Chương 68
Kinh Hồng
29/09/2017
Kì thực, biện pháp Minh Khê nghĩ tới rất đơn giản, cũng rất hiệu quả.
Nhóm binh sĩ bị nhiễm thi độc đã đánh mất năng lực suy nghĩ, bọn họ chỉ có thể cảm giác được vật sống, việc duy nhất biết làm chính là liều lĩnh gặm cắn, cấu xé mà nuốt nó.
Nhắm vào điểm này, Minh Khê suốt đêm chế tạo một cái lưới thật lớn dán đầy bùa chú, sau đó sai người trải nó lên một khoảng đất trống trên mặt đất.
Tiếp đó kéo một nhóm binh sĩ thi biến tiến vào, đợi số lượng vừa đủ sẽ sai người đóng chặt cửa thành, kéo lưới vây chúng nó bên trong.
Nhóm lính thi biến này bị nhốt vào trong thì hệt như cá rời khỏi nước, rất nhanh không nhúc nhích, sau đó bảo binh lính nhanh chóng thiêu chết.
Cứ như vậy, không ngừng tiến nhậm, vây khốn, thiêu cháy, ngắn ngủn hai ngày, số lính hủ thi đã diệt được hơn ba nghìn, hơn nữa không hề có binh sĩ bị thương, tuy khoảng cách để tiêu diệt hết toàn bộ còn rất lâu.
Nhưng mà thành tích này làm nhóm binh sĩ vốn đã lâm vào tuyệt vọng lại thấy cơ hội sống, gương mặt mỗi người đều là nụ cười thoải mái.
……..
Chạng vạng, lúc dùng cơm.
Liên tục hai ngày chiếu cố, trừ bỏ Thanh Việt cơ bản là đang nhìn, ngẫu nhiên cho ra ít ý kiến, những người khác đã mệt muốn chết, hiện tại đã đói tới mức bụng kêu ùng ục.
Ngay cả Gia Đạt Khoa • Duy Tư lo lắng nhiều ngày mà ăn cơm không vô cũng hiếm có dịp tụ lại với nhóm Thanh Việt cùng dùng cơm.
Nhìn thấy trên bàn đều là rau xanh, củ quả (bởi vì tất cả vật sống, ngay cả chiến mã đều bị thả ra ngoài thành để thu hút nhóm binh sĩ bị thi biến, để tận lực giảm bớt nguy cơ công kích của chúng nó với người sống), Gia Đạt Khoa • Duy Tư nhịn không được có chút đỏ mặt, áy náy nhìn mọi người.
“Thật xin lỗi, hai vị điện hạ, còn có A Thất cùng Tiểu Thần huynh đệ, cũng vì……..”
“Tướng quân, chúng ta biết ngươi khó xử, không cần nói xin lỗi.”
Thành ý trong lời nói của Minh Khê, Gia Đạt Khoa • Duy Tư nghe ra được.
Lại quay đầu nhìn Thanh Việt ngồi cạnh Minh Khê, thấy vị Ngũ điện hạ bình thường ăn mặc chi phí đều hệt như Nam Việt hoàng đế bệ hạ, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì về số đồ ăn này, như trước im lặng dùng cơm, Gia Đạt Khoa • Duy Tư nhất thời cảm động tới tột đỉnh.
Mọi người đang bình ổn dùng bữa tối, ‘lạch cạch’ một tiếng, thứ gì đó rớt từ cổ tay Thanh Việt xuống bàn cơm, mọi người nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc.
Thanh Việt kinh ngạc, đôi mắt mở to, ngay cả chén cơm trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ nát thanh thúy, Thanh Việt run rẩy đứng lên.
“Xảy ra chuyện, phụ hoàng xảy ra chuyện, phụ hoàng………”
“Ngũ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Bộ dáng lo lắng kinh hãi của Thanh Việt làm mọi người hoảng sợ.
“Ta phải về Nam Việt, ta phải lập tức trở về……. phụ hoàng……..”
Không để mọi người có thời gian phản ứng, Thanh Việt đã lập tức lao ra ngoài.
“Ngũ đệ.”
“Điện hạ.”
Minh Khê cùng A Thất, Tiểu Thần vội vàng ngăn Thanh Việt lại.
“Ngũ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại tình huống ngoài thành thế nào chẳng lẽ ngươi không không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói ra để chúng ta cùng nghĩ biện pháp, được không?”
Minh Khê cố gắng làm Thanh Việt bình tĩnh lại.
“Phụ hoàng gặp chuyện không may, vòng tay của ta vỡ rồi, phụ hoàng gặp chuyện rồi…….”
Thanh Việt gấp tới mức nói năng có chút lộn xộn, làm Minh Khê, A Thất cùng Tiểu Thần sợ tới mức không dám buông bé ra.
“Ta phải trở về, các ngươi tránh ra cho ta.”
Thanh Việt nóng nảy, trong nháy mắt thi triển pháp thuật Trọng Lực Thuật hệ thổ, Minh Khê, A Thất, Tiểu Thần không kịp đề phòng, toàn bộ té ngã xuống đất.
“Ngũ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, bên ngoài…….”
“Ta có thể đối phó.”
“Một người ngươi có thể, trăm người có thể, nhưng là một ngàn, một vạn thì sao, thứ kia không có suy nghĩ, chúng nó không e ngại sức mạnh của ngươi, chỉ biết không ngừng công kích……”
Minh Khê còn chưa nói xong, kiếm trong tay Gia Đạt Khoa • Duy Tư đã rút khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Thanh Việt, ý đồ muốn cản bé lại.
“Ngũ điện hạ, ta nói rồi, trước khi việc này được giải quyết, các ngươi một người cũng không được rời khỏi đây.”
Lúc Gia Đạt Khoa • Duy Tư thốt lên những lời này, Minh Khê, A Thất cùng Tiểu Thần đều biết hỏng bét rồi, quả nhiên, Gia Đạt Khoa • Duy Tư vừa nói xong thì một cỗ cường đại trong phút chốc tràn ngập trong phòng.
“Chỉ bằng ngươi, cũng muốn ngăn cản ta?”
Thanh Việt bị chọc giận, giọng điệu sắc bén lạnh như băng.
Gia Đạt Khoa • Duy Tư nhất thời bị một sức mạnh vô hình bóp chặt cổ, giãy giụa một cách vô ích, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã bị văng mạnh lên tường.
Thanh Việt sử dụng pháp thuật không gian, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Theo Thanh Việt rời đi, Trọng Lực Thuật thi triển trên người Minh Khê, A Thất, Tiểu Thần cũng biến mất, ba người bất chấp lập tức đuổi theo.
Sau đó bọn họ giống như bọn lính đứng trên tường thành, khiếp sợ mở to mắt.
Giữa không trung, Thanh Việt đang lơ lửng giữa vòng sáng đỏ, vàng, trắng, đen, xanh lá cây, xanh dương, xanh lá mạ, thất sắc không ngừng xoay tròn, mái tóc bạch kim tung bay, đôi đồng tử lưu ly nhìn xuống đại địa, lúc này Thanh Việt lẫm liệt, uy nghiêm, tuyệt mĩ hệt như một vị thần giáng xuống thế gian.
Ánh sáng thất sắc vờn quanh Thanh Việt càng lúc càng nhanh, màu sắc trong mắt bé cũng ngày càng đậm.
Tiếp đó, đập vào mắt mọi người, hay đúng hơn là mọi người chỉ có thể thấy được ánh sáng trắng chói lóa, mênh mông cuồn cuộn như dãy thiên hà trên chín tầng mây.
Đợi đến khi ánh sáng biến mất thật lâu, mọi người mới từ từ khôi phục thần trí, bất quá khi thấy được cảnh tượng trước mắt, mọi người lại lâm vào ngây dại tập thể.
Giữa không trung, bóng dáng Thanh Việt đã biến mất.
Mà trên tường thành, số phòng ốc bị tàn phá, sụp đổ, cây cối hoang tàn cùng đám hủ thi đang lon ton tìm kiếm vật sống, biến mất, biến mất hoàn toàn, cái gì cũng không còn, tựa như một làn khói nhẹ hay một giấc mơ, biến mất không còn chút dấu vết.
Cùng lúc này, một ngôi sao yên lặng suốt 7 nghìn năm trên bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng chói lọi.
“Bảy nghìn năm….. suốt bảy nghìn năm….. ngôi sao tượng trưng cho Thần…. rốt cuộc đã thức tỉnh một lần nữa…. Ha ha ha….. Vị thần chí cao vô thượng của ta a….. hậu duệ của ngài, người hầu của ngài rốt cuộc cũng chờ được ngày ngài giáng xuống….. Ha ha ha…….”
Một tiếng cười khàn khàn điên cuồng cất lên làm người ta có cảm giác gần đất xa trời, từ trên đỉnh tháp chiêm tinh truyền tới.
Đột nhiên, tiếng cười kia cứ như nghẹn ở cổ họng, đột nhiên im bặt.
“Đó là cái gì…… đó là cái gì….. sao có thể như vậy……..”
Ngôi sao kia đang tỏa ánh sáng bàn bạc trên bầu trời, làm người ta có thể nhìn thấy bên cạnh nó, một ngôi sao hắc ám đang lóe hồng quang.
“Đó là cái gì??? Bên cạnh ngôi sao tượng trưng cho Thần, sao lại xuất hiện một ngôi sao hắc ám, đó là cái gì, nó xuất hiện từ khi nào…… không có khả năng….. không có khả năng…… suốt bảy nghìn năm qua, chưa từng nghe nói cũng chưa có ai thấy ngôi sao hắc ám này……..”
Nhóm binh sĩ bị nhiễm thi độc đã đánh mất năng lực suy nghĩ, bọn họ chỉ có thể cảm giác được vật sống, việc duy nhất biết làm chính là liều lĩnh gặm cắn, cấu xé mà nuốt nó.
Nhắm vào điểm này, Minh Khê suốt đêm chế tạo một cái lưới thật lớn dán đầy bùa chú, sau đó sai người trải nó lên một khoảng đất trống trên mặt đất.
Tiếp đó kéo một nhóm binh sĩ thi biến tiến vào, đợi số lượng vừa đủ sẽ sai người đóng chặt cửa thành, kéo lưới vây chúng nó bên trong.
Nhóm lính thi biến này bị nhốt vào trong thì hệt như cá rời khỏi nước, rất nhanh không nhúc nhích, sau đó bảo binh lính nhanh chóng thiêu chết.
Cứ như vậy, không ngừng tiến nhậm, vây khốn, thiêu cháy, ngắn ngủn hai ngày, số lính hủ thi đã diệt được hơn ba nghìn, hơn nữa không hề có binh sĩ bị thương, tuy khoảng cách để tiêu diệt hết toàn bộ còn rất lâu.
Nhưng mà thành tích này làm nhóm binh sĩ vốn đã lâm vào tuyệt vọng lại thấy cơ hội sống, gương mặt mỗi người đều là nụ cười thoải mái.
……..
Chạng vạng, lúc dùng cơm.
Liên tục hai ngày chiếu cố, trừ bỏ Thanh Việt cơ bản là đang nhìn, ngẫu nhiên cho ra ít ý kiến, những người khác đã mệt muốn chết, hiện tại đã đói tới mức bụng kêu ùng ục.
Ngay cả Gia Đạt Khoa • Duy Tư lo lắng nhiều ngày mà ăn cơm không vô cũng hiếm có dịp tụ lại với nhóm Thanh Việt cùng dùng cơm.
Nhìn thấy trên bàn đều là rau xanh, củ quả (bởi vì tất cả vật sống, ngay cả chiến mã đều bị thả ra ngoài thành để thu hút nhóm binh sĩ bị thi biến, để tận lực giảm bớt nguy cơ công kích của chúng nó với người sống), Gia Đạt Khoa • Duy Tư nhịn không được có chút đỏ mặt, áy náy nhìn mọi người.
“Thật xin lỗi, hai vị điện hạ, còn có A Thất cùng Tiểu Thần huynh đệ, cũng vì……..”
“Tướng quân, chúng ta biết ngươi khó xử, không cần nói xin lỗi.”
Thành ý trong lời nói của Minh Khê, Gia Đạt Khoa • Duy Tư nghe ra được.
Lại quay đầu nhìn Thanh Việt ngồi cạnh Minh Khê, thấy vị Ngũ điện hạ bình thường ăn mặc chi phí đều hệt như Nam Việt hoàng đế bệ hạ, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì về số đồ ăn này, như trước im lặng dùng cơm, Gia Đạt Khoa • Duy Tư nhất thời cảm động tới tột đỉnh.
Mọi người đang bình ổn dùng bữa tối, ‘lạch cạch’ một tiếng, thứ gì đó rớt từ cổ tay Thanh Việt xuống bàn cơm, mọi người nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc.
Thanh Việt kinh ngạc, đôi mắt mở to, ngay cả chén cơm trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ nát thanh thúy, Thanh Việt run rẩy đứng lên.
“Xảy ra chuyện, phụ hoàng xảy ra chuyện, phụ hoàng………”
“Ngũ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Bộ dáng lo lắng kinh hãi của Thanh Việt làm mọi người hoảng sợ.
“Ta phải về Nam Việt, ta phải lập tức trở về……. phụ hoàng……..”
Không để mọi người có thời gian phản ứng, Thanh Việt đã lập tức lao ra ngoài.
“Ngũ đệ.”
“Điện hạ.”
Minh Khê cùng A Thất, Tiểu Thần vội vàng ngăn Thanh Việt lại.
“Ngũ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại tình huống ngoài thành thế nào chẳng lẽ ngươi không không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói ra để chúng ta cùng nghĩ biện pháp, được không?”
Minh Khê cố gắng làm Thanh Việt bình tĩnh lại.
“Phụ hoàng gặp chuyện không may, vòng tay của ta vỡ rồi, phụ hoàng gặp chuyện rồi…….”
Thanh Việt gấp tới mức nói năng có chút lộn xộn, làm Minh Khê, A Thất cùng Tiểu Thần sợ tới mức không dám buông bé ra.
“Ta phải trở về, các ngươi tránh ra cho ta.”
Thanh Việt nóng nảy, trong nháy mắt thi triển pháp thuật Trọng Lực Thuật hệ thổ, Minh Khê, A Thất, Tiểu Thần không kịp đề phòng, toàn bộ té ngã xuống đất.
“Ngũ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, bên ngoài…….”
“Ta có thể đối phó.”
“Một người ngươi có thể, trăm người có thể, nhưng là một ngàn, một vạn thì sao, thứ kia không có suy nghĩ, chúng nó không e ngại sức mạnh của ngươi, chỉ biết không ngừng công kích……”
Minh Khê còn chưa nói xong, kiếm trong tay Gia Đạt Khoa • Duy Tư đã rút khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Thanh Việt, ý đồ muốn cản bé lại.
“Ngũ điện hạ, ta nói rồi, trước khi việc này được giải quyết, các ngươi một người cũng không được rời khỏi đây.”
Lúc Gia Đạt Khoa • Duy Tư thốt lên những lời này, Minh Khê, A Thất cùng Tiểu Thần đều biết hỏng bét rồi, quả nhiên, Gia Đạt Khoa • Duy Tư vừa nói xong thì một cỗ cường đại trong phút chốc tràn ngập trong phòng.
“Chỉ bằng ngươi, cũng muốn ngăn cản ta?”
Thanh Việt bị chọc giận, giọng điệu sắc bén lạnh như băng.
Gia Đạt Khoa • Duy Tư nhất thời bị một sức mạnh vô hình bóp chặt cổ, giãy giụa một cách vô ích, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã bị văng mạnh lên tường.
Thanh Việt sử dụng pháp thuật không gian, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Theo Thanh Việt rời đi, Trọng Lực Thuật thi triển trên người Minh Khê, A Thất, Tiểu Thần cũng biến mất, ba người bất chấp lập tức đuổi theo.
Sau đó bọn họ giống như bọn lính đứng trên tường thành, khiếp sợ mở to mắt.
Giữa không trung, Thanh Việt đang lơ lửng giữa vòng sáng đỏ, vàng, trắng, đen, xanh lá cây, xanh dương, xanh lá mạ, thất sắc không ngừng xoay tròn, mái tóc bạch kim tung bay, đôi đồng tử lưu ly nhìn xuống đại địa, lúc này Thanh Việt lẫm liệt, uy nghiêm, tuyệt mĩ hệt như một vị thần giáng xuống thế gian.
Ánh sáng thất sắc vờn quanh Thanh Việt càng lúc càng nhanh, màu sắc trong mắt bé cũng ngày càng đậm.
Tiếp đó, đập vào mắt mọi người, hay đúng hơn là mọi người chỉ có thể thấy được ánh sáng trắng chói lóa, mênh mông cuồn cuộn như dãy thiên hà trên chín tầng mây.
Đợi đến khi ánh sáng biến mất thật lâu, mọi người mới từ từ khôi phục thần trí, bất quá khi thấy được cảnh tượng trước mắt, mọi người lại lâm vào ngây dại tập thể.
Giữa không trung, bóng dáng Thanh Việt đã biến mất.
Mà trên tường thành, số phòng ốc bị tàn phá, sụp đổ, cây cối hoang tàn cùng đám hủ thi đang lon ton tìm kiếm vật sống, biến mất, biến mất hoàn toàn, cái gì cũng không còn, tựa như một làn khói nhẹ hay một giấc mơ, biến mất không còn chút dấu vết.
Cùng lúc này, một ngôi sao yên lặng suốt 7 nghìn năm trên bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng chói lọi.
“Bảy nghìn năm….. suốt bảy nghìn năm….. ngôi sao tượng trưng cho Thần…. rốt cuộc đã thức tỉnh một lần nữa…. Ha ha ha….. Vị thần chí cao vô thượng của ta a….. hậu duệ của ngài, người hầu của ngài rốt cuộc cũng chờ được ngày ngài giáng xuống….. Ha ha ha…….”
Một tiếng cười khàn khàn điên cuồng cất lên làm người ta có cảm giác gần đất xa trời, từ trên đỉnh tháp chiêm tinh truyền tới.
Đột nhiên, tiếng cười kia cứ như nghẹn ở cổ họng, đột nhiên im bặt.
“Đó là cái gì…… đó là cái gì….. sao có thể như vậy……..”
Ngôi sao kia đang tỏa ánh sáng bàn bạc trên bầu trời, làm người ta có thể nhìn thấy bên cạnh nó, một ngôi sao hắc ám đang lóe hồng quang.
“Đó là cái gì??? Bên cạnh ngôi sao tượng trưng cho Thần, sao lại xuất hiện một ngôi sao hắc ám, đó là cái gì, nó xuất hiện từ khi nào…… không có khả năng….. không có khả năng…… suốt bảy nghìn năm qua, chưa từng nghe nói cũng chưa có ai thấy ngôi sao hắc ám này……..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.