Chương 30
Nguyệt Trú
17/04/2023
Vốn dĩ Chu Thư Dập đang chuẩn bị đưa Úc Sương đến phòng của Chu Mộ Dư
nghỉ ngơi nhưng nghĩ lại chuyện tối qua, cậu nhóc lại đưa Úc Sương đến
phòng của mình.
Lúc Chu Mộ Dư đi vào, Úc Sương đang im lặng ngồi trên sô pha, trong tay đang cầm một ly nước trà nóng. Cậu cụp mắt xuống, ánh mắt dừng ở một nơi nào đó trong không khí, nghe thấy có tiếng động cũng không ngẩng đầu.
"Cháu đi ra ngoài trước đi." Chu Mộ Dư nói với Chu Thư Dập.
Chu Thư Dập bĩu môi, liếc mắt nhìn Úc Sương một cái, không tình nguyện đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Úc Sương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chu Mộ Dư vài giây, hơi há miệng nói: "Chú."
Chu Mộ Dư xoa xoa đầu Úc Sương, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Thư Dập làm loạn, em cũng không ngăn nó lại."
"Em..." Úc Sương cụp lông mi, một lát sau, hỏi: "Ngài muốn có con sao?"
Chu Mộ Dư nhíu mày: "Không phải tôi muốn, là mẹ tôi muốn."
Trong lòng Úc Sương cũng hiểu được.
Cậu không thể ngăn được Chu Mộ Dư kết hôn sinh con, cũng không cần thiết phải ngăn gã. Với thân phận của Chu Mộ Dư, đây là chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra.
Im lặng một lúc, Úc Sương chuyển đề tài: "Em đói bụng."
Chu Mộ Dư hơi bớt giận: "Muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn canh cá trích."
Canh cá trích... Chu Mộ Dư có hơi sửng sốt.
Nửa năm trước khi gã lần đầu tiên đưa Úc Sương về nhà họ Chu, hai người đã câu cá trích ở sau núi, lúc về Chu Mộ Dư còn dặn dò nhà bếp mang con cá trích vừa câu đi nấu canh. Gã nhớ mang máng hôm đó Úc Sương ăn hết hai bát canh đầy.
"Trong nhà bây giờ không có cá trích, buổi chiều đưa em đi câu được không?" Chu Mộ Dư hỏi.
Úc Sương gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý: "Ừm."
"Giờ đi theo tôi về phòng ăn trưa."
"Được."
Úc Sương đi theo Chu Mộ Dư về phòng gã, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, phòng khách bên ngoài cũng rất gọn gàng, không hề nhìn ra được có dấu vết có người đã tới. Cậu cậu nệ ngồi xuống sô pha, một lát sau mới cẩn thận hỏi: "Cô Tưởng đi rồi sao?"
Chu Mộ Dư cũng không muốn nhắc tới Tưởng Văn Kha, chỉ nói: "Ừm."
"Tối hôm qua... Cô ấy ở đây sao?"
"Úc Sương."
"Em xin lỗi..."
Vừa hay người hầu đưa cơm trưa đi vào, đề tài bị cắt ngang, Úc Sương cũng không hỏi tiếp nữa.
Cậu im lặng ăn cơm, mặc dù không muốn ăn uống gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết những đồ Chu Mộ Dư gắp cho. Chỉ là không biết vì sao cậu cảm giác dạ dày rất không thoải mái, lúc đầu còn có thể nhịn được, nhưng sau đó càng lúc càng đau, cảm giác muốn nôn cũng nghiêm trọng hơn. Úc Sương cố gắng ăn xong bát cơm, lúc buông đôi đũa ra trên trán đã lấm tấm mồ hôi, môi cũng bị cắn đến trắng bệch.
Chu Mộ Dư nhận thấy có gì đó không đúng: "Làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy."
"Em.. Oe..."
Úc Sương đang muốn nói, trong dạ dày lại cồn cào lên, cậu đẩy ghế ra rồi nghiêng ngả chạy vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn dữ dội.
Chu Mộ Dư đuổi theo: "Làm sao vậy, không thoải mái ở đâu?"
Nôn dữ dội khiến cậu chảy cả nước mắt, Úc Sương đưa lưng về phía Chu Mộ Dư, vừa khóc vừa nôn, nhìn vừa chật vật vừa đáng thương. Khó khăn lắm mới nôn hết ra, dạ dày cũng trống rỗng, cuối cùng cảm giác muốn nôn cũng đỡ dần.
Chu Mộ Dư thấy thế, đi ra ngoài cầm ly nước vào, đưa tay vỗ nhẹ lưng Úc Sương, đưa ly nước tới bên miệng cậu: "Nào, súc miệng đi."
Úc Sương nhận lấy ly nước, súc miệng mấy lần, sau đó bám vào Chu Mộ Dư rồi đứng lên: "Em không sao..."
"Đã như thế này rồi còn nói không sao?"
Giọng điệu Chu Mộ Dư hơi nghiêm khắc, không hỏi thêm nữa liền bế ngang người Úc Sương lên, đi vào phòng ngủ đặt cậu lên giường: "Nằm nghỉ ngơi chút đi, tôi gọi bác sĩ."
"Ừm..."
Bác sĩ riêng của nhà họ Chu có thể gọi lúc nào cũng được, vậy nên chỉ một lúc sau đã tới đây rồi.
Sau khi khám qua, bác sĩ nói Úc Sương không có vấn đề gì, chỉ là dạo này có vẻ ăn uống không đều đặn, hơn nữa còn bị quá sức dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, cần phải uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sắc mặt Chu Mộ Dư không tốt lắm, nhíu nhíu lông mày, nói: "Chắc chắn là hôm trước ăn thịt nướng không sạch sẽ rồi."
Úc Sương cụp mắt, không dám nói lời nào.
Hôm trước đúng là cậu có ăn hơi nhiều, hơn nữa thịt nướng cũng có nhiều dầu mỡ, bình thường buổi tối cậu rất ít khi ăn đồ dầu mỡ như vậy. Hơn nữa saa khi về nhà còn bị Chu Mộ Dư hành cả một đêm, ngày hôm sau vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, đến hôm nay lại gặp phải chuyện làm cậu khó chịu, đủ loại chuyện chồng chất lên, gộp lại cũng đủ phá hủy dạ dày của cậu.
Nhưng cậu không dám nói, cũng không dám trách tội Chu Mộ Dư.
Bác sĩ đã đi, Chu Mộ Dư rót một ly nước để cho Úc Sương uống thuốc: "Còn khó chịu không?"
Úc Sương lắc đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi."
"Không ở nhà yên ổn đợi, còn chạy loạn tới đây với Thư Dập." Chu Mộ Dư thở dài: "Buổi chiều cứ nghỉ ngơi đi, đợi sức khỏe ổn hơn rồi mới được đi chơi."
"Ừm."
Úc Sương chậm rãi nằm xuống, kéo chăn lên đắp ngay ngắn, vừa mới nhắm mắt lại bỗng nhiên ngửi được một mùi hương xa lạ bị dính trên gối, giống như là mùi nước hoa của phụ nữ.
Thế là cảm giác cồn cào trong dạ dày khó khăn lắm mới đỡ hơn thì giờ lại bắt đầu, Úc Sương xốc chăn đứng dậy, vừa nôn khan vừa chạy vào nhà WC.
Trong dạ dày cậu không còn gì để nôn ra nữa, chỉ có thể chống tay vào bồn rửa tay nôn khan, nôn mấy lần hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt sinh lý lại không khống chế được trào ra.
"Úc Sương?" Lần này Chu Mộ Dư thật sự có hơi gấp: "Sao vậy, sao lại nôn nữa rồi?"
Úc Sương vừa khóc vừa ho khan, khó khăn lắm mới đỡ hơn, ánh mắt đỏ hoe đâm sầm vào lồng ngực Chu Mộ Dư: "Không muốn, không muốn ở đây... Muốn về nhà..."
Câu ôm rất chặt, chỉ hận không thể giấu cả người mình vào Chu Mộ Dư. Kiểu kháng cự kịch liệt này làm cho Chu Mộ nhanh chóng nhận ra đã có chuyện gì. —— buổi sáng người hầu đã quên đổi gối ở trên giường.
"Được, về nhà, đừng khóc." Chu Mộ Dư vỗ vỗ lưng Úc Sương: "Bây giờ về nhà."
Gã ôm lấy Úc Sương, để Úc Sương ôm lấy cổ mình giống như một con gấu nhỏ, rồi cứ như vậy đi ra khỏi phòng. Người hầu ở bên ngoài thấy vậy không ai dám thở mạnh, chỉ tự giác lui sang một bên.
Đi ngang qua phòng khách, Chu Mộ Dư lại đụng phải mẹ Chu.
Sắc mặt mẹ Chu đang rất kém cỏi, thấy đứa con trai sống an nhàn sung sướng của mình giống như đang bế con hồ ly vào lòng dỗ dành như trẻ con thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.
"Chu Mộ Dư!" Bà hít sâu một hơi, run rẩy nâng ngón tay chỉ vào Chu Mộ Dư: "Hôm nay anh dám bước ra khỏi đây, sau này cũng đừng nhận tôi làm mẹ nữa!"
Giọng của bà bén nhọn, Úc Sương không nhìn thấy phía sau, bất ngờ không kịp phòng bị, hoảng sợ giãy muốn đi xuống nhưng lại bị Chu Mộ Dư ấn chặt vào trong ngực.
"Mẹ đã tới tuổi này rồi, còn so đo với người trẻ làm gì, mất thể diện lắm." Chu Mộ Dư nhìn mẹ Chu, giọng điệu bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng: "Hơn nữa nếu quan hệ huyết thống có thể nhận hay thay đổi được thì con đã sớm không ở đây rồi."
"Anh có ý gì, anh đã sớm không muốn nhận tôi có phải không!"
Chu Mộ Dư không trả lời, lúc đi tới cửa mới dừng chân, quay người nói: "Tức giận chỉ hại mình thôi, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Hy vọng lần sau khi con trở về, cái nhà này có thể ra dáng một cái nhà."
Quản gia giúp gã mở cửa, Chu Mộ Dư gật gật đầu, để lại một câu "Chăm sóc tốt cho bà cụ", sau đó đưa Úc Sương rời đi không thèm quay đầu lại.
Rời khỏi ngôi biệt thự vô cùng áp lực kia, cuối cùng Úc Sương mới dám mở miệng nói chuyện: "Chú..."
Chu Mộ Dư đi chậm lại: "Dọa đến em rồi à?"
Úc Sương lắc đầu: "Ngài nói như vậy, phu nhân có thể sẽ buồn..."
"Nếu như bà ấy biết buồn cũng không xảy ra chuyện ngày hôm nay."
Úc Sương cũng không rõ trước khi cậu xuất hiện đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Chu Mộ Dư vì chuyện kết hôn nên mới xảy ra mâu thuẫn với mẹ Chu.
Chẳng lẽ Chu Mộ Dư không hài lòng với Tưởng Văn Kha sao... Hay là, hay là thích người dịu dàng hiểu chuyện, vậy nên Tưởng Văn Kha không thể lọt vào tầm mắt. Nhưng nếu như kết hôn, chắc cũng không cần phải tìm người mình vô cùng thích, chỉ cần môn đăng hộ đối là đủ rồi...
Úc Sương nghĩ, cũng không nói nữa.
Ngồi vào trong xe, cậu bị Chu Mộ Dư ôm lấy, im lặng nằm ở trên đùi gã nghỉ ngơi. Chu Mộ Dư vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, giống như đang xoa một con mèo ngoan ngoãn, Úc Sương nhắm mắt lại, bởi vì cơ thể hơi yếu nên cũng nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Sau đó cậu cứ vô thức ngủ thiếp đi, ngay cả khi nào về đến nhà cũng không biết, mơ mơ màng màng tỉnh lại đã thấy mình đang dựa đầu vào lồng ngực Chu Mộ Dư, được gã bế lên lầu.
"Em có thể tự mình đi..." Úc Sương nhỏ giọng nói.
"Đừng cậy mạnh, nghe lời." Chu Mộ Dư nói.
"Em rất nghe lời." Úc Sương cụp mắt, đôi tay gầy yếu cũng nhanh chóng giữ chặt vạt áo của Chu Mộ Dư, nhỏ giọng thì thầm: "Em đã rất nghe lời rồi..."
Hai mắt cậu hồng hồng, nhưng hai má lại trắng bệch giống như tuyết trắng dễ vỡ.
Chu Mộ Dư ôm cậu, chỉ cảm thấy người trong ngực nhẹ như bay, vô thức giữ chặt lấy tay của cậu.
Đặt Úc Sương nằm trên giường trong phòng ngủ, chờ sau khi cậu chìm vào giấc ngủ, Chu Mộ Dư rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Gã muốn hút một điếu thuốc.
Chu Mộ Dư không nghiện thuốc lá, ni-cô-tin với gã mà nói chỉ là công cụ giảm bớt mỏi mệt công việc và khi tâm trạng phiền muộn mà thôi, ví dụ như hiện tại, gã đang rất cần loại đồ vật này.
Chỉ là vừa vào phòng làm việc ngồi xuống, gã mới nhớ ra vốn dĩ có thể trực tiếp hút ở phòng ngủ, nhưng lại vì vật nhỏ kia không thích nên cũng tự giác rời khỏi phạm vi cậu có thể cảm giác được.
Chu Mộ Dư cúi đầu cười cười, mang theo vài phần tự giễu.
Trên bàn ở phòng làm việc vẫn còn đặt hộp xì gà Úc Sương tặng cho gã. Chu Mộ Dư cầm chiếc hộp lên, mở ra đóng lại, lặp lại mấy lần. —— không phải đồ vật quá đáng giá, nhưng là món quà đầu tiên Úc Sương lựa chọn kỹ lưỡng để tặng gã.
Khói thuốc chậm rãi bay từ đầu ngón tay, Chu Mộ Dư hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Xưa nay gã vẫn không thèm để ý chuyện thúc giục chuyện kết hôn, hiện tại xem ra phải đến lúc giải quyết triệt để, nếu không trò cười như ngày hôm nay vẫn sẽ phát sinh.
Hút xong một điếu thuốc, Chu Mộ Dư cẩn thận rửa tay súc miệng, đảm bảo trên người không còn mùi gì nữa mới xuống lầu nấu cháo cho Úc Sương.
Đi ngang qua căn phòng nhỏ cũ của Úc Sương, một màu hồng quen thuộc lấp ló sau lớp cửa hiện lên trong mắt Chu Mộ Dư. Gã dừng chân lại, lùi về đẩy cửa ra, thấy con gấu hồng nhạt đang nằm trên chiếc giường nhỏ của Úc Sương.
Gã nhớ không nhầm, vốn dĩ con gấu này nằm trên giường ở phòng chính, sao lại có thể chạy đến đây được?
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, đi vào cầm con gấu lên, tiếp theo lại thấy có một hộp giấy màu cam đặt ở đầu giường.
Mấy cái đó cũng là gã cho Úc Sương, vốn dĩ dùng để làm quà nhưng bây giờ lại bị Úc Sương dùng làm hộp trữ đồ.
Chu Mộ Dư mở hộp ra, bên trong là tất cả những đồ vật gã cho cậu, bao gồm cả thẻ, chìa khóa phòng, chìa khóa xe, kim cương, còn có cả những thứ không đáng giá, đều bị Úc Sương thu gom lại hết ở đây.
Đây là muốn làm gì?
Lúc Chu Mộ Dư đi vào, Úc Sương đang im lặng ngồi trên sô pha, trong tay đang cầm một ly nước trà nóng. Cậu cụp mắt xuống, ánh mắt dừng ở một nơi nào đó trong không khí, nghe thấy có tiếng động cũng không ngẩng đầu.
"Cháu đi ra ngoài trước đi." Chu Mộ Dư nói với Chu Thư Dập.
Chu Thư Dập bĩu môi, liếc mắt nhìn Úc Sương một cái, không tình nguyện đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Úc Sương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chu Mộ Dư vài giây, hơi há miệng nói: "Chú."
Chu Mộ Dư xoa xoa đầu Úc Sương, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Thư Dập làm loạn, em cũng không ngăn nó lại."
"Em..." Úc Sương cụp lông mi, một lát sau, hỏi: "Ngài muốn có con sao?"
Chu Mộ Dư nhíu mày: "Không phải tôi muốn, là mẹ tôi muốn."
Trong lòng Úc Sương cũng hiểu được.
Cậu không thể ngăn được Chu Mộ Dư kết hôn sinh con, cũng không cần thiết phải ngăn gã. Với thân phận của Chu Mộ Dư, đây là chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra.
Im lặng một lúc, Úc Sương chuyển đề tài: "Em đói bụng."
Chu Mộ Dư hơi bớt giận: "Muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn canh cá trích."
Canh cá trích... Chu Mộ Dư có hơi sửng sốt.
Nửa năm trước khi gã lần đầu tiên đưa Úc Sương về nhà họ Chu, hai người đã câu cá trích ở sau núi, lúc về Chu Mộ Dư còn dặn dò nhà bếp mang con cá trích vừa câu đi nấu canh. Gã nhớ mang máng hôm đó Úc Sương ăn hết hai bát canh đầy.
"Trong nhà bây giờ không có cá trích, buổi chiều đưa em đi câu được không?" Chu Mộ Dư hỏi.
Úc Sương gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý: "Ừm."
"Giờ đi theo tôi về phòng ăn trưa."
"Được."
Úc Sương đi theo Chu Mộ Dư về phòng gã, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, phòng khách bên ngoài cũng rất gọn gàng, không hề nhìn ra được có dấu vết có người đã tới. Cậu cậu nệ ngồi xuống sô pha, một lát sau mới cẩn thận hỏi: "Cô Tưởng đi rồi sao?"
Chu Mộ Dư cũng không muốn nhắc tới Tưởng Văn Kha, chỉ nói: "Ừm."
"Tối hôm qua... Cô ấy ở đây sao?"
"Úc Sương."
"Em xin lỗi..."
Vừa hay người hầu đưa cơm trưa đi vào, đề tài bị cắt ngang, Úc Sương cũng không hỏi tiếp nữa.
Cậu im lặng ăn cơm, mặc dù không muốn ăn uống gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết những đồ Chu Mộ Dư gắp cho. Chỉ là không biết vì sao cậu cảm giác dạ dày rất không thoải mái, lúc đầu còn có thể nhịn được, nhưng sau đó càng lúc càng đau, cảm giác muốn nôn cũng nghiêm trọng hơn. Úc Sương cố gắng ăn xong bát cơm, lúc buông đôi đũa ra trên trán đã lấm tấm mồ hôi, môi cũng bị cắn đến trắng bệch.
Chu Mộ Dư nhận thấy có gì đó không đúng: "Làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy."
"Em.. Oe..."
Úc Sương đang muốn nói, trong dạ dày lại cồn cào lên, cậu đẩy ghế ra rồi nghiêng ngả chạy vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn dữ dội.
Chu Mộ Dư đuổi theo: "Làm sao vậy, không thoải mái ở đâu?"
Nôn dữ dội khiến cậu chảy cả nước mắt, Úc Sương đưa lưng về phía Chu Mộ Dư, vừa khóc vừa nôn, nhìn vừa chật vật vừa đáng thương. Khó khăn lắm mới nôn hết ra, dạ dày cũng trống rỗng, cuối cùng cảm giác muốn nôn cũng đỡ dần.
Chu Mộ Dư thấy thế, đi ra ngoài cầm ly nước vào, đưa tay vỗ nhẹ lưng Úc Sương, đưa ly nước tới bên miệng cậu: "Nào, súc miệng đi."
Úc Sương nhận lấy ly nước, súc miệng mấy lần, sau đó bám vào Chu Mộ Dư rồi đứng lên: "Em không sao..."
"Đã như thế này rồi còn nói không sao?"
Giọng điệu Chu Mộ Dư hơi nghiêm khắc, không hỏi thêm nữa liền bế ngang người Úc Sương lên, đi vào phòng ngủ đặt cậu lên giường: "Nằm nghỉ ngơi chút đi, tôi gọi bác sĩ."
"Ừm..."
Bác sĩ riêng của nhà họ Chu có thể gọi lúc nào cũng được, vậy nên chỉ một lúc sau đã tới đây rồi.
Sau khi khám qua, bác sĩ nói Úc Sương không có vấn đề gì, chỉ là dạo này có vẻ ăn uống không đều đặn, hơn nữa còn bị quá sức dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, cần phải uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sắc mặt Chu Mộ Dư không tốt lắm, nhíu nhíu lông mày, nói: "Chắc chắn là hôm trước ăn thịt nướng không sạch sẽ rồi."
Úc Sương cụp mắt, không dám nói lời nào.
Hôm trước đúng là cậu có ăn hơi nhiều, hơn nữa thịt nướng cũng có nhiều dầu mỡ, bình thường buổi tối cậu rất ít khi ăn đồ dầu mỡ như vậy. Hơn nữa saa khi về nhà còn bị Chu Mộ Dư hành cả một đêm, ngày hôm sau vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, đến hôm nay lại gặp phải chuyện làm cậu khó chịu, đủ loại chuyện chồng chất lên, gộp lại cũng đủ phá hủy dạ dày của cậu.
Nhưng cậu không dám nói, cũng không dám trách tội Chu Mộ Dư.
Bác sĩ đã đi, Chu Mộ Dư rót một ly nước để cho Úc Sương uống thuốc: "Còn khó chịu không?"
Úc Sương lắc đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi."
"Không ở nhà yên ổn đợi, còn chạy loạn tới đây với Thư Dập." Chu Mộ Dư thở dài: "Buổi chiều cứ nghỉ ngơi đi, đợi sức khỏe ổn hơn rồi mới được đi chơi."
"Ừm."
Úc Sương chậm rãi nằm xuống, kéo chăn lên đắp ngay ngắn, vừa mới nhắm mắt lại bỗng nhiên ngửi được một mùi hương xa lạ bị dính trên gối, giống như là mùi nước hoa của phụ nữ.
Thế là cảm giác cồn cào trong dạ dày khó khăn lắm mới đỡ hơn thì giờ lại bắt đầu, Úc Sương xốc chăn đứng dậy, vừa nôn khan vừa chạy vào nhà WC.
Trong dạ dày cậu không còn gì để nôn ra nữa, chỉ có thể chống tay vào bồn rửa tay nôn khan, nôn mấy lần hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt sinh lý lại không khống chế được trào ra.
"Úc Sương?" Lần này Chu Mộ Dư thật sự có hơi gấp: "Sao vậy, sao lại nôn nữa rồi?"
Úc Sương vừa khóc vừa ho khan, khó khăn lắm mới đỡ hơn, ánh mắt đỏ hoe đâm sầm vào lồng ngực Chu Mộ Dư: "Không muốn, không muốn ở đây... Muốn về nhà..."
Câu ôm rất chặt, chỉ hận không thể giấu cả người mình vào Chu Mộ Dư. Kiểu kháng cự kịch liệt này làm cho Chu Mộ nhanh chóng nhận ra đã có chuyện gì. —— buổi sáng người hầu đã quên đổi gối ở trên giường.
"Được, về nhà, đừng khóc." Chu Mộ Dư vỗ vỗ lưng Úc Sương: "Bây giờ về nhà."
Gã ôm lấy Úc Sương, để Úc Sương ôm lấy cổ mình giống như một con gấu nhỏ, rồi cứ như vậy đi ra khỏi phòng. Người hầu ở bên ngoài thấy vậy không ai dám thở mạnh, chỉ tự giác lui sang một bên.
Đi ngang qua phòng khách, Chu Mộ Dư lại đụng phải mẹ Chu.
Sắc mặt mẹ Chu đang rất kém cỏi, thấy đứa con trai sống an nhàn sung sướng của mình giống như đang bế con hồ ly vào lòng dỗ dành như trẻ con thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.
"Chu Mộ Dư!" Bà hít sâu một hơi, run rẩy nâng ngón tay chỉ vào Chu Mộ Dư: "Hôm nay anh dám bước ra khỏi đây, sau này cũng đừng nhận tôi làm mẹ nữa!"
Giọng của bà bén nhọn, Úc Sương không nhìn thấy phía sau, bất ngờ không kịp phòng bị, hoảng sợ giãy muốn đi xuống nhưng lại bị Chu Mộ Dư ấn chặt vào trong ngực.
"Mẹ đã tới tuổi này rồi, còn so đo với người trẻ làm gì, mất thể diện lắm." Chu Mộ Dư nhìn mẹ Chu, giọng điệu bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng: "Hơn nữa nếu quan hệ huyết thống có thể nhận hay thay đổi được thì con đã sớm không ở đây rồi."
"Anh có ý gì, anh đã sớm không muốn nhận tôi có phải không!"
Chu Mộ Dư không trả lời, lúc đi tới cửa mới dừng chân, quay người nói: "Tức giận chỉ hại mình thôi, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Hy vọng lần sau khi con trở về, cái nhà này có thể ra dáng một cái nhà."
Quản gia giúp gã mở cửa, Chu Mộ Dư gật gật đầu, để lại một câu "Chăm sóc tốt cho bà cụ", sau đó đưa Úc Sương rời đi không thèm quay đầu lại.
Rời khỏi ngôi biệt thự vô cùng áp lực kia, cuối cùng Úc Sương mới dám mở miệng nói chuyện: "Chú..."
Chu Mộ Dư đi chậm lại: "Dọa đến em rồi à?"
Úc Sương lắc đầu: "Ngài nói như vậy, phu nhân có thể sẽ buồn..."
"Nếu như bà ấy biết buồn cũng không xảy ra chuyện ngày hôm nay."
Úc Sương cũng không rõ trước khi cậu xuất hiện đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Chu Mộ Dư vì chuyện kết hôn nên mới xảy ra mâu thuẫn với mẹ Chu.
Chẳng lẽ Chu Mộ Dư không hài lòng với Tưởng Văn Kha sao... Hay là, hay là thích người dịu dàng hiểu chuyện, vậy nên Tưởng Văn Kha không thể lọt vào tầm mắt. Nhưng nếu như kết hôn, chắc cũng không cần phải tìm người mình vô cùng thích, chỉ cần môn đăng hộ đối là đủ rồi...
Úc Sương nghĩ, cũng không nói nữa.
Ngồi vào trong xe, cậu bị Chu Mộ Dư ôm lấy, im lặng nằm ở trên đùi gã nghỉ ngơi. Chu Mộ Dư vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, giống như đang xoa một con mèo ngoan ngoãn, Úc Sương nhắm mắt lại, bởi vì cơ thể hơi yếu nên cũng nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Sau đó cậu cứ vô thức ngủ thiếp đi, ngay cả khi nào về đến nhà cũng không biết, mơ mơ màng màng tỉnh lại đã thấy mình đang dựa đầu vào lồng ngực Chu Mộ Dư, được gã bế lên lầu.
"Em có thể tự mình đi..." Úc Sương nhỏ giọng nói.
"Đừng cậy mạnh, nghe lời." Chu Mộ Dư nói.
"Em rất nghe lời." Úc Sương cụp mắt, đôi tay gầy yếu cũng nhanh chóng giữ chặt vạt áo của Chu Mộ Dư, nhỏ giọng thì thầm: "Em đã rất nghe lời rồi..."
Hai mắt cậu hồng hồng, nhưng hai má lại trắng bệch giống như tuyết trắng dễ vỡ.
Chu Mộ Dư ôm cậu, chỉ cảm thấy người trong ngực nhẹ như bay, vô thức giữ chặt lấy tay của cậu.
Đặt Úc Sương nằm trên giường trong phòng ngủ, chờ sau khi cậu chìm vào giấc ngủ, Chu Mộ Dư rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Gã muốn hút một điếu thuốc.
Chu Mộ Dư không nghiện thuốc lá, ni-cô-tin với gã mà nói chỉ là công cụ giảm bớt mỏi mệt công việc và khi tâm trạng phiền muộn mà thôi, ví dụ như hiện tại, gã đang rất cần loại đồ vật này.
Chỉ là vừa vào phòng làm việc ngồi xuống, gã mới nhớ ra vốn dĩ có thể trực tiếp hút ở phòng ngủ, nhưng lại vì vật nhỏ kia không thích nên cũng tự giác rời khỏi phạm vi cậu có thể cảm giác được.
Chu Mộ Dư cúi đầu cười cười, mang theo vài phần tự giễu.
Trên bàn ở phòng làm việc vẫn còn đặt hộp xì gà Úc Sương tặng cho gã. Chu Mộ Dư cầm chiếc hộp lên, mở ra đóng lại, lặp lại mấy lần. —— không phải đồ vật quá đáng giá, nhưng là món quà đầu tiên Úc Sương lựa chọn kỹ lưỡng để tặng gã.
Khói thuốc chậm rãi bay từ đầu ngón tay, Chu Mộ Dư hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Xưa nay gã vẫn không thèm để ý chuyện thúc giục chuyện kết hôn, hiện tại xem ra phải đến lúc giải quyết triệt để, nếu không trò cười như ngày hôm nay vẫn sẽ phát sinh.
Hút xong một điếu thuốc, Chu Mộ Dư cẩn thận rửa tay súc miệng, đảm bảo trên người không còn mùi gì nữa mới xuống lầu nấu cháo cho Úc Sương.
Đi ngang qua căn phòng nhỏ cũ của Úc Sương, một màu hồng quen thuộc lấp ló sau lớp cửa hiện lên trong mắt Chu Mộ Dư. Gã dừng chân lại, lùi về đẩy cửa ra, thấy con gấu hồng nhạt đang nằm trên chiếc giường nhỏ của Úc Sương.
Gã nhớ không nhầm, vốn dĩ con gấu này nằm trên giường ở phòng chính, sao lại có thể chạy đến đây được?
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, đi vào cầm con gấu lên, tiếp theo lại thấy có một hộp giấy màu cam đặt ở đầu giường.
Mấy cái đó cũng là gã cho Úc Sương, vốn dĩ dùng để làm quà nhưng bây giờ lại bị Úc Sương dùng làm hộp trữ đồ.
Chu Mộ Dư mở hộp ra, bên trong là tất cả những đồ vật gã cho cậu, bao gồm cả thẻ, chìa khóa phòng, chìa khóa xe, kim cương, còn có cả những thứ không đáng giá, đều bị Úc Sương thu gom lại hết ở đây.
Đây là muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.