Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)
Chương 8
Doanh Khanh
17/02/2023
Đưa bát không cho Thụy Tư, Hàn Chưởng chưa đã thèm chẹp chẹp miệng, mùi
vị đúng là không tồi, còn ngon hơn sữa đậu nành gì đó ở hiện đại.
Thụy Tư cất bát đi, nhíu mày nhìn vào sâu trong hang động đã không còn lại bao nhiêu thức ăn. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn đi tới trước mặt Hàn Chưởng: "Ngươi, chờ, đừng ra ngoài. Bên ngoài, nguy hiểm."
"Hả?" Hàn Chưởng mở to hai mắt, chỉ nghe hiểu hai chữ cuối nên không rõ ý của Thụy Tư, nguy hiểm? Cái gì nguy hiểm? Hắn đang nói gì vậy?
Nhìn Hàn Chưởng bối rối không hiểu, trong mắt Thụy Tư hiện lên vẻ sủng nịnh, quen tay vươn tay muốn sờ đầu của y, lại bị Hàn Chưởng lập tức né tránh. Đùa gì vậy, thân là một người đàn ông, suốt ngày bị thằng khác mò đầu như vậy còn ra thể thống gì nữa!
Thấy Hàn Chưởng né tránh, Thụy Tư sửng sốt một chút, cũng không nói gì cả, chỉ thu tay lại, chậm rãi đi về phía trước, đẩy tảng đá chắn cửa hang ra. Hang động vốn hơi âm u lập tức trở nên sáng sủa.
Ánh mắt bị ánh sáng đột ngột kích thích có hơi khó chịu, Hàn Chưởng lấy tay che mắt lại, một lát sau mới mở ra. Mà khi hắn mở mắt ra, trước mắt đã không phải Thụy Tư da đen với diện mạo cực kỳ khôi ngô nữa, chỉ có hắc lang to lớn đã thấy mấy ngày trước, ánh mắt còn to hơn cái đầu của y sáng ngời có hồn nhìn y.
Ờm...... Khóe miệng co rút, Hàn Chưởng im lặng lùi về sau từng bước. Mặc dù đã biết người da đen tên là Thụy Tư này có thể biến thành sói, cũng biết con sói này hẳn sẽ không làm gì đe dọa mình, nếu không thì hắn đã nuốt mình từ hôm qua rồi. Nhưng mà...... ờm, lại nhìn thấy sinh vật đáng sợ như vậy khiến con tim yếu ớt mỏng manh của y không khỏi run lên.
Hắc lang thật lớn nhìn động tác của Hàn Chưởng, lông sói thật dài bao trùm trên đầu sói, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng trong ánh mắt hơi ảm đạm.
Sói và người đứng đối diện vài giây, Thụy Tư vươn đầu lưỡi thân thiết liếm mặt Hàn Chưởng mấy cái.
Đột nhiên bị đối phương liếm mặt, Hàn Chưởng có cảm giác da gà da vịt rơi đầy đất. Được rồi, có lẽ đối với con sói này thì đây chỉ là liếm nhẹ một chút mà thôi, nhưng mà, nghĩ về hai người, à không, tỷ lệ cơ thể giữa người và con sói này mà xem!
Đối với lang nhân thì chỉ là cái liếm nhẹ, nhưng đối với Hàn Chưởng thì khuôn mặt đẹp trai của mình đang bị chà đạp! Cả khuôn mặt đều bị nước miếng rửa qua một lần, mùi vị đó quả thực không phải mất hồn bình thường!
Vươn một bàn tay cứng ngắc ra, chạm nhẹ vào mặt mình, khi chạm vào chất lỏng dính dính gì đó trên mặt, gân xanh trên trán của Hàn Chưởng giật giật càng lợi hại hơn, về phần lý do, mấy người đều biết mà........
Bỗng nhiên, tiếng của sinh vật hình sói vang lên thật lớn: "Ngươi, chờ, ta, đi ra ngoài."
Lời này lập tức Hàn Chưởng đang đau khổ vì khuôn mặt bị rửa bằng nước miếng tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, Hàn Chưởng hỏi: "Đi ra ngoài? Ngươi muốn ra ngoài sao?"
Đầu sói khẽ gật nhẹ.
Tâm trạng vốn đang mất mát nhất thời sôi sục trở lại, nghĩ có thể ra ngoài nghiên cứu tình hình ở thế giới này một chút, Hàn Chưởng kích động hét lên: "Cho ta đi với!"
Thụy Tư lắc lắc đuôi, giống cái yếu ớt như vậy ra ngoài rất nguy hiểm, chẳng may bị thương thì làm sao? Mặc dù hắn tự tin có thể bảo vệ tốt tiểu gia hỏa này, nhưng mọi chuyện luôn có khả năng xảy ra, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì đó thì không phải hai chữ hối hận có thể giải quyết được.
Nhưng rõ ràng muốn nói lời từ chối, thế mà vừa thấy vẻ mặt háo hức mong chờ trên khuôn mặt nho nhỏ của Hàn Chưởng, Thụy Tư lại không đành lòng, lời đến miệng lại biến thành một chữ: "Được."
Nghe vậy Hàn Chưởng vui vẻ, không chút keo kiệt mà tươi cười sáng lạn trước mặt sói lớn, lại khiến mặt mình bị đầu lưỡi đối phương "tẩy rửa" một trận.
Cảm giác chất lỏng gì đó đang từ từ chảy dọc xuống cằm mình, Hàn Chưởng 囧. Y đã sai rồi, y không nên cười sáng lạn tới như vậy.........
Nhưng bi kịch thì bi kịch, tâm trạng hiện giờ của bạn học Hàn Chưởng vẫn cực kỳ vui vẻ, dù sao cũng đã quyết định phải sinh sống ở nơi này, vậy nhất định phải tìm hiểu trước về xã hội ở đây rốt cuộc là cái dạng gì. Bây giờ lang nhân này muốn dẫn mình ra ngoài, đây chính là cơ hội tuyệt vời!
Điên điên khùng khùng chạy một mạch ra cửa hang, Hàn Chưởng đánh giá móng vuốt của đối phương một phen, cân nhắc nên leo lên từ bên ngào thì dễ hơn. Bỗng nhiên bị một thứ gì đó xù lông quấn lấy người, còn chưa kịp phản ứng thì người đã ngồi lên lưng của hắc lang.
Cảm giác lông nhung mềm mại dưới thân, Hàn Chưởng quay người lại, cái đuôi nhấc mình lên từ từ hạ xuống.
Hiểu được ý tốt của Thụy Tư, trên mặt Hàn Chưởng lộ ra nụ cười nhàn nhạt ngay cả y cũng không phát hiện, một chút không vui còn sót lại trong lòng cũng tiêu tan.
Từ từ bò tới vị trí gần cổ có vẻ thoải mái nhất, hai tay Hàn Chưởng nhẹ nhàng nắm lấy phần lông tương đối mềm mại hơn so với những vị trí khác, ngồi ở đó hưởng thụ.
Cảm giác được Hàn Chưởng đã ngồi yên ổn trên cổ mình, Thụy Tư hú dài một tiếng, tiếng sói hú vang dội tứ phía. Tiếng hú vô cùng uy nghiêm vang lên, một rừng cây cách đó không xa nhất thời rung lắc không thôi.
Đây chính là uy áp sao, nhìn cảnh rừng lá rung lên một hồi, Hàn Chưởng ngồi trên cổ sói cảm thán trong lòng.
Ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm mênh mông vô tận, vốn còn có mấy con chim nhưng sau khi tiếng sói hú lên, tất cả sinh vật trên không trung đều biến mất bằng vận tốc ánh sáng. Hành động này còn nhanh hơn cả bộ đội đặc chủng.
Ai nói hổ là vua vạn thú? Đá chết hắn đi! Rõ ràng uy áp của sói còn trâu bò hơn nhiều!
Nghĩ đến cảnh mình đang ngồi trên cổ một con sói trâu bò, Hàn Chưởng nhất thời kiêu ngạo........
Tốc độ của Thụy Tư rất nhanh, mà tốc độ tăng nhanh khiến làn gió vốn mát mẻ dịu dàng lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ. Hàn Chưởng vốn định cưỡi hắc lang ở trên trời thảnh thơi nhìn ngắm phong cảnh dị giới, giờ chỉ biết chôn đầu vào đám lông đen mềm mại trên cổ của Thụy Tư, ngoan ngoãn là đà điểu.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng gió gào thét bên tai bỗng nhiên chậm rãi ngừng lại. Hàn Chưởng ngẩng đầu lên, phát hiện hắc lang mình đang cưỡi đứng im ở một đỉnh núi thoạt nhìn khá cao.
Ờm....... Làm sao vậy nhỉ?
Như nghe được tiếng lòng của Hàn Chưởng, Thụy Tư lại làm ra một loạt động tác khiến Hàn Chưởng kinh ngạc ------- Đầu sói xoay 180 độ, ánh mắt lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Hàn Chưởng, hơn nửa ngày mới nói: "Tới rồi."
"À." Hàn Chưởng đáp một tiếng, vừa định nhảy xuống từ lưng sói thì bỗng cảm giác lông xù dưới thân biến mất, sau đó cảnh tượng sói biến thành người thần kỳ diễn ra trước mắt.
Đầu tiên là cơ thể từ từ thu nhỏ lại, sau đó tứ chi bắt đầu biến hóa thành hình dạng thuộc về riêng loài người. Đồng thời, đầu sói cũng bắt đầu biến hóa thành hình dạng của con người, cuối cùng trở lại tư thế đứng thẳng bước đi.
Ồ...... Y có thể giả vờ không thấy được không? Hàn Chưởng vô cùng rối rắm nhìn cảnh tượng còn vô lý hơn cả trong phim nhưng lại thật sự xuất hiện trước mắt này, không khỏi đỡ trán.
Biết sói có thể biến thành người là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy một con sói to lớn như vậy biến thành người, cú sốc này lại là một chuyện khác. Chuyện vốn chỉ xuất hiện trong ảo tưởng lại hóa thành sự thật, cảm giác không được tự nhiên trong nội tâm của Hàn Chưởng không thể được diễn tả chỉ bằng vài từ.
Chỉ là khả năng tiếp nhận của y không tồi, hơn nữa hai ngày liên tiếp bị kích thích đã khiến thần kinh yếu ớt của y mạnh mẽ hơn, hiện giờ cho dù có nói đàn ông có thể sinh con thì y cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.
Ờm....... Những lời này vừa xuất hiện trong đầu, Hàn Chưởng liền đen mặt. Cái gì vậy má, thế mà y lại nghĩ tới mấy chuyện kỳ lạ đó, chẳng lẽ do quá lâu không thấy phụ nữ sao?
Nhưng nói đến cũng lạ, tới nơi này lâu vậy rồi, được rồi, thật ra cũng mới hai ngày, cũng không biết rốt cuộc bộ dạng phụ nữ ở nơi này như thế nào, có lẽ có thể thử tiến hành một mối dị chủng luyến ái, nhưng mà diện mạo của phụ nữ ở đây.........
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Thụy Tư đã biến hóa hoàn toàn, hơn nữa con nghiêm túc ôm mình vào lòng, Hàn Chưởng im lặng nhắm mắt lại.
Hy vọng bộ dạng phụ nữ ở nơi này có thể, ờm, bình thường chút, ít nhất cũng không giống lang nhân Thụy Tư này, khôi ngô như vậy, trâu bò như thế, nếu không ngay cả người phụ nữ của mình mà y còn không bằng, vậy thì y không cần làm đàn ông nữa........
Nghĩ tới đây, Hàn Chưởng lập tức giãy giụa. Cứ bị sao ấy nhỉ? Không chú ý một cái là lại bị tên lang nhân này ôm chặt cứng. Từ lúc tới thế giới biến thái này, hình tượng nam tử hán của y ngày càng không có đường phát huy nữa!
Mấy người nói xem, chuyện này có phải khiến người ta xấu hổ chết được không!
Cố chấp giữ vững cái gọi là tôn nghiêm đàn ông, Hàn Chưởng kiên trì không muốn bị ôm.
Thụy Tư bất đắc dĩ nhìn tiểu gia hỏa đang giãy giụa trong lòng, bất lực thở dài, buông người trong lòng ra. Thấy tiểu gia hỏa kia lập tức nhảy ra cách xa mình, trong lòng vẫn thấy hơi hậm hực.
Một tay kéo Hàn Chưởng đang uốn éo không ngừng lại, một tay còn lại ấn nhẹ đầu để y nhìn xuống.
Dáng người Hàn Chưởng không cao bằng người ta, sức lực cũng không lớn bằng người ta, chỉ có thể cau mày bị Thụy Tư ôm vào lòng, đầu cũng bị cứng rắn đổi hướng nhìn.
Ủa? Đó là cái gì? Nhìn thấy cảnh tượng dưới núi, Hàn Chưởng lập tức quên mất cảnh bi kịch mình đang bị người ta ôm vào lòng, mở to hai mắt.
Thụy Tư cất bát đi, nhíu mày nhìn vào sâu trong hang động đã không còn lại bao nhiêu thức ăn. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn đi tới trước mặt Hàn Chưởng: "Ngươi, chờ, đừng ra ngoài. Bên ngoài, nguy hiểm."
"Hả?" Hàn Chưởng mở to hai mắt, chỉ nghe hiểu hai chữ cuối nên không rõ ý của Thụy Tư, nguy hiểm? Cái gì nguy hiểm? Hắn đang nói gì vậy?
Nhìn Hàn Chưởng bối rối không hiểu, trong mắt Thụy Tư hiện lên vẻ sủng nịnh, quen tay vươn tay muốn sờ đầu của y, lại bị Hàn Chưởng lập tức né tránh. Đùa gì vậy, thân là một người đàn ông, suốt ngày bị thằng khác mò đầu như vậy còn ra thể thống gì nữa!
Thấy Hàn Chưởng né tránh, Thụy Tư sửng sốt một chút, cũng không nói gì cả, chỉ thu tay lại, chậm rãi đi về phía trước, đẩy tảng đá chắn cửa hang ra. Hang động vốn hơi âm u lập tức trở nên sáng sủa.
Ánh mắt bị ánh sáng đột ngột kích thích có hơi khó chịu, Hàn Chưởng lấy tay che mắt lại, một lát sau mới mở ra. Mà khi hắn mở mắt ra, trước mắt đã không phải Thụy Tư da đen với diện mạo cực kỳ khôi ngô nữa, chỉ có hắc lang to lớn đã thấy mấy ngày trước, ánh mắt còn to hơn cái đầu của y sáng ngời có hồn nhìn y.
Ờm...... Khóe miệng co rút, Hàn Chưởng im lặng lùi về sau từng bước. Mặc dù đã biết người da đen tên là Thụy Tư này có thể biến thành sói, cũng biết con sói này hẳn sẽ không làm gì đe dọa mình, nếu không thì hắn đã nuốt mình từ hôm qua rồi. Nhưng mà...... ờm, lại nhìn thấy sinh vật đáng sợ như vậy khiến con tim yếu ớt mỏng manh của y không khỏi run lên.
Hắc lang thật lớn nhìn động tác của Hàn Chưởng, lông sói thật dài bao trùm trên đầu sói, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng trong ánh mắt hơi ảm đạm.
Sói và người đứng đối diện vài giây, Thụy Tư vươn đầu lưỡi thân thiết liếm mặt Hàn Chưởng mấy cái.
Đột nhiên bị đối phương liếm mặt, Hàn Chưởng có cảm giác da gà da vịt rơi đầy đất. Được rồi, có lẽ đối với con sói này thì đây chỉ là liếm nhẹ một chút mà thôi, nhưng mà, nghĩ về hai người, à không, tỷ lệ cơ thể giữa người và con sói này mà xem!
Đối với lang nhân thì chỉ là cái liếm nhẹ, nhưng đối với Hàn Chưởng thì khuôn mặt đẹp trai của mình đang bị chà đạp! Cả khuôn mặt đều bị nước miếng rửa qua một lần, mùi vị đó quả thực không phải mất hồn bình thường!
Vươn một bàn tay cứng ngắc ra, chạm nhẹ vào mặt mình, khi chạm vào chất lỏng dính dính gì đó trên mặt, gân xanh trên trán của Hàn Chưởng giật giật càng lợi hại hơn, về phần lý do, mấy người đều biết mà........
Bỗng nhiên, tiếng của sinh vật hình sói vang lên thật lớn: "Ngươi, chờ, ta, đi ra ngoài."
Lời này lập tức Hàn Chưởng đang đau khổ vì khuôn mặt bị rửa bằng nước miếng tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, Hàn Chưởng hỏi: "Đi ra ngoài? Ngươi muốn ra ngoài sao?"
Đầu sói khẽ gật nhẹ.
Tâm trạng vốn đang mất mát nhất thời sôi sục trở lại, nghĩ có thể ra ngoài nghiên cứu tình hình ở thế giới này một chút, Hàn Chưởng kích động hét lên: "Cho ta đi với!"
Thụy Tư lắc lắc đuôi, giống cái yếu ớt như vậy ra ngoài rất nguy hiểm, chẳng may bị thương thì làm sao? Mặc dù hắn tự tin có thể bảo vệ tốt tiểu gia hỏa này, nhưng mọi chuyện luôn có khả năng xảy ra, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì đó thì không phải hai chữ hối hận có thể giải quyết được.
Nhưng rõ ràng muốn nói lời từ chối, thế mà vừa thấy vẻ mặt háo hức mong chờ trên khuôn mặt nho nhỏ của Hàn Chưởng, Thụy Tư lại không đành lòng, lời đến miệng lại biến thành một chữ: "Được."
Nghe vậy Hàn Chưởng vui vẻ, không chút keo kiệt mà tươi cười sáng lạn trước mặt sói lớn, lại khiến mặt mình bị đầu lưỡi đối phương "tẩy rửa" một trận.
Cảm giác chất lỏng gì đó đang từ từ chảy dọc xuống cằm mình, Hàn Chưởng 囧. Y đã sai rồi, y không nên cười sáng lạn tới như vậy.........
Nhưng bi kịch thì bi kịch, tâm trạng hiện giờ của bạn học Hàn Chưởng vẫn cực kỳ vui vẻ, dù sao cũng đã quyết định phải sinh sống ở nơi này, vậy nhất định phải tìm hiểu trước về xã hội ở đây rốt cuộc là cái dạng gì. Bây giờ lang nhân này muốn dẫn mình ra ngoài, đây chính là cơ hội tuyệt vời!
Điên điên khùng khùng chạy một mạch ra cửa hang, Hàn Chưởng đánh giá móng vuốt của đối phương một phen, cân nhắc nên leo lên từ bên ngào thì dễ hơn. Bỗng nhiên bị một thứ gì đó xù lông quấn lấy người, còn chưa kịp phản ứng thì người đã ngồi lên lưng của hắc lang.
Cảm giác lông nhung mềm mại dưới thân, Hàn Chưởng quay người lại, cái đuôi nhấc mình lên từ từ hạ xuống.
Hiểu được ý tốt của Thụy Tư, trên mặt Hàn Chưởng lộ ra nụ cười nhàn nhạt ngay cả y cũng không phát hiện, một chút không vui còn sót lại trong lòng cũng tiêu tan.
Từ từ bò tới vị trí gần cổ có vẻ thoải mái nhất, hai tay Hàn Chưởng nhẹ nhàng nắm lấy phần lông tương đối mềm mại hơn so với những vị trí khác, ngồi ở đó hưởng thụ.
Cảm giác được Hàn Chưởng đã ngồi yên ổn trên cổ mình, Thụy Tư hú dài một tiếng, tiếng sói hú vang dội tứ phía. Tiếng hú vô cùng uy nghiêm vang lên, một rừng cây cách đó không xa nhất thời rung lắc không thôi.
Đây chính là uy áp sao, nhìn cảnh rừng lá rung lên một hồi, Hàn Chưởng ngồi trên cổ sói cảm thán trong lòng.
Ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm mênh mông vô tận, vốn còn có mấy con chim nhưng sau khi tiếng sói hú lên, tất cả sinh vật trên không trung đều biến mất bằng vận tốc ánh sáng. Hành động này còn nhanh hơn cả bộ đội đặc chủng.
Ai nói hổ là vua vạn thú? Đá chết hắn đi! Rõ ràng uy áp của sói còn trâu bò hơn nhiều!
Nghĩ đến cảnh mình đang ngồi trên cổ một con sói trâu bò, Hàn Chưởng nhất thời kiêu ngạo........
Tốc độ của Thụy Tư rất nhanh, mà tốc độ tăng nhanh khiến làn gió vốn mát mẻ dịu dàng lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ. Hàn Chưởng vốn định cưỡi hắc lang ở trên trời thảnh thơi nhìn ngắm phong cảnh dị giới, giờ chỉ biết chôn đầu vào đám lông đen mềm mại trên cổ của Thụy Tư, ngoan ngoãn là đà điểu.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng gió gào thét bên tai bỗng nhiên chậm rãi ngừng lại. Hàn Chưởng ngẩng đầu lên, phát hiện hắc lang mình đang cưỡi đứng im ở một đỉnh núi thoạt nhìn khá cao.
Ờm....... Làm sao vậy nhỉ?
Như nghe được tiếng lòng của Hàn Chưởng, Thụy Tư lại làm ra một loạt động tác khiến Hàn Chưởng kinh ngạc ------- Đầu sói xoay 180 độ, ánh mắt lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Hàn Chưởng, hơn nửa ngày mới nói: "Tới rồi."
"À." Hàn Chưởng đáp một tiếng, vừa định nhảy xuống từ lưng sói thì bỗng cảm giác lông xù dưới thân biến mất, sau đó cảnh tượng sói biến thành người thần kỳ diễn ra trước mắt.
Đầu tiên là cơ thể từ từ thu nhỏ lại, sau đó tứ chi bắt đầu biến hóa thành hình dạng thuộc về riêng loài người. Đồng thời, đầu sói cũng bắt đầu biến hóa thành hình dạng của con người, cuối cùng trở lại tư thế đứng thẳng bước đi.
Ồ...... Y có thể giả vờ không thấy được không? Hàn Chưởng vô cùng rối rắm nhìn cảnh tượng còn vô lý hơn cả trong phim nhưng lại thật sự xuất hiện trước mắt này, không khỏi đỡ trán.
Biết sói có thể biến thành người là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy một con sói to lớn như vậy biến thành người, cú sốc này lại là một chuyện khác. Chuyện vốn chỉ xuất hiện trong ảo tưởng lại hóa thành sự thật, cảm giác không được tự nhiên trong nội tâm của Hàn Chưởng không thể được diễn tả chỉ bằng vài từ.
Chỉ là khả năng tiếp nhận của y không tồi, hơn nữa hai ngày liên tiếp bị kích thích đã khiến thần kinh yếu ớt của y mạnh mẽ hơn, hiện giờ cho dù có nói đàn ông có thể sinh con thì y cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.
Ờm....... Những lời này vừa xuất hiện trong đầu, Hàn Chưởng liền đen mặt. Cái gì vậy má, thế mà y lại nghĩ tới mấy chuyện kỳ lạ đó, chẳng lẽ do quá lâu không thấy phụ nữ sao?
Nhưng nói đến cũng lạ, tới nơi này lâu vậy rồi, được rồi, thật ra cũng mới hai ngày, cũng không biết rốt cuộc bộ dạng phụ nữ ở nơi này như thế nào, có lẽ có thể thử tiến hành một mối dị chủng luyến ái, nhưng mà diện mạo của phụ nữ ở đây.........
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Thụy Tư đã biến hóa hoàn toàn, hơn nữa con nghiêm túc ôm mình vào lòng, Hàn Chưởng im lặng nhắm mắt lại.
Hy vọng bộ dạng phụ nữ ở nơi này có thể, ờm, bình thường chút, ít nhất cũng không giống lang nhân Thụy Tư này, khôi ngô như vậy, trâu bò như thế, nếu không ngay cả người phụ nữ của mình mà y còn không bằng, vậy thì y không cần làm đàn ông nữa........
Nghĩ tới đây, Hàn Chưởng lập tức giãy giụa. Cứ bị sao ấy nhỉ? Không chú ý một cái là lại bị tên lang nhân này ôm chặt cứng. Từ lúc tới thế giới biến thái này, hình tượng nam tử hán của y ngày càng không có đường phát huy nữa!
Mấy người nói xem, chuyện này có phải khiến người ta xấu hổ chết được không!
Cố chấp giữ vững cái gọi là tôn nghiêm đàn ông, Hàn Chưởng kiên trì không muốn bị ôm.
Thụy Tư bất đắc dĩ nhìn tiểu gia hỏa đang giãy giụa trong lòng, bất lực thở dài, buông người trong lòng ra. Thấy tiểu gia hỏa kia lập tức nhảy ra cách xa mình, trong lòng vẫn thấy hơi hậm hực.
Một tay kéo Hàn Chưởng đang uốn éo không ngừng lại, một tay còn lại ấn nhẹ đầu để y nhìn xuống.
Dáng người Hàn Chưởng không cao bằng người ta, sức lực cũng không lớn bằng người ta, chỉ có thể cau mày bị Thụy Tư ôm vào lòng, đầu cũng bị cứng rắn đổi hướng nhìn.
Ủa? Đó là cái gì? Nhìn thấy cảnh tượng dưới núi, Hàn Chưởng lập tức quên mất cảnh bi kịch mình đang bị người ta ôm vào lòng, mở to hai mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.