Chương 23
Nguyệt Trú
02/04/2023
Có Chu Thư Dập làm bạn với sự quan tâm của Chu Mộ Dư, Úc Sương cũng dần dần có dũng khí đi ra khỏi cửa, cũng tiếp xúc với mấy người khác ngoài hai bọn họ.
Tính cách cậu mềm mại nhưng không yếu ớt, giống như nước chảy xuôi, dù có gặp phải đả kích thế nào vẫn sẽ khôi phục lại từng chút một. Đàm Luật Minh từng nói Úc Sương dù không có ai cũng có thể sống tốt, ý đồ của những người bao nuôi cậu cũng đều giống như Đàm Luật Minh, cũng chỉ vì muốn chim hoàng yên có bộ lông đẹp hơn mà thôi.
Chim hoàng yến không phải không bay đi, chỉ là không muốn bay mà thôi.
Có thể chân chính giữ cậu lại, phải cần rất nhiều sự cưng chiều, cho cậu nhiều cảm giác an toàn, phải ở bên và quan tâm nhiều.
Ngày nào đó Úc Sương mơ thấy Đàm Luật Minh, lúc tỉnh lại khóe mắt đã ướt sũng. Tất cả những gì trong mơ không quá rõ ràng, cậu chỉ nhớ điều duy nhất Đàm Luật Minh nói: "Nếu tìm một người khác, nhất định không thể tìm ai kém hơn tôi."
Úc Sương ngồi dậy run rẩy một lúc, cầm lấy di động lên nhìn thời gian, bây giờ còn chưa tới mười hai giờ.
Chu Mộ Dư không ở nhà.
Hôm nay quán bar của bạn gã khai trương, nài nỉ bảo Chu Mộ Dư tới tham gia. Trong khoảng thời gian này Chu Mộ Dư vừa ở bên quan tâm Úc Sương vừa bận rộn đi làm, rất ít khi để ý tới bạn bè khiến cho mấy người bạn cũng lên tiếng oán trách, nếu không lộ mặt thì thật sự không hay lắm.
Úc Sương rất hiểu chuyện, chủ động nói với Chu Mộ Dư là mình sẽ đi ngủ đúng giờ, bảo Chu Mộ Dư cứ yên tâm. Nói xong còn cầm con gấu bông màu hồng lên, nói: "Gấu bông sẽ thay chút ngủ với em."
Lúc đó Chu Mộ Dư suýt chút nữa gọi điện thoại cho bạn mình nói không đi.
Hiện tại một mình Úc Sương đối mặt với căn phòng vắng vẻ, ôm lấy con gấu bông ở bên cạnh vào trong lồng ngực, co đầu gối dựa vào đầu giường.
Trong phòng ngủ vẫn bật một chiếc đèn ngủ nho nhỏ, Úc Sương ôm con gấu bông ngẩn người, nghĩ lại giấc mơ mình vừa mơ tới.
Đã lâu rồi không có mơ tới Đàm Luật Minh, cậu cũng sắp quên mất dáng vẻ của hắn như thế nào rồi. Điều duy nhất không đổi là dáng vẻ của hắn vẫn rất dịu dàng, trước khi Úc Sương tỉnh lại, hắn còn nói lời tạm biệt với cậu.
Úc Sương ở trong mơ cũng khóc, cậu không hét to nói Đàm Luật Minh đừng đi, chỉ yên lặng rơi nước mắt. Nếu là Đàm Luật Minh thật, khi cậu vừa rơi giọt nước mắt đầu tiên, hắn sẽ quay đầu lại dỗ dành cậu, nhưng người trong giấc mơ kia lại không như vậy, nên Úc Sương mới biết đây chỉ là mơ.
Đàm Luật Minh sẽ không trở lại.
Lại ấn điện thoại nhìn thoáng qua, không có điện thoại hay tin nhắn của Chu Mộ Dư.
—— vẫn chưa đủ.
Vẫn còn kém xa so với Úc Sương hy vọng.
Trên thế giới sẽ không có người thứ hai hiểu cậu như Đàm Luật Minh, quan tâm cậu, dung túng và cưng chiều cậu, cho nên Úc Sương chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Cậu không quá chắc chắn, là Chu Mộ Dư sẽ chán cậu trước, hay cậu sẽ biến Chu Mộ Dư thành bộ dáng cậu hy vọng trước.
Đây là một canh bạc.
Những đêm se lạnh đầu xuân, trong quán bar cách đó mấy con phố, không khí đang rất sôi động.
Trên sân khấu có một cô gái mặc đồ nóng bỏng, lộ ra vòng eo thon gầy và đôi chân dài, mỗi lần xoay người lắc mông đều sẽ khiến dưới sân khấu hét ầm lên.
Ở trong một căn phòng cách xa đó, Chu Mộ Dư miễn cưỡng dựa vào sô pha, tay cầm ly rượu, lạnh nhạt thưởng thức màn biểu diễn trên sân khấu.
Quý Khiên không biết từ đâu đến, đặt mông xuống ngồi cạnh Chu Mộ Dư, vắt tay lên vai gã: "Tôi thấy cậu đã cầm ly rượu này cả tối rồi, rốt cuộc có uống không đấy?"
Chu Mộ Dư ngửi được mùi nước hoa ngọt ngấy trên người Quý Khiên, nhíu nhíu mày: "Cách xa tôi ra một chút."
"Ha, sao vậy?"
"Thối."
"Tôi hiểu rồi, cậu không có hứng thú với phụ nữ." Quý Khiên làm bộ hiểu: "Vậy cũng hết cách, tất cả ở đây đều là trai thẳng."
Chu Mộ Dư không thể nhịn được nữa, đẩy Quý Khiên ra: "Cút ngay."
"Này, đừng nóng giận nha..."
Vất vả lắm mới yên tĩnh được một lúc, Quý Khiên quan sát sắc mặt Chu Mộ Dư, lại thò đầu qua: "Chuyện lần trước, giải quyết chưa vậy?"
"Chuyện gì?"
"Tôi nghe nói mấy nhà kia bị cậu xử lý ra bã luôn rồi. Cậu ra tay ác thật đó nha, đối phó kiểu đó ném đi bao nhiêu tiền vậy?"
Chu Mộ Dư buông ly rượu, thản nhiên nói: "Tôi ném nổi."
Quý Khiên cũng hiểu rõ, gật gật đầu: "Cũng đúng, mấy thằng con nhà họ, dám đụng tới đồ của cậu, chiêu diệt trừ này không tệ... À đúng rồi, vậy đồ chơi nhỏ kia thì sao, vẫn ổn chứ?"
"Ổn hơn nhiều rồi."
"Chậc, tôi chỉ không ngờ cậu vẫn còn giữ cậu ta."
Giọng điệu của Quý Khiên nhẹ như bay, giống như Úc Sương chỉ là một đồ vật vậy. Nếu như là trước kia, Chu Mộ Dư sẽ không để ý mấy chuyện này, nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy lời này chói tai.
Nhưng quán bar hôm nay hơi tối, Quý Khiên không có chú ý tới sắc mặt Chu Mộ Dư đang thay đổi, vẫn đang tự nói: "Chuyện này nói thật ra cũng không có liên quan tới cậu. Nếu cậu thích cậu ta, muốn giữ thì cứ giữ đi. Còn nếu cậu không thích cậu ta, vì áy náy mới giữ lại nuôi, tôi cảm thấy không cần thiết. Dù sao cũng đã xảy ra rồi, nên bồi thường cũng phải bồi thường, cậu nói có phải hay không..."
Triệu Nhất Nguyên ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, thừa dịp trước khi Chu Mộ Dư tức giận liền ngắt lời Quý Khiên, kéo anh ta qua một bên: "Cậu uống nhiều rồi đúng không?"
Vẻ mặt Quý Khiên khó hiểu: "Tôi không say." Mới vừa nói xong, quay đầu thấy vẻ mặt bình tĩnh của Chu Mộ Dư lập tức sửa miệng: "A, a, hình như tôi hơi say rồi, tôi uống nhiều, uống nhiều..."
Trong khoảng thời gian này, Triệu Nhất Nguyên vẫn không dám đối diện với Chu Mộ Dư, chuẩn bị một đống thuốc bổ cho Úc Sương nhưng cũng bị từ chối. Chu Mộ Dư chỉ nói trong điện thoại "Em ấy bị dọa sợ chứ không phải đang ở cữ", một câu này khiến cái mặt già của Triệu Nhất Nguyên đỏ bừng, hận không thể đào đất chui xuống.
Vất vả lắm hôm nay mới có cơ hội bạn bè tụ họp, Chu Mộ Dư nể mặt xuất hiện, cuối cùng Triệu Nhất Nguyên mới có cơ hội ở trước mặt xin lỗi đồng thời biểu đạt quan tâm và áy náy với Úc Sương mới khiến Chu Mộ Dư thoải mái hơn một chút, anh ta sợ Quý Khiên nói xong lại khiến gã mất hứng.
"Cậu đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, hắn chẳng hiểu gì đâu."
Triệu Nhất Nguyên vừa cười làm lành vừa lấy thuốc lá cho Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư nhận lấy, Triệu Nhất Nguyên lại giúp gã châm lửa: "Chỉ một điếu thôi." —— hôm nay trên người đã dính rất nhiều mùi không dễ chịu, giờ lại hút thuốc, lát nữa về nhà lại phải tắm một lúc lâu.
Triệu Nhất Nguyên ngầm hiểu: "Hiểu rồi, chị dâu không thích mùi thuốc lá."
Bộ dáng Triệu Nhất Nguyên nịnh nọt cùng với tiếng gọi "Chị dâu" này khiến Quý Khiên sửng sốt, càng kỳ lại hơn chính là, Chu Mộ Dư lại không phủ nhận.
"Không phải chứ, chị dâu là ý gì?"
Quý Khiên lại thò đầu qua, Chu Mộ Dư nhìn anh ta một cái, nói: "Lão Triệu nói giỡn thôi."
"Ồ..."
Làn khói màu xanh nhạt từ đầu ngón tay Chu Mộ Dư chậm rãi tan vào không khí, Triệu Nhất Nguyên thừa dịp tâm tình gã vẫn đang không tệ, đánh bạo hỏi: "Có một vấn đề tôi vẫn tò mò. Nếu chuyện ngày hôm đó thật sự xảy ra chuyện gì, cậu sẽ làm thế nào?"
Sắc mặt Chu Mộ Dư không thay đổi, đáp: "Trước tiên đưa cậu vào đồn cảnh sát."
Triệu Nhất Nguyên sửng sốt, "Ha ha ha" cười gượng vài tiếng.
Ánh mắt Chu Mộ Dư rơi vào một điểm nào đó trong không khí, một lát sau mới nói: "Tôi với em ấy sẽ về ở ẩn."
Giọng điệu của gã vẫn bình tĩnh như đang nói về chuyện ăn cơm uống nước nhưng Triệu Nhất Nguyên với Quý Khiên ở một bên nghe vậy lại vô cùng kinh hãi.
Khí còn trẻ, tính tình Chu Mộ Dư rất quái đản, hiện tại đã trầm ổn hơn rất nhiều, làm việc trước sau vẫn rất tàn nhẫn, thường xuyên khiến người khác phải sợ hãi. Dù vậy, gã cũng chưa từng giữ lại cái gì bên cạnh khiến người ta có lý do chỉ trích gã, dù sau lưng có làm nhiều điều khó coi, nhưng bề ngoài vẫn không thể tìm thấy một lỗi nào.
Nhưng hiện tại vì Úc Sương, gã lại có thể nói ra câu này. Nếu gã thật sự làm như vậy, vậy chắc chắn sẽ là một quyết định không có lý trí nhất và một cuộc mua bán không hề có lời.
Triệu Nhất Nguyên không dám hỏi lại, Quý Khiên cũng im lặng, chỉ có Chu Mộ Dư vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, dập tắt điếu thuốc vẫn còn một đoạn dài trên tay, nói: "Cho nên cậu nên thấy may mắn, ngày đó không phải là mấy thứ kia."
Triệu Nhất Nguyên âm thầm toát mồ hôi, cầm chén rượu trên bàn lên uống một hơi.
Ở sân khấu cách đó không xa, ánh đèn ngày càng nhập nhòe, vũ điệu nóng bỏng kết thúc, cuộc sống về đêm mới thật sự bắt đầu.
Chu Mộ Dư nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Không còn sớm nữa, tôi đi trước."
"A?" Quý Khiên không phản ứng lại: "Không phải mới mười hai giờ sao?"
"Mệt rồi."
"Cậu chỉ ngồi ở đây uống hai ly, còn chưa làm gì đã mệt sao?"
Chu Mộ Dư không để ý Quý Khiên đang bất mãn, đứng lên nói: "Nhiều tuổi rồi, không già không được. Các cậu cứ chơi đi."
Lời này chỉ là thuận miệng nói, với trạng thái cơ thể của Chu Mộ Dư không thể dùng từ "già" để hình dung được. Kiểu trả lời cho có lệ này, những người khác dù không hiểu cũng đã hiểu rồi.
Nhưng Chu Mộ Dư thật sự có hơi mệt.
Không biết là gần đâ bận quá, hay là sức khỏe đã tới lúc mệt mỏi, gã không hề có hứng thú với mấy thứ kỳ quái, chỉ muốn về nhà đi ngủ.
Rất nhanh đã về tới nhà, phòng khách vẫn để đèn, Chu Mộ Dư lên lầu nhìn Úc Sương trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Người trên giường đang ngủ, trong ngực còn ôm một con gấu bông màu hồng nhạt.
—— Úc Sương đi ngủ luôn phải ôm một cái gì đó, không có gì ôm thì sẽ cuộn tròn người lại, đó là biểu hiện của việc cậu không có cảm giác an toàn.
Chu Mộ Dư nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của cậu, cảm thấy yên lòng một cách khó hiểu, nhẹ nhàng đóng cửa đi vào phòng tắm.
Ánh sáng bị ngăn lại bằng âm thanh Chu Mộ Dư đóng cửa, trong phòng lại tối trở lại.
Một lát sau, hàng lông mi của Úc Sương run rẩy, cậu từ từ mở mắt ra
Mười hai giờ bốn mươi hai phút.
Mười phút sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, Chu Mộ Dư lại đẩy cửa tiến vào, mang theo hơi nước lạnh và mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Gã nằm lên giường, lấy đi con gấu bông kia đi, kéo Úc Sương vào trong lồng ngực mình.
"Chú..." Úc Sương nửa tỉnh nửa mơ nỉ non: "Chú về rồi."
"Ừm, ngủ đi."
"Ưm..."
Úc Sương ôm lấy eo Chu Mộ Dư, vô thức rúc sát vào trong lồng ngực gã. Chu Mộ Dư bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Như vậy sẽ khó thở."
"Không..." Úc Sương lắc đầu, buồn ngủ tới nỗi không mở được mắt nhưng vẫn muốn dính lấy gã: "Muốn ôm..."
Chẳng qua mới chỉ về hơi muộn lại giống như đã lâu không gặp vậy.
Chu Mộ Dư hết cách, kéo chăn thấp xuống: "Là ai nói có thể ngủ một mình hử?"
Úc Sương mềm mềm hừ nhẹ: "Không biết..."
Chu Mộ Dư nghĩ, xem ra chuyện lần trước cũng không phải chỉ có mỗi mặt hại, ít nhất khiến con thỏ nhát gan này biến thành một con mèo dính người.
Nhưng ngay sau đó, gã lại lắc đầu gạt bỏ đi suy nghĩ này.
Vẫn là quên đi.
Nếu có thể, tốt nhất Úc Sương chưa từng gặp chuyện như vậy. Sau này cũng không gặp phải nữa.
Dù sao bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
"Chu Mộ Dư..."
Người trong lòng hơi há miệng nói, âm thanh mơ hồ không rõ.
Chu Mộ Dư cúi đầu, hỏi: "Sao vậy?"
Cậu không nói gì.
Đợi một lúc, Chu Mộ Dư cứ tưởng Úc Sương đã ngủ, cậu lại mơ màng mở miệng nói:
"Thích..."
Tính cách cậu mềm mại nhưng không yếu ớt, giống như nước chảy xuôi, dù có gặp phải đả kích thế nào vẫn sẽ khôi phục lại từng chút một. Đàm Luật Minh từng nói Úc Sương dù không có ai cũng có thể sống tốt, ý đồ của những người bao nuôi cậu cũng đều giống như Đàm Luật Minh, cũng chỉ vì muốn chim hoàng yên có bộ lông đẹp hơn mà thôi.
Chim hoàng yến không phải không bay đi, chỉ là không muốn bay mà thôi.
Có thể chân chính giữ cậu lại, phải cần rất nhiều sự cưng chiều, cho cậu nhiều cảm giác an toàn, phải ở bên và quan tâm nhiều.
Ngày nào đó Úc Sương mơ thấy Đàm Luật Minh, lúc tỉnh lại khóe mắt đã ướt sũng. Tất cả những gì trong mơ không quá rõ ràng, cậu chỉ nhớ điều duy nhất Đàm Luật Minh nói: "Nếu tìm một người khác, nhất định không thể tìm ai kém hơn tôi."
Úc Sương ngồi dậy run rẩy một lúc, cầm lấy di động lên nhìn thời gian, bây giờ còn chưa tới mười hai giờ.
Chu Mộ Dư không ở nhà.
Hôm nay quán bar của bạn gã khai trương, nài nỉ bảo Chu Mộ Dư tới tham gia. Trong khoảng thời gian này Chu Mộ Dư vừa ở bên quan tâm Úc Sương vừa bận rộn đi làm, rất ít khi để ý tới bạn bè khiến cho mấy người bạn cũng lên tiếng oán trách, nếu không lộ mặt thì thật sự không hay lắm.
Úc Sương rất hiểu chuyện, chủ động nói với Chu Mộ Dư là mình sẽ đi ngủ đúng giờ, bảo Chu Mộ Dư cứ yên tâm. Nói xong còn cầm con gấu bông màu hồng lên, nói: "Gấu bông sẽ thay chút ngủ với em."
Lúc đó Chu Mộ Dư suýt chút nữa gọi điện thoại cho bạn mình nói không đi.
Hiện tại một mình Úc Sương đối mặt với căn phòng vắng vẻ, ôm lấy con gấu bông ở bên cạnh vào trong lồng ngực, co đầu gối dựa vào đầu giường.
Trong phòng ngủ vẫn bật một chiếc đèn ngủ nho nhỏ, Úc Sương ôm con gấu bông ngẩn người, nghĩ lại giấc mơ mình vừa mơ tới.
Đã lâu rồi không có mơ tới Đàm Luật Minh, cậu cũng sắp quên mất dáng vẻ của hắn như thế nào rồi. Điều duy nhất không đổi là dáng vẻ của hắn vẫn rất dịu dàng, trước khi Úc Sương tỉnh lại, hắn còn nói lời tạm biệt với cậu.
Úc Sương ở trong mơ cũng khóc, cậu không hét to nói Đàm Luật Minh đừng đi, chỉ yên lặng rơi nước mắt. Nếu là Đàm Luật Minh thật, khi cậu vừa rơi giọt nước mắt đầu tiên, hắn sẽ quay đầu lại dỗ dành cậu, nhưng người trong giấc mơ kia lại không như vậy, nên Úc Sương mới biết đây chỉ là mơ.
Đàm Luật Minh sẽ không trở lại.
Lại ấn điện thoại nhìn thoáng qua, không có điện thoại hay tin nhắn của Chu Mộ Dư.
—— vẫn chưa đủ.
Vẫn còn kém xa so với Úc Sương hy vọng.
Trên thế giới sẽ không có người thứ hai hiểu cậu như Đàm Luật Minh, quan tâm cậu, dung túng và cưng chiều cậu, cho nên Úc Sương chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Cậu không quá chắc chắn, là Chu Mộ Dư sẽ chán cậu trước, hay cậu sẽ biến Chu Mộ Dư thành bộ dáng cậu hy vọng trước.
Đây là một canh bạc.
Những đêm se lạnh đầu xuân, trong quán bar cách đó mấy con phố, không khí đang rất sôi động.
Trên sân khấu có một cô gái mặc đồ nóng bỏng, lộ ra vòng eo thon gầy và đôi chân dài, mỗi lần xoay người lắc mông đều sẽ khiến dưới sân khấu hét ầm lên.
Ở trong một căn phòng cách xa đó, Chu Mộ Dư miễn cưỡng dựa vào sô pha, tay cầm ly rượu, lạnh nhạt thưởng thức màn biểu diễn trên sân khấu.
Quý Khiên không biết từ đâu đến, đặt mông xuống ngồi cạnh Chu Mộ Dư, vắt tay lên vai gã: "Tôi thấy cậu đã cầm ly rượu này cả tối rồi, rốt cuộc có uống không đấy?"
Chu Mộ Dư ngửi được mùi nước hoa ngọt ngấy trên người Quý Khiên, nhíu nhíu mày: "Cách xa tôi ra một chút."
"Ha, sao vậy?"
"Thối."
"Tôi hiểu rồi, cậu không có hứng thú với phụ nữ." Quý Khiên làm bộ hiểu: "Vậy cũng hết cách, tất cả ở đây đều là trai thẳng."
Chu Mộ Dư không thể nhịn được nữa, đẩy Quý Khiên ra: "Cút ngay."
"Này, đừng nóng giận nha..."
Vất vả lắm mới yên tĩnh được một lúc, Quý Khiên quan sát sắc mặt Chu Mộ Dư, lại thò đầu qua: "Chuyện lần trước, giải quyết chưa vậy?"
"Chuyện gì?"
"Tôi nghe nói mấy nhà kia bị cậu xử lý ra bã luôn rồi. Cậu ra tay ác thật đó nha, đối phó kiểu đó ném đi bao nhiêu tiền vậy?"
Chu Mộ Dư buông ly rượu, thản nhiên nói: "Tôi ném nổi."
Quý Khiên cũng hiểu rõ, gật gật đầu: "Cũng đúng, mấy thằng con nhà họ, dám đụng tới đồ của cậu, chiêu diệt trừ này không tệ... À đúng rồi, vậy đồ chơi nhỏ kia thì sao, vẫn ổn chứ?"
"Ổn hơn nhiều rồi."
"Chậc, tôi chỉ không ngờ cậu vẫn còn giữ cậu ta."
Giọng điệu của Quý Khiên nhẹ như bay, giống như Úc Sương chỉ là một đồ vật vậy. Nếu như là trước kia, Chu Mộ Dư sẽ không để ý mấy chuyện này, nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy lời này chói tai.
Nhưng quán bar hôm nay hơi tối, Quý Khiên không có chú ý tới sắc mặt Chu Mộ Dư đang thay đổi, vẫn đang tự nói: "Chuyện này nói thật ra cũng không có liên quan tới cậu. Nếu cậu thích cậu ta, muốn giữ thì cứ giữ đi. Còn nếu cậu không thích cậu ta, vì áy náy mới giữ lại nuôi, tôi cảm thấy không cần thiết. Dù sao cũng đã xảy ra rồi, nên bồi thường cũng phải bồi thường, cậu nói có phải hay không..."
Triệu Nhất Nguyên ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, thừa dịp trước khi Chu Mộ Dư tức giận liền ngắt lời Quý Khiên, kéo anh ta qua một bên: "Cậu uống nhiều rồi đúng không?"
Vẻ mặt Quý Khiên khó hiểu: "Tôi không say." Mới vừa nói xong, quay đầu thấy vẻ mặt bình tĩnh của Chu Mộ Dư lập tức sửa miệng: "A, a, hình như tôi hơi say rồi, tôi uống nhiều, uống nhiều..."
Trong khoảng thời gian này, Triệu Nhất Nguyên vẫn không dám đối diện với Chu Mộ Dư, chuẩn bị một đống thuốc bổ cho Úc Sương nhưng cũng bị từ chối. Chu Mộ Dư chỉ nói trong điện thoại "Em ấy bị dọa sợ chứ không phải đang ở cữ", một câu này khiến cái mặt già của Triệu Nhất Nguyên đỏ bừng, hận không thể đào đất chui xuống.
Vất vả lắm hôm nay mới có cơ hội bạn bè tụ họp, Chu Mộ Dư nể mặt xuất hiện, cuối cùng Triệu Nhất Nguyên mới có cơ hội ở trước mặt xin lỗi đồng thời biểu đạt quan tâm và áy náy với Úc Sương mới khiến Chu Mộ Dư thoải mái hơn một chút, anh ta sợ Quý Khiên nói xong lại khiến gã mất hứng.
"Cậu đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, hắn chẳng hiểu gì đâu."
Triệu Nhất Nguyên vừa cười làm lành vừa lấy thuốc lá cho Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư nhận lấy, Triệu Nhất Nguyên lại giúp gã châm lửa: "Chỉ một điếu thôi." —— hôm nay trên người đã dính rất nhiều mùi không dễ chịu, giờ lại hút thuốc, lát nữa về nhà lại phải tắm một lúc lâu.
Triệu Nhất Nguyên ngầm hiểu: "Hiểu rồi, chị dâu không thích mùi thuốc lá."
Bộ dáng Triệu Nhất Nguyên nịnh nọt cùng với tiếng gọi "Chị dâu" này khiến Quý Khiên sửng sốt, càng kỳ lại hơn chính là, Chu Mộ Dư lại không phủ nhận.
"Không phải chứ, chị dâu là ý gì?"
Quý Khiên lại thò đầu qua, Chu Mộ Dư nhìn anh ta một cái, nói: "Lão Triệu nói giỡn thôi."
"Ồ..."
Làn khói màu xanh nhạt từ đầu ngón tay Chu Mộ Dư chậm rãi tan vào không khí, Triệu Nhất Nguyên thừa dịp tâm tình gã vẫn đang không tệ, đánh bạo hỏi: "Có một vấn đề tôi vẫn tò mò. Nếu chuyện ngày hôm đó thật sự xảy ra chuyện gì, cậu sẽ làm thế nào?"
Sắc mặt Chu Mộ Dư không thay đổi, đáp: "Trước tiên đưa cậu vào đồn cảnh sát."
Triệu Nhất Nguyên sửng sốt, "Ha ha ha" cười gượng vài tiếng.
Ánh mắt Chu Mộ Dư rơi vào một điểm nào đó trong không khí, một lát sau mới nói: "Tôi với em ấy sẽ về ở ẩn."
Giọng điệu của gã vẫn bình tĩnh như đang nói về chuyện ăn cơm uống nước nhưng Triệu Nhất Nguyên với Quý Khiên ở một bên nghe vậy lại vô cùng kinh hãi.
Khí còn trẻ, tính tình Chu Mộ Dư rất quái đản, hiện tại đã trầm ổn hơn rất nhiều, làm việc trước sau vẫn rất tàn nhẫn, thường xuyên khiến người khác phải sợ hãi. Dù vậy, gã cũng chưa từng giữ lại cái gì bên cạnh khiến người ta có lý do chỉ trích gã, dù sau lưng có làm nhiều điều khó coi, nhưng bề ngoài vẫn không thể tìm thấy một lỗi nào.
Nhưng hiện tại vì Úc Sương, gã lại có thể nói ra câu này. Nếu gã thật sự làm như vậy, vậy chắc chắn sẽ là một quyết định không có lý trí nhất và một cuộc mua bán không hề có lời.
Triệu Nhất Nguyên không dám hỏi lại, Quý Khiên cũng im lặng, chỉ có Chu Mộ Dư vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, dập tắt điếu thuốc vẫn còn một đoạn dài trên tay, nói: "Cho nên cậu nên thấy may mắn, ngày đó không phải là mấy thứ kia."
Triệu Nhất Nguyên âm thầm toát mồ hôi, cầm chén rượu trên bàn lên uống một hơi.
Ở sân khấu cách đó không xa, ánh đèn ngày càng nhập nhòe, vũ điệu nóng bỏng kết thúc, cuộc sống về đêm mới thật sự bắt đầu.
Chu Mộ Dư nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Không còn sớm nữa, tôi đi trước."
"A?" Quý Khiên không phản ứng lại: "Không phải mới mười hai giờ sao?"
"Mệt rồi."
"Cậu chỉ ngồi ở đây uống hai ly, còn chưa làm gì đã mệt sao?"
Chu Mộ Dư không để ý Quý Khiên đang bất mãn, đứng lên nói: "Nhiều tuổi rồi, không già không được. Các cậu cứ chơi đi."
Lời này chỉ là thuận miệng nói, với trạng thái cơ thể của Chu Mộ Dư không thể dùng từ "già" để hình dung được. Kiểu trả lời cho có lệ này, những người khác dù không hiểu cũng đã hiểu rồi.
Nhưng Chu Mộ Dư thật sự có hơi mệt.
Không biết là gần đâ bận quá, hay là sức khỏe đã tới lúc mệt mỏi, gã không hề có hứng thú với mấy thứ kỳ quái, chỉ muốn về nhà đi ngủ.
Rất nhanh đã về tới nhà, phòng khách vẫn để đèn, Chu Mộ Dư lên lầu nhìn Úc Sương trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Người trên giường đang ngủ, trong ngực còn ôm một con gấu bông màu hồng nhạt.
—— Úc Sương đi ngủ luôn phải ôm một cái gì đó, không có gì ôm thì sẽ cuộn tròn người lại, đó là biểu hiện của việc cậu không có cảm giác an toàn.
Chu Mộ Dư nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của cậu, cảm thấy yên lòng một cách khó hiểu, nhẹ nhàng đóng cửa đi vào phòng tắm.
Ánh sáng bị ngăn lại bằng âm thanh Chu Mộ Dư đóng cửa, trong phòng lại tối trở lại.
Một lát sau, hàng lông mi của Úc Sương run rẩy, cậu từ từ mở mắt ra
Mười hai giờ bốn mươi hai phút.
Mười phút sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, Chu Mộ Dư lại đẩy cửa tiến vào, mang theo hơi nước lạnh và mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Gã nằm lên giường, lấy đi con gấu bông kia đi, kéo Úc Sương vào trong lồng ngực mình.
"Chú..." Úc Sương nửa tỉnh nửa mơ nỉ non: "Chú về rồi."
"Ừm, ngủ đi."
"Ưm..."
Úc Sương ôm lấy eo Chu Mộ Dư, vô thức rúc sát vào trong lồng ngực gã. Chu Mộ Dư bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Như vậy sẽ khó thở."
"Không..." Úc Sương lắc đầu, buồn ngủ tới nỗi không mở được mắt nhưng vẫn muốn dính lấy gã: "Muốn ôm..."
Chẳng qua mới chỉ về hơi muộn lại giống như đã lâu không gặp vậy.
Chu Mộ Dư hết cách, kéo chăn thấp xuống: "Là ai nói có thể ngủ một mình hử?"
Úc Sương mềm mềm hừ nhẹ: "Không biết..."
Chu Mộ Dư nghĩ, xem ra chuyện lần trước cũng không phải chỉ có mỗi mặt hại, ít nhất khiến con thỏ nhát gan này biến thành một con mèo dính người.
Nhưng ngay sau đó, gã lại lắc đầu gạt bỏ đi suy nghĩ này.
Vẫn là quên đi.
Nếu có thể, tốt nhất Úc Sương chưa từng gặp chuyện như vậy. Sau này cũng không gặp phải nữa.
Dù sao bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
"Chu Mộ Dư..."
Người trong lòng hơi há miệng nói, âm thanh mơ hồ không rõ.
Chu Mộ Dư cúi đầu, hỏi: "Sao vậy?"
Cậu không nói gì.
Đợi một lúc, Chu Mộ Dư cứ tưởng Úc Sương đã ngủ, cậu lại mơ màng mở miệng nói:
"Thích..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.