Chương 61: Minh Khê gặp Nguy Hiểm
Kinh Hồng
28/09/2017
Tuy rằng ngày đầu tiên đến tràng săn bắn đã gặp phong ba không ngừng,
các quý tộc cũng thực mệt mỏi, bất quá buổi yến hội này có thể xem là vô cùng thuận lợi, kết thúc viên mãn.
Đương nhiên, trong quá trình hoàn hảo cũng nhờ một màn tỉ thí của Nhị hoàng tử —— Hoàng Phủ Vu Mạc, cùng Tam hoàng tử —— Hoàng Phủ Trác Diệu.
Người sáng suốt liếc mắt cũng có thể nhìn ra, kia cũng không phải là tỉ thí góp vui mà thực sự là một trận quyết đấu sinh tử, nếu không phải hoàng đế bệ hạ đúng lúc kêu dừng lại, thật sự có thể xảy ra việc chết người.
Trải qua yến hội này, các đại quý tộc đều chiếm được nguồn tình báo chính trị vô cùng trọng yếu, ‘Nhị hoàng tử—— Hoàng Phủ Vu Mạc cùng Tam hoàng tử —— Hoàng Phủ Trác Diệu đã mâu thuẫn tới mức thủy hỏa bất dung, ngươi sống ta chết, nếu đứng bên Nhị hoàng tử, hoặc Tam hoàng tử, các quý tộc đều phải cẩn thận đối phương.’
……..
Một đêm yên lặng trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, chân trời mới lộ ra một mạt trần bì [màu vỏ quýt], một trận vó ngựa dồn dập từ xa xa đạp lên ngọn cỏ còn vươn sương sớm tiến nhập doanh địa, phá vỡ im lặng.
Lều trại Nam Việt hoàng đế bệ hạ.
Thanh Việt co rút trong lòng Hoàng Phủ Ngạo say ngủ, bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, ngưng thần lắng nghe, hình như có người đang nói chuyện.
“Đại tổng quản, ngài giúp ta bẩm báo một chút đi…… Cầu ngài……”
“Này…… chính là còn sớm như vậy…… bệ hạ cùng tiểu điện hạ còn đang ngủ…… ngươi cũng không phải không biết tính tình của bệ hạ cùng tiểu điện hạ….. nếu…..”
“Chính là Đại điện hạ……”
Một âm thanh quen thuộc mang theo mệt mỏi cùng lo lắng, âm thanh còn lại hẳn là Tạp Ân, theo giọng nói có thể nhận ra Tạp Ân có chút khó xử.
Thanh Việt mới khẽ giật một cái, cánh tay Hoàng Phủ Ngạo đang ôm bên thắt lưng bé lập tức siết chặt, làm gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt trực tiếp áp vào lòng ngực y.
“Việt nhi tỉnh.”
“Ân, phụ hoàng cũng bị đánh thức sao?”
Âm thanh Thanh Việt có chút mơ màng còn chưa tỉnh ngủ, cùng chút bất mãn vì bị người quấy rầy.
“Đúng vậy, bọn họ cố ý nói lớn như vậy có thể không tỉnh sao, lá gan Tạp Ân ngày càng lớn.”
Chút mánh khóe của Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo vừa nghe đã biết.
Nhất định là có người muốn bẩm báo chuyện quan trọng, Tạp Ân muốn hỗ trợ lại sợ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, sợ bị trừng phạt vì thế mới cố ý làm bộ như khó xử mà lớn tiếng nói chuyện.
“Phụ hoàng, người nói chuyện hình như là A Thất, có phải đại ca xảy ra chuyện không?”
Thanh Việt rốt cuộc nhớ ra chủ nhân của âm thanh quen thuộc kia.
“Ân, Việt nhi đoán rất có khả năng.”
Hoàng Phủ Ngạo tùy ý chỉnh lí lại quần áo của mình cùng Việt nhi, sau đó gọi hai người còn đang lớn tiếng bên ngoài tiến vào.
Tuy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đã chỉnh lí lại hình tượng trước mắt, cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng mà trong mắt Tạp Ân cùng A Thất cũng không phải vậy a.
Vừa tiến vào liền thấy hoàng đế bệ hạ cùng tiểu điện hạ đang nằm trên giường, quần áo bán mở mang theo chút hỗn loạn, tiểu điện hạ bán dựa vào lòng ngực hoàng đế bệ hạ, gương mặt nhỏ nhắn như được điêu khắc từ bạch ngọc tựa sát vào lồng ngực xích lõa, lọn tóc đen nhánh cùng bạch kim dây dưa, cảnh tượng như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng ái muội.
Tạp Ân coi như tốt hơn, đã thấy qua cảnh tượng còn kích thích hơn, vì thế cũng khá bình tĩnh, làm lơ dời ánh mắt khỏi hai người.
Bất quá A Thất không biểu hiện thành công như Tạp Ân.Dù sao vẫn còn là đứa nhỏ, định lực cũng còn kém, nhìn thấy trường hợp này gương mặt liền xuất hiện rặng mây đỏ, ánh mắt trốn tránh, ngay cả việc mình nên đứng đâu cũng không biết.
“Nói đi, làm sao?”
Câu hỏi của Thanh Việt làm A Thất lập tức nhớ ra mục đích của mình, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
Nhìn bộ dáng của hắn, Thanh Việt cũng đoán được 7, 8 phần, đại ca nhất định gặp phải rắc rối.
“A Thất phụ ủy thác của điện hạ, không bảo vệ tốt Đại điện hạ, thỉnh điện hạ giáng tội!” A Thất xấu hổ cùng tự trách nói.
“Đại ca rốt cuộc làm sao?”
“Bẩm điện hạ, A Thất cũng không hiểu Đại điện hạ rốt cuộc làm sao, ngày đó trong cơ thể Đại điện hạ hình như đột nhiên xuất hiện thêm một người, cùng Đại điện hạ tranh đoạt chủ quyền cơ thể, thực quái dị. Sau đó, Đại điện hạ nói ngài có thể chống đỡ một đoạn thời gian, bảo A Thất tìm điện hạ, nói điện hạ có biện pháp cứu ngài, nói xong liền ngất đi. A Thất không dám trì hoãn, để Tiểu Thần ở lại thủ bên người Đại điện hạ, ngày đêm chạy trở về, hiện tại đã qua một ngày một đêm, không biết Đại điện hạ thế nào……” A Thất càng nói càng khổ sở.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Việt đại khái cũng hiểu được, đại ca nhất định đã gặp một oán linh linh tinh gì đó, bởi vì năng lực không đủ tiêu trừ nó, vì thế tạm thời phong ấn nó trong cơ thể, miễn cho nó đi khắp nơi gây hại.
Nghĩ tới đây, Thanh Việt không khỏi thở phào, theo phương pháp đại ca xử lý, ít nhất hiện tại đại ca hẳn là không có nguy hiểm, huống chi đại ca còn mang theo ngọc trần hồn bé tặng.
Bất quá, với thực lực hiện tại của đại ca, có thể để hắn làm ra hạ sách này năng lực nhất định không tồi, rốt cuộc là thứ gì? Thanh Việt có chút hứng thú.
“Đừng quỳ, đại ca của ta hiện tại hẳn là không chết được.”
“Dạ, tạ ơn điện hạ.” Nghe Thanh Việt nói vậy, trái tim lơ lửng của A Thất rốt cuộc cũng thả lỏng.
Không có biện pháp, từ khi hắn và Tiểu Thần được Thanh Việt cứu mệnh trong tiểu thụ lâm, bọn họ gần như đã tin tưởng mù quáng đối với vị điện hạ này, niềm tin vững chắc không hề lay động.
“Nói một chút xem, đại ca ta tới đâu mà trở nên như vậy.”
“Bẩm điện hạ, Đại điện hạ hiện tại đang ở vương cung Tắc Á Tháp.”
“Hừ ~~~” Thanh Việt vừa nghe là gặp chuyện trong vương cung Tắc Á Tháp thì hiểu liền hiểu hết mọi chuyện, nhất thời tức giận.
“Đúng là lo chuyện bao đồng, các ngươi không phải ở thành Hoan Hỉ sao, sao lại chạy tới vương cung Tắc Á Tháp?”
A Thất thấy Thanh Việt phát hỏa, vội vàng thành thành thật thật kể lại mọi chuyện.
“Bẩm điện hạ, một tuần trước, Đại điện hạ đang ở thành Hoan Hỉ thì nghe được một ít tin tức về chuyện Cáp Đa Cách Lạp vương tử vong. Lời đồn rằng, Cáp Đa Cách Lạp vương không phải chết vì bệnh tật, cái chết vô cùng kì dị, Đại điện hạ nghe vậy liền có hứng thú, mang chúng ta chạy tới Cáp Đa Cách Lạp. Bất quá lúc chúng ta tới biên giới hai nước Cáp Đa Cách Lạp và Tắc Á Tháp thì lại nghe tin Tắc Á Tháp vương bị quái bệnh, vương cung đang tìm kiếm danh y, Đại điện hạ nghe thấy chứng bệnh của Tắc Á Tháp vương xong thì nói phải tới Tắc Á Tháp nhìn xem. Vì thân phận của Đại điện hạ, chúng ta dễ dàng tiến vào hoàng cung Tắc Á Tháp, Đại điện hạ chuẩn bệnh cho Tắc Á Tháp vương, nhóm hoàng tộc Tắc Á Tháp cũng không phản đối. Nhưng mà hiện tại bệnh tình Tắc Á Tháp ổn định thì Đại điện hạ lại…….”
“Được rồi, ta đã rõ rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi Tắc Á Tháp.”
“Ngày mai? Chính là….. Đại điện hạ…….”
“Hắn tạm thời chưa chết được, không biết tự sức, cho hắn nếm chút đau khổ đi, huống chi thời gian hắn đối kháng với thứ kia càng lâu, sức mạnh sẽ tiến bộ càng nhanh.”
“Dạ, A Thất hiểu được, A Thất xin lui.”
“Bệ hạ, tiểu điện hạ, tiểu nhân đi phân phó người hầu cấp chỗ nghỉ ngơi cho A Thất, không quấy rầy các người nghỉ ngơi.”
Nhìn a Thất ra ngoài, Tạp Ân cũng nhanh chân vác cơ thể mập mạp của mình ra ngoài.
Đương nhiên, trong quá trình hoàn hảo cũng nhờ một màn tỉ thí của Nhị hoàng tử —— Hoàng Phủ Vu Mạc, cùng Tam hoàng tử —— Hoàng Phủ Trác Diệu.
Người sáng suốt liếc mắt cũng có thể nhìn ra, kia cũng không phải là tỉ thí góp vui mà thực sự là một trận quyết đấu sinh tử, nếu không phải hoàng đế bệ hạ đúng lúc kêu dừng lại, thật sự có thể xảy ra việc chết người.
Trải qua yến hội này, các đại quý tộc đều chiếm được nguồn tình báo chính trị vô cùng trọng yếu, ‘Nhị hoàng tử—— Hoàng Phủ Vu Mạc cùng Tam hoàng tử —— Hoàng Phủ Trác Diệu đã mâu thuẫn tới mức thủy hỏa bất dung, ngươi sống ta chết, nếu đứng bên Nhị hoàng tử, hoặc Tam hoàng tử, các quý tộc đều phải cẩn thận đối phương.’
……..
Một đêm yên lặng trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, chân trời mới lộ ra một mạt trần bì [màu vỏ quýt], một trận vó ngựa dồn dập từ xa xa đạp lên ngọn cỏ còn vươn sương sớm tiến nhập doanh địa, phá vỡ im lặng.
Lều trại Nam Việt hoàng đế bệ hạ.
Thanh Việt co rút trong lòng Hoàng Phủ Ngạo say ngủ, bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, ngưng thần lắng nghe, hình như có người đang nói chuyện.
“Đại tổng quản, ngài giúp ta bẩm báo một chút đi…… Cầu ngài……”
“Này…… chính là còn sớm như vậy…… bệ hạ cùng tiểu điện hạ còn đang ngủ…… ngươi cũng không phải không biết tính tình của bệ hạ cùng tiểu điện hạ….. nếu…..”
“Chính là Đại điện hạ……”
Một âm thanh quen thuộc mang theo mệt mỏi cùng lo lắng, âm thanh còn lại hẳn là Tạp Ân, theo giọng nói có thể nhận ra Tạp Ân có chút khó xử.
Thanh Việt mới khẽ giật một cái, cánh tay Hoàng Phủ Ngạo đang ôm bên thắt lưng bé lập tức siết chặt, làm gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt trực tiếp áp vào lòng ngực y.
“Việt nhi tỉnh.”
“Ân, phụ hoàng cũng bị đánh thức sao?”
Âm thanh Thanh Việt có chút mơ màng còn chưa tỉnh ngủ, cùng chút bất mãn vì bị người quấy rầy.
“Đúng vậy, bọn họ cố ý nói lớn như vậy có thể không tỉnh sao, lá gan Tạp Ân ngày càng lớn.”
Chút mánh khóe của Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo vừa nghe đã biết.
Nhất định là có người muốn bẩm báo chuyện quan trọng, Tạp Ân muốn hỗ trợ lại sợ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, sợ bị trừng phạt vì thế mới cố ý làm bộ như khó xử mà lớn tiếng nói chuyện.
“Phụ hoàng, người nói chuyện hình như là A Thất, có phải đại ca xảy ra chuyện không?”
Thanh Việt rốt cuộc nhớ ra chủ nhân của âm thanh quen thuộc kia.
“Ân, Việt nhi đoán rất có khả năng.”
Hoàng Phủ Ngạo tùy ý chỉnh lí lại quần áo của mình cùng Việt nhi, sau đó gọi hai người còn đang lớn tiếng bên ngoài tiến vào.
Tuy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đã chỉnh lí lại hình tượng trước mắt, cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng mà trong mắt Tạp Ân cùng A Thất cũng không phải vậy a.
Vừa tiến vào liền thấy hoàng đế bệ hạ cùng tiểu điện hạ đang nằm trên giường, quần áo bán mở mang theo chút hỗn loạn, tiểu điện hạ bán dựa vào lòng ngực hoàng đế bệ hạ, gương mặt nhỏ nhắn như được điêu khắc từ bạch ngọc tựa sát vào lồng ngực xích lõa, lọn tóc đen nhánh cùng bạch kim dây dưa, cảnh tượng như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng ái muội.
Tạp Ân coi như tốt hơn, đã thấy qua cảnh tượng còn kích thích hơn, vì thế cũng khá bình tĩnh, làm lơ dời ánh mắt khỏi hai người.
Bất quá A Thất không biểu hiện thành công như Tạp Ân.Dù sao vẫn còn là đứa nhỏ, định lực cũng còn kém, nhìn thấy trường hợp này gương mặt liền xuất hiện rặng mây đỏ, ánh mắt trốn tránh, ngay cả việc mình nên đứng đâu cũng không biết.
“Nói đi, làm sao?”
Câu hỏi của Thanh Việt làm A Thất lập tức nhớ ra mục đích của mình, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
Nhìn bộ dáng của hắn, Thanh Việt cũng đoán được 7, 8 phần, đại ca nhất định gặp phải rắc rối.
“A Thất phụ ủy thác của điện hạ, không bảo vệ tốt Đại điện hạ, thỉnh điện hạ giáng tội!” A Thất xấu hổ cùng tự trách nói.
“Đại ca rốt cuộc làm sao?”
“Bẩm điện hạ, A Thất cũng không hiểu Đại điện hạ rốt cuộc làm sao, ngày đó trong cơ thể Đại điện hạ hình như đột nhiên xuất hiện thêm một người, cùng Đại điện hạ tranh đoạt chủ quyền cơ thể, thực quái dị. Sau đó, Đại điện hạ nói ngài có thể chống đỡ một đoạn thời gian, bảo A Thất tìm điện hạ, nói điện hạ có biện pháp cứu ngài, nói xong liền ngất đi. A Thất không dám trì hoãn, để Tiểu Thần ở lại thủ bên người Đại điện hạ, ngày đêm chạy trở về, hiện tại đã qua một ngày một đêm, không biết Đại điện hạ thế nào……” A Thất càng nói càng khổ sở.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Việt đại khái cũng hiểu được, đại ca nhất định đã gặp một oán linh linh tinh gì đó, bởi vì năng lực không đủ tiêu trừ nó, vì thế tạm thời phong ấn nó trong cơ thể, miễn cho nó đi khắp nơi gây hại.
Nghĩ tới đây, Thanh Việt không khỏi thở phào, theo phương pháp đại ca xử lý, ít nhất hiện tại đại ca hẳn là không có nguy hiểm, huống chi đại ca còn mang theo ngọc trần hồn bé tặng.
Bất quá, với thực lực hiện tại của đại ca, có thể để hắn làm ra hạ sách này năng lực nhất định không tồi, rốt cuộc là thứ gì? Thanh Việt có chút hứng thú.
“Đừng quỳ, đại ca của ta hiện tại hẳn là không chết được.”
“Dạ, tạ ơn điện hạ.” Nghe Thanh Việt nói vậy, trái tim lơ lửng của A Thất rốt cuộc cũng thả lỏng.
Không có biện pháp, từ khi hắn và Tiểu Thần được Thanh Việt cứu mệnh trong tiểu thụ lâm, bọn họ gần như đã tin tưởng mù quáng đối với vị điện hạ này, niềm tin vững chắc không hề lay động.
“Nói một chút xem, đại ca ta tới đâu mà trở nên như vậy.”
“Bẩm điện hạ, Đại điện hạ hiện tại đang ở vương cung Tắc Á Tháp.”
“Hừ ~~~” Thanh Việt vừa nghe là gặp chuyện trong vương cung Tắc Á Tháp thì hiểu liền hiểu hết mọi chuyện, nhất thời tức giận.
“Đúng là lo chuyện bao đồng, các ngươi không phải ở thành Hoan Hỉ sao, sao lại chạy tới vương cung Tắc Á Tháp?”
A Thất thấy Thanh Việt phát hỏa, vội vàng thành thành thật thật kể lại mọi chuyện.
“Bẩm điện hạ, một tuần trước, Đại điện hạ đang ở thành Hoan Hỉ thì nghe được một ít tin tức về chuyện Cáp Đa Cách Lạp vương tử vong. Lời đồn rằng, Cáp Đa Cách Lạp vương không phải chết vì bệnh tật, cái chết vô cùng kì dị, Đại điện hạ nghe vậy liền có hứng thú, mang chúng ta chạy tới Cáp Đa Cách Lạp. Bất quá lúc chúng ta tới biên giới hai nước Cáp Đa Cách Lạp và Tắc Á Tháp thì lại nghe tin Tắc Á Tháp vương bị quái bệnh, vương cung đang tìm kiếm danh y, Đại điện hạ nghe thấy chứng bệnh của Tắc Á Tháp vương xong thì nói phải tới Tắc Á Tháp nhìn xem. Vì thân phận của Đại điện hạ, chúng ta dễ dàng tiến vào hoàng cung Tắc Á Tháp, Đại điện hạ chuẩn bệnh cho Tắc Á Tháp vương, nhóm hoàng tộc Tắc Á Tháp cũng không phản đối. Nhưng mà hiện tại bệnh tình Tắc Á Tháp ổn định thì Đại điện hạ lại…….”
“Được rồi, ta đã rõ rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi Tắc Á Tháp.”
“Ngày mai? Chính là….. Đại điện hạ…….”
“Hắn tạm thời chưa chết được, không biết tự sức, cho hắn nếm chút đau khổ đi, huống chi thời gian hắn đối kháng với thứ kia càng lâu, sức mạnh sẽ tiến bộ càng nhanh.”
“Dạ, A Thất hiểu được, A Thất xin lui.”
“Bệ hạ, tiểu điện hạ, tiểu nhân đi phân phó người hầu cấp chỗ nghỉ ngơi cho A Thất, không quấy rầy các người nghỉ ngơi.”
Nhìn a Thất ra ngoài, Tạp Ân cũng nhanh chân vác cơ thể mập mạp của mình ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.