Chương 140: Phong thưởng
Lừa Con
04/04/2022
Giải quyết xong đám hoàng tộc, Thái Đức hơi liếc mắt qua chỗ Chân Ngọc. Nàng ta run rẩy như con mèo bị nhúng nước.
Thái Đức thu hồi ánh mắt, bỏ qua, tiếp tục tiến lên hoàng tọa.
Bọn Chân Ngọc không tham gia trực tiếp chiến dịch Bạch Mã Sơn, còn liên lụy sâu cỡ nào thì còn phải xem. Tạm thời bỏ đấy.
Hắn chậm rãi từng bước, đứng trước hoàng tọa, mỉm cười, cái gì của ta thì sẽ mãi mãi là của ta. Hắn quay người ngồi xuống, một đống tác vô cùng quen thuộc.
Trịnh Sam quỳ trước ghế rồng, trán đụng đất, tim nhảy bịch bịch, người ngoài có thể nghe rõ tiếng.
“Ngươi khiến trẫm thất vọng.” Thái Đức nhẹ nhàng nói.
“Phụ… phụ…” hắn sợ đến mức lắp bắp.
“Ngươi tu luyện cái gì lại thành ra thế này?”
“Là… Nguyệt…”
“Ngươi nóng lòng làm hoàng đế như vậy.” Thái Đức căn bản là không quan tâm câu trả lời của hắn, tự nói một mình.
“Hoàng đế nha! chí cao vô thượng. Ai mà không muốn. Ngươi muốn, trẫm có thể hiểu được. Nhưng! ngươi cũng phải chờ trẫm chết đã chứ!”
“Phụ hoàng… phúc thọ vĩnh tồn! trường sinh bất tử.” Hắn bây giờ mới có sức nói một câu đàng hoàng.
“Ha ha…” Thái Đức ngửa mặt cười. “Lời này ta thích!”
Trịnh Sam thở nhẹ một hơi, có hy vọng giữ được tính mạng.
Thái Đức cúi người, vỗ vỗ đầu hắn.
“Ngươi dù sao cũng là con của trẫm, trẫm không đành lòng ra tay.”
Trịnh Sam vui mừng.
“Tội chết có thể tha, tội sống khó tha!”
Trịnh Sam hớn hở, chỉ cần có thể sống thì những thứ khác đều có thể.
“Thất hoàng tử Trịnh Sam, mưu đoạt soán vị, phế truất thành thứ dân.” Thái Đức lớn tiếng tuyên bố.
Trịnh Sam vui mừng muốn nhảy cẫng, thành thường dân cũng không phải vấn đề gì lớn, ta vẫn là tu sĩ. Nhưng hắn đã lầm, Thái Đúc lúc này bàn tay đánh xuống.
“A!” Trịnh Sam thét lên đau đớn, ôm bụng quằn quại. Đan điền của hắn bị đánh nát, tu vi mất hết, sau này chỉ có thể là cái phàm nhân.
Hắn lăn lộn từ trên chí cao hoàng tọa rơi xuống, vương miện văng ra, tóc tai bù xù, tinh thần hoảng hốt điên loạn. Không còn tu vi đối với hắn còn đáng sợ hơn cả chết.
Mắt hắn xung huyết, đầu óc trở nên mơ hồ, đã có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma. Tác hại của Nguyệt Hoa Quyết hiện ra, hắn không tỉnh táo được nữa.
Trịnh Sam ngồi dậy, cười ngơ ngác, làm bộ dáng giống như một bé gái, hát những câu vu vơ.
Hắn không chấp nhận sự thật nên đầu óc đã tự vẽ ra một cuộc đời khác, trong cuộc đời này hắn là một bé gái.
Chân Ngọc ôm miệng, nấc lên thành tiếng, nước mắt giàn giụa, thử hỏi người mẹ nào chịu đựng được cảnh này.
“Lôi ra ngoài.” Thái Đức ra lệnh.
Hai tên lính lôi Trịnh Sam sền sệt ra ngoài, lột hoàng bào, lấy đi tất cả tư trang chỉ cho hắn một bộ áo mỏng rồi ném khỏi cửa hoàng cung.
“Ngươi cũng muốn đi theo nó sao?” Thái Đức gằn giọng hỏi.
Chân Ngọc cúi đầu không nói.
“Nghịch tử như vậy, không có cũng được!” Thái Đức lạnh lùng.
“Phải phải…” nàng gật đầu lia lịa.
Hắn sau đó đưa mắt nhìn chúng quan:
“Còn các ngươi, các ngươi tính sao?”
Mọi người im lặng như tờ, không khí sợ hãi bao trùm bọn họ.
Nửa ngày sau.
Một viên quan lấy hết can đảm, bước ra nói, dù sao cũng chết, nói một chút có khi còn cứu vãn được.
“Bệ hạ, kiến chúa cũng cần kiến thợ.”
“Bệ hạ ngài giết hết chúng thần thì lấy ai phục vụ cho ngài.”
Thái Đức nghe vậy bật cười.
“Ha ha ha… các ngươi đánh giá mình quá cao, quá quan trọng rồi. Trẫm chỉ cần hạ một lệnh, trăm ngàn nhân tài hội tụ. Không phải thi trạng nguyên sắp diễn ra sao? đây là cơ hội lấp đầy các chỗ trống.”
Nếu không có chiến tranh, thi trạng nguyên đã kết thúc. Nhưng rơi vào thời điểm này ngược lại rất xảo diệu, như khô hạn gặp mưa rào.
“Bệ hạ, ngài không sợ bêu danh sử sách, giết hại lương thần.”
“Ha ha ha… các ngươi hết cái để nói rồi đưa lịch sử ra dọa trẫm. Lịch sử đều do kẻ chiến thắng viết.”
“Lịch sử bệ hạ có thể sửa nhưng còn miệng đời. Bệ hạ nên nhớ: Trăm năm bia đá còn mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.
Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại!
Bệ hạ chẳng lẽ có thể giết hết người trong thiên hạ để bịt miệng sao?”
Vì tính mạng, chúng quan đúng là vắt hết óc suy nghĩ.
“Ha ha… hay cho câu: Trăm năm bia đá còn mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.” Thái Đức cười tươi, sau đó cúi đầu nhìn bọn họ, nói:
“Các ngươi sau khi chết mười năm, trăm năm… ai sẽ còn nhớ đến các ngươi nữa. Còn trẫm có thể sống tới ba ngàn tuổi, bia miệng cũng phải mòn trước trẫm.”
Đám quan cúi đầu lòng như tro nguội. Như vậy thì còn gì có thể nói.
Chỉ cần sống đủ lâu ngươi có thể làm bất cứ điều gì, huống chi đây còn là hoàng đế.
Thái Đức nhếch mép cười, các ngươi còn non và xanh lắm.
“Ta lười ra tay. Ta cho các ngươi được toàn xác, không liên lụy gia đình, dòng tộc. Các ngươi về tự xử đi.”
Đám quan bất ngờ, Thái Đức sao đột nhiên nhân từ như vậy, không tru di cửu tộc.
Thái Đức từ đầu đến cuối không quan tâm thái độ chúng quan, hắn chỉ làm những gì mình muốn.
“Trẫm có chuyện muốn tuyên bố.” hắn lớn tiếng.
Chúng quan lại nghiêng tai lắng nghe, những lời tiếp theo sẽ rất quan trọng.
“Trẫm cùng bá quan văn võ cúng tế tổ tiên tại Bạch Mã Sơn. Không ngờ trúng phải độc thủ của Vạn Trùng Quốc và bọn Trần Anh, Vương Song, Dự Dương Vương. Trong lúc nguy cấp quốc sư Diệp Hồng Vân cùng các đệ tử đã anh dũng chiến đấu hộ giá.
Nhưng giặc quá đông và độc ác. Quốc sư và các đệ tử đã hy sinh.”
Thái Đức làm ra vẻ buồn rầu rưng rưng nước mắt.
Đây lại là câu chuyện khác về Bạch Mã Sơn Chi Biến, tội lỗi bị đổ hết lên đầu Vạn Trùng Quốc cùng bọn Trần Anh, Vương Song, Dự Dương Vương. Quốc sư được đảo ngược trở thành anh hùng.
Bọn Trần Anh trở thành kẻ xấu. Còn Vạn Trùng Quốc thì phiên bản nào cũng là kẻ xấu.
Thái Đức không nhắc đến Thanh Long Tự.
Không phải hắn không nhớ mà không đụng tới được. Nếu Thanh Long Tự chỉ đơn giản là Thanh Long Tự thì dễ làm nhưng Thanh Long Tự phía sau chính là tây phương Phật giáo. Diệt không được!
“Tất cả kẻ thủ ác đã bị trừng phạt. Bây giờ là lúc ban ơn!”
Thái Đức dứt lời.
Một bóng người đạp phi kiếm bay tới, trên vai đậu một con quạ đen.
Mạc Thiên Cửu mặc một bộ áo giáp sáng bóng, phía sau áo choàng bay phấp phới theo gió. Hắn đạp trên hoàng lộ từng bước đi tới trong sự ngỡ ngàng của chúng quan.
Tên này trong sự kiện Bạch Mã Sơn biến mất không rõ tung tích. Mọi người cũng không quá để ý, cho rằng chỉ là một tiểu nhân vật.
Hắn lúc này xuất hiện, mọi người cảm giác trong sự kiện kia không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mạc Thiên Cửu dừng trước Thái Đức, chắp tay khẽ cúi đầu.
“Bệ hạ vạn tuế!”
Nghi lễ quá sơ sài. Đây là tội đại bất kính, tru di tam tộc. Mọi người nhìn Thái Đức, chờ xem thái độ của hắn.
Thái Đức mỉm cười, khẽ gật đầu, đưa tay:
“Miễn lễ!”
Mạc Thiên Cửu buông tay, khẳng khái ưỡn ngực, tay chắp sau lưng, thái độ hết sức ngông cuồng. Ngay cả con chim của hắn cũng ngóc đầu thẳng đứng.
Chúng quan bình thường gặp hành động này sẽ thay nhau đứng ra chỉ trích nhưng lúc này là hoàn cảnh đặc biệt, tốt nhất là ngậm miệng lại.
“Thiết Nhân Vương hộ giá có công, nay trẫm phong cho Thiết Nhân Vương làm Thừa tướng, nắm hết triều chính, phong cho làm Tổng thống lĩnh, nắm hết các lực lượng vũ trang.”
Cái này… chúng quan ngơ ngác, đây chẳng phải là nắm cả chính quyền và quân đội. Quá nhiều quyền lực, chẳng khác nào hoàng đế không ngai. Thái Đức có thể yên tâm được sao?
“Cho phép Thiết Nhân Vương đi xe ngựa vào trong nội thành, vào hoàng cung không cần giao nộp vũ khí, gặp hoàng đế không phải hành lễ.”
Chúng quan nghe xong tưởng mình đang mơ. Thái Đức hoàng đế bị điên rồi sao?
Mạc Thiên Cửu rốt cuộc đã lập công gì mà lại được ban nhiều như vậy quyền lợi. Ơn cứu mạng cũng không đến mức vậy đi.
Đại Trịnh từ lúc lập quốc đến nay, cho dù là khai quốc công thần, cũng không ai được hưởng nhiều như vậy quyền lợi và quyền lực. Mạc Thiên Cửu độc nhất vô nhị.
Thái Đức mưu quyền đại gia, ám ảnh với quyền lực. Hôm nay việc làm lại trái ngược hoàn toàn với bình thường.
“Ban cho Thiết Nhân Vương Thượng Phương Bảo Kiếm, thấy kiếm như thấy trẫm. Trên có thể chém hoàng thân quốc thích, dưới có thể trảm bá tánh phàm nhân. Có thể giết trước luận tội sau.
Ban cho Thiết Nhân Vương toàn bộ gia sản của Dự Dương Vương.
Ban cho hoàng kim vạn lượng, hạ nhân ngàn người, lính tốt vạn quân…
Ban cho…”
Mỗi lần Thái Đức đọc lên một hạng mục, các quan chỉ biết trố mắt nhìn. Bọn họ nghi ngờ Mạc Thiên Cửu chính là con riêng của Thái Đức. Thái Đức đang muốn chuyển giao quyền lực.
Mạc Thiên Cửu mỉm cười tủm tỉm.
Sau nửa này, Thái Đức tuyên bố xong, hắn phất tay:
“Thượng triều hôm nay đến đây thôi. Trẫm muốn nghỉ ngơi. Có chuyện gì các ngươi có thể tìm Thiết Nhân Vương.”
Dứt lời, Thái Đức quay đầu bước vào trong.
Quan viên tất cả hành lễ. Mạc Thiên Cửu vẫn đứng thẳng lưng, mỉm cười.
Thái Đức thu hồi ánh mắt, bỏ qua, tiếp tục tiến lên hoàng tọa.
Bọn Chân Ngọc không tham gia trực tiếp chiến dịch Bạch Mã Sơn, còn liên lụy sâu cỡ nào thì còn phải xem. Tạm thời bỏ đấy.
Hắn chậm rãi từng bước, đứng trước hoàng tọa, mỉm cười, cái gì của ta thì sẽ mãi mãi là của ta. Hắn quay người ngồi xuống, một đống tác vô cùng quen thuộc.
Trịnh Sam quỳ trước ghế rồng, trán đụng đất, tim nhảy bịch bịch, người ngoài có thể nghe rõ tiếng.
“Ngươi khiến trẫm thất vọng.” Thái Đức nhẹ nhàng nói.
“Phụ… phụ…” hắn sợ đến mức lắp bắp.
“Ngươi tu luyện cái gì lại thành ra thế này?”
“Là… Nguyệt…”
“Ngươi nóng lòng làm hoàng đế như vậy.” Thái Đức căn bản là không quan tâm câu trả lời của hắn, tự nói một mình.
“Hoàng đế nha! chí cao vô thượng. Ai mà không muốn. Ngươi muốn, trẫm có thể hiểu được. Nhưng! ngươi cũng phải chờ trẫm chết đã chứ!”
“Phụ hoàng… phúc thọ vĩnh tồn! trường sinh bất tử.” Hắn bây giờ mới có sức nói một câu đàng hoàng.
“Ha ha…” Thái Đức ngửa mặt cười. “Lời này ta thích!”
Trịnh Sam thở nhẹ một hơi, có hy vọng giữ được tính mạng.
Thái Đức cúi người, vỗ vỗ đầu hắn.
“Ngươi dù sao cũng là con của trẫm, trẫm không đành lòng ra tay.”
Trịnh Sam vui mừng.
“Tội chết có thể tha, tội sống khó tha!”
Trịnh Sam hớn hở, chỉ cần có thể sống thì những thứ khác đều có thể.
“Thất hoàng tử Trịnh Sam, mưu đoạt soán vị, phế truất thành thứ dân.” Thái Đức lớn tiếng tuyên bố.
Trịnh Sam vui mừng muốn nhảy cẫng, thành thường dân cũng không phải vấn đề gì lớn, ta vẫn là tu sĩ. Nhưng hắn đã lầm, Thái Đúc lúc này bàn tay đánh xuống.
“A!” Trịnh Sam thét lên đau đớn, ôm bụng quằn quại. Đan điền của hắn bị đánh nát, tu vi mất hết, sau này chỉ có thể là cái phàm nhân.
Hắn lăn lộn từ trên chí cao hoàng tọa rơi xuống, vương miện văng ra, tóc tai bù xù, tinh thần hoảng hốt điên loạn. Không còn tu vi đối với hắn còn đáng sợ hơn cả chết.
Mắt hắn xung huyết, đầu óc trở nên mơ hồ, đã có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma. Tác hại của Nguyệt Hoa Quyết hiện ra, hắn không tỉnh táo được nữa.
Trịnh Sam ngồi dậy, cười ngơ ngác, làm bộ dáng giống như một bé gái, hát những câu vu vơ.
Hắn không chấp nhận sự thật nên đầu óc đã tự vẽ ra một cuộc đời khác, trong cuộc đời này hắn là một bé gái.
Chân Ngọc ôm miệng, nấc lên thành tiếng, nước mắt giàn giụa, thử hỏi người mẹ nào chịu đựng được cảnh này.
“Lôi ra ngoài.” Thái Đức ra lệnh.
Hai tên lính lôi Trịnh Sam sền sệt ra ngoài, lột hoàng bào, lấy đi tất cả tư trang chỉ cho hắn một bộ áo mỏng rồi ném khỏi cửa hoàng cung.
“Ngươi cũng muốn đi theo nó sao?” Thái Đức gằn giọng hỏi.
Chân Ngọc cúi đầu không nói.
“Nghịch tử như vậy, không có cũng được!” Thái Đức lạnh lùng.
“Phải phải…” nàng gật đầu lia lịa.
Hắn sau đó đưa mắt nhìn chúng quan:
“Còn các ngươi, các ngươi tính sao?”
Mọi người im lặng như tờ, không khí sợ hãi bao trùm bọn họ.
Nửa ngày sau.
Một viên quan lấy hết can đảm, bước ra nói, dù sao cũng chết, nói một chút có khi còn cứu vãn được.
“Bệ hạ, kiến chúa cũng cần kiến thợ.”
“Bệ hạ ngài giết hết chúng thần thì lấy ai phục vụ cho ngài.”
Thái Đức nghe vậy bật cười.
“Ha ha ha… các ngươi đánh giá mình quá cao, quá quan trọng rồi. Trẫm chỉ cần hạ một lệnh, trăm ngàn nhân tài hội tụ. Không phải thi trạng nguyên sắp diễn ra sao? đây là cơ hội lấp đầy các chỗ trống.”
Nếu không có chiến tranh, thi trạng nguyên đã kết thúc. Nhưng rơi vào thời điểm này ngược lại rất xảo diệu, như khô hạn gặp mưa rào.
“Bệ hạ, ngài không sợ bêu danh sử sách, giết hại lương thần.”
“Ha ha ha… các ngươi hết cái để nói rồi đưa lịch sử ra dọa trẫm. Lịch sử đều do kẻ chiến thắng viết.”
“Lịch sử bệ hạ có thể sửa nhưng còn miệng đời. Bệ hạ nên nhớ: Trăm năm bia đá còn mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.
Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại!
Bệ hạ chẳng lẽ có thể giết hết người trong thiên hạ để bịt miệng sao?”
Vì tính mạng, chúng quan đúng là vắt hết óc suy nghĩ.
“Ha ha… hay cho câu: Trăm năm bia đá còn mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.” Thái Đức cười tươi, sau đó cúi đầu nhìn bọn họ, nói:
“Các ngươi sau khi chết mười năm, trăm năm… ai sẽ còn nhớ đến các ngươi nữa. Còn trẫm có thể sống tới ba ngàn tuổi, bia miệng cũng phải mòn trước trẫm.”
Đám quan cúi đầu lòng như tro nguội. Như vậy thì còn gì có thể nói.
Chỉ cần sống đủ lâu ngươi có thể làm bất cứ điều gì, huống chi đây còn là hoàng đế.
Thái Đức nhếch mép cười, các ngươi còn non và xanh lắm.
“Ta lười ra tay. Ta cho các ngươi được toàn xác, không liên lụy gia đình, dòng tộc. Các ngươi về tự xử đi.”
Đám quan bất ngờ, Thái Đức sao đột nhiên nhân từ như vậy, không tru di cửu tộc.
Thái Đức từ đầu đến cuối không quan tâm thái độ chúng quan, hắn chỉ làm những gì mình muốn.
“Trẫm có chuyện muốn tuyên bố.” hắn lớn tiếng.
Chúng quan lại nghiêng tai lắng nghe, những lời tiếp theo sẽ rất quan trọng.
“Trẫm cùng bá quan văn võ cúng tế tổ tiên tại Bạch Mã Sơn. Không ngờ trúng phải độc thủ của Vạn Trùng Quốc và bọn Trần Anh, Vương Song, Dự Dương Vương. Trong lúc nguy cấp quốc sư Diệp Hồng Vân cùng các đệ tử đã anh dũng chiến đấu hộ giá.
Nhưng giặc quá đông và độc ác. Quốc sư và các đệ tử đã hy sinh.”
Thái Đức làm ra vẻ buồn rầu rưng rưng nước mắt.
Đây lại là câu chuyện khác về Bạch Mã Sơn Chi Biến, tội lỗi bị đổ hết lên đầu Vạn Trùng Quốc cùng bọn Trần Anh, Vương Song, Dự Dương Vương. Quốc sư được đảo ngược trở thành anh hùng.
Bọn Trần Anh trở thành kẻ xấu. Còn Vạn Trùng Quốc thì phiên bản nào cũng là kẻ xấu.
Thái Đức không nhắc đến Thanh Long Tự.
Không phải hắn không nhớ mà không đụng tới được. Nếu Thanh Long Tự chỉ đơn giản là Thanh Long Tự thì dễ làm nhưng Thanh Long Tự phía sau chính là tây phương Phật giáo. Diệt không được!
“Tất cả kẻ thủ ác đã bị trừng phạt. Bây giờ là lúc ban ơn!”
Thái Đức dứt lời.
Một bóng người đạp phi kiếm bay tới, trên vai đậu một con quạ đen.
Mạc Thiên Cửu mặc một bộ áo giáp sáng bóng, phía sau áo choàng bay phấp phới theo gió. Hắn đạp trên hoàng lộ từng bước đi tới trong sự ngỡ ngàng của chúng quan.
Tên này trong sự kiện Bạch Mã Sơn biến mất không rõ tung tích. Mọi người cũng không quá để ý, cho rằng chỉ là một tiểu nhân vật.
Hắn lúc này xuất hiện, mọi người cảm giác trong sự kiện kia không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mạc Thiên Cửu dừng trước Thái Đức, chắp tay khẽ cúi đầu.
“Bệ hạ vạn tuế!”
Nghi lễ quá sơ sài. Đây là tội đại bất kính, tru di tam tộc. Mọi người nhìn Thái Đức, chờ xem thái độ của hắn.
Thái Đức mỉm cười, khẽ gật đầu, đưa tay:
“Miễn lễ!”
Mạc Thiên Cửu buông tay, khẳng khái ưỡn ngực, tay chắp sau lưng, thái độ hết sức ngông cuồng. Ngay cả con chim của hắn cũng ngóc đầu thẳng đứng.
Chúng quan bình thường gặp hành động này sẽ thay nhau đứng ra chỉ trích nhưng lúc này là hoàn cảnh đặc biệt, tốt nhất là ngậm miệng lại.
“Thiết Nhân Vương hộ giá có công, nay trẫm phong cho Thiết Nhân Vương làm Thừa tướng, nắm hết triều chính, phong cho làm Tổng thống lĩnh, nắm hết các lực lượng vũ trang.”
Cái này… chúng quan ngơ ngác, đây chẳng phải là nắm cả chính quyền và quân đội. Quá nhiều quyền lực, chẳng khác nào hoàng đế không ngai. Thái Đức có thể yên tâm được sao?
“Cho phép Thiết Nhân Vương đi xe ngựa vào trong nội thành, vào hoàng cung không cần giao nộp vũ khí, gặp hoàng đế không phải hành lễ.”
Chúng quan nghe xong tưởng mình đang mơ. Thái Đức hoàng đế bị điên rồi sao?
Mạc Thiên Cửu rốt cuộc đã lập công gì mà lại được ban nhiều như vậy quyền lợi. Ơn cứu mạng cũng không đến mức vậy đi.
Đại Trịnh từ lúc lập quốc đến nay, cho dù là khai quốc công thần, cũng không ai được hưởng nhiều như vậy quyền lợi và quyền lực. Mạc Thiên Cửu độc nhất vô nhị.
Thái Đức mưu quyền đại gia, ám ảnh với quyền lực. Hôm nay việc làm lại trái ngược hoàn toàn với bình thường.
“Ban cho Thiết Nhân Vương Thượng Phương Bảo Kiếm, thấy kiếm như thấy trẫm. Trên có thể chém hoàng thân quốc thích, dưới có thể trảm bá tánh phàm nhân. Có thể giết trước luận tội sau.
Ban cho Thiết Nhân Vương toàn bộ gia sản của Dự Dương Vương.
Ban cho hoàng kim vạn lượng, hạ nhân ngàn người, lính tốt vạn quân…
Ban cho…”
Mỗi lần Thái Đức đọc lên một hạng mục, các quan chỉ biết trố mắt nhìn. Bọn họ nghi ngờ Mạc Thiên Cửu chính là con riêng của Thái Đức. Thái Đức đang muốn chuyển giao quyền lực.
Mạc Thiên Cửu mỉm cười tủm tỉm.
Sau nửa này, Thái Đức tuyên bố xong, hắn phất tay:
“Thượng triều hôm nay đến đây thôi. Trẫm muốn nghỉ ngơi. Có chuyện gì các ngươi có thể tìm Thiết Nhân Vương.”
Dứt lời, Thái Đức quay đầu bước vào trong.
Quan viên tất cả hành lễ. Mạc Thiên Cửu vẫn đứng thẳng lưng, mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.