Chương 44: Thủy Minh đế quân (2)
Bạch Vân Tử Y
01/11/2016
Bữa ăn diễn ra nhanh chóng, Đông Phương Tuấn ngoài hỏi thêm chút tình huống sống hai năm qua của Liễu Hoàn Hoàn ra thì không còn nhắc thêm gì đến chuyện trị liệu cho Lăng Vân Trúc nữa. Hắn đích thân tiễn hai nàng xuống lầu, mắt khẽ liếc qua nơi góc khuất, đúng chỗ Lãnh Thần Phong và Lãnh Thần Dương ngồi đó, miệng hơi nhếch nhẹ một chút, như có như không đỡ lấy vai của Liễu Hoàn Hoàn, ánh mắt dịu dàng cực điểm.
“Khả Nhi, Tuyền Cơ, hai muội dù thế nào cũng như người thân của ta, nếu gặp chuyện gì cần giúp đỡ nhất định phải nói cho huynh biết, huynh nhất định sẽ tận lực giúp đỡ hai muội”
“Đông Phương huynh, ý tốt của huynh ta và biểu tỷ xin nhận, được rồi, phu quân còn đang đợi, ta cùng biểu tỷ xin cáo từ” Lăng Vân Trúc cũng nhìn huynh đệ Lãnh gia, đặc biệt là cái mặt của Lãnh Thần Dương càng ngày càng trầm lãnh, ánh mắt dán chặt nơi tay đặt trên vai biểu tỷ của Đông Phương Tuấn, như hận không thể băm vằm cái tay đó thành thịt nát vậy, thầm nghĩ không nên nán lại thêm nữa, nếu không rắc rối sẽ xảy ra a.
“Vậy hai muội đi cẩn thận, đặc biệt là muội đó Tuyền Cơ, chân muội bất tiện, ta vẫn khuyên muội cùng ta đi gặp người đó, chân muội chữa khỏi thì Khả Nhi cũng sẽ vui vẻ hơn đúng chứ? Muội cứ suy nghĩ thêm đi”
“Được rồi, muội sẽ suy nghĩ. Cáo từ” Hừ hừ, ngươi là sợ ta gây phiền phức cho người trong mộng của ngươi đi, còn bày đặt văn vẻ. Lại nhìn cái mặt đen càng thêm đen của Lãnh Thần Dương, Lăng Vân Trúc liền hiểu ra. Đông Phương Tuấn có lẽ đã biết chuyện giữa Lãnh Thần Dương và biểu tỷ, cho nên làm ra cái cử chỉ kia chắc mười phân mười là muốn chọc tức tình địch đi. Hai, cô và biểu tỷ vẫn nên dọt lẹ càng sớm càng tốt.
Vương phủ
“Tiểu Kê Nhi, sao muội kéo ta về gấp như vậy, ta còn chưa kịp chào Tuấn ca một cách tử tế nữa” Hai người vừa bước vào phòng Liễu Hoàn Hoàn, Liễu Hoàn Hoàn liền hỏi biểu muội của nàng. Cứ vào lúc nàng định nói là biểu muội lại tránh nói trước, làm nàng không kịp nói lời nào hết mà về thẳng đây.
Biểu tỷ ngốc, còn không phải ta sợ cái Lãnh Thần Dương của tỷ sẽ gây ra rắc rối sao? Nếu cô mà không nhanh chóng kéo biểu tỷ về, Lãnh Thần Dương thật sự sẽ bỏ mặc thân phận mà ra đánh nhau với Đông Phương Tuấn mất. Tuy nhiên cô sẽ không nói với biểu tỷ chuyện này “Tỷ thật ngốc quá, mục đích của chúng ta hôm nay đến gặp Đông Phương Tuấn là gì? Không phải là từ chối lời cầu thân của hắn sao? Làm chuyện đại sự thì phải dứt khoát một chút, tỷ còn muốn cáo từ hắn một cách tử tế? Biểu tỷ, muội không ngại mà nhắc tỷ một lần nữa. Muội nhìn ra được Đông Phương Tuấn đã thay đổi rồi, hắn không còn là tiểu hài tử chờ tỷ bảo vệ sau lưng nữa. Hắn muốn sống được trong cái giới thương nhân kia sao không thể không có mánh khóe và âm mưu, tỷ chắc hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho tỷ thế sao?”
“Muội nói đúng, là ta đã quên mất” Thật ra nàng không hề quên, chỉ là nàng vẫn vì chút tình nghĩa xưa cũ mà yếu lòng. Nàng không thể quên được một Tiểu Tuấn Tuấn ngày xưa luôn bám chặt sau lưng nàng khi bị bắt nạt, từng lớn giọng nói rằng lớn lên sẽ bảo vệ nàng nữa. Đó là một trong những kí ức đẹp nhất của nàng, nhưng kí ức chỉ là kí ức, nàng vẫn phải đối mặt với thực tại. Đông Phương Tuấn đã thay đổi. Thật sự thay đổi rồi.
“Trúc nhi, nàng đâu rồi?”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy Lãnh Thần Phong gọi Lăng Vân Trúc, Lăng Vân Trúc nghe thấy liền nói với Liễu Hoàn Hoàn:
“Biểu tỷ, Phong gọi ta rồi, tỷ mau nghỉ ngơi đi”
“Được rồi cô nương, mau biến đi cho ta, đừng để “tướng công” của ngươi phải đợi chờ” Liễu Hoàn Hoàn bĩu môi, cố tình nhấn mạnh hai chữ “tướng công”, làm mặt Lăng Vân Trúc hơi đỏ lên, nhưng lại ra vẻ mặt dày đáp “Đương nhiên không thể để tướng công của ta chờ rồi, ta đi đây” Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, không hề nhớ rằng mình còn đang giả vờ ngồi xe lăn, khiến Liễu Hoàn Hoàn không khỏi ôm bùng lăn ra cười. Thật là, lâu lắm rồi không nhìn thấy mặt đáng yêu này của biểu muội. Thật đáng xem mà
“Khả Nhi, Tuyền Cơ, hai muội dù thế nào cũng như người thân của ta, nếu gặp chuyện gì cần giúp đỡ nhất định phải nói cho huynh biết, huynh nhất định sẽ tận lực giúp đỡ hai muội”
“Đông Phương huynh, ý tốt của huynh ta và biểu tỷ xin nhận, được rồi, phu quân còn đang đợi, ta cùng biểu tỷ xin cáo từ” Lăng Vân Trúc cũng nhìn huynh đệ Lãnh gia, đặc biệt là cái mặt của Lãnh Thần Dương càng ngày càng trầm lãnh, ánh mắt dán chặt nơi tay đặt trên vai biểu tỷ của Đông Phương Tuấn, như hận không thể băm vằm cái tay đó thành thịt nát vậy, thầm nghĩ không nên nán lại thêm nữa, nếu không rắc rối sẽ xảy ra a.
“Vậy hai muội đi cẩn thận, đặc biệt là muội đó Tuyền Cơ, chân muội bất tiện, ta vẫn khuyên muội cùng ta đi gặp người đó, chân muội chữa khỏi thì Khả Nhi cũng sẽ vui vẻ hơn đúng chứ? Muội cứ suy nghĩ thêm đi”
“Được rồi, muội sẽ suy nghĩ. Cáo từ” Hừ hừ, ngươi là sợ ta gây phiền phức cho người trong mộng của ngươi đi, còn bày đặt văn vẻ. Lại nhìn cái mặt đen càng thêm đen của Lãnh Thần Dương, Lăng Vân Trúc liền hiểu ra. Đông Phương Tuấn có lẽ đã biết chuyện giữa Lãnh Thần Dương và biểu tỷ, cho nên làm ra cái cử chỉ kia chắc mười phân mười là muốn chọc tức tình địch đi. Hai, cô và biểu tỷ vẫn nên dọt lẹ càng sớm càng tốt.
Vương phủ
“Tiểu Kê Nhi, sao muội kéo ta về gấp như vậy, ta còn chưa kịp chào Tuấn ca một cách tử tế nữa” Hai người vừa bước vào phòng Liễu Hoàn Hoàn, Liễu Hoàn Hoàn liền hỏi biểu muội của nàng. Cứ vào lúc nàng định nói là biểu muội lại tránh nói trước, làm nàng không kịp nói lời nào hết mà về thẳng đây.
Biểu tỷ ngốc, còn không phải ta sợ cái Lãnh Thần Dương của tỷ sẽ gây ra rắc rối sao? Nếu cô mà không nhanh chóng kéo biểu tỷ về, Lãnh Thần Dương thật sự sẽ bỏ mặc thân phận mà ra đánh nhau với Đông Phương Tuấn mất. Tuy nhiên cô sẽ không nói với biểu tỷ chuyện này “Tỷ thật ngốc quá, mục đích của chúng ta hôm nay đến gặp Đông Phương Tuấn là gì? Không phải là từ chối lời cầu thân của hắn sao? Làm chuyện đại sự thì phải dứt khoát một chút, tỷ còn muốn cáo từ hắn một cách tử tế? Biểu tỷ, muội không ngại mà nhắc tỷ một lần nữa. Muội nhìn ra được Đông Phương Tuấn đã thay đổi rồi, hắn không còn là tiểu hài tử chờ tỷ bảo vệ sau lưng nữa. Hắn muốn sống được trong cái giới thương nhân kia sao không thể không có mánh khóe và âm mưu, tỷ chắc hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho tỷ thế sao?”
“Muội nói đúng, là ta đã quên mất” Thật ra nàng không hề quên, chỉ là nàng vẫn vì chút tình nghĩa xưa cũ mà yếu lòng. Nàng không thể quên được một Tiểu Tuấn Tuấn ngày xưa luôn bám chặt sau lưng nàng khi bị bắt nạt, từng lớn giọng nói rằng lớn lên sẽ bảo vệ nàng nữa. Đó là một trong những kí ức đẹp nhất của nàng, nhưng kí ức chỉ là kí ức, nàng vẫn phải đối mặt với thực tại. Đông Phương Tuấn đã thay đổi. Thật sự thay đổi rồi.
“Trúc nhi, nàng đâu rồi?”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy Lãnh Thần Phong gọi Lăng Vân Trúc, Lăng Vân Trúc nghe thấy liền nói với Liễu Hoàn Hoàn:
“Biểu tỷ, Phong gọi ta rồi, tỷ mau nghỉ ngơi đi”
“Được rồi cô nương, mau biến đi cho ta, đừng để “tướng công” của ngươi phải đợi chờ” Liễu Hoàn Hoàn bĩu môi, cố tình nhấn mạnh hai chữ “tướng công”, làm mặt Lăng Vân Trúc hơi đỏ lên, nhưng lại ra vẻ mặt dày đáp “Đương nhiên không thể để tướng công của ta chờ rồi, ta đi đây” Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, không hề nhớ rằng mình còn đang giả vờ ngồi xe lăn, khiến Liễu Hoàn Hoàn không khỏi ôm bùng lăn ra cười. Thật là, lâu lắm rồi không nhìn thấy mặt đáng yêu này của biểu muội. Thật đáng xem mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.