễ động tâm như thế được “ Đệ lấy cái gì chứng minh?”
“ Có phải khi mới gặp nàng, huynh liền cảm thấy hứng thú với nàng, sau càng muốn tìm hiểu sâu hơn về nàng? Khi nàng bên cạnh thì cảm thấy vui vẻ, khi thấy nàng bỏ đi cùng nam nhân khác thì tức giận khó chịu? Hoàng huynh, nếu ngươi có những biểu hiện đó thì huynh đã động tâm nàng rồi” Như khi hắn động tâm với Trúc nhi vậy.
Thật là vậy? Lãnh Thần Dương im lặng. Thì ra sự khó chịu khi nàng bỏ đi cùng Đông Phương Tuấn là vì hắn để ý tới nàng sao, thật buồn cười. Lãnh Thần Dương hắn hóa ra cũng có lúc trở nên ngốc nghếch như vậy a.
Thấy Lãnh Thần Dương không nói gì thì Lãnh Thần Phong càng khẳng định suy đoán của bản thân là đúng. Đây coi như là hắn giúp một chút cho kế hoạch của nha đầu đi. Khi nào hắn về phải hưởng một chút phúc lợi mới được. Lâu lắm rồi chưa được thưởng thức đôi môi nhỏ đáng yêu của cô a…(Oa a ~ Phong ca thành sắc lang)
“Hoàng huynh, nếu đã động tâm thì nhanh chân nắm bắt, theo ta thấy không chỉ có huynh để ý tới nàng đâu. Đừng để lúc muộn rồi phải hối hận” Lãnh Thần Phong để lại một câu đầy ẩn ý rồi bỏ đi. Hắn chỉ có thể giúp hoàng huynh được đến đây thôi. Tiếp theo phải làm gì thì phải xem hoàng huynh rồi.
Lãnh Thần Dương nhìn thân đệ đệ rời đi, trong lòng lặp đi lặp lại lời nói của hắn. Sẽ hối hận ư? Hắn đương nhiên sẽ không để bản thân phải hối hận. Khó khăn lắm mới có một nữ nhân khiến hắn động tâm, hắn nhất định sẽ không buông ra nàng.
“Hoàng đệ tới rồi sao?” Lãnh Thần Dương lãnh đạm đáp tiếng, mắt cũng không liếc đến Lãnh Thần Phong một lần, từ đầu chí cuối chỉ chăm chăm nhìn chung rượu trong tay, hết chung này đến chung khác, dường như đối với hắn, thứ sóng sánh trong chung chỉ là nước suông.
Lãnh Thần Dương lần đâu tiên cảm xúc ngổn ngang, mà nguyên do lại đến từ nữ nhân mới hội gặp ngày hôm nay. Từ ấn tượng đầu tiên của nàng với hắn rất có hảo cảm. Nàng vô tư, đáng yêu, quật cường, toàn thân tỏa ra cỗ anh khí linh động của hiệp nữ giang hồ, không giống đám nữ nhân yếu đuối chỉ luôn tỏ ra e thẹn, giả tạo, ẻo lả khiến hắn phát ngán. Nhưng tâm tư hắn chỉ dừng ở đó. Hắn cho rằng bản thân đối nàng chỉ dừng lại ở tình bằng hữu, cho đến khi nhìn nàng ngang nhiên nắm lấy tay Đông Phương Tuấn rời khỏi đây thì trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời. Đây là có chuyện gì?
“Ai, hoàng huynh, tại sao trong chính sự ngươi lí chí là vậy mà trong tình cảm lại nhất mực u mê? Hoàng huynh, đệ đệ ta sống với ngươi từ nhỏ nên hiểu ngươi nghĩ gì. Thế nào, động tâm Liễu Hoàn Hoàn rồi?” Lãnh Thần Phong ngồi xuống đối diện Lãnh Thần Dương, tự rót cho mình một chung rượu rồi chậm rãi thưởng thức. Không sai, Lãnh Thần Dương không giống hắn đã đi khắp thiên hạ, trước khi gặp Lăng Vân Trúc thì chưa từng động tâm với ai, tuy nhiên chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn heo chạy, hắn vẫn có thể nhận ra được thứ có là phong tình kia. Hoàng huynh luôn luôn chôn mình trong chính sự, không phải hắn không muốn ra ngoài mà là bị sự vụ kéo chân, những nữ nhân mà hắn gặp lại toàn là loại hình hắn chán ghét, bởi thế có u mê trong tình cảm âu cũng dễ hiểu.
“Ta động tâm?” Lãnh Thần Dương sửng sốt, như thể vừa nghe nghe một cái gì đó mới lạ vậy. Hắn vậy mà động tâm với nàng – một nữ nhân chỉ mới gặp một ngày? Không thể nào, Lãnh Thần Dương hắn sao có thể dễ động tâm như thế được “ Đệ lấy cái gì chứng minh?”
“ Có phải khi mới gặp nàng, huynh liền cảm thấy hứng thú với nàng, sau càng muốn tìm hiểu sâu hơn về nàng? Khi nàng bên cạnh thì cảm thấy vui vẻ, khi thấy nàng bỏ đi cùng nam nhân khác thì tức giận khó chịu? Hoàng huynh, nếu ngươi có những biểu hiện đó thì huynh đã động tâm nàng rồi” Như khi hắn động tâm với Trúc nhi vậy.
Thật là vậy? Lãnh Thần Dương im lặng. Thì ra sự khó chịu khi nàng bỏ đi cùng Đông Phương Tuấn là vì hắn để ý tới nàng sao, thật buồn cười. Lãnh Thần Dương hắn hóa ra cũng có lúc trở nên ngốc nghếch như vậy a.
Thấy Lãnh Thần Dương không nói gì thì Lãnh Thần Phong càng khẳng định suy đoán của bản thân là đúng. Đây coi như là hắn giúp một chút cho kế hoạch của nha đầu đi. Khi nào hắn về phải hưởng một chút phúc lợi mới được. Lâu lắm rồi chưa được thưởng thức đôi môi nhỏ đáng yêu của cô a…(Oa a ~ Phong ca thành sắc lang)
“Hoàng huynh, nếu đã động tâm thì nhanh chân nắm bắt, theo ta thấy không chỉ có huynh để ý tới nàng đâu. Đừng để lúc muộn rồi phải hối hận” Lãnh Thần Phong để lại một câu đầy ẩn ý rồi bỏ đi. Hắn chỉ có thể giúp hoàng huynh được đến đây thôi. Tiếp theo phải làm gì thì phải xem hoàng huynh rồi.
Lãnh Thần Dương nhìn thân đệ đệ rời đi, trong lòng lặp đi lặp lại lời nói của hắn. Sẽ hối hận ư? Hắn đương nhiên sẽ không để bản thân phải hối hận. Khó khăn lắm mới có một nữ nhân khiến hắn động tâm, hắn nhất định sẽ không buông ra nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.