Chương 9: Mâu thuẫn
Hoàn Đản Chai
04/12/2016
Bộ phim《Hình xăm 》 hừng hực khí thế triển khai, phân cảnh cho nhân
vật Cố Hạm Hạm đóng rất ít, cho nên cô không cần phải ngày
nào cũng đến phim trường, khi nào cô nhận được thông báo ngày
hôm đó có phân cảnh của cô, Cố Hạm Hạm mới đến phim trường
quay phim.
Từ sau sự kiện tin nhắn, mối quan hệ giữa Kiều Ngạn Đình và cô trở nên hơi lúng túng, đương nhiên, có lẽ lúng túng chỉ là cảm nhận của Kiều Ngạn Đình. Dù sao Cố Hạm Hạm cô chính là làm theo ý mình, tự mình nuôi mình, cô tự nhận là không có gan làm mất lòng vị đại thần này, cũng chỉ uyển chuyển cự tuyệt lời mời của anh ta mà thôi.
Đây là một phân cảnh quay ở nông thôn, nói đúng hơn, đây là một phân cảnh hai chị em giằng xé lẫn nhau.
Trương Chí Phong và Trình Thanh cùng kỳ đà cản mũi Trình Hồng cùng đi vùng ngoại ô chơi trong tiết thanh minh. Mà trong hành trình đi chơi tiết thanh minh này, Trình Thanh nhạy cảm phát hiện ra Trình Hồng lén lút thầm mến Trương Chí Phong, đến nỗi lục được quần lót của Trương Chí Phong từ trong túi du lịch của Trình Hồng. Trình Thanh khó có thể tưởng tượng em gái của cô vậy mà có thể làm ra chuyện bỉ ổi lại hành động bí mật như vậy. Cho nên Trình Thanh cố ý giữ Trương Chí Phong, muốn Trình Hồng đến nói chuyện rõ ràng, cuộc nói chuyện này đầy mùi thuốc súng, phá vỡ mối quan hệ dường như tốt đẹp của hai chị em.
Mấy đoạn phim này rất thành công, hầu như đều từng cái suôn sẻ.
Mà diễn xuất của Cố Hạm Hạm rất tập trung, tiếng hét cũng dùng hết sức lực, cả cổ họng đều bị sưng đỏ. Cô lấy tay làm quạt, muốn để cho bản thân mát một chút. Thế nhưng khí trời thật sự quá nóng, quạt bằng tay thật sự hiệu quả quá thấp.
Cô lau mồ hôi đầy đầu, cỡi áo khoác xuống, mặc áo không có tay ngắn đến ngang rốn, khó khăn cột một cái nơ, lộ ra một mảng eo thon săn chắc. Ngay sau đó, cô cúi người, đem ống quần jeans cuốn lên mấy cuốn, thẳng đến khi cuốn đến chỗ đầu gối, mới thôi.
Trợ lý Tiểu Tạ nhanh tay lẹ mắt, đi đến chỗ Cố Hạm Hạm đưa cho cô một chai nước suối, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái:" Ở đây điều kiện có hạn, không lấy được nước đá."
Cố Hạm Hạm nhìn nước suối trong tay Tiểu Tạ, cô thật là được sủng mà sợ. Trời mới biết, kiếp trước ở phim trường, cô cũng chỉ ở mức lấy nước, lấy khăn cho người khác, sao có thể để người khác làm những việc vặt này cho cô.
"Không sao, có nước uống là tôi đã rất thỏa mãn rồi." Cố Hạm Hạm nói là lời thật lòng, cô rất biết ơn Tiểu Tạ có thể xem cô và những minh tinh có tiếng và thế lực kia như nhau.
Cố Hạm Hạm nhận lấy nước suối, mở nắp chai, ngước mặt một hơi uống hơn nửa chai. Uống xong, cô rất hài lòng mà lau nước ở quanh mép, cười đem nước trả lại cho Tiểu Tạ.
Cô ở trong lòng lặng lẽ nói với Tiểu Tạ một tiếng cám ơn.
"Tôi ở chỗ đây có dầu cù là, em có cần không?"
Cố Hạm Hạm kinh ngạc nhìn về phía Bạc Tư Niên đang nói, anh từ lúc nào đứng ở phía sau cô . . . Thật là xuất quỷ nhập thần.
Người đàn ông trước mặt này mặc áo tay dài thể thao cùng quần dài thể thao, hai tay còn để ở trong túi quần, đội mũi lưỡi chai thể thao, quần áo nhiều như vậy đứng ở dưới ánh mặt trời gay gắt, nhưng không làm cho người ta cảm thấy nặng nề. Khuôn mặt tuấn tú của Bạc Tư Niên được giấu dưới mũ che nắng, chỗ đầu che một bóng mờ, làm cho người khác không thể nhìn rõ mặt của anh.
Thật ra thì cũng không cần thấy rõ, Bạc Tư Niên này có khuôn mặt liệt cô không cần nhìn cũng biết, trên mặt cơ bản biểu cảm sẽ không xuất hiện và mặt sẽ không chút thay đổi.
Dầu cù là?
Cố Hạm Hạm không chịu nổi mùi gay mũi của nó, suy nghĩ một lúc, cự tuyệt nói:" Không cần, cám ơn ý tốt của đạo diễn Bạc."
"Ừm." Lông mày của Bạc Tư Niên giấu bên dưới vành mũ hơi động đậy vài cái, nhìn dầu cù là bên tay phải bị ghét bỏ, gật đầu bày tỏ đã hiểu, xoay người không chút lưu luyến mà rời khỏi tầm nhìn của Cố Hạm Hạm.
Cố Hạm Hạm đưa mắt nhìn bóng lưng đại đạo diễn rời đi, phát hiện bản thân càng ngày càng đoán không ra con người Bạc Tư Niên này.
. . .
Bạc Tư Niên trở lại chỗ ngồi dành riêng cho đạo diễn, một đường parabol ném dầu cù là đang cầm trên tay cho Kiều Ngạn Đình đang ngồi ăn dưa hấu phía đối diện, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kiều Ngạn Đình từ trên không bắt được dâu cù là, dứt khoát đem nó bỏ vào túi xách, đứng dậy nhìn người bạn thân nằm ở trên xích đu không nói lời nào, rất hăng hái trêu chọc anh:" Cậu cầm dầu cù là của tớ đi cua gái thất bại? Nói, cậu muốn cua cô em nào? Nếu như là Cố Hạm Hạm tớ không đồng ý nha, đó là tớ nhìn trúng trước . . ."
Trong nháy mắt, Bạc Tư Niên mở mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Kiều Ngạn Đình.
"Cậu đừng đụng đến cô ấy."
"Ai?" Kiều Ngạn Đình cho là anh ta nghe lầm.
"Cố Hạm Hạm." Con mắt đen thâm trầm của Bạc Tư Niên cứ như vậy nhìn anh ta, thấy vậy Kiều Ngạn Đình lập tức rợn cả tóc gáy, toàn thân cao thấp đều không thoải mái," Cậu đừng động đến cô ấy."
Làm bạn của Bạc Tư Niên nhiều năm, Kiều Ngạn Đình rất hiểu rõ anh đây là không phải nói đùa. Anh ta có chút kinh ngạc, cô gái Cố Hạm Hạm này, vóc người đẹp, khả năng diễn xuất không tồi, tính cách thật là không được tốt lắm. Nên nói là tính cách nhạt nhẽo, con người nghiêm chỉnh tính cách dứt khoát không phải là loại người dễ trêu chọc, phải nói là tính tình nóng nảy, cô bình thường khiêm tốn, không ra mặt, đối với người khác cũng khách khí.
Nhưng loại con gái này tốt nhất không nên đụng vào, giống như loại chó không sủa, cắn người mới đáng sợ nhất.
Kiều Ngạn Đình thích nhất là thách thức, anh ta coi trọng bộ dạng láu cá không dễ thu thập này của Cố Hạm Hạm, cho nên ngày đó đặc biệt nhìn lén sổ ghi chú phương thức liên lạc của cả đoạn phim trong tay Bạc Tư Niên. Đáng tiếc, người ta ngay cả để anh ta cơ hội làm tài xế cũng không cho, thật coi anh ta là sài lang hổ báo, tránh không kịp.
"Cậu chỉ thích hợp với loại tiểu loli yếu đuối, ví dụ như . . . Ví dụ như cái cô cái gì Nhược cái gì Nhan lần trước đến thử vai cùng Cố Hạm Hạm thôi, tớ cảm thấy cô ấy và cậu rất xứng." Kiều Ngạn Đình gắng sức khuyên bạn tốt của anh ta quay đầu, còn cố gắng kéo cả Chu Nhược Nhan xuống ngựa, cằn nhằn lải nhải mà bắc cầu làm mối cho Chu Nhược Nhan và Bạc Tư Niên," Cậu xem người ta diễn cũng phải tìm cậu, không tới tìm tớ việc này rất chuyên nghiệp . . ."
Bạc Tư Niên mặt không thay đổi cắt ngang lời nói của Kiều Ngạn Đình:" Cậu nói thêm câu nữa, trước tiên tớ sẽ đem cắt bỏ toàn bộ những phân cảnh cậu và Đường Lâm Lang đóng chung."
Kiều Ngạn Đình liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Kiều Ngạn Đình thầm mến Đường Lâm Lang, nói ra cũng không ai tin. Nhưng là anh ta đúng là thầm mến người ta từ rất lâu, thậm chí ngay cả khi anh ta ở nước ngoài, anh ta liền góp nhặt rất nhiều loại hình ảnh, poster của cô gái nóng bỏng này.
Anh ta có hứng thú đối với Cố Hạm Hạm, chỉ dừng lại ở trêu đùa, hứng thú đối với Đường Lâm Lang, cũng là ngưỡng vọng( kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ), ngưỡng vọng đến mức chỉ dám cười đùa cợt nhã mà hướng về phía nữ thần của anh ta, chỉ sợ bị đối phương nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
. . .
Nhân viên đoàn làm phim đột nhiên chạy vào nơi nghỉ ngơi của Bạc Tư Niên, biểu tình vô cùng lo lắng, khoa tay múa chân biểu đạt sự nghiêm trọng.
"Đạo diễn Bạc! Tiêu Thiến không cẩn thận rơi xuống chân dốc!"
"Chân dốc?"
"Đúng vậy, cô ấy vừa mới nói đi giải sầu, chúng tôi cùng không chú ý lắm, sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu, đã cảm thấy không thích hợp. Mới vừa tập trung mọi người đi tìm cô ấy, phát hiện cô ấy trượt chân rời xuống chân dốc lâm vào hôn mê." Nhân viên làm việc thở hồng hộc giải thích quá trình phát sinh sự việc," Đã đem cô ấy kéo lên, thế nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh, nhìn tình trạng vết thương rất nghiêm trọng."
Bạc Tư Niên phản ứng trước Kiều Ngạn Đình một bước:" Gọi xe cứu thương chưa?"
"Ở đây rất hoang vu, xe cứu thương không vào được, chúng tôi đã để cho một người trực tiếp đưa cô ấy đi bệnh viện."
"Làm tốt lắm." Bạc Tư Niên liếc nhìn đồng hồ đeo tay," Kết thúc công việc, đi bệnh viện."
"Vâng, được." Nhân viên giật mình ngây ngốc gật đầu một cái," Tôi lập tức đi thông báo với toàn bộ đoàn phim."
Nhân vật chính bị thương, đây tuyệt đối là chuyện lớn, một khi không xử lý tốt liền có thể làm chậm trễ toàn bộ quá trình quay phim.
Đợi đến lúc sau khi nhân viên làm việc đi ra ngoài, Kiều Ngạn Đình chậm rãi cảm giác được không đúng. Trải qua mấy ngày anh ta và nữ nhân vật chính này làm việc chung đến nay, anh ta nhìn ra Tiêu Thiến là một người nhát gan sợ phiền phức, bình thường đi nhà vệ sinh đều phải có trợ lý đi cùng, càng không cần phải nói đi chỗ hoang vu giải sầu.
Kiều Ngạn Đình và Bạc Tư Niên đi ra khỏi chỗ nghỉ, mới nhìn thấy Cố Hạm Hạm sớm đã chờ bọn họ một lúc lâu.
Lúc này ánh mắt của Cố Hạm Hạm rất sáng, vẻ mặt thản nhiên mà nhìn bọn họ, đôi môi hé ra khép lại, cô nói:" Tôi cảm thấy tôi không có sai."
**
Nửa giờ trước, Cố Hạm Hạm trong lúc vô tình liếc nhìn thấy Tiêu Thiến thần thần bí bí kéo Tiểu Tạ qua một bên, len lén nói xấu cô.
Đại khái chính là, Cố Hạm Hạm cô vốn không có tư cách diễn vai này, chính là dựa vào ôm đùi Kiều Ngạn Đình, leo lên giường Kiều Ngạn Đình, mới có được vai này.
Tiểu Tạ đương nhiên không tin lời nói không có thật, không chút chứng cớ này.
"Tôi không tin Cố Hạm Hạm là người như vậy."
Tiêu Thiến nóng nảy, thề mà nói với Tiểu Tạ:" Buổi tối mấy ngày hôm trước, tôi tận mắt thấy Kiều Ngạn Đình chờ lúc mọi người rời đi cố ý gọi Cố Hạm Hạm lại . . . Buổi tối, chờ mọi người đi hết, cô nói sẽ làm chuyện gì? Nghĩ cũng biết! Còn có, tôi vừa mới nghe thấy, người đại diện của Kiều Ngạn Đình gọi điện thoại mua một bó hoa hồng lớn, muốn đưa đến đoàn phim, đây đều là đầu mối . . ."
Lúc Cố Hạm Hạm nghe được đến đây, vốn còn muốn chịu đựng, nghe được hoa hồng liền cảm thấy buồn cười, khúc khích bật cười.
Tiêu Thiến và Tiểu Tạ nghe được tiếng cười, mới giật mình phát hiện Cố Hạm Hạm đang ở sau lưng.
Tiêu Thiến tự biết bị Cố Hạm Hạm phát hiện cô nói xấu Cố Hạm Hạm, chột dạ quá xá, gương mặt đỏ lên, đối với Cố Hạm Hạm khiêu khích:" Đùi nam chính ôm được sao? Hoa hồng đẹp không? Cô rất . . ."
Cố Hạm Hạm cười lạnh một tiếng, Tiêu Thiến bị khí thế của cô trấn áp, nửa câu sau cứng rắn bị nghẹn ở cổ họng.
"Cô không có xem qua kịch bản sao? Xem qua kịch bản sẽ không nói nhưng lời này."
"Cái gì?"
"Cảnh kế tiếp, đương nhiên, không phải là cảnh này. Phải là phân cảnh của ngày mai hoặc ngày kia, vai nam chính sẽ tặng hoa hồng cho cô rồi." Giọng điệu Cố Hạm Hạm nhẹ nhàng, giống như đang hâm mộ Tiêu Thiến, trên thực tế, bất luận ai cũng đều nghe được châm chọc trong đó.
Cô từng bước tới gần Tiêu Thiến, sắc mặt của Tiêu Thiến ban đầu đỏ từ từ co xu hướng trắng bệch:" Như vậy xin hỏi, đùi nam chính ôm được không? Hoa hồng đẹp không?"
Thật ra thì, phân cảnh hoa hồng, đúng thật là có, nhưng trong tập kịch bản của bọn họ căn bản không có nhắc tới vụ này. Hoàn toàn bởi vì Cố Hạm Hạm ở kiếp trước đã xem qua, nghiên cứu qua bộ phim hình xăm này, ngay cả lời thoại của nhân vật nữ chính cũng thuộc làu.
Thế mà, Tiêu Thiến bây giờ đã không còn đầu óc suy tư, trong mắt cô, sự tồn tại của Cố Hạm Hạm giống như là ma quỷ, cô thầm nghĩ muốn trốn. . .
Một màn này chỉ có Cố Hạm Hạm và Tiểu Tạ biết, nhân viên công tác liền cho rằng Tiêu Thiến ra ngoài giải sầu một lúc vậy thôi.
Nhưng, Cố Hạm Hạm biết rõ, kiếp trước căn bản không có sự kiện Tiêu Thiến bị thương này. Cô, là vết thương lớn nhất của Tiêu Thiến cũng là người gián tiếp thúc đẩy.
Từ sau sự kiện tin nhắn, mối quan hệ giữa Kiều Ngạn Đình và cô trở nên hơi lúng túng, đương nhiên, có lẽ lúng túng chỉ là cảm nhận của Kiều Ngạn Đình. Dù sao Cố Hạm Hạm cô chính là làm theo ý mình, tự mình nuôi mình, cô tự nhận là không có gan làm mất lòng vị đại thần này, cũng chỉ uyển chuyển cự tuyệt lời mời của anh ta mà thôi.
Đây là một phân cảnh quay ở nông thôn, nói đúng hơn, đây là một phân cảnh hai chị em giằng xé lẫn nhau.
Trương Chí Phong và Trình Thanh cùng kỳ đà cản mũi Trình Hồng cùng đi vùng ngoại ô chơi trong tiết thanh minh. Mà trong hành trình đi chơi tiết thanh minh này, Trình Thanh nhạy cảm phát hiện ra Trình Hồng lén lút thầm mến Trương Chí Phong, đến nỗi lục được quần lót của Trương Chí Phong từ trong túi du lịch của Trình Hồng. Trình Thanh khó có thể tưởng tượng em gái của cô vậy mà có thể làm ra chuyện bỉ ổi lại hành động bí mật như vậy. Cho nên Trình Thanh cố ý giữ Trương Chí Phong, muốn Trình Hồng đến nói chuyện rõ ràng, cuộc nói chuyện này đầy mùi thuốc súng, phá vỡ mối quan hệ dường như tốt đẹp của hai chị em.
Mấy đoạn phim này rất thành công, hầu như đều từng cái suôn sẻ.
Mà diễn xuất của Cố Hạm Hạm rất tập trung, tiếng hét cũng dùng hết sức lực, cả cổ họng đều bị sưng đỏ. Cô lấy tay làm quạt, muốn để cho bản thân mát một chút. Thế nhưng khí trời thật sự quá nóng, quạt bằng tay thật sự hiệu quả quá thấp.
Cô lau mồ hôi đầy đầu, cỡi áo khoác xuống, mặc áo không có tay ngắn đến ngang rốn, khó khăn cột một cái nơ, lộ ra một mảng eo thon săn chắc. Ngay sau đó, cô cúi người, đem ống quần jeans cuốn lên mấy cuốn, thẳng đến khi cuốn đến chỗ đầu gối, mới thôi.
Trợ lý Tiểu Tạ nhanh tay lẹ mắt, đi đến chỗ Cố Hạm Hạm đưa cho cô một chai nước suối, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái:" Ở đây điều kiện có hạn, không lấy được nước đá."
Cố Hạm Hạm nhìn nước suối trong tay Tiểu Tạ, cô thật là được sủng mà sợ. Trời mới biết, kiếp trước ở phim trường, cô cũng chỉ ở mức lấy nước, lấy khăn cho người khác, sao có thể để người khác làm những việc vặt này cho cô.
"Không sao, có nước uống là tôi đã rất thỏa mãn rồi." Cố Hạm Hạm nói là lời thật lòng, cô rất biết ơn Tiểu Tạ có thể xem cô và những minh tinh có tiếng và thế lực kia như nhau.
Cố Hạm Hạm nhận lấy nước suối, mở nắp chai, ngước mặt một hơi uống hơn nửa chai. Uống xong, cô rất hài lòng mà lau nước ở quanh mép, cười đem nước trả lại cho Tiểu Tạ.
Cô ở trong lòng lặng lẽ nói với Tiểu Tạ một tiếng cám ơn.
"Tôi ở chỗ đây có dầu cù là, em có cần không?"
Cố Hạm Hạm kinh ngạc nhìn về phía Bạc Tư Niên đang nói, anh từ lúc nào đứng ở phía sau cô . . . Thật là xuất quỷ nhập thần.
Người đàn ông trước mặt này mặc áo tay dài thể thao cùng quần dài thể thao, hai tay còn để ở trong túi quần, đội mũi lưỡi chai thể thao, quần áo nhiều như vậy đứng ở dưới ánh mặt trời gay gắt, nhưng không làm cho người ta cảm thấy nặng nề. Khuôn mặt tuấn tú của Bạc Tư Niên được giấu dưới mũ che nắng, chỗ đầu che một bóng mờ, làm cho người khác không thể nhìn rõ mặt của anh.
Thật ra thì cũng không cần thấy rõ, Bạc Tư Niên này có khuôn mặt liệt cô không cần nhìn cũng biết, trên mặt cơ bản biểu cảm sẽ không xuất hiện và mặt sẽ không chút thay đổi.
Dầu cù là?
Cố Hạm Hạm không chịu nổi mùi gay mũi của nó, suy nghĩ một lúc, cự tuyệt nói:" Không cần, cám ơn ý tốt của đạo diễn Bạc."
"Ừm." Lông mày của Bạc Tư Niên giấu bên dưới vành mũ hơi động đậy vài cái, nhìn dầu cù là bên tay phải bị ghét bỏ, gật đầu bày tỏ đã hiểu, xoay người không chút lưu luyến mà rời khỏi tầm nhìn của Cố Hạm Hạm.
Cố Hạm Hạm đưa mắt nhìn bóng lưng đại đạo diễn rời đi, phát hiện bản thân càng ngày càng đoán không ra con người Bạc Tư Niên này.
. . .
Bạc Tư Niên trở lại chỗ ngồi dành riêng cho đạo diễn, một đường parabol ném dầu cù là đang cầm trên tay cho Kiều Ngạn Đình đang ngồi ăn dưa hấu phía đối diện, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kiều Ngạn Đình từ trên không bắt được dâu cù là, dứt khoát đem nó bỏ vào túi xách, đứng dậy nhìn người bạn thân nằm ở trên xích đu không nói lời nào, rất hăng hái trêu chọc anh:" Cậu cầm dầu cù là của tớ đi cua gái thất bại? Nói, cậu muốn cua cô em nào? Nếu như là Cố Hạm Hạm tớ không đồng ý nha, đó là tớ nhìn trúng trước . . ."
Trong nháy mắt, Bạc Tư Niên mở mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Kiều Ngạn Đình.
"Cậu đừng đụng đến cô ấy."
"Ai?" Kiều Ngạn Đình cho là anh ta nghe lầm.
"Cố Hạm Hạm." Con mắt đen thâm trầm của Bạc Tư Niên cứ như vậy nhìn anh ta, thấy vậy Kiều Ngạn Đình lập tức rợn cả tóc gáy, toàn thân cao thấp đều không thoải mái," Cậu đừng động đến cô ấy."
Làm bạn của Bạc Tư Niên nhiều năm, Kiều Ngạn Đình rất hiểu rõ anh đây là không phải nói đùa. Anh ta có chút kinh ngạc, cô gái Cố Hạm Hạm này, vóc người đẹp, khả năng diễn xuất không tồi, tính cách thật là không được tốt lắm. Nên nói là tính cách nhạt nhẽo, con người nghiêm chỉnh tính cách dứt khoát không phải là loại người dễ trêu chọc, phải nói là tính tình nóng nảy, cô bình thường khiêm tốn, không ra mặt, đối với người khác cũng khách khí.
Nhưng loại con gái này tốt nhất không nên đụng vào, giống như loại chó không sủa, cắn người mới đáng sợ nhất.
Kiều Ngạn Đình thích nhất là thách thức, anh ta coi trọng bộ dạng láu cá không dễ thu thập này của Cố Hạm Hạm, cho nên ngày đó đặc biệt nhìn lén sổ ghi chú phương thức liên lạc của cả đoạn phim trong tay Bạc Tư Niên. Đáng tiếc, người ta ngay cả để anh ta cơ hội làm tài xế cũng không cho, thật coi anh ta là sài lang hổ báo, tránh không kịp.
"Cậu chỉ thích hợp với loại tiểu loli yếu đuối, ví dụ như . . . Ví dụ như cái cô cái gì Nhược cái gì Nhan lần trước đến thử vai cùng Cố Hạm Hạm thôi, tớ cảm thấy cô ấy và cậu rất xứng." Kiều Ngạn Đình gắng sức khuyên bạn tốt của anh ta quay đầu, còn cố gắng kéo cả Chu Nhược Nhan xuống ngựa, cằn nhằn lải nhải mà bắc cầu làm mối cho Chu Nhược Nhan và Bạc Tư Niên," Cậu xem người ta diễn cũng phải tìm cậu, không tới tìm tớ việc này rất chuyên nghiệp . . ."
Bạc Tư Niên mặt không thay đổi cắt ngang lời nói của Kiều Ngạn Đình:" Cậu nói thêm câu nữa, trước tiên tớ sẽ đem cắt bỏ toàn bộ những phân cảnh cậu và Đường Lâm Lang đóng chung."
Kiều Ngạn Đình liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Kiều Ngạn Đình thầm mến Đường Lâm Lang, nói ra cũng không ai tin. Nhưng là anh ta đúng là thầm mến người ta từ rất lâu, thậm chí ngay cả khi anh ta ở nước ngoài, anh ta liền góp nhặt rất nhiều loại hình ảnh, poster của cô gái nóng bỏng này.
Anh ta có hứng thú đối với Cố Hạm Hạm, chỉ dừng lại ở trêu đùa, hứng thú đối với Đường Lâm Lang, cũng là ngưỡng vọng( kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ), ngưỡng vọng đến mức chỉ dám cười đùa cợt nhã mà hướng về phía nữ thần của anh ta, chỉ sợ bị đối phương nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
. . .
Nhân viên đoàn làm phim đột nhiên chạy vào nơi nghỉ ngơi của Bạc Tư Niên, biểu tình vô cùng lo lắng, khoa tay múa chân biểu đạt sự nghiêm trọng.
"Đạo diễn Bạc! Tiêu Thiến không cẩn thận rơi xuống chân dốc!"
"Chân dốc?"
"Đúng vậy, cô ấy vừa mới nói đi giải sầu, chúng tôi cùng không chú ý lắm, sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu, đã cảm thấy không thích hợp. Mới vừa tập trung mọi người đi tìm cô ấy, phát hiện cô ấy trượt chân rời xuống chân dốc lâm vào hôn mê." Nhân viên làm việc thở hồng hộc giải thích quá trình phát sinh sự việc," Đã đem cô ấy kéo lên, thế nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh, nhìn tình trạng vết thương rất nghiêm trọng."
Bạc Tư Niên phản ứng trước Kiều Ngạn Đình một bước:" Gọi xe cứu thương chưa?"
"Ở đây rất hoang vu, xe cứu thương không vào được, chúng tôi đã để cho một người trực tiếp đưa cô ấy đi bệnh viện."
"Làm tốt lắm." Bạc Tư Niên liếc nhìn đồng hồ đeo tay," Kết thúc công việc, đi bệnh viện."
"Vâng, được." Nhân viên giật mình ngây ngốc gật đầu một cái," Tôi lập tức đi thông báo với toàn bộ đoàn phim."
Nhân vật chính bị thương, đây tuyệt đối là chuyện lớn, một khi không xử lý tốt liền có thể làm chậm trễ toàn bộ quá trình quay phim.
Đợi đến lúc sau khi nhân viên làm việc đi ra ngoài, Kiều Ngạn Đình chậm rãi cảm giác được không đúng. Trải qua mấy ngày anh ta và nữ nhân vật chính này làm việc chung đến nay, anh ta nhìn ra Tiêu Thiến là một người nhát gan sợ phiền phức, bình thường đi nhà vệ sinh đều phải có trợ lý đi cùng, càng không cần phải nói đi chỗ hoang vu giải sầu.
Kiều Ngạn Đình và Bạc Tư Niên đi ra khỏi chỗ nghỉ, mới nhìn thấy Cố Hạm Hạm sớm đã chờ bọn họ một lúc lâu.
Lúc này ánh mắt của Cố Hạm Hạm rất sáng, vẻ mặt thản nhiên mà nhìn bọn họ, đôi môi hé ra khép lại, cô nói:" Tôi cảm thấy tôi không có sai."
**
Nửa giờ trước, Cố Hạm Hạm trong lúc vô tình liếc nhìn thấy Tiêu Thiến thần thần bí bí kéo Tiểu Tạ qua một bên, len lén nói xấu cô.
Đại khái chính là, Cố Hạm Hạm cô vốn không có tư cách diễn vai này, chính là dựa vào ôm đùi Kiều Ngạn Đình, leo lên giường Kiều Ngạn Đình, mới có được vai này.
Tiểu Tạ đương nhiên không tin lời nói không có thật, không chút chứng cớ này.
"Tôi không tin Cố Hạm Hạm là người như vậy."
Tiêu Thiến nóng nảy, thề mà nói với Tiểu Tạ:" Buổi tối mấy ngày hôm trước, tôi tận mắt thấy Kiều Ngạn Đình chờ lúc mọi người rời đi cố ý gọi Cố Hạm Hạm lại . . . Buổi tối, chờ mọi người đi hết, cô nói sẽ làm chuyện gì? Nghĩ cũng biết! Còn có, tôi vừa mới nghe thấy, người đại diện của Kiều Ngạn Đình gọi điện thoại mua một bó hoa hồng lớn, muốn đưa đến đoàn phim, đây đều là đầu mối . . ."
Lúc Cố Hạm Hạm nghe được đến đây, vốn còn muốn chịu đựng, nghe được hoa hồng liền cảm thấy buồn cười, khúc khích bật cười.
Tiêu Thiến và Tiểu Tạ nghe được tiếng cười, mới giật mình phát hiện Cố Hạm Hạm đang ở sau lưng.
Tiêu Thiến tự biết bị Cố Hạm Hạm phát hiện cô nói xấu Cố Hạm Hạm, chột dạ quá xá, gương mặt đỏ lên, đối với Cố Hạm Hạm khiêu khích:" Đùi nam chính ôm được sao? Hoa hồng đẹp không? Cô rất . . ."
Cố Hạm Hạm cười lạnh một tiếng, Tiêu Thiến bị khí thế của cô trấn áp, nửa câu sau cứng rắn bị nghẹn ở cổ họng.
"Cô không có xem qua kịch bản sao? Xem qua kịch bản sẽ không nói nhưng lời này."
"Cái gì?"
"Cảnh kế tiếp, đương nhiên, không phải là cảnh này. Phải là phân cảnh của ngày mai hoặc ngày kia, vai nam chính sẽ tặng hoa hồng cho cô rồi." Giọng điệu Cố Hạm Hạm nhẹ nhàng, giống như đang hâm mộ Tiêu Thiến, trên thực tế, bất luận ai cũng đều nghe được châm chọc trong đó.
Cô từng bước tới gần Tiêu Thiến, sắc mặt của Tiêu Thiến ban đầu đỏ từ từ co xu hướng trắng bệch:" Như vậy xin hỏi, đùi nam chính ôm được không? Hoa hồng đẹp không?"
Thật ra thì, phân cảnh hoa hồng, đúng thật là có, nhưng trong tập kịch bản của bọn họ căn bản không có nhắc tới vụ này. Hoàn toàn bởi vì Cố Hạm Hạm ở kiếp trước đã xem qua, nghiên cứu qua bộ phim hình xăm này, ngay cả lời thoại của nhân vật nữ chính cũng thuộc làu.
Thế mà, Tiêu Thiến bây giờ đã không còn đầu óc suy tư, trong mắt cô, sự tồn tại của Cố Hạm Hạm giống như là ma quỷ, cô thầm nghĩ muốn trốn. . .
Một màn này chỉ có Cố Hạm Hạm và Tiểu Tạ biết, nhân viên công tác liền cho rằng Tiêu Thiến ra ngoài giải sầu một lúc vậy thôi.
Nhưng, Cố Hạm Hạm biết rõ, kiếp trước căn bản không có sự kiện Tiêu Thiến bị thương này. Cô, là vết thương lớn nhất của Tiêu Thiến cũng là người gián tiếp thúc đẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.