Dị Thế Chi Thành Thần Lộ Con Đường Trở Thành Thần
Chương 11: Đi đến thành kerr
Quyết Tuyệt
02/06/2017
Ngày hôm sau, Lục Vũ quyết định đi đến thành Kerr, nhưng cái thân thể yếu đuối này, hắn cũng không thể lặn lội đường xa một mình, cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Bất quá, thôn nhỏ này chuyên phụ trách việc cung cấp binh khí áo giáp cho thành Kerr, cung ứng cho binh lính và kỵ sĩ trong thành Kerr sử dụng, cho nên mỗi tháng đều có quân đội đến thu mua vũ khí áo giáp, cũng mang đến lương bổng ma pháp sư cấp thấp cho hắn, có lẽ hắn phải chờ thêm hai ngày nữa?
Hai ngày sau, quả nhiên có một đội quân đến thôn nhỏ này.
Bọn họ mang đến gạo mì cùng các loại đồ dùng sinh hoạt, sau đó đổi lấy vũ khí cùng áo giáp của thôn dân, mà đội trưởng của đội quân thì mang theo một ít đồ tới nhà Lục Vũ: “Ma pháp sư đại nhân tôn kính, ta đến đưa lương bổng của ngài đây.”
“Cám ơn.” Lục Vũ mở miệng, “Ta có việc đi đến thành Kerr, không biết có thể đồng hành cùng các ngươi không?”
“Đương nhiên có thể! Ma pháp sư đại nhân, ngài thật là khách khí!” Đội trưởng lập tức trả lời, tuy Hughes mặc áo choàng ma pháp sư cấp 3, nhưng thực lực thực sự của hắn lại kém hơn, bất quá đối phương còn trẻ, ai biết sau này hắn sẽ ra sao? Hơn nữa, mối quan hệ giữa ma pháp sư rất rắc rối chằng chịt, tốt nhất là không được đắc tội với ai cả.
“Vậy làm phiền các ngươi rồi.” Lục Vũ thấy đội quân này có mang theo xe, tuy những chiếc xe này chuyên chở hàng hóa, nhưng có lẽ bọn họ sẽ không để ý chuyện có thêm một người ngồi trên đó đâu nhỉ?
Lại nói tiếp, nếu không phải hiện giờ cần Hughes chăm sóc cho cha mẹ mình, thì Lục Vũ khẳng định sẽ mắng hắn một trận — có người ngốc như vậy sao? Vì Black mà tiêu hết tiền đi tìm đối phương, kết quả không tìm được còn bán của cải mua một ít thi thể tử tù để phát động ma pháp cấm kỵ…
Lục Vũ quyết định đi theo đội ngũ này đến thành Kerr, nhưng việc chuyển vũ khí áo giáp lên xe cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, nghĩ nghĩ, hắn về nhà một chút.
Nhà Hughes thực sự quá tệ, Lục Vũ tuyệt đối sẽ không sống ở chỗ này, bởi vậy phần lớn thời giờ hắn đều ở lại Hệ thống vị diện giao dịch. Đúng lúc này, hắn đi dạo một vòng trong phòng, đột nhiên nhìn thấy bức thư bị vứt trên bàn.
Đây là bức thư mặt trên có năng lượng hắc ám mà Tylenol đã đưa cho hắn lúc trước, lúc đó hắn lo sợ trên thư có huyền cơ nên không dám mở ra, sau lại vì nói chuyện với Khương Đào và Hughes quá mức hưng phấn mà bỏ quên nó…
Mang bao tay nhựa, Lục Vũ cầm bức thư kia lên. Hughes từng nói, ma pháp sư phải dùng cơ thể để cảm giác mọi vật xung quanh, mang bao tay tuyệt đối là trói buộc, nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được việc bản thân trực tiếp đụng vào những đồ vật dơ bẩn, mặc kệ là nấu cơm hay là rửa chén, Lục Vũ vẫn thích mang bao tay, cho dù cảm giác khi mang cũng không thoải mái.
Khi vừa nhận được bức thư này, Lục Vũ chỉ có thể cảm giác được mặt trên có năng lượng hắc ám, hiện tại đã trải qua rất nhiều ngày học tập, hắn lại có thể cảm giác được năng lượng ở mặt trên này chính là một ký hiệu nào đó chứ không có ác ý với hắn, nghĩ nghĩ, Lục Vũ chậm rãi mở bức thư ra.
Khi bức thư vừa được mở ra, năng lượng hắc ám ở mặt trên đột nhiên biến mất hoàn toàn, Lục Vũ cũng không để chuyện này trong lòng. Đúng lúc này, bên trong một tòa tháp ma pháp cao cao ở thành Kerr, một nam nhân trùm kín toàn thân trong lớp áo choàng đột nhiên mở mắt, thanh âm trầm thấp: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng mở ra… Nhanh đến đây đi, ta muốn cho ngươi lựa chọn.”
Nếu không gian hệ pháp thánh duy nhất trên Eyal đại lục được xưng là người mạnh nhất dưới pháp thần – Rammus có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra người đối diện chính là người cản trở hắn tìm kiếm không gian dị động hơn một tháng trước.
Khi Lục Vũ nhìn đến lá thư này, trong nháy mắt dại ra.
Trên bức thư chỉ có một câu — “Hughes, hãy đến chỗ của ta một chuyến.” ký tên: “Bizani”. Bizani là ai? Lục Vũ nhìn thấy cái tên này chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, Hughes từng nói, hắn được sư phụ của hắn là một ma pháp sư cấp thấp đã lớn tuổi nhặt về, sau đó hắn vừa chăm sóc đối phương vừa học tập ma pháp, một người thân cũng không có, bạn tốt duy nhất chính là Black, người có chút quen biết chính là Tylenol, vậy có quan hệ gì với người tên Bizani này?
Lục Vũ rất muốn vào Hệ thống vị diện giao dịch để hỏi rõ ràng, nhưng bây giờ là buổi sáng, lúc này, hẳn là Khương Đào còn đang làm việc, mà Hughes phải ở cùng cha mẹ hắn, chắc có lẽ hai người bọn họ không có trong Hệ thống vị diện giao dịch.
Mặc kệ, dù sao một lát nữa rồi hỏi cũng được, nghĩ nghĩ, Lục Vũ đem bức thư bỏ vào trong chiếc rương mình mang theo, chiếc rương này hắn dùng để ngụy trang, những vật dụng quan trọng hắn đều để trong Hệ thống vị diện giao dịch.
Không thể không nói, Hệ thống vị diện kia giao dịch có không gian rất rộng, thật sự rất tốt nha.
Lục Vũ biết, trên đại lục này vẫn có không gian vật phẩm, nhưng chỉ có không gian ma pháp sư thánh cấp mới có thể chế tạo, cho nên số lượng cũng không nhiều, thiên kim khó mua.
Hiệu suất của quân đội đều rất cao, khí lực cũng rất lớn, hình như chẳng mất bao nhiêu thời gian bọn họ đã chuyển tất cả vũ khí áo giáp lên xe, bởi vì Lục Vũ muốn đi theo bọn họ đến thành Kerr, nên bọn họ đặc biệt lấy ra một chiếc xe không cho Lục Vũ ngồi.
Xe có chút bẩn, nhưng Lục Vũ sớm có chuẩn bị, đặc biệt dọn dẹp một băng ghế — dù sao bọn họ cũng kéo xe rất chậm không phải sao?
Quả thật những chiếc xe chở đầy vật dụng này di chuyển rất chậm, cho nên đến tối, chỉ mới đi được một phần ba lộ trình, những binh lính này hình như đã thành thói quen, bởi vậy tìm được nơi xây dựng cơ sở tạm thời rất nhanh, sau đó, bọn họ bắt đầu nấu canh, còn bỏ không ít thịt khô vào canh, sau đó lại lấy ra bánh bột mì bỏ lên vỉ nướng, Lục Vũ biết, nếu không có ngoại lệ, bọn họ sẽ vừa ăn canh vừa ăn bánh nướng, thỉnh thoảng sẽ chấm bánh nướng vào nước canh rồi ăn.
Hắn đã từng hỏi Hughes, nền ẩm thực của Liên Minh Tự Do ở phía nam rất đa dạng, thức ăn của quý tộc cũng rất phong phú và quý hiếm, nhưng đối với người thường ở phương bắc, một cái bánh nướng có thể giải quyết cơn đói, một chén canh còn có thể làm ấm người, chỉ cần có hai thứ này thì mọi người đã mãn nguyện.
“Ma pháp sư đại nhân, ngài có gì yêu cầu gì đối với cơm chiều không?” Binh lính phụ trách nấu ăn nhìn thấy Lục Vũ, lập tức mở miệng.
“Ta có thể tự lo được.” Lục Vũ cười cười với đối phương, thấy đối phương chuẩn bị cho muối vào nồi canh, đột nhiên hắn nghĩ đến đống gia vị Khương Đào cho hắn. Mấy thứ kia đều mua trong siêu thị, nào là muối, đường, bột nêm, hành, tiêu, ớt, tỏi… “Ta tìm thấy một vài loại gia vị mới, các ngươi có muốn dùng thử không?”
“Đồ gia vị?” Binh lính kia ngẩn người: “Ma pháp sư đại nhân, nếu ngươi muốn nêm thử, thì cứ bỏ vào đi.” Tuy ngoài miệng là vậy, nhưng trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, gia vị chỉ có quý tộc mới dùng, ma pháp sư này lại tự mình tìm được, sẽ không khiến cho bọn họ bị tiêu chảy chứ?
“Ta đi lấy đây.” Lục Vũ mở miệng, lập tức trở về lấy một ít gia vị, còn đem theo thức ăn mình muốn ăn.
Không phải hắn không muốn mang nhiều, Khương Đào cho hắn cũng không ít… Nhưng đem ra nhiều quá, không khiến cho người ta nghi ngờ sao?
Bột phấn màu xám, Lục Vũ bỏ vào nồi canh, tất cả binh lính chờ ăn canh ở bên cạnh đều trợn tròn mắt — thứ này có thể ăn sao?
Chắc là có thể nhỉ? Ma pháp sư này là nhân loại không thể là gián điệp của thú nhân được, hơn nữa nồi canh này ngày càng thơm a…
“Ngươi nếm thử một chút xem sao.” Lục Vũ mở miệng, sau đó nhìn về phía binh lính kia.
Ma pháp sư đại nhân, chính mình cũng không dám nếm thử sao? Binh lính kia cứng ngắc, nhưng nhìn thấy áo choàng ma pháp trên người Lục Vũ, cuối cùng vẫn khuất phục — hắn cũng không muốn đắc tội ma pháp sư! Dùng muỗng múc nước canh, ngửi thấy hương vị ngọt ngào từ nước canh, hắn có chút say mê, nhưng nghĩ đến bột phấn kì lạ kia, hắn chỉ dám uống một cái miệng nhỏ.
Hương vị… Thế nhưng cũng không tệ lắm? Nhưng mà có chút nhạt: “Ma pháp sư đại nhân, ta cảm thấy cần cho thêm một chút muối.” Sau khi binh lính kia phát hiện mình không có gì khác thường, cuối cùng thở phào một hơi.
Thật ra hương vị rất tuyệt, vô cùng vô cùng ngon, so với chén canh ngon nhất hắn từng uống còn ngon hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút vướng mắc…
“Vậy ngươi cứ cho thêm muối vào đi.” Lục Vũ mở miệng, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một cái bánh chưng nhân thịt heo và lòng đỏ trứng, sau khi lột lớp vỏ lá bên ngoài liền chậm rãi thưởng thức — đây là thức ăn thích hợp nhất khi đi đường, hơn nữa hương vị cũng rất được.
Hắn nhìn ra được, bởi vì hắn không ăn, nên những binh lính kia có chút kiêng kị đối với nồi canh Lục Vũ nêm gia vị, nhưng chỉ cần nghĩ tới mấy miếng thịt khô bị bọn họ dùng tay ném vào trong nồi, hắn liền mất hết khẩu vị… Hắn tình nguyện chịu đói cũng sẽ không ăn chúng!
Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, nhưng cuối cùng bọn họ cũng ăn, đương nhiên, tổng cộng nấu hai nồi canh, để đảm bảo… nên hơn hai phần ba số binh lính không uống canh được Lục Vũ nêm gia vị.
“Ma pháp sư đại nhân, canh rất ngon, rốt cuộc ngươi đã bỏ cái gì vào vậy?” Trời đã tối rồi, bọn họ đều đang dựng lều, chỉ có một binh lính giúp Lục Vũ dựng lều mở miệng hỏi.
Thật ra hắn cũng không muốn hỏi vấn đề này, nhưng mà hiện tại đội trưởng đang nháy mắt với hắn… Hắn thật sự không có biện pháp a!
“Đương nhiên là gia vị bí chế rồi.” Lục Vũ nhìn hắn một cái, khoan thai bước vào lều.
Hiện tại hắn đặc biệt cảm tạ thân phận ma pháp sư của mình, cho dù thực lực của hắn rất kém cỏi, nhưng được không ít người tôn kính, lại nói tiếp, loại cảm giác này thật không tồi!
Bất quá, bây giờ phải hỏi Hughes một số vấn đề, tên Bizani kia rốt cuộc là ai?
Bất quá, thôn nhỏ này chuyên phụ trách việc cung cấp binh khí áo giáp cho thành Kerr, cung ứng cho binh lính và kỵ sĩ trong thành Kerr sử dụng, cho nên mỗi tháng đều có quân đội đến thu mua vũ khí áo giáp, cũng mang đến lương bổng ma pháp sư cấp thấp cho hắn, có lẽ hắn phải chờ thêm hai ngày nữa?
Hai ngày sau, quả nhiên có một đội quân đến thôn nhỏ này.
Bọn họ mang đến gạo mì cùng các loại đồ dùng sinh hoạt, sau đó đổi lấy vũ khí cùng áo giáp của thôn dân, mà đội trưởng của đội quân thì mang theo một ít đồ tới nhà Lục Vũ: “Ma pháp sư đại nhân tôn kính, ta đến đưa lương bổng của ngài đây.”
“Cám ơn.” Lục Vũ mở miệng, “Ta có việc đi đến thành Kerr, không biết có thể đồng hành cùng các ngươi không?”
“Đương nhiên có thể! Ma pháp sư đại nhân, ngài thật là khách khí!” Đội trưởng lập tức trả lời, tuy Hughes mặc áo choàng ma pháp sư cấp 3, nhưng thực lực thực sự của hắn lại kém hơn, bất quá đối phương còn trẻ, ai biết sau này hắn sẽ ra sao? Hơn nữa, mối quan hệ giữa ma pháp sư rất rắc rối chằng chịt, tốt nhất là không được đắc tội với ai cả.
“Vậy làm phiền các ngươi rồi.” Lục Vũ thấy đội quân này có mang theo xe, tuy những chiếc xe này chuyên chở hàng hóa, nhưng có lẽ bọn họ sẽ không để ý chuyện có thêm một người ngồi trên đó đâu nhỉ?
Lại nói tiếp, nếu không phải hiện giờ cần Hughes chăm sóc cho cha mẹ mình, thì Lục Vũ khẳng định sẽ mắng hắn một trận — có người ngốc như vậy sao? Vì Black mà tiêu hết tiền đi tìm đối phương, kết quả không tìm được còn bán của cải mua một ít thi thể tử tù để phát động ma pháp cấm kỵ…
Lục Vũ quyết định đi theo đội ngũ này đến thành Kerr, nhưng việc chuyển vũ khí áo giáp lên xe cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, nghĩ nghĩ, hắn về nhà một chút.
Nhà Hughes thực sự quá tệ, Lục Vũ tuyệt đối sẽ không sống ở chỗ này, bởi vậy phần lớn thời giờ hắn đều ở lại Hệ thống vị diện giao dịch. Đúng lúc này, hắn đi dạo một vòng trong phòng, đột nhiên nhìn thấy bức thư bị vứt trên bàn.
Đây là bức thư mặt trên có năng lượng hắc ám mà Tylenol đã đưa cho hắn lúc trước, lúc đó hắn lo sợ trên thư có huyền cơ nên không dám mở ra, sau lại vì nói chuyện với Khương Đào và Hughes quá mức hưng phấn mà bỏ quên nó…
Mang bao tay nhựa, Lục Vũ cầm bức thư kia lên. Hughes từng nói, ma pháp sư phải dùng cơ thể để cảm giác mọi vật xung quanh, mang bao tay tuyệt đối là trói buộc, nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được việc bản thân trực tiếp đụng vào những đồ vật dơ bẩn, mặc kệ là nấu cơm hay là rửa chén, Lục Vũ vẫn thích mang bao tay, cho dù cảm giác khi mang cũng không thoải mái.
Khi vừa nhận được bức thư này, Lục Vũ chỉ có thể cảm giác được mặt trên có năng lượng hắc ám, hiện tại đã trải qua rất nhiều ngày học tập, hắn lại có thể cảm giác được năng lượng ở mặt trên này chính là một ký hiệu nào đó chứ không có ác ý với hắn, nghĩ nghĩ, Lục Vũ chậm rãi mở bức thư ra.
Khi bức thư vừa được mở ra, năng lượng hắc ám ở mặt trên đột nhiên biến mất hoàn toàn, Lục Vũ cũng không để chuyện này trong lòng. Đúng lúc này, bên trong một tòa tháp ma pháp cao cao ở thành Kerr, một nam nhân trùm kín toàn thân trong lớp áo choàng đột nhiên mở mắt, thanh âm trầm thấp: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng mở ra… Nhanh đến đây đi, ta muốn cho ngươi lựa chọn.”
Nếu không gian hệ pháp thánh duy nhất trên Eyal đại lục được xưng là người mạnh nhất dưới pháp thần – Rammus có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra người đối diện chính là người cản trở hắn tìm kiếm không gian dị động hơn một tháng trước.
Khi Lục Vũ nhìn đến lá thư này, trong nháy mắt dại ra.
Trên bức thư chỉ có một câu — “Hughes, hãy đến chỗ của ta một chuyến.” ký tên: “Bizani”. Bizani là ai? Lục Vũ nhìn thấy cái tên này chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, Hughes từng nói, hắn được sư phụ của hắn là một ma pháp sư cấp thấp đã lớn tuổi nhặt về, sau đó hắn vừa chăm sóc đối phương vừa học tập ma pháp, một người thân cũng không có, bạn tốt duy nhất chính là Black, người có chút quen biết chính là Tylenol, vậy có quan hệ gì với người tên Bizani này?
Lục Vũ rất muốn vào Hệ thống vị diện giao dịch để hỏi rõ ràng, nhưng bây giờ là buổi sáng, lúc này, hẳn là Khương Đào còn đang làm việc, mà Hughes phải ở cùng cha mẹ hắn, chắc có lẽ hai người bọn họ không có trong Hệ thống vị diện giao dịch.
Mặc kệ, dù sao một lát nữa rồi hỏi cũng được, nghĩ nghĩ, Lục Vũ đem bức thư bỏ vào trong chiếc rương mình mang theo, chiếc rương này hắn dùng để ngụy trang, những vật dụng quan trọng hắn đều để trong Hệ thống vị diện giao dịch.
Không thể không nói, Hệ thống vị diện kia giao dịch có không gian rất rộng, thật sự rất tốt nha.
Lục Vũ biết, trên đại lục này vẫn có không gian vật phẩm, nhưng chỉ có không gian ma pháp sư thánh cấp mới có thể chế tạo, cho nên số lượng cũng không nhiều, thiên kim khó mua.
Hiệu suất của quân đội đều rất cao, khí lực cũng rất lớn, hình như chẳng mất bao nhiêu thời gian bọn họ đã chuyển tất cả vũ khí áo giáp lên xe, bởi vì Lục Vũ muốn đi theo bọn họ đến thành Kerr, nên bọn họ đặc biệt lấy ra một chiếc xe không cho Lục Vũ ngồi.
Xe có chút bẩn, nhưng Lục Vũ sớm có chuẩn bị, đặc biệt dọn dẹp một băng ghế — dù sao bọn họ cũng kéo xe rất chậm không phải sao?
Quả thật những chiếc xe chở đầy vật dụng này di chuyển rất chậm, cho nên đến tối, chỉ mới đi được một phần ba lộ trình, những binh lính này hình như đã thành thói quen, bởi vậy tìm được nơi xây dựng cơ sở tạm thời rất nhanh, sau đó, bọn họ bắt đầu nấu canh, còn bỏ không ít thịt khô vào canh, sau đó lại lấy ra bánh bột mì bỏ lên vỉ nướng, Lục Vũ biết, nếu không có ngoại lệ, bọn họ sẽ vừa ăn canh vừa ăn bánh nướng, thỉnh thoảng sẽ chấm bánh nướng vào nước canh rồi ăn.
Hắn đã từng hỏi Hughes, nền ẩm thực của Liên Minh Tự Do ở phía nam rất đa dạng, thức ăn của quý tộc cũng rất phong phú và quý hiếm, nhưng đối với người thường ở phương bắc, một cái bánh nướng có thể giải quyết cơn đói, một chén canh còn có thể làm ấm người, chỉ cần có hai thứ này thì mọi người đã mãn nguyện.
“Ma pháp sư đại nhân, ngài có gì yêu cầu gì đối với cơm chiều không?” Binh lính phụ trách nấu ăn nhìn thấy Lục Vũ, lập tức mở miệng.
“Ta có thể tự lo được.” Lục Vũ cười cười với đối phương, thấy đối phương chuẩn bị cho muối vào nồi canh, đột nhiên hắn nghĩ đến đống gia vị Khương Đào cho hắn. Mấy thứ kia đều mua trong siêu thị, nào là muối, đường, bột nêm, hành, tiêu, ớt, tỏi… “Ta tìm thấy một vài loại gia vị mới, các ngươi có muốn dùng thử không?”
“Đồ gia vị?” Binh lính kia ngẩn người: “Ma pháp sư đại nhân, nếu ngươi muốn nêm thử, thì cứ bỏ vào đi.” Tuy ngoài miệng là vậy, nhưng trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, gia vị chỉ có quý tộc mới dùng, ma pháp sư này lại tự mình tìm được, sẽ không khiến cho bọn họ bị tiêu chảy chứ?
“Ta đi lấy đây.” Lục Vũ mở miệng, lập tức trở về lấy một ít gia vị, còn đem theo thức ăn mình muốn ăn.
Không phải hắn không muốn mang nhiều, Khương Đào cho hắn cũng không ít… Nhưng đem ra nhiều quá, không khiến cho người ta nghi ngờ sao?
Bột phấn màu xám, Lục Vũ bỏ vào nồi canh, tất cả binh lính chờ ăn canh ở bên cạnh đều trợn tròn mắt — thứ này có thể ăn sao?
Chắc là có thể nhỉ? Ma pháp sư này là nhân loại không thể là gián điệp của thú nhân được, hơn nữa nồi canh này ngày càng thơm a…
“Ngươi nếm thử một chút xem sao.” Lục Vũ mở miệng, sau đó nhìn về phía binh lính kia.
Ma pháp sư đại nhân, chính mình cũng không dám nếm thử sao? Binh lính kia cứng ngắc, nhưng nhìn thấy áo choàng ma pháp trên người Lục Vũ, cuối cùng vẫn khuất phục — hắn cũng không muốn đắc tội ma pháp sư! Dùng muỗng múc nước canh, ngửi thấy hương vị ngọt ngào từ nước canh, hắn có chút say mê, nhưng nghĩ đến bột phấn kì lạ kia, hắn chỉ dám uống một cái miệng nhỏ.
Hương vị… Thế nhưng cũng không tệ lắm? Nhưng mà có chút nhạt: “Ma pháp sư đại nhân, ta cảm thấy cần cho thêm một chút muối.” Sau khi binh lính kia phát hiện mình không có gì khác thường, cuối cùng thở phào một hơi.
Thật ra hương vị rất tuyệt, vô cùng vô cùng ngon, so với chén canh ngon nhất hắn từng uống còn ngon hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút vướng mắc…
“Vậy ngươi cứ cho thêm muối vào đi.” Lục Vũ mở miệng, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một cái bánh chưng nhân thịt heo và lòng đỏ trứng, sau khi lột lớp vỏ lá bên ngoài liền chậm rãi thưởng thức — đây là thức ăn thích hợp nhất khi đi đường, hơn nữa hương vị cũng rất được.
Hắn nhìn ra được, bởi vì hắn không ăn, nên những binh lính kia có chút kiêng kị đối với nồi canh Lục Vũ nêm gia vị, nhưng chỉ cần nghĩ tới mấy miếng thịt khô bị bọn họ dùng tay ném vào trong nồi, hắn liền mất hết khẩu vị… Hắn tình nguyện chịu đói cũng sẽ không ăn chúng!
Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, nhưng cuối cùng bọn họ cũng ăn, đương nhiên, tổng cộng nấu hai nồi canh, để đảm bảo… nên hơn hai phần ba số binh lính không uống canh được Lục Vũ nêm gia vị.
“Ma pháp sư đại nhân, canh rất ngon, rốt cuộc ngươi đã bỏ cái gì vào vậy?” Trời đã tối rồi, bọn họ đều đang dựng lều, chỉ có một binh lính giúp Lục Vũ dựng lều mở miệng hỏi.
Thật ra hắn cũng không muốn hỏi vấn đề này, nhưng mà hiện tại đội trưởng đang nháy mắt với hắn… Hắn thật sự không có biện pháp a!
“Đương nhiên là gia vị bí chế rồi.” Lục Vũ nhìn hắn một cái, khoan thai bước vào lều.
Hiện tại hắn đặc biệt cảm tạ thân phận ma pháp sư của mình, cho dù thực lực của hắn rất kém cỏi, nhưng được không ít người tôn kính, lại nói tiếp, loại cảm giác này thật không tồi!
Bất quá, bây giờ phải hỏi Hughes một số vấn đề, tên Bizani kia rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.