Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu
Chương 3
Diệp Sáp
18/05/2021
Thời điểm Tô Tiêu Vũ được trợ lý gọi vào, người xung quanh đều quay đầu nhìn cô, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc.
Thứ tự phỏng vấn hôm nay tuy rằng không được công khai, nhưng qua mấy vòng, người ta cũng nhìn ra được quy luật.
Càng là những người vào trước, dường như chất lượng càng tốt, lịch duyệt càng nhiều, năng lực càng mạnh.
Đơn giản mà nói chính là tỷ lệ trúng tuyển càng lớn.
Đây là do an bài của một vị phó tổng. Mấy người này đều biết tính tình Nguyễn Ức, tất nhiên phải đem những sự lựa chọn tốt hơn đặt lên trước, sợ ánh mắt kén chọn bắn ra lửa của cô dọa hết cá trong chậu.
Cho nên, ở thời điểm Tô Tiêu Vũ đi vào, mọi người đều nhịn không được mà ghé mắt.
Tô Tiêu Vũ cũng là vẻ mặt ngốc nghếch. Phim truyền hình trên điện thoại đều đã mở lên, cứ nghĩ phải đợi đến tối mới được vào, không nghĩ nhanh như vậy đã bị triệu kiến.
Ngày thường, Tô Tiêu Vũ cảm thấy tố chất tâm lý của mình cũng khá tốt. Thời điểm thi đại học, người khác đều khẩn trương, mà cô vì bị tiêu chảy, trước khi nộp bài thi hai mươi phút còn sung sướng một trận, cũng nhận được thêm một trận mắng của cha mẹ.
Nhưng hôm nay, trên lộ trình ngắn ngủi không đến 100 mét này, trái tim cô lại không nghe lời mà nhảy lung tung.
Nội tâm Tô Tiêu Vũ nhảy nhót, cô dùng sức chỉ tay vào chính mình.
---- Các vị lãnh đạo, bên này, nhìn đi, tuyển tôi đi, tuyển tôi đi. Tính mạng con người đều nằm trong tay các vị!
Mở cửa, trong phòng có một cỗ hương khí nhẹ nhàng cùng mùi cà phê, Tô Tiêu Vũ hồi hộp đến mức tay chân vung lên cùng hướng*, thân thể cứng đờ đi vào.
*Thuận quải 顺拐: Đại loại là bình thường lúc đi hoặc chạy tay chúng ta sẽ vung ngược với chân, chân trái nhấc thì tay phải đánh lên và ngược lại. Thuận quải là khi chân tay cùng bên đều nhấc lên. Nói chung là hồi hộp quá đánh tay như trong quân đội vậy. Từ này cũng hông hiểu lắm.
Các vị phó tổng đều là mấy tay già đời, vừa thấy cô như vậy lập tức lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Không cần phải nói, nhìn bộ dáng khẩn trương này tám phần là tay mơ mới vào đời.
Nhưng dù sao cũng là chị đại khâm điểm, một vị phó tổng bên cạnh nhìn Nguyễn Ức. Mấy lượt phỏng vấn trước, Nguyễn Ức hầu như không thèm ngẩng mặt nhìn lên, một bộ dáng "Mấy thứ tầm thường này không lọt được vào mắt trẫm".
Nhưng hiện tại, cô ngẩng đầu, đôi con ngươi thông thấu nhìn người trước mắt.
Tô Tiêu Vũ đứng vững xong mới nhìn đến.
Vì chị đại tự mình lên sàn, mấy vị phó tổng không dám trì hoãn, hầu như là toàn thể ra quân, lấp đầy hàng ghế đầu.
Tô Tiêu Vũ nuốt nước miếng, ngày thường, da mặt cô vốn mỏng, hơn nữa trí nhớ lại cực kỳ không tốt. Lúc này dù không có tiếng nói nào, nhưng vẫn hiểu rõ người ngồi giữa đang tản ra khí chất mạnh mẽ nhất chính là Nguyễn tổng trong truyền thuyết.
Thật hay, đôi mắt xinh đẹp kia cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt của Nguyễn Ức thật đẹp, màu hổ phách thâm thúy như thủy tinh, giữa hàng chân mày lộ ra chỉ có sương lạnh, lại khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm vào.
Kỳ thật khí chất của Tô Tiêu Vũ cũng không tồi, tuổi trẻ có tiền, làn da đặc biệt tốt, giống như được chiếu đèn, ngũ quan nổi bật nhất là đôi mắt. Khi còn nhỏ, cha Tô mẹ Tô dẫn cô ra ngoài đều có người khen ngợi nói Tiểu Vũ có một đôi mắt biết cười trời sinh, chỉ cần nhìn cô sẽ thấy tâm tình thật tốt.
Cô bình tĩnh nhìn tổng giám đốc, không biết vì sao, có lẽ là ảo giác, cô thế mà lại thấy trong đôi mắt ấy có một tia...oán trách?
Vì sợ hãi uy nghiêm thường ngày của Nguyễn Ức, cô chưa mở miệng, không có người nào dám mở miệng.
Hai người nhìn nhau một lát, Nguyễn Ức nhìn sang phó tổng bên cạnh.
Phó tổng lập tức ngầm hiểu, cô nhanh chóng cầm hồ sơ của Tô Tiêu Vũ lên, nghĩ đến những vấn đề cần hỏi, chỉ là nửa ngày sau, cô bị nghẹn họng.
Hồ sơ này thật thô quá đi.
Thô đến mức khiến người ta cạn lời.
Trì hoãn ngắn ngủi làm không khí hiện trường trở nên xấu hổ.
Tô Tiêu Vũ nắm chặt thời gian, cô nhìn Nguyễn Ức, thân thể trộm uốn éo một chút, nỗ lực thể hiện ưu thế.
"Khụ, thật khéo, cô học tâm lý học chuyên nghiệp." Phó tổng bắt đầu gợi chuyện, cô nhìn Nguyễn Ức, mỉm cười: "Cùng chuyên ngành với Nguyễn tổng của chúng tôi."
Tô Tiêu Vũ duy trì nụ cười, nội tâm lại điên cuồng kêu gào. Đúng vậy đúng vậy, chính là tâm lý học kêu trời trời không thấy kêu đất đất không nghe râu ria chuyên nghiệp.
Phó tổng cười cười: "Đây chính là chuyên ngành đào tạo ra toàn người tinh anh nổi bật ưu tú tinh nhuệ chuyên nghiệp à!"
Tô Tiêu Vũ:???
......
Phó tổng cười gượng: "Ha ha, tổng giám đốc của chúng tôi là người nổi tiếng có thể đọc được suy nghĩ người khác, cô thì sao?"
Tô Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức dựa vào ghế mặt không biểu tình nhìn cô.
Đã vậy tôi cũng nhìn chằm chằm cô xem.
Kỳ thật khi còn ở đại học, Tô Tiêu Vũ từng nghe giáo sư nói qua, những nhà tâm lý ưu tú nhất thật sự có một loại năng lực "đọc tâm". Trong phim Mỹ vẫn hay có cảnh dựa vào biểu tình phi ngôn ngữ mà đoán tâm tư người khác, mặc dù có khoa trương, nhưng ở hiện thực lại có lý.
Mà lúc này đây, đôi mắt kia của Nguyễn Ức tuy rằng lạnh nhạt, nhưng Tô Tiêu Vũ lại nhìn thấy sâu trong đó là mỏi mệt, cô theo bản năng mở miệng: "Tổng giám đốc...hình như rất mệt."
Phó tổng:???
Những người khác:???!!!
Yên lặng.
Hiện trường bị bao phủ bởi sự yên lặng đến mức đáng sợ.
Mấy vị phó tổng trong nội tâm vỗ bàn mấy cái, lực độ thế kia, là muốn đem mặt bàn đập vỡ luôn rồi.
OMG! Em gái to gan lớn mật này từ đâu chui ra vậy, thế mà dám nói tổng giám đốc của họ rất mệt? Dám nói boss mệt? Boss của Ức Phong chính là đấu sĩ có tiếng! Không thấy vừa rồi đôi mắt kia còn lườm họ mấy phát sao? Sợ tới mức người khác không dám thở!
Nhưng cũng không thể để sự xấu hổ này kéo dài quá lâu, mấy vị phó tổng nhìn chị đại, nghĩ đến em gái nhỏ đều phải thể hiện tài năng, tổng giám đốc cũng nên thân thiện một chút?
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tiêu Vũ, chậm rãi như nghiền ngẫm: "Phú quý hiểm trung cầu?"
...
Chân Tô Tiêu Vũ lảo đảo một cái, mềm nhũn đến suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Cô đã nghĩ tới rất nhiều loại kết quả phỏng vấn, lại không có cảnh thảm thống máu tươi như vậy.
Nội tâm cô ôm bụng hộc máu điên cuồng.
Trời ạ trời ạ....Thật là đọc được suy nghĩ người khác sao?
Đại não trống rỗng, Tô Tiêu Vũ hấp hối giãy giụa lần cuối.
Cô biết rõ điểm đẹp nhất của mình là đôi mắt, cho nên sáng nay trang điểm cố ý dùng phấn mắt màu vàng.
Phải nắm giữ nhan sắc này thật tốt.
Kỹ thuật trang điểm của cô không tồi, lúc soi gương cảm thấy tinh thần sáng láng, mang theo một loại hấp dẫn của thiếu nữ độc thân.
Cô lúc này nhìn Nguyễn Ức nhẹ nhàng nháy mắt, khóe môi giơ lên, hết sức bày ra ba phần tự tin bảy phần gợi cảm một phân dụ hoặc một phân quyến rũ một phân ngây thơ một phân cao nhã.
Trước mắt giờ không có gương, Tô Tiêu Vũ cũng biết, hiện tại mình cực kỳ xinh đẹp, rất có thể giống như tiên nữ giáng trần đi.
Sau đó, phó tổng lại đau khổ hỏi mấy vấn đề, Nguyễn Ức mới cúi đầu.
Cuối cùng vẫn phải thả người.
Trợ lý rót thêm trà cho Nguyễn Ức, bên cạnh còn duy nhất phó tổng Phỉ Nhi còn tính quen thuộc cùng cô: "Tiếp theo làm gì?"
Nguyễn Ức lắc đầu, cô ngoáy bút một chút dưới tên Tô Tiêu Vũ rồi buông, hoạt động cần cổ, nhìn dáng vẻ muốn rời đi.
Mấy vị phó tổng khác đều kinh hãi.
Tuyển...em gái vừa rồi á?
Căn cứ vào uy vọng thường ngày của tổng giám đốc, người khác dù có rất nhiều câu hỏi cũng không dám mở miệng. Chỉ là thời điểm ra ngoài, Phỉ Nhi bước chân nhanh hơn, nhịn không được hỏi: "Tổng giám đốc, vì sao lại là cô ấy?"
Nguyễn Ức đang dùng cồn khử trùng xoa tay, quay đầu nhìn Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi nhịn không được phát lạnh trong lòng.
Từ khi Nguyễn Ức vào công ty, cô liền được chủ tịch sắp xếp bên người cô ấy làm phụ tá. Mấy năm nay cũng coi như là phụ tá đắc lực của Nguyễn Ức, cùng cô rẽ sóng đạp gió đã rất nhiều lần. Nhưng cũng chính vì vậy, cô cảm thấy chính mình không cách nào tiến vào trong lòng Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức quay đầu, nhàn nhạt: "Phấn mắt nhìn rất đáng yêu."
Phỉ Nhi:?
Cô thật sự nghĩ mình phải đào đào lỗ tai, gì cơ?
Khóe môi Nguyễn Ức giơ lên, tay không tự giác đè xuống: "Rất giống Tôn Ngộ Không."
Phỉ Nhi:...?
Đại khái là Tôn Đại Thánh lại gặp kiếp nạn đi.
Trở lại văn phòng, Nguyễn Ức vào gian bên cạnh tắm rửa. Lý Yên ở bên ngoài chuẩn bị lịch trình ngày hôm sau. Kỳ thật đối với chuyện tổng giám đốc muốn tuyển trợ lý, nội tâm của cô rất phức tạp. Cô năm nay cũng đã 30 tuổi, tốt nghiệp đại học hàng hiệu, lại có gần mười năm kinh nghiệm làm việc, vốn nên có nhiều tự tin, hơn nữa còn lớn hơn Nguyễn Ức mấy tuổi, nhưng ở trước mặt cô ấy, cô lại trước sau có một loại tự ti cùng cảm giác không đủ năng lực.
Đúng thật, người ưu tú như vậy, như ánh trăng ung dung, mọi người đứng bên cạnh đều sẽ tự biết xấu hổ.
Cô biết thường ngày Nguyễn Ức có bao nhiêu vội vã, cho nên tuyển thêm một người trợ lý, dù là cho công việc hay sinh hoạt, đều không có gì khó hiểu.
Chỉ là mấy năm nay, mỗi bước đi của Nguyễn Ức đều thật cẩn thận, đặc biệt ở phương diện dùng người, có thể được cô nhìn vào mắt không nhiều lắm. Vị trí trợ lý này cực kỳ quan trọng, cô sẽ chỉ giao cho người thân cận. Lý Yên vừa mới vào công ty đã liền vì Nguyễn Ức mà bán mạng, trải qua rất nhiều mưa gió mới có hiện tại.
Mà hôm nay...
Một cô bé miệng còn hôi sữa vừa mới tốt nghiệp đã được tuyển rồi.
Lý Yên thở dài thật mạnh. Cô vừa mới thu thập vật dụng xong, Nguyễn Ức đi ra, mặc áo choàng màu đen còn ướt, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ.
Lý Yên đang định trình bày công việc ngày mai, Nguyễn Ức lại mở miệng trước: "Cô giúp tôi đi làm một chuyện."
Lý Yên sửng sốt một chút, nhìn Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức đơn giản rõ ràng nói tóm tắt vấn đề xong, Lý Yên như vừa nằm mơ mà ra ngoài, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.
Cô ở Ức Phong lâu như vậy, làm trợ lý của Nguyễn Ức nhiều năm như vậy.
Lần đầu tiên nghe tổng giám đốc nói....muốn mình đi sắp xếp tính kế một cô bé....từ chối hết những người phỏng vấn một tuần tới?
Lý Yên như phi tử bị đày vào lãnh cung, trong gió hỗn độn, đây là ai, tôi là đâu? Tôi đang làm cái gì?
......
Tô Tiêu Vũ về nhà xong hoàn toàn xõa, lăn trên giường lớn nấu cháo điện thoại cùng Tố Nhu.
"Không đùa, khẳng định không đùa...bị tôi phá hỏng hết rồi."
Lại một lần hy vọng bị đâm rách nát.
Tô Tiêu Vũ thấy chính mình là một người rộng rãi, thế mà con tim yếu đuối vẫn nứt ra một lỗ.
Tố Nhu đã sớm nghĩ đến, an ủi: "Ai, không trúng cũng được, ở nơi nghiêm khắc như vậy áp lực lớn lắm."
Tô Tiêu Vũ lẩm bẩm: "Cuộc đời lần đầu tiên bán sắc, thế mà lại không thành công...Thịt mềm*, cậu biết hôm nay tôi vẽ mắt có bao nhiêu xinh đẹp? Tôi soi gương con thấy mình phảng phất giống Đông Phương giáo chủ."
*Thịt mềm = Tô Nhục. Đồng âm với Tố Nhu.
Tố Nhu:...
Tô Tiêu Vũ: "Nhưng tôi vẫn thất bại, tuy rằng đã đoán trước được, nhưng mà...nhưng mà vị Nguyễn tổng kia thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa tôi còn có cảm giác giống như đã từng quen biết."
Tố Nhu:...
Chỉ là một cuộc phỏng vấn, xem ra lại làm bạn tốt của cô bị bức đến điên rồi.
Lại là một tuần.
Bận bận rộn rộn, tầm thường vô vị.
Nhuệ khí của Tô Tiêu Vũ hoàn toàn bị đánh bại, cô đứng dưới ngọn đèn đường rã rời, nắm điện thoại lẩm bẩm: "Thịt mềm, cậu nói tôi....tôi rất vô dụng đúng không? Đến cả telesale* cũng không được làm...
*telesale: bán hàng qua điện thọai.
Điểm giới hạn của cô đã sụp đổ rồi.
Hiện tại cô chỉ nghĩ đến phải gian nan sống sót thế nào.
Tô Tiêu Vũ hướng lòng đường bước thêm một bước: "Cuộc đời này quá đau khổ, tôi không nhìn thấy ánh sáng ở tương lai, thật sự cảm thấy sống tiếp đều không còn ý nghĩa..."
Tố Nhu hết sức khẩn trương, lập tức đứng lên: "Cậu đang ở đâu? Đừng nghĩ linh tinh!"
Trong đầu cô đã thoáng hiện lên một hình ảnh.
Gió mạnh rít gào trên tầng lầu mười tám, một chân Tô Tiêu Vũ chậm rãi bước ra, trên mặt đều là bi thống cùng tuyệt vọng với thế giới này, chuẩn bị như vậy mà rời đi...
Cô khẩn trương đến mức hít thở không thông, lẫn vào thanh âm rộn ràng nhốn nháo bên kia điện thoại là tiếng Tô Tiêu Vũ: "Bác gái, cho cháu mười đồng xiên nướng."
......
Yên lặng cúp điện thoại, Tố Nhu nhìn lên trời, tố chất tâm lý tốt như vậy, nếu cho cô, ít nhất cũng làm được đến giám đốc hạng mục đi?
Ăn xong xiên nướng, điện thoại Tô Tiêu Vũ lại vang lên. Lông tơ cả người cô dựng đứng, còn tưởng bị giục nợ. Do dự, cô mới run sợ tiếp điện thoại.
Bên kia điện thoại là thanh âm nữ giới lạnh băng, bộ dáng công tác theo quy định.
"Là Tô Tiêu Vũ phải không? Hiện tại chính thức thông báo với bạn, bạn đã được tập đoàn Ức Phong tuyển dụng cho vị trí trợ lý tổng giám đốc, mời bạn kiểm tra và nhận tin tức, nếu không có vấn đề, ngày mai 10 giờ sáng mang tài liệu theo yêu cầu tới phòng nhân sự của Ức Phong báo danh."
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Con đường phú quý của Tiểu Vũ sắp bắt đầu rồi. (^o^)/~
Thứ tự phỏng vấn hôm nay tuy rằng không được công khai, nhưng qua mấy vòng, người ta cũng nhìn ra được quy luật.
Càng là những người vào trước, dường như chất lượng càng tốt, lịch duyệt càng nhiều, năng lực càng mạnh.
Đơn giản mà nói chính là tỷ lệ trúng tuyển càng lớn.
Đây là do an bài của một vị phó tổng. Mấy người này đều biết tính tình Nguyễn Ức, tất nhiên phải đem những sự lựa chọn tốt hơn đặt lên trước, sợ ánh mắt kén chọn bắn ra lửa của cô dọa hết cá trong chậu.
Cho nên, ở thời điểm Tô Tiêu Vũ đi vào, mọi người đều nhịn không được mà ghé mắt.
Tô Tiêu Vũ cũng là vẻ mặt ngốc nghếch. Phim truyền hình trên điện thoại đều đã mở lên, cứ nghĩ phải đợi đến tối mới được vào, không nghĩ nhanh như vậy đã bị triệu kiến.
Ngày thường, Tô Tiêu Vũ cảm thấy tố chất tâm lý của mình cũng khá tốt. Thời điểm thi đại học, người khác đều khẩn trương, mà cô vì bị tiêu chảy, trước khi nộp bài thi hai mươi phút còn sung sướng một trận, cũng nhận được thêm một trận mắng của cha mẹ.
Nhưng hôm nay, trên lộ trình ngắn ngủi không đến 100 mét này, trái tim cô lại không nghe lời mà nhảy lung tung.
Nội tâm Tô Tiêu Vũ nhảy nhót, cô dùng sức chỉ tay vào chính mình.
---- Các vị lãnh đạo, bên này, nhìn đi, tuyển tôi đi, tuyển tôi đi. Tính mạng con người đều nằm trong tay các vị!
Mở cửa, trong phòng có một cỗ hương khí nhẹ nhàng cùng mùi cà phê, Tô Tiêu Vũ hồi hộp đến mức tay chân vung lên cùng hướng*, thân thể cứng đờ đi vào.
*Thuận quải 顺拐: Đại loại là bình thường lúc đi hoặc chạy tay chúng ta sẽ vung ngược với chân, chân trái nhấc thì tay phải đánh lên và ngược lại. Thuận quải là khi chân tay cùng bên đều nhấc lên. Nói chung là hồi hộp quá đánh tay như trong quân đội vậy. Từ này cũng hông hiểu lắm.
Các vị phó tổng đều là mấy tay già đời, vừa thấy cô như vậy lập tức lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Không cần phải nói, nhìn bộ dáng khẩn trương này tám phần là tay mơ mới vào đời.
Nhưng dù sao cũng là chị đại khâm điểm, một vị phó tổng bên cạnh nhìn Nguyễn Ức. Mấy lượt phỏng vấn trước, Nguyễn Ức hầu như không thèm ngẩng mặt nhìn lên, một bộ dáng "Mấy thứ tầm thường này không lọt được vào mắt trẫm".
Nhưng hiện tại, cô ngẩng đầu, đôi con ngươi thông thấu nhìn người trước mắt.
Tô Tiêu Vũ đứng vững xong mới nhìn đến.
Vì chị đại tự mình lên sàn, mấy vị phó tổng không dám trì hoãn, hầu như là toàn thể ra quân, lấp đầy hàng ghế đầu.
Tô Tiêu Vũ nuốt nước miếng, ngày thường, da mặt cô vốn mỏng, hơn nữa trí nhớ lại cực kỳ không tốt. Lúc này dù không có tiếng nói nào, nhưng vẫn hiểu rõ người ngồi giữa đang tản ra khí chất mạnh mẽ nhất chính là Nguyễn tổng trong truyền thuyết.
Thật hay, đôi mắt xinh đẹp kia cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt của Nguyễn Ức thật đẹp, màu hổ phách thâm thúy như thủy tinh, giữa hàng chân mày lộ ra chỉ có sương lạnh, lại khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm vào.
Kỳ thật khí chất của Tô Tiêu Vũ cũng không tồi, tuổi trẻ có tiền, làn da đặc biệt tốt, giống như được chiếu đèn, ngũ quan nổi bật nhất là đôi mắt. Khi còn nhỏ, cha Tô mẹ Tô dẫn cô ra ngoài đều có người khen ngợi nói Tiểu Vũ có một đôi mắt biết cười trời sinh, chỉ cần nhìn cô sẽ thấy tâm tình thật tốt.
Cô bình tĩnh nhìn tổng giám đốc, không biết vì sao, có lẽ là ảo giác, cô thế mà lại thấy trong đôi mắt ấy có một tia...oán trách?
Vì sợ hãi uy nghiêm thường ngày của Nguyễn Ức, cô chưa mở miệng, không có người nào dám mở miệng.
Hai người nhìn nhau một lát, Nguyễn Ức nhìn sang phó tổng bên cạnh.
Phó tổng lập tức ngầm hiểu, cô nhanh chóng cầm hồ sơ của Tô Tiêu Vũ lên, nghĩ đến những vấn đề cần hỏi, chỉ là nửa ngày sau, cô bị nghẹn họng.
Hồ sơ này thật thô quá đi.
Thô đến mức khiến người ta cạn lời.
Trì hoãn ngắn ngủi làm không khí hiện trường trở nên xấu hổ.
Tô Tiêu Vũ nắm chặt thời gian, cô nhìn Nguyễn Ức, thân thể trộm uốn éo một chút, nỗ lực thể hiện ưu thế.
"Khụ, thật khéo, cô học tâm lý học chuyên nghiệp." Phó tổng bắt đầu gợi chuyện, cô nhìn Nguyễn Ức, mỉm cười: "Cùng chuyên ngành với Nguyễn tổng của chúng tôi."
Tô Tiêu Vũ duy trì nụ cười, nội tâm lại điên cuồng kêu gào. Đúng vậy đúng vậy, chính là tâm lý học kêu trời trời không thấy kêu đất đất không nghe râu ria chuyên nghiệp.
Phó tổng cười cười: "Đây chính là chuyên ngành đào tạo ra toàn người tinh anh nổi bật ưu tú tinh nhuệ chuyên nghiệp à!"
Tô Tiêu Vũ:???
......
Phó tổng cười gượng: "Ha ha, tổng giám đốc của chúng tôi là người nổi tiếng có thể đọc được suy nghĩ người khác, cô thì sao?"
Tô Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức dựa vào ghế mặt không biểu tình nhìn cô.
Đã vậy tôi cũng nhìn chằm chằm cô xem.
Kỳ thật khi còn ở đại học, Tô Tiêu Vũ từng nghe giáo sư nói qua, những nhà tâm lý ưu tú nhất thật sự có một loại năng lực "đọc tâm". Trong phim Mỹ vẫn hay có cảnh dựa vào biểu tình phi ngôn ngữ mà đoán tâm tư người khác, mặc dù có khoa trương, nhưng ở hiện thực lại có lý.
Mà lúc này đây, đôi mắt kia của Nguyễn Ức tuy rằng lạnh nhạt, nhưng Tô Tiêu Vũ lại nhìn thấy sâu trong đó là mỏi mệt, cô theo bản năng mở miệng: "Tổng giám đốc...hình như rất mệt."
Phó tổng:???
Những người khác:???!!!
Yên lặng.
Hiện trường bị bao phủ bởi sự yên lặng đến mức đáng sợ.
Mấy vị phó tổng trong nội tâm vỗ bàn mấy cái, lực độ thế kia, là muốn đem mặt bàn đập vỡ luôn rồi.
OMG! Em gái to gan lớn mật này từ đâu chui ra vậy, thế mà dám nói tổng giám đốc của họ rất mệt? Dám nói boss mệt? Boss của Ức Phong chính là đấu sĩ có tiếng! Không thấy vừa rồi đôi mắt kia còn lườm họ mấy phát sao? Sợ tới mức người khác không dám thở!
Nhưng cũng không thể để sự xấu hổ này kéo dài quá lâu, mấy vị phó tổng nhìn chị đại, nghĩ đến em gái nhỏ đều phải thể hiện tài năng, tổng giám đốc cũng nên thân thiện một chút?
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tiêu Vũ, chậm rãi như nghiền ngẫm: "Phú quý hiểm trung cầu?"
...
Chân Tô Tiêu Vũ lảo đảo một cái, mềm nhũn đến suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Cô đã nghĩ tới rất nhiều loại kết quả phỏng vấn, lại không có cảnh thảm thống máu tươi như vậy.
Nội tâm cô ôm bụng hộc máu điên cuồng.
Trời ạ trời ạ....Thật là đọc được suy nghĩ người khác sao?
Đại não trống rỗng, Tô Tiêu Vũ hấp hối giãy giụa lần cuối.
Cô biết rõ điểm đẹp nhất của mình là đôi mắt, cho nên sáng nay trang điểm cố ý dùng phấn mắt màu vàng.
Phải nắm giữ nhan sắc này thật tốt.
Kỹ thuật trang điểm của cô không tồi, lúc soi gương cảm thấy tinh thần sáng láng, mang theo một loại hấp dẫn của thiếu nữ độc thân.
Cô lúc này nhìn Nguyễn Ức nhẹ nhàng nháy mắt, khóe môi giơ lên, hết sức bày ra ba phần tự tin bảy phần gợi cảm một phân dụ hoặc một phân quyến rũ một phân ngây thơ một phân cao nhã.
Trước mắt giờ không có gương, Tô Tiêu Vũ cũng biết, hiện tại mình cực kỳ xinh đẹp, rất có thể giống như tiên nữ giáng trần đi.
Sau đó, phó tổng lại đau khổ hỏi mấy vấn đề, Nguyễn Ức mới cúi đầu.
Cuối cùng vẫn phải thả người.
Trợ lý rót thêm trà cho Nguyễn Ức, bên cạnh còn duy nhất phó tổng Phỉ Nhi còn tính quen thuộc cùng cô: "Tiếp theo làm gì?"
Nguyễn Ức lắc đầu, cô ngoáy bút một chút dưới tên Tô Tiêu Vũ rồi buông, hoạt động cần cổ, nhìn dáng vẻ muốn rời đi.
Mấy vị phó tổng khác đều kinh hãi.
Tuyển...em gái vừa rồi á?
Căn cứ vào uy vọng thường ngày của tổng giám đốc, người khác dù có rất nhiều câu hỏi cũng không dám mở miệng. Chỉ là thời điểm ra ngoài, Phỉ Nhi bước chân nhanh hơn, nhịn không được hỏi: "Tổng giám đốc, vì sao lại là cô ấy?"
Nguyễn Ức đang dùng cồn khử trùng xoa tay, quay đầu nhìn Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi nhịn không được phát lạnh trong lòng.
Từ khi Nguyễn Ức vào công ty, cô liền được chủ tịch sắp xếp bên người cô ấy làm phụ tá. Mấy năm nay cũng coi như là phụ tá đắc lực của Nguyễn Ức, cùng cô rẽ sóng đạp gió đã rất nhiều lần. Nhưng cũng chính vì vậy, cô cảm thấy chính mình không cách nào tiến vào trong lòng Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức quay đầu, nhàn nhạt: "Phấn mắt nhìn rất đáng yêu."
Phỉ Nhi:?
Cô thật sự nghĩ mình phải đào đào lỗ tai, gì cơ?
Khóe môi Nguyễn Ức giơ lên, tay không tự giác đè xuống: "Rất giống Tôn Ngộ Không."
Phỉ Nhi:...?
Đại khái là Tôn Đại Thánh lại gặp kiếp nạn đi.
Trở lại văn phòng, Nguyễn Ức vào gian bên cạnh tắm rửa. Lý Yên ở bên ngoài chuẩn bị lịch trình ngày hôm sau. Kỳ thật đối với chuyện tổng giám đốc muốn tuyển trợ lý, nội tâm của cô rất phức tạp. Cô năm nay cũng đã 30 tuổi, tốt nghiệp đại học hàng hiệu, lại có gần mười năm kinh nghiệm làm việc, vốn nên có nhiều tự tin, hơn nữa còn lớn hơn Nguyễn Ức mấy tuổi, nhưng ở trước mặt cô ấy, cô lại trước sau có một loại tự ti cùng cảm giác không đủ năng lực.
Đúng thật, người ưu tú như vậy, như ánh trăng ung dung, mọi người đứng bên cạnh đều sẽ tự biết xấu hổ.
Cô biết thường ngày Nguyễn Ức có bao nhiêu vội vã, cho nên tuyển thêm một người trợ lý, dù là cho công việc hay sinh hoạt, đều không có gì khó hiểu.
Chỉ là mấy năm nay, mỗi bước đi của Nguyễn Ức đều thật cẩn thận, đặc biệt ở phương diện dùng người, có thể được cô nhìn vào mắt không nhiều lắm. Vị trí trợ lý này cực kỳ quan trọng, cô sẽ chỉ giao cho người thân cận. Lý Yên vừa mới vào công ty đã liền vì Nguyễn Ức mà bán mạng, trải qua rất nhiều mưa gió mới có hiện tại.
Mà hôm nay...
Một cô bé miệng còn hôi sữa vừa mới tốt nghiệp đã được tuyển rồi.
Lý Yên thở dài thật mạnh. Cô vừa mới thu thập vật dụng xong, Nguyễn Ức đi ra, mặc áo choàng màu đen còn ướt, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ.
Lý Yên đang định trình bày công việc ngày mai, Nguyễn Ức lại mở miệng trước: "Cô giúp tôi đi làm một chuyện."
Lý Yên sửng sốt một chút, nhìn Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức đơn giản rõ ràng nói tóm tắt vấn đề xong, Lý Yên như vừa nằm mơ mà ra ngoài, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.
Cô ở Ức Phong lâu như vậy, làm trợ lý của Nguyễn Ức nhiều năm như vậy.
Lần đầu tiên nghe tổng giám đốc nói....muốn mình đi sắp xếp tính kế một cô bé....từ chối hết những người phỏng vấn một tuần tới?
Lý Yên như phi tử bị đày vào lãnh cung, trong gió hỗn độn, đây là ai, tôi là đâu? Tôi đang làm cái gì?
......
Tô Tiêu Vũ về nhà xong hoàn toàn xõa, lăn trên giường lớn nấu cháo điện thoại cùng Tố Nhu.
"Không đùa, khẳng định không đùa...bị tôi phá hỏng hết rồi."
Lại một lần hy vọng bị đâm rách nát.
Tô Tiêu Vũ thấy chính mình là một người rộng rãi, thế mà con tim yếu đuối vẫn nứt ra một lỗ.
Tố Nhu đã sớm nghĩ đến, an ủi: "Ai, không trúng cũng được, ở nơi nghiêm khắc như vậy áp lực lớn lắm."
Tô Tiêu Vũ lẩm bẩm: "Cuộc đời lần đầu tiên bán sắc, thế mà lại không thành công...Thịt mềm*, cậu biết hôm nay tôi vẽ mắt có bao nhiêu xinh đẹp? Tôi soi gương con thấy mình phảng phất giống Đông Phương giáo chủ."
*Thịt mềm = Tô Nhục. Đồng âm với Tố Nhu.
Tố Nhu:...
Tô Tiêu Vũ: "Nhưng tôi vẫn thất bại, tuy rằng đã đoán trước được, nhưng mà...nhưng mà vị Nguyễn tổng kia thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa tôi còn có cảm giác giống như đã từng quen biết."
Tố Nhu:...
Chỉ là một cuộc phỏng vấn, xem ra lại làm bạn tốt của cô bị bức đến điên rồi.
Lại là một tuần.
Bận bận rộn rộn, tầm thường vô vị.
Nhuệ khí của Tô Tiêu Vũ hoàn toàn bị đánh bại, cô đứng dưới ngọn đèn đường rã rời, nắm điện thoại lẩm bẩm: "Thịt mềm, cậu nói tôi....tôi rất vô dụng đúng không? Đến cả telesale* cũng không được làm...
*telesale: bán hàng qua điện thọai.
Điểm giới hạn của cô đã sụp đổ rồi.
Hiện tại cô chỉ nghĩ đến phải gian nan sống sót thế nào.
Tô Tiêu Vũ hướng lòng đường bước thêm một bước: "Cuộc đời này quá đau khổ, tôi không nhìn thấy ánh sáng ở tương lai, thật sự cảm thấy sống tiếp đều không còn ý nghĩa..."
Tố Nhu hết sức khẩn trương, lập tức đứng lên: "Cậu đang ở đâu? Đừng nghĩ linh tinh!"
Trong đầu cô đã thoáng hiện lên một hình ảnh.
Gió mạnh rít gào trên tầng lầu mười tám, một chân Tô Tiêu Vũ chậm rãi bước ra, trên mặt đều là bi thống cùng tuyệt vọng với thế giới này, chuẩn bị như vậy mà rời đi...
Cô khẩn trương đến mức hít thở không thông, lẫn vào thanh âm rộn ràng nhốn nháo bên kia điện thoại là tiếng Tô Tiêu Vũ: "Bác gái, cho cháu mười đồng xiên nướng."
......
Yên lặng cúp điện thoại, Tố Nhu nhìn lên trời, tố chất tâm lý tốt như vậy, nếu cho cô, ít nhất cũng làm được đến giám đốc hạng mục đi?
Ăn xong xiên nướng, điện thoại Tô Tiêu Vũ lại vang lên. Lông tơ cả người cô dựng đứng, còn tưởng bị giục nợ. Do dự, cô mới run sợ tiếp điện thoại.
Bên kia điện thoại là thanh âm nữ giới lạnh băng, bộ dáng công tác theo quy định.
"Là Tô Tiêu Vũ phải không? Hiện tại chính thức thông báo với bạn, bạn đã được tập đoàn Ức Phong tuyển dụng cho vị trí trợ lý tổng giám đốc, mời bạn kiểm tra và nhận tin tức, nếu không có vấn đề, ngày mai 10 giờ sáng mang tài liệu theo yêu cầu tới phòng nhân sự của Ức Phong báo danh."
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Con đường phú quý của Tiểu Vũ sắp bắt đầu rồi. (^o^)/~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.