Di Sản Của Hắn

Chương 68

Nguyệt Trú

13/05/2023

Thời gian trôi qua thật nhanh, qua Trung thu là sinh nhật của Chu Mộ Dư.

Năm nay Chu Mộ Dư từ chối việc mẹ Chu sắp xếp tiệc sinh nhật của mình, trong mười mấy năm thì năm nay là lần đầu tiên không tổ chức sinh nhật ở nhà cũ nhà họ Chu.

Dù đã quen rồi nhưng cũng không nhất thiết phải giữ lại. Mắt thấy Chu Thư Dập sắp tới tuổi có thể đảm đang mọi việc, Chu Mộ Dư cũng không có hứng thú với mấy việc này, mấy việc phí sức như xã giao thế này thì bớt được bao nhiêu thì bớt.

Còn hơn ăn uống linh đình, gã chỉ muốn ăn một bữa cơm cùng Úc Sương.

Nhưng Chu Mộ Dư né tránh mấy người họ hàng thân thích kia, chứ không thể né tránh Chu Thư Dập ngàn dặm trở về tạo bất ngờ cho mình.

Chu Thư Dập đặc biệt xin nghỉ mấy ngày để trở về mừng sinh nhật "năm tuổi" của chú hai mình, mặc dù mấy chữ "năm tuổi" này rơi vào tai Chu Mộ Dư nghe có vẻ không hay ho lắm.

"Cháu nhớ trước kia chú đâu có nhạy cảm với việc tuổi tác này đâu." Chu Thư Dập nói: "Là ai nói đàn ông bốn mươi tuổi vẫn như một bông hoa?"

"Thằng nhóc chết tiệt này, còn nói linh tinh nữa thì cút về bên kia cho chú."

"Oa, cháu vội vã ngồi máy bay về đây chúc mừng sinh nhật chú, sao thái độ của chú lại tệ như vậy chứ?"

"Chú cũng không bắt cháu tới."

"...Hừ, cháu đi tìm Úc Sương."

Chu Thư Dập bỏ lại Chu Mộ Dư, tức giận chạy vào phòng bếp. Úc Sương đang làm bánh ngọt, chăm chú cầm túi bơ vẽ một đường viền hoa trên chiếc bánh, sau đó dùng dâu tây xếp thành một hình trái tim lên trên.

"Có gì cần em giúp không?" Chu Thư Dập hỏi.

Úc Sương ngẩng đầu, thấy là Chu Thư Dập, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Không có. Không phải em đang nói chuyện với tiên sinh sao?"

Chu Thư Dập bĩu môi: "Không nói chuyện nổi với chú ấy đâu. Dạo này anh thế nào, học đại học có vui không?"

"Cũng không phải học mầm non, có gì mà vui chứ..."

Không biết có phải có phải Úc Sương nghĩ sai, Chu Mộ Dư coi cậu như trẻ con để dỗ dành thì đã đành, nhưng Chu Thư Dập cũng coi cậu như anh bạn nhỏ, rõ ràng cậu còn lớn hơn Chu Thư Dập mấy tuổi mà.

"Đương nhiên vui rồi. Anh có tham gia câu lạc bộ gì không?

"Có, ta tham gia CLB đồng ca, còn có CLB tennis."

"CLB đồng ca?"

"Ừm." Úc Sương ngượng ngùng gật đầu: "Lúc đi huấn luyện quân sự, giáo viên dạy hợp xướng nói anh hát không tệ..."

Đừng nói Chu Thư Dập kinh ngạc, ngay cả Úc Sương cũng chưa từng nghĩ tới mình còn có kỹ năng ca hát. Việc này là do giáo viên dạy hát lúc huấn luyện quân sự nói nên cậu mới biết, nói giọng của cậu với cách phát âm đều khá tốt.

Đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, thậm chí còn làm cho Úc Sương hiểu được ý nghĩa của việc đi học. Cậu cố lấy dũng khí nói chuyện này với Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư không chỉ không cười nhạo cậu, ngược lại còn nghiêm túc cổ vũ cậu, còn ủng hộ cậu đăng ký tham gia CLB ca hát.

Cho nên hiện tại, Úc Sương đã chính thức trở thành giọng ca nam trung trong câu lạc bộ hợp xướng của trường đại học.

"Em thì sao, dạo này thế nào?" Úc Sương hỏi.

"Vẫn vậy thôi, mỗi ngày chỉ có phòng học thư viện, căng tin rồi ra phòng tập thể thao, có hơi nhàm chán." Chu Thư Dập cố ý oán giận: "Đều tại anh thấy trai quên bạn, hại em phải cô đơn một mình, không ai chơi với em."

"Anh..." Úc Sương tự biết đuối lý, không thể nói gì.

Đang nói chuyện, Chu Mộ Dư đi vào.

"Bé cưng." Gã cầm chocolate Úc Sương cần đi vào: "Là cái này sao?"

Úc Sương ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Đúng vậy." Nói xong nghĩ đến cái gì đó, lấy tay cánh tay bảo vệ bánh ngọt: "Không cho chú nhìn."

"Tôi không nhìn." Chu Mộ Dư bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chờ em làm bánh ngọt xong, chúng ta có thể ăn cơm."

"Ừm."

Bữa tối hôm nay chỉ có ba người, còn có một con mèo.

Lần đầu tiên Úc Sương làm bánh ngọt, làm cũng tạm được, ngoại từ chữ trên bánh hơi méo mó thì tất cả đều không tệ. Chu Mộ Dư còn chụp một tấm ảnh, nói: "Lần đầu tiên làm bánh đã ngon như vậy rồi, rất có thiên phú nha."

"Thật sao?" Úc Sương cảm thấy Chu Mộ Dư đang nịnh cậu, dù sao hiện tại cậu chỉ học một tiết rồi về nhà, Chu Mộ Dư vẫn sẽ khen cậu.

Nhưng không thể không nói Úc Sương cũng rất hưởng thụ cảm giác được khen này. Dưới sự khích lệ và cổ vũ của Chu Mộ Dư, hiện tại cậu nhìn thấy cái gì mới mẻ cũng đều muốn làm thử.

"Mấy ngày không gặp, sao hai người lại trở nên sến súa như vậy chứ?" Chu Thư Dập nhỏ giọng xen vào.

Úc Sương cảm thấy ngượng ngùng, mặt nóng lên, chuyển đề tài: "Em đi lấy rượu."



Sinh nhật của Chu Mộ Dư đáng để mở một chai rượu chúc mừng, vừa hay Chu Thư Dập cũng đã trưởng thành, có thể uống với gã một ly.

Úc Sương cầm một chai rượu vang quý ở trong nhà ra, rót ba người mỗi người một ly, sau đó nâng ly rượu lên nói với Chu Mộ Dư: "Sinh nhật vui vẻ."

Chu Thư Dập cũng nâng ly: "Chú hai sinh nhật vui vẻ. Chúc chú năm nào cũng sẽ có ngày hôm nay."

Ba ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy. Đã lâu Chu Mộ Dư chưa từng trải qua một sinh nhật ấm áp viên mãn như vậy, trước mặt người ngoài gã luôn rất hùng hồn, nhưng đối với hai người thân cận nhất, gã chỉ có thể nói hai chữ "Cảm ơn".

Cảm ơn sự xuất hiện của Úc Sương trong cuộc đời gã, cho gã có được một mái ấm nhỏ hạnh phúc.

Còn có Chu Thư Dập hiểu chuyện lại có tiền đồ, khiến gã có thể ở nhà không phải lo nghĩ, an tâm hưởng thụ bên Úc Sương.

Úc Sương châm nến ở trên bánh ngọt, cùng với Chu Thư Dập hát chúc mừng sinh nhật Chu Mộ Dư. Chu Mộ Dư nhắm mắt lại, trước ngọn nên đang đung đưa, nghiêm túc cầu nguyện.

— Hy vọng Úc Sương khỏe mạnh bình an, vui vẻ tươi vui, mãi mãi ở bên cạnh gã.

Hy vọng Thư Dập học tập thành công, từ nay về sau mọi chuyện đều trôi chảy.

Cũng hy vọng bản thân có thể mãi như hôm nay, có vợ ở bên, không sầu không lo.

Thổi tắt ngọn nến, tuổi ba mươi lăm của Chu Mộ Dư chính thức đặt một dấu chấm tròn.

"Thời gian trôi qua thật nhanh." Chu Thư Dập cảm thán: "Ngày này năm ngoái là lần đầu tiên cháu gặp Úc Sương. Khi đó cháu hoàn toàn không ngờ anh ấy sẽ trở thành thím nhỏ của mình."

"Đã nói đừng gọi thím nhỏ mà..."

Úc Sương uống chút rượu, lúc này hai má đã bắt đầu ửng hồng, giọng nói cũng mềm mại, nói Chu Thư Dập xong quay đầu mách lẻo với Chu Mộ Dư: "Chú xem em ấy kìa."

Chu Mộ Dư buồn cười: "Thấy rồi. Thư Dập, không được gọi bậy."

Chu Thư Dập hừ một tiếng: "Chú hai, chú nói cho cháu biết tôn nghiêm và địa vị của người đàn ông ở đâu?"

"Chú có nói rồi sao?" Chu Mộ Dư mặt không đổi sắc: "Chờ cháu kết hôn thì sẽ biết thôi."

Tửu lượng của Úc Sương khá kém, vừa mới uống đã say, nghe hai người nói chuyện, đầu cậu choáng váng, dựa đầu vào vai Chu Mộ Dư, hỏi: "Địa vị gì cơ?"

Chu Mộ Dư thuận thế ôm lấy vai cậu: "Địa vị gia đình. Em thứ nhất, tôi thứ hai."

Úc Sương nghĩ nghĩ: "Muội Muội thì sao...."

Chu Mộ Dư quên mất chuyện này.

Ở bên kia bàn ăn, Muội Muội đang ngồi xổm, mở đôi mắt to trong nhìn ba người ở bên này.

Chu Mộ Dư thở dài: "Em thứ nhất, Muội Muội thứ hai, tôi thứ ba, được chưa?"

Úc Sương lắc đầu: "Không được."

Cậu ngẩng đầu lên, tới gần bên tai Chu Mộ Dư, khi nói còn mang theo hơi nước ẩm ướt, nhỏ giọng nói: "Ở trong lòng em, chú là quan trọng nhất."

Hơi thở của Chu Mộ Dư dừng một nhịp, nơi nào đó trong trái tim tê dại như bị điện giật.

Người đầu sỏ cũng không biết câu nói của mình có uy lực thế nào, vẫn đang chậm chạp lẩm bẩm: "Muội Muội cũng rất quan trọng, nhưng xét thứ tự trước sau thì chú vẫn quan trọng hơn..."

Cậu nói xong, cầm ly rượu của mình lên chạm vào ly của Chu Mộ Dư, lí nhí nói: "Sinh nhật vui vẻ...." Nói xong một hơi uống cạn ly rượu.

Chu Thư Dập thấy cảnh tượng này cũng lộ ra một biểu cảm phức tạp, lầm bầm: "Sao lại có người một ly đã say chứ..."

Úc Sương nghe thấy, đứng lên từ bên người Chu Mộ Dư, nghiêm túc phản bác: "Anh không say. Anh còn chưa ăn bánh ngọt."

"Để tôi." Chu Mộ Dư có cơ hội biểu hiện, cầm lấy đĩa của Úc Sương nói, "Cho cục cưng một miếng to."

Muội Muội: "Meo—"

"Biết rồi, không thể thiếu của con."

Cả một cái bánh ngọt, Muội Muội có thể ăn phần dâu tây phía trên. Chu Mộ Dư chọn một quả to nhất đỏ nhất, cắt thành miếng nhỏ rồi đặt vào bát nhỏ, đưa đến trước mặt Muội Muội: "Tham ăn như vậy, không biết giống ai nữa."

Ba người vừa nói chuyện vừa uống rượu vừa ăn bánh ngọt, sau đó Úc Sương cũng không nhớ rõ mình đã nói cái gì, chỉ nhớ mình rất vui vẻ, chỉ ngồi cười ngây ngốc.

Đêm cũng đã khuya, Chu Thư Dập cười Úc Sương một ly đã say, kết quả bản thân còn say trước. Chu Mộ Dư dìu cậu nhóc tới phòng cho khách, một mình Úc Sương về phòng trước, rửa mặt cho tỉnh táo, nghĩ đến món quà mình chuẩn bị cho Chu Mộ Dư, đột nhiên lại thấy hơi ngượng ngùng.

Xấu hổ quá đi...

Chu Mộ Dư lo xong cho Chu Thư Dập, nửa say nửa tỉnh đi lên lầu, vừa đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngủ tối om, đang tính bật đèn, bên trong lại truyền đến tiếng của Úc Sương: "Đừng bật."

Dựa theo ánh đèn ở hành lang, Chu Mộ Dư mơ hồ nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh, không giống với bình thường, trên người cậu giống như đang mặc... váy.



Chu Mộ Dư cũng nửa tỉnh nửa mơ, híp mắt lại hỏi: "Bé cưng, là em ở đó sao?"

"Ừm... Chú đóng cửa lại trước đi."

Chu Mộ Dư tiến vào, xoay tay nắm đóng cửa lại, trong phòng lại tối đen.

Úc Sương chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Chu Mộ Dư: "Em có chuẩn bị quà cho chú..."

"Cái gì?"

Vừa nói, người trước mặt kiễng mũi chân, đôi môi mềm mại lướt quá, đầu tiên là cằm của Chu Mộ Dư, sau đó di chuyển tới môi.

Hai mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, một tay kéo Úc Sương vào trong lồng ngực, sờ thấy vải lụa mềm mại mỏng manh trên người cậu.

Úc Sương phát ra một tiếng kinh hô, còn chưa kịp nói gì, môi đã bị Chu Mộ Dư hôn lấy, chỉ còn tiếng thở dốc ngọt ngào mơ hồ.

"Ưm... Chu"

Chu Mộ Dư vừa hôn vừa đưa Úc Sương đến bên giường, bịch một tiếng, hai người cùng nhau ngã xuống chiếu giường mềm mại.

Chu Mộ Dư chống phía trên người Úc Sương, hỏi: "Bé cưng, em mặc gì vậy?"

"Em, mặc... váy."

"Tôi có thể nhìn không?"

Cơ thể Úc Sương có hơi run, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ừm."

Chu Mộ Dư mở đèn ở đầu giường, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn chiếu lên giường, hiện lên cơ thể trắng nõn trơn bóng của Úc Sương.

Hiện tại cơ thể này đang được giấu sau chiếc váy công chúa mùa trắng với những dải ren và lụa phức tạp, dưới làn váy là đôi chân nhỏ dài thẳng tắp, bên ngoài đôi chân còn được bọc bởi một đôi tất chân màu trắng.

Thuần khiết nhưng cũng rất phóng khoáng, giống như bạch sơn trà kiềm diễm dưới ánh nắng chiều.

Nhưng chủ nhân của cơ thể này như không biết bản thân mê người thế nào, cậu hơi hơi híp mắt, ánh mắt mông lung, lông mi ẩm ướt, rượu cồn làm làn da cậu hơi ửng hồng, như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng manh.

Cậu ôm lấy cổ Chu Mộ Dư, nhẹ giọng nỉ non: "Đây là quà sinh nhật cho chú, chú thích không?"

Ánh mắt Chu Mộ Dư như một tấm lưới nặng trĩu, bao phủ kín kẽ cơ thể Úc Sương, khàn khàn nói: "Thích."

"Vậy sao chú không sờ em?" Úc Sương cầm lấy tay Chu Mộ Dư đặt lên đùi mình: "Trơn bóng, sờ thích lắm..."

Rượu làm cho Úc Sương to gan hơn, khiến cậu biến thành một con yêu thích làm gì cũng không thỏa mãn, chỉ câu dẫn con mồi bằng bản năng của mình.

Con mồi quả nhiên mắc câu, gã vuốt ve chân Úc Sương, nhẹ nhàng nhấc lớp vải mỏng kia lên, hỏi: "Cục cưng, ai dạy em câu dẫn tôi như vậy?"

"Câu dẫn..." Úc Sương tỉnh tỉnh mơ mơ nói: "Em không có câu dẫn chú."

Cậu ôm lấy bả vai Chu Mộ Dư, cẩn thận tiến đến bên tai Chu Mộ Dư, nói: "Em thích chú."

Động tác của Chu Mộ Dư dừng lại.

"Em thích tôi sao, thích như thế nào?"

"Ưm..." Úc Sương cẩn thận nghĩ nghĩ: "Là, là giống như bạn học nam ở trên sân thể dục, đàn ghi-ta nói với bạn nữ là tớ thích cậu. Em không biết đàn nhưng em có thể mặc váy cho chú xem, có thể cho chú hôn, có thể... Ưm..."

Chưa nói xong nửa câu nói bị đôi môi nóng bỏng của Chu Mộ Dư ngăn chặn. Úc Sương nhắm mắt lại, túm chặt lấy góc áo phía sau lưng Chu Mộ Dư, ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn mãnh liệt của gã.

Không khí rất nóng, cơ thể Chu Mộ Dư cũng rất nóng. Chu Mộ Dư cầm chân của Úc Sương đặt lên lưng mình, nghiêng người tới gần: "Tôi muốn nghe thêm một lần nữa. Mấy chữ kia."

"Cái gì..." Úc Sương nháy mắt, đối đầu ánh mắt nóng bóng của Chu Mộ Dư, nhanh chóng hiểu ra.

"Em thích chú." Cậu nhỏ giọng nói: "Chú có thích em không?"

"Thích." Chu Mộ Dư trả lời, nắm lấy thắt lưng Úc Sương kéo cậu vào trong lòng: "Tôi yêu em."

Úc Sương nghĩ nhất định là mình đã rất say, nếu không vì so nghe được ba chữ lại trái tim lại tăng tốc, thậm chí hốc mắt còn nóng lên.

Tình dục nóng bỏng như thủy triều, cuồn cuộn nuốt hết hai người trên giường. Úc Sương hòa tan trong nhiệt độ cơ thể của Chu Mộ Dư, giống như nắm tuyết tan chảy vào mùa xuân.

Bây giờ nắm tuyết ấy tưới mát trái tim cậu, khiến cho vùng đất lạnh lẽo quanh năm được nở hoa. Úc Sương giống như nhìn thấy được nó đang đâm chồi, sinh trưởng, nụ hoa đang dần hé nở.

Lan tràn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể Úc Sương.

Đó là tình yêu Chu Mộ Dư cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Di Sản Của Hắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook