Chương 202: Kế Hoạch Của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi
Kinh Hồng
30/09/2017
Thấy Thanh Việt đã nói như vậy, Minh Khê cũng hiểu được mình không cần
thiết phải che dấu nữa, liền cùng Thanh Việt đi vào ngọa thất. [phòng
ngủ]
Quả nhiên, trong ngọa thất, Đông Mộc Vân đã tỉnh lại.
Nhìn qua thân thể vẫn còn rất suy yếu, gương mặt cũng không có huyết sắc, dựa lưng vào nhuyễn điếm, miễn cưỡng ngồi trên giường, thấy bọn họ tiến vào, thần sắc trong mắt không hề có chút kinh ngạc nào, thực hiển nhiên đoạn đối thoại của Minh Khê cùng Thanh Việt ngoài cửa khi nãy, hắn đã nghe thấy hết.
“Tiểu điện hạ, cảm tạ đã cứu mạng.”
Đông Mộc Vân ngồi trên giường cố sức khom người xem như làm lễ tạ ơn với Thanh Việt.
“Ta chỉ là vừa vặn gặp ngươi, cùng lắm chỉ là đưa ngươi trở về, người cứu ngươi là đại ca.”
Thanh Việt ra chỉ nói thẳng, có gì nói đó, hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí có chút vi diệu đang lưu chuyển trong phòng, tiếp tục mở miệng hỏi.
“Đúng rồi, có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi lại xuất hiện trong thôn nhỏ ngoài tây giao Đế Đô không?”
“Đại hôn của Nam Việt Thái tử điện hạ…”
Đông Mộc Vân tạm dừng một lát, ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua người Minh Khê, sau đó, cụp mi mắt, để người ta không nhìn ra thần sắc của mình, nói tiếp.
“Ta lần này đến Nam Việt làm sứ thần, sau khi rời khỏi Đông Chích, vì để an toàn… ta cùng tùy tòng chia thành năm đội đi theo những lộ tuyến bất đồng tới Nam Việt.
Đội đi theo ta lựa chọn sơn đạo bí ẩn dễ trốn tránh nhất, nhưng dọc theo đường đi vẫn không ngừng bị tập kích, đuổi giết, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.
Ta bị trọng thương, từ trên sườn núi lăn xuống ngã vào một con sông dưới chân núi, may mắn được một vị cô hương hảo tâm cứu về ở tạm trong thôn xóm của nàng, sau đó, chờ đến lúc ta tỉnh lại thì liền gặp Tiểu điện hạ.”
Thái tử một đế quốc luôn sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng hẳn là đã gặp rất nhiều gian khổ chưa từng trãi qua, bản thân bị trọng thương còn phải cố chống đỡ bôn ba trong núi, trốn tránh đuổi giết, chỉ nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người hắn cũng có thể tưởng tượng được lúc đó mạo hiểm cùng đau khổ cỡ nào, mà lúc này hắn lại nói nhẹ nhàng như vậy.
Xem ra, trải qua lần tôi luyện này, vị thái tử Đông Chích này đã trưởng thành không ít.
“Thứ cổ quái đuổi giết ngươi gọi là hoạt thi, nghĩ lại thì ngươi hẳn cũng không xa lạ, nó là thứ Hoàng Phủ Tĩnh Nghi làm ra, hắn vì cái gì phải…”
Thanh Việt còn chưa nói hết lời, chỉ thấy ánh mắt Đông Mặt Vân toát ra chút kinh ngạc, cười cười bổ sung.
“Ngươi không cần kinh ngạc như vậy, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chế ra thứ hoạt thi này, ta cùng phụ hoàng so với ngươi đã sớm thấy, tự nhiên vừa thấy đã biết là thủ đoạn của hắn.
Chính là, có một điểm ta không hiểu được, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là ma vu thuật, hắn muốn loại trừ ngươi lúc ở Đông Chích có thể sẽ có chút cố kị, nhưng rời khỏi Đông Chích, nếu ngay cả hoạt thi đã dám dùng vì cái gì lại không dùng tới huyết quỷ hàng linh tinh, chúng nó có vẻ càng hữu hiệu tiện dụng hơn đi?”
“Huyết quỷ hàng?”
Đông Mộc Vân nghi hoặc nhìn Thanh Việt, vừa nghe tên đã biết thứ này khẳng định không tốt lành gì, nhưng hắn cũng không rõ thứ đó cụ thể là gì.
“Đây là một loại hàng đầu thuật trong vu thuật, ngươi có thể hiểu là một loại oan hồn nghe theo mệnh lệnh của hắn, mà lúc thi thuật cần phải có tóc, máu linh tinh có mang theo khí tức của ngươi.”
Sau đó, nếu người thi thuật có năng lực đủ cường đại, vô luận ngươi ở nơi nào, loại huyết quỷ hàng này vẫn tìm được ngươi, đánh ngươi đến chết.
Đương nhiên, người thường sẽ không nhìn được huyết quỷ hàng, này cũng là chỗ lợi hại của nó, bất quá những người nhạy bén một chút, lúc nó tới gần vẫn có thể thấy được một chút hình ảnh mơ hồ, hoặc dùng mũi ngửi ngửi, trong không khí sẽ có mùi máu tươi.”
Nghe Thanh Việt nói vậy, Đông Mộc Vân thật ra nghĩ tới gì đó, lập tức lấy ra một cái túi nhỏ trong không gian giới chỉ của mình, bên trong là một khối ngọc bội đã bể thành mấy mảnh.
Đây là lúc Minh Khê rời khỏi Tạp Cách Tra vương quốc đưa cho Đông Mộc Vân, nói trên đó có khắc pháp trận hộ thân, có thể ngăn cản tà vật, Đông Mộc Vân vẫn luôn mang nó trên cổ mình.
Mà ngày đó, lúc bọn họ vừa rời khỏi biên cảnh Đông Chích, hắn đột nhiên cảm thấy một mảnh quang quang đỏ tươi lóe qua, nhanh tới mức hắn căn bản không để ý tới, tiếp đó, hắn nghe thấy tiếng ngọc bội trên cổ mình vỡ vụn.
Khi đó, hắn còn tưởng này thuyết minh hắn cùng Minh Khê…
Hiện giờ nghe Thanh Việt nói vậy, hắn mới phát hiện hóa ra lúc đó, hắn đã cùng tử thần tiếp xúc gần gũi như vậy, cũng nhờ khối ngọc bội này cứu hắn một mạng.
“Ân, xem ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quyết tâm muốn lấy mạng ngươi, an bài rất tinh vi.”
Thanh Việt cầm lấy một mảnh ngọc vỡ, trên đó quả thật vẫn còn dính một tia huyết sát.
“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là kẻ điên, phụ hoàng cũng…”
Xuất phát từ lòng kính trọng của mình dành cho phụ hoàng, Đông Mộc Vân vẫn không nói ra chử điên kia.
“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quả thật đã điên rồi, thế nhưng muốn lợi dụng Đông Chích dụng binh với Nam Việt!”
Những lời Đông Mộc Vân sắp nói ra quả thật làm người ta khiếp sợ, này quả thật là chuyện chỉ có kẻ điên mới làm ra.
“Ta thật không thể tưởng tượng, hai đế quốc cường đại có sức mạnh ngang nhau, nếu toàn lực khai chiến sẽ xuất hiện tình cảnh gì, kia cả Vân Trạch đại lục đều dấy lên khói lửa, sinh linh đồ thán.
Càng làm người ta không ngờ chính là phụ hoàng cư nhiên lại vô cùng tán thành, phụ hoàng thật sự đã thay đổi, trở nên xa lạ, lãnh khốc, huyết tinh, hiện giờ trong mắt phụ hoàng hoàn toàn không còn Đông Chích nữa, chỉ cố chấp muốn có Nam…”
Trước mặt Thanh Việt cùng Minh Khê, Đông Mộc Vân vẫn phản ứng rất nhanh gạt bỏ cụm từ ‘Nam Việt hoàng đế bệ hạ’, sau đó nói tiếp.
“Ta tận lực phản đối, không ngờ ngày hôm sau đã nhận được ý chỉ của phụ hoàng, mệnh ta làm sứ thần tới Nam Việt, ta hiểu đây là bọn họ muốn điều ta rời đi, không cho ta gây trở ngại.
Vì thế ta cũng liền tương tế tựu kế, trước tiên sẽ tới Nam Việt để giảm sự cảnh giác của bọn họ, cùng lúc đó sẽ ngầm liên lạc với thân tín cùng một ít đại thần phản đối chuyện xuất binh, bí mật chuẩn bị.
Chính là, mặc dù ta có phòng bị nhưng không ngờ trên đường tới Nam Việt cư nhiên trải qua nhiều trận ám sát đuổi giết như vậy, ta cũng chỉ có thể hi vọng đây là chủ ý của mình Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, là hắn gạt phụ hoàng làm, này, không phải quyết định của phụ hoàng ta…”
Nói tới đây, ánh mắt Đông Mộc Vân có chút ảm đạm, bất quá rất nhanh, ánh mắt hắn một lần nữa trở nên kiên định mà tự tin, đúng vậy, hắn đã không còn là đứa nhỏ sống trong nhà kính không chịu được sương gió trước kia nữa.
“Tiểu điện hạ, lần này đến Nam Việt, ta có chút chuyện muốn giáp mặt nói chuyện với Nam Việt hoàng đế bệ hạ, không biết, ngươi có thể chuyển đạt thỉnh cầu này giúp ta.”
“Ân, hảo.”
“Cảm tạ…”
Thấy Thanh Việt đáp ứng, Đông Mộc Vân cười nhẹ, cả người lại lâm vào trạng thái hỗn loạn, nói lâu như vậy đại khái đã hao phí hết thể lực cùng tinh lực của hắn hiện giờ.
“Đại ca, ta về trước đây.”
Thấy bộ dáng này của Đông Mộc Vân, Thanh Việt cũng không cần nhiều lời, hướng Minh Khê cáo từ.
…
Mới vừa đi tới cửa điện Minh Khê liền thấy Đông Lệ Nhã mang theo một đoàn thị tỳ, người hầu đi tới, thực rõ ràng Đông Lệ Nhã cũng thấy Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ, sao lại có thời gian rãnh đi tới nơi này, không phải bận rộn tìm kiếm cái gốc cây có thể động, có năng lực làm người ta sinh ra ảo giác kia sao?
Tiểu điện hạ, thời gian ước định của ngươi cùng bản cung, còn có Tây Mông Đa Gia công tước hình như là ngày mai. Tiểu điện hạ, ngươi hẳn không quên đi?
Đông Lệ Nhã hoàn toàn không tin tưởng trên đời có thứ thực vật mà Thanh Việt nói, vì thế giọng điệu tràn ngập trào phúng.
“Không cần ngươi lo lắng, ngày mai, các ngươi tự nhiên sẽ được thấy.”
Thanh Việt rõ ràng không muốn nói thêm gì với Đông Lệ Nhã, vừa định rời đi thì lại nhìn nhìn một đoàn tùy tùng phía sau Đông Lệ Nhã.
“Ngươi mang theo một đoàn tùy tùng như vậy tới chỗ đại ca làm gì?”
“Hừ, đương nhiên là tới vấn an điệt tử của bổn cung, hắn bị thương, lại tới hoàng cung, thế nhưng không ai thông tri cho cô cô là bản cung đây, cư nhiên còn để hắn ở nơi này! Cũng không biết một ít người nhàn rỗi có tâm tư gì!”
Đông Lệ Nhã nói là thăm bệnh, nhưng theo Thanh Việt thấy, này rõ ràng là muốn tới gây phiền toái cho Minh Khê.
Minh Khê mới lên làm thái tử không lâu, Đông Lệ Nhã đại khái định ra uy với Minh Khê đi, chính là chẳng lẽ nàng vẫn cho rằng Minh Khê vẫn còn dễ bắt nạt như trước kia sao?
Đương nhiên, Thanh Việt cũng không hảo tâm nhắc nhở nàng.
Quả nhiên, trong ngọa thất, Đông Mộc Vân đã tỉnh lại.
Nhìn qua thân thể vẫn còn rất suy yếu, gương mặt cũng không có huyết sắc, dựa lưng vào nhuyễn điếm, miễn cưỡng ngồi trên giường, thấy bọn họ tiến vào, thần sắc trong mắt không hề có chút kinh ngạc nào, thực hiển nhiên đoạn đối thoại của Minh Khê cùng Thanh Việt ngoài cửa khi nãy, hắn đã nghe thấy hết.
“Tiểu điện hạ, cảm tạ đã cứu mạng.”
Đông Mộc Vân ngồi trên giường cố sức khom người xem như làm lễ tạ ơn với Thanh Việt.
“Ta chỉ là vừa vặn gặp ngươi, cùng lắm chỉ là đưa ngươi trở về, người cứu ngươi là đại ca.”
Thanh Việt ra chỉ nói thẳng, có gì nói đó, hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí có chút vi diệu đang lưu chuyển trong phòng, tiếp tục mở miệng hỏi.
“Đúng rồi, có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi lại xuất hiện trong thôn nhỏ ngoài tây giao Đế Đô không?”
“Đại hôn của Nam Việt Thái tử điện hạ…”
Đông Mộc Vân tạm dừng một lát, ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua người Minh Khê, sau đó, cụp mi mắt, để người ta không nhìn ra thần sắc của mình, nói tiếp.
“Ta lần này đến Nam Việt làm sứ thần, sau khi rời khỏi Đông Chích, vì để an toàn… ta cùng tùy tòng chia thành năm đội đi theo những lộ tuyến bất đồng tới Nam Việt.
Đội đi theo ta lựa chọn sơn đạo bí ẩn dễ trốn tránh nhất, nhưng dọc theo đường đi vẫn không ngừng bị tập kích, đuổi giết, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.
Ta bị trọng thương, từ trên sườn núi lăn xuống ngã vào một con sông dưới chân núi, may mắn được một vị cô hương hảo tâm cứu về ở tạm trong thôn xóm của nàng, sau đó, chờ đến lúc ta tỉnh lại thì liền gặp Tiểu điện hạ.”
Thái tử một đế quốc luôn sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng hẳn là đã gặp rất nhiều gian khổ chưa từng trãi qua, bản thân bị trọng thương còn phải cố chống đỡ bôn ba trong núi, trốn tránh đuổi giết, chỉ nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người hắn cũng có thể tưởng tượng được lúc đó mạo hiểm cùng đau khổ cỡ nào, mà lúc này hắn lại nói nhẹ nhàng như vậy.
Xem ra, trải qua lần tôi luyện này, vị thái tử Đông Chích này đã trưởng thành không ít.
“Thứ cổ quái đuổi giết ngươi gọi là hoạt thi, nghĩ lại thì ngươi hẳn cũng không xa lạ, nó là thứ Hoàng Phủ Tĩnh Nghi làm ra, hắn vì cái gì phải…”
Thanh Việt còn chưa nói hết lời, chỉ thấy ánh mắt Đông Mặt Vân toát ra chút kinh ngạc, cười cười bổ sung.
“Ngươi không cần kinh ngạc như vậy, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chế ra thứ hoạt thi này, ta cùng phụ hoàng so với ngươi đã sớm thấy, tự nhiên vừa thấy đã biết là thủ đoạn của hắn.
Chính là, có một điểm ta không hiểu được, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là ma vu thuật, hắn muốn loại trừ ngươi lúc ở Đông Chích có thể sẽ có chút cố kị, nhưng rời khỏi Đông Chích, nếu ngay cả hoạt thi đã dám dùng vì cái gì lại không dùng tới huyết quỷ hàng linh tinh, chúng nó có vẻ càng hữu hiệu tiện dụng hơn đi?”
“Huyết quỷ hàng?”
Đông Mộc Vân nghi hoặc nhìn Thanh Việt, vừa nghe tên đã biết thứ này khẳng định không tốt lành gì, nhưng hắn cũng không rõ thứ đó cụ thể là gì.
“Đây là một loại hàng đầu thuật trong vu thuật, ngươi có thể hiểu là một loại oan hồn nghe theo mệnh lệnh của hắn, mà lúc thi thuật cần phải có tóc, máu linh tinh có mang theo khí tức của ngươi.”
Sau đó, nếu người thi thuật có năng lực đủ cường đại, vô luận ngươi ở nơi nào, loại huyết quỷ hàng này vẫn tìm được ngươi, đánh ngươi đến chết.
Đương nhiên, người thường sẽ không nhìn được huyết quỷ hàng, này cũng là chỗ lợi hại của nó, bất quá những người nhạy bén một chút, lúc nó tới gần vẫn có thể thấy được một chút hình ảnh mơ hồ, hoặc dùng mũi ngửi ngửi, trong không khí sẽ có mùi máu tươi.”
Nghe Thanh Việt nói vậy, Đông Mộc Vân thật ra nghĩ tới gì đó, lập tức lấy ra một cái túi nhỏ trong không gian giới chỉ của mình, bên trong là một khối ngọc bội đã bể thành mấy mảnh.
Đây là lúc Minh Khê rời khỏi Tạp Cách Tra vương quốc đưa cho Đông Mộc Vân, nói trên đó có khắc pháp trận hộ thân, có thể ngăn cản tà vật, Đông Mộc Vân vẫn luôn mang nó trên cổ mình.
Mà ngày đó, lúc bọn họ vừa rời khỏi biên cảnh Đông Chích, hắn đột nhiên cảm thấy một mảnh quang quang đỏ tươi lóe qua, nhanh tới mức hắn căn bản không để ý tới, tiếp đó, hắn nghe thấy tiếng ngọc bội trên cổ mình vỡ vụn.
Khi đó, hắn còn tưởng này thuyết minh hắn cùng Minh Khê…
Hiện giờ nghe Thanh Việt nói vậy, hắn mới phát hiện hóa ra lúc đó, hắn đã cùng tử thần tiếp xúc gần gũi như vậy, cũng nhờ khối ngọc bội này cứu hắn một mạng.
“Ân, xem ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quyết tâm muốn lấy mạng ngươi, an bài rất tinh vi.”
Thanh Việt cầm lấy một mảnh ngọc vỡ, trên đó quả thật vẫn còn dính một tia huyết sát.
“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là kẻ điên, phụ hoàng cũng…”
Xuất phát từ lòng kính trọng của mình dành cho phụ hoàng, Đông Mộc Vân vẫn không nói ra chử điên kia.
“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quả thật đã điên rồi, thế nhưng muốn lợi dụng Đông Chích dụng binh với Nam Việt!”
Những lời Đông Mộc Vân sắp nói ra quả thật làm người ta khiếp sợ, này quả thật là chuyện chỉ có kẻ điên mới làm ra.
“Ta thật không thể tưởng tượng, hai đế quốc cường đại có sức mạnh ngang nhau, nếu toàn lực khai chiến sẽ xuất hiện tình cảnh gì, kia cả Vân Trạch đại lục đều dấy lên khói lửa, sinh linh đồ thán.
Càng làm người ta không ngờ chính là phụ hoàng cư nhiên lại vô cùng tán thành, phụ hoàng thật sự đã thay đổi, trở nên xa lạ, lãnh khốc, huyết tinh, hiện giờ trong mắt phụ hoàng hoàn toàn không còn Đông Chích nữa, chỉ cố chấp muốn có Nam…”
Trước mặt Thanh Việt cùng Minh Khê, Đông Mộc Vân vẫn phản ứng rất nhanh gạt bỏ cụm từ ‘Nam Việt hoàng đế bệ hạ’, sau đó nói tiếp.
“Ta tận lực phản đối, không ngờ ngày hôm sau đã nhận được ý chỉ của phụ hoàng, mệnh ta làm sứ thần tới Nam Việt, ta hiểu đây là bọn họ muốn điều ta rời đi, không cho ta gây trở ngại.
Vì thế ta cũng liền tương tế tựu kế, trước tiên sẽ tới Nam Việt để giảm sự cảnh giác của bọn họ, cùng lúc đó sẽ ngầm liên lạc với thân tín cùng một ít đại thần phản đối chuyện xuất binh, bí mật chuẩn bị.
Chính là, mặc dù ta có phòng bị nhưng không ngờ trên đường tới Nam Việt cư nhiên trải qua nhiều trận ám sát đuổi giết như vậy, ta cũng chỉ có thể hi vọng đây là chủ ý của mình Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, là hắn gạt phụ hoàng làm, này, không phải quyết định của phụ hoàng ta…”
Nói tới đây, ánh mắt Đông Mộc Vân có chút ảm đạm, bất quá rất nhanh, ánh mắt hắn một lần nữa trở nên kiên định mà tự tin, đúng vậy, hắn đã không còn là đứa nhỏ sống trong nhà kính không chịu được sương gió trước kia nữa.
“Tiểu điện hạ, lần này đến Nam Việt, ta có chút chuyện muốn giáp mặt nói chuyện với Nam Việt hoàng đế bệ hạ, không biết, ngươi có thể chuyển đạt thỉnh cầu này giúp ta.”
“Ân, hảo.”
“Cảm tạ…”
Thấy Thanh Việt đáp ứng, Đông Mộc Vân cười nhẹ, cả người lại lâm vào trạng thái hỗn loạn, nói lâu như vậy đại khái đã hao phí hết thể lực cùng tinh lực của hắn hiện giờ.
“Đại ca, ta về trước đây.”
Thấy bộ dáng này của Đông Mộc Vân, Thanh Việt cũng không cần nhiều lời, hướng Minh Khê cáo từ.
…
Mới vừa đi tới cửa điện Minh Khê liền thấy Đông Lệ Nhã mang theo một đoàn thị tỳ, người hầu đi tới, thực rõ ràng Đông Lệ Nhã cũng thấy Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ, sao lại có thời gian rãnh đi tới nơi này, không phải bận rộn tìm kiếm cái gốc cây có thể động, có năng lực làm người ta sinh ra ảo giác kia sao?
Tiểu điện hạ, thời gian ước định của ngươi cùng bản cung, còn có Tây Mông Đa Gia công tước hình như là ngày mai. Tiểu điện hạ, ngươi hẳn không quên đi?
Đông Lệ Nhã hoàn toàn không tin tưởng trên đời có thứ thực vật mà Thanh Việt nói, vì thế giọng điệu tràn ngập trào phúng.
“Không cần ngươi lo lắng, ngày mai, các ngươi tự nhiên sẽ được thấy.”
Thanh Việt rõ ràng không muốn nói thêm gì với Đông Lệ Nhã, vừa định rời đi thì lại nhìn nhìn một đoàn tùy tùng phía sau Đông Lệ Nhã.
“Ngươi mang theo một đoàn tùy tùng như vậy tới chỗ đại ca làm gì?”
“Hừ, đương nhiên là tới vấn an điệt tử của bổn cung, hắn bị thương, lại tới hoàng cung, thế nhưng không ai thông tri cho cô cô là bản cung đây, cư nhiên còn để hắn ở nơi này! Cũng không biết một ít người nhàn rỗi có tâm tư gì!”
Đông Lệ Nhã nói là thăm bệnh, nhưng theo Thanh Việt thấy, này rõ ràng là muốn tới gây phiền toái cho Minh Khê.
Minh Khê mới lên làm thái tử không lâu, Đông Lệ Nhã đại khái định ra uy với Minh Khê đi, chính là chẳng lẽ nàng vẫn cho rằng Minh Khê vẫn còn dễ bắt nạt như trước kia sao?
Đương nhiên, Thanh Việt cũng không hảo tâm nhắc nhở nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.