Chương 176: Mê hương huyễn cảnh [2]
Kinh Hồng
30/09/2017
Trong phòng ngủ chính, bởi vì Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo đến nên ảo
cảnh đã tan biến, ‘huyễn yêu’ Thanh Việt nói cũng không thấy bóng dáng.
Mà đập vào mi mắt Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo là một màn không thể không nói là phi thường kinh tởm.
Trên thảm nhung trắng tuyết mềm mại cư nhiên là một khối thi thể khô quắt hoàn toàn lõa lồ, cả thi thể bẩn hề hề, cứ như từng bị nhét vào đống bùn đất.
Theo vết bùn đen thùi dính trên thảm nhìn qua, nơi đó có một chậu sứ tinh mỹ cao chừng một đứa nhỏ ba tuổi, bề ngang khoảng nửa thước, còn rơi vãi rất nhiều bùn đất.
Nơi đó lúc đầu trồng thứ gì không biết, nhưng theo tình hình hiện tại có thể khẳng định, thi thể này từng bị vùi vào chậu hoa bằng sứ này.
Trên làn da thịt trắng bệch còn sạch sẽ có đầy những vết bầm xanh đen, hơn nữa còn có đầy nếp nhăn nheo, thoạt nhìn có vẻ là một lão nhân đã đến độ tuổi xế chiều.
Còn có gương mặt chỉ còn lại da bọc xương, cơ bản nhìn không ra bộ dáng vốn có, mà từ khoảng cách Hoàng Phủ Ngạo đứng, từ dáng người, chiều cao của thi thể có thể nhìn ra đây là một nữ nhân.
Chẳng qua trên lâu thuyền này, nữ tử đi theo lần này đều là trẻ tuổi mỹ mạo, không có lão phụ.
Cẩn thận quan sát thi thể sẽ phát hiện trên cổ tay, mắt cá chân cùng trên cổ có đeo những vật phẩm trang sức quý giá theo phong cách Tắc Á Tháp.
Hơn nữa trên lâu thuyền lại đang có một tiểu thư Tắc Á Tháp mất tích, như vậy, này đại khái chính là nàng ta…
Mà chủ nhân căn phòng này—— Hoàng Phủ Vu Mạc, lúc này đang nằm trên cơ thể kia, không ngừng thô bạo luật động thắt lưng.
Ảo cảnh trong phòng lúc bọn Thanh Việt tiến vào đã hoàn toàn biến mất, nhưng Hoàng Phủ Vu Mạc hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh.
Không ngừng mạnh mẽ vuốt ve, hôn lên thi thể già nua, khô quắt kia hệt như tuyệt sắc mỹ nhân mà hắn khao khát đã lâu, gương mặt vốn tái nhợt lúc này đỏ hồng, không ngừng mỉm cười si ngốc với khối thi thể, lẩm bẩm ôn nhu như đang thì thầm với tình nhân, nhưng ngẫu nhiên nghe được một hai câu nói của hắn, lại làm người ta cảm giác tàn nhận mà âm trầm.
“… thế nào… Ân… ngươi không phải thực… cao ngạo sao…luôn cao cao tại thượng… xem thường tất cả mọi người… Ân…. bây giờ không phải… nằm dưới thân ta…”
‘Ba.’
Hoàng Phủ Vu Mạc hung hăng tát một cái lên người thi thể, càn rỡ mỉm cười.
“Ngươi cho là… ngươi là ai a… là cái gì… nói cho ta biết… Ha ha… thật buồn cười a… ngươi bất quá… chỉ là một sủng vật thấp thèn… để người ta nhìn ngắm, tiết dục… mà thôi… không biết lúc… ngươi…”
“…Ha ha… lúc trước ta không hiểu… phụ hoàng vì cái gì… vì cái gì… sủng ngươi như vậy… xem ngươi như bảo bối… lúc nào cũng mang theo bên người… bất quá… ta… hiện giờ ta hiểu rồi…”
Hoàng Phủ Vu Mạc đột nhiên đỡ sau khổ thi thể, nâng nó tới gần mặt mình một chút, vừa không ngừng tình mầu vỗ về, vuốt ve, vừa cười khẩy nói.
“Gương mặt này… thân hình này… thật không hổ là tuyệt sắc nhân gian a… mỗi lần chạm vào ngươi… ta lại hưng phấn đến mức muốn dừng mà không được… Ân… ân… khó trách phụ hoàng lại như vậy… ha ha… thật sự là hưởng thụ a…”
‘Ba.’
Lại là một cái tát tay hung hăng vỗ vào mặt thi thể, Hoàng Phủ Vu Mạc luật động lại càng kịch liệt hơn.
“…sao không kêu… không phải mới rồi kêu thật thích sao… động a… ta bảo ngươi động a… ngươi là tiểu tiện hóa… Ân… ân… thật sự thống khoái… trời sinh… dùng để hầu hạ nam nhân…”
‘Ba.’
Nghe âm thanh này có thể biết lại là một cái tát tai thật mạnh.
Chẳng qua, lần này không phải Hoàng Phủ Vu Mạc đánh lên người thi thể, mà là Hoàng Phủ Ngạo đánh lên mặt Hoàng Phủ Vu Mạc.
Bàn tay vẻ một vòng trên không trung, một đạo kình phong mắt thường không thể nhìn thấy lại hung ác đánh lên mặt Hoàng Phủ Vu Mạc.
Hoàng Phủ Vu Mạc bị đánh đến mức cổ trật qua một bên, cơ thể cũng theo đó mà lăn vài vòng mới dừng lại, nửa gương mặt rất nhanh trở nên xanh tím, khóe miệng cũng bị xé toạc, không ngừng trào máu.
Bất quá, không thể không nói, Hoàng Phủ Vu Mạc đã phi thường may mắn.
Bởi vì, một cái tát phẫn nộ của Hoàng Phủ Ngạo không đánh tỉnh hắn, ngược lại làm cơ thể phù phiếm của hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nếu Hoàng Phủ Vu Mạc tận mắt nhìn thấy mình cùng một khối thi thể khô quắt, bẩn thỉu, đã thân mật hoan ái quấn lấy nhau suốt hai ngày, càng đáng sợ hơn là những buổi tối trước không biết đã làm cùng những thứ gì nữa, thực không biết hắn sẽ bị hù chết hay bị ghê tởm mà chết.
…
Kỳ thực lúc tiến vào nơi này, nhìn thi thể khô quắt trên mặt đất cùng Hoàng Phủ Vu Mạc đang cùng nó dây dưa cùng một chỗ, Hoàng Phủ Ngạo đã phi thường tức giận, phi thường ghê tởm.
Nam Việt sỡ dĩ mấy trăm năm nay có thể duy trì là một đế quốc, hơn nữa còn hùng cứ một phương vì Nam Việt trước giờ bồi dưỡng chặt chẽ cùng yêu cầu rất nghiêm khắc đối với những hoàng tử có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Hoàng Phủ Ngạo tuy ngày thường không hỏi tới chuyện nhóm hoàng tử, giao vấn đề giáo dục cho mẫu phi bọn họ, nhưng này hoàn toàn không có nghĩa là hoàng đế một nước như y nhìn nhi tử của mình, vốn là hoàng tử có khả năng nối ngôi trong bộ dáng này mà có thể tha thứ.
Đường đường là Nam Việt hoàng tử, thế nhưng lại làm ra chuyện khủng khiếp, ghê tởm không thể tưởng tượng này, cho dù hơn phân nửa là vì ‘huyễn yêu’ Thanh Việt nói tới khi nãy mê hoặc, sinh ra ảo giác mới làm ra hành vi này.
Nhưng mặc dù vậy, Hoàng Phủ Vu Mạc trước đó đã bị xử phạt cự kỳ nghiêm trọng.
Chuyện lần này lại chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Lúc Hoàng Phủ Ngạo đang suy nghĩ nên làm thế nào thức tỉnh cùng trừng phạt Hoàng Phủ Vu Mạc, thì lại nghe những lời nói đứt quãng kia, hiểu được ý tứ trong đó thì mới giật mình hiểu ra trong ảo cảnh, Hoàng Phủ Vu Mạc rốt cuộc đang làm gì.
Nháy mắt hiểu ra, Hoàng Phủ Ngạo vốn đã nổi trận lôi đình lập tức lửa giận ngập trời.
So với sự phẫn nộ của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt thật ra bình tĩnh rất nhiều.
Bé không hề động thủ, cũng không thả Ma Nha ra ngoài, ngược lại ôm lấy thắt lưng phụ hoàng, học theo bộ dáng phụ hoàng an ủi bé trước kia, không ngừng vỗ về lưng phụ hoàng.
Nguyên nhân đương nhiên không phải tính tình Thanh Việt quá tốt.
Mà vì từ lúc bước chân vào nơi này, Hoàng Phủ Ngạo vừa phản ứng màn trình diễn trước mắt bọn họ là gì thì Thanh Việt đã bị y kéo vào trong lòng, giống hệt như lần mộc tinh linh chết thảm, cái đầu nhỏ của bé bị vùi trong lòng ngực phụ hoàng, không thấy được gì, mà trong lúc bé giãy giụa tự nhiên cũng không nghe được Hoàng Phủ Vu Mạc rốt cuộc đang nỉ non gì với cổ thi thể kia.
“Việt nhi, cùng phụ hoàng rời khỏi nơi này trước đi.”
“Ân.”
Thanh Việt rõ ràng có thể cảm giác được phụ hoàng lúc này rất tức giận, không dám cãi lời, lập tức gật đầu đáp lại, biểu thị đồng ý, sau đó lại âm thầm dẩu mỏ.
‘Đều tại mình tò mò cố kéo phụ hoàng tời đây, không quơ được ‘huyễn yêu’ quấy phá còn để phụ hoàng thấy cảnh tượng ghê tởm như vậy, tuy đã tìm được tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích, nhưng lại chọc phụ hoàng sinh khí đến vậy…’
Nghĩ vậy, Thanh Việt liền cúi đầu, thành thành thật thật tùy ý phụ hoàng kéo mình rời khỏi căn phòng này.
Ở cửa ra vào, hai hộ vệ kia vẫn đứng sừng sững ngây ngốc như hai pho tượng thạch cao.
…
“Tạp Ân, truyền lệnh xuống, nhốt Hoàng Phủ Vu Mạc xuống boong tàu.”
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân lén lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám hỏi nguyên nhân, vội vàng lên tiếng, chỉ có thể không ngừng phỏng đoán trong lòng, Nhị điện hạ nửa đêm nửa hôm sao lại chọc long nhan giận dữ, bệ đã rất nhiều năm không tức đến vậy a~~~
“Lại thông tri Khải Tề, bảo hắn mang theo thân tín, bí mật đến phòng Hoàng Phủ Vu Mạc, gỡ hết số trang sức có thể nhận định thân phận trên cổ thi thể kia xuống sau đó lập tức xử lý, không được lưu lại bất cứ dấu vết gì.
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân nhát gan, nghe vậy thì kinh hãi, chẳng lẽ Nhị điện hạ…
“Lại thông tri các đại thần trọng yếu trên thuyền đến phòng yến hội chờ, trẫm có việc phải tuyên bố.”
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân không dám chậm trễ, chờ Hoàng Phủ Ngạo phân phó xong, lập tức vội vàng chạy đi truyền lệnh.
Mà đập vào mi mắt Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo là một màn không thể không nói là phi thường kinh tởm.
Trên thảm nhung trắng tuyết mềm mại cư nhiên là một khối thi thể khô quắt hoàn toàn lõa lồ, cả thi thể bẩn hề hề, cứ như từng bị nhét vào đống bùn đất.
Theo vết bùn đen thùi dính trên thảm nhìn qua, nơi đó có một chậu sứ tinh mỹ cao chừng một đứa nhỏ ba tuổi, bề ngang khoảng nửa thước, còn rơi vãi rất nhiều bùn đất.
Nơi đó lúc đầu trồng thứ gì không biết, nhưng theo tình hình hiện tại có thể khẳng định, thi thể này từng bị vùi vào chậu hoa bằng sứ này.
Trên làn da thịt trắng bệch còn sạch sẽ có đầy những vết bầm xanh đen, hơn nữa còn có đầy nếp nhăn nheo, thoạt nhìn có vẻ là một lão nhân đã đến độ tuổi xế chiều.
Còn có gương mặt chỉ còn lại da bọc xương, cơ bản nhìn không ra bộ dáng vốn có, mà từ khoảng cách Hoàng Phủ Ngạo đứng, từ dáng người, chiều cao của thi thể có thể nhìn ra đây là một nữ nhân.
Chẳng qua trên lâu thuyền này, nữ tử đi theo lần này đều là trẻ tuổi mỹ mạo, không có lão phụ.
Cẩn thận quan sát thi thể sẽ phát hiện trên cổ tay, mắt cá chân cùng trên cổ có đeo những vật phẩm trang sức quý giá theo phong cách Tắc Á Tháp.
Hơn nữa trên lâu thuyền lại đang có một tiểu thư Tắc Á Tháp mất tích, như vậy, này đại khái chính là nàng ta…
Mà chủ nhân căn phòng này—— Hoàng Phủ Vu Mạc, lúc này đang nằm trên cơ thể kia, không ngừng thô bạo luật động thắt lưng.
Ảo cảnh trong phòng lúc bọn Thanh Việt tiến vào đã hoàn toàn biến mất, nhưng Hoàng Phủ Vu Mạc hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh.
Không ngừng mạnh mẽ vuốt ve, hôn lên thi thể già nua, khô quắt kia hệt như tuyệt sắc mỹ nhân mà hắn khao khát đã lâu, gương mặt vốn tái nhợt lúc này đỏ hồng, không ngừng mỉm cười si ngốc với khối thi thể, lẩm bẩm ôn nhu như đang thì thầm với tình nhân, nhưng ngẫu nhiên nghe được một hai câu nói của hắn, lại làm người ta cảm giác tàn nhận mà âm trầm.
“… thế nào… Ân… ngươi không phải thực… cao ngạo sao…luôn cao cao tại thượng… xem thường tất cả mọi người… Ân…. bây giờ không phải… nằm dưới thân ta…”
‘Ba.’
Hoàng Phủ Vu Mạc hung hăng tát một cái lên người thi thể, càn rỡ mỉm cười.
“Ngươi cho là… ngươi là ai a… là cái gì… nói cho ta biết… Ha ha… thật buồn cười a… ngươi bất quá… chỉ là một sủng vật thấp thèn… để người ta nhìn ngắm, tiết dục… mà thôi… không biết lúc… ngươi…”
“…Ha ha… lúc trước ta không hiểu… phụ hoàng vì cái gì… vì cái gì… sủng ngươi như vậy… xem ngươi như bảo bối… lúc nào cũng mang theo bên người… bất quá… ta… hiện giờ ta hiểu rồi…”
Hoàng Phủ Vu Mạc đột nhiên đỡ sau khổ thi thể, nâng nó tới gần mặt mình một chút, vừa không ngừng tình mầu vỗ về, vuốt ve, vừa cười khẩy nói.
“Gương mặt này… thân hình này… thật không hổ là tuyệt sắc nhân gian a… mỗi lần chạm vào ngươi… ta lại hưng phấn đến mức muốn dừng mà không được… Ân… ân… khó trách phụ hoàng lại như vậy… ha ha… thật sự là hưởng thụ a…”
‘Ba.’
Lại là một cái tát tay hung hăng vỗ vào mặt thi thể, Hoàng Phủ Vu Mạc luật động lại càng kịch liệt hơn.
“…sao không kêu… không phải mới rồi kêu thật thích sao… động a… ta bảo ngươi động a… ngươi là tiểu tiện hóa… Ân… ân… thật sự thống khoái… trời sinh… dùng để hầu hạ nam nhân…”
‘Ba.’
Nghe âm thanh này có thể biết lại là một cái tát tai thật mạnh.
Chẳng qua, lần này không phải Hoàng Phủ Vu Mạc đánh lên người thi thể, mà là Hoàng Phủ Ngạo đánh lên mặt Hoàng Phủ Vu Mạc.
Bàn tay vẻ một vòng trên không trung, một đạo kình phong mắt thường không thể nhìn thấy lại hung ác đánh lên mặt Hoàng Phủ Vu Mạc.
Hoàng Phủ Vu Mạc bị đánh đến mức cổ trật qua một bên, cơ thể cũng theo đó mà lăn vài vòng mới dừng lại, nửa gương mặt rất nhanh trở nên xanh tím, khóe miệng cũng bị xé toạc, không ngừng trào máu.
Bất quá, không thể không nói, Hoàng Phủ Vu Mạc đã phi thường may mắn.
Bởi vì, một cái tát phẫn nộ của Hoàng Phủ Ngạo không đánh tỉnh hắn, ngược lại làm cơ thể phù phiếm của hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nếu Hoàng Phủ Vu Mạc tận mắt nhìn thấy mình cùng một khối thi thể khô quắt, bẩn thỉu, đã thân mật hoan ái quấn lấy nhau suốt hai ngày, càng đáng sợ hơn là những buổi tối trước không biết đã làm cùng những thứ gì nữa, thực không biết hắn sẽ bị hù chết hay bị ghê tởm mà chết.
…
Kỳ thực lúc tiến vào nơi này, nhìn thi thể khô quắt trên mặt đất cùng Hoàng Phủ Vu Mạc đang cùng nó dây dưa cùng một chỗ, Hoàng Phủ Ngạo đã phi thường tức giận, phi thường ghê tởm.
Nam Việt sỡ dĩ mấy trăm năm nay có thể duy trì là một đế quốc, hơn nữa còn hùng cứ một phương vì Nam Việt trước giờ bồi dưỡng chặt chẽ cùng yêu cầu rất nghiêm khắc đối với những hoàng tử có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Hoàng Phủ Ngạo tuy ngày thường không hỏi tới chuyện nhóm hoàng tử, giao vấn đề giáo dục cho mẫu phi bọn họ, nhưng này hoàn toàn không có nghĩa là hoàng đế một nước như y nhìn nhi tử của mình, vốn là hoàng tử có khả năng nối ngôi trong bộ dáng này mà có thể tha thứ.
Đường đường là Nam Việt hoàng tử, thế nhưng lại làm ra chuyện khủng khiếp, ghê tởm không thể tưởng tượng này, cho dù hơn phân nửa là vì ‘huyễn yêu’ Thanh Việt nói tới khi nãy mê hoặc, sinh ra ảo giác mới làm ra hành vi này.
Nhưng mặc dù vậy, Hoàng Phủ Vu Mạc trước đó đã bị xử phạt cự kỳ nghiêm trọng.
Chuyện lần này lại chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Lúc Hoàng Phủ Ngạo đang suy nghĩ nên làm thế nào thức tỉnh cùng trừng phạt Hoàng Phủ Vu Mạc, thì lại nghe những lời nói đứt quãng kia, hiểu được ý tứ trong đó thì mới giật mình hiểu ra trong ảo cảnh, Hoàng Phủ Vu Mạc rốt cuộc đang làm gì.
Nháy mắt hiểu ra, Hoàng Phủ Ngạo vốn đã nổi trận lôi đình lập tức lửa giận ngập trời.
So với sự phẫn nộ của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt thật ra bình tĩnh rất nhiều.
Bé không hề động thủ, cũng không thả Ma Nha ra ngoài, ngược lại ôm lấy thắt lưng phụ hoàng, học theo bộ dáng phụ hoàng an ủi bé trước kia, không ngừng vỗ về lưng phụ hoàng.
Nguyên nhân đương nhiên không phải tính tình Thanh Việt quá tốt.
Mà vì từ lúc bước chân vào nơi này, Hoàng Phủ Ngạo vừa phản ứng màn trình diễn trước mắt bọn họ là gì thì Thanh Việt đã bị y kéo vào trong lòng, giống hệt như lần mộc tinh linh chết thảm, cái đầu nhỏ của bé bị vùi trong lòng ngực phụ hoàng, không thấy được gì, mà trong lúc bé giãy giụa tự nhiên cũng không nghe được Hoàng Phủ Vu Mạc rốt cuộc đang nỉ non gì với cổ thi thể kia.
“Việt nhi, cùng phụ hoàng rời khỏi nơi này trước đi.”
“Ân.”
Thanh Việt rõ ràng có thể cảm giác được phụ hoàng lúc này rất tức giận, không dám cãi lời, lập tức gật đầu đáp lại, biểu thị đồng ý, sau đó lại âm thầm dẩu mỏ.
‘Đều tại mình tò mò cố kéo phụ hoàng tời đây, không quơ được ‘huyễn yêu’ quấy phá còn để phụ hoàng thấy cảnh tượng ghê tởm như vậy, tuy đã tìm được tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích, nhưng lại chọc phụ hoàng sinh khí đến vậy…’
Nghĩ vậy, Thanh Việt liền cúi đầu, thành thành thật thật tùy ý phụ hoàng kéo mình rời khỏi căn phòng này.
Ở cửa ra vào, hai hộ vệ kia vẫn đứng sừng sững ngây ngốc như hai pho tượng thạch cao.
…
“Tạp Ân, truyền lệnh xuống, nhốt Hoàng Phủ Vu Mạc xuống boong tàu.”
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân lén lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám hỏi nguyên nhân, vội vàng lên tiếng, chỉ có thể không ngừng phỏng đoán trong lòng, Nhị điện hạ nửa đêm nửa hôm sao lại chọc long nhan giận dữ, bệ đã rất nhiều năm không tức đến vậy a~~~
“Lại thông tri Khải Tề, bảo hắn mang theo thân tín, bí mật đến phòng Hoàng Phủ Vu Mạc, gỡ hết số trang sức có thể nhận định thân phận trên cổ thi thể kia xuống sau đó lập tức xử lý, không được lưu lại bất cứ dấu vết gì.
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân nhát gan, nghe vậy thì kinh hãi, chẳng lẽ Nhị điện hạ…
“Lại thông tri các đại thần trọng yếu trên thuyền đến phòng yến hội chờ, trẫm có việc phải tuyên bố.”
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân không dám chậm trễ, chờ Hoàng Phủ Ngạo phân phó xong, lập tức vội vàng chạy đi truyền lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.