Chương 39
Nguyệt Trú
27/04/2023
Khi Chu Mộ Dư lên kế hoạch cho hôn lễ đã chuẩn bị hai phương án: Nếu mẹ
Chu đồng ý phối hợp, gã với Úc Sương sẽ tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc ở nhà cũ nhà họ Chu, còn nếu bà ta không muốn thì bọn họ sẽ tổ chức ở
giáo đường theo kiểu Tây Âu.
Thời gian rất gấp gáp, cũng may có tiền là mọi chuyện đều sẽ dễ dàng, hơn hai trăm người vội vã bận rộn chuẩn bị hôn lễ của Chu Mộ Dư trong vòng một tháng, cuối cùng cũng đạt đúng yêu cầu của gã.
Mẹ Chu bị Chu Mộ Dư gây áp lực, cuối cùng vẫn phải đồng ý. — ít nhất như vậy vẫn có thể có tiếng là quan hệ mẹ con còn tốt đẹp, nếu không tất cả mọi người đều sẽ biết bà ta quản không được đứa con này, sau này sẽ càng không thể nhấc nổi đầu lên được.
Đảo mắt đã tới mùng tám.
Hai người đàn ông kết hôn có nhiều quy tắc như cưới vợ, nhưng vì có vẻ trịnh trọng, Chu Mộ Dư vẫn trở về nhà họ Chu trước một ngày, sớm sớm hôm diễn ra hôn lễ gã chậm rãi dẫn đoàn người từ nhà họ Chu đi đón dâu, một đường giăng đèn kết hoa vô cùng khoa trương khiến cho tất cả người trong Ninh Thành đều biết vị kia nhà họ Chu cưới đàn ông về nhà.
Loại chuyện này chỉ cần đôi bên thẳng thắn, những người khác cũng không có cơ hội nói ra nói vào cái gì cả. Chu Mộ Dư thoải mái đón Úc Sương từ trong nhà đi ra, hai người tay nắm tay, mỉm cười chào hỏi bạn bè thân thiết.
Úc Sương chưa từng kết hôn, vốn dĩ cậu nghĩ mình phải sắm vai cô dâu giống như trên TV, thậm chí ngày hôm qua còn hỏi Chu Mộ Dư có cần dùng đến khăn đội đầu của cô dâu không, kết quả bị Chu Mộ Dư cười nhạo, nói cậu còn trẻ mà đã phong kiến như vậy rồi.
Úc Sương xấu hổ đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em thấy trên TV đều diễn như vậy mà..."
"Cô dâu trong TV còn mặc váy với đi giày thêu, em cũng mặc sao?" Chu Mộ Dư vẫn rất thích trêu chọc cậu, gã ôm lấy đôi chân trắng mịn nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Đôi chân đẹp như này, đi giày thêu vào chắc sẽ đẹp lắm đấy."
Úc Sương bị vuốt ve có hơi nhột, nhẹ nhàng giãy dụa:"Em biết không cần nữa rồi... Buông em ra...."
Hai người làm loạn ở sô pha một lúc, nếu không phải do hôm nay vẫn còn chuyện phải làm chắc Chu Mộ Dư vẫn còn muốn trêu Úc Sương thêm một lúc nữa.
Còn hiện tại Úc Sương đang mặc cùng một bộ lễ phục với Chu Mộ Dư, im lặng đứng bên cạnh gã, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng không màng danh lợi, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay Chu Mộ Dư.
Xung quanh náo nhiệt ồn ào, ánh mặt trời lấp lánh từ trên cao chiếu xuống. Trong một thời khắc nào đó thời gian giống như yên lặng, ánh sáng âm thanh đều như chậm lại, sau đó dừng lại xung quanh Úc Sương. Úc Sương nhắm mắt lại, dưới ánh nắng lấp lánh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là Đàm Luật Minh đang đứng ở một nơi xa nhìn cậu cười, nói, cục cưng, tân hôn vui vẻ.
Không hề báo trước, khóe mắt Úc Sương ẩm ướt.
Khi mở mắt ra, cậu đã không thấy Đàm Luật Minh nữa.
Xung quanh vẫn huyên náo, Úc Sương giữ chặt lấy tay của Chu Mộ Dư, hơi cụp mắt xuống.
Cậu không có người nhà, cũng không có bạn bè, trong hôn lễ này "người nhà cô dâu" duy nhất chắc chỉ có thể là Đàm Luật Minh đang ở trên trời yên lặng nhìn cậu mà thôi.
Đàm Luật Minh sẽ thật lòng chúc phúc cho cậu sao...
Xe cưới lái sang thành phố bên cạnh, Úc Sương quay đầu, nhìn sợi ruy băng đỏ buộc vào cửa xe đang bay phấp phới.
Hôn lễ hôm nay còn khoa trương hơn cả cậu tưởng tượng, vốn dĩ cậu nghĩ đơn giản là chỉ diễn cho mẹ Chu xem nhưng Chu Mộ Dư lại giống như chỉ hận không thể cho tất cả mọi người đều biết vậy.
Điều này kiến Úc Sương có hơi hoang mang sợ hãi.
Tới nhà họ Chu mới biết được, buổi sáng chỉ mới là sân khấu nhỏ thôi.
Cả tòa tòa nhà từ trong ra ngoài đều được trang trí đỏ rực vui tươi. Những đồ trang trí rồi bóng bay hoa tươi màu vàng màu đỏ, hơn nữa còn có pháo hoa vang lên không dứt. Xe vừa vào đã có khách khứa hoan nghênh chào đón, y hệt một hôn lệ vô cùng long trọng và nghiêm chỉnh.
Không cần nói là tự mình trải nghiệm, thậm chí Úc Sương còn chưa từng thấy qua hôn lễ như thế này.
Cậu không khỏi lo lắng, lúc xuống xe còn đứng không vững, Chu Mộ Dư nhanh tay tinh ý đỡ lấy eo cậu, thấp giọng nói:"Cẩn thận."
Có Chu Mộ Dư ở bên cạnh, trong lòng Úc Sương cũng bình tĩnh hơn, gật đầu nhỏ giọng nói: "Ừm."
Sau đó là vào trong nhà bái đường.
Úc Sương không có cha mẹ, Chu Mộ Dư cũng mồ côi cha, bởi vậy chỉ cần bái một mình mẹ Chu thôi.
Hôm nay mẹ Chu nhìn vô cùng hiền lành, không thể nhìn ra được vài ngày trước đó còn giận dữ mắng Chu Mộ Dư bất hiếu, thậm chí trước khi bái đường còn chủ động nói: "Sương sương là nam, không cần quỳ gối, có lòng là được rồi."
Chu Mộ Dư vốn cũng không định để Úc Sương quỳ, có lẽ mẹ Chu cũng đoán được nên mới nói như vậy, thuận thế diễn xong một màn kịch.
Chu Mộ Dư với Úc Sương bái trời bái đất xong, trước khi đến nghi lễ phu thê giao bái, Chu Mộ Dư dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, hỏi: "Nghĩ kỹ chưa, bái rồi là không thể hối hận nữa đâu đấy."
Úc Sương vốn đang bình tĩnh bước đi theo, bỗng nhiên nghe Chu Mộ Dư hỏi như vậy, nhất thời có hơi trố mắt, còn nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không hối hận."
Trên mặt Chu Mộ Dư hiện lên một nụ cười thản nhiên: "Vậy tôi cũng yên tâm rồi, bà Chu."
Thế là tiếp tục phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.
Hai người được tháp tùng đưa vào trong phòng để thay quần áo, sảnh trước đang tổ chức tiệc chiêu đãi khách, cả một ngày cuối cùng hôn lễ cũng tạm thời kết thúc.
Toàn bộ quá trình đã được đơn giản hơn so với hôm lễ nam nữ nhưng từ sáng sớm đã chạy đi chạy lại đến tận bây giờ, Úc Sương vẫn hơi mệt.
Cậu ngồi ở bên giường, cởi bỏ bộ lễ phục bó buộc ra, khởi động lại cánh tay với cái eo, nói: "Mệt mỏi quá à."
Chu Mộ Dư đứng ở một bên cởi áo khoác, thuận miệng nói: "Lát nữa ra ngoài mời rượu, em chỉ cần làm dáng một chút là được rồi, không cần uống thật đâu."
"Có thể sao?" Úc Sương vừa hy vọng vừa lo lắng hỏi.
"Có gì mà không thể, ai dám ép em uống chứ?"
Úc Sương yên tâm. Cậu vốn không biết uống rượu, vừa rồi còn đang suy nghĩ mánh khóe làm sao để không thể uống lúc mời rượu.
Trang phục đi mời rượu là một bộ tây trang màu trắng, đơn giản hơn chút so với bộ lễ phục trong hôn lễ. Bộ đồ tôn lên đôi chân dài của Úc Sương, cái mông cũng vểnh lên. Chu Mộ Dư thay đồ xong, quay đầu lại thấy Úc Sương đang cúi người buộc dây giày, chiếc quần trắng bao trọn vòng ba tròn trịa của cậu, gã bị dao động, không nhịn được bèn đưa tay ra vỗ một cái.
——— Rất đàn hồi, chất lượng thịt không tệ.
Úc Sương như con thỏ con đang vùi đầu ăn cỏ thì đột nhiên bị một con sói đi qua vỗ mông một cái, hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng cả người.
"Chu Mộ Dư!" Quay đầu lại thấy là ai, Úc Sương không chút nghĩ ngợi kêu tên Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư mặt không đổi sắc: "Sao nào?"
"Chú... Chú lưu manh."
"Tôi sờ mông vợ mình sao lại là lưu manh được? Nếu như là trước kia, hiện tại chúng ta phải đang động phòng rồi đấy."
Rõ ràng là ban ngày, ngoài cửa còn có khách khứa, Chu Mộ Dư vẫn đường hoàng nói câu này càng làm Úc Sương cảm thấy gã là lưu manh.
"Em không để ý tới chú nữa."
Úc Sương xoay mông qua chỗ khác, cúi đầu đối diện với Chu Mộ Dư buộc dây giày. Đôi giày này là lần đầu tiên cậu đi nên không quen lắm. Chu Mộ Dư thấy thế, ngồi xổm nửa người xuống vỗ vỗ tay cậu một cái: "Tôi làm cho."
"Ồ..." Úc Sương đưa giày cho Chu Mộ Dư, nhìn gã nghiêm túc buộc dây giày cho mình.
Hôm nay Chu Mộ Dư ăn mặc nghiêm chỉnh chưa từng có, tóc tai được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, quần áo không có một nếp nhăn nào, thậm chí còn cạo râu kỹ hơn cả mọi ngày. Với khoảng cách gần như vậy, Úc Sương có thể thấy được rõ ràng cả lông mi với từng lỗ chân lông trên mặt gã, nhịp tim không khỏi có hơi đập nhanh hơn.
"Tiên sinh."
Chu Mộ Dư ngẩng đầu: "Hửm?
"Không có gì cả. Cám ơn chú."
"Không cần nói cảm ơn với tôi."
Chu Mộ Dư ôm lấy eo Úc Sương nhấc cậu ngồi lên đùi mình, nói: "Sau này nơi này chính là nhà của em. Em không cần lo lắng về bà cụ, bà ấy là người coi trọng mặt mũi, nếu hôm nay đã cho phép em vào cửa, sau này cho dù chỉ vì danh tiếng của mình thì cũng sẽ không làm khó dễ em, sẽ không khiến người ngoài phải bàn tán. Huống hồ cái nhà này là do tôi quyết định, em là người tôi danh chính ngôn thuận cưới về, không ai dám không tôn trọng em. Sau này nếu em đồng ý trở về, ngày Tết đến hai chúng ta đến ăn một bữa cơm, thăm hỏi người lớn trong nhà là được, còn nếu em không muốn, vậy thì chúng ta sẽ ăn tết riêng, không cần để ý tới bọn họ."
Chu Mộ Dư đều đã nghĩ đến tất cả những chuyện Úc Sương lo lắng, dường như hôm nay khua chiêng múa trống như thế cũng chỉ vì cho người ta thấy thái độ của gã, để sau này không ai dám khinh thường Úc Sương. Nếu không gã cũng không muốn phiền toái như vậy, gã chỉ muốn âm thầm đặt người vào trong chăn ăn xong lau sạch.
"Đi thôi. Nên đi ra ngoài kính rượu rồi.". truyện ngôn tình
"Dạ."
Hôn lễ này của Chu Mộ Dư tới rất đột ngột, không ít khách mời cũng đều là lần đầu tiên biết Úc Sương, chỉ nghe nói mang máng xuất thân của cậu, không nơi nương tựa, ca thán thân thế của cậu, đồng thời cũng cảm khái cậu may mắn——— dù trước đó có chịu khổ nhiều thế nào nhưng từ giờ cứ như vậy coi như là từ chim trĩ biến phượng hoàng.
Nhưng sau khi nhìn thấy Úc Sương, bọn họ mới hiểu được vì sao cậu lại có được sự may mắn này: Thật sự là vô cùng xinh đẹp. Nói là có xuất thân khổ cực nhưng không hề nhìn ra được bộ dạng đã nếm trải khổ cực, ngược lại càng giống thiếu gia nhà giàu được nuông chiều hơn, làn da nhẵn nhụi, ánh mắt trong suốt, cử chỉ nhẹ nhàng dịu dàng, đứng bên cạnh Chu Mộ Dư lại khiến người ta nhất thời không phân biệt được ai trèo cao tới ai.
Thảo nào Chu Mộ Dư cưới đàn ông về lại làm long trọng như vậy, thì ra là chiếm được tiện nghi thì phải khoe ra cho mọi người thấy được.
Đến khi buổi tiệc bắt đầu, khi đi kính rượu Úc Sương mới biết được, Chu Mộ Dư nói cậu không cần uống rượu, là chỉ gã sẽ uống thay cho cậu.
Úc Sương chưa thấy bộ dáng Chu Mộ Dư uống say. Thấy ai đến gã cũng không từ chối, cậu còn tưởng gã ngàn chén không say nên lo lắng một hồi cũng để gã đi. Có mấy người bạn trêu chọc Chu Mộ Dư bao che khuyết điểm, còn nói gã đúng là làm gì cũng im lặng, đùng một cái đã kết hôn. Chu Mộ Dư cũng không phủ nhận, nghiễm nhiên trở thành một người chồng tốt nghe lời vợ.
Úc Sương không biết Chu Mộ Dư đang giả bộ hay là thật, chỉ cảm thấy sắc mặt gã khác hẳn. S với bộ dáng cao cao tại thường mọi ngày, lúc này nhìn gã có vẻ hiền hòa hơn nhiều.
Đi kính rượu hết một vòng, sắc mặt Chu Mộ Dư cũng thay đổi nhiều.
Cuối cùng hai người cũng có thể ngồi xuống ăn cơm, Chu Mộ Dư đang bưng một ly trà nóng từ từ uống, ánh mắt cũng đã không còn quá tỉnh táo nữa. Úc Sương lo lắng, tới gần gã nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, chú có ổn không?"
Chu Mộ Dư quay đầu, hai mắt hơi lờ đờ, giọng nói khàn khàn: "Không sao."
"Có muốn về nghỉ ngơi trước không..."
"Không sao, đừng lo lắng."
Nói xong, Chu Mộ Dư nhẹ nhàng hôn lên trán Úc Sương một cái: "Nhanh ăn cơm đi, mệt cả ngày rồi."
Đến giờ Úc Sương thật sự tin Chu Mộ Dư uống say rồi, bởi gã còn hôn cậu trước mặt bao người.
Những người ngồi bàn này đều là bạn của Chu Mộ Dư. Thấy cảnh này, biểu cảm của bọn họ càng trở nên phấn khích, có người trừng to mắt xem náo nhiệt, còn có người dời ánh mắt không đành lòng nhìn thẳng, tóm lại cũng không rất bình tĩnh. Mặt Úc Sương đỏ bừng lên, cúi đầu hơi hơi nghiêng người, nói: "Đừng như vậy, sẽ bị người ta nhìn thấy đó."
"Vợ mình mà cũng không được phép hôn à?" Chu Mộ Dư không quá hài lòng, lại hôn thêm một cái.
Người uống say không nói đạo lý, Úc Sương không quản được Chu Mộ Dư, không có biện pháp đành phải nói: "Tùy chú được chưa..."
Mấy người bạn cũng rất hiểu ý, coi như chưa nhìn thấy gì, thu hồi tầm mắt, lại tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm để không phá hỏng bầu không khí của đôi vợ chồng mới cưới này.
Úc Sương liếc mắt nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc là Quý Khiên với Triệu Nhất Nguyên, chỉ thấy bọn họ ghé vào nhau thì thầm cười xấu xa, không biết đang thầm tính toán cái gì.
Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng vừa lòng, lộ ra một nụ cười nhẹ, đưa tay xoa xoa đầu Úc Sương: "Bé cưng ngoan."
Thời gian rất gấp gáp, cũng may có tiền là mọi chuyện đều sẽ dễ dàng, hơn hai trăm người vội vã bận rộn chuẩn bị hôn lễ của Chu Mộ Dư trong vòng một tháng, cuối cùng cũng đạt đúng yêu cầu của gã.
Mẹ Chu bị Chu Mộ Dư gây áp lực, cuối cùng vẫn phải đồng ý. — ít nhất như vậy vẫn có thể có tiếng là quan hệ mẹ con còn tốt đẹp, nếu không tất cả mọi người đều sẽ biết bà ta quản không được đứa con này, sau này sẽ càng không thể nhấc nổi đầu lên được.
Đảo mắt đã tới mùng tám.
Hai người đàn ông kết hôn có nhiều quy tắc như cưới vợ, nhưng vì có vẻ trịnh trọng, Chu Mộ Dư vẫn trở về nhà họ Chu trước một ngày, sớm sớm hôm diễn ra hôn lễ gã chậm rãi dẫn đoàn người từ nhà họ Chu đi đón dâu, một đường giăng đèn kết hoa vô cùng khoa trương khiến cho tất cả người trong Ninh Thành đều biết vị kia nhà họ Chu cưới đàn ông về nhà.
Loại chuyện này chỉ cần đôi bên thẳng thắn, những người khác cũng không có cơ hội nói ra nói vào cái gì cả. Chu Mộ Dư thoải mái đón Úc Sương từ trong nhà đi ra, hai người tay nắm tay, mỉm cười chào hỏi bạn bè thân thiết.
Úc Sương chưa từng kết hôn, vốn dĩ cậu nghĩ mình phải sắm vai cô dâu giống như trên TV, thậm chí ngày hôm qua còn hỏi Chu Mộ Dư có cần dùng đến khăn đội đầu của cô dâu không, kết quả bị Chu Mộ Dư cười nhạo, nói cậu còn trẻ mà đã phong kiến như vậy rồi.
Úc Sương xấu hổ đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em thấy trên TV đều diễn như vậy mà..."
"Cô dâu trong TV còn mặc váy với đi giày thêu, em cũng mặc sao?" Chu Mộ Dư vẫn rất thích trêu chọc cậu, gã ôm lấy đôi chân trắng mịn nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Đôi chân đẹp như này, đi giày thêu vào chắc sẽ đẹp lắm đấy."
Úc Sương bị vuốt ve có hơi nhột, nhẹ nhàng giãy dụa:"Em biết không cần nữa rồi... Buông em ra...."
Hai người làm loạn ở sô pha một lúc, nếu không phải do hôm nay vẫn còn chuyện phải làm chắc Chu Mộ Dư vẫn còn muốn trêu Úc Sương thêm một lúc nữa.
Còn hiện tại Úc Sương đang mặc cùng một bộ lễ phục với Chu Mộ Dư, im lặng đứng bên cạnh gã, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng không màng danh lợi, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay Chu Mộ Dư.
Xung quanh náo nhiệt ồn ào, ánh mặt trời lấp lánh từ trên cao chiếu xuống. Trong một thời khắc nào đó thời gian giống như yên lặng, ánh sáng âm thanh đều như chậm lại, sau đó dừng lại xung quanh Úc Sương. Úc Sương nhắm mắt lại, dưới ánh nắng lấp lánh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là Đàm Luật Minh đang đứng ở một nơi xa nhìn cậu cười, nói, cục cưng, tân hôn vui vẻ.
Không hề báo trước, khóe mắt Úc Sương ẩm ướt.
Khi mở mắt ra, cậu đã không thấy Đàm Luật Minh nữa.
Xung quanh vẫn huyên náo, Úc Sương giữ chặt lấy tay của Chu Mộ Dư, hơi cụp mắt xuống.
Cậu không có người nhà, cũng không có bạn bè, trong hôn lễ này "người nhà cô dâu" duy nhất chắc chỉ có thể là Đàm Luật Minh đang ở trên trời yên lặng nhìn cậu mà thôi.
Đàm Luật Minh sẽ thật lòng chúc phúc cho cậu sao...
Xe cưới lái sang thành phố bên cạnh, Úc Sương quay đầu, nhìn sợi ruy băng đỏ buộc vào cửa xe đang bay phấp phới.
Hôn lễ hôm nay còn khoa trương hơn cả cậu tưởng tượng, vốn dĩ cậu nghĩ đơn giản là chỉ diễn cho mẹ Chu xem nhưng Chu Mộ Dư lại giống như chỉ hận không thể cho tất cả mọi người đều biết vậy.
Điều này kiến Úc Sương có hơi hoang mang sợ hãi.
Tới nhà họ Chu mới biết được, buổi sáng chỉ mới là sân khấu nhỏ thôi.
Cả tòa tòa nhà từ trong ra ngoài đều được trang trí đỏ rực vui tươi. Những đồ trang trí rồi bóng bay hoa tươi màu vàng màu đỏ, hơn nữa còn có pháo hoa vang lên không dứt. Xe vừa vào đã có khách khứa hoan nghênh chào đón, y hệt một hôn lệ vô cùng long trọng và nghiêm chỉnh.
Không cần nói là tự mình trải nghiệm, thậm chí Úc Sương còn chưa từng thấy qua hôn lễ như thế này.
Cậu không khỏi lo lắng, lúc xuống xe còn đứng không vững, Chu Mộ Dư nhanh tay tinh ý đỡ lấy eo cậu, thấp giọng nói:"Cẩn thận."
Có Chu Mộ Dư ở bên cạnh, trong lòng Úc Sương cũng bình tĩnh hơn, gật đầu nhỏ giọng nói: "Ừm."
Sau đó là vào trong nhà bái đường.
Úc Sương không có cha mẹ, Chu Mộ Dư cũng mồ côi cha, bởi vậy chỉ cần bái một mình mẹ Chu thôi.
Hôm nay mẹ Chu nhìn vô cùng hiền lành, không thể nhìn ra được vài ngày trước đó còn giận dữ mắng Chu Mộ Dư bất hiếu, thậm chí trước khi bái đường còn chủ động nói: "Sương sương là nam, không cần quỳ gối, có lòng là được rồi."
Chu Mộ Dư vốn cũng không định để Úc Sương quỳ, có lẽ mẹ Chu cũng đoán được nên mới nói như vậy, thuận thế diễn xong một màn kịch.
Chu Mộ Dư với Úc Sương bái trời bái đất xong, trước khi đến nghi lễ phu thê giao bái, Chu Mộ Dư dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, hỏi: "Nghĩ kỹ chưa, bái rồi là không thể hối hận nữa đâu đấy."
Úc Sương vốn đang bình tĩnh bước đi theo, bỗng nhiên nghe Chu Mộ Dư hỏi như vậy, nhất thời có hơi trố mắt, còn nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không hối hận."
Trên mặt Chu Mộ Dư hiện lên một nụ cười thản nhiên: "Vậy tôi cũng yên tâm rồi, bà Chu."
Thế là tiếp tục phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.
Hai người được tháp tùng đưa vào trong phòng để thay quần áo, sảnh trước đang tổ chức tiệc chiêu đãi khách, cả một ngày cuối cùng hôn lễ cũng tạm thời kết thúc.
Toàn bộ quá trình đã được đơn giản hơn so với hôm lễ nam nữ nhưng từ sáng sớm đã chạy đi chạy lại đến tận bây giờ, Úc Sương vẫn hơi mệt.
Cậu ngồi ở bên giường, cởi bỏ bộ lễ phục bó buộc ra, khởi động lại cánh tay với cái eo, nói: "Mệt mỏi quá à."
Chu Mộ Dư đứng ở một bên cởi áo khoác, thuận miệng nói: "Lát nữa ra ngoài mời rượu, em chỉ cần làm dáng một chút là được rồi, không cần uống thật đâu."
"Có thể sao?" Úc Sương vừa hy vọng vừa lo lắng hỏi.
"Có gì mà không thể, ai dám ép em uống chứ?"
Úc Sương yên tâm. Cậu vốn không biết uống rượu, vừa rồi còn đang suy nghĩ mánh khóe làm sao để không thể uống lúc mời rượu.
Trang phục đi mời rượu là một bộ tây trang màu trắng, đơn giản hơn chút so với bộ lễ phục trong hôn lễ. Bộ đồ tôn lên đôi chân dài của Úc Sương, cái mông cũng vểnh lên. Chu Mộ Dư thay đồ xong, quay đầu lại thấy Úc Sương đang cúi người buộc dây giày, chiếc quần trắng bao trọn vòng ba tròn trịa của cậu, gã bị dao động, không nhịn được bèn đưa tay ra vỗ một cái.
——— Rất đàn hồi, chất lượng thịt không tệ.
Úc Sương như con thỏ con đang vùi đầu ăn cỏ thì đột nhiên bị một con sói đi qua vỗ mông một cái, hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng cả người.
"Chu Mộ Dư!" Quay đầu lại thấy là ai, Úc Sương không chút nghĩ ngợi kêu tên Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư mặt không đổi sắc: "Sao nào?"
"Chú... Chú lưu manh."
"Tôi sờ mông vợ mình sao lại là lưu manh được? Nếu như là trước kia, hiện tại chúng ta phải đang động phòng rồi đấy."
Rõ ràng là ban ngày, ngoài cửa còn có khách khứa, Chu Mộ Dư vẫn đường hoàng nói câu này càng làm Úc Sương cảm thấy gã là lưu manh.
"Em không để ý tới chú nữa."
Úc Sương xoay mông qua chỗ khác, cúi đầu đối diện với Chu Mộ Dư buộc dây giày. Đôi giày này là lần đầu tiên cậu đi nên không quen lắm. Chu Mộ Dư thấy thế, ngồi xổm nửa người xuống vỗ vỗ tay cậu một cái: "Tôi làm cho."
"Ồ..." Úc Sương đưa giày cho Chu Mộ Dư, nhìn gã nghiêm túc buộc dây giày cho mình.
Hôm nay Chu Mộ Dư ăn mặc nghiêm chỉnh chưa từng có, tóc tai được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, quần áo không có một nếp nhăn nào, thậm chí còn cạo râu kỹ hơn cả mọi ngày. Với khoảng cách gần như vậy, Úc Sương có thể thấy được rõ ràng cả lông mi với từng lỗ chân lông trên mặt gã, nhịp tim không khỏi có hơi đập nhanh hơn.
"Tiên sinh."
Chu Mộ Dư ngẩng đầu: "Hửm?
"Không có gì cả. Cám ơn chú."
"Không cần nói cảm ơn với tôi."
Chu Mộ Dư ôm lấy eo Úc Sương nhấc cậu ngồi lên đùi mình, nói: "Sau này nơi này chính là nhà của em. Em không cần lo lắng về bà cụ, bà ấy là người coi trọng mặt mũi, nếu hôm nay đã cho phép em vào cửa, sau này cho dù chỉ vì danh tiếng của mình thì cũng sẽ không làm khó dễ em, sẽ không khiến người ngoài phải bàn tán. Huống hồ cái nhà này là do tôi quyết định, em là người tôi danh chính ngôn thuận cưới về, không ai dám không tôn trọng em. Sau này nếu em đồng ý trở về, ngày Tết đến hai chúng ta đến ăn một bữa cơm, thăm hỏi người lớn trong nhà là được, còn nếu em không muốn, vậy thì chúng ta sẽ ăn tết riêng, không cần để ý tới bọn họ."
Chu Mộ Dư đều đã nghĩ đến tất cả những chuyện Úc Sương lo lắng, dường như hôm nay khua chiêng múa trống như thế cũng chỉ vì cho người ta thấy thái độ của gã, để sau này không ai dám khinh thường Úc Sương. Nếu không gã cũng không muốn phiền toái như vậy, gã chỉ muốn âm thầm đặt người vào trong chăn ăn xong lau sạch.
"Đi thôi. Nên đi ra ngoài kính rượu rồi.". truyện ngôn tình
"Dạ."
Hôn lễ này của Chu Mộ Dư tới rất đột ngột, không ít khách mời cũng đều là lần đầu tiên biết Úc Sương, chỉ nghe nói mang máng xuất thân của cậu, không nơi nương tựa, ca thán thân thế của cậu, đồng thời cũng cảm khái cậu may mắn——— dù trước đó có chịu khổ nhiều thế nào nhưng từ giờ cứ như vậy coi như là từ chim trĩ biến phượng hoàng.
Nhưng sau khi nhìn thấy Úc Sương, bọn họ mới hiểu được vì sao cậu lại có được sự may mắn này: Thật sự là vô cùng xinh đẹp. Nói là có xuất thân khổ cực nhưng không hề nhìn ra được bộ dạng đã nếm trải khổ cực, ngược lại càng giống thiếu gia nhà giàu được nuông chiều hơn, làn da nhẵn nhụi, ánh mắt trong suốt, cử chỉ nhẹ nhàng dịu dàng, đứng bên cạnh Chu Mộ Dư lại khiến người ta nhất thời không phân biệt được ai trèo cao tới ai.
Thảo nào Chu Mộ Dư cưới đàn ông về lại làm long trọng như vậy, thì ra là chiếm được tiện nghi thì phải khoe ra cho mọi người thấy được.
Đến khi buổi tiệc bắt đầu, khi đi kính rượu Úc Sương mới biết được, Chu Mộ Dư nói cậu không cần uống rượu, là chỉ gã sẽ uống thay cho cậu.
Úc Sương chưa thấy bộ dáng Chu Mộ Dư uống say. Thấy ai đến gã cũng không từ chối, cậu còn tưởng gã ngàn chén không say nên lo lắng một hồi cũng để gã đi. Có mấy người bạn trêu chọc Chu Mộ Dư bao che khuyết điểm, còn nói gã đúng là làm gì cũng im lặng, đùng một cái đã kết hôn. Chu Mộ Dư cũng không phủ nhận, nghiễm nhiên trở thành một người chồng tốt nghe lời vợ.
Úc Sương không biết Chu Mộ Dư đang giả bộ hay là thật, chỉ cảm thấy sắc mặt gã khác hẳn. S với bộ dáng cao cao tại thường mọi ngày, lúc này nhìn gã có vẻ hiền hòa hơn nhiều.
Đi kính rượu hết một vòng, sắc mặt Chu Mộ Dư cũng thay đổi nhiều.
Cuối cùng hai người cũng có thể ngồi xuống ăn cơm, Chu Mộ Dư đang bưng một ly trà nóng từ từ uống, ánh mắt cũng đã không còn quá tỉnh táo nữa. Úc Sương lo lắng, tới gần gã nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, chú có ổn không?"
Chu Mộ Dư quay đầu, hai mắt hơi lờ đờ, giọng nói khàn khàn: "Không sao."
"Có muốn về nghỉ ngơi trước không..."
"Không sao, đừng lo lắng."
Nói xong, Chu Mộ Dư nhẹ nhàng hôn lên trán Úc Sương một cái: "Nhanh ăn cơm đi, mệt cả ngày rồi."
Đến giờ Úc Sương thật sự tin Chu Mộ Dư uống say rồi, bởi gã còn hôn cậu trước mặt bao người.
Những người ngồi bàn này đều là bạn của Chu Mộ Dư. Thấy cảnh này, biểu cảm của bọn họ càng trở nên phấn khích, có người trừng to mắt xem náo nhiệt, còn có người dời ánh mắt không đành lòng nhìn thẳng, tóm lại cũng không rất bình tĩnh. Mặt Úc Sương đỏ bừng lên, cúi đầu hơi hơi nghiêng người, nói: "Đừng như vậy, sẽ bị người ta nhìn thấy đó."
"Vợ mình mà cũng không được phép hôn à?" Chu Mộ Dư không quá hài lòng, lại hôn thêm một cái.
Người uống say không nói đạo lý, Úc Sương không quản được Chu Mộ Dư, không có biện pháp đành phải nói: "Tùy chú được chưa..."
Mấy người bạn cũng rất hiểu ý, coi như chưa nhìn thấy gì, thu hồi tầm mắt, lại tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm để không phá hỏng bầu không khí của đôi vợ chồng mới cưới này.
Úc Sương liếc mắt nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc là Quý Khiên với Triệu Nhất Nguyên, chỉ thấy bọn họ ghé vào nhau thì thầm cười xấu xa, không biết đang thầm tính toán cái gì.
Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng vừa lòng, lộ ra một nụ cười nhẹ, đưa tay xoa xoa đầu Úc Sương: "Bé cưng ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.