Chương 21: Chứng nôn nóng
Hoàn Đản Chai
04/12/2016
Đêm khuya, không khí lạnh lẽo xung quanh làm cho người có cảm giác sợ
hãi. Gió đột nhiên thổi qua, hàm răng Cố Hạm Hạm khẽ run lên, mớ hỗn độn trong đầu cô nhờ cơn gió lạnh thổi tỉnh. Cố Hạm Hạm cúi đầu, nhìn cái
bóng của mình đang đứng trên mặt đất, tiếp theo cô khẽ kéo chiếc áo duy
nhất trên người chặt thêm một chút
Tóc rối tung, dáng người chật vật. đây chính là tình trạng Cố Hạm Hạm lúc này
“A” Cố Hạm Hạm một lần nữa lại hối hận hành vi nửa đêm còn rời khỏi căn hộ của Bạc Tư Niên. Nơi kia có ấm áp, có mỹ nam, so sánh với giờ phút này đang đứng ngoài đường cái tiêu điều, nơi kia thật đúng là thiên đường của nhân gian
Nhưng mà, Cố Hạm Hạm thật sự không thể tưởng tượng sáng ngày hôm sau phải đối mặt với Bạc Tư Niên như thế nào, chẳng lẽ lại muốn nhìn mỹ nam vừa thức dậy nói “Hi” một tiếng sao? Xin lỗi.. cô thật sự không làm được..vì thế Cố Hạm Hạm bỏ chạy, thừa dịp Bạc Tư Niên ngủ say, vụng trộm trốn khỏi nhà anh
Bất quá...Cố Hạm Hạm đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, không một bóng người, không một chiếc xe, ngay cả toàn bộ quán hàng ven đường cũng đóng cửa, vì thế điều Cố Hạm Hạm băn khoăn nhất là bây giờ là lúc nào
Mười hai giờ? Hai giờ? Hay là bốn giờ?
Cố Hạm Hạm lôi di động ra, đen thui. Ấn nút nguồn cũng vô dụng
Cố Hạm Hạm nhớ ra đêm qua hình như cô quên sạc di động, có lẽ điện thoại đã hết pin tự sập nguồn rồi
Cố Hạm Hạm khẽ giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười trào phúng, tự mỉa mai bản thân
....
“Hắc hắc! Mỹ nữ!”
Một người đàn ôngtuổi trung niên râu ria xồm xàm cùng với cái bụng tròn vo không biết từ nơi nào nhảy xổ ra, chắn ngang trên con đường không một bóng người, chặn hoàn toàn đường đi của Cố Hạm Hạm. Trên người ông ta khoác một cái áo gió màu đen rộng lớn, hai chân mở lớn, nhìn Cố Hạm Hạm nở ra nụ cười vô cùng bỉ ổi
“Mỹ nữ, đi một mình hả?” người đàn ông chậm rãi đến gần chỗ Cố Hạm Hạm đang đứng, giọng nói cợt nhả của ông ta khiến cho cô có cảm giác vô cùng không thoải mái
Áo gió của ông ta rất dài, nhưng Cố Hạm Hạm có thể nhìn thấy rõ dưới lớp áo gió là bắp chân trần truồng, nhờ ánh đèn yếu ớt, bộ lông rậm rạp đậm màu có thể nhìn thấy rõ ràng
“...” Cố Hạm Hạm bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành
Như để chứng minh giác quan thứ sau của Cố Hạm Hạm vô cùng chuẩn xác, người đàn ông kia lập tức làm một hành động khiến cho Cố Hạm Hạm hơi khiếp sợ, không dám cử động
Ông ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai - - đem áo gió màu đen mở phăng ra....quan trọng nhất là, bên trong ông ta không hề mặc gì cả, dũng cảm xích lõa. Trần trụi. Thân thể đoàn ông trần truồng. Mà ánh mắt người đàn ông kia giống như là “Xem đi, xem đi, xem gia gia ta khí lực cường kiện, vóc dáng đàn ông đáng kiêu ngạo chưa” loại tự kỉ đến tận cùng cuống họng
Sự thật chứng minh, hơn nửa đêm ra đường thật sự sẽ gặp quỷ. Hoặc là loại người quỷ quái yêu thích bại lộ. Cố Hạm Hạm thật sự cảm thấy mắt mình mù rồi
Cố Hạm Hạm dùng sức di di tay lên thái dương đang nổi gân xanh mờ mờ
“Tôi nói, chú này” Một lát sau, từ trong nỗi khiếp sợ thoát ra, Cố Hạm Hạm thoải mái hất hất mái tóc đang rối tung của mình, chọn theo kịch bản hài hước nói “Mau đem cái bụng bia cùng cậu nhỏ bé nhỏ của mình thu lại đi. Tôi sợ bẩn hai mắt mình”
Ngừng một chút, Cố Hạm Hạm còn nói thêm “Mấy tiếng trước, tôi còn mới nhìn được dáng người có thể nói là cuồn cuộn như sóng lớn, cho nên chú à, hay là chú thôi đi” Cố Hạm Hạm đảo ánh mắt đầy khinh miệt trên dáng người đàn ông kia, lộ ra cái vẻ tươi cười cùng khinh bỉ
“Cô, con nhóc lừa đảo này!” giọng ông ta càng trở nên tục tằng, còn thở hổn hển. Cố Hạm Hạm thừa nhận cô trong khoảng khắc đó bị ông chú này quát to dọa sợ
Ông ta hiển nhiên là bị lời nói của Cố Hạm Hạm chọc giận, vén tay áo lên, chuẩn bị muốn xông lên cho cô chút giáo huấn
Cố Hạm Hạm không yếu thế chút nào, giương mi mắt tà tà nhìn ông ta. Cho dù là đang đi giày đế bằng Cố Hạm Hạm vẫn tạo nên một loại khí thế nữ vương cao ngất. Ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt giống như là nhìn một con kiến không đáng để quan tâm
Coi thường. Hoàn toàn là coi thường
Người đàn ông kia bị khí thế từ ánh mắt Cố Hạm Hạm làm cho không dám tiến lên, khẽ run run vài cái, sau đó che kín lại áo gió, ảo não cúp đuôi chảy thẳng
Vù - -
Toàn bộ sự ngụy trang của Cố Hạm Hạm lập tức dỡ xuống, cô thở một hơi thật lớn. Cái loại người thích khỏa thân đến nghiện này, nhìn thì nghĩ gan lớn nhưng kì thực nội tâm thường tự ti yếu đuối, bạn chỉ có một cơ hội là dùng khí thế và lời nói áp đảo ông ta...mới có thể tìm được đường sống
Nhưng mà, cô thiếu chút nữa là không trụ nổi
**
“Lạch cách” khóa cửa mở
Cố Hạm Hạm mệt mỏi dựa lưng lên tưởng, quét thoáng qua căn phòng của mình một vòng, trong ánh mắt có chút tan rã
Ngay sau đó cô lấy di động đi sạc, màn hình điện thoại một lần nữa sáng lên, hiện lên vài thông báo có người gọi nhỡ Cố Hạm Hạm không yên tâm ấn nút hiển thị....
Hai cuộc gọi nhỡ, là một dãy số không lưu tên, mặc dù không có lưu tên, nhưng những con số này Cố Hạm Hạm lại thuộc làu làu. Vài năm nay Tần Thừa Trạch không hề đổi số điện thoại. Số điện thoại này chính là số điện thoại anh ta thường sử dụng
Tần Thừa Trạch tại sao lại gọi điện thoại cho cô, thật sự cô không rõ lắm. Nhưng mà...Cố Hạm Hạm không tò mò là được
Còn có mấy cuộc điện thoại của Bạch Lê
Cố Hạm Hạm ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bầu trời bên ngoài...mặc dù trời đã sáng, Cố Hạm Hạm không biết Bạch Lê có phải đang vẫn say giấc nồng hay không, cho nên cô quyết định không quấy rầy người ta. Dù sau thì lúc này cô cũng đang mệt mỏi nên quyết định lên giường. Cố Hạm Hạm để di động xuống cho nó tiếp tục sạc điện, còn mình thì leo lên giường bồi bổ bản thân bằng giấc ngủ
Trằn trọc quay trái lật phải một lúc, Cố Hạm Hạm nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cô với tay mở ngắn kéo đầu giường, lấy ra một lọ thuốc ngủ, đổ hai viên ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng ước lượng vài cái
Cố Hạm Hạm nhìn lọ thuốc ngủ trong tay mình, nhíu mày kiểm ta cẩn thận thông tin xuất xứ in trên nhãn “ Thuốc an thần, tác dụng chống chứng nôn nóng, ổn định tinh thần”
“Chứng nôn nóng”
Cố Hạm Hạm chậm rãi đọc ba chữ này, ánh mắt dần trở nên lạnh
**
Cố Hạm Hạm còn nhớ rõ lần đầu tiên mình thấy bản thân có trạng thái không đúng, lúc ấy cô vẫn còn là một học sinh trung học hồ đồ mơ màng, Cố Hạm Hạm còn đi tìm bác sĩ tâm lí kiểm tra. Lúc ấy, cô nghĩ mình dạo gần đây áp lực quá lớn mà thôi, cũng không có gì đáng ngại
Bác sĩ tâm lí của cô lúc ấy là một người đàn ông tới ba mươi tuổi, đoán chừng 27 28 tuổi đi, bề ngoài rất bình thường, nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt có thể chấn an lòng người. Rõ ràng Cố Hạm Hạm là loại người trông thấy người qua đường thì lát sau lập tức sẽ quên, nhưng mà qua nhiều năm, Cố Hạm Hạm lúc này vẫn có thể nhớ rõ khuôn mặt vị bác sĩ này
Nhưng điều không ngờ đến là, vị bác sĩ kia sau khi biết cơ bản tình huống của Cố Hạm Hạm, từ bộ dạng vô cùng tùy ý thân thiết lập tức trở nên nghiêm túc không ít
Ngón tay thon dài của vị bác sĩ cầm bút máy, vừa hỏi vừa ghi xuống tờ giấy trắng “Cô gần đây đối với phương diện cuộc sống hay học tập có gì dị thường sao?”
Ánh mắt Cố Hạm Hạm lơ đãng vừa nghe anh hỏi vừa nhìn lên cây bút máy thượng hạng màu đen kia, thân bút tinh xảo, cô mơ hồ còn có thể nhìn ra trên thân bút có in hình hoa văn, hoàn mĩ đến độ có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật trưng bày trong tủ kính
Cố Hạm Hạm lúc ấy nghĩ, cô cũng cần mua một chiếc bút như vậy mang bên mình
....
Trông thấy Cố Hạm Hạm thật lâu không trả lời, vị bác sĩ lại lập lại câu hỏi này một lần, nhắc nhở cô tập chung lực chú ý
“Xin hỏi cô gần đây có thấy bản thân mình có vài điểm khác thường không?” bác sĩ đối với việc Cố Hạm Hạm không chút đếm xỉa gì đến câu hỏi có chút đau đầu
“Khác thường?” Cố Hạm Hạm lúc này mới kịp phản ứng là bác sĩ đang luôn chờ đợi câu trả lời của mình, suy nghĩ một lát nói “Tôi có thể hỏi nghĩa là gì không?”
Đối phương trầm tư một lát, đưa ra câu hỏi “Cô có phải thường xuyên mất ngủ, giấc ngủ càng ngày càng ít?”
“...Có” Cả đêm không ngủ được, lăn trái phải cũng không ngủ được
“Tưởng tượng tăng nhanh, hoặc là có những quan niệm mơ màng?”
“...Có” vài phút trước cô còn đang mơ màng
“Có hành vi bộc phát hoặc theo đuổi hưởng lạc, hơn nữa còn không để ý hậu quả?”
“...Có”
Đối phương “Còn có một dấu hiệu điển hình, nhưng tôi e là cô là học sinh trung học sẽ không có dấu hiêu ở phương diện này”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ cần giải đáp của Cố Hạm Hạm, bác sĩ ngừng một chút, giống như nói đùa “Cô hẳn sẽ chưa có tính dục vọng tăng mạnh chứ?” nói tới đây thì ngừng lại, anh có chút buồn cười lắc lắc đầu “Tính tôi hay hỏi nhiều, cô không cần lo lắng”
“... À” Cố Hạm Hạm ngượng ngùng mặt đỏ bừng
Lát sau, bác sĩ tường thuật đơn giản lại bệnh tình của cô
“Cô bị một bệnh tên là chứng nôn nóng, lúc này còn đang giai đoạn đầu, cho nên cô không cần phải quá lo lắng bệnh tình. Về việc buổi tối ngủ không yên giấc, tôi có thể kê cho cho mấy chai thuốc ngủ, về sau có tình huống gì có thể tới tìm tôi. Nếu tôi không có ở đây, có thể cầm danh thiếp của tôi để lấy thuốc”
“Chứng nôn nóng” Cố Hạm Hạm nắm bắt được mấy chữ mấu chốt
“Cái kia, bác sĩ, tôi có thể biết vì sao tôi mắc phải bệnh này không?” Cố Hạm Hạm hỏi. “Chứng nôn nóng” định nghĩa vô cùng mơ hồ, cô chỉ có thể tỉnh tỉnh mê mê cảm giác không thể để cho bất cứ ai biết được căn bệnh của mình
“Loại bệnh này có rất nhiều nguyên nhân, theo phán đoán sơ qua của tôi, cô bị bệnh do di truyền, sau đó bởi vị các nhân tố bên ngoài kích thích gây ra biểu hiện bệnh. Trong nhà cô có người nào từng mắc phải căn bệnh này chưa?”
“Tôi không biết” Cố Hạm Hạm quả thật không biết,từ nhỏ cô lớn lên ở trong cô nhi viện, đối với cha mẹ mình hoàn toàn không biết gì cả
Cũng may đối phương nhìn thấu sự khó sử của Cố Hạm Hạm, cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này
“Ừ, vậy trước hết cứ như vậy đi. Tôi đưa cô đi lấy thuốc” Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi sáng nụ cười tươi tràn đầy ấm áp của đối phương “Đúng rồi, tôi họ Liên, Liên Danh"
“Bác sĩ Liên, cảm ơn bác sĩ”
“Không phải bệnh nặng, cho nên cô không cần quá rồi rắm”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ” thời niên thiếu style của Cố Hạm Hạm hoàn toàn bị chi phối bởi phong cách hip-hop, khuôn mặt tuổi trẻ rạng rỡ, lúc này đối với bác sĩ tâm lý của mình nghiêm túc gật đầu một cái
Tóc rối tung, dáng người chật vật. đây chính là tình trạng Cố Hạm Hạm lúc này
“A” Cố Hạm Hạm một lần nữa lại hối hận hành vi nửa đêm còn rời khỏi căn hộ của Bạc Tư Niên. Nơi kia có ấm áp, có mỹ nam, so sánh với giờ phút này đang đứng ngoài đường cái tiêu điều, nơi kia thật đúng là thiên đường của nhân gian
Nhưng mà, Cố Hạm Hạm thật sự không thể tưởng tượng sáng ngày hôm sau phải đối mặt với Bạc Tư Niên như thế nào, chẳng lẽ lại muốn nhìn mỹ nam vừa thức dậy nói “Hi” một tiếng sao? Xin lỗi.. cô thật sự không làm được..vì thế Cố Hạm Hạm bỏ chạy, thừa dịp Bạc Tư Niên ngủ say, vụng trộm trốn khỏi nhà anh
Bất quá...Cố Hạm Hạm đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, không một bóng người, không một chiếc xe, ngay cả toàn bộ quán hàng ven đường cũng đóng cửa, vì thế điều Cố Hạm Hạm băn khoăn nhất là bây giờ là lúc nào
Mười hai giờ? Hai giờ? Hay là bốn giờ?
Cố Hạm Hạm lôi di động ra, đen thui. Ấn nút nguồn cũng vô dụng
Cố Hạm Hạm nhớ ra đêm qua hình như cô quên sạc di động, có lẽ điện thoại đã hết pin tự sập nguồn rồi
Cố Hạm Hạm khẽ giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười trào phúng, tự mỉa mai bản thân
....
“Hắc hắc! Mỹ nữ!”
Một người đàn ôngtuổi trung niên râu ria xồm xàm cùng với cái bụng tròn vo không biết từ nơi nào nhảy xổ ra, chắn ngang trên con đường không một bóng người, chặn hoàn toàn đường đi của Cố Hạm Hạm. Trên người ông ta khoác một cái áo gió màu đen rộng lớn, hai chân mở lớn, nhìn Cố Hạm Hạm nở ra nụ cười vô cùng bỉ ổi
“Mỹ nữ, đi một mình hả?” người đàn ông chậm rãi đến gần chỗ Cố Hạm Hạm đang đứng, giọng nói cợt nhả của ông ta khiến cho cô có cảm giác vô cùng không thoải mái
Áo gió của ông ta rất dài, nhưng Cố Hạm Hạm có thể nhìn thấy rõ dưới lớp áo gió là bắp chân trần truồng, nhờ ánh đèn yếu ớt, bộ lông rậm rạp đậm màu có thể nhìn thấy rõ ràng
“...” Cố Hạm Hạm bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành
Như để chứng minh giác quan thứ sau của Cố Hạm Hạm vô cùng chuẩn xác, người đàn ông kia lập tức làm một hành động khiến cho Cố Hạm Hạm hơi khiếp sợ, không dám cử động
Ông ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai - - đem áo gió màu đen mở phăng ra....quan trọng nhất là, bên trong ông ta không hề mặc gì cả, dũng cảm xích lõa. Trần trụi. Thân thể đoàn ông trần truồng. Mà ánh mắt người đàn ông kia giống như là “Xem đi, xem đi, xem gia gia ta khí lực cường kiện, vóc dáng đàn ông đáng kiêu ngạo chưa” loại tự kỉ đến tận cùng cuống họng
Sự thật chứng minh, hơn nửa đêm ra đường thật sự sẽ gặp quỷ. Hoặc là loại người quỷ quái yêu thích bại lộ. Cố Hạm Hạm thật sự cảm thấy mắt mình mù rồi
Cố Hạm Hạm dùng sức di di tay lên thái dương đang nổi gân xanh mờ mờ
“Tôi nói, chú này” Một lát sau, từ trong nỗi khiếp sợ thoát ra, Cố Hạm Hạm thoải mái hất hất mái tóc đang rối tung của mình, chọn theo kịch bản hài hước nói “Mau đem cái bụng bia cùng cậu nhỏ bé nhỏ của mình thu lại đi. Tôi sợ bẩn hai mắt mình”
Ngừng một chút, Cố Hạm Hạm còn nói thêm “Mấy tiếng trước, tôi còn mới nhìn được dáng người có thể nói là cuồn cuộn như sóng lớn, cho nên chú à, hay là chú thôi đi” Cố Hạm Hạm đảo ánh mắt đầy khinh miệt trên dáng người đàn ông kia, lộ ra cái vẻ tươi cười cùng khinh bỉ
“Cô, con nhóc lừa đảo này!” giọng ông ta càng trở nên tục tằng, còn thở hổn hển. Cố Hạm Hạm thừa nhận cô trong khoảng khắc đó bị ông chú này quát to dọa sợ
Ông ta hiển nhiên là bị lời nói của Cố Hạm Hạm chọc giận, vén tay áo lên, chuẩn bị muốn xông lên cho cô chút giáo huấn
Cố Hạm Hạm không yếu thế chút nào, giương mi mắt tà tà nhìn ông ta. Cho dù là đang đi giày đế bằng Cố Hạm Hạm vẫn tạo nên một loại khí thế nữ vương cao ngất. Ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt giống như là nhìn một con kiến không đáng để quan tâm
Coi thường. Hoàn toàn là coi thường
Người đàn ông kia bị khí thế từ ánh mắt Cố Hạm Hạm làm cho không dám tiến lên, khẽ run run vài cái, sau đó che kín lại áo gió, ảo não cúp đuôi chảy thẳng
Vù - -
Toàn bộ sự ngụy trang của Cố Hạm Hạm lập tức dỡ xuống, cô thở một hơi thật lớn. Cái loại người thích khỏa thân đến nghiện này, nhìn thì nghĩ gan lớn nhưng kì thực nội tâm thường tự ti yếu đuối, bạn chỉ có một cơ hội là dùng khí thế và lời nói áp đảo ông ta...mới có thể tìm được đường sống
Nhưng mà, cô thiếu chút nữa là không trụ nổi
**
“Lạch cách” khóa cửa mở
Cố Hạm Hạm mệt mỏi dựa lưng lên tưởng, quét thoáng qua căn phòng của mình một vòng, trong ánh mắt có chút tan rã
Ngay sau đó cô lấy di động đi sạc, màn hình điện thoại một lần nữa sáng lên, hiện lên vài thông báo có người gọi nhỡ Cố Hạm Hạm không yên tâm ấn nút hiển thị....
Hai cuộc gọi nhỡ, là một dãy số không lưu tên, mặc dù không có lưu tên, nhưng những con số này Cố Hạm Hạm lại thuộc làu làu. Vài năm nay Tần Thừa Trạch không hề đổi số điện thoại. Số điện thoại này chính là số điện thoại anh ta thường sử dụng
Tần Thừa Trạch tại sao lại gọi điện thoại cho cô, thật sự cô không rõ lắm. Nhưng mà...Cố Hạm Hạm không tò mò là được
Còn có mấy cuộc điện thoại của Bạch Lê
Cố Hạm Hạm ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bầu trời bên ngoài...mặc dù trời đã sáng, Cố Hạm Hạm không biết Bạch Lê có phải đang vẫn say giấc nồng hay không, cho nên cô quyết định không quấy rầy người ta. Dù sau thì lúc này cô cũng đang mệt mỏi nên quyết định lên giường. Cố Hạm Hạm để di động xuống cho nó tiếp tục sạc điện, còn mình thì leo lên giường bồi bổ bản thân bằng giấc ngủ
Trằn trọc quay trái lật phải một lúc, Cố Hạm Hạm nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cô với tay mở ngắn kéo đầu giường, lấy ra một lọ thuốc ngủ, đổ hai viên ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng ước lượng vài cái
Cố Hạm Hạm nhìn lọ thuốc ngủ trong tay mình, nhíu mày kiểm ta cẩn thận thông tin xuất xứ in trên nhãn “ Thuốc an thần, tác dụng chống chứng nôn nóng, ổn định tinh thần”
“Chứng nôn nóng”
Cố Hạm Hạm chậm rãi đọc ba chữ này, ánh mắt dần trở nên lạnh
**
Cố Hạm Hạm còn nhớ rõ lần đầu tiên mình thấy bản thân có trạng thái không đúng, lúc ấy cô vẫn còn là một học sinh trung học hồ đồ mơ màng, Cố Hạm Hạm còn đi tìm bác sĩ tâm lí kiểm tra. Lúc ấy, cô nghĩ mình dạo gần đây áp lực quá lớn mà thôi, cũng không có gì đáng ngại
Bác sĩ tâm lí của cô lúc ấy là một người đàn ông tới ba mươi tuổi, đoán chừng 27 28 tuổi đi, bề ngoài rất bình thường, nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt có thể chấn an lòng người. Rõ ràng Cố Hạm Hạm là loại người trông thấy người qua đường thì lát sau lập tức sẽ quên, nhưng mà qua nhiều năm, Cố Hạm Hạm lúc này vẫn có thể nhớ rõ khuôn mặt vị bác sĩ này
Nhưng điều không ngờ đến là, vị bác sĩ kia sau khi biết cơ bản tình huống của Cố Hạm Hạm, từ bộ dạng vô cùng tùy ý thân thiết lập tức trở nên nghiêm túc không ít
Ngón tay thon dài của vị bác sĩ cầm bút máy, vừa hỏi vừa ghi xuống tờ giấy trắng “Cô gần đây đối với phương diện cuộc sống hay học tập có gì dị thường sao?”
Ánh mắt Cố Hạm Hạm lơ đãng vừa nghe anh hỏi vừa nhìn lên cây bút máy thượng hạng màu đen kia, thân bút tinh xảo, cô mơ hồ còn có thể nhìn ra trên thân bút có in hình hoa văn, hoàn mĩ đến độ có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật trưng bày trong tủ kính
Cố Hạm Hạm lúc ấy nghĩ, cô cũng cần mua một chiếc bút như vậy mang bên mình
....
Trông thấy Cố Hạm Hạm thật lâu không trả lời, vị bác sĩ lại lập lại câu hỏi này một lần, nhắc nhở cô tập chung lực chú ý
“Xin hỏi cô gần đây có thấy bản thân mình có vài điểm khác thường không?” bác sĩ đối với việc Cố Hạm Hạm không chút đếm xỉa gì đến câu hỏi có chút đau đầu
“Khác thường?” Cố Hạm Hạm lúc này mới kịp phản ứng là bác sĩ đang luôn chờ đợi câu trả lời của mình, suy nghĩ một lát nói “Tôi có thể hỏi nghĩa là gì không?”
Đối phương trầm tư một lát, đưa ra câu hỏi “Cô có phải thường xuyên mất ngủ, giấc ngủ càng ngày càng ít?”
“...Có” Cả đêm không ngủ được, lăn trái phải cũng không ngủ được
“Tưởng tượng tăng nhanh, hoặc là có những quan niệm mơ màng?”
“...Có” vài phút trước cô còn đang mơ màng
“Có hành vi bộc phát hoặc theo đuổi hưởng lạc, hơn nữa còn không để ý hậu quả?”
“...Có”
Đối phương “Còn có một dấu hiệu điển hình, nhưng tôi e là cô là học sinh trung học sẽ không có dấu hiêu ở phương diện này”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ cần giải đáp của Cố Hạm Hạm, bác sĩ ngừng một chút, giống như nói đùa “Cô hẳn sẽ chưa có tính dục vọng tăng mạnh chứ?” nói tới đây thì ngừng lại, anh có chút buồn cười lắc lắc đầu “Tính tôi hay hỏi nhiều, cô không cần lo lắng”
“... À” Cố Hạm Hạm ngượng ngùng mặt đỏ bừng
Lát sau, bác sĩ tường thuật đơn giản lại bệnh tình của cô
“Cô bị một bệnh tên là chứng nôn nóng, lúc này còn đang giai đoạn đầu, cho nên cô không cần phải quá lo lắng bệnh tình. Về việc buổi tối ngủ không yên giấc, tôi có thể kê cho cho mấy chai thuốc ngủ, về sau có tình huống gì có thể tới tìm tôi. Nếu tôi không có ở đây, có thể cầm danh thiếp của tôi để lấy thuốc”
“Chứng nôn nóng” Cố Hạm Hạm nắm bắt được mấy chữ mấu chốt
“Cái kia, bác sĩ, tôi có thể biết vì sao tôi mắc phải bệnh này không?” Cố Hạm Hạm hỏi. “Chứng nôn nóng” định nghĩa vô cùng mơ hồ, cô chỉ có thể tỉnh tỉnh mê mê cảm giác không thể để cho bất cứ ai biết được căn bệnh của mình
“Loại bệnh này có rất nhiều nguyên nhân, theo phán đoán sơ qua của tôi, cô bị bệnh do di truyền, sau đó bởi vị các nhân tố bên ngoài kích thích gây ra biểu hiện bệnh. Trong nhà cô có người nào từng mắc phải căn bệnh này chưa?”
“Tôi không biết” Cố Hạm Hạm quả thật không biết,từ nhỏ cô lớn lên ở trong cô nhi viện, đối với cha mẹ mình hoàn toàn không biết gì cả
Cũng may đối phương nhìn thấu sự khó sử của Cố Hạm Hạm, cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này
“Ừ, vậy trước hết cứ như vậy đi. Tôi đưa cô đi lấy thuốc” Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi sáng nụ cười tươi tràn đầy ấm áp của đối phương “Đúng rồi, tôi họ Liên, Liên Danh"
“Bác sĩ Liên, cảm ơn bác sĩ”
“Không phải bệnh nặng, cho nên cô không cần quá rồi rắm”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ” thời niên thiếu style của Cố Hạm Hạm hoàn toàn bị chi phối bởi phong cách hip-hop, khuôn mặt tuổi trẻ rạng rỡ, lúc này đối với bác sĩ tâm lý của mình nghiêm túc gật đầu một cái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.