Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)
Chương 24
Doanh Khanh
21/04/2023
Nằm sấp ở đó, không biết đang suy nghĩ điều gì, tầm mắt của Hàn Chưởng
xuyên qua khe lá nhỏ dừng trên mặt của thô ráp của Thụy Tư, vẻ mặt hơi
mờ mịt.
Thật sự là hắn, hóa ra bóng đen vừa nãy thật sự không phải ảo giác của y, hóa ra hắn vẫn luôn đi theo mình........
Thụy Tư dường như vẫn chưa phát hiện gì kỳ lạ, tiếp tục ở đó dựng nhà, khuôn ngực cường tráng với đám lông đen chảy đầy màu đen, từ từ chảy dọc theo cơ bụng, không để lại một chút dấu vết gì.
Không biết nên nói gì, Hàn Chưởng như mất tiếng bất động tại chỗ.
Thấy Thụy Tư ở đó dựng nhà cho mình, tim Hàn Chưởng bỗng nhiên gia tốc.
"Thình thịch, thình thịch......." Từng nhịp đập đều khiến lòng cậu hơi nhức nhối, một cảm xúc không rõ đang dần lên men ở một nơi nào đó.
Đúng là tên ngốc. Hàn Chưởng thầm nghĩ trong lòng.
Ngươi làm nhiều thứ cho ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải người của thế giới này, mặc dù đã tới nơi này nhưng không thể đối xử với ngươi được như Khoa Đặc đối xử với Bố Lai Ân, sinh con cho ngươi, ngươi cứ theo đuổi ta như vậy làm gì?
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng thô kệch sáng bóng dưới ánh mặt trời, ánh mắt của Hàn Chưởng cũng bất giác đỏ lên, thậm chí sinh ra xúc động muốn xông lên giữ chặt lấy hắn, lau mồ hôi cho hắn, bảo hắn đừng làm nữa.
Nhưng mà Hàn Chưởng vẫn không xông lên.
Bố Lai Ân vẫn đang ngồi trên miếng gỗ ngẩng đầu nhìn lên, nói với Thụy Tư: "Nghỉ ngơi chút đi, bọn Khoa Đặc sẽ không quay lại sớm đâu."
Thụy Tư không nói gì, tay vẫn không ngừng lại.
Mắt Hàn Chưởng càng đỏ.
Tên ngốc này, không biết mệt hả? Cần gì phải phí thời gian với cái nhà nát đó, ta cũng không thèm........
Bố Lai Ân nhìn hắn như vậy, biết hắn sẽ không nghe theo, nhìn về phía con mồi thừa ở một bên, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi tiếp tục làm đi, ta bảo quản thứ này giúp ngươi, coi như là thức ăn ngày mai cho y."
Thụy Tư ngừng tay lại, lạnh lùng nói một câu: "Không cần, mai ta sẽ mang thức ăn mới tới cho y, con hươu sừng lớn này, cho ngươi, coi như thù lao các ngươi chăm sóc y thay ta."
Bố Lai Ân sửng sốt, sau khi hiểu ý của đối phương lại thấy bất đắc dĩ, con sói này vẫn luôn đề phòng người ngoài như vậy, ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng phải tính toán rõ ràng, tuyệt không muốn nợ ân tình của ai.
"Được, ta đây sẽ nhận." Biết tính nết của hắn, Bố Lai Ân cũng không từ chối, thoải mái nhận luôn.
Mà đoạn đối thoại này rơi vào tai Hàn Chưởng lại là một lần chấn động.
Hóa ra không chỉ có nhà, ngay cả thức ăn của mình cũng là do con sói kia lo hết luôn sao?
Cảm giác gì đó nảy lên trong lòng, như có chút vi diệu, có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.........
Không muốn nhìn tiếp nữa, Hàn Chưởng lặng lẽ xoay người, theo con đường vừa nãy rời đi. Bước nhanh chân trên đường, đôi mắt đỏ vẫn không hề giảm.
Trong lòng thấy rất chua xót, con sói đó sao lại ngốc như vậy chứ.......
Hàn Chưởng không phải tảng đá, dù sao thì lòng người cũng đều là máu thịt, gặp chuyện cũng biết đau, cũng thấy khổ sở.
Mặc dù hơi lãnh đạm, nhưng y vẫn luôn nhớ rõ những người đã đối xử tốt với mình. Ở thế giới trước căn bản là không có ai thèm quan tâm y ở đâu, ăn ngủ có tốt không.
Nhưng tới thế giới này, mặc dù mới được vài ngày, mà con sói đó không ngừng săn sóc y.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng khiến y hơi không biết phải làm sao, y biết Thụy Tư đối xử với mình rất tốt, nhưng bảo y chấp nhận tình cảm của một nam nhân, hơn nữa còn là lang nhân, thật sự là........
Mà bên này, ngay khi Hàn Chưởng xoay người rời đi, tầm mắt của Thụy Tư cũng thoáng lướt qua, nhanh đến mức người ta không thể phát hiện ra.
"Thụy Tư." Bố Lai Ân nhìn thấy Thụy Tư ngừng tay, cũng nhìn lướt qua bụi cây Hàn Chưởng vừa nấp.
"Ngươi cố ý." Bố Lai Ân dùng giọng điệu chắc chắn.
Thụy Tư không nói gì, chỉ im lặng nhìn về hướng Hàn Chưởng rời đi, một lúc lâu sau thì lại tiếp tục công việc trong tay.
"Ngươi đã sớm biết y ở đó?" Bố Lai Ân không bỏ qua, tiếp tục hỏi.
Thụy Tư vẫn không trả lời hắn, tốc độ dựng nhà lại nhanh hơn.
"Thụy Tư!" Bố Lai Ân nhíu mày lại, không muốn bị coi nhẹ như vậy.
"........" Thụy Tư ném phế liệu trong tay, cuối cùng cũng cho hắn một ánh nhìn: "Vậy thì sao?"
"........" Bố Lai Ân không nói gì, hắn cảm thấy Thụy Tư cũng không hề thật thà chất phác giống vẻ ngoài chút nào.
Nhưng nghĩ lại thì dù sao Thụy Tư cũng là lang nhân, là một con sói, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi được bản tính gian xảo.
Vuốt vuốt cằm, Bố Lai Ân lại cảm thấy thật ra Hàn Chưởng cũng khá xui xẻo, nằm trên bụng con sói đen này, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị ăn đến xương cốt cùng chẳng còn.
"A Chưởng." Thụy Tư đột nhiên mở miệng, mắt lại nhìn chằm chằm về hướng Hàn Chưởng đã rời đi mà nói: "A Chưởng rất giỏi trốn, y không dám chấp nhận, tình cảm của ta. Ta muốn cho y, cam tâm tình nguyện ở lại, chỉ có thể lén đối xử tốt với y, giả vờ không cẩn thận bị y phát hiện, để y hiểu được là không có ta, y không thể sống........"
Lần đầu tiên thấy Thụy Tư nói dài như vậy, mặc dù giọng điệu vẫn hơi lạnh lùng, nhưng Bố Lai Ân vẫn thấy một loại cảm tình trong đó.
Đó là chấp niệm đối với bầu bạn.
Thụy Tư dùng cách của hắn, theo đuổi tình yêu mà hắn muốn.
Cách này có hơi ngốc, nhưng thật sự có thể khiến người ta sinh ra cảm giác đau lòng, đau lòng cho hắn, đau lòng cho tình yêu của hắn.
Bố Lai Ân không nói, loại tình cảm chấp niệm này, hắn không hiểu. Hắn và Khoa Đặc là ở bên nhau một cách tự nhiên, không hề có bất trắc gì, cũng càng không có loại dục vọng mãnh liệt theo đuổi chiếm hữu như vậy.
Cho nên đối với tình yêu của Thụy Tư, hắn không hiểu, cũng không thể hiểu.
Hàn Chưởng nhanh chóng về lại chỗ vừa nãy, Khoa Đặc đang tìm y.
"Ngươi đi đâu vậy?" Thấy y chạy tới, Khoa Đặc vội vàng đi tới, vẻ mặt lo lắng.
"Không có gì, vừa nãy đi hơi xa chút." Hàn Chưởng dừng bước chân, giọng hơi lãnh đạm.
"A!" Khoa Đặc bỗng nhiên hét lên: "Mắt của ngươi?"
Hàn Chưởng đờ người, bị Khoa Đặc nói vậy, y đột nhiên cảm thấy hai mắt vốn đã không sao lại bắt đầu đau đau.
Dùng sức trừng mắt, Hàn Chưởng cười cười: "Không có việc gì, vừa bị côn trùng bay vào."
Xoay người, nói với Khoa Đặc đang nghi ngờ: "Chúng ta đi vài vòng nữa đi, còn nhiều nơi ta vẫn chưa đi đâu."
Khoa Đặc đơ người, vừa nãy không phải Hàn Chưởng còn tỏ vẻ muốn về sớm một chút à, sao giờ lại thay đổi nhanh vậy.
Nhưng mục đích của hắn là để Hàn Chưởng về muộn một chút, với tính cách hàm hậu thuần phác của Hùng tộc cũng khiến Khoa Đặc không nghĩ nhiều, cứ thế cười cưới kéo Hàn Chưởng tiếp tục đi dạo một vòng.
Sắc trời dần ngả tối, hai người với tâm tư khác nhau đi dạo quanh thôn mấy vòng, lúc quay về nhà của Khoa Đặc, sắc trời đã tối đen, mà Thụy Tư đã rời đi từ lâu.
"Cái này......." Hàn Chưởng chỉ vào một căn nhà tối đen như mực trước mặt mà lòng bối rối, không khỏi hối hận vì mình về quá muộn, sắc trời tối đen khiến y chỉ có thể nhìn được hình dáng của căn nhà, căn bản không nhìn rõ cửa ở chỗ nào.
Bố Lai Ân ôm Khoa Đặc đi lên trước, dừng chân ở một chỗ nào đó, sau đó đẩy cửa bước vào.
Nhất thời một ánh lửa sáng ngời tỏa ra bên ngoài, Hàn Chưởng lấy tay che mắt lại theo phản xạ.
Tất nhiên là Khoa Đặc và Bố Lai Ân sinh sống ở thế giới thú thân từ nhỏ cũng dễ thích ứng với ánh sáng hơn Hàn Chưởng, ánh mắt nhìn vào nơi phát ra ánh lửa, Khoa Đặc không khỏi thốt lên: "Oa! Bếp lửa treo lớn quá!"
Hàn Chưởng nghe vậy từ từ mở mắt, đi theo vào căn nhà.
Nhà không lớn, tính ra cũng khoảng 10 mét vuông, bên trong có một cái giường gỗ thật to chiếm hết 2/3 căn nhà, bên trên trải đầy da thú các loại, thoạt nhìn khá ấm áp.
Mà nơi truyền ra ánh lửa, là một cái bếp lửa được treo vào nóc nhà.
Giàn lửa treo, hình như vừa nãy Khoa Đặc đã nói như vậy, nhưng trông nó cũng đúng là như vậy.
Giống với đèn treo trên trần nhà ở hiện đại, ánh lửa đỏ phát ra từ một miếng gỗ đen lớn bằng bàn tay, vì có ánh lửa vờn quanh nên miếng gỗ đen nhìn càng giống một viên sắt nung đỏ hơn.
"Cái này, sẽ không rơi xuống chứ?" Hàn Chưởng nói ra nghi ngờ của mình.
"Sẽ không đâu." Khoa Đặc lắc đầu: "Đây là hỏa mộc, mọc ở nơi tối tăm nhất trong rừng rậm, cây khá nhỏ, thân cây còn phát ra ánh lửa."
Dừng một chút, Khoa Đặc nói tiếp: "Hỏa mộc lớn như vậy, rất khó tìm đó."
Nói xong, ánh mắt hắn hơi phức tạp liếc nhìn Hàn Chưởng một cái.
Hàn Chưởng không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn miếng gỗ phát sáng kia, trong ánh mắt đen phản chiếu ánh lửa, thoạt nhìn rất sáng ngời.
Bố Lai Ân liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Hàn Chưởng, sau đó ôm lấy Khoa Đặc nói: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi đi ngủ trước đi, buổi tối ở bộ lạc chúng ta cũng rất an toàn."
Nói xong, ôm lấy Khoa Đặc cẩn thận đi ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, đi tới nhà của mình.
"Bố Lai Ân." Khoa Đặc tựa đầu vào lòng bầu bạn, rầu rĩ nói.
"Sao vậy?" Bố Lai Ân cúi đầu, nhìn xuống giống cái trong lòng mình.
"Ngươi nói xem...... Hàn Chưởng và Thụy Tư sẽ hạnh phúc không?" Trong giọng nói có hơi lo lắng.
Bố Lai Ân nở nụ cười, Khoa Đặc của hắn cứ hay suy nghĩ thay người khác như vậy. Nhìn hành động hôm nay của Thụy Tư, đối với Hàn Chưởng chính là tình thế bắt buộc, cho dù Hàn Chưởng không muốn thì cũng sẽ bị ép thành bằng lòng thôi. Sự gian xảo của Lang tộc rất nổi danh trong thú giới đó, đương nhiên, sự che chở bầu bạn của Lang tộc cũng đứng ở hàng đầu.
Vỗ nhẹ lưng của hắn, Bố Lai Ân nói: "Nhất định, bọn họ sẽ hạnh phúc thôi."
Cảm thấy trong phòng chỉ còn lại mình, Hàn Chưởng lại nhìn cái gọi là hỏa mộc kia, có hơi phiền não.
Nhìn quanh căn nhà, Hàn Chưởng mở ra cửa sổ đóng chặt, không khí lạnh bên ngoài thổi vào trong.
Rùng mình một cái, Hàn Chưởng thấy may mắn vì có hỏa mộc ở đây.
Đi đến bên giường, cầm lấy một tấm da thú.
Da lông mềm mại cọ xát lòng bàn tay, có chút ngứa, nhưng cũng rất mềm mại.
Xoay người trên giường, Hàn Chưởng quấn da thú quanh người, hai tay nắm chặt một góc của tấm da.
Nhắm mắt lại, da thú giữ ấm cơ thể rất tốt, gió lạnh thổi vào qua cửa sổ đang mở cũng bị đẩy ra ngoài.
Ấm quá...... Giống như lông của con sói kia, vừa mềm vừa ấm áp........
Hàn Chưởng trong phòng có da thú và hỏa mộc, dần chìm vào mộng đẹp. Trong mơ của y, bên cạnh có một con sói lớn lông đen đang nằm, cái đuôi xù lông đang quấn quanh bụng của y, hơi ấm từ cơ thể sói từ từ truyền sang người y, bất giác khóe miệng Hàn Chưởng cong lên.
Mà ở ngoài nhà gỗ, một con hắc lang từ cửa sổ khép hờ, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say trong nhà, vẫn không rời đi....
Thật sự là hắn, hóa ra bóng đen vừa nãy thật sự không phải ảo giác của y, hóa ra hắn vẫn luôn đi theo mình........
Thụy Tư dường như vẫn chưa phát hiện gì kỳ lạ, tiếp tục ở đó dựng nhà, khuôn ngực cường tráng với đám lông đen chảy đầy màu đen, từ từ chảy dọc theo cơ bụng, không để lại một chút dấu vết gì.
Không biết nên nói gì, Hàn Chưởng như mất tiếng bất động tại chỗ.
Thấy Thụy Tư ở đó dựng nhà cho mình, tim Hàn Chưởng bỗng nhiên gia tốc.
"Thình thịch, thình thịch......." Từng nhịp đập đều khiến lòng cậu hơi nhức nhối, một cảm xúc không rõ đang dần lên men ở một nơi nào đó.
Đúng là tên ngốc. Hàn Chưởng thầm nghĩ trong lòng.
Ngươi làm nhiều thứ cho ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải người của thế giới này, mặc dù đã tới nơi này nhưng không thể đối xử với ngươi được như Khoa Đặc đối xử với Bố Lai Ân, sinh con cho ngươi, ngươi cứ theo đuổi ta như vậy làm gì?
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng thô kệch sáng bóng dưới ánh mặt trời, ánh mắt của Hàn Chưởng cũng bất giác đỏ lên, thậm chí sinh ra xúc động muốn xông lên giữ chặt lấy hắn, lau mồ hôi cho hắn, bảo hắn đừng làm nữa.
Nhưng mà Hàn Chưởng vẫn không xông lên.
Bố Lai Ân vẫn đang ngồi trên miếng gỗ ngẩng đầu nhìn lên, nói với Thụy Tư: "Nghỉ ngơi chút đi, bọn Khoa Đặc sẽ không quay lại sớm đâu."
Thụy Tư không nói gì, tay vẫn không ngừng lại.
Mắt Hàn Chưởng càng đỏ.
Tên ngốc này, không biết mệt hả? Cần gì phải phí thời gian với cái nhà nát đó, ta cũng không thèm........
Bố Lai Ân nhìn hắn như vậy, biết hắn sẽ không nghe theo, nhìn về phía con mồi thừa ở một bên, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi tiếp tục làm đi, ta bảo quản thứ này giúp ngươi, coi như là thức ăn ngày mai cho y."
Thụy Tư ngừng tay lại, lạnh lùng nói một câu: "Không cần, mai ta sẽ mang thức ăn mới tới cho y, con hươu sừng lớn này, cho ngươi, coi như thù lao các ngươi chăm sóc y thay ta."
Bố Lai Ân sửng sốt, sau khi hiểu ý của đối phương lại thấy bất đắc dĩ, con sói này vẫn luôn đề phòng người ngoài như vậy, ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng phải tính toán rõ ràng, tuyệt không muốn nợ ân tình của ai.
"Được, ta đây sẽ nhận." Biết tính nết của hắn, Bố Lai Ân cũng không từ chối, thoải mái nhận luôn.
Mà đoạn đối thoại này rơi vào tai Hàn Chưởng lại là một lần chấn động.
Hóa ra không chỉ có nhà, ngay cả thức ăn của mình cũng là do con sói kia lo hết luôn sao?
Cảm giác gì đó nảy lên trong lòng, như có chút vi diệu, có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.........
Không muốn nhìn tiếp nữa, Hàn Chưởng lặng lẽ xoay người, theo con đường vừa nãy rời đi. Bước nhanh chân trên đường, đôi mắt đỏ vẫn không hề giảm.
Trong lòng thấy rất chua xót, con sói đó sao lại ngốc như vậy chứ.......
Hàn Chưởng không phải tảng đá, dù sao thì lòng người cũng đều là máu thịt, gặp chuyện cũng biết đau, cũng thấy khổ sở.
Mặc dù hơi lãnh đạm, nhưng y vẫn luôn nhớ rõ những người đã đối xử tốt với mình. Ở thế giới trước căn bản là không có ai thèm quan tâm y ở đâu, ăn ngủ có tốt không.
Nhưng tới thế giới này, mặc dù mới được vài ngày, mà con sói đó không ngừng săn sóc y.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng khiến y hơi không biết phải làm sao, y biết Thụy Tư đối xử với mình rất tốt, nhưng bảo y chấp nhận tình cảm của một nam nhân, hơn nữa còn là lang nhân, thật sự là........
Mà bên này, ngay khi Hàn Chưởng xoay người rời đi, tầm mắt của Thụy Tư cũng thoáng lướt qua, nhanh đến mức người ta không thể phát hiện ra.
"Thụy Tư." Bố Lai Ân nhìn thấy Thụy Tư ngừng tay, cũng nhìn lướt qua bụi cây Hàn Chưởng vừa nấp.
"Ngươi cố ý." Bố Lai Ân dùng giọng điệu chắc chắn.
Thụy Tư không nói gì, chỉ im lặng nhìn về hướng Hàn Chưởng rời đi, một lúc lâu sau thì lại tiếp tục công việc trong tay.
"Ngươi đã sớm biết y ở đó?" Bố Lai Ân không bỏ qua, tiếp tục hỏi.
Thụy Tư vẫn không trả lời hắn, tốc độ dựng nhà lại nhanh hơn.
"Thụy Tư!" Bố Lai Ân nhíu mày lại, không muốn bị coi nhẹ như vậy.
"........" Thụy Tư ném phế liệu trong tay, cuối cùng cũng cho hắn một ánh nhìn: "Vậy thì sao?"
"........" Bố Lai Ân không nói gì, hắn cảm thấy Thụy Tư cũng không hề thật thà chất phác giống vẻ ngoài chút nào.
Nhưng nghĩ lại thì dù sao Thụy Tư cũng là lang nhân, là một con sói, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi được bản tính gian xảo.
Vuốt vuốt cằm, Bố Lai Ân lại cảm thấy thật ra Hàn Chưởng cũng khá xui xẻo, nằm trên bụng con sói đen này, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị ăn đến xương cốt cùng chẳng còn.
"A Chưởng." Thụy Tư đột nhiên mở miệng, mắt lại nhìn chằm chằm về hướng Hàn Chưởng đã rời đi mà nói: "A Chưởng rất giỏi trốn, y không dám chấp nhận, tình cảm của ta. Ta muốn cho y, cam tâm tình nguyện ở lại, chỉ có thể lén đối xử tốt với y, giả vờ không cẩn thận bị y phát hiện, để y hiểu được là không có ta, y không thể sống........"
Lần đầu tiên thấy Thụy Tư nói dài như vậy, mặc dù giọng điệu vẫn hơi lạnh lùng, nhưng Bố Lai Ân vẫn thấy một loại cảm tình trong đó.
Đó là chấp niệm đối với bầu bạn.
Thụy Tư dùng cách của hắn, theo đuổi tình yêu mà hắn muốn.
Cách này có hơi ngốc, nhưng thật sự có thể khiến người ta sinh ra cảm giác đau lòng, đau lòng cho hắn, đau lòng cho tình yêu của hắn.
Bố Lai Ân không nói, loại tình cảm chấp niệm này, hắn không hiểu. Hắn và Khoa Đặc là ở bên nhau một cách tự nhiên, không hề có bất trắc gì, cũng càng không có loại dục vọng mãnh liệt theo đuổi chiếm hữu như vậy.
Cho nên đối với tình yêu của Thụy Tư, hắn không hiểu, cũng không thể hiểu.
Hàn Chưởng nhanh chóng về lại chỗ vừa nãy, Khoa Đặc đang tìm y.
"Ngươi đi đâu vậy?" Thấy y chạy tới, Khoa Đặc vội vàng đi tới, vẻ mặt lo lắng.
"Không có gì, vừa nãy đi hơi xa chút." Hàn Chưởng dừng bước chân, giọng hơi lãnh đạm.
"A!" Khoa Đặc bỗng nhiên hét lên: "Mắt của ngươi?"
Hàn Chưởng đờ người, bị Khoa Đặc nói vậy, y đột nhiên cảm thấy hai mắt vốn đã không sao lại bắt đầu đau đau.
Dùng sức trừng mắt, Hàn Chưởng cười cười: "Không có việc gì, vừa bị côn trùng bay vào."
Xoay người, nói với Khoa Đặc đang nghi ngờ: "Chúng ta đi vài vòng nữa đi, còn nhiều nơi ta vẫn chưa đi đâu."
Khoa Đặc đơ người, vừa nãy không phải Hàn Chưởng còn tỏ vẻ muốn về sớm một chút à, sao giờ lại thay đổi nhanh vậy.
Nhưng mục đích của hắn là để Hàn Chưởng về muộn một chút, với tính cách hàm hậu thuần phác của Hùng tộc cũng khiến Khoa Đặc không nghĩ nhiều, cứ thế cười cưới kéo Hàn Chưởng tiếp tục đi dạo một vòng.
Sắc trời dần ngả tối, hai người với tâm tư khác nhau đi dạo quanh thôn mấy vòng, lúc quay về nhà của Khoa Đặc, sắc trời đã tối đen, mà Thụy Tư đã rời đi từ lâu.
"Cái này......." Hàn Chưởng chỉ vào một căn nhà tối đen như mực trước mặt mà lòng bối rối, không khỏi hối hận vì mình về quá muộn, sắc trời tối đen khiến y chỉ có thể nhìn được hình dáng của căn nhà, căn bản không nhìn rõ cửa ở chỗ nào.
Bố Lai Ân ôm Khoa Đặc đi lên trước, dừng chân ở một chỗ nào đó, sau đó đẩy cửa bước vào.
Nhất thời một ánh lửa sáng ngời tỏa ra bên ngoài, Hàn Chưởng lấy tay che mắt lại theo phản xạ.
Tất nhiên là Khoa Đặc và Bố Lai Ân sinh sống ở thế giới thú thân từ nhỏ cũng dễ thích ứng với ánh sáng hơn Hàn Chưởng, ánh mắt nhìn vào nơi phát ra ánh lửa, Khoa Đặc không khỏi thốt lên: "Oa! Bếp lửa treo lớn quá!"
Hàn Chưởng nghe vậy từ từ mở mắt, đi theo vào căn nhà.
Nhà không lớn, tính ra cũng khoảng 10 mét vuông, bên trong có một cái giường gỗ thật to chiếm hết 2/3 căn nhà, bên trên trải đầy da thú các loại, thoạt nhìn khá ấm áp.
Mà nơi truyền ra ánh lửa, là một cái bếp lửa được treo vào nóc nhà.
Giàn lửa treo, hình như vừa nãy Khoa Đặc đã nói như vậy, nhưng trông nó cũng đúng là như vậy.
Giống với đèn treo trên trần nhà ở hiện đại, ánh lửa đỏ phát ra từ một miếng gỗ đen lớn bằng bàn tay, vì có ánh lửa vờn quanh nên miếng gỗ đen nhìn càng giống một viên sắt nung đỏ hơn.
"Cái này, sẽ không rơi xuống chứ?" Hàn Chưởng nói ra nghi ngờ của mình.
"Sẽ không đâu." Khoa Đặc lắc đầu: "Đây là hỏa mộc, mọc ở nơi tối tăm nhất trong rừng rậm, cây khá nhỏ, thân cây còn phát ra ánh lửa."
Dừng một chút, Khoa Đặc nói tiếp: "Hỏa mộc lớn như vậy, rất khó tìm đó."
Nói xong, ánh mắt hắn hơi phức tạp liếc nhìn Hàn Chưởng một cái.
Hàn Chưởng không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn miếng gỗ phát sáng kia, trong ánh mắt đen phản chiếu ánh lửa, thoạt nhìn rất sáng ngời.
Bố Lai Ân liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Hàn Chưởng, sau đó ôm lấy Khoa Đặc nói: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi đi ngủ trước đi, buổi tối ở bộ lạc chúng ta cũng rất an toàn."
Nói xong, ôm lấy Khoa Đặc cẩn thận đi ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, đi tới nhà của mình.
"Bố Lai Ân." Khoa Đặc tựa đầu vào lòng bầu bạn, rầu rĩ nói.
"Sao vậy?" Bố Lai Ân cúi đầu, nhìn xuống giống cái trong lòng mình.
"Ngươi nói xem...... Hàn Chưởng và Thụy Tư sẽ hạnh phúc không?" Trong giọng nói có hơi lo lắng.
Bố Lai Ân nở nụ cười, Khoa Đặc của hắn cứ hay suy nghĩ thay người khác như vậy. Nhìn hành động hôm nay của Thụy Tư, đối với Hàn Chưởng chính là tình thế bắt buộc, cho dù Hàn Chưởng không muốn thì cũng sẽ bị ép thành bằng lòng thôi. Sự gian xảo của Lang tộc rất nổi danh trong thú giới đó, đương nhiên, sự che chở bầu bạn của Lang tộc cũng đứng ở hàng đầu.
Vỗ nhẹ lưng của hắn, Bố Lai Ân nói: "Nhất định, bọn họ sẽ hạnh phúc thôi."
Cảm thấy trong phòng chỉ còn lại mình, Hàn Chưởng lại nhìn cái gọi là hỏa mộc kia, có hơi phiền não.
Nhìn quanh căn nhà, Hàn Chưởng mở ra cửa sổ đóng chặt, không khí lạnh bên ngoài thổi vào trong.
Rùng mình một cái, Hàn Chưởng thấy may mắn vì có hỏa mộc ở đây.
Đi đến bên giường, cầm lấy một tấm da thú.
Da lông mềm mại cọ xát lòng bàn tay, có chút ngứa, nhưng cũng rất mềm mại.
Xoay người trên giường, Hàn Chưởng quấn da thú quanh người, hai tay nắm chặt một góc của tấm da.
Nhắm mắt lại, da thú giữ ấm cơ thể rất tốt, gió lạnh thổi vào qua cửa sổ đang mở cũng bị đẩy ra ngoài.
Ấm quá...... Giống như lông của con sói kia, vừa mềm vừa ấm áp........
Hàn Chưởng trong phòng có da thú và hỏa mộc, dần chìm vào mộng đẹp. Trong mơ của y, bên cạnh có một con sói lớn lông đen đang nằm, cái đuôi xù lông đang quấn quanh bụng của y, hơi ấm từ cơ thể sói từ từ truyền sang người y, bất giác khóe miệng Hàn Chưởng cong lên.
Mà ở ngoài nhà gỗ, một con hắc lang từ cửa sổ khép hờ, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say trong nhà, vẫn không rời đi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.